Hoàn Khố Thế Tử Phi

Quyển 3 - Chương 4: Tận dụng thời cơ

Tây Tử Tình

16/08/2014

Edit: Giọt mực xanh

Beta: Leticia

Vân Thiển Nguyệt cảm thấy có lẽ nàng nên cùng Vân lão Vương gia đi thẳng vào vấn đề nói chuyện này, cho nên liền thật sự đi thẳng vào vấn đề hỏi.

Vân lão Vương gia dừng đũa lại, nhưng ngay sau đó nghiêm sắc mặt, căm phẫn mắng Vân Thiển Nguyệt: “Xú nha đầu, ngươi nói phụ vương của ngươi là ai? Đừng không ăn được tên tiểu tử kia khi trở lại ngay cả phụ thân mình là ai cũng không biết? Có phải là ngày mai tổ tông của ngươi là ai cũng có thể bị ngươi quên rồi? Đồ hỗn trướng!”

Vân Thiển Nguyệt cẩn thận nhìn Vân lão Vương gia một cái, nghiêm mặt nói: “Gia gia, cháu rất nghiêm túc! Không nói giỡn với ngài!”

“Ngươi cho rằng ta nói giỡn?” Vân lão Vương gia thò tay vỗ vào trên một bàn một cái, trên bàn phát ra vang lên một tiếng: “Phanh”, hắn giận tím mặt: “Nói ngươi vô liêm sỉ ngươi thật đúng là vô liêm sỉ hay sao? Ngươi chính là Vân Thiển Nguyệt, cha của ngươi chính là nhi tử của ta.”

“Ngài phát cáu cái gì? Cháu chỉ hỏi một chút mà thôi.” Vân Thiển Nguyệt nhìn Vân lão Vương gia, chậm rãi nói: “Ngược lại bộ dáng hôm nay của ngài cho cháu cảm giác ngài đang giấu đầu lòi đuôi, ngài đang dùng lửa giận để che dấu chân tướng.”

“Chân tướng gì? Chó má chân tướng! Ngươi lại mở miệng nói nhảm một câu nữa, có tin ta cắt đứt chân của ngươi hay không?” Mặt Vân lão Vương gia tràn đầy giận dữ, trợn mắt với Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt bẹt khóe miệng, có chút không thú vị khoát khoát tay: “Được rồi, cháu không hỏi nữa, ngài cũng thu hồi tính tình nóng giận của ngài đi? Tuổi đã lớn như vậy rồi, cũng không sợ trong cơn tức giận một hơi cũng không thở nổi?”

Vân lão Vương gia trừng mắt nhìn Vân Thiển Nguyệt, một đôi lão mắt bốc lên tia lửa.

Vân Thiển Nguyệt cúi đầu ăn cơm, nếu là trước kia còn không quá khẳng định, toàn bộ chỉ là suy đoán cảm thấy lão già họm hẹm này chắc hẳn biết một ít chuyện, nhưng hôm nay nhìn bộ dáng này của ông nàng lại trăm phần trăm khẳng định Nam Lương quốc sư đích xác là phụ thân của nàng, Vân Vương gia không phải là phụ thân của nàng.

Vân lão Vương gia nhìn chằm chằm vào Vân Thiển Nguyệt hồi lâu, tức giận trong mắt thối lui, đột nhiên hỏi: “Xú nha đầu, tại sao đột nhiên ngươi lại hỏi tới cái này?”

“Cháu nghĩ tới nên tùy tiện hỏi thôi.” Vân Thiển Nguyệt vừa ăn cơm vừa nói.

Vân lão Vương gia hừ một tiếng: “Ngươi đừng lừa gạt ta, tuy ta là người già nhưng tâm không già, còn không có mắt mờ đến hồ đồ, bị dăm ba câu nói của ngươi là có thể lừa gạt được.”

Vân Thiển Nguyệt làm như không nghe thấy, không nói lời nào.

“Ta hỏi ngươi đấy!” Vân lão Vương gia vỗ vỗ cái bàn, cái bàn bởi sức mạnh của ông mà lắc lư hai cái.

Vân Thiển Nguyệt giống như không nghe thấy, vẫn tiếp tục ăn cơm.

“Chỉ biết ăn! Nếu không nói cút ra ngoài cho ta!” Vân lão Vương gia nhìn bộ dạng này của Vân Thiển Nguyệt liền bị chọc tức.

“Cút thì cút!” Vân Thiển Nguyệt để đũa xuống, nhấc chân muốn đi. Nếu nói là kiếp trước nàng được dạy là kính già yêu trẻ, nhưng từ lúc đi đến thế giới này cho tới bây thì hoàn toàn bị phá vỡ. Lão đầu này không đáng yêu chút nào, không đáng để người ta kính già. Nàng còn kính trọng cái gì? Cái lão già họm hẹm này là lão đầu tử không đáng yêu nhất mà nàng biết, lão đầu ở Vinh vương phủ kia còn khá hơn nhiều so với lão đầu này nhà nàng.

“Đứng lại! Không cho phép đi!” Vân lão Vương gia thấy Vân Thiển Nguyệt thật muốn đi, lại quát nàng, nhưng nàng coi như không nghe thấy, mấy bước đã tới cửa, hắn có chút tức giận nói: “Trở lại, ta cho ngươi biết!”

Vân Thiển Nguyệt dừng chân, xoay lưng lại, ở chỗ Vân Lão Vương gia không nhìn thấy lộ ra nụ cười, giây lát, nàng điều chỉnh tốt vẻ mặt, xoay người đi tới.

Vân lão Vương gia trừng mắt với Vân Thiển Nguyệt: “Xú nha đầu, bản lĩnh càng lúc càng lớn rồi!”

“Gia gia dạy dỗ tốt! Bản lĩnh của cháu không tốt cũng không được.” Vân Thiển Nguyệt chậm rãi ngồi xuống, tiếp tục cầm lấy đôi đũa ăn cơm.

“Ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, ngươi chính là họ Vân, đứng đứng đắn đắn là nữ nhi của Vân Vương phủ, cháu gái của ta. Cho nên đừng nghĩ tới những thứ bát nháo gì mà mình không phải là người của Vân Vương Phủ nữa.” Vân lão Vương gia nhìn Vân Thiển Nguyệt, cân nhắc trong chốc lát, khẽ nói.

Vân Thiển Nguyệt dừng đũa lại: “Chỉ giáo cho?”

“Còn chỉ giáo gì? Ý là nguồn gốc tổ tông của ngươi là họ Vân. Cho nên ngươi cũng họ Vân, máu chảy trong người ngươi chính là máu của Vân Vương Phủ. Đời này đều không sửa được, không thể nào mang họ khác.” Vân lão Vương gia cả giận nói.

“Vậy ca ca của cháu thì sao?” Vân Thiển Nguyệt lại hỏi.

“Ca ca ngươi tự nhiên cũng vậy, các ngươi là cùng một mẹ sinh ra.” Vân lão Vương gia nói.

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, nàng là nữ nhi Vân Vương Phủ không sai, là tôn nữ của lão già họm hẹm trước mặt này không sai. Lão già họm hẹm nói khẳng định như thế, như vậy đã nói lên phụ thân của nàng cũng là họ Vân rồi? Nhưng không phải là Vân Vương gia mà thôi. Nàng cười cười: “Còn gì nữa không?”

“Còn có cái gì nữa? Hết rồi!” Vân lão Vương gia lắc đầu.

“Ngài gọi cháu trở lại chỉ để nói hai câu như vậy với cháu?” Vân Thiển Nguyệt nhướn mày.

“Vậy ngươi còn muốn nghe cái gì?” Vân lão Vương gia thổi bay râu mép.

“Cháu muốn biết cha của cháu là ai.” Vân Thiển Nguyệt nhìn chằm chằm vào mắt của Vân lão Vương gia, dừng một chút, từng chữ từng câu nói: “Không phải là Vân Vương gia bây giờ, là có quan hệ thế nào với Vân Vương Phủ? Ở Vân Vương Phủ có thân phận gì?”

“Không có thân phận!” Sắc mặt của Vân lão Vương gia không tốt.

“Nếu không để cho cháu nói, ngài chỉ cần gật đầu hoặc lắc đầu, thế nào?” Vân Thiển Nguyệt nhìn Vân lão Vương gia, thấy ông tựa hồ cực kỳ không muốn nhắc tới, ánh mắt nàng lóe lên, hỏi.

Vân lão Vương gia không nói lời nào.

“Phụ thân cháu là huynh đệ sinh đôi với phụ vương bây giờ?” Vân Thiển Nguyệt bắt đầu hỏi.

“Không phải!” Vân lão Vương gia lắc đầu.

“Vậy phụ thân cháu là họ hàng với Vân Vương phủ?” Vân Thiển Nguyệt lại hỏi.

“Không phải!” Vân lão Vương gia lắc đầu.

“Vậy phụ thân cháu là huynh đệ với phụ vương?” Vân Thiển Nguyệt lại hỏi.

“Không phải!” Vân lão Vương gia lại lắc đầu.

“Vậy phụ thân cháu là con nối dòng chân chính của Vân vương phủ và Vân Vương gia hiện nay không phải là con nối dòng mà là giả?” Vân Thiển Nguyệt hỏi nữa.

“Cũng không phải! Ngươi đừng hỏi, chỉ biết là ngươi là nữ nhi Vân Vương Phủ, là tôn nữ của lão già họm hẹm ta là được!” Vân lão Vương gia hừ một tiếng, dứt lời, tựa hồ ông không muốn Vân Thiển Nguyệt nói tiếp, khoát khoát tay với nàng: “Nhanh cút ra ngoài cho ta, mỗi lần tới đều chọc ta một bụng tức giận. Nhìn thấy ngươi liền phiền lòng.”

“Gia gia, không phải là ngài muốn biết vì cái gì mà đột nhiên cháu lại tới hỏi ngài sao? Bây giờ ngài đuổi cháu đi, chẳng lẽ không muốn biết?” Vân Thiển Nguyệt nhướn mày.

“Không muốn, nhanh cút đi!” Vân lão Vương gia khoát tay, đuổi Vân Thiển Nguyệt giống như đuổi ruồi.

Vân Thiển Nguyệt bĩu môi, nhìn tình hình này biết là cũng không hỏi thêm được gì. Nhungg mà hôm nay cũng không coi là đi một chuyến uổng công. Ít nhất nàng biết Nam Lương quốc sư là cha của nàng, như vậy ông xuất thân từ Vân Vương Phủ, là do có nguyên nhân vạn bất đắc dĩ mời rời khỏi Vân Vương Phủ trở thành Nam Lương quốc sư.

“Đi nhanh lên!” Vân lão Vương gia thấy Vân Thiển Nguyệt bất động, khoát tay thúc giục.

“Đi ngay đây! Không cần ngài đuổi!” Vân Thiển Nguyệt để đũa xuống, đứng lên, xoay người đi ra ngoài.

Thẳng đến khi nàng ra khỏi sân Vân lão Vương gia, không nghe thấy từ bên trong truyền ra âm thanh gì nữa. Nàng dừng bước, quay đầu lại nhìn thoáng qua, đưa tay xoa bóp cái trán. Năm đó rốt cuộc là chuyện rối loạn như thế nào, quốc sư để lại cho nàng bốn chữ, miệng của gia gia ngậm chặt không nói rốt cuộc là như thế nào? Xem ra chuyện năm đó hẳn là sự tình cực kỳ mịt mờ. Bí mật bị người phủ đầy bụi lên, nếu nàng muốn biết thì sẽ không dễ dàng như thế.

“Thiển Nguyệt, sao con lại ở chỗ này?” Phía trước truyền đến tiếng bước chân vội vã, một giọng nói quen thuộc vang lên.

Vân Thiển Nguyệt ngẩng đầu, thấy Vân Vương gia đang bước nhanh đi tới, xem ra giống như là một đêm không ngủ, vẻ mặt tiều tụy không chịu nổi, nàng thu hồi tất cả tâm tình, nhàn nhạt hô một tiếng: “Phụ vương!”

“Con không đi chỗ Cảnh thế tử?” Vân Vương gia đi tới trước mặt nàng, dừng bước nhìn Vân Thiển Nguyệt, có chút chật vật lau mồ hôi trên trán hỏi.

“Đi rồi ạ, mới vừa trở lại, liền tới nơi này của gia gia luôn. Nghĩ tới nhiều ngày không tới, nên tới đây xem gia gia một chút.” Vân Thiển Nguyệt nói.

“Thương thế của Cảnh thế tử thế nào?” Vân Vương gia hỏi.



“Trúng độc, may là thanh độc kịp thời. Bây giờ không sao rồi, nhưng chắc là phải ở trong phủ dưỡng thương mấy ngày.” Vân Thiển Nguyệt nói.

“Vậy thì tốt!” Vân Vương gia tựa hồ thở dài: “Không nghĩ tới thọ yến hôm qua lại xảy ra chuyện thế này. May là Hoàng thượng cũng được Thất hoàng tử cứu rồi, bình yên vô sự, nhưng mà cũng phải nằm trên giường dưỡng thương, nếu không hậu quả không thể tưởng tượng nổi.”

Vân Thiển Nguyệt kéo kéo khóe miệng, cũng không nói chuyện.

“Thiển Nguyệt, con biết chuyện phủ Thái tử bị tịch thu sao?” Vân Vương gia thấy Vân Thiển Nguyệt không nói, lại hỏi.

“Biết ạ, mới vừa nghe nói.” Vân Thiển Nguyệt gật đầu.

“Sau khi Hoàng thượng tỉnh lại rất giận dữ, không đợi điều tra rõ nguyên do đã định tội Thái tử, tra xét phủ Thái tử, lúc này sợ là Thái tử xong rồi, hiện tại Thái tử bị giam ở thiên lao, Thái tử bị phế đoán chừng là chắc chắn. Nếu không phải có gì bất ngườ xảy ra, Thất hoàng tử sẽ được phong làm Thái tử. Nếu ngày tháng của Hoàng thượng không còn nhiều…, Thái tử sẽ phải đại hôn sớm. Nếu không Thái tử giữ đạo hiếu ba năm, không được thành thân, về việc con nối dõi sẽ không thích hợp lắm. Hoàng thượng sẽ không cho phép. Con. . . . . . Con cùng Thất hoàng tử bây giờ có hôn ước, sợ là. . . . . .” Vân Vương gia nói tới đây nhìn sắc mặt Vân Thiển Nguyệt một cái, ngậm miệng, tiếng nói vừa chuyển, thở dài nói: “Phụ vương biết con và Cảnh thế tử lưỡng tình tương duyệt, nhưng Cảnh thế tử và Đông Hải quốc công chúa có hôn ước, bây giờ trăm năm đã qua, mặc dù cho tới bây giờ Đông Hải quốc bên kia không hề có tin tức gì, nhưng không có khả năng sẽ mãi như vậy, vạn nhất người Đông Hải quốc tới… vậy con chẳng phải là. . . . . .”

“Chuyện này phụ vương không cần phải lo lắng, con tự có chủ trương.” Vân Thiển Nguyệt ngăn cản lời của Vân Vương gia, nghĩ tới tại sao đột nhiên người nào cũng đều nhắc nhở nàng và Dung Cảnh là có hôn ước ? Sợ nàng ở trên đại điện không nghe thấy lời của Lão Hoàng đế sao?

“Con có chủ trương là tốt rồi, phụ vương sợ con bị tổn thương. Có câu nói, chữ tình là chữ đả thương người nhất.” Vân Vương gia thấy Vân Thiển Nguyệt không muốn nhiều lời, thở dài một tiếng.

Vân Thiển Nguyệt khẽ giật mình, cũng không nói chuyện.

“Sợ là Thất hoàng tử sẽ không dễ dàng lương thiện như vậy rồi, hay là con và Cảnh thế tử thử nghĩ biện pháp đi! Tốt nhất giải trừ hai bên hôn ước.” Vân lão Vương dứt lời, không nói thêm nữa, đi về phía sân Vân lão Vương gia.

“Phụ vương!” Vân Thiển Nguyệt nhìn Vân Vương gia đi hai bước, bỗng nhiên lên tiếng gọi hắn.

Vân Vương gia dừng bước, có chút mừng rỡ, nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên nữ nhi gọi hắn, sắc mặt vui mừng không khỏi hiện rõ trên mặt.

“Phụ vương còn nhớ rõ mẫu thân sao?” Vân Thiển Nguyệt mấp máy môi, lên tiếng hỏi.

Vân lão Vương gia sửng sốt, trên mặt lộ ra vẻ bị tổn thương: “Sao lại không nhớ rõ chứ? Sao con đột nhiên hỏi nương con?”

“Hôm qua không phải là nghe Hoàng thượng nói đến mẫu thân sao? Con đột nhiên có chút nhớ mẫu thân con.” Vân Thiển Nguyệt cười cười, nhìn Vân Vương gia: “Phụ vương còn nhớ rõ bộ dạng của mẫu thân trông thế nào sao?”

“Sao lại không nhớ rõ? Bộ dáng của mẫu thân con ta đến chết cũng sẽ không quên.” Vân Vương gia nói.

“Phụ vương đi tìm gia gia có chuyện gì sao?” Vân Thiển Nguyệt lại hỏi.

“Thái tử bị giải vào Thiên Lao, dù sao hắn cũng được giáo dưỡng dưới danh nghĩa của cô cô con, ta sợ cô cô con vì vậy mà bị dính líu, đi tìm gia gia con hỏi ý kiến một chút .” Vân Vương gia thở dài nói: “Tính ra hắn cũng coi như một nửa con của cô cô con đúng không? Hơn nữa không ngờ chuyện này lại giao cho Tứ hoàng tử toàn quyền tra rõ. Hắn cũng là được giáo dưỡng dưới danh nghĩa của cô cô con, cứ như vậy, chẳng khác nào tự giết lẫn nhau.”

“Phụ vương đến hỏi sợ là cũng hỏi không được cái gì!” Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt lóe lên: “Phụ vương không bằng đừng đi hỏi, con mới vừa chọc giận gia gia, lúc này gia gia đang nổi nóng, chờ gia gia bớt giận, phụ vương hãy tới đi!”

“Con chọc giận gia gia?” Vân Vương gia ngẩn ra.

“Vâng, lúc nào gia gia nhìn thấy con cũng không cao hứng, lại mắng con một hồi, lão già họm hẹm!” Vân Thiển Nguyệt căm phẫn nói.

“Đó là gia gia thương con.” Vân Vương gia hiển nhiên rất sợ sệt Vân lão Vương gia, nghe Vân Thiển Nguyệt nói như vậy liền xoay người lại: “Cũng tốt, ta chờ gia gia con bớt giận lại đến vậy!”

Vân Thiển Nguyệt cười cười: “Phụ vương có thể vẽ cho con bức họa mẫu thân không? Con biết phụ vương cũng là người am hiểu thi họa mà.”

Vân Vương gia khẽ giật mình: “Con muốn bức họa của mẫu thân con?”

“Vâng!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu: “Con muốn nhìn mẫu thân một chút, thời gian lâu như vậy rồi, con không còn nhớ được bộ dạng của mẫu thân trông thế nào. Nếu phụ vương đến chết cũng không quên được mẫu thân, thì hãy vẽ cho con một bức họa đi!”

“Cái này. . . . . .” Vân Vương gia nhìn Vân Thiển Nguyệt, gật đầu: “Cũng được, con đi theo ta tới thư phòng!”

“Vâng!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu.

Vân Vương gia vòng vo đi về hướng thư phòng của hắn, Vân Thiển Nguyệt đi theo phía sau hắn.

Đi một lúc, Vân Thiển Nguyệt đột nhiên hỏi: “Phụ vương, ngài nói cho con nghe một chút chuyện của mẫu thân đi! Mẫu thân của con là như thế nào mà gả cho ngài?”

Vân Vương gia dừng chân, tựa hồ suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: “Chuyện đã lâu như vậy, ta đã sớm quên.”

“Quên rồi?” Vân Thiển Nguyệt nhướn mày: “Ngài thú mẫu thân con, tại sao có thể quên đi? Đây cũng là đại hỉ sự của một đời người? Ngài quên cái gì cũng không nên quên cái này đấy.”

“Năm đó vì ta cứu Hoàng thượng đụng hỏng đầu, sau khi tỉnh lại liền quên một vài chuyện. Chỉ mơ mơ hồ hồ nhớ không rõ ràng lắm.” Vân Vương gia lắc đầu: “Nói ra thật xấu hổ.”

Vân Thiển Nguyệt trầm mặc, thì ra là hắn đã từng đụng hư đầu óc rồi! Vì thế nàng không nói thêm gì nữa.

Khoảng cách đến thư phòng Vân Vương gia không không quá xa, hai người một trước một sau rất nhanh liền đi tới cửa thư phòng. Lục Chi nghe được tiếng bước chân từ thư phòng đi ra, nhìn thấy Vân Vương gia và Vân Thiển Nguyệt cùng nhau đi tới tựa hồ sửng sốt một chút, vội vàng hành lễ ra mắt hai người.

Vân Vương gia khoát khoát tay, nói với Lục Chi: “Ta và Nguyệt Nhi nói chút chuyện, ngươi canh giữ ở ngoài cửa!”

“Dạ, Vương gia!” Lục Chi gật đầu.

Vân Thiển Nguyệt nhìn Lục Chi một cái, đi theo Vân Vương gia vào thư phòng. Bên trong thư phòng vẫn giống như lần nàng đến lúc Vân Vương gia cho nàng ba nghìn ẩn vệ. Không nhiễm một hạt bụi nhỏ, sắp xếp ngay ngắn rõ ràng, trong không khí tràn ngập mùi mực. Gian thư phòng này là chỗ có thể làm cho người an tâm buông lỏng tâm trí, nghĩ đến đây đều là nhờ công lao giúp đỡ của Lục Chi.

Sau khi vào thư phòng, Vân Vương gia đi tới bên cạnh bàn, trải giấy Tuyên Thành, Vân Thiển Nguyệt đi tới, tự động mài mực cho hắn.

“Nương con là một nữ tử rất đẹp, là Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân năm đó, phụ vương vẫn cảm thấy cưới được nương con là việc làm tốt nhất trong cuộc đời này. Đáng tiếc ngày vui ngắn chẳng tày gang, nương con đã rời ta đi sớm như vậy.” Vân Vương gia nhìn Vân Thiển Nguyệt mài mực, có chút thương cảm nói: “Những năm nay phụ vương thật xin lỗi con, để con chịu khổ.”

“Đều là chuyện quá khứ rồi, phụ vương không cần nhắc lại.” Vân Thiển Nguyệt cười cười.

Vân Vương gia gật đầu, thở dài.

Vân Thiển Nguyệt mài mực tốt, đưa nghiên mực trả lại cho Vân Vương gia. Vân Vương gia cầm bút vẽ lên trên giấy Tuyên Thành, nhưng khi bút pháp đến trên giấy Tuyên Thành thì hắn dừng lại, không có động tác gì nữa. Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn, chỉ thấy chân mày hắn vặn lại thật chặt, nàng nghiêng đầu hỏi: “Phụ vương, làm sao vậy?”

Vân Vương gia lắc đầu, tiếp tục vung bút, mực nước đã thấm đẫm trên giấy Tuyên Thành, nhưng tựa hồ hắn có chút không biết vẽ tiếp thế nào. Dừng lại hồi lâu, nhìn giấy Tuyên Thành cùng bút trong tay, có chút mờ mịt, lại có chút luống cuống. Hồi lâu, hắn ngẩng đầu nhìn Vân Thiển Nguyệt, sắc mặt cực kỳ áy náy: “Thiển Nguyệt, phụ vương. . . . . .”

“Ngài không vẽ được?” Vân Thiển Nguyệt nhướn mày.

“Ừ!” Vân Vương gia gật đầu.

“Vì sao? Không phải là ngài đến chết cũng không quên được mẫu thân sao?” Vân Thiển Nguyệt nhướn mày.

“Đúng vậy, ta là đến chết cũng không quên được mẫu thân con, nhưng mỗi khi ta dùng sức suy nghĩ, thì mẫu thân con rất mơ hồ. Hôm nay ta muốn vẽ mẫu thân con thì lại càng mơ hồ hơn. Thậm chí ta còn không thấy rõ bộ dáng của nàng, cho nên không vẽ ra được.” Vân Vương gia không biết là dùng sức nghĩ hay như thế nào, trên mặt hiện ra vẻ thống khổ.

Vân Thiển Nguyệt nhìn Vân Vương gia, hồi lâu sau, nàng cười nhạt: “Phụ vương không cần nghĩ nữa, vẽ không ra thì vẽ không ra. Ngài cũng nói, trước kia ngài bị đụng đầu, hôm nay phí sức nghĩ chuyện đương nhiên là khó khăn, huống chi mẫu thân của con đã chết nhiều năm như vậy, ngài vẽ không ra cũng là bình thường.”

Vân Vương gia để bút xuống, áy náy nhìn Vân Thiển Nguyệt: “Phụ vương thật giống như gia gia con nói, một việc cũng làm không tốt.”

“Cũng không phải! Kỳ thật phụ vương đã rất tốt rồi. Nếu Vân Vương Phủ không có ngài, thì cũng không có Vương gia. Nhiều năm như vậy ngài cực khổ chống đỡ Vân Vương Phủ, lao tâm lao lực, rất không dễ dàng.” Vân Thiển Nguyệt nhìn thần sắc Vân Vương gia áy náy, trấn an nói.

Hốc mắt Vân Vương gia ê ẩm, duỗi tay đi sờ đầu Vân Thiển Nguyệt: “Cuối cùng Thiển Nguyệt cũng đã trưởng thành rồi. Là phụ vương làm không tốt, cô phụ sự dặn dò của mẫu thân con. Những năm này cũng là phụ vương hồ đồ. Từ sau khi mẫu thân con đi, ta cũng không biết tại sao, làm cái gì cũng không đề nổi sức lực.”

Vân Thiển Nguyệt thuận thế cầm cổ tay Vân Vương gia, động tác của nàng vô ý thức nhưng lại vừa vặn đặt trên mạch của hắn, trong miệng cười nói: “Đó là do phụ vương quá yêu mẫu thân, bất kể trong phủ này có bao nhiêu nữ nhân, địa vị mẫu thân ở trong lòng ngài vĩnh viễn là nặng nhất .”

“ Đúng vậy, địa vị của mẫu thân con ai cũng không thay thế được.” Vân Vương gia gật đầu.

Vân Thiển Nguyệt buông tay ra, nhìn thần sắc mỏi mệt của Vân Vương gia, nhưng lại mạnh mẽ chống đỡ, nàng quan tâm nói: “Phụ vương phải chú ý thân thể, thoạt nhìn ngài một đêm không ngủ! Ngài về viện nghỉ ngơi một chút đi! Mặc dù có đại sự trời cũng không sập được. Ngài yên tâm, Vân Vương Phủ còn có con!”



“ Ừ! Vi phụ có chút mệt mỏi!” Vân Vương gia gật đầu, cẩn thận nhìn Vân Thiển Nguyệt nói: “Một đêm này con chăm sóc Cảnh thế tử cũng không được nghỉ ngơi phải không? Cũng trở về nghỉ ngơi đi!”

“Vâng!” Vân Thiển Nguyệt nhìn thoáng qua giấy Tuyên Thành nhiễm mực nước, gật đầu.

Ra khỏi thư phòng Vân Vương gia, Vân Thiển Nguyệt dừng bước trước mặt Lục Chi, nhìn nàng cười nói: “Mấy ngày nay ngươi cùng Ngọc Trạc quản lý chuyện trong phủ thật cực khổ, không có gì không thuận lợi chứ?”

“Bẩm Thiển Nguyệt tiểu thư, không có!” Lục Chi lắc đầu.

“Tốt! Có ngươi cùng Ngọc Trạc ở đây, ta yên tâm!” Vân Thiển Nguyệt ngáp một cái, cất bước đi về Thiển Nguyệt các.

Sau khi đi ra thư phòng Vân Vương Phủ rất xa, Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên tựa thân thể vào trên hành lang. Nghĩ tới trước kia nàng không thân cận với Vân Vương gia, cũng chưa bao giờ để ý tới thân thể của hắn, hôm nay mới bắt mạch, mới phát hiện hắn trúng Phương Hoàng kiếp giống nàng. Phượng Hoàng kiếp này của hắn bất đồng với Phượng Hoàng kiếp trong thân thể nàng. Nàng là bị mẫu thân hoàn toàn phong tỏa trí nhớ, tất cả bắt đầu lại từ đầu. Mà hắn giống như bị sửa lại trí nhớ hoặc là trí nhớ mơ hồ. Cho nên lúc đầu thì hắn nói rõ ràng có chút ấn tượng với chuyện đó, để cho hắn nói lại thì lại nói không ra chuyện như thế nào, rõ ràng hắn cảm thấy nhớ được mẫu thân nàng, hơn nữa rất yêu mẫu thân, mẫu thân là người quan trọng nhất trong lòng hắn, nhưng để cho hắn vẽ hắn lại không vẽ được.

Không biết những năm này mỗi ngày lão Hoàng đế nhìn Vân Vương gia vào triều, có phát hiện hắn là Vân Vương gia được sửa lại chút trí nhớ hay không? Có lẽ hắn không phải là Vân Vương gia. Hẳn là không phát hiện ra đi! Nếu không sao lão Hoàng đế có thể không hạ thủ với hắn chứ?

Nàng bỗng nhiên bội phục người đã sửa lại trí nhớ cho hắn, người kia hẳn là một cao thủ, là mẫu thân sao? Hay là Nam Lương quốc sư, phụ thân của nàng? Tóm lại chuyện này làm được thật là thiên y vô phùng(không chê vào đâu được). Nếu không phải nàng bắt mạch, nàng sẽ không bao giờ tin tưởng. Sửa trí nhớ của một người thành như thế, hắn làm mỗi việc đều đều phù hợp với lẽ thường, chỉ lạnh nhạt với nữ nhi là nàng, đến áy náy, cho tới bây giờ lại quan tâm, lo lắng, tình cảm bình thường một người nên có thì toàn bộ đều có. Tựa hồ hắn chính là hắn, cho tới bây giờ chính là như vậy.

Nàng bỗng nhiên có chút buồn cười.

“Tiểu thư, sao ngài lại đứng ở chỗ này?” Bỗng nhiên vang lên giọng nói của Lăng Liên.

Vân Thiển Nguyệt nghe thấy âm thanh bèn quay đầu lại, lúc này mới nhìn thấy Lăng Liên và Y Tuyết từ phía sau nàng vội vã đi tới. Nàng nhìn hai người, nhớ tới hôm qua hai người theo chân nàng tiến cung, về sau nàng mang theo Dung Cảnh trở về Vinh vương phủ thì bỏ quên các nàng, thu hồi nụ cười, hỏi: “Hai người các ngươi đã đi nơi nào?”

“Hôm qua hai người nô tỳ đi theo ngài đến Vinh vương phủ, đợi lâu không thấy tiểu thư đi ra ngoài, hai người nô tỳ trở về phủ. Sáng nay liền đi Vinh vương phủ, thiếp thân tỳ nữ của Cảnh thế tử nói tiểu thư trở về phủ rồi, chúng thuộc hạ liền trở lại.” Lăng Liên nói.

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, đưa tay xoa bóp cái trán, nói với hai người: “Đi thôi! Chúng ta trở về Thiển Nguyệt các.” Lăng Liên và Y Tuyết gật đầu, đi theo phía sau Vân Thiển Nguyệt, đi một đoạn đường ngắn, Lăng Liên thấy Vân Thiển Nguyệt nãy giờ không nói gì, mở miệng hỏi: “Tiểu thư, thương thế của Cảnh thế tử như thế nào?”

“Không chết được!” Vân Thiển Nguyệt giật giật mí mắt, căn bản là không bị thương! Có thể như thế nào?

“Hôm qua hai người nô tỳ đi theo sau nhưng không vào được Tử Trúc Lâm, chỉ có thể chờ ở tiền thính, nhìn Vinh vương phủ không ít người nghe nói Cảnh thế tử bị thương đều chạy đi Tử Trúc Lâm, hôm nay phía ngoài truyền tin Cảnh thế tử vẫn hôn mê bất tỉnh, nghe nói ám khí đụng trúng gân cốt, dẫn đến hàn độc phát tác, có thể gặp nguy hiểm đến tính mạng.” Lăng Liên nói.

“A, thật là bịa đặt.” Vân Thiển Nguyệt cười cười, nhìn thấy ánh mắt lo lắng, nghi hoặc của Lăng Liên và Y Tuyết khoát khoát tay: “Hắn không có chuyện gì, không nghiêm trọng như vậy, chỉ là tróc một lớp da mà thôi.”

Lăng Liên và Y Tuyết liếc mắt nhìn nhau, gật đầu.

“Đúng rồi! Ngày mai Nam Lăng Duệ hồi kinh, các ngươi truyền tin cho Hoa Sênh, phân phó Hồng các phái người một đường hộ tống, cần phải đưa hắn an toàn về Nam Lương, trăm triệu lần không thể xảy ra sai sót, tốt nhất một cọng tóc cũng không được thiếu.” Vân Thiển Nguyệt nhớ tới ngày mai Nam Lăng Duệ phải trở về Nam Lương, phân phó hai người.

“Tiểu thư, ngài bởi vì Duệ thái tử mà vận dụng Hồng các? Đây cũng là lần đầu tiên ngài vận dụng Hồng các!” Lăng Liên cả kinh.

Y Tuyết cũng kinh dị nhìn Vân Thiển Nguyệt.

“Các ngươi không nghe sai! Đích xác là dùng Hồng các để hộ tống Nam Lăng Duệ hồi Nam Lương.” Vân Thiển Nguyệt thấy bốn bề vắng lặng, nghiêm túc nhìn hai người, hạ giọng nói: “Nam Lăng Duệ là ca ca của ta, là nhi tử của mẫu thân, hắn không thể xảy ra việc gì được.”

Lăng Liên và Y Tuyết lập tức mở to hai mắt.

“Các ngươi cũng không cần hỏi tại sao, chỉ cần nhớ kỹ điểm này là được, trên dưới Hồng các đều phải ghi nhớ.” Vân Thiển Nguyệt trịnh trọng cường điệu: “Nhất định không thể để cho hắn có bất kỳ thương tổn gì.”

“Dạ, Thiếu chủ yên tâm đi!” Lăng Liên và Y Tuyết lập tức trịnh trọng gật đầu.

“Hồng các đối phó với ẩn vệ của lão Hoàng đế hẳn là không thành vấn đề đi?” Vân Thiển Nguyệt nhìn hai người.

“Hồng các vẫn bí ẩn, những năm này lại càng không hề có động tác, ẩn vệ hoàng thất không thể nào điều tra được Hồng các của chúng ta. Nhưng những năm này Hồng các chúng ta vẫn chú ý đến động tĩnh của ẩn vệ hoàng thất, đối với phong cách hành sự của bọn họ rõ như lòng bàn tay. Cho nên Thiếu chủ yên tâm đi! Chỉ cần Hồng các xuất thủ, nhất định có thể bảo đảm Duệ thái tử bình yên vô sự.” Lăng Liên nói.

“Ừ! Vậy thì tốt! Có lẽ Dạ Thiên Dật cũng sẽ xuất thủ, Hồng các nên chuẩn bị vạn toàn .” Vân Thiển Nguyệt lại nói.

Lăng Liên và Y Tuyết nhất tề gật đầu.

Vân Thiển Nguyệt không nói thêm gì nữa, nhấc chân đi về phía Thiển Nguyệt các, đi qua hai đạo hành lang gấp khúc, chỉ thấy một người đứng trước cửa Thiển Nguyệt các, đang mặc y phục Đại tổng quản Vân Vương Phủ, chính là Vân Ly. Tâm tư nàng hơi đổi, tiếp tục đi về trước.

“Thiển Nguyệt tiểu thư!” Vân Ly thấy Vân Thiển Nguyệt đi tới, vội vàng chào.

Vân Thiển Nguyệt cười khoát khoát tay, hỏi: “Có chuyện gì không?”

Vân Ly nhìn thoáng qua mọi nơi , cũng không nói lời nào.

“Vào nhà nói đi!” Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn một cái, cất bước đi vào bên trong.

Vân Ly lập tức đi theo phía sau nàng. Lăng Liên và Y Tuyết liếc mắt nhìn nhau, cũng không theo vào.

Vào phòng, Vân Thiển Nguyệt chỉ chỉ cái ghế bên cạnh bàn với Vân Ly, rồi lười biếng làm tổ trên nhuyễn tháp. Vân Ly cũng không ngồi, mà đứng ở trong nhà nhìn Vân Thiển Nguyệt, Vân Thiển Nguyệt nhướn mày nhìn hắn, hắn do dự một hồi nói: “Thiển Nguyệt tiểu thư, ta nghe nói chuyện thọ yến, ngài để cho ta. . . . . .”

“A! Ngươi muốn nói là về chuyện ca ca của ta làm phò mã Nam Cương, mà Vân Vương Phủ sẽ không có thế tử, ta đề nghị để cho phụ vương nhận ngươi làm con thừa tự. Là chuyện này sao?” Vân Thiển Nguyệt cười nhìn Vân Ly.

“Phải!” Vân Ly gật đầu.

“Nếu ngươi không tới tìm ta, ta cũng phải cùng ngươi nói về chuyện này.” Vân Thiển Nguyệt cười cười.

Sắc mặt Vân Ly hơi đổi.

“Ngươi nguyện ý hay là không?” Vân Thiển Nguyệt nhìn thần sắc biến hóa của Vân Ly, thấy hắn không nói gì, nàng nhướng mày: “Ngươi không muốn?”

Vân Ly lắc đầu, lại gật đầu, giây lát, giọng hắn có chút thấp: “Ta sợ ta không làm được.”

“Không có người nào mới ra đời sẽ ăn cơm, mặc quần áo, trải giường chiếu, xếp chăn . Cũng không có người nào trời sinh ra đã biết đọc sách biết chữ, làm sự tình. Không có người nào trời sinh sẽ làm hoàng đế, biết làm Vương gia, cũng không có người nào trời sinh ra sẽ làm thế tử.” Vân Thiển Nguyệt nhìn Vân Ly, tinh tường nhìn thấy sự bất an và khiếp sợ của hắn ở trong mắt, nàng nghĩ tới mặc dù Vân Ly có tài hoa, nhưng bởi vì quan hệ họ hàng với Vân Vương Phủ, vẫn luôn phải ở lại thâm sơn cùng cốc Vân Thành. Một thân tài hoa viết 《 giang sơn phú 》, nhưng bởi vì một câu nói của Hiếu Thân vương mà Lão Hoàng đế huỷ bỏ tất cả cố gắng của hắn. Chuyện này đối với hắn là đả kích rất lớn. Hôm nay cho hắn cơ hội một bước lên trời, nhưng hắn cũng không dám.

Vân Ly có chút kinh ngạc nhìn Vân Thiển Nguyệt.

“Chúng ta đều cùng họ Vân, cùng một huyết mạch tổ tông chảy xuống, xương cốt gãy còn hợp với gân. Ngươi lớn hơn hai ta tuổi, chính là ca ca. Dù sao ta cũng là nữ tử, Vân Vương Phủ trăm năm hưng thịnh, không thể bởi vì thiếu đi một Vân Mộ Hàn mà không có người nào tiếp nhận vương vị thế tập Vân Vương Phủ. Cho nên, nếu ngươi có ý chí lớn, ta nguyện ý cho ngươi một cây cầu.” Vân Thiển Nguyệt nhìn Vân Ly, nụ cười nhàn nhạt: “Dĩ nhiên, nếu ngươi không nguyện cũng sẽ có người khác. Tóm lại Vân Vương Phủ vẫn là Vân Vương Phủ.”

Vân Ly trầm mặc.

“Ngươi không cần sợ hãi hoặc là cảm thấy làm không được. Nếu ngươi không phải muốn cả đời cứ tầm thường như vậy mà trôi qua, đây chính là cơ hội của ngươi. Ngươi bắt được thì sẽ lên như diều gặp gió nhưng cũng có thể tan xương nát thịt. Dù sao vinh quang cùng trách nhiệm của thân phận của ngươi có quan hệ trực tiếp đến vinh quang và hắc ám sau lưng. Vân Vương phủ. Nhưng vô luận là lên như diều gặp gió, hay là tan xương nát thịt, nhưng chắc chắn, sau khi ngươi trăm tuổi có thể chiếm một chỗ ngồi ở trong Từ Đường Vân Vương Phủ. Có lẽ còn có thể được ghi chép một chút trong Thiên Thánh sử chí. Chữ Thế tử Vân Vương Phủ Vân Ly.” Vân Thiển Nguyệt nhìn Vân Ly, tiếp tục nói: “Nếu ngươi không dám nắm bắt, có lẽ cả đời này đều sẽ không còn cơ hội như vậy. Có đôi khi cơ hội cũng chỉ cho người ta một lần.”

Vân Ly bỗng nhiên ngẩng đầu, thẳng tắp nhìn Vân Thiển Nguyệt: “Ta nguyện ý!”

Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên cười, nam nhân tốt có chí hướng cao xa, có dã tâm mới có thành tựu, vốn cũng không phải là sai. Nàng cười gật đầu, nhẹ nhàng hô một tiếng: “Ca ca!”

Vân Ly đỏ mặt, cúi đầu.

“Ta mới vừa từ trong viện gia gia đi ra ngoài, quên không nói với ông chuyện này rồi, nhưng lỗ tai và ánh mắt của lão già họm hẹm này rất nhạy bén, đoán chừng đã sớm biết chuyện này rồi. Cho nên, một lát nữa ta phái người dẫn ngươi qua chỗ gia gia. Để cho gia gia tự mình chỉ bảo ngươi.” Vân Thiển Nguyệt nhìn Vân Ly, thầm nghĩ không biết khi hắn làm thế tử Vân Vương Phủ, Vân Vương gia tương lai, còn có thể sẽ đỏ mặt giống như hôm nay hay không? Dù sao quyền lợi có thể mài mòn rất nhiều thứ.

“Dạ!” Vân Ly gật đầu.

Vân Thiển Nguyệt nghĩ cũng không có chuyện gì muốn nhắn nhủ nữa, cho nên hướng ra bên ngoài gọi: “Lăng Liên, ngươi mang Vân Ly đi chỗ gia gia của ta một chuyến, nói cho ông của ta biết, nói ông có bản lĩnh gì thì cũng đừng che giấu, đều truyền thụ hết. Đây cũng là hi vọng tương lai của Vân Vương Phủ. Nếu lão đầu tử hắn muốn thật xin lỗi liệt tổ liệt tông thì hãy giữ lại.”

“Dạ, tiểu thư!” Lăng Liên lập tức lên tiếng.

“Đi đi! Gia gia thích mắng chửi người, nghe quen là tốt rồi!” Vân Thiển Nguyệt cười khoát khoát tay với Vân Ly.

Vân Ly gật đầu, xoay người đi ra khỏi cửa phòng, Lăng Liên thấy Vân Ly đi ra ngoài, lập tức đuổi theo hắn ra khỏi Thiển Nguyệt các.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Hoàn Khố Thế Tử Phi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook