Hoàn Khố Thế Tử Phi

Quyển 5 - Chương 59: Sinh sinh không rời

Tây Tử Tình

07/03/2017

Thư hòa ly bị hủy, một trận gió thổi qua, tàn tro xuyên qua những khe hở trên bàn tay như ngọc của Dung Cảnh bay mất.

Vân Thiển Nguyệt nhìn chàng, trong đêm tối, dung nhan ôn nhuận nhã trí của chàng trắng bệch, hắn ôn nhuận nhã trí dung nhan hết sức xanh trắng, mày đen đậm, môi mỏng nhếch, trong đôi mắt như thanh tuyền tối đen và sâu vô ngần, thấy nàng nhìn qua, dường như có một vòng nước xoáy thật lớn muốn hút nàng vào, nàng không dời mắt, mỉm cười, “Bất luận rốt cuộc có thư hòa ly hay không, nếu là chuyện chàng biết ta biết, giờ phá hủy cũng tốt, chàng biết ta biết là đủ rồi.”

Bàn tay như ngọc của Dung Cảnh thả ra sợi tro bui cuối cùng, giọng nói hơi thấp, “Giữa ta và nàng, thật sự có thể phủi sạch hoàn toàn sao?”

Vân Thiển Nguyệt không để ý cười một tiếng, “Người sống cả đời, không phải tất cả chuyện đều phải hiểu rõ ràng, không phủi sạch hoàn toàn cũng không có gì.” Dứt lời, nàng xoay người, giọng nói không mang theo tâm tình gì: “Ngày Mộ Dung hậu chủ đại hôn cưới người khác, Vân Thiển Nguyệt sẽ chuẩn bị lễ vật hậu hĩnh.”

Thân thể Dung Cảnh chấn động.

Vân Thiển Nguyệt không ở lại nữa, kéo Dạ Khinh Nhiễm rời khỏi Tuyệt Địa nhai.

Dạ Khinh Nhiễm đi hai bước lại quay đầu lại, chống lại tầm mắt của Dung Cảnh đang nhìn hắn ta, bốn mắt nhìn nhau, tâm tình hai người đều khó đoán, giây sau, hắn ta quay đầu, đi theo Vân Thiển Nguyệt.

Thân ảnh hai người biến mất, Dung Cảnh vươn tay che ngực, giống như đang cực lực đè nén cái gì, một lát sau, vẫn không nén được, hắn chợt xoay người, phun một búng máu lên đá Tam Sinh.

Trên đá Tam Sinh Thạch giống như mọc lên một đóa hoa mai nở rộ, trong bóng đêm, hết sức nổi bật.

Hắn lặng yên nhìn vết máu trên đá Tam Sinh, lần đầu tiên ánh mắt hiện lên một cảm xúc nào đó được gọi là mềm yếu, nhưng chỉ một cái chớp mắt, liền bị hắn thu hồi, hắn lấy khăn tay ra, lau vết máu ở khóe miệng, lại từ từ nằm xuống trên đá Tam Sinh.

Như hình ảnh lúc Vân Thiển Nguyệt đến vậy, gấm Trầm Hương màu đen tuyền bị gió thổi lên, có một loại cao quý khiêm tốn.

Không lâu sau, một giọng nói bỗng vang lên ở phía trước, khinh thường nhìn hắn nói: “Phí tâm phí sức dẫn nàng ấy tới, cứ để nàng ấy về như vậy sao? Còn phun ra máu? Chậc chậc, ngươi càng ngày càng có tiền đồ đó.”

Dung Cảnh mở mắt, thấy Thượng Quan Minh Nguyệt đang đứng ở trước mặt cách hắn một thước nhìn hắn đầy khinh thường chế giễu, sắc mặt hắn không đổi, bị khinh thường chế giễu cũng không tức giận chút nào, nói một cách bình tĩnh lại có chút giống bản thân bị chán ghét vứt bỏ: “Không để nàng ấy về thì có thể thế nào? Chẳng lẽ ta lấy dây trói nàng ấy vào bên người ta?”

Thượng Quan Minh Nguyệt “Hừ” lạnh một tiếng, nhìn vết máu trên mặt đá nói: “Chỉ là một nữ nhân mà thôi, còn là một kẻ thủy tính dương hoa, đong đưa bất định, lãnh huyết vô tình. . . . . .” Hắn ta còn chưa nói xong, bỗng có một cổ lực mạnh đánh thẳng vào hắn ta, mặc dù hắn ta lui về sau ba trượng, nhưng vẫn không tránh kịp, ống tay áo bị xung lực cắt đứt một góc, lập tức nổi giận, “Ngươi đánh ta làm gì? Ta lại không nói sai!”

Dung Cảnh nhìn hắn ta đầy lạnh lùng, “Ngươi nói nàng ấy chính là sai rồi.”

Khí huyết của Thượng Quan Minh Nguyệt lập tức trào lên, nhìn chằm chằm Dung Cảnh, Dung Cảnh nhìn hắn ta một cái, rút tay về, thu hồi tầm mắt, hắn ta nghẹn một hơi ở ngực, bỗng nhiên nhấc chân đá lên một hòn đá nhỏ trên mặt đất vào Dung Cảnh, Dung Cảnh không trốn không tránh, cục đá đập trúng cánh tay hắn, trong nháy mắt tà áo gấm Trầm Hương màu đen tuyền đang lành lặn bị thủng một lỗ, cánh tay hắn bị thủng một lỗ, máu chảy ra, nhiễm đỏ ống tay áo.

Thượng Quan Minh Nguyệt không nghĩ tới Dung Cảnh không tránh, lập tức ngẩn ra, hỏi: “Sao ngươi không tránh? Chờ bị đánh chết sao?”

Dung Cảnh không trả lời hắn ta, nằm im lặng nhắm mắt lại.

Thượng Quan Minh Nguyệt nhìn hắn ta, nếu không phải hắn tận mắt thấy hắn ta đứng ở đây, thì còn tưởng rằng đó chính là một tảng đá, nửa điểm nhân khí cũng không có. Hắn bỗng khó chịu nháy nháy mắt, cơn tức giận vừa nãy cũng tan biến vô hình, đi đến bên cạnh hắn ta, nhấc chân đá hắn ta một cước, thấy hắn ta vẫn không nhúc nhích, khẩu khí hắn hơi xấu, nói: “Ban đầu ngươi phí sức dùng hết thủ đoạn mời ta xuống Vân Sơn giúp ngươi, giờ lại hối hận?”

Dung Cảnh trầm mặc không nói.

“Không phải là ta không có bản lãnh, chỉ trách nữ nhân mà ngươi tìm quá thông minh.” Thượng Quan Minh Nguyệt ngồi xuống hắn, hơi buồn bực mắng Vân Thiển Nguyệt, “Có nữ nhân như vậy sao? Biết rõ ràng ngươi tính kế mà còn nhẫn nhịn một năm ung dung thản nhiên diễn trò với ngươi, ta dùng hết cả căn nguyên của Linh thuật, mất sức chín trâu hai hổ, suýt nữa đã móc được tim gan của nàng ta rồi, lại vẫn bị nàng ta cắn ngược lại nuốt hết Linh thuật mà thất bại. Chạy tám trăm dặm chết một con ngựa, nhưng nàng ta thì sao? Ngựa đã mệt chết mà nàng ta vẫn còn sống chạy đến cứu người, ngồi trong Kim điện lâm triều còn giống hơn cả tên Tân hoàng đế Dạ Khinh Nhiễm kia nữa, nếu không phải ta biết Hoa Vương thúc sẽ không để cho con gái của thúc ấy đi lệch hướng, thì ta gần như hoài nghi nàng ta mới là con gái được Dạ thị sinh dưỡng đó, ngồi trong ngự thư phòng phê duyệt tấu chương cũng giống mô giống dạng, ngàn dặm Tây Nam bị chiến hỏa đốt cháy bao nhiêu đất đai, vậy mà mấy chính sách của nàng ta vừa được hạ lệnh truyền xuống, nửa tháng đã khôi phục sinh cơ bước đầu. Lúc vui chơi thì điên như sói như hổ, lúc lạnh lùng thì lại càng bất cận nhân tình, có thể so với ngày băng tuyết trong tháng sáu, dịu dàng, thế nhưng. . . . . .”

“Ngươi đủ chưa?” Dung Cảnh bỗng cắt đứt lời hắn ta.

Thượng Quan Minh Nguyệt nghiêng đầu nhìn Dung Cảnh, thấy sắc mặt hắn khó coi, hắn ta bỗng cười một tiếng, tà tứ nói: “Sao? Không dám để ta nói tiếp, hay ngươi không dám nghĩ đến sự dịu dàng của nàng ta? Một khi nhớ tới, hận không thể kéo nàng ta từ bên cạnh Dạ Khinh Nhiễm về?”

Dung Cảnh lại trầm mặc xuống.

Thượng Quan Minh Nguyệt “Chậc” một tiếng, cười nhạo: “Khi nào thì thấy bộ dạng này của ngươi chứ? Có phải bây giờ đang ghen tỵ với Dạ Khinh Nhiễm đến chết không? Nữ nhân vốn cho là ngươi nắm trong lòng tay lại nhảy ra khỏi lòng bàn tay của ngươi, có một loại cảm giác có đoạt cũng không trở về, đúng không?”

Dung Cảnh trầm mặc không nói.

Thượng Quan Minh Nguyệt dùng ánh mắt thương hại nhìn hắn, làm bộ làm tịch nói: “Ai, thật đáng thương! Sớm biết như thế, lúc đầu cần gì phải làm đây? Ta đã nói trước với ngươi rồi, nữ nhân này không thể lấy, ngươi càng muốn lấy, giờ thì sao? Mình đào hố hại mình nhảy, hết lần này tới lần khác tim của ngươi đau đến chết, nàng ta cũng không biết, đi cùng nam nhân khác mặc vàng mang bạc, làm đóa hoa phú quý trong nhân gian.”

Dung Cảnh bỗng quay đầu đi, dùng ống tay áo phủ lên mặt mình.

Thượng Quan Minh Nguyệt nhìn hắn ta, cái lỗ trên cánh tay bị hắn đánh kia càng chảy máu không ngừng, đã nhỏ ‘Tí tách’ lên cẩm bào gấm Trầm Hương màu đen tuyền của hắn ta, nhiễm đỏ thành từng mảnh, hắn ta lại giống như không biết đau vậy, hắn bỗng thu hồi cười nhạo, cũng ngừng nói, lạnh mặt, một tay kéo cánh tay của Dung Cảnh, một tay xé nửa đoạn tay áo của hắn, băng lại cho Dung Cảnh.

Dung Cảnh mặc hắn băng bó, không ngăn cản.

Động tác của Thượng Quan Minh Nguyệt thô lỗ, nửa phần cũng không cẩn thận, trong nháy mắt đã băng bó kỹ cho Dung Cảnh, hất cánh tay hắn ta ra, giống như chán ghét cũng lười liếc hắn ta một cái, đứng dậy, chán ghét tức giận nói với hắn ta: “Vô luận là họ Vân, họ Dung, hay họ Thượng Quan, đều không có kẻ hèn nhát. Ngươi bớt ở đây làm thứ hèn nhát vô dụng cho gia.”

Dung Cảnh nằm im trên đá Tam Sinh, không thốt một tiếng.

“Không phải là ‘Sinh sinh không rời’ sao? Chẳng lẽ trong thiên hạ trừ cách này ra lại không có biện pháp khác?” Thượng Quan Minh Nguyệt nhướng mày, “Ngươi không phải cơ mưu tính toán tường tận, tự xưng là thông minh, thiên phú dị bẩm sao? Chẳng lẽ thật sự không nghĩ ra được một biện pháp tốt để giải nó sao?”

Dung Cảnh trầm mặc không nói.



Thượng Quan Minh Nguyệt quay đầu lại nhìn hắn, tức không có chỗ đánh, phất tay muốn bổ nát tảng đá Tam Sinh mà Dung Cảnh đang nằm, Dung Cảnh đột nhiên mở mắt, ngăn cản tay của hắn ta, hắn ta cả giận nói: “Nếu không nghĩ ra được, ta thấy bỏ cuộc đi, còn phí tâm tư làm, khắc đá Tam Sinh làm gì, cứ để nàng ta gả cho Dạ Khinh Nhiễm, làm đóa hoa phú quý trên thế gian kia là được rồi.”

Dung Cảnh hất tay hắn ta ra, sắc mặt khẽ biến thành lạnh, giọng nói trầm xuống, “Ngươi nói đủ chưa?”

“Chưa!” Thượng Quan Minh Nguyệt đã chuẩn bị đánh cược với hắn một trận rồi.

Dung Cảnh nhìn hắn ta một cái, bỗng đứng dậy, xoay người rời đi, phương hướng ngược lại với hướng Vân Thiển Nguyệt đã đi.

Thượng Quan Minh Nguyệt tiến lên hai bước, một tay kéo hắn lại, “Ngươi muốn đi đâu?”

“Về Phượng Hoàng quan.” Dung Cảnh nói.

Thượng Quan Minh Nguyệt giận dữ, “Ngươi thật sự bỏ cuộc như vậy sao? Không nhân cơ hội ép buộc nàng ta? Thật sự cứ để nàng ta trở về với Dạ Khinh Nhiễm như vậy sao? Rốt cuộc ngươi đang tính gì vậy? Chẳng lẽ thật sự muốn nàng ta. . . . . .” Dung Cảnh dừng bước, cắt đứt lời hắn ta, nói một cách thản nhiên: “Ngươi không phải nói bỏ cuộc sao? Vậy cứ xem như bỏ cuộc đi!”

Thượng Quan Minh Nguyệt ngẩn ra.

Dung Cảnh vân đạm phong khinh hất tay hắn ta ra, đi thẳng, bước đi không quá nhanh, không lâu sau, liền bị bao phủ trong bóng đêm sâu thẳm.

Thượng Quan Minh Nguyệt nhìn Dung Cảnh rời đi, dường như vừa tức giận lại vừa nhức đầu xoa trán, giây sau, lại đặt mông ngồi xuống, lầm bầm một câu gì đó, trong gió đêm, không ai nghe rõ.

“Tôn chủ!” Một bóng đen đáp xuống, cung kính thi lễ với Thượng Quan Minh Nguyệt.

Thượng Quan Minh Nguyệt giương mí mắt, lười biếng nhìn bóng đen trước mặt, tà tà nhướng mày, “Thanh Ảnh?”

Thanh Ảnh gật đầu.

“Không đi theo tên ngu ngốc kia, tới tìm ta làm gì?” Thượng Quan Minh Nguyệt khôi phục lại cử chỉ ngông cuồng không ai bì nổi.

Thanh Ảnh chỉ chỉ đá Tam Sinh dưới người hắn ta, “Ta quay lại giúp công tử mang cái này đi.”

Thượng Quan Minh Nguyệt cười nhạo một tiếng, “Hắn ta không phải đã bỏ cuộc rồi sao? Còn lấy cái này làm gì? Nũ nhân kia thấy cái này cũng không cần, ta thấy phá hủy là được rồi.”

“Chỉ là một món đồ mà thôi, tảng đá lại không sai. Công tử thật vất vả mang từ Vân Sơn tới đây. Nếu thật sự phá hủy, sợ là cửa của các trưởng lão Vân Sơn không dễ qua. Hẳn Tôn chủ cũng rõ ràng, các trưởng lão cũng không dễ chọc.” Thanh Ảnh nói.

Thượng Quan Minh Nguyệt bĩu môi, phủi mông đứng dậy.

Thanh Ảnh lập tức bước đến nhấc tảng đá lên.

Thượng Quan Minh Nguyệt nhìn hắn ta, ung dung thong thả nói: “Nói cho hắn ta biết, tiểu gia thấy đáng thương, nữ nhân của hắn ta, tạm thời ta sẽ giúp hắn ta trông chừng một thời gian, kêu hắn ta mau nghĩ biện pháp đi, nếu còn không nghĩ ra, tiểu gia cũng không quản nữa. Vân Sơn tiêu dao tự tại, Bản tiểu vương cũng không nhiều thời gian rảnh rỗi để phung phí ở nơi loạn thất bát tao này như vậy.”

Thanh Ảnh lập tức cảm kích nói: “Dạ, thuộc hạ nhất định nói cho công tử.”

Hình như Thượng Quan Minh Nguyệt rất hài lòng với thái độ cung kính của Thanh Ảnh, gật đầu, xoay người, lững thững bước đi, phương hướng tất nhiên là hướng Vân Thiển Nguyệt đã đi, không lâu sau, thân ảnh biến mất.

Thanh Ảnh nhấc đá Tam Sinh lên, thân ảnh cũng lập tức biến mất.

Vân Thiển Nguyệt và Dạ Khinh Nhiễm thuận lợi ra khỏi núi Mê Vụ, đi tới nơi nàng đã bỏ lại Nghiễn Mặc và Thượng Quan Minh Nguyệt lúc trước, chỉ thấy có mỗi một mình Nghiễn Mặc nằm hôn mê bất tỉnh trên mặt đất, không thấy thân ảnh Thượng Quan Minh Nguyệt, nàng cũng không để ý, giải thích với Dạ Khinh Nhiễm: “Ta kêu hắn ta ở lại kinh thành, hắn ta lại không đồng ý, nhất quyết đi theo.”

Dạ Khinh Nhiễm gật đầu, tiến lên một bước, ngồi xổm xuống, đỡ Nghiễn Mặc dậy, vỗ vỗ hắn ta, ấm giọng kêu, “Nghiễn Mặc.”

Nghiễn Mặc từ từ tỉnh lại, thấy Dạ Khinh Nhiễm đứng ở trước mặt hắn ta, sắc mặt lập tức vui mừng, “Hoàng thượng?”

Dạ Khinh Nhiễm cười với hắn ta một tiếng, “Là ta!”

Vốn Nghiễn Mặc vừa mới tỉnh lại, còn hơi choáng váng, lúc này đã tỉnh lại hoàn toàn, thấy rõ Vân Thiển Nguyệt đứng phía sau Dạ Khinh Nhiễm, lập tức quỳ xuống, thật tâm khấu đầu với Vân Thiển Nguyệt, chân thành: “Đa tạ Thiển Nguyệt tiểu thư đã cứu Hoàng thượng về.”

Vân Thiển Nguyệt mỉm cười, “Không đáng nhắc đến, nếu ngươi có thể đi đường, vậy chúng ta lên đường đi!”

“Có thể đi đường.” Nghiễn Mặc giãy giụa đứng dậy.

Dạ Khinh Nhiễm cũng đứng lên, quay đầu nói với Vân Thiển Nguyệt: “Tiểu nha đầu, nàng đã cưỡi ngựa không ngừng suốt một ngày một đêm bôn ba ngàn dặm tới cứu ta, vất vả như thế, sao chịu nổi? Chúng ta nghỉ một chút rồi hãy đi, được không?”

Vân Thiển Nguyệt lắc đầu, “Ta không mệt.”

Dạ Khinh Nhiễm vươn tay kéo nàng, nghiêm mặt, cường ngạnh nói: “Sao có thể không mệt? Nàng là người, cũng không phải làm bằng sắt.” Dứt lời, hắn ta lại nói: “Huống chi mục đích ta tới đây là gặp Ngọc thái tử, hôm nay hắn ta cũng tới núi Mê Vụ, chẳng lẽ nàng không định gặp hắn ta sao? Nghe ta, chúng ta nghỉ một lát rồi đi, cũng gặp Ngọc thái tử một lần.”



Nhắc tới Ngọc Tử Thư, vốn Vân Thiển Nguyệt muốn gọi ngựa về liền lập tức dừng lại, gật đầu, “Vậy thì nghỉ một lát đi!”

Dạ Khinh Nhiễm gật đầu, đỡ nàng tìm một chỗ sạch sẻ ngồi xuống, nói với nàng: “Ngọc thái tử nhất định cũng biết nàng đến, lát nữa hẳn sẽ tìm tới đây, chúng ta vừa nghỉ ngơi vừa chờ!”

Vân Thiển Nguyệt không có ý kiến, vừa ngồi xuống, liền nằm xuống mặt cỏ.

Dạ Khinh Nhiễm giống như cũng hơi mệt mỏi, nằm bên người nàng, thần thái buông lỏng.

Nghiễn Mặc nghỉ ngơi mấy canh giờ, lúc này đã khỏe hơn một chút, thấy hai người đều nằm trên mặt cỏ, mặc dù xuân hạ giao mùa, nhưng trên mặt đất vẫn lạnh, hắn ta ngồi dậy, đi tìm hai bó củi khô, dùng mồi lửa đốt lửa lên.

Ánh lửa chiếu vào người Dạ Khinh Nhiễm và Vân Thiển Nguyệt đang nằm, khí lạnh trong vòng hơn mười trượng bị xua tan một chút.

Nửa canh giờ sau, một thân ảnh nhẹ nhàng đáp xuống, cẩm bào hoa quý, dung mạo như ngọc, chính là Ngọc Tử Thư. Sau khi hắn đáp xuống đất, thấy Dạ Khinh Nhiễm nhìn hắn, liền mỉm cười gật đầu với hắn ta, Dạ Khinh Nhiễm cười gật đầu chào hỏi hắn. Hắn đi tới bên cạnh Vân Thiển Nguyệt, ngồi xuống, ngón tay trắng nõn vén một lọn tóc rối trên trán nàng lên, nhìn nàng đang nhắm mắt nhẹ giọng nói: “Vân nhi, huynh tới rồi.”

Vân Thiển Nguyệt không mở mắt, “Ừ” một tiếng, hơi buồn ngủ.

Ngọc Tử Thư cười nhìn nàng, “Ngày đêm bôn ba, không nghỉ ngơi?” Thấy nàng gật đầu, hắn tự tay ôm lấy nàng, để nàng nằm trong lòng hắn, đầu gối lên cánh tay hắn, như ôm một đứa bé, ấm giọng nói: “Trên mặt đất lạnh, muội ngủ đi, huynh là đệm chăn cho muội một lát.”

Sắc mặt Vân Thiển Nguyệt từ từ dịu lại, cảm xúc cũng biến mất, lộ ra một nụ cười, vùi mặt vào khuỷu tay hắn, buông lỏng ngủ say.

Dạ Khinh Nhiễm nhìn hai người, cảm giác dựa vào tin tưởng toàn tâm của Vân Thiển Nguyệt khi ở trước mặt Ngọc Tử Thư trước như vậy, hắn không phải thấy lần đầu tiên, tuy nhiên nó vẫn khiến cho hắn giật mình như lần đầu tiên, hắn chợt nhớ tới nàng từng nói với hắn, Dạ Thiên Dật giống một cố nhân, cố nhân đó là cả đời nàng, hoặc nên nói là đời đời kiếp kiếp cũng sẽ không quên, cố nhân đó, trước kia hắn suy đoán rất nhiều cũng vẫn không đoán ra là ai, sau đó cuối cùng đã biết là Thái tử Đông Hải Ngọc Tử Thư.

Ngọc Tử Thư an bài Vân Thiển Nguyệt ổn thỏa xong, giương mắt thấy Dạ Khinh Nhiễm giật mình nhìn hắn, liền ôn hòa cười với hắn ta một tiếng, “Hoàng thượng có thể được Vân nhi vượt ngàn dặm bôn ba tới đây cứu giúp, đương nhiên cũng được muội ấy nhớ một phần tốt đẹp ở trong lòng.”

Dạ Khinh Nhiễm lấy lại tinh thần, cười cười, “Không bằng Ngọc thái tử.”

Ngọc Tử Thư từ chối cho ý kiến.

Dạ Khinh Nhiễm nhìn hắn ta, người trước mặt này không có chút điểm nào thua Dung Cảnh, vô luận là dung mạo, thân phận, hay tính tình, hắn ta đều là có một không hai trên đời. Hắn đánh giá một lát, nhìn thoáng qua Vân Thiển Nguyệt trong lòng hắn ta, thấp giọng nói: “Quan hệ của Ngọc thái tử và tiểu nha đầu thân thiết như vậy, vì sao ngươi không cưới nàng ấy?”

Ngọc Tử Thư nghe vậy thở dài, cúi đầu nhìn Vân Thiển Nguyệt, thấy nàng ngủ say, chắc rất mệt, tiếng hít thở đều đều nhẹ nhàng truyền ra, hắn cười nói: “Hiểu nhau chưa chắc phải gần nhau, chúng ta đã bỏ lỡ từ lâu rồi. Có một vài người, có một số việc, không cho phép lặp lại.”

Dạ Khinh Nhiễm như có điều suy nghĩ, gật đầu.

Ngọc Tử Thư không nói thêm gì nữa, lẳng lặng nhìn bầu trời, giống như nhớ đến chuyện cũ nào đó, khóe miệng lộ ra nụ cười rất nhỏ.

Dạ Khinh Nhiễm trầm mặc một lát, bỗng nhiên lại nhìn Ngọc Tử Thư hỏi, “Ngươi có muốn mang nàng đến Đông Hải không?”

Ngọc Tử Thư lắc đầu, “Ta có ý này, nhưng Vân nhi nói không đi.”

Dạ Khinh Nhiễm nhìn Vân Thiển Nguyệt, chỉ thấy thân thể mảnh khảnh gầy yếu của nàng, hắn thấp giọng nói, “Ta có chút không dám tin, có một ngày, nàng ấy có thể vào ở trong hoàng cung với ta. Với Dạ thị, nàng ấy hẳn nên chán ghét mới đúng.”

Ngọc Tử Thư nghiêng đầu nhìn Dạ Khinh Nhiễm, thấy hắn ta giống như gặp phải băn khoăn gì đó không giải được, ánh mắt bị phủ một tầng mây mù, hắn mỉm cười, “Vân nhi làm bất cứ chuyện gì cho tới bây giờ đều do muội ấy tự quyết định, theo ngươi vào ở trong hoàng cung cũng có lý do của muội ấy. Với Dạ thị, có lẽ muội ấy không chán ghét như ngươi nghĩ, mà là bởi vì tùy người mới có thái độ khác biệt.”

Dạ Khinh Nhiễm nhìn Ngọc Tử Thư, ngẫm lại dường như hắn đã hiểu được một chút.

Ngọc Tử Thư cười cười, nói với Dạ Khinh Nhiễm: “Hoàng thượng cũng nghỉ một chút đi! Kế tiếp mọi người lên đường còn phải cực khổ một phen.”

Dạ Khinh Nhiễm biết hắn ta không muốn nói thêm nữa, nên thoải mái cười một tiếng, cũng không hỏi nữa, nhắm hai mắt lại.

Nơi này an tĩnh lại, trước lúc bình minh, gió đều mang theo hơi lạnh.

Sáng sớm, mặt trời dâng lên, hơi ấm chiếu vào người Vân Thiển Nguyệt, Vân Thiển Nguyệt thức giấc, nàng vừa mới động, giọng nói mang theo ý cười của Ngọc Tử Thư vang lên, “Tỉnh rồi?”

Vân Thiển Nguyệt không tự chủ được cười với hắn một tiếng, “Ừ!”

Ngọc Tử Thư buông nàng ra, hoạt động tay chân đã hơi tê cứng một chút, cười khổ nói: “Mặc dù mỹ nhân trong lòng, nhưng tư vị làm đệm chăn thật không dễ chịu.”

Vân Thiển Nguyệt buồn cười nhìn huynh ấy, vươn tay giúp huynh ấy xoa bóp nhẹ nhàng tay chân, thấy huynh ấy có thể hoạt động tự nhiên rồi, nàng đứng dậy, nhìn xung quanh một lượt, không thấy Dạ Khinh Nhiễm và Nghiễn Mặc đâu, nàng dùng ánh mắt hỏi thăm nhìn Ngọc Tử Thư.

Ngọc Tử Thư giải thích, “Hắn ta cùng với thị vệ thiếp thân của mình đi tìm thức ăn rồi.”

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, đón ánh mặt trời, nhìn bầu trời phía đông bao la, một quả cầu vàng óng rực rỡ treo trên cao, giống như nung đỏ cả bầu trời phía đông, nàng nhìn một lát, nhớ ra cái gì đó, thu hồi tầm mắt, nhìn cỏ xanh dưới mặt đất, hỏi nhỏ, “Tử Thư, huynh nói. . . . . . Lý do lớn cỡ nào có thể khiến cho một nam nhân quyết định phá hủy tử cung của nữ nhân mà hắn ta yêu, không cho nữ nhân của mình sinh con?”

Ngọc Tử Thư nhìn Vân Thiển Nguyệt, ánh mắt nhiễm sự đau lòng.

Vân Thiển Nguyệt chờ giây lát, không nghe được Ngọc Tử Thư trả lời, nàng ngẩng đầu, cười với huynh ấy một tiếng, đột nhiên vươn tay đánh huynh ấy một cái, buồn bực nói: “Huynh vẫn nhanh cút về Đông Hải đi, đường xuất hiện ở trước mặt muội nữa, huynh xuất hiện ở trước mặt muội, muội liền không nhịn được mà mềm yếu. Cái thứ mềm yếu này, muội đã ném từ tám trăm năm trước rồi, hôm nay để muội thu hồi lại, cũng đã biến vị.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hoàn Khố Thế Tử Phi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook