Quyển 3 - Chương 96: Tình sử phong lưu ướt át
Tây Tử Tình
14/07/2015
Edit: Thảo Nguyễn
Beta: Leticia Mấy ngày kế tiếp, kinh thành Thiên Thánh đều tràn ngập trong không khí vui vẻ của lễ cập quan của Cảnh thế tử và cập kê của Thiển Nguyệt tiểu thư.
Vinh vương phủ, Vân vương phủ, Lễ bộ – ba nơi nhộn nhịp chuẩn bị, khua chiêng gõ trống.
Vinh vương phủ có Dung Tích, Vân vương phủ có Ngọc Trạc và Lục Chi cùng với Thất công chúa quản lý vương phủ, Lễ bộ có Vân Ly, đều là người giỏi giang mấy năm nay làm việc chín chắn đâu vào đấy, cho nên, nhân vật chính Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt ngược lại thanh nhàn.
Đương nhiên mỗi ngày Dung Cảnh vẫn vào triều như cũ, trợ giúp chính sự nói ung dung, nhưng kì thực làm không dễ dàng như thế. Huống chi người giám quốc là Dạ Thiên Dật, hai người bề ngoài hòa thuận, bên trong lén giở thủ đoạn, sau lưng lật lọng, nhưng cứ như biển cả, bất luận dưới đáy biển sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt, mặt biển gió êm sóng lặng, chút sóng lớn cũng không có.
Vân Thiển Nguyệt rốt cuộc thành người nhàn rỗi nhất.
Mỗi ngày, không phải nàng đi Vinh vương phủ tìm Ngọc Tử Thư, thì cũng là Ngọc Tử Thư đến Vân vương phủ tìm nàng. Hai người hoặc ở Vinh vương phủ đánh cờ, hoặc ở Vân vương phủ nói chuyện phiếm, hoặc là đi ra ngoài đi dạo kinh thành Thiên Thánh. Giống như trở về quãng thời gian trước kia khi hai người đều không phải nhận nhiệm vụ.
Dung Cảnh hiếm khi rộng lượng, chuyện này không nói một câu, do đó mỗi ngày hai người đều ở cùng một chỗ.
Một thời gian sau, dân chúng trong kinh thành Thiên Thánh đều lén từ từ lưu truyền lời đồn đãi như thế này, nói Thiển Nguyệt tiểu thư thay đổi tình cảm, quay sang yêu Ngọc thái tử của Đông Hải quốc. Lúc mới đầu những lời đồn đãi này chỉ là đốm lửa nhỏ, nhưng từ từ thành ngọn lửa lớn, càng cháy càng cao, trở thành xu thế lửa cháy lan ra đồng cỏ.
Trước kia Thiển Nguyệt tiểu thư vốn có mười năm dây dưa với Dạ Thiên Khuynh – người từng là thái tử và bây giờ là Nhị hoàng tử; lại có dưa dây, lén có quan hệ mật thiết, chân thành giúp đỡ Thất hoàng tử, sau đó lại yêu Cảnh thế tử coi trọng một người, xem nhẹ tất cả người trong thiên hạ; đến bây giờ mỗi ngày đều ở cùng một chỗ với Ngọc thái tử, cùng vào cùng ra, quan hệ mật thiết.
Kết hợp với những sự việc lúc trước, trận mưa gió này tập kích, tình sử phong lưu ướt át của Vân Thiển Nguyệt bị khuấy lên như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn.
Mặc dù bên ngoài truyền xôn xao, gần như cả thiên hạ đều biết, nhưng là vị chủ tử của Vinh vương phủ, người quản lý mọi việc trong Vân vương phủ, cùng với thái tử của Đông Hải quốc hoa nhường ngọc thẹn, ba người đều giống như người không có việc gì, ai cũng không tỏ thái độ gì, mỗi ngày đều như cũ.
Nửa tháng sau, Nam Lương truyền tin đến, Phượng Hoàng quan đã tu sửa xong. Duệ thái tử nói có quan hệ rất tốt với Thiển Nguyệt tiểu thư của Vân vương phủ, sao có thể không tham dự lễ cập kê của nàng? Vì vậy sau mấy tháng lần thứ hai bắc tiến mang theo mỹ nữ về kinh thành. Mà mỹ nhân kia, hiển nhiên chính là Lạc Dao công chúa.
Lạc Dao công chúa có dung mạo như hoa, những nơi đi qua, ong bướm vây quanh. Khiến dân chúng trong kinh thành Thiên Thánh ngoại trừ mong đợi lễ cập quan của Cảnh thế tử cập quan, lễ cập kê của Thiển Nguyệt tiểu thư, thì càng kỳ vọng nhìn thấy mỹ nhân hơn.
Ngày thứ hai khi tin tức của Nam Lương truyền ra, Nam Cương cũng truyền ra tin tức, Vân Mộ Hàn phò mã của Nam Cương yêu quý tiểu muội, mang theo Diệp Thiến công chúa, nguyện không ngại đường xa vạn dặm đến Thiên Thánh, dự lễ trưởng thành của muội muội yêu quý. Trong lúc nhất thời, chuyện dây dưa đã lắng xuống lâu rồi giữa Nam Cương công chúa, thế tử Vân vương phủ, và Dạ Khinh Nhiễm – tiểu Ma Vương của phủ Đức thân vương có liên quan đến hai người đó, cùng với Duệ thái tử của Nam Lương, cộng thêm Thanh Uyển công chúa đã chết lại lần nữa bị lật lại.
Tây Duyên cũng truyền ra tin tức, Tây Duyên Vương chiêu cáo thiên hạ, Tây Duyên Nguyệt – thái tử Tây Duyên và Thiển Nguyệt tiểu thư của Vân vương phủ là bạn thân thiết, lễ cập kê của nàng đương nhiên cũng không thể bỏ lỡ, thái tử của Tây Duyên đích thân đến kinh thành Thiên Thánh chúc mừng.
Sau khi ba nước tỏ thái độ, các tiểu quốc còn lại nhao nhao không để thụt lùi phía sau, sôi nổi tỏ ý sẽ ngàn dặm xa xôi đến kinh thành Thiên Thánh chúc mừng.
Sau khi các quốc gia tỏ thái độ, mười đại thế gia trong đó Phong gia dẫn đầu, ngỏ lời sẽ đến Thiên Thánh, sau đó Lam gia cũng bày tỏ thái độ. Mấy đại thế gia còn lại cũng không cam chịu rớt lại phía sau.
Trong lúc nhất thời, thiên hạ dấy lên một làn sóng ở kinh thành, còn được xem trọng và náo nhiệt hơn đại thọ năm mươi lăm tuổi của lão hoàng đế.
Kinh thành quán rượu, khách sạn ngày nào cũng đông nghịt, đường cái rộn ràng, biển người xuất hiện.
Nhoáng một cái đã mười ngày.
Một ngày này, sau ngày đại hôn trắc phi Triệu Khả Hạm sinh non luôn dưỡng bệnh trong phủ Tứ hoàng tử lần đầu tiên bước ra khỏi cổng của phủ Tứ hoàng tử. Tứ hoàng tử Dạ Thiên Dục đi Vân vương phủ trước, xem như là bù lại lễ lại mặt.
Lúc hai người đến, Thất công chúa đã mang người ra đón ngoài cửa, nắm lấy tay Triệu Khả Hạm mời vào Vân vương phủ, một đoàn người trực tiếp đi đến Thiển Nguyệt các của Vân vương phủ.
Lúc này, Ngọc Tử Thư và Vân Thiển Nguyệt đang đánh cờ, dưới gốc cây quế trong nội viện hai người đang bày cờ năm quân* (cờ ca rô).
Đã qua cuối thu, ngày đông chí sắp đến, khắp nơi đều lạnh. Nhưng hai người kia giống như là không biết lạnh, mỗi người chỉ nhiều mặc một bộ quần áo mỏng, gió lạnh thổi, thổi bay tóc và tay áo hai người, hai người ngồi đối diện, không thấy và đối phương có lời nói hay cử chỉ thân mật gì, nhưng trông rất quen thuộc tự nhiên.
Cảm giác này, cho dù là Lăng Liên và Y Tuyết đứng bên cạnh hai người xem cờ cũng không hòa nhập vào được.
Dạ Thiên Dục dừng ở cửa ra vào của Thiển Nguyệt các, nhìn hai người dưới cây quế, con ngươi trong mắt thay đổi, dường như đang suy nghĩ gì đó.
Triệu Khả Hạm thấy Dạ Thiên Dục không đi nữa, cũng dừng bước nhìn hai người, hiển nhiên cũng có chút kinh ngạc với sự quen thuộc như thế của Ngọc Tử Thư và Vân Thiển Nguyệt.
Thất công chúa liếc nhìn Dạ Thiên Dục và Triệu Khả Hạm, cũng dừng bước, cười nói: “Tình cảm giữa Nguyệt muội muội và Ngọc thái tử rất tốt, bọn họ vẫn ở chung như vậy, chẳng quan tâm những tin đồn bên ngoài. Mới đầu ta cũng cho rằng Nguyệt muội muội và Ngọc thái tử như thế nào đó, nhưng phát hiện hoàn toàn không phải như vậy. Vân Thiển Nguyệt và Ngọc thái tử chỉ là thân thiết giống như người thân; Cảnh thế tử cũng thân mật, thoạt nhìn giống nhau, nhưng thật ra lại khác nhau.”
Triệu Khả Hạm nghe vậy hâm mộ nói: “Người thân thiết với Nguyệt muội muội, đều không tự chủ được mà thích muội ấy, điều này vốn là chuyện không đáng trách gì, cũng không có gì kỳ lạ. Chỉ là thoạt nhìn muội ấy và Ngọc thái tử thật sự giống như quen biết nhiều năm. Tình cảm không thân thiết lại giống như thân thiết như vậy, khiến người ta hâm mộ.”
“Ta và Nguyệt muội muội từ nhỏ lớn lên cùng nhau, cũng không thể như Ngọc thái tử. Không chỉ ta, Dạ Khinh Nhiễm, Nhị ca, Lãnh Thiệu Trác, Dung Phong, mấy người chúng ta tính ra, cũng không bằng Ngọc thái tử.” Dạ Thiên Dục tiếp lời.
Triệu Khả Hạm quay đầu nhìn về phía Dạ Thiên Dục, nghe ra trong giọng điệu của Dạ Thiên Dục có chút ý tứ hàm xúc gì đó.
“Đi thôi! Chúng ta đi vào!” Dạ Thiên Dục thu hồi cảm xúc, cười với Triệu Khả Hạm, khôi phục như bình thường.
Triệu Khả Hạm gật gật đầu, thu hồi ánh mắt.
Thất công chúa liếc nhìn hai người, một đoàn người đi vào nội viện.
Lời nói của mấy người ở cửa ra vào tuy nhỏ, nhưng Ngọc Tử Thư và Vân Thiển Nguyệt võ công cao cường, hơn nữa khoảng cách cũng không xa, đương nhiên nghe rõ ràng. Hai người liếc mắt nhìn nhau, quay đầu nhìn về phía cửa ra vào.
“Nguyệt muội muội, ta và muội cùng nhau lớn lên, đối xử với muội cũng không tệ, nhưng muội lại đối xử với Ngọc thái tử tốt như vậy! Thật là khiến ca ca ta ghen tị” Dạ Thiên Dục đi tới, đặt mông ngồi ở ghế giữa trong hai người, vẻ mặt bất mãn nhìn Vân Thiển Nguyệt.
Ngọc Tử Thư mỉm cười, “Người với người chung sống phải xem duyên phận. Ta và Vân nhi ở chung, không phải thời gian dài hay ngắn có thể so sánh được. Có vài người lần đầu gặp mặt, đã trở thành tri kỷ. Có vài người gặp cả đời, hai bên đều chán ghét nhau. Điều này không thể so sánh.”
Vân Thiển Nguyệt liếc mắt khinh bỉ Dạ Thiên Dục, lặp lại lời nói của Ngọc Tử Thư: “Nghe rõ chưa? Có vài người lần đầu gặp mặt, đã trở thành tri kỷ. Có vài người gặp cả đời, hai bên đều chán ghét nhau. Điều này là không thể so sánh.”
Dạ Thiên Dục cũng cười, “Nhiều năm như vậy, Nguyệt muội muội giấu diếm giỏi thật, chẳng những ta, nhiều người đều không biết Ngọc thái tử và Nguyệt muội muội có giao tình rất tốt.”
“Giấu diếm gì. Khi đó ta không biết muội ấy là Thiển Nguyệt tiểu thư của Vân vương phủ, muội ấy không biết ta là thái tử của Đông Hải quốc.” Ngọc Tử Thư cười lắc đầu, “Nếu không là chuyến đi đến Thiên Thánh mấy tháng trước, gặp ở huyện Hà Cốc, có lẽ phải đợi đến khi có cơ duyên* (cơ hội và duyên phận) lại gặp mới có thể biết được.”
“Ha ha, bổn hoàng tử hay nói giỡn, Ngọc thái tử không cần tưởng thật!” Dạ Thiên Dục bỗng nhiên cười hai tiếng, tháo bỏ khuôn mặt bất mãn, nhìn về phía bàn, hỏi Vân Thiển Nguyệt hỏi: “Nguyệt muội muội, hai ngươi đang chơi cờ gì?”
“Cờ năm quân!” Vân Thiển Nguyệt liếc mắt nhìn Dạ Thiên Dục nói.
“Mới nghe lần đầu a!” Dạ Thiên Dục nhìn về phía Ngọc Tử Thư.
“Là Tử Thư tự nghĩ ra! Lợi hại không? Lấy thiên tư* (tư chất tự nhiên) của huynh, thực sự nghĩ không ra đâu!” Vân Thiển Nguyệt không khách khí chê bai Dạ Thiên Dục, ngoắc tay với Triệu Khả Hạm, “Triệu tỷ tỷ và đại tỷ đến đây ngồi cạnh muội.”
Triệu Khả Hạm cười gật đầu, nhìn Vân Thiển Nguyệt cười nhạo nói: “Cuối cùng là sắp trưởng thành, nhiều ngày không gặp, lại lớn hơn rồi.”
“Đúng vậy? Ta ngày ngày nhìn muội, đều có một chút thay đổi.” Thất công chúa tiếp lời: “Chỉ có điều là tư thái dung mạo tốt hơn, nhưng tính tình bản tính một chút cũng không thay đổi.”
“Hai người các tỷ đều là người đã kết hôn rồi, so với ta càng trưởng thành hơn.” Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt cố định trên người Triệu Khả Hạm, cười nói: “Triệu tỷ tỷ bình phục không tệ! Nhưng mà vẫn chưa tròn một tháng, tỷ xuống giường quá sớm, nhất là ngày hôm nay lạnh. Tỷ nên ở trong phủ dưỡng thương mới tốt, cơ thể mình là việc cả đời.” Dứt lời, nàng liếc mắt trừng Dạ Thiên Dục, “Tỷ ấy mới sẩy thai, còn chưa tròn một tháng, sao huynh không ngăn cản? Không biết chưa đầy một tháng cơ thể bị nhiễm lạnh không tốt sao?”
“Điều này không thể trách chàng ấy, là tỷ thực sự rất buồn chán, nghĩ đi ngoài một chút!” Dạ Thiên Dục còn chưa nói nói, Triệu Khả Hạm đã vội vàng giải thích, “Hơn nữa tỷ mặc nhiều, hôm nay đã mặc áo bông, đi một chuyến này không sao đâu.”
“Tỷ bênh vực huynh ấy!” Vân Thiển Nguyệt tức giận, liếc Triệu Khả Hạm.
“Nàng ấy không bênh vực ta chẳng nhẽ bênh vực muội?” Dạ Thiên Dục nghe vậy sắc mặt bắt đầu thận trọng, nói với Triệu Khả Hạm: “Nàng đi vào phòng trước, trong phòng ấm áp.”
“Ngồi một lúc sẽ không sao đâu!” Triệu Khả Hạm vẫn ngồi bất động bên cạnh Vân Thiển Nguyệt.
“Sao lại không sao? Sau này chúng ta còn phải có hài tử! Nếu cơ thể của nàng không tốt, chúng ta không có con nối dõi, làm sao bây giờ?” Dạ Thiên Dục thúc giục Triệu Khả Hạm, giọng điệu dịu dàng, “Nhanh vào nhà! Để Thất muội muội đi cùng nàng. Nguyệt muội muội và Ngọc thái tử còn chưa đánh xong ván cờ này, ta ở chỗ này xem bọn họ đánh xong cờ rồi đi vào!”
Triệu Khả Hạm nghe vậy không nói ở lại nữa, nhìn về phía Thất công chúa.
“Đi thôi! Chúng ta vào trong phòng muội muội nói chuyện trước! Để bọn họ đánh xong ván cờ này.” Thất công chúa đứng dậy, kéo tayTriệu Khả Hạm đi vào trong phòng, vừa đi vừa cười nói: “Tẩu tẩu là người có phúc, Tứ ca đối xử với tỷ thật tốt. Đàn ông trong hoàng thất có một người như vậy thực sự hiếm. Bị tỷ gặp, là phúc khí của tỷ.”
“Thất muội muội cũng không tệ, Vân Ly thế tử đối xử với muội cũng rất tốt!” Triệu Khả Hạm cười gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ hạnh phúc.
“Ừ, chúng ta đều có phúc khí!” Thất công chúa dứt lời, quay đầu lại liếc nhìn Vân Thiển Nguyệt, cười bổ sung nói: “Là nhờ may mắn của Nguyệt muội muội. Người chịu ảnh hưởng của muội ấy, đều tốt.”
Triệu Khả Hạm cũng quay đầu lại nhìn thoáng qua, thừa nhận gật đầu.
Hai người vừa nói chuyện vừa vào phòng. Lăng Liên và Y Tuyết theo cũng đi theo vào dâng trà.
“Hai người tiếp tục, ta nhìn, nhìn xem cờ năm quân này rốt cực đánh như thế nào!” Dạ Thiên Dục chỉ bàn cờ, nói với Vân Thiển Nguyệt và Ngọc Tử Thư.
“Chỉ là một trò chơi nhỏ đơn giản không thể đơn giản hơn!” Ngọc Tử Thư mỉm cười giải thích.
“Huynh nên đi đi!” Vân Thiển Nguyệt không nói nhảm, nói với Ngọc Tử Thư.
Ngọc Tử Thư gật gật đầu, hạ một quân cờ xuống, tiếp theo Vân Thiển Nguyệt cũng đặt xuống một quân cờ. Thêm một người quan sát, nhưng động tác của hai người vẫn giống như trước, không thấy quá nhanh, cũng không thấy quá chậm. Tự nhiên mà vậy.
Xong một ván cờ, cờ hoà.
Vân Thiển Nguyệt đẩy bàn cờ, tức giận nói: “Đã bao nhiêu năm, vẫn là kết quả này, huynh không thể nhường muội một chút sao?”
“Không thể!” Ngọc Tử Thư trả lời dứt khoát.
“Huynh là nam nhân ư? Không biết nhường nữ nhân!” Vân Thiển Nguyệt hung dữ liếc Ngọc Tử Thư.
“Nữ nhân như muội còn lợi hại hơn cả nam nhân?” Ngọc Tử Thư bỏ qua cái liếc hung dữ của Vân Thiển Nguyệt, quay đầu cười nói với Dạ Thiên Dục: “Tứ hoàng tử muốn chơi một ván không?”
“Được! Cờ này rất thú vị, hơn nữa có thể đánh một ván với Ngọc thái tử, ta đang cầu mà không được.” Dạ Thiên Dục lập tức gật đầu.
Vân Thiển Nguyệt dịch người nhường vị trí, mông Dạ Thiên Dục lập tức ngồi ở vị trí của Vân Thiển Nguyệt.
Hai người bắt đầu bày cờ.
Dạ Thiên Dục vốn thông minh, nhìn Vân Thiển Nguyệt và Ngọc Tử Thư chơi một lúc, cũng tìm được ít bí quyết, chơi cũng ổn định. Ngọc Tử Thư cũng không ỷ bản thân mình thông hiểu cờ, tỏ vẻ giỏi giang, mà đánh cờ ôn hòa với Dạ Thiên Dục, vô thanh vô tức, không hiển lộ tài năng, không mạnh mẽ, không sắc sảo.
Xong một ván cờ, cuối cùng Ngọc Tử Thư thắng một quân.
Hình như Dạ Thiên Dục chơi nghiện, vẫy tay với Ngọc Tử Thư, “Một ván nữa!”
Ngọc Tử Thư cũng không từ chối, mỉm cười đồng ý.
Liên tiếp ba ván, cách đánh cờ Ngọc Tử Thư đều như thế, thắng Dạ Thiên Dục một quân cờ.
Xong ba ván, Dạ Thiên Dục cảm thán nói: “Ngọc thái tử thật sự là người ưu tú! Bất kể ta cực đoan, hay nhẹ nhàng, hoặc là tạo đường vòng. Ngươi đều có thể duy trì một cách đánh cờ không thay đổi. Việc như thế này, bổn hoàng tử thật sự theo không kịp. Khâm phục! Khâm phục!”
“Tứ hoàng tử quá khen!” Ngọc Tử Thư chậm rãi cười cười.
Vân Thiển Nguyệt trợn tròn mắc liếc Dạ Thiên Dục, “Tử Thư đương nhiên là lợi hại nhất!”
“Nguyệt muội muội, cái này không giống muội ah! Muội chưa bảo vệ ai như vậy cả? Mấy năm này trừ Cảnh thế tử, ta thực sự gặp được một người nữa rồi!” Dạ Thiên Dục nhếch lông mày nhìn Vân Thiển Nguyệt.
“Ai bảo Tử Thư quá giỏi!” Vân Thiển Nguyệt ngáp một cái, nói với Dạ Thiên Dục: “Muội rồi, huynh và Triệu tỷ tỷ ở chỗ này của muội ăn cơm rồi về!”
“Được!” Dạ Thiên Dục trả lời sảng khoái.
Ba người thu bàn cờ, vào phòng. Triệu Khả Hạm và Thất công chúa đang tấn gẫu việc nhà, thấy ba người đi vào, Thất công chúa đi cười nói: “Ván cờ này của mấy người lâu thật!”
“Hỏi huynh ấy! Không phải huynh ấy kéo tiểu Thất chơi ba ván cờ ư, chết cóng muội rồi!” Vân Thiển Nguyệt xoa xoa tay nói: “Ngày mai trong phòng này nên thêm lò sưởi, trận tuyết đầu mùa năm nay không biết sẽ rơi vào lúc nào.”
“Thời tiết năm nay ấm, trước kia tiểu Tuyết cũng đã rơi, nhưng mà năm nay sắp đến đông chí rồi, vẫn chưa thấy tuyết, chẳng lẽ thời tiết cũng cảm thấy thế cuộc của thiên hạ, trở nên không bình thường?” Dạ Thiên Dục tiếp lời Vân Thiển Nguyệt, giọng điệu hơi chế giễu, “Tuyết không rơi cũng chẳng có gì khác cả, tuyết rơi đơn giản là lạnh hơn mà thôi.”
“Sao không có gì khác? Sau khi tuyết rơi, hoa mai sẽ nở!” Vân Thiển Nguyệt khiển trách Dạ Thiên Dục một tiếng, “Đã là người thành gia lập nghiệp rồi, nói chuyện còn không biết điều như vậy.” Dứt lời, nàng nói với Triệu Khả Hạm: “Triệu tỷ tỷ, tỷ thực sự phải từ từ dạy dỗ huynh ấy, nam nhân đều là được chiều thành thói quen đấy. Tỷ nhìn xem, mới đại hôn mấy ngày, tính tình của huynh ấy trở nên quái gở rồi.”
Triệu Khả Hạm che miệng cười, “Đó là bởi vì ở trước mặt muội chàng ấy mới như thế, chúng ta đại hôn mấy ngày này có thể chưa thấy qua chàng ấy quái gở như vậy bao giờ”.
Vân Thiển Nguyệt hừ khẽ một tiếng, cười hỏi Thất công chúa, “Tẩu tẩu, ca ca nói lúc nào trở về vậy?”
“Mấy hôm nay chàng ấy vội vàng chuẩn bị lễ cập kê và cập quan cho muội và Cảnh thế tử, Lễ bộ còn phải sắp xếp đón sứ giả các quốc gia đến kinh thành Thiên Thánh. Mỗi ngày đều trở về vào những giờ khác nhau.” Thất công chúa nói.
“Lăng Liên, ngươi đi Lễ bộ tìm ca ca, bảo huynh ấy về nhà ăn cơm! Bận cũng phải chú ý thân thể.” Vân Thiển Nguyệt phân phó Lăng Liên.
“Vâng, tiểu thư!” Lăng Liên đi ra ngoài, đi hai bước lại hỏi: “Tiểu thư, Cảnh thế tử thì sao?”
“Không cần để ý tới chàng ấy, xử lý xong chuyện dĩ nhiên chàng ấy sẽ đến!” Vân Thiển Nguyệt nói.
Lăng Liên gật đầu, đi ra khỏi phòng.
Y Tuyết mang trà bánh lên, trong phòng mấy người vừa tán gẫu, vừa uống trà ăn bánh, đợi phòng bếp bày tiệc.
Sau nửa canh giờ, Vân Ly trở về Vân vương phủ, trực tiếp đến Thiển Nguyệt các. Cùng cùng đi với Vân Ly còn có Lãnh Thiệu Trác và Dung Phong. Hiển nhiên hai người nghe nói Vân Thiển Nguyệt muốn bày tiệc ở Thiển Nguyệt các, liền đi theo Vân Ly, không mời mà tới.
Ba người vừa ngồi xuống được một lát, Dung Cảnh và Dạ Khinh Nhiễm cũng đi vào Thiển Nguyệt các.
“Hôm nay là ngày bao nhiêu? Thiển nguyệt các của muội vậy mà trở thành bánh trái thơm ngon rồi!” Vân Thiển Nguyệt nhìn ra ngoài cửa sổ, lại nhìn lướt qua mọi người ngồi xung quanh trong phòng, từ từ chen vào, lầm bầm nói.
“Mấy hôm nay tất cả mọi người đều bận, có lẽ đều rất khó chịu!” Thất công chúa cười nói.
“Tiểu nha đầu, ta còn chưa đến gần đã nghe muội nói không chào đón ta đến.” Giọng nói của Dạ Khinh Nhiễm đã từ bên ngoài truyền vào.
“Không chào đón huynh, không phải huynh vẫn tới sao?” Vân Thiển Nguyệt chớp mắt.
Dung Cảnh đẩy rèm cửa ra đi vào, Dạ Khinh Nhiễm đi theo sau.
“Tụ tập tham gia náo nhiệt! Mấy hôm nay Bổn tiểu Vương muốn uống rượu, Lê Hoa Bạch lần trước muội lấy từ phủ tiểu tử Thiên Dục kia đâu? Lấy ra, chúng ta uống nó.” Dạ Khinh Nhiễm đi vào phòng, nhìn lướt qua mọi người trong phòng người, bỗng nhiên vui lên, “Thật náo nhiệt ah! Xem ra Bổn tiểu Vương đến là đúng rồi.”
“Huynh thật đúng là. . . Trong phủ của huynh không có rượu ngon sao? Cứ nhớ đến mấy hũ rượu Lê Hoa Bạch muội vất vả lấy từ trong tay Dạ Thiên Dục ra?” Vân Thiển Nguyệt im lặng.
“Trong phủ ta có rượu ngon, nhưng một người uống thì thú vị gì? Rượu đoạt được mới có hương vị!” Dạ Khinh Nhiễm đi lướt qua Dung Cảnh, đến ngồi bên cạnh Vân Thiển Nguyệt.
Dạ Huynh Nhiễm còn chưa ngồi xuống, Dung Cảnh vung ống tay áo lên, Dạ Khinh Nhiễm bị một cơn gió mạnh tung trở về, Dung Cảnh cũng không thèm nhìn Dạ Khinh Nhiễm, ngồi bên cạnh Vân Thiển Nguyệt.
Dạ Khinh Nhiễm trừng mắt, lập tức bĩu môi, cũng không nổi giận, ngồi bên cạnh Ngọc Tử Thư, lại gần nói: “Ngọc thái tử, chuyến đi này của ngươi thật sự không uổng công ah! Từ trước đến nay Bản Tiểu Vương chưa thấy tiểu nha đầu đối xử với ai tốt như vậy. Ngày ngày không phải cùng ngươi đánh cờ, chính là thưởng thức trà, lại còn cùng ngươi đua ngựa, đi dạo kinh thành Thiên Thánh, ta nghe nói cả trong và ngoài kinh thành hai người đều đi rồi. Vinh hạnh đặc biệt và ưu đãi như thế này, thật khiến bản Tiểu Vương ghen tị ah!”
Ngọc Tử Thư mỉm cười, “Ta và Vân nhi là bạn tri kỷ, muội ấy nên đối xử với ta như thế, nếu muội ấy đến Đông Hải, ta cũng đối xử với muội ấy như thế.”
Dạ Khinh Nhiễm chậc chậc một tiếng, chua xót nói với Vân Thiển Nguyệt: “Tiểu nha đầu, khi nào thì muội đối xử với ta tốt như vậy!”
“Muội đối xử với huynh còn chưa đủ tốt sao?” Vân Thiển Nguyệt liếc xéo Dạ Khinh Nhiễm.
Dạ Khinh Nhiễm làm bộ sờ cằm suy nghĩ một chút, nói: “Không giống với ai đó!”
“So đo cái gì? Mỗi người đều có sự khác biệt của mỗi người.” Vân Thiển Nguyệt hung dữ liếc Dạ Khinh Nhiễm, cảnh cáo nói: “Huynh nói nhiều quá, có muốn uống rượu nữa không? Không muốn uống, muội cho huynh nói thoải mái.”
Dạ Khinh Nhiễm nhếch khóe miệng, “Đương nhiên là uống rượu!”
“Lăng Liên, Y Tuyết, đi mang vài hũ Lê Hoa Bạch đến!” Vân Thiển Nguyệt thấy Dạ Khinh Nhiễm yên tĩnh, dặn dò Lăng Liên và Y Tuyết.
Hai người lập tức lên tiếng trả lời, đi xuống.
Hơn mười người tụ tập ở trong phòng của Vân Thiển Nguyệt, đây là lần náo nhiệt đông người nhất từ trước tới nay. Bữa cơm này mọi người ngươi một lời ta một câu, trong lúc ăn vừa tán gẫu việc nhà, vừa nói vừa cười với nhau, nâng ly cạn chén cho đến khi trời sẩm tối mới rời đi.
Dạ Khinh Nhiễm, Dung Phong, Lãnh Thiệu Trác ba người cùng rời đi, Ngọc Tử Thư và Dung Cảnh cũng cùng nhau rời đi.
Dạ Thiên Dục và Triệu Khả Hạm ở lại sau cùng, lúc Vân Thiển Nguyệt đưa hai người đến cửa lớn, người khác đã rời đi. Triệu Khả Hạm nắm chặt tay Vân Thiển Nguyệt, khẽ nói với Vân Thiển Nguyệt: “Nguyệt muội muội, ngày muội cập kê tỷ lại đến.”
Tâm tư Vân Thiển Nguyệt khẽ động, cười gật đầu, “Vâng! Tỷ dù sao vẫn là nghĩa nữ* (còn gái nuôi) của phụ vương, nghĩa tỷ* (chị nuôi, chị kết nghĩa) của muội, đương nhiên phải đến tham dự lễ trưởng thành của muội.”
Triệu Khả Hạm liếc nhìn Dạ Thiên Dục, buông tay Vân Thiển Nguyệt ra, lên xe ngựa, màn che rơi xuống, che khuất bóng dáng của Triệu Khả Hâm.
Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía Dạ Thiên Dục.
Dạ Thiên Dục đi tới, nhìn ánh mắt của Vân Thiển Nguyệt, Vân Thiển Nguyệt cũng nhìn Dạ Thiên Dục, mắt Dạ Thiên Dục sâu thẳm, đen đến mức không thấy rõ thần sắc của đáy mắt, trong lòng nàng thầm thở dài, trên mặt lại rất bình tĩnh.
“Nguyệt muội muội, ngày kia lễ trưởng thành của muội, có khả năng huynh không đến được!” Dạ Thiên Dục nói.
Vân Thiển Nguyệt gật đầu, không nói lời nào.
Dạ Thiên Dục lại hạ giọng, nói: “Huynh muốn phản kháng phụ hoàng!”
Vân Thiển Nguyệt không nghĩ tới Dạ Thiên Dục sẽ nói những lời như vậy với nàng, nhưng mà ngẫm lại đối với nàng mà nói, cũng không có gì không thể nói. Nàng lại gật gật đầu, vẫn không nói lời nào.
“Ta biết muội sẽ không sẽ giúp ta, ta cũng biết ta không có phần thắng. Hôm nay lần gặp mặt này, có lẽ sẽ lần gặp mặt cuối cùng của chúng ta. Cuối cùng ca ca cầu xin muội một việc. Ngày hôm đó, muội giúp ta ngăn cản Thất đệ được không? Nếu Thất đệ ở hoàng cung, ta một chút cơ hội cũng không có.” Giọng nói Dạ Thiên Dục cực thấp.
Vân Thiển Nguyệt mấp máy môi, nhìn thẳng vào mắt Dạ Thiên Dục nói: “Muội sẽ cố gắng hết sức!”
“Có những lời này của muội là đủ rồi! Nếu ca ca không có thể còn sống trở về, muội đừng quên ta nhé, cho dù quên ta, cũng đừng quên mười hũ rượu Lê Hoa Bạch.” Dạ Thiên Dục nhìn Vân Thiển Nguyệt một cách thắm thiết, nói xong, đẩy màn che ra lên xe.
Xa phu vung roi ngựa lên, xe ngựa rời khỏi cổng Vân vương phủ.
Ban đêm gió càng lạnh hơn ban ngày, lành lạnh, như lưỡi dao sắc bén thổi vào quần áo, tiếp xúc với da thịt, tóc bị gió thổi tung, theo tay áo bay lên, cổ tay áo và ngọc bội bên hông phát ra tiếng gió trong veo. Trên đường phố vắng vẻ, không người qua lại, nghe rất rõ.
Đứng một lúc lâu, mãi đến khi Lăng Liên nhịn không được nữa qua nhắc nhở Vân Thiển Nguyệt, Vân Thiển Nguyệt mới chậm rãi quay người, đi vào trong phủ, cửa chính phía sau nàng đóng lại, phát ra tiếng vang nặng nề.
Một đêm này, Vân Thiển Nguyệt không ngủ, mãi đến khi sắp bình minh, mới chậm rãi thiếp đi.
Hai ngày tiếp theo trôi qua yên bình, cách ngày đông chí còn có ba ngày. Ba nơi Vinh vương phủ, Vân vương phủ, Lễ bộ đều đã chuẩn bị xong lễ cập quan cập kê .
Tựa hồ càng là trước khi đến lễ lớn, liền càng bình tĩnh, mà ngay cả trong kinh các dân chúng sảo sảo nhượng nhượng(bảy mồm tám mỏ chõ vào) đem gần một tháng ngôn luận cũng theo thời gian lúc sắp đến gần mà dừng lại tiếng động.
Sau ngày tụ tập ở Thiển Nguyệt các, Vân Thiển Nguyệt căn dặn Lăng Liên và Y Tuyết đặt thêm lò sưởi trong phòng, gió lạnh bên ngoài thổi vào, Đông Noãn phòng vẫn ấm áp. Vân Thiển Nguyệt và Ngọc Tử Thư vây quanh lò sưởi dựa lưng vào nhau đọc sách.
Tối hôm đó, Vân Thiển Nguyệt đang ngủ lơ mơ, có người đi vào Thiển Nguyệt các, nàng mở to mắt, chợt nghe đi ra bên ngoài truyền đến tiếng quát khẽ của Lăng Liên và Y Tuyết, ngay sau đó một giọng nói bất mãn vang lên, “Ta mới rời khỏi đây bao lâu, Thiển Nguyệt đã bố trí gác cổng với ta rồi? Hai vị tỷ tỷ, không phải thị lực của hai ngươi không tốt chứ? Không nhận ra ta rồi hả?”
“Tam công tử?” Lăng Liên và Y Tuyết khẽ gọi một tiếng, lập tức thu bảo kiếm rút về, đồng thời sửa lời nói: “Tây Duyên thái tử!”
Tây Duyên Nguyệt nhẹ nhàng cười cười, “Không tồi hai vị vẫn nhận ra ta, ta có thể vào đúng không?”
Lăng Liên và Y Tuyết liếc nhìn nhau, vừa muốn gật đầu, tiếng Vân Thiển Nguyệt đã truyền từ trong phòng ra, mắng: “Nói những lời vô dụng kia làm gì? Nhanh vào đi! Ở bên ngoài châm chọc, ngươi rất dễ chịu sao?”
Tây Duyên Nguyệt nghe vậy lập tức đẩy cửa phòng đi vào, lúc hắn vào, không khí ấm áp trong phòng lạnh đi một ít.
Vân Thiển Nguyệt nhìn Tây Duyên Nguyệt, nghĩ rằng thảo nào Lăng Liên và Y Tuyết không nhận ra hắn, nàng vừa nhìn thấy, cũng khó mà nhận ra, Tây Duyên Nguyệt bây giờ và Tam công tử lúc trước quả thực là hai người khác biệt. Cẩm bào đai ngọc, tuy dung mạo đều vô cùng tuấn tú, nhưng khí tức trên người và tính tình đều có sự thay đổi hoàn toàn. Tam công tử trước kia không tự tin, hèn mọn, trong lòng u ám không thấy nữa, bây giờ mới là hắn cả người lộ ra vẻ tôn quý. Nàng thấy hắn, chậc chậc hai tiếng, “Quả nhiên là Tây Duyên thái tử!”
Tam công tử liếc mắt, trực tiếp đi đến trước giường, nhìn chằm chằm vào Vân Thiển Nguyệt, bỗng nhiên đá giầy xuống, động tác lưu loát nhảy lên giường, kéo cái chăn Vân Thiển Nguyệt đang che trên người mình ra.
Vân Thiển Nguyệt hơi đờ ra nhìn Tây Duyên Nguyệt, đến khi hắn làm xong tất cả nhìn nàng, nàng mới kịp phản ứng, nói với hắn một câu: “Nam nữ thụ thụ bất thân!”
“Ngươi coi ta thành là nữ nhân là được rồi!” Tây Duyên Nguyệt không cho là đúng.
Vân Thiển Nguyệt im lặng, giới tính thứ này nàng muốn coi như thế nào là như thế được sao? Nàng thấy hắn quần áo phong phanh, dừng ý nghĩ muốn đạp hắn một cước xuống giường, nói với hắn, “Sao nửa đêm ngươi lại chạy đến đây? Đội ngũ sứ giả đâu?”
“Vẫn ở ngoài trăm dặm ý! Ta nhớ ngươi, tới trước!” Tam công tử ngáp một cái, nhắm mắt lại, nói với Vân Thiển Nguyệt: “Mệt chết ta, đừng tranh cãi với ta!”, dứt lời, muốn ngủ.
Vân Thiển Nguyệt một lần nữa im lặng nhìn Tây Duyên Nguyệt, vừa nhìn được một lúc, đã phát hiện tiếng hít thở đều đều của hắn truyền ra, thật sự ngủ rồi. Nàng nháy mắt, xoay đầu sang một bên, nhìn nóc phòng, không buồn ngủ, nghĩ Nam Lăng Duệ và Lạc Dao, Diệp Thiến cùng Vân Mộ Hàn, cùng với Phong Tẫn và người của mười đại thế gia, có phải sắp đến rồi không?
Đang nghĩ như vậy, bên ngoài lại có người nhẹ nhàng rơi xuống, khí tức quen thuộc.
“Duệ thái tử?” Lăng Liên và Y Tuyết cùng gọi một tiếng.
Nam Lăng Duệ “Ừ” một tiếng, hình như mò từ trong lồng ngực móc ra cái gì đó ném cho Lăng Liên và Y Tuyết, cười mỉm mà nói: “Cho các ngươi ăn kẹo!”
Lăng Liên và Y Tuyết cùng tiếp nhận kẹo đường ném đến, dường như có chút im lặng, nhưng vẫn nói cám ơn: “Cảm ơn Duệ thái tử!”
“Không có gì!” Nam Lăng Duệ khoát khoát tay, từ từ đi tới cửa, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, bức rèm vén lên, hắn vô cùng phong lưu đi đến, liếc thấy Vân Thiển Nguyệt ngồi ở trên giường, một người nằm ở bên cạnh Vân Thiển Nguyệt, hắn mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào Tây Duyên Nguyệt, cười nói với Vân Thiển Nguyệt: “Tiểu nha đầu, không tồi a! Vẫn biết không nên bạc đãi chính mình, tìm người ấm giường cho muội!”
“Nói linh tinh cái gì!” Vân Thiển Nguyệt trừng mắt liếc Nam Lăng Duệ một cái, “Hắn là Tây Duyên Nguyệt!”
“Ah? Tây Duyên thái tử?” Nam Lăng Duệ nhíu mày, đứng trước giường nhìn chằm chằm Tây Duyên Nguyệt, trong chốc lát đưa tay ra nói: “Lớn lên khá tốt! Ta sờ sờ làn da được không. . .”
Tay của Nam Lăng Duệ duỗi tới, Tây Duyên Nguyệt liền mở mắt, Vân Thiển Nguyệt “BA~” đánh vào tay Nam Lăng Duệ, hung dữ liếc Nam Lăng Duệ nói: “Bị Lạc Dao biết ca đùa giỡn nam nhân, huynh chết chắc!”
Tay Nam Lăng Duệ tránh không kịp, thực sự bị đánh một cái, trừng mắt liếc Vân Thiển Nguyệt nói: “Mỹ nhân Lạc Dao nhà ta dịu dàng, đâu như nha đầu ngang tàng muội!” Dứt lời, Nam Lăng Duệ đặt mông ngồi ở giường, không khách khí đẩy Tây Duyên Nguyệt một cái, “Tiểu mỹ nhân, hướng vào bên trong một chút, để một chỗ cho bản thái tử.”
Tây Duyên Nguyệt mở to hai mắt, bỗng nhiên dang tay ôm cánh tay của Nam Lăng Duệ, giọng nói nhẹ nhàng nói: “Ôi!!!, đây không phải Duệ thái tử sao? Ra, để cho thiếp hầu hạ ngài thay quần áo, khí lạnh của ngài làm thiếp đông cứng rồi, cũng không thể cứ như vậy lên giường của thiếp.” Dứt lời, cởi quần áo cho Nam Lăng Duệ .
Nam Lăng Duệ nhảy lên cao một cái, lập tức trốn mất cách giường rất xa, không dám tin nhìn Tây Duyên Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt nhìn bộ dạng của Nam Lăng Duệ, cười ha hả.
“Duệ thái tử cũng chỉ như vậy mà thôi! Lá gan nhỏ như vậy!” Tam công tử rút tay về, thay đổi lại theo giọng nói trong veo của người đàn ông, không cho là đúng mà nhắm mắt lại.
Nam Lăng Duệ sắc mặt thay đổi, hơi nổi giận, quát Vân Thiển Nguyệt: “Xú nha đầu, cười cái gì! Ta là ca ca của muội! Có ai như muội để người khác bắt nạt ta như vậy không?”
Vân Thiển Nguyệt cười không ngừng được, vừa thở gấp vừa nói: “Ca ca tốt của muội, gặp được đối thủ a? Người này thế nhưng mà nam nữ ăn sạch. Ca về sau phải cẩn thận một chút.”
“Bản thái tử không sợ!” Nam Lăng Duệ bỗng nhiên một lần nữa nhấc chân đến trước giường, lưu loát ở đá giày, nhanh nhẹn bò lên giường, đưa tay kéo chăn trên người Tây Duyên Nguyệt, nhìn chỗ nằm thấy hình như không đủ, hắn tiện thể ném Vân Thiển Nguyệt xuống giường, rộng rãi mà nằm bên cạnh Tây Duyên Nguyệt thỏa mãn mà nói: “Cùng mỹ nhân chung giường, cầu còn không được!”
Tây Duyên Nguyệt hừ một tiếng, dường như quá mệt mỏi, không để ý đến Nam Lăng Duệ, tiếp tục ngủ.
Hình như Nam Lăng Duệ cũng mệt, nhắm mắt lại, chuẩn bị ngủ.
Vân Thiển Nguyệt bị ném ở trên mặt đất giữa phòng, im lặng nhìn hai đại nam nhân chiếm hết giường của nàng, nàng không khỏi hoài nghi giường mình ngủ hơn mười năm có vàng, khiến bọn họ đến đều giống như tên cướp chiếm giường.
Vinh vương phủ, Vân vương phủ, Lễ bộ – ba nơi nhộn nhịp chuẩn bị, khua chiêng gõ trống.
Vinh vương phủ có Dung Tích, Vân vương phủ có Ngọc Trạc và Lục Chi cùng với Thất công chúa quản lý vương phủ, Lễ bộ có Vân Ly, đều là người giỏi giang mấy năm nay làm việc chín chắn đâu vào đấy, cho nên, nhân vật chính Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt ngược lại thanh nhàn.
Đương nhiên mỗi ngày Dung Cảnh vẫn vào triều như cũ, trợ giúp chính sự nói ung dung, nhưng kì thực làm không dễ dàng như thế. Huống chi người giám quốc là Dạ Thiên Dật, hai người bề ngoài hòa thuận, bên trong lén giở thủ đoạn, sau lưng lật lọng, nhưng cứ như biển cả, bất luận dưới đáy biển sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt, mặt biển gió êm sóng lặng, chút sóng lớn cũng không có.
Vân Thiển Nguyệt rốt cuộc thành người nhàn rỗi nhất.
Mỗi ngày, không phải nàng đi Vinh vương phủ tìm Ngọc Tử Thư, thì cũng là Ngọc Tử Thư đến Vân vương phủ tìm nàng. Hai người hoặc ở Vinh vương phủ đánh cờ, hoặc ở Vân vương phủ nói chuyện phiếm, hoặc là đi ra ngoài đi dạo kinh thành Thiên Thánh. Giống như trở về quãng thời gian trước kia khi hai người đều không phải nhận nhiệm vụ.
Dung Cảnh hiếm khi rộng lượng, chuyện này không nói một câu, do đó mỗi ngày hai người đều ở cùng một chỗ.
Một thời gian sau, dân chúng trong kinh thành Thiên Thánh đều lén từ từ lưu truyền lời đồn đãi như thế này, nói Thiển Nguyệt tiểu thư thay đổi tình cảm, quay sang yêu Ngọc thái tử của Đông Hải quốc. Lúc mới đầu những lời đồn đãi này chỉ là đốm lửa nhỏ, nhưng từ từ thành ngọn lửa lớn, càng cháy càng cao, trở thành xu thế lửa cháy lan ra đồng cỏ.
Trước kia Thiển Nguyệt tiểu thư vốn có mười năm dây dưa với Dạ Thiên Khuynh – người từng là thái tử và bây giờ là Nhị hoàng tử; lại có dưa dây, lén có quan hệ mật thiết, chân thành giúp đỡ Thất hoàng tử, sau đó lại yêu Cảnh thế tử coi trọng một người, xem nhẹ tất cả người trong thiên hạ; đến bây giờ mỗi ngày đều ở cùng một chỗ với Ngọc thái tử, cùng vào cùng ra, quan hệ mật thiết.
Kết hợp với những sự việc lúc trước, trận mưa gió này tập kích, tình sử phong lưu ướt át của Vân Thiển Nguyệt bị khuấy lên như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn.
Mặc dù bên ngoài truyền xôn xao, gần như cả thiên hạ đều biết, nhưng là vị chủ tử của Vinh vương phủ, người quản lý mọi việc trong Vân vương phủ, cùng với thái tử của Đông Hải quốc hoa nhường ngọc thẹn, ba người đều giống như người không có việc gì, ai cũng không tỏ thái độ gì, mỗi ngày đều như cũ.
Nửa tháng sau, Nam Lương truyền tin đến, Phượng Hoàng quan đã tu sửa xong. Duệ thái tử nói có quan hệ rất tốt với Thiển Nguyệt tiểu thư của Vân vương phủ, sao có thể không tham dự lễ cập kê của nàng? Vì vậy sau mấy tháng lần thứ hai bắc tiến mang theo mỹ nữ về kinh thành. Mà mỹ nhân kia, hiển nhiên chính là Lạc Dao công chúa.
Lạc Dao công chúa có dung mạo như hoa, những nơi đi qua, ong bướm vây quanh. Khiến dân chúng trong kinh thành Thiên Thánh ngoại trừ mong đợi lễ cập quan của Cảnh thế tử cập quan, lễ cập kê của Thiển Nguyệt tiểu thư, thì càng kỳ vọng nhìn thấy mỹ nhân hơn.
Ngày thứ hai khi tin tức của Nam Lương truyền ra, Nam Cương cũng truyền ra tin tức, Vân Mộ Hàn phò mã của Nam Cương yêu quý tiểu muội, mang theo Diệp Thiến công chúa, nguyện không ngại đường xa vạn dặm đến Thiên Thánh, dự lễ trưởng thành của muội muội yêu quý. Trong lúc nhất thời, chuyện dây dưa đã lắng xuống lâu rồi giữa Nam Cương công chúa, thế tử Vân vương phủ, và Dạ Khinh Nhiễm – tiểu Ma Vương của phủ Đức thân vương có liên quan đến hai người đó, cùng với Duệ thái tử của Nam Lương, cộng thêm Thanh Uyển công chúa đã chết lại lần nữa bị lật lại.
Tây Duyên cũng truyền ra tin tức, Tây Duyên Vương chiêu cáo thiên hạ, Tây Duyên Nguyệt – thái tử Tây Duyên và Thiển Nguyệt tiểu thư của Vân vương phủ là bạn thân thiết, lễ cập kê của nàng đương nhiên cũng không thể bỏ lỡ, thái tử của Tây Duyên đích thân đến kinh thành Thiên Thánh chúc mừng.
Sau khi ba nước tỏ thái độ, các tiểu quốc còn lại nhao nhao không để thụt lùi phía sau, sôi nổi tỏ ý sẽ ngàn dặm xa xôi đến kinh thành Thiên Thánh chúc mừng.
Sau khi các quốc gia tỏ thái độ, mười đại thế gia trong đó Phong gia dẫn đầu, ngỏ lời sẽ đến Thiên Thánh, sau đó Lam gia cũng bày tỏ thái độ. Mấy đại thế gia còn lại cũng không cam chịu rớt lại phía sau.
Trong lúc nhất thời, thiên hạ dấy lên một làn sóng ở kinh thành, còn được xem trọng và náo nhiệt hơn đại thọ năm mươi lăm tuổi của lão hoàng đế.
Kinh thành quán rượu, khách sạn ngày nào cũng đông nghịt, đường cái rộn ràng, biển người xuất hiện.
Nhoáng một cái đã mười ngày.
Một ngày này, sau ngày đại hôn trắc phi Triệu Khả Hạm sinh non luôn dưỡng bệnh trong phủ Tứ hoàng tử lần đầu tiên bước ra khỏi cổng của phủ Tứ hoàng tử. Tứ hoàng tử Dạ Thiên Dục đi Vân vương phủ trước, xem như là bù lại lễ lại mặt.
Lúc hai người đến, Thất công chúa đã mang người ra đón ngoài cửa, nắm lấy tay Triệu Khả Hạm mời vào Vân vương phủ, một đoàn người trực tiếp đi đến Thiển Nguyệt các của Vân vương phủ.
Lúc này, Ngọc Tử Thư và Vân Thiển Nguyệt đang đánh cờ, dưới gốc cây quế trong nội viện hai người đang bày cờ năm quân* (cờ ca rô).
Đã qua cuối thu, ngày đông chí sắp đến, khắp nơi đều lạnh. Nhưng hai người kia giống như là không biết lạnh, mỗi người chỉ nhiều mặc một bộ quần áo mỏng, gió lạnh thổi, thổi bay tóc và tay áo hai người, hai người ngồi đối diện, không thấy và đối phương có lời nói hay cử chỉ thân mật gì, nhưng trông rất quen thuộc tự nhiên.
Cảm giác này, cho dù là Lăng Liên và Y Tuyết đứng bên cạnh hai người xem cờ cũng không hòa nhập vào được.
Dạ Thiên Dục dừng ở cửa ra vào của Thiển Nguyệt các, nhìn hai người dưới cây quế, con ngươi trong mắt thay đổi, dường như đang suy nghĩ gì đó.
Triệu Khả Hạm thấy Dạ Thiên Dục không đi nữa, cũng dừng bước nhìn hai người, hiển nhiên cũng có chút kinh ngạc với sự quen thuộc như thế của Ngọc Tử Thư và Vân Thiển Nguyệt.
Thất công chúa liếc nhìn Dạ Thiên Dục và Triệu Khả Hạm, cũng dừng bước, cười nói: “Tình cảm giữa Nguyệt muội muội và Ngọc thái tử rất tốt, bọn họ vẫn ở chung như vậy, chẳng quan tâm những tin đồn bên ngoài. Mới đầu ta cũng cho rằng Nguyệt muội muội và Ngọc thái tử như thế nào đó, nhưng phát hiện hoàn toàn không phải như vậy. Vân Thiển Nguyệt và Ngọc thái tử chỉ là thân thiết giống như người thân; Cảnh thế tử cũng thân mật, thoạt nhìn giống nhau, nhưng thật ra lại khác nhau.”
Triệu Khả Hạm nghe vậy hâm mộ nói: “Người thân thiết với Nguyệt muội muội, đều không tự chủ được mà thích muội ấy, điều này vốn là chuyện không đáng trách gì, cũng không có gì kỳ lạ. Chỉ là thoạt nhìn muội ấy và Ngọc thái tử thật sự giống như quen biết nhiều năm. Tình cảm không thân thiết lại giống như thân thiết như vậy, khiến người ta hâm mộ.”
“Ta và Nguyệt muội muội từ nhỏ lớn lên cùng nhau, cũng không thể như Ngọc thái tử. Không chỉ ta, Dạ Khinh Nhiễm, Nhị ca, Lãnh Thiệu Trác, Dung Phong, mấy người chúng ta tính ra, cũng không bằng Ngọc thái tử.” Dạ Thiên Dục tiếp lời.
Triệu Khả Hạm quay đầu nhìn về phía Dạ Thiên Dục, nghe ra trong giọng điệu của Dạ Thiên Dục có chút ý tứ hàm xúc gì đó.
“Đi thôi! Chúng ta đi vào!” Dạ Thiên Dục thu hồi cảm xúc, cười với Triệu Khả Hạm, khôi phục như bình thường.
Triệu Khả Hạm gật gật đầu, thu hồi ánh mắt.
Thất công chúa liếc nhìn hai người, một đoàn người đi vào nội viện.
Lời nói của mấy người ở cửa ra vào tuy nhỏ, nhưng Ngọc Tử Thư và Vân Thiển Nguyệt võ công cao cường, hơn nữa khoảng cách cũng không xa, đương nhiên nghe rõ ràng. Hai người liếc mắt nhìn nhau, quay đầu nhìn về phía cửa ra vào.
“Nguyệt muội muội, ta và muội cùng nhau lớn lên, đối xử với muội cũng không tệ, nhưng muội lại đối xử với Ngọc thái tử tốt như vậy! Thật là khiến ca ca ta ghen tị” Dạ Thiên Dục đi tới, đặt mông ngồi ở ghế giữa trong hai người, vẻ mặt bất mãn nhìn Vân Thiển Nguyệt.
Ngọc Tử Thư mỉm cười, “Người với người chung sống phải xem duyên phận. Ta và Vân nhi ở chung, không phải thời gian dài hay ngắn có thể so sánh được. Có vài người lần đầu gặp mặt, đã trở thành tri kỷ. Có vài người gặp cả đời, hai bên đều chán ghét nhau. Điều này không thể so sánh.”
Vân Thiển Nguyệt liếc mắt khinh bỉ Dạ Thiên Dục, lặp lại lời nói của Ngọc Tử Thư: “Nghe rõ chưa? Có vài người lần đầu gặp mặt, đã trở thành tri kỷ. Có vài người gặp cả đời, hai bên đều chán ghét nhau. Điều này là không thể so sánh.”
Dạ Thiên Dục cũng cười, “Nhiều năm như vậy, Nguyệt muội muội giấu diếm giỏi thật, chẳng những ta, nhiều người đều không biết Ngọc thái tử và Nguyệt muội muội có giao tình rất tốt.”
“Giấu diếm gì. Khi đó ta không biết muội ấy là Thiển Nguyệt tiểu thư của Vân vương phủ, muội ấy không biết ta là thái tử của Đông Hải quốc.” Ngọc Tử Thư cười lắc đầu, “Nếu không là chuyến đi đến Thiên Thánh mấy tháng trước, gặp ở huyện Hà Cốc, có lẽ phải đợi đến khi có cơ duyên* (cơ hội và duyên phận) lại gặp mới có thể biết được.”
“Ha ha, bổn hoàng tử hay nói giỡn, Ngọc thái tử không cần tưởng thật!” Dạ Thiên Dục bỗng nhiên cười hai tiếng, tháo bỏ khuôn mặt bất mãn, nhìn về phía bàn, hỏi Vân Thiển Nguyệt hỏi: “Nguyệt muội muội, hai ngươi đang chơi cờ gì?”
“Cờ năm quân!” Vân Thiển Nguyệt liếc mắt nhìn Dạ Thiên Dục nói.
“Mới nghe lần đầu a!” Dạ Thiên Dục nhìn về phía Ngọc Tử Thư.
“Là Tử Thư tự nghĩ ra! Lợi hại không? Lấy thiên tư* (tư chất tự nhiên) của huynh, thực sự nghĩ không ra đâu!” Vân Thiển Nguyệt không khách khí chê bai Dạ Thiên Dục, ngoắc tay với Triệu Khả Hạm, “Triệu tỷ tỷ và đại tỷ đến đây ngồi cạnh muội.”
Triệu Khả Hạm cười gật đầu, nhìn Vân Thiển Nguyệt cười nhạo nói: “Cuối cùng là sắp trưởng thành, nhiều ngày không gặp, lại lớn hơn rồi.”
“Đúng vậy? Ta ngày ngày nhìn muội, đều có một chút thay đổi.” Thất công chúa tiếp lời: “Chỉ có điều là tư thái dung mạo tốt hơn, nhưng tính tình bản tính một chút cũng không thay đổi.”
“Hai người các tỷ đều là người đã kết hôn rồi, so với ta càng trưởng thành hơn.” Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt cố định trên người Triệu Khả Hạm, cười nói: “Triệu tỷ tỷ bình phục không tệ! Nhưng mà vẫn chưa tròn một tháng, tỷ xuống giường quá sớm, nhất là ngày hôm nay lạnh. Tỷ nên ở trong phủ dưỡng thương mới tốt, cơ thể mình là việc cả đời.” Dứt lời, nàng liếc mắt trừng Dạ Thiên Dục, “Tỷ ấy mới sẩy thai, còn chưa tròn một tháng, sao huynh không ngăn cản? Không biết chưa đầy một tháng cơ thể bị nhiễm lạnh không tốt sao?”
“Điều này không thể trách chàng ấy, là tỷ thực sự rất buồn chán, nghĩ đi ngoài một chút!” Dạ Thiên Dục còn chưa nói nói, Triệu Khả Hạm đã vội vàng giải thích, “Hơn nữa tỷ mặc nhiều, hôm nay đã mặc áo bông, đi một chuyến này không sao đâu.”
“Tỷ bênh vực huynh ấy!” Vân Thiển Nguyệt tức giận, liếc Triệu Khả Hạm.
“Nàng ấy không bênh vực ta chẳng nhẽ bênh vực muội?” Dạ Thiên Dục nghe vậy sắc mặt bắt đầu thận trọng, nói với Triệu Khả Hạm: “Nàng đi vào phòng trước, trong phòng ấm áp.”
“Ngồi một lúc sẽ không sao đâu!” Triệu Khả Hạm vẫn ngồi bất động bên cạnh Vân Thiển Nguyệt.
“Sao lại không sao? Sau này chúng ta còn phải có hài tử! Nếu cơ thể của nàng không tốt, chúng ta không có con nối dõi, làm sao bây giờ?” Dạ Thiên Dục thúc giục Triệu Khả Hạm, giọng điệu dịu dàng, “Nhanh vào nhà! Để Thất muội muội đi cùng nàng. Nguyệt muội muội và Ngọc thái tử còn chưa đánh xong ván cờ này, ta ở chỗ này xem bọn họ đánh xong cờ rồi đi vào!”
Triệu Khả Hạm nghe vậy không nói ở lại nữa, nhìn về phía Thất công chúa.
“Đi thôi! Chúng ta vào trong phòng muội muội nói chuyện trước! Để bọn họ đánh xong ván cờ này.” Thất công chúa đứng dậy, kéo tayTriệu Khả Hạm đi vào trong phòng, vừa đi vừa cười nói: “Tẩu tẩu là người có phúc, Tứ ca đối xử với tỷ thật tốt. Đàn ông trong hoàng thất có một người như vậy thực sự hiếm. Bị tỷ gặp, là phúc khí của tỷ.”
“Thất muội muội cũng không tệ, Vân Ly thế tử đối xử với muội cũng rất tốt!” Triệu Khả Hạm cười gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ hạnh phúc.
“Ừ, chúng ta đều có phúc khí!” Thất công chúa dứt lời, quay đầu lại liếc nhìn Vân Thiển Nguyệt, cười bổ sung nói: “Là nhờ may mắn của Nguyệt muội muội. Người chịu ảnh hưởng của muội ấy, đều tốt.”
Triệu Khả Hạm cũng quay đầu lại nhìn thoáng qua, thừa nhận gật đầu.
Hai người vừa nói chuyện vừa vào phòng. Lăng Liên và Y Tuyết theo cũng đi theo vào dâng trà.
“Hai người tiếp tục, ta nhìn, nhìn xem cờ năm quân này rốt cực đánh như thế nào!” Dạ Thiên Dục chỉ bàn cờ, nói với Vân Thiển Nguyệt và Ngọc Tử Thư.
“Chỉ là một trò chơi nhỏ đơn giản không thể đơn giản hơn!” Ngọc Tử Thư mỉm cười giải thích.
“Huynh nên đi đi!” Vân Thiển Nguyệt không nói nhảm, nói với Ngọc Tử Thư.
Ngọc Tử Thư gật gật đầu, hạ một quân cờ xuống, tiếp theo Vân Thiển Nguyệt cũng đặt xuống một quân cờ. Thêm một người quan sát, nhưng động tác của hai người vẫn giống như trước, không thấy quá nhanh, cũng không thấy quá chậm. Tự nhiên mà vậy.
Xong một ván cờ, cờ hoà.
Vân Thiển Nguyệt đẩy bàn cờ, tức giận nói: “Đã bao nhiêu năm, vẫn là kết quả này, huynh không thể nhường muội một chút sao?”
“Không thể!” Ngọc Tử Thư trả lời dứt khoát.
“Huynh là nam nhân ư? Không biết nhường nữ nhân!” Vân Thiển Nguyệt hung dữ liếc Ngọc Tử Thư.
“Nữ nhân như muội còn lợi hại hơn cả nam nhân?” Ngọc Tử Thư bỏ qua cái liếc hung dữ của Vân Thiển Nguyệt, quay đầu cười nói với Dạ Thiên Dục: “Tứ hoàng tử muốn chơi một ván không?”
“Được! Cờ này rất thú vị, hơn nữa có thể đánh một ván với Ngọc thái tử, ta đang cầu mà không được.” Dạ Thiên Dục lập tức gật đầu.
Vân Thiển Nguyệt dịch người nhường vị trí, mông Dạ Thiên Dục lập tức ngồi ở vị trí của Vân Thiển Nguyệt.
Hai người bắt đầu bày cờ.
Dạ Thiên Dục vốn thông minh, nhìn Vân Thiển Nguyệt và Ngọc Tử Thư chơi một lúc, cũng tìm được ít bí quyết, chơi cũng ổn định. Ngọc Tử Thư cũng không ỷ bản thân mình thông hiểu cờ, tỏ vẻ giỏi giang, mà đánh cờ ôn hòa với Dạ Thiên Dục, vô thanh vô tức, không hiển lộ tài năng, không mạnh mẽ, không sắc sảo.
Xong một ván cờ, cuối cùng Ngọc Tử Thư thắng một quân.
Hình như Dạ Thiên Dục chơi nghiện, vẫy tay với Ngọc Tử Thư, “Một ván nữa!”
Ngọc Tử Thư cũng không từ chối, mỉm cười đồng ý.
Liên tiếp ba ván, cách đánh cờ Ngọc Tử Thư đều như thế, thắng Dạ Thiên Dục một quân cờ.
Xong ba ván, Dạ Thiên Dục cảm thán nói: “Ngọc thái tử thật sự là người ưu tú! Bất kể ta cực đoan, hay nhẹ nhàng, hoặc là tạo đường vòng. Ngươi đều có thể duy trì một cách đánh cờ không thay đổi. Việc như thế này, bổn hoàng tử thật sự theo không kịp. Khâm phục! Khâm phục!”
“Tứ hoàng tử quá khen!” Ngọc Tử Thư chậm rãi cười cười.
Vân Thiển Nguyệt trợn tròn mắc liếc Dạ Thiên Dục, “Tử Thư đương nhiên là lợi hại nhất!”
“Nguyệt muội muội, cái này không giống muội ah! Muội chưa bảo vệ ai như vậy cả? Mấy năm này trừ Cảnh thế tử, ta thực sự gặp được một người nữa rồi!” Dạ Thiên Dục nhếch lông mày nhìn Vân Thiển Nguyệt.
“Ai bảo Tử Thư quá giỏi!” Vân Thiển Nguyệt ngáp một cái, nói với Dạ Thiên Dục: “Muội rồi, huynh và Triệu tỷ tỷ ở chỗ này của muội ăn cơm rồi về!”
“Được!” Dạ Thiên Dục trả lời sảng khoái.
Ba người thu bàn cờ, vào phòng. Triệu Khả Hạm và Thất công chúa đang tấn gẫu việc nhà, thấy ba người đi vào, Thất công chúa đi cười nói: “Ván cờ này của mấy người lâu thật!”
“Hỏi huynh ấy! Không phải huynh ấy kéo tiểu Thất chơi ba ván cờ ư, chết cóng muội rồi!” Vân Thiển Nguyệt xoa xoa tay nói: “Ngày mai trong phòng này nên thêm lò sưởi, trận tuyết đầu mùa năm nay không biết sẽ rơi vào lúc nào.”
“Thời tiết năm nay ấm, trước kia tiểu Tuyết cũng đã rơi, nhưng mà năm nay sắp đến đông chí rồi, vẫn chưa thấy tuyết, chẳng lẽ thời tiết cũng cảm thấy thế cuộc của thiên hạ, trở nên không bình thường?” Dạ Thiên Dục tiếp lời Vân Thiển Nguyệt, giọng điệu hơi chế giễu, “Tuyết không rơi cũng chẳng có gì khác cả, tuyết rơi đơn giản là lạnh hơn mà thôi.”
“Sao không có gì khác? Sau khi tuyết rơi, hoa mai sẽ nở!” Vân Thiển Nguyệt khiển trách Dạ Thiên Dục một tiếng, “Đã là người thành gia lập nghiệp rồi, nói chuyện còn không biết điều như vậy.” Dứt lời, nàng nói với Triệu Khả Hạm: “Triệu tỷ tỷ, tỷ thực sự phải từ từ dạy dỗ huynh ấy, nam nhân đều là được chiều thành thói quen đấy. Tỷ nhìn xem, mới đại hôn mấy ngày, tính tình của huynh ấy trở nên quái gở rồi.”
Triệu Khả Hạm che miệng cười, “Đó là bởi vì ở trước mặt muội chàng ấy mới như thế, chúng ta đại hôn mấy ngày này có thể chưa thấy qua chàng ấy quái gở như vậy bao giờ”.
Vân Thiển Nguyệt hừ khẽ một tiếng, cười hỏi Thất công chúa, “Tẩu tẩu, ca ca nói lúc nào trở về vậy?”
“Mấy hôm nay chàng ấy vội vàng chuẩn bị lễ cập kê và cập quan cho muội và Cảnh thế tử, Lễ bộ còn phải sắp xếp đón sứ giả các quốc gia đến kinh thành Thiên Thánh. Mỗi ngày đều trở về vào những giờ khác nhau.” Thất công chúa nói.
“Lăng Liên, ngươi đi Lễ bộ tìm ca ca, bảo huynh ấy về nhà ăn cơm! Bận cũng phải chú ý thân thể.” Vân Thiển Nguyệt phân phó Lăng Liên.
“Vâng, tiểu thư!” Lăng Liên đi ra ngoài, đi hai bước lại hỏi: “Tiểu thư, Cảnh thế tử thì sao?”
“Không cần để ý tới chàng ấy, xử lý xong chuyện dĩ nhiên chàng ấy sẽ đến!” Vân Thiển Nguyệt nói.
Lăng Liên gật đầu, đi ra khỏi phòng.
Y Tuyết mang trà bánh lên, trong phòng mấy người vừa tán gẫu, vừa uống trà ăn bánh, đợi phòng bếp bày tiệc.
Sau nửa canh giờ, Vân Ly trở về Vân vương phủ, trực tiếp đến Thiển Nguyệt các. Cùng cùng đi với Vân Ly còn có Lãnh Thiệu Trác và Dung Phong. Hiển nhiên hai người nghe nói Vân Thiển Nguyệt muốn bày tiệc ở Thiển Nguyệt các, liền đi theo Vân Ly, không mời mà tới.
Ba người vừa ngồi xuống được một lát, Dung Cảnh và Dạ Khinh Nhiễm cũng đi vào Thiển Nguyệt các.
“Hôm nay là ngày bao nhiêu? Thiển nguyệt các của muội vậy mà trở thành bánh trái thơm ngon rồi!” Vân Thiển Nguyệt nhìn ra ngoài cửa sổ, lại nhìn lướt qua mọi người ngồi xung quanh trong phòng, từ từ chen vào, lầm bầm nói.
“Mấy hôm nay tất cả mọi người đều bận, có lẽ đều rất khó chịu!” Thất công chúa cười nói.
“Tiểu nha đầu, ta còn chưa đến gần đã nghe muội nói không chào đón ta đến.” Giọng nói của Dạ Khinh Nhiễm đã từ bên ngoài truyền vào.
“Không chào đón huynh, không phải huynh vẫn tới sao?” Vân Thiển Nguyệt chớp mắt.
Dung Cảnh đẩy rèm cửa ra đi vào, Dạ Khinh Nhiễm đi theo sau.
“Tụ tập tham gia náo nhiệt! Mấy hôm nay Bổn tiểu Vương muốn uống rượu, Lê Hoa Bạch lần trước muội lấy từ phủ tiểu tử Thiên Dục kia đâu? Lấy ra, chúng ta uống nó.” Dạ Khinh Nhiễm đi vào phòng, nhìn lướt qua mọi người trong phòng người, bỗng nhiên vui lên, “Thật náo nhiệt ah! Xem ra Bổn tiểu Vương đến là đúng rồi.”
“Huynh thật đúng là. . . Trong phủ của huynh không có rượu ngon sao? Cứ nhớ đến mấy hũ rượu Lê Hoa Bạch muội vất vả lấy từ trong tay Dạ Thiên Dục ra?” Vân Thiển Nguyệt im lặng.
“Trong phủ ta có rượu ngon, nhưng một người uống thì thú vị gì? Rượu đoạt được mới có hương vị!” Dạ Khinh Nhiễm đi lướt qua Dung Cảnh, đến ngồi bên cạnh Vân Thiển Nguyệt.
Dạ Huynh Nhiễm còn chưa ngồi xuống, Dung Cảnh vung ống tay áo lên, Dạ Khinh Nhiễm bị một cơn gió mạnh tung trở về, Dung Cảnh cũng không thèm nhìn Dạ Khinh Nhiễm, ngồi bên cạnh Vân Thiển Nguyệt.
Dạ Khinh Nhiễm trừng mắt, lập tức bĩu môi, cũng không nổi giận, ngồi bên cạnh Ngọc Tử Thư, lại gần nói: “Ngọc thái tử, chuyến đi này của ngươi thật sự không uổng công ah! Từ trước đến nay Bản Tiểu Vương chưa thấy tiểu nha đầu đối xử với ai tốt như vậy. Ngày ngày không phải cùng ngươi đánh cờ, chính là thưởng thức trà, lại còn cùng ngươi đua ngựa, đi dạo kinh thành Thiên Thánh, ta nghe nói cả trong và ngoài kinh thành hai người đều đi rồi. Vinh hạnh đặc biệt và ưu đãi như thế này, thật khiến bản Tiểu Vương ghen tị ah!”
Ngọc Tử Thư mỉm cười, “Ta và Vân nhi là bạn tri kỷ, muội ấy nên đối xử với ta như thế, nếu muội ấy đến Đông Hải, ta cũng đối xử với muội ấy như thế.”
Dạ Khinh Nhiễm chậc chậc một tiếng, chua xót nói với Vân Thiển Nguyệt: “Tiểu nha đầu, khi nào thì muội đối xử với ta tốt như vậy!”
“Muội đối xử với huynh còn chưa đủ tốt sao?” Vân Thiển Nguyệt liếc xéo Dạ Khinh Nhiễm.
Dạ Khinh Nhiễm làm bộ sờ cằm suy nghĩ một chút, nói: “Không giống với ai đó!”
“So đo cái gì? Mỗi người đều có sự khác biệt của mỗi người.” Vân Thiển Nguyệt hung dữ liếc Dạ Khinh Nhiễm, cảnh cáo nói: “Huynh nói nhiều quá, có muốn uống rượu nữa không? Không muốn uống, muội cho huynh nói thoải mái.”
Dạ Khinh Nhiễm nhếch khóe miệng, “Đương nhiên là uống rượu!”
“Lăng Liên, Y Tuyết, đi mang vài hũ Lê Hoa Bạch đến!” Vân Thiển Nguyệt thấy Dạ Khinh Nhiễm yên tĩnh, dặn dò Lăng Liên và Y Tuyết.
Hai người lập tức lên tiếng trả lời, đi xuống.
Hơn mười người tụ tập ở trong phòng của Vân Thiển Nguyệt, đây là lần náo nhiệt đông người nhất từ trước tới nay. Bữa cơm này mọi người ngươi một lời ta một câu, trong lúc ăn vừa tán gẫu việc nhà, vừa nói vừa cười với nhau, nâng ly cạn chén cho đến khi trời sẩm tối mới rời đi.
Dạ Khinh Nhiễm, Dung Phong, Lãnh Thiệu Trác ba người cùng rời đi, Ngọc Tử Thư và Dung Cảnh cũng cùng nhau rời đi.
Dạ Thiên Dục và Triệu Khả Hạm ở lại sau cùng, lúc Vân Thiển Nguyệt đưa hai người đến cửa lớn, người khác đã rời đi. Triệu Khả Hạm nắm chặt tay Vân Thiển Nguyệt, khẽ nói với Vân Thiển Nguyệt: “Nguyệt muội muội, ngày muội cập kê tỷ lại đến.”
Tâm tư Vân Thiển Nguyệt khẽ động, cười gật đầu, “Vâng! Tỷ dù sao vẫn là nghĩa nữ* (còn gái nuôi) của phụ vương, nghĩa tỷ* (chị nuôi, chị kết nghĩa) của muội, đương nhiên phải đến tham dự lễ trưởng thành của muội.”
Triệu Khả Hạm liếc nhìn Dạ Thiên Dục, buông tay Vân Thiển Nguyệt ra, lên xe ngựa, màn che rơi xuống, che khuất bóng dáng của Triệu Khả Hâm.
Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía Dạ Thiên Dục.
Dạ Thiên Dục đi tới, nhìn ánh mắt của Vân Thiển Nguyệt, Vân Thiển Nguyệt cũng nhìn Dạ Thiên Dục, mắt Dạ Thiên Dục sâu thẳm, đen đến mức không thấy rõ thần sắc của đáy mắt, trong lòng nàng thầm thở dài, trên mặt lại rất bình tĩnh.
“Nguyệt muội muội, ngày kia lễ trưởng thành của muội, có khả năng huynh không đến được!” Dạ Thiên Dục nói.
Vân Thiển Nguyệt gật đầu, không nói lời nào.
Dạ Thiên Dục lại hạ giọng, nói: “Huynh muốn phản kháng phụ hoàng!”
Vân Thiển Nguyệt không nghĩ tới Dạ Thiên Dục sẽ nói những lời như vậy với nàng, nhưng mà ngẫm lại đối với nàng mà nói, cũng không có gì không thể nói. Nàng lại gật gật đầu, vẫn không nói lời nào.
“Ta biết muội sẽ không sẽ giúp ta, ta cũng biết ta không có phần thắng. Hôm nay lần gặp mặt này, có lẽ sẽ lần gặp mặt cuối cùng của chúng ta. Cuối cùng ca ca cầu xin muội một việc. Ngày hôm đó, muội giúp ta ngăn cản Thất đệ được không? Nếu Thất đệ ở hoàng cung, ta một chút cơ hội cũng không có.” Giọng nói Dạ Thiên Dục cực thấp.
Vân Thiển Nguyệt mấp máy môi, nhìn thẳng vào mắt Dạ Thiên Dục nói: “Muội sẽ cố gắng hết sức!”
“Có những lời này của muội là đủ rồi! Nếu ca ca không có thể còn sống trở về, muội đừng quên ta nhé, cho dù quên ta, cũng đừng quên mười hũ rượu Lê Hoa Bạch.” Dạ Thiên Dục nhìn Vân Thiển Nguyệt một cách thắm thiết, nói xong, đẩy màn che ra lên xe.
Xa phu vung roi ngựa lên, xe ngựa rời khỏi cổng Vân vương phủ.
Ban đêm gió càng lạnh hơn ban ngày, lành lạnh, như lưỡi dao sắc bén thổi vào quần áo, tiếp xúc với da thịt, tóc bị gió thổi tung, theo tay áo bay lên, cổ tay áo và ngọc bội bên hông phát ra tiếng gió trong veo. Trên đường phố vắng vẻ, không người qua lại, nghe rất rõ.
Đứng một lúc lâu, mãi đến khi Lăng Liên nhịn không được nữa qua nhắc nhở Vân Thiển Nguyệt, Vân Thiển Nguyệt mới chậm rãi quay người, đi vào trong phủ, cửa chính phía sau nàng đóng lại, phát ra tiếng vang nặng nề.
Một đêm này, Vân Thiển Nguyệt không ngủ, mãi đến khi sắp bình minh, mới chậm rãi thiếp đi.
Hai ngày tiếp theo trôi qua yên bình, cách ngày đông chí còn có ba ngày. Ba nơi Vinh vương phủ, Vân vương phủ, Lễ bộ đều đã chuẩn bị xong lễ cập quan cập kê .
Tựa hồ càng là trước khi đến lễ lớn, liền càng bình tĩnh, mà ngay cả trong kinh các dân chúng sảo sảo nhượng nhượng(bảy mồm tám mỏ chõ vào) đem gần một tháng ngôn luận cũng theo thời gian lúc sắp đến gần mà dừng lại tiếng động.
Sau ngày tụ tập ở Thiển Nguyệt các, Vân Thiển Nguyệt căn dặn Lăng Liên và Y Tuyết đặt thêm lò sưởi trong phòng, gió lạnh bên ngoài thổi vào, Đông Noãn phòng vẫn ấm áp. Vân Thiển Nguyệt và Ngọc Tử Thư vây quanh lò sưởi dựa lưng vào nhau đọc sách.
Tối hôm đó, Vân Thiển Nguyệt đang ngủ lơ mơ, có người đi vào Thiển Nguyệt các, nàng mở to mắt, chợt nghe đi ra bên ngoài truyền đến tiếng quát khẽ của Lăng Liên và Y Tuyết, ngay sau đó một giọng nói bất mãn vang lên, “Ta mới rời khỏi đây bao lâu, Thiển Nguyệt đã bố trí gác cổng với ta rồi? Hai vị tỷ tỷ, không phải thị lực của hai ngươi không tốt chứ? Không nhận ra ta rồi hả?”
“Tam công tử?” Lăng Liên và Y Tuyết khẽ gọi một tiếng, lập tức thu bảo kiếm rút về, đồng thời sửa lời nói: “Tây Duyên thái tử!”
Tây Duyên Nguyệt nhẹ nhàng cười cười, “Không tồi hai vị vẫn nhận ra ta, ta có thể vào đúng không?”
Lăng Liên và Y Tuyết liếc nhìn nhau, vừa muốn gật đầu, tiếng Vân Thiển Nguyệt đã truyền từ trong phòng ra, mắng: “Nói những lời vô dụng kia làm gì? Nhanh vào đi! Ở bên ngoài châm chọc, ngươi rất dễ chịu sao?”
Tây Duyên Nguyệt nghe vậy lập tức đẩy cửa phòng đi vào, lúc hắn vào, không khí ấm áp trong phòng lạnh đi một ít.
Vân Thiển Nguyệt nhìn Tây Duyên Nguyệt, nghĩ rằng thảo nào Lăng Liên và Y Tuyết không nhận ra hắn, nàng vừa nhìn thấy, cũng khó mà nhận ra, Tây Duyên Nguyệt bây giờ và Tam công tử lúc trước quả thực là hai người khác biệt. Cẩm bào đai ngọc, tuy dung mạo đều vô cùng tuấn tú, nhưng khí tức trên người và tính tình đều có sự thay đổi hoàn toàn. Tam công tử trước kia không tự tin, hèn mọn, trong lòng u ám không thấy nữa, bây giờ mới là hắn cả người lộ ra vẻ tôn quý. Nàng thấy hắn, chậc chậc hai tiếng, “Quả nhiên là Tây Duyên thái tử!”
Tam công tử liếc mắt, trực tiếp đi đến trước giường, nhìn chằm chằm vào Vân Thiển Nguyệt, bỗng nhiên đá giầy xuống, động tác lưu loát nhảy lên giường, kéo cái chăn Vân Thiển Nguyệt đang che trên người mình ra.
Vân Thiển Nguyệt hơi đờ ra nhìn Tây Duyên Nguyệt, đến khi hắn làm xong tất cả nhìn nàng, nàng mới kịp phản ứng, nói với hắn một câu: “Nam nữ thụ thụ bất thân!”
“Ngươi coi ta thành là nữ nhân là được rồi!” Tây Duyên Nguyệt không cho là đúng.
Vân Thiển Nguyệt im lặng, giới tính thứ này nàng muốn coi như thế nào là như thế được sao? Nàng thấy hắn quần áo phong phanh, dừng ý nghĩ muốn đạp hắn một cước xuống giường, nói với hắn, “Sao nửa đêm ngươi lại chạy đến đây? Đội ngũ sứ giả đâu?”
“Vẫn ở ngoài trăm dặm ý! Ta nhớ ngươi, tới trước!” Tam công tử ngáp một cái, nhắm mắt lại, nói với Vân Thiển Nguyệt: “Mệt chết ta, đừng tranh cãi với ta!”, dứt lời, muốn ngủ.
Vân Thiển Nguyệt một lần nữa im lặng nhìn Tây Duyên Nguyệt, vừa nhìn được một lúc, đã phát hiện tiếng hít thở đều đều của hắn truyền ra, thật sự ngủ rồi. Nàng nháy mắt, xoay đầu sang một bên, nhìn nóc phòng, không buồn ngủ, nghĩ Nam Lăng Duệ và Lạc Dao, Diệp Thiến cùng Vân Mộ Hàn, cùng với Phong Tẫn và người của mười đại thế gia, có phải sắp đến rồi không?
Đang nghĩ như vậy, bên ngoài lại có người nhẹ nhàng rơi xuống, khí tức quen thuộc.
“Duệ thái tử?” Lăng Liên và Y Tuyết cùng gọi một tiếng.
Nam Lăng Duệ “Ừ” một tiếng, hình như mò từ trong lồng ngực móc ra cái gì đó ném cho Lăng Liên và Y Tuyết, cười mỉm mà nói: “Cho các ngươi ăn kẹo!”
Lăng Liên và Y Tuyết cùng tiếp nhận kẹo đường ném đến, dường như có chút im lặng, nhưng vẫn nói cám ơn: “Cảm ơn Duệ thái tử!”
“Không có gì!” Nam Lăng Duệ khoát khoát tay, từ từ đi tới cửa, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, bức rèm vén lên, hắn vô cùng phong lưu đi đến, liếc thấy Vân Thiển Nguyệt ngồi ở trên giường, một người nằm ở bên cạnh Vân Thiển Nguyệt, hắn mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào Tây Duyên Nguyệt, cười nói với Vân Thiển Nguyệt: “Tiểu nha đầu, không tồi a! Vẫn biết không nên bạc đãi chính mình, tìm người ấm giường cho muội!”
“Nói linh tinh cái gì!” Vân Thiển Nguyệt trừng mắt liếc Nam Lăng Duệ một cái, “Hắn là Tây Duyên Nguyệt!”
“Ah? Tây Duyên thái tử?” Nam Lăng Duệ nhíu mày, đứng trước giường nhìn chằm chằm Tây Duyên Nguyệt, trong chốc lát đưa tay ra nói: “Lớn lên khá tốt! Ta sờ sờ làn da được không. . .”
Tay của Nam Lăng Duệ duỗi tới, Tây Duyên Nguyệt liền mở mắt, Vân Thiển Nguyệt “BA~” đánh vào tay Nam Lăng Duệ, hung dữ liếc Nam Lăng Duệ nói: “Bị Lạc Dao biết ca đùa giỡn nam nhân, huynh chết chắc!”
Tay Nam Lăng Duệ tránh không kịp, thực sự bị đánh một cái, trừng mắt liếc Vân Thiển Nguyệt nói: “Mỹ nhân Lạc Dao nhà ta dịu dàng, đâu như nha đầu ngang tàng muội!” Dứt lời, Nam Lăng Duệ đặt mông ngồi ở giường, không khách khí đẩy Tây Duyên Nguyệt một cái, “Tiểu mỹ nhân, hướng vào bên trong một chút, để một chỗ cho bản thái tử.”
Tây Duyên Nguyệt mở to hai mắt, bỗng nhiên dang tay ôm cánh tay của Nam Lăng Duệ, giọng nói nhẹ nhàng nói: “Ôi!!!, đây không phải Duệ thái tử sao? Ra, để cho thiếp hầu hạ ngài thay quần áo, khí lạnh của ngài làm thiếp đông cứng rồi, cũng không thể cứ như vậy lên giường của thiếp.” Dứt lời, cởi quần áo cho Nam Lăng Duệ .
Nam Lăng Duệ nhảy lên cao một cái, lập tức trốn mất cách giường rất xa, không dám tin nhìn Tây Duyên Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt nhìn bộ dạng của Nam Lăng Duệ, cười ha hả.
“Duệ thái tử cũng chỉ như vậy mà thôi! Lá gan nhỏ như vậy!” Tam công tử rút tay về, thay đổi lại theo giọng nói trong veo của người đàn ông, không cho là đúng mà nhắm mắt lại.
Nam Lăng Duệ sắc mặt thay đổi, hơi nổi giận, quát Vân Thiển Nguyệt: “Xú nha đầu, cười cái gì! Ta là ca ca của muội! Có ai như muội để người khác bắt nạt ta như vậy không?”
Vân Thiển Nguyệt cười không ngừng được, vừa thở gấp vừa nói: “Ca ca tốt của muội, gặp được đối thủ a? Người này thế nhưng mà nam nữ ăn sạch. Ca về sau phải cẩn thận một chút.”
“Bản thái tử không sợ!” Nam Lăng Duệ bỗng nhiên một lần nữa nhấc chân đến trước giường, lưu loát ở đá giày, nhanh nhẹn bò lên giường, đưa tay kéo chăn trên người Tây Duyên Nguyệt, nhìn chỗ nằm thấy hình như không đủ, hắn tiện thể ném Vân Thiển Nguyệt xuống giường, rộng rãi mà nằm bên cạnh Tây Duyên Nguyệt thỏa mãn mà nói: “Cùng mỹ nhân chung giường, cầu còn không được!”
Tây Duyên Nguyệt hừ một tiếng, dường như quá mệt mỏi, không để ý đến Nam Lăng Duệ, tiếp tục ngủ.
Hình như Nam Lăng Duệ cũng mệt, nhắm mắt lại, chuẩn bị ngủ.
Vân Thiển Nguyệt bị ném ở trên mặt đất giữa phòng, im lặng nhìn hai đại nam nhân chiếm hết giường của nàng, nàng không khỏi hoài nghi giường mình ngủ hơn mười năm có vàng, khiến bọn họ đến đều giống như tên cướp chiếm giường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.