Quyển 2 - Chương 52: Trái tim ấm áp
Tây Tử Tình
28/04/2014
Edit: Giọt mực xanh
Beta: Leticia
Giọng của hai người Phổ thiện đại sư cùng lão đạo tựa hồ phá không
truyền đến, cắt đứt hồi tưởng của Vân Thiển Nguyệt, kéo nàng về thực
tại.
Nàng đang nhắm mắt liền mở ra, thấy luôn Dạ Thiên Dật đứng sau Phổ Thiện đại sư đang mừng rỡ khẩn trương nhìn nàng. Từ tiểu nam hài cũng thích ngậm cỏ nằm ở đầu tường ngắm sao giống nàng, tựa hồ thoáng cái đã trưởng thành, giờ đây đã trở thành nam tử trẻ tuổi phong thần tuấn lãng, nàng nhìn hắn, thời gian mười lăm năm chạy qua cực nhanh ở trong đầu.
Từ lần đầu ở tẩm cung của Hoàng hậu cô cô nhìn thấy hắn đi theo Lam phi thỉnh an, nàng thấy khuôn mặt của hắn giống Tiểu Thất liền cả kinh khiến nàng ngã từ trên đùi Hoàng hậu cô cô xuống, nàng bò dậy không để ý đau đớn cùng tiếng kinh hô của Hoàng hậu và Lam phi, lôi kéo hắn chạy ra khỏi tẩm cung của Hoàng hậu, tìm một nơi để hỏi hắn tuyên ngôn Cộng sản Đảng, sau đó biết hắn không phải là Tiểu Thất, có chút mất mát.
Đại thọ bốn mươi lăm tuổi của lão hoàng đế, nàng âm thầm động tay động chân treo đầu dê bán thịt chó đem phủ đệ ở bên cạnh Vân Vương phủ vốn là do Dạ Thiên Khuynh bắt được đổi thành của hắn, nhưng còn muốn giả vờ giả vịt khóc lớn làm ầm ĩ để cho Dạ Thiên Khuynh đổi lại, nhắm trúng Dạ Thiên Khuynh chán ghét nàng, mà khi hắn chuyển đến ở bên cạnh Vân Vương Phủ, buổi tối hôm đó, nàng ôm một vò rượu trèo lên đầu tường gọi hắn, hai người vô cùng vui vẻ uống đến say mèm.
Sau đó, hai người cùng nhau ngắm sao, nàng kể cho hắn nghe chuyện “Ông già và biển cả”, tiểu mỹ nhân ngư, thợ săn Hải Lực Bố, hắn nghe đến say sưa, về sau bắt nàng kể cho đến khi nàng đem tất cả chuyện xưa trong đầu nói hết mới thôi.
Về sau, Vinh Vương, Vinh Vương Phi lần lượt rời đi, Dung Cảnh gặp đại nạn đóng cửa không ra ngoài, Văn bá Hầu phủ trong một đêm bị diệt môn, ca ca đi Bắc Cương gặp đại nạn trở lại lại bị đổi thành một người khác. . . . . . Sau đó xảy ra rất nhiều chuyện khác. . . . . .
Trong một thời gian ngắn, bầu trời ở Thiên Thánh kinh thành u ám, các cửa phủ yên tĩnh như không có người. Nhưng bất kể thế nào, nàng và hắn vẫn nằm ở trên đầu tường hoặc là nói chuyện phiếm, hoặc là đầu đối đầu nằm ở đầu tường không nói lời nào, chỉ để ngắm sao.
Thời gian từ từ trôi qua, thời gian như bay, nháy mắt năm năm thoáng một cái đã qua.
Có một ngày, nàng phát hiện hài tử mà nàng vẫn ở bên mình đã trưởng thành thành một thiếu niên, phong thần ngọc nhuận, nàng không biết cảm khái nhiều hơn, hay vui mừng nhiều hơn, hoặc là còn có cái gì bị mất đi nhưng nàng lại tìm về được chiếm đa số.
Sau lại có một ngày, nàng ở trong hoàng cung đột nhiên phát hiện một mật đạo, lôi kéo hắn cùng đi thám hiểm, lại không nghĩ được nghe thấy một đoạn bí mật kinh thiên. Lão Hoàng đế cùng Lam phi đang nói điều kiện. Điều kiện thứ nhất, Lam phi cùng tất cả Lam thị mẫu tộc bị nhổ tận gốc, đổi lại con nàng trong tương lai sẽ trở thành vua của một nước, chấp chưởng thiên hạ. Điều kiện thứ hai, lưu lại Lam phi cùng Lam thị gia tộc, con nàng sẽ xoá tên trong hoàng thất, lưu đày đi Bắc Cương, trọn đời không cho phép vào kinh thành một bước. Nàng nghĩ lão Hoàng đế thật ác độc, quay đầu nhìn hắn, chỉ thấy hắn nhếch môi, bàn tay trong tay áo rất nhanh đã nắm lại thành quyền, khi Lam phi đáp ứng điều kiện đầu tiên, nàng rõ ràng thấy từ khe hở tay hắn có máu đỏ tươi nhỏ ra. Nàng cho là hắn sẽ xông ra, nhưng hắn không làm, lôi kéo nàng chạy ra khỏi địa đạo. Ba ngày sau đó hắn không nói một câu.
Một khắc kia nàng biết hắn cứng cỏi mà lý trí đến gần như máu lạnh đến mức nào. Từ điểm này có thể thấy nàng và hắn thật giống nhau. Đổi lại là nàng, nàng cũng sẽ không xông ra. Đó là lựa chọn của Lam phi, nếu bọn họ xông ra, như vậy Lam phi sẽ chết, hắn và nàng cũng sẽ chết! Lão hoàng đế sẽ không cho phép cái mật đạo kia bị phát hiện, hoặc là nói sẽ không cho phép có chuyện phát sinh ngoài dự liệu của hắn.
Ba ngày sau, Lam phi tự vẫn, Lam thị cả nhà bị sao trảm (tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội)! Hắn bị lưu đày đến Bắc Cương!
Ngày thứ tư, hắn mang nàng tới Linh Đài tự, hắn viết “Năm năm sau, nàng sẽ yêu thích ta chứ?” nàng đáp: “Được!” thật ra thì hắn không biết, một khắc kia, vô luận hắn yêu cầu cái gì, nàng đều đáp “Được!”
Ngày thứ năm, hắn một thân một mình rời kinh thành đi Bắc Cương, chỉ có nàng một người đi tiễn hắn ở Tống Quân đình ở bên ngoài thành, đoán chừng trên dưới Thiên Thánh người người đều cho là cuộc đời này của Thất hoàng tử đã xong rồi, nhưng chỉ có nàng biết, kỳ thực trong tay của hắn có một chi ẩn vệ hoàng thất của lão Hoàng đế rời đi cùng hắn. Nhưng chi ẩn vệ này, trong năm năm hẳn chỉ dùng để ứng phó với Dạ Thiên Khuynh, chứ không phải để cho mình dùng. Bởi vì hắn biết, mặc dù một chi ẩn vệ này nghe lệnh hắn, toàn bộ đều nghe theo hắn sai khiến, nhưng chân chính vẫn là nghe lệnh của người ở kinh thành cao cao tại thượng, chấp chưởng quyền sinh sát – lão hoàng đế. Ẩn vệ là lợi khí bảo vệ hắn, nhưng cũng là giám thị hắn.
Lần đầu tiên hắn từ Bắc Cương gửi thư về, qua tay vô số người, tránh thoát ẩn vệ đến trong tay nàng đã là ba tháng sau. Ngày ấy sau khi nàng nhận được thư liền ngồi ở trên đầu tường một đêm, ngày thứ hai quyết định xây dựng một tổ chức, không chỉ vì có thể không bị lão hoàng đế phát hiện chuyện thông tín, cũng vì đến âm thầm trợ giúp hắn, nàng biết hắn ở Bắc Cương tất nhiên hết sức khó khăn. Trong nội tâm hắn và nàng đều rõ ràng, nếu hắn ở Bắc Cương không có chút thành tích nào, mặc dù có ước định giữa Lam phi và lão hoàng đế, hắn cũng chính là một đứa con bỏ đi của lão hoàng đế, lão hoàng đế sẽ không để cho hắn kế nhiệm ngôi vị Hoàng đế, có lẽ coi hắn là đèn đã cạn dầu, lúc tuyển định người thừa kế khác lsẽ oại trừ hắn ra, người đầu tiên bị giết sẽ là hắn. Cho nên, hắn phải cường đại, cường đại đến mức không cần lão Hoàng đế nhường Thiên Thánh giang sơn cho, có thể có được dễ như trở bàn tay. Ngôi vị hoàng đế này chỉ có thể là của hắn thôi.
Sau đó, có trợ giúp của nàng, hắn quả nhiên dần dần cường đại! Thu được Bắc Cương vào trong tay!
Sau đó. . . . . .
“Nguyệt nhi, nàng làm sao vậy? Có phải là đã đều nhớ lại hay không?” Dạ Thiên Dật thấy Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn không nói lời nào, hắn đi lên trước, khẩn trương nhẹ giọng hỏi thăm. Giọng nói khàn khàn, tựa hồ sợ hắn lớn tiếng sẽ kinh sợ đến nàng.
Vân Thiển Nguyệt thu hồi suy nghĩ, lẳng lặng nhìn Dạ Thiên Dật, ngắn ngủn hai tháng mất trí nhớ, cũng là một giấc chiêm bao mười lăm năm, hôm nay nàng đã tỉnh, nhưng cảm giác là thương hải tang điền (thế sự xoay vần). Hôm nay đứng ở trước mặt nàng là khuôn mặt nàng thấy từ nhỏ đến lớn, người trước mặt này là người cùng nhau lớn lên với nàng, người trước mặt này là người nàng đã dốc hết tất cả để trợ giúp, người trước mặt này là người cho tới bây giờ hắn có yêu cầu gì nàng cũng chưa từng cự tuyệt, người trước mặt này là . . . .
Lại không nghĩ một khi mất trí nhớ, lại long trời lở đất. . . . . .
“Nguyệt nhi?” Dạ Thiên Dật nhìn chằm chằm Vân Thiển Nguyệt, chăm chú nhìn ánh mắt của nàng, muốn từ trong đó đọc được cái gì, nhưng hắn nhìn hồi lâu cái gì cũng không thấy, trong lúc nhất thời hắn có chút bối rối, đưa tay đỡ lấy bả vai nàng, nhẹ giọng nói: “Nguyệt nhi, có phải thân thể nàng không thoải mái hay không? Hoặc là có chỗ nào không đúng?”
“Dạ tiểu tử! Đây là ngươi đang chất vấn năng lực lão đạo ta hay sao? Thân thể nàng không có chỗ nào không đúng, rất tốt!” Lão đạo trừng mắt với Dạ Thiên Dật, lườm Dung Cảnh, hung hăng nhìn hắn nói:”Tiểu tử thối, sao lúc này một câu người cũng không nói? Không phải là ngươi liều chết cũng muốn để cho tiểu nha đầu này khôi phục trí nhớ sao? Sẽ không phải là sau khi khôi phục trí nhớ thì trong trí nhớ của nàng căn bản là không có ngươi đi!”
Dung Cảnh không nói, im lặng không lên tiếng.
Dạ Thiên Dật bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn thoáng qua Dung Cảnh, che kín cảm xúc trong mắt, một lần nữa nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt “Nguyệt nhi, có phải trong lúc nhất thời trí nhớ quá nhiều khiến nàng không chịu nổi hay không? Ta dẫn nàng hồi cung được không?”
Vân Thiển Nguyệt vẫn không nói lời nào, cũng không động.
“Đi, ta dẫn nàng hồi cung!” Dạ Thiên Dật khom người, cánh tay đặt trên vai Vân Thiển Nguyệt đổi thành ôm nàng.
Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên gạt cánh tay của Dạ Thiên Dật ra, Dạ Thiên Dật ngẩn ra, nàng đang ngồi liền đứng lên, không nhìn mọi người, điểm nhẹ mũi chân bay về hướng dưới chân núi, không nói một lời. Từ đầu đến cuối cũng không quay đầu nhìn Dung Cảnh.
“Nguyệt nhi!” Dạ Thiên Dật cả kinh.
Đám người Phổ Thiện đại sư sửng sốt.
Dạ Thiên Dật nhìn Dung Cảnh một cái, bỗng nhiên cũng thi triển khinh công đuổi theo Vân Thiển Nguyệt, nhưng lúc trước hắn bị lão đạo đạp hai cước, tổn thương lục phủ ngũ tạng, lúc này công lực kém Vân Thiển Nguyệt. Nhưng dù vậy, vẫn là trong nháy mắt liền biến mất trong tầm mắt mọi người, rời Đạt Ma Đường đi xuống núi.
Huyền Ca vừa muốn đuổi theo, thấy Dung Cảnh đứng bất động ở nơi đó, hắn vội vàng đi tới bên cạnh hắn, thấp giọng kêu “Thế tử!”
Dung Cảnh nhìn Huyền Ca, ấm giọng nói với lão đạo cùng Phổ Thiện đại sư: “Đa tạ sư phụ cùng Phổ Thiện đại sư!”
“Không cần cám ơn ta! Sau này không gọi ta là sư phụ là được!” Lão đạo khoát khoát tay với Dung Cảnh, nhìn về phía Phổ Thiện đại sư “Trọc hòa thượng, lúc này lão đạo ta phải đi rồi, ngươi có đi theo ta hay không?”
“Đi theo ngươi? Đi nơi nào?” Phổ Thiện đại sư sửng sốt.
“Hòa thượng trọc nhà ngươi ở ở nơi nhỏ xíu tồi tàn trong chùa này mấy thập niên rồi, chẳng lẽ còn ở chưa đủ? Tự nhiên là thiên địa to lớn, chỗ chơi đùa có nhiều, ngươi đi theo ta vân du tứ hải. Có đi không?” Lão đạo đánh giá Linh Đài tự, nhìn phế tích phía trước “Dù sao chỗ ở của ngươi cũng bị phá hủy rồi. Còn ở chỗ này làm cái gì?”
“Nhưng ngươi không sợ mọi người sẽ bàn tán về chúng ta hả?” Phổ Thiện đại sư do dự.
“Sợ cái rắm! Đều là hai lão già sắp thành người thiên cổ rồi, ai còn bịa đặt đồn nhảm? Nhớ ngày đó cũng không nên sợ, lãng phí mấy thập niên một cách vô ích. Ta tức giận, về sau rượu cũng không ủ, ủ ra rượu ngươi không uống, ta một người uống cũng không có vị gì.” Lão đạo mắng Phổ Thiện đại sư một câu.
“Ta đi theo ngươi, ngươi sẽ tiếp tục ủ rượu?” Ánh mắt Phổ Thiện đại sư sáng lên.
“Ủ, vì sao không ủ? Ta cũng muốn uống lắm!” Lão đạo chắc chắn nói.
“Tốt! Ta liền đi theo ngươi! Mấy thập niên không được ống rượu ngươi ủ, ta cũng muốn uống cực kỳ. Ha ha, từ nay về sau không có người có thể quản chế ta nướng cá uống rượu, ngụm lớn ăn thịt rồi! Chẳng phải thật thoải mái sao!” Phổ Thiện đại sư cười ha ha.
“Vậy còn không nhanh đuổi theo!” Lão đạo sải bước rời đi.
“Tốt!” Phổ Thiện đại sư sảng khoái gật đầu, sải bước đuổi theo lão đạo.
“Sư thúc tổ, tại sao ngài có thể nói đi liền đi? Ngài không thể đi!” Đại sư Từ Vân thấy hai người nói hai câu liền đi luôn, quá sợ hãi, vội vàng ngăn cản Phổ Thiện đại sư. Hắn làm sao cũng không nghĩ ra hai người thân là cừu địch, hóa ra lại không phải là cừu địch, mặc dù biến chiến tranh thành tơ lụa, tránh một hồi tai nạn cho Linh Đài tự, nhưng lại mang trưởng lão duy nhất có chữ lót là Phổ đi, đây cũng là tổn thất của Linh Đài tự.
“Làm sao không thể đi? Ta vốn cũng không thích xuất gia làm hòa thượng, ở chỗ này vô ích mấy thập niên! Hôm nay cũng là ngưởi trăm tuổi rồi, bên ngoài là cái dạng gì cũng đều đã quên. Ngươi không nên ngăn ta. Hôm nay ta không thể không đi .” Phổ Thiện đại sư khai sáng cho Từ Vân phương trượng.
“Sư thúc tổ, ngài. . . . . .” Từ Vân phương trượng còn muốn nói nữa, lão đạo bỗng nhiên dùng chân đá cục đá ngăn chặn cái miệng của ông. Mặt ông trắng bệch, nghiêm mặt ngừng miệng nhìn về phía lão đạo.
“Lằng nhằng cái gì? Còn không đi nhanh lên!” Lão đạo hừ một tiếng với Phổ Thiện đại sư.
“Ừ!” Phổ Thiện đại sư đáp một tiếng, sải bước đi được hai bước, chợt dừng bước, nhìn thoáng qua đại sư Từ Vân cùng mấy vị trưởng lão, dùng đôi mắt già nua nhìn chung quanh Linh Đài tự, thở dài một tiếng “Lão nạp đi thôi! Các ngươi. . . . . . Các ngươi hảo hảo niệm kinh đi!”
“Sư thúc tổ!” Từ Vân phương trượng bỗng nhiên dẫn đầu quỳ xuống “Nếu sư thúc tổ quyết tâm muốn đi, lưu cũng lưu không được, Từ Vân từ biệt sư thúc tổ! Sư thúc tổ bảo trọng thân thể.”
“Từ biệt sư thúc tổ!” Mấy vị trưởng lão cũng nhất tề quỳ xuống.
Hốc mắt Phổ Thiện có chút chua xót, nhưng vẫn ra vẻ tiêu sái khoát khoát tay, bước nhanh đi thẳng về phía trước.
Lão đạo đi tới cửa Đạt Ma Đường, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn thoáng qua Dung Cảnh, hừ nói “Tiểu tử thối! Bao la vạn tượng là bao dung chúng sinh vạn vật, trong lòng ngươi lại chỉ chứa một nữ nhân, nói gì đến đại thành? Lúc nào ngươi có thể để xuống, Thiên Địa chân kinh của ngươi mới chính thức đạt đến trình độ điêu luyện!”
“Ta đây tình nguyện cả đời không đại thành!” Dung Cảnh thản nhiên nói.
“Không có tiền đồ!” Lão đạo trách một câu, không nói thêm gì nữa, điểm nhẹ mũi chân, người nhẹ nhàng hướng dưới chân núi rời đi.
“Cảnh thế tử, bảo trọng!” Phổ Thiện đại sư cũng quay đầu nhìn Dung Cảnh.
“Sư phụ cùng đại sư cũng bảo trọng!” Dung Cảnh gật đầu.
Phổ Thiện đại sư thở dài một tiếng, cũng thi triển khinh công đuổi theo lão đạo bay đi hướng dưới chân núi. Hai người một trước một sau, trong nháy mắt không còn thân ảnh.
Dung Cảnh nhìn thân ảnh hai người biến mất, thật lâu sau ánh mắt vẫn không động.
“Thế tử, sao ngài không đuổi theo Thiển Nguyệt tiểu thư?” Huyền Ca thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Dung Cảnh. Thiển Nguyệt tiểu thư một câu chưa nói đã đi, mà Thất hoàng tử đuổi theo rồi, Thế tử cũng không nói một lời, cho tới bây giờ chưa từng nói một câu nào Thiển Nguyệt tiểu thư, vạn nhất Thiển Nguyệt tiểu thư cùng Thất hoàng tử. . . . . . Vậy như thế nào mới phải?
“Đi thôi! Chúng ta trở về phủ!” Dung Cảnh cất bước đi ra khỏi Đạt Ma đường, hướng dưới chân núi đi tới.
Huyền Ca thấy Dung Cảnh thật sự không có ý muốn đuổi theo, cũng không nhiều lời nữa, đi theo phía sau hắn.
Từ Vân phương trượng cùng mấy vị trưởng lão vẫn giữ vững tư thế quỳ xuống đất đưa tiễn. Người người đều nghĩ tới Phổ Thiện sư thúc tổ rời đi, từ nay Linh Đài tự thiếu đi rất nhiều điều thú vị rồi. Tại đây tất cả mọi người nhập môn cơ hồ đều nhìn thấy một hòa thượng giống lão ngoan đồng nửa đêm canh ba thường xuyên nướng cá uống rượu, trước kia thường cảm thấy sư thúc tổ không có lấy nửa điểm bộ dạng hòa thượng, bây giờ nửa đêm canh ba muốn nhìn cũng không nhìn thấy người! Trong lòng mọi người đều không khỏi khó chịu.
Tiếng người tản đi, Linh Đài tự khôi phục như thường.
Dung Cảnh ra khỏi Linh Đài tự đến lưng chừng núi, bỗng nhiên vịn lấy một thân cây, phun ra một búng máu.
“Thế tử!” Huyền Ca sợ hãi, vội vàng đưa tay đỡ lấy Dung Cảnh, chỉ thấy sắc mặt Dung Cảnh tái nhợt, ấn đường tăm tối, sắc mặt hắn tái trắng đi, vội vàng nói “Thế tử, ngài bị thương?” Dứt lời, hắn bắt mạch cho Dung Cảnh, tay chạm vào mạch đập, thân thể run lên bần bật “Ngài. . . . . . Ngài làm sao sẽ. . . . . . Như vậy. . . . . .”
“Không sao!” Dung Cảnh lắc đầu, ngón tay như ngọc vịn cây khô, nơi đốt ngón tay đều tái nhợt cùng ngày thường không giống nhau.
“Sao lại không sao? Thuộc hạ ôm ngài trở về phủ!” Huyền Ca vội vàng ôm Dung Cảnh, hắn không tưởng tượng tới Thế tử lại bị đả thương nặng như thế, thế mà hắn cũng không lộ ra nửa điểm, còn đứng ở phía sau Thiển Nguyệt tiểu thư giống như người bình thường đợi lâu như vậy, hơn nữa còn một mình đi đường xa như vậy. Lại tự giận bản thân mình trước đó cũng không nhìn ra.
“Không cần! Ta muốn đi một chút!” Dung Cảnh khoát khoát tay, ngăn trở tay Huyền Ca.
“Thế tử, ngài bị thương rất nặng, hay là thuộc hạ. . . . . .” Huyền Ca vội vàng nói.
“Ta nói không cần!” Dung Cảnh cắt đứt lời của Huyền Ca.
Huyền Ca lập tức ngậm miệng.
Dung Cảnh vịn cây khô, lẳng lặng đưa mắt nhìn một mảnh vết máu trên mặt đất. Giây lát, hắn móc khăn quyên, nhẹ nhàng lau khóe miệng, chậm rãi tiếp tục đi về phía trước. Hương Tuyền Sơn yên tĩnh, bước chân của hắn nhẹ nhàng. Sao đầy trời và ánh trăng cùng với đèn đuốc của Linh Đài tự hợp lại một chỗ, chiếu vào trên người hắn, thân ảnh của hắn được bao phủ bằng một tầng ánh sáng mờ mờ, cẩm bào trắng nguyệt nha như thắp sáng cảnh ban đêm trên núi này, gió đêm thổi qua, cảm giác mát lạnh như tẩy rửa tất cả, thoạt nhìn thân ảnh hắn có vẻ lạnh thấu xương.
Huyền Ca yên lặng đi theo phía sau Dung Cảnh, hắn nghĩ mãi mà không rõ Thế tử nghĩ thế nào, rõ ràng Thất hoàng tử cũng đã đáp ứng đi giết cha rồi, hắn lại ngăn trở Thất hoàng tử, cam nguyện mạo hiểm mạnh mẽ tách lão đạo cùng Phổ Thiện đại sư ra, hôm nay không chỉ bị trọng thương, công lực còn hao tổn hơn một nửa. Cũng không ngăn cản Thiển Nguyệt tiểu thư, nhường cơ hội lại cho Thất hoàng tử.
Hai người một đường trầm mặc, xuống Hương Tuyền Sơn.
Thanh Tuyền sớm nhận được tin tức của Thanh Đề vội vàng đánh xe ngựa chờ ở dưới chân núi, thấy Dung Cảnh đi tới, khẩn trương nhìn hắn “Thế tử. . . . . .”
“Không sao!” Dung Cảnh lắc đầu, đưa tay vén màn xe ra, chậm rãi lên xe.
Thanh Tuyền nhìn về phía Huyền Ca, Huyền Ca lắc đầu với hắn. Thanh Tuyền hiểu chuyện nên không hỏi nữa, hai người cùng nhau ngồi ở trước xe, vung roi ngựa lên, xe ngựa rời khỏi Hương Tuyền sơn đi về hướng kinh thành.
Bên trong xe ngựa, Dung Cảnh dựa vào vách xe nhắm mắt lại, dung nhan trắng nõn như thi như họa trong suốt dị thường.
Một đường tĩnh lặng, không có nửa điểm tiếng người, chỉ nghe được bánh xe đè ép lên mặt đất cùng vó ngựa đi về phía trước phát ra tiếng vang giẫm đạp có tiết tấu.
Khinh công của Vân Thiển Nguyệt so với thường ngày thì cao hơn gấp đôi, Như hóa thành một cỗ tật phong(gió to), trong chốc lát liền xuống Hương Tuyền Sơn. Dưới chân núi Hương Tuyền, hai con ngựa mà nàng và Dạ Thiên Dật cưỡi tới vẫn đang ăn cỏ, nàng bước không ngừng, bay người lên con ngựa trắng, hai chân thúc vào bụng ngựa, Bạch Xích Phượng bốn vó vung lên, giống như mũi tên rời cung xông ra ngoài.
Dạ Thiên Dật chậm một bước, đã không thấy bóng dáng của Vân Thiển Nguyệt, hắn phi thân lên ngựa, đuổi dọc theo phương hướng dấu vó ngựa.
Vân Thiển Nguyệt đi về phía trước một đoạn, nàng nghe thấy phía sau có mơ hồ tiếng vó ngựa, bỗng nhiên ở ngã tư đường rời khỏi lưng ngựa, đưa tay vỗ mông ngựa một cái, bạch mã chạy về hướng kinh thành, một lần nữa nàng thi triển khinh công đi theo một con đường khác. Thân hình nàng nhẹ như mây khói, chưa từng lưu lại một nửa điểm dấu vết.
Dạ Thiên Dật đi tới ngã tư đường bỗng nhiên dừng lại một chút, cẩn thận lắng nghe một lát, theo tiếng vó ngựa hướng kinh thành đuổi theo.
Vân Thiển Nguyệt quay đầu lại nhìn thoáng qua, quay đầu trở lại, mím môi đi về hướng tây. Con đường này là đi Tây Sơn.
Tây Sơn là nơi người bình thường lui tới rất thưa thớt, chủ yếu có hai nguyên nhân, một nguyên nhân là do Tây Sơn khu vực săn bắn, con cháu quý tộc thường lui tới, dân chúng bình dân không có nguyên nhân đặc thù không được đặt chân đến, một nguyên nhân khác, cũng là nguyên nhân chủ yếu, bởi vì Tây Sơn là nơi thiết lập việc quân cơ đại doanh, dân chúng tầm thường càng không khả năng tới gần.
Vân Thiển Nguyệt một mạch thi triển khinh công, trong đầu không nghĩ về một cái gì, một lúc lâu sau đi tới Tây Sơn. Nàng dừng lại, ở Tây Sơn sơn khẩu đứng đó một lúc lâu, vòng qua Tây Sơn khu vực săn bắn, đi về hướng phía doanh trại(hậu danh) của quân cơ đại doanh.
Khoảng cách tới hậu danh còn khoảng chừng hai dặm, lờ mờ nghe thấy từ quảng trường đại doanh truyền đến tiếng luyện binh, trong đó xen lẫn một âm thanh quen thuộc, nàng dừng bước một lát, tiếp tục đi về hướng hậu doanh.
Tới gần hậu doanh chừng một dặm, nhìn thấy có hai nhóm binh lính tuần tra đi tới, nàng điểm nhẹ mũi chân, vô thanh vô tức bay qua trên đầu hai đội tuần tra binh lính, trong nháy mắt liền tiến vào hậu doanh. Hậu doanh là nơi ăn ngủ của quân cơ đại doanh. Vừa tiến vào, toàn bộ quân cơ đại doanh đều đèn đuốc sáng trưng, mặc dù bây giờ đã khuya, ở hậu doanh tuần tra càng chặt chẽ, cả quân cơ đại doanh không có người nào nghỉ ngơi.
Vân Thiển Nguyệt đi tới trước cửa một doanh trại, doanh trại này không sáng đèn, nàng phất tay mở cửa sổ ra, vô thanh vô tức nhanh chóng tiến vào gian phòng kia. Nàng vừa mới rơi xuống đất, chỉ nghe có tiếng quát khẽ : “Người phương nào?”
“Thiết lão, là ta!” Vân Thiển Nguyệt nhẹ giọng đáp lời.
“Chủ tử?” Thiết lão cả kinh, người nằm từ trên giường đứng lên “Sao ngài lại tới?”
“Ta đến xem một chút!” Vân Thiển Nguyệt nhìn thoáng qua lão nhân, cười nhẹ một tiếng.
“Ngài có chuyện gì phái người truyền lời là được rồi, sao còn phải đích thân đến?” Thiết lão đại ước chừng hơn năm mươi tuổi, hắn khoác áo choàng, lại chuyển lời: “Nhưng mà mọi người ai cũng nhớ ngài, hôm nay ngài đến rồi cũng tốt. Sáng hôm nay Thiển Bích cùng Lạc Dao còn nói ngài đã hai tháng không truyền thư đến rồi. Đúng là cũng nên đến rồi, không ngờ tối nay ngài đến thật! Quả nhiên là không nhịn được rồi.”
Vân Thiển Nguyệt cười yếu ớt “Mọi người đều tốt chứ?”
“Tốt! Chỉ có Phong Tẫn mấy ngày trước xảy ra chút chuyện, bị thương, chẳng qua hiện nay đã không còn gì đáng ngại rồi. Ta nghĩ đến mấy ngày nay truyền ra liên tiếp. . . . . . truyền ra tin tức ngài cùng Cảnh thế tử, đoán chừng là chủ tử muốn ứng phó với Hoàng thượng. . . . . . Nên không báo lại tin này cho chủ tử.” Thiết lão do dự một chút nói.
“Phong Tẫn xảy ra chuyện gì?” Vân Thiển Nguyệt đi về phía chiếc tủ âm tường( tủ xây trong tường) ở phía bắc, nghe vậy quay đầu lại nhìn về phía Thiết lão.
“Phong gia tìm được hắn, muốn hắn trở về. Hắn không quay về, cùng ngươi Phong gia đánh nhau, cho nên bị thương.” Thiết lão nói.
“A? Ngươi nói người Phong gia tìm được Phong Tẫn rồi? Bây giờ người Phong gia ở đâu?” Vân Thiển Nguyệt nhướn mày.
“Phong Tẫn thoát khỏi người Phong gia. Hiện nay người Phong gia vẫn ở kinh thành âm thầm tìm kiếm! Sau khi bị thương Phong Tẫn chưa từng đi ra ngoài.” Thiết Lão than thở một tiếng “Nghe nói vốn là người thừa kế của Phong gia thế hệ này ở một năm trước bị bệnh nặng không trị được bỏ mình. Mà mười mấy năm trước một vị tiểu thư lại bị người cưỡng bức. Hôm nay trải rộng khắp thiên hạ tìm kiếm Phong Tẫn bị lạc đường năm đó. Đã tìm một năm, hôm nay tìm được rồi. Hắn là người thừa kế dòng chính duy nhất, làm sao sẽ dừng tay?”
“Ừ! Chúng ta đi xem sao!” Vân Thiển Nguyệt đưa tay nhấn một cái ở trên tủ, tủ âm tường mở ra một cái cửa nhỏ, nàng thò người chui vào.
Thiết lão nhìn thoáng qua phía ngoài, thấy không có người đến bên này, cũng chui vào.
Theo hai người đi vào, cửa ngầm vô thanh vô tức đóng lại.
Sau cửa ngầm là một mật đạo, mật đạo có thể chứa được hai người đi song song, cứ cách vài mét lại được khảm một viên dạ minh châu, ước chừng đi qua thời gian một chén trà, Vân Thiển Nguyệt xoay viên dạ minh châu cuối cùng, một hồi trời đất quay cuồng, nàng đưa tay lôi kéo Thiết lão ở phía sau, hai người trong khoảnh khắc rơi xuống dưới.
“Con đường này cũng chỉ có chủ tử với Phong Tẫn dám đi, mỗi lần bọn ta đều phải đi mất nửa canh giờ mới có thể đi đến phía sau núi Nhai Cốc.” Thiết lão nói, lại kinh ngạc “Hình như võ công của chủ tử lại cao hơn rồi!”
“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt đáp một tiếng.
Thiết lão cứ có cảm giác hôm nay tâm tình của Vân Thiển Nguyệt không đúng, không nói thêm gì nữa.
Ước chừng qua thời gian nửa nén nhang, Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên đưa chân đá một phát vào góc tường bên trái, nơi góc tường vô thanh vô tức mở ra một cánh cửa, nàng lôi kéo Thiết lão đi ra ngoài. Trước mắt bỗng nhiên rộng mở, là một chỗ giữa vách núi, nàng nghỉ chân nhìn trong chốc lát, lôi kéo Thiết lão theo dây thừng phi thân xuống, ước chừng xuống 50m, nàng bỗng nhiên đưa tay túm hai cây dây leo ở vách đá, theo dây leo trơn trượt xuống đáy vực.
Một nén nhang sau, đi tới đáy cốc.
Nơi cao nhất ở Tây Sơn đại doanh là ngọn núi gọi Tây Phong Nhai, cách Tây Sơn đại doanh chỉ một vách núi. Ước chừng năm dặm, nhưng lại là hai thế giới. Người có võ công tầm thường phải vượt đèo băng núi ước chừng cần nửa canh giờ, mà Vân Thiển Nguyệt đi chính là đường tắt của mật đạo, vẻn vẹn chỉ cần thời gian hai nén nhang.
Nới lỏng dây leo, Vân Thiển Nguyệt buông Thiết lão ra.
Thiết lão lau mồ hôi trên trán vừa muốn nói chuyện, một bóng người bỗng nhiên chạy nhanh đến, trong nháy mắt đã đến trước mặt Vân Thiển Nguyệt, thân thể nho nhỏ ôm cổ Vân Thiển Nguyệt “Vân tỷ tỷ, đệ nhớ tỷ muốn chết, sao thời gian dài như vậy tảy cũng không đến thăm chúng ta, cũng không có thư truyền đến?”
Thân thể Vân Thiển Nguyệt bị đụng phải lui về phía sau một bước, buồn cười nhìn tiểu nam hài giống như bạch tuộc treo trên người mình “Lê Đình, đệ đã ăn bao nhiêu? Làm sao chỉ mới hơn hai tháng đã nặng như vậy rồi? Có phải không luyện công nhiều hay không, chỉ biết ăn thôi hả?”
“Mới không có! Đệ là cao lớn mà thôi!” Lê Đình lập tức buông Vân Thiển Nguyệt ra, đứng ở trước mặt nàng, sống lưng thẳng tắp, khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn đắc ý nói “Vân tỷ tỷ, tỷ nhìn đệ có phải đã vượt qua tỷ hay không?”
“Ừ, đúng là cao thêm không ít.” Vân Thiển Nguyệt cười sờ sờ đầu của hắn “Đệ làm sao biết ta tới ?”
“Là Phong ca ca nói!” Lê Đình nói.
Vân Thiển Nguyệt chớp chớp mắt “Thì ra là Phong Tẫn nói! Đã trễ thế này tại sao mọi người còn chưa ngủ?”
“Mấy ngày nay chúng ta cũng là ngủ ban ngày, buổi tối không ngủ. Vì chờ tỷ tỷ đến đấy! Đã bao lâu rồi tỷ chưa đến chứ? Phong ca ca nói đoán chừng hai ngày này tỷ sẽ tới! Quả nhiên bị Phong ca ca nói đúng!” Lê Đình cong miệng lên”Tại sao mỗi lần Vân tỷ tỷ tới Phong ca ca đều biết trước? Trước kia huynh ấy không bị thương võ công cao thâm biết hơi thở của tỷ tỷ thì cũng thôi đi, nhưng hôm nay huynh ấy bị thương rất nặng, sao lại vẫn có thể biết chứ?”
“Cái này thì cần đệ đi hỏi hắn rồi! Tỷ cũng muốn biết tại sao hắn biết được!” Vân Thiển Nguyệt cười cười, nhìn về phía trước, cỏ cây xanh tươi, hồ nước thanh u (thanh tịnh và đẹp đẽ), từng dãy phòng san sát nhau, cơ hồ khắp nơi đều sáng đèn. Nàng lôi kéo cánh tay Lê Đình đi vào trong. Nơi này từng được nàng coi là thế ngoại đào nguyên an tĩnh nhất, trái tim ấm áp, khó có thể tưởng tượng lại bị nàng quên mất hai tháng.
“Ta nhất định đi hỏi!” Lê Đình gật đầu, bỗng nhiên hô to một tiếng “Mọi người đều đi ra đi! Vân tỷ tỷ tới!”
“Là tiểu thư tới!”
“Là chủ tử tới!”
“Là Vân tỷ tỷ tới!”
“Là Vân cô nương tới”
“. . . . . .”
Tiếng la của Lê Đình vừa dứt, các cửa phòng nhất tề được mở ra từ bên trong, lần lượt lộ ra từng cái đầu hoặc nhỏ hoặc lớn, hoặc nam hoặc nữ, hoặc tuổi nhỏ, hoặc trẻ tuổi, hoặc niên lão. Người người trên mặt đều chứa vui sướng nhìn nàng, nhìn những người này, nàng chợt ấm áp. Một thân lạnh lẽo tựa hồ cũng bị xua tan đi rất nhiều.
“Tiểu thư! Rốt cuộc ngài đã tới! Ban ngày hai người chúng ta còn nhắc tới ngài đấy! Cho là vừa qua đêm thất tịch, ngài lại bị thánh chỉ của Hoàng thượng truyền vào cung, sợ là trong khoảng thời gian ngắn không tới được, không nghĩ tới hôm nay đã tới rồi!” Hai nữ nhân tuổi không sai biệt lắm với nàng nhấc váy đi tới trước, trong đó một lục y nữ tử tên là Thiển Bích, cười với nàng đánh giá một lần, nói “Tiểu thư gầy đi!”
“Tiểu thư gặp vài hồi khó khăn, có thể không gầy sao? Lúc ấy ta cũng nhịn không được đi muốn đi vào Vân Vương Phủ, sau lại nhớ tới lời dặn của tiểu thư, không có ngài phân phó không cho phép xuất nhập Vân Vương Phủ hoặc là đi bên người ngài. Ta mới cắn răng nhịn được!” Hoàng y(áo vàng) nữ tử tên là Lạc Dao, cũng đánh giá Vân Thiển Nguyệt lo lắng hỏi “Tiểu thư, người có khỏe không?”
Khi hai người đang nói chuyện, tất cả mọi người nhất tề vây quanh tới đây, trong lúc nhất thời rối rít vấn an.
“Khá tốt!” Vân Thiển Nguyệt nhìn mọi người, đợi mọi người dứt lời, cười gật đầu.
“Nàng có cái gì không tốt? Đại nhân vật như Cảnh thế tử còn lừa gạt được tới tay! Không tốt mới là lạ!” Đứng sau lưng mọi người, dựa vào một gian phòng truyền tới một âm thanh lười nhác tà mị.
Mọi người nghe thấy giọng nói này đều nhất tề im lặng.
Vân Thiển Nguyệt theo âm thanh lướt qua mọi người, chỉ thấy một người nam tử tuổi còn trẻ khoác một áo choàng màu xanh, lười biếng dựa khung cửa đang nhìn về hướng nàng. Thân hình gầy gò, cánh tay dùng vải trắng quấn, trên gương mặt tà mị tuấn tú nở nụ cười lạnh. Thần thái tản mạn.
Vân Thiển Nguyệt đưa tay xoa trán, lát sau, bỏ tay ra, nhìn về phía Phong Tẫn, cười nói “Ai lại đắc tội với Phong đại công tử của chúng ta rồi? Không phải là ta đi?”
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, đều dùng thần sắc bộ dáng ngươi xong rồi nhìn nàng.
Vân Thiển Nguyệt tiếp thu tầm mắt mọi người lại duỗi tay xoa trán, nếu nói trên cõi đời này có người nàng chọc không nổi thì tổng cộng có ba người. Thứ nhất là Dung Cảnh, thứ hai Dạ Thiên Dật, thứ ba nha, chính là Phong Tẫn. Một khi Phong Tẫn nổi lên tính tình, nàng thật sự không thể trêu vào. Từng có một lần nàng chọc giận hắn, hắn lại xách kiếm quấy rầy nàng đánh ba ngày ba đêm, cho đến khi nàng mệt mỏi đến mức nâng không nổi đầu ngón tay hắn mới dừng tay, còn có một lần hắn hủy một gian phòng, mà nàng bị đặt ở phòng dưới, đến đầu hắn cũng không quay lại, mặc kệ nàng chết sống. Còn có một lần hắn trực tiếp đá nàng từ phía trên vách đá xuống, nàng cảm thụ một lần trò chơi nhảy cầu từ vách đá cao ngàn trượng, rớt xuống dưới hồ. Ba lần này ký ức vẫn còn mới mẻ, từ đó về sau, nàng không dám trêu chọc hắn nữa. Hôm nay nhìn bộ dáng bức người này liền biết người này phát giận rồi. Nàng xoa trán thầm nghĩ làm sao mới có thể để cho hắn không nổi giận, nhưng nghĩ như thế nào cũng không có ý kiến hay, Phong Tẫn có thể nói là củi gạo dầu muối đều không ăn. Nàng bỗng nhiên xoay người, nhẹ nhún mũi chân, hướng đường cũ trở về.
“Vân tỷ tỷ?” Lê Đình mở to hai mắt, không dám tin nhìn Vân Thiển Nguyệt lại vừa tới đã phải đi.
Tất cả mọi người đều nhất tề thổn thức một tiếng, nơi này mỗi người cũng biết Phong Tẫn không thể chọc cho. Người người đều sợ chủ tử, chủ tử sợ Phong Tẫn nổi giận. Mà Lê Đình mới đến đây không tới một năm, tự nhiên không biết Vân Thiển Nguyệt sợ Phong Tẫn. Bởi vì một năm này Vân Thiển Nguyệt không trêu chọc Phong Tẫn, Phong Tẫn cũng không nổi giận.
“Nếu ngươi đi, sau này đừng tới nữa! Ngươi biết ta là có biện pháp để ngươi vĩnh viễn không được đến đây.” Phong Tẫn lười biếng phun ra một câu.
Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên dừng chân, bất đắc dĩ thở dài, quay người lại, nhìn Phong Tẫn, bĩu môi “Bị thương còn xấu như vậy! Nói đi! Ta nơi nào đắc tội ngươi? Dựa vào, ngươi nói thẳng lần này như thế nào mới có thể không nổi giân?”
“Ta còn tưởng là sự dịu dàng của Cảnh thế tử khiến ngươi mê hoặc đến váng đầu rồi! Thì ra là còn biết sợ!” Phong Tẫn nhìn Vân Thiển Nguyệt, hừ lạnh một tiếng, bỗng nhiên xoay người, dùng cánh tay không bị thương kia hướng vào bên trong phòng, một cái bao từ trên giường bay tới, bị hắn nắm trong tay, hắn cầm lấy bao đi về phía Vân Thiển Nguyệt.
Tất cả mọi người vội vàng tránh đường.
Vân Thiển Nguyệt nhìn Phong Tẫn, nàng bỗng nhiên có một loại dự cảm xấu.
“Kể từ hôm nay, ta đi theo bên cạnh ngươi.” Phong Tẫn đi tới trước mặt Vân Thiển Nguyệt, nhét vật cầm trong tay vào tay nàng, thấy nàng đen mặt, đôi mắt phượng khẽ nhếch: “Làm sao? Không đồng ý? Ngươi muốn đánh nhau ba ngày ba đêm? Hay là nghĩ bị đặt ở dưới phòng? Hay là muốn từ trên đỉnh núi té xuống chơi một hồi kích thích nữa?”
Vân Thiển Nguyệt lắc đầu. Cái kia nàng cũng không muốn.
“Vậy thì đi thôi! Cũng cho ta kiến thức đến cùng là Cảnh thế tử có bao nhiêu năng lực, để cho ngươi một người nặng, người trong thiên hạ đều nhẹ. Không phải hắn không lấy chồng.” Phong Tẫn dứt lời, đưa tay lôi kéo Vân Thiển Nguyệt, điểm nhẹ mũi chân, phi thân hướng vách núi đi, thân pháp hắn cực nhanh, trong nháy mắt liền tới vách núi, lại dùng miệng ngậm dây thừng leo lên núi.
Vân Thiển Nguyệt nghe được phía sau có vô số tiếng la, nàng quay đầu nhìn lại thoáng qua, Lê Đình đã đuổi kịp tới vách núi, dù sao võ công của hắn không cao, đang bày ra khuôn mặt nhỏ nhắn đầy ủy khuất nhìn nàng và Phong Tẫn, trong nháy mắt Phong Tẫn đã lôi kéo nàng lên giữa núi, nàng quay đầu lại, nhìn hắn một cánh tay bị thương không thể động, dùng miệng ngậm dây thừng, có chút im lặng, chỉ có thể đưa tay giúp hắn, chớp mắt hai người đã lên giữa vách núi, Phong Tẫn dùng chân đá một cái, cửa ngầm mở ra, hắn lôi kéo Vân Thiển Nguyệt chui vào.
“Ta vừa tới!” Vân Thiển Nguyệt bị hắn lôi kéo, tức giận nhắc nhở.
“Ai nói vừa tới thì không thể đi?” Phong Tẫn liếc nàng một cái, chạm vào cơ quan, một hồi trời đất quay cuồng, hai người bị một cỗ lực mạnh mẽ đánh về phía trước.
Vân Thiển Nguyệt theo hắn hướng đi về phía trước, sợ hắn đụng chạm vào vết thương, chỉ có thể trở tay lôi hắn, chủ động thi triển khinh công. Vừa tiếp tục tức giận nói: “Ta còn chưa kịp xem tình huống của Phong các hai tháng này đấy! Cho dù ngươi muốn đi theo ta thì cũng gấp cái gì!”
“Trong cái bọc, ngoại trừ y phục của ta, còn có giấy ghi lại sự kiện cùng động thái lớn nhỏ hai tháng này của Thiên Thánh cùng với các quốc gia khác. Ngươi trở về nhìn cũng thế.” Phong Tẫn liếc Vân Thiển Nguyệt một cái, lạnh lùng nói “Ta muốn hiện tại đi theo ngươi, hôm nay võ công của ngươi cao, ta bị thương, không tự bảo vệ mình được, ta đi theo ngươi không ngươi sẽ lén lút chạy đi. Phòng ngừa rắc rối có thể xảy ra.”
Vân Thiển Nguyệt im lặng, lát sau nói “Nghe nói người Phong gia tìm được ngươi! Ngươi cùng ta đi ra ngoài không sợ sao?”
“Không phải là có ngươi ở đây sao? Ai dám từ trong tay ngươi cướp ta đi đúng không?” Phong Tẫn nhướn mày.
“Không ngờ ngươi đã sớm chuẩn bị xong, chờ ta tới thì cùng ta đi, một chuyến đến thăm của ta lại thành đón ngươi!” Vân Thiển Nguyệt hối hận trong lòng, sớm biết như vậy thì không đến là tốt rồi, hôm nay dẫn theo Diêm vương gia trở về. Chẳng qua là khi nàng khôi phục trí nhớ, nơi nào cũng không muốn đi, nơi đầu tiên muốn tới chính là trong chỗ này.
“Ừ!” Phong Tẫn hừ một tiếng.
Vân Thiển Nguyệt có chút nhức đầu, nhưng mà ngẫm lại thấy sau này Phong Tẫn đi theo bên người nàng cũng được. Về sau không giống với trước kia nữa rồi. Bên người nàng cần người nên không nói thêm gì nữa.
Chỉ trong chốc lát, hai người qua ám đạo đi tới cửa ngầm, Vân Thiển Nguyệt đưa tay xoay viên dạ minh châu, cửa tủ âm tường không tiếng động mở ra, nàng lộ người ra, lôi kéo Phong Tẫn trở lại gian phòng Thiết lão, cửa ngầm ở phía sau hai người đóng lại. Nàng buông Phong Tẫn ra, vừa muốn phi thân rời đi, cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra từ bên ngoài, một người xông tới, nàng cả kinh vừa muốn xuất thủ, chỉ nghe người nọ kinh ngạc nói “Tiểu nha đầu?
Nàng đang nhắm mắt liền mở ra, thấy luôn Dạ Thiên Dật đứng sau Phổ Thiện đại sư đang mừng rỡ khẩn trương nhìn nàng. Từ tiểu nam hài cũng thích ngậm cỏ nằm ở đầu tường ngắm sao giống nàng, tựa hồ thoáng cái đã trưởng thành, giờ đây đã trở thành nam tử trẻ tuổi phong thần tuấn lãng, nàng nhìn hắn, thời gian mười lăm năm chạy qua cực nhanh ở trong đầu.
Từ lần đầu ở tẩm cung của Hoàng hậu cô cô nhìn thấy hắn đi theo Lam phi thỉnh an, nàng thấy khuôn mặt của hắn giống Tiểu Thất liền cả kinh khiến nàng ngã từ trên đùi Hoàng hậu cô cô xuống, nàng bò dậy không để ý đau đớn cùng tiếng kinh hô của Hoàng hậu và Lam phi, lôi kéo hắn chạy ra khỏi tẩm cung của Hoàng hậu, tìm một nơi để hỏi hắn tuyên ngôn Cộng sản Đảng, sau đó biết hắn không phải là Tiểu Thất, có chút mất mát.
Đại thọ bốn mươi lăm tuổi của lão hoàng đế, nàng âm thầm động tay động chân treo đầu dê bán thịt chó đem phủ đệ ở bên cạnh Vân Vương phủ vốn là do Dạ Thiên Khuynh bắt được đổi thành của hắn, nhưng còn muốn giả vờ giả vịt khóc lớn làm ầm ĩ để cho Dạ Thiên Khuynh đổi lại, nhắm trúng Dạ Thiên Khuynh chán ghét nàng, mà khi hắn chuyển đến ở bên cạnh Vân Vương Phủ, buổi tối hôm đó, nàng ôm một vò rượu trèo lên đầu tường gọi hắn, hai người vô cùng vui vẻ uống đến say mèm.
Sau đó, hai người cùng nhau ngắm sao, nàng kể cho hắn nghe chuyện “Ông già và biển cả”, tiểu mỹ nhân ngư, thợ săn Hải Lực Bố, hắn nghe đến say sưa, về sau bắt nàng kể cho đến khi nàng đem tất cả chuyện xưa trong đầu nói hết mới thôi.
Về sau, Vinh Vương, Vinh Vương Phi lần lượt rời đi, Dung Cảnh gặp đại nạn đóng cửa không ra ngoài, Văn bá Hầu phủ trong một đêm bị diệt môn, ca ca đi Bắc Cương gặp đại nạn trở lại lại bị đổi thành một người khác. . . . . . Sau đó xảy ra rất nhiều chuyện khác. . . . . .
Trong một thời gian ngắn, bầu trời ở Thiên Thánh kinh thành u ám, các cửa phủ yên tĩnh như không có người. Nhưng bất kể thế nào, nàng và hắn vẫn nằm ở trên đầu tường hoặc là nói chuyện phiếm, hoặc là đầu đối đầu nằm ở đầu tường không nói lời nào, chỉ để ngắm sao.
Thời gian từ từ trôi qua, thời gian như bay, nháy mắt năm năm thoáng một cái đã qua.
Có một ngày, nàng phát hiện hài tử mà nàng vẫn ở bên mình đã trưởng thành thành một thiếu niên, phong thần ngọc nhuận, nàng không biết cảm khái nhiều hơn, hay vui mừng nhiều hơn, hoặc là còn có cái gì bị mất đi nhưng nàng lại tìm về được chiếm đa số.
Sau lại có một ngày, nàng ở trong hoàng cung đột nhiên phát hiện một mật đạo, lôi kéo hắn cùng đi thám hiểm, lại không nghĩ được nghe thấy một đoạn bí mật kinh thiên. Lão Hoàng đế cùng Lam phi đang nói điều kiện. Điều kiện thứ nhất, Lam phi cùng tất cả Lam thị mẫu tộc bị nhổ tận gốc, đổi lại con nàng trong tương lai sẽ trở thành vua của một nước, chấp chưởng thiên hạ. Điều kiện thứ hai, lưu lại Lam phi cùng Lam thị gia tộc, con nàng sẽ xoá tên trong hoàng thất, lưu đày đi Bắc Cương, trọn đời không cho phép vào kinh thành một bước. Nàng nghĩ lão Hoàng đế thật ác độc, quay đầu nhìn hắn, chỉ thấy hắn nhếch môi, bàn tay trong tay áo rất nhanh đã nắm lại thành quyền, khi Lam phi đáp ứng điều kiện đầu tiên, nàng rõ ràng thấy từ khe hở tay hắn có máu đỏ tươi nhỏ ra. Nàng cho là hắn sẽ xông ra, nhưng hắn không làm, lôi kéo nàng chạy ra khỏi địa đạo. Ba ngày sau đó hắn không nói một câu.
Một khắc kia nàng biết hắn cứng cỏi mà lý trí đến gần như máu lạnh đến mức nào. Từ điểm này có thể thấy nàng và hắn thật giống nhau. Đổi lại là nàng, nàng cũng sẽ không xông ra. Đó là lựa chọn của Lam phi, nếu bọn họ xông ra, như vậy Lam phi sẽ chết, hắn và nàng cũng sẽ chết! Lão hoàng đế sẽ không cho phép cái mật đạo kia bị phát hiện, hoặc là nói sẽ không cho phép có chuyện phát sinh ngoài dự liệu của hắn.
Ba ngày sau, Lam phi tự vẫn, Lam thị cả nhà bị sao trảm (tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội)! Hắn bị lưu đày đến Bắc Cương!
Ngày thứ tư, hắn mang nàng tới Linh Đài tự, hắn viết “Năm năm sau, nàng sẽ yêu thích ta chứ?” nàng đáp: “Được!” thật ra thì hắn không biết, một khắc kia, vô luận hắn yêu cầu cái gì, nàng đều đáp “Được!”
Ngày thứ năm, hắn một thân một mình rời kinh thành đi Bắc Cương, chỉ có nàng một người đi tiễn hắn ở Tống Quân đình ở bên ngoài thành, đoán chừng trên dưới Thiên Thánh người người đều cho là cuộc đời này của Thất hoàng tử đã xong rồi, nhưng chỉ có nàng biết, kỳ thực trong tay của hắn có một chi ẩn vệ hoàng thất của lão Hoàng đế rời đi cùng hắn. Nhưng chi ẩn vệ này, trong năm năm hẳn chỉ dùng để ứng phó với Dạ Thiên Khuynh, chứ không phải để cho mình dùng. Bởi vì hắn biết, mặc dù một chi ẩn vệ này nghe lệnh hắn, toàn bộ đều nghe theo hắn sai khiến, nhưng chân chính vẫn là nghe lệnh của người ở kinh thành cao cao tại thượng, chấp chưởng quyền sinh sát – lão hoàng đế. Ẩn vệ là lợi khí bảo vệ hắn, nhưng cũng là giám thị hắn.
Lần đầu tiên hắn từ Bắc Cương gửi thư về, qua tay vô số người, tránh thoát ẩn vệ đến trong tay nàng đã là ba tháng sau. Ngày ấy sau khi nàng nhận được thư liền ngồi ở trên đầu tường một đêm, ngày thứ hai quyết định xây dựng một tổ chức, không chỉ vì có thể không bị lão hoàng đế phát hiện chuyện thông tín, cũng vì đến âm thầm trợ giúp hắn, nàng biết hắn ở Bắc Cương tất nhiên hết sức khó khăn. Trong nội tâm hắn và nàng đều rõ ràng, nếu hắn ở Bắc Cương không có chút thành tích nào, mặc dù có ước định giữa Lam phi và lão hoàng đế, hắn cũng chính là một đứa con bỏ đi của lão hoàng đế, lão hoàng đế sẽ không để cho hắn kế nhiệm ngôi vị Hoàng đế, có lẽ coi hắn là đèn đã cạn dầu, lúc tuyển định người thừa kế khác lsẽ oại trừ hắn ra, người đầu tiên bị giết sẽ là hắn. Cho nên, hắn phải cường đại, cường đại đến mức không cần lão Hoàng đế nhường Thiên Thánh giang sơn cho, có thể có được dễ như trở bàn tay. Ngôi vị hoàng đế này chỉ có thể là của hắn thôi.
Sau đó, có trợ giúp của nàng, hắn quả nhiên dần dần cường đại! Thu được Bắc Cương vào trong tay!
Sau đó. . . . . .
“Nguyệt nhi, nàng làm sao vậy? Có phải là đã đều nhớ lại hay không?” Dạ Thiên Dật thấy Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn không nói lời nào, hắn đi lên trước, khẩn trương nhẹ giọng hỏi thăm. Giọng nói khàn khàn, tựa hồ sợ hắn lớn tiếng sẽ kinh sợ đến nàng.
Vân Thiển Nguyệt thu hồi suy nghĩ, lẳng lặng nhìn Dạ Thiên Dật, ngắn ngủn hai tháng mất trí nhớ, cũng là một giấc chiêm bao mười lăm năm, hôm nay nàng đã tỉnh, nhưng cảm giác là thương hải tang điền (thế sự xoay vần). Hôm nay đứng ở trước mặt nàng là khuôn mặt nàng thấy từ nhỏ đến lớn, người trước mặt này là người cùng nhau lớn lên với nàng, người trước mặt này là người nàng đã dốc hết tất cả để trợ giúp, người trước mặt này là người cho tới bây giờ hắn có yêu cầu gì nàng cũng chưa từng cự tuyệt, người trước mặt này là . . . .
Lại không nghĩ một khi mất trí nhớ, lại long trời lở đất. . . . . .
“Nguyệt nhi?” Dạ Thiên Dật nhìn chằm chằm Vân Thiển Nguyệt, chăm chú nhìn ánh mắt của nàng, muốn từ trong đó đọc được cái gì, nhưng hắn nhìn hồi lâu cái gì cũng không thấy, trong lúc nhất thời hắn có chút bối rối, đưa tay đỡ lấy bả vai nàng, nhẹ giọng nói: “Nguyệt nhi, có phải thân thể nàng không thoải mái hay không? Hoặc là có chỗ nào không đúng?”
“Dạ tiểu tử! Đây là ngươi đang chất vấn năng lực lão đạo ta hay sao? Thân thể nàng không có chỗ nào không đúng, rất tốt!” Lão đạo trừng mắt với Dạ Thiên Dật, lườm Dung Cảnh, hung hăng nhìn hắn nói:”Tiểu tử thối, sao lúc này một câu người cũng không nói? Không phải là ngươi liều chết cũng muốn để cho tiểu nha đầu này khôi phục trí nhớ sao? Sẽ không phải là sau khi khôi phục trí nhớ thì trong trí nhớ của nàng căn bản là không có ngươi đi!”
Dung Cảnh không nói, im lặng không lên tiếng.
Dạ Thiên Dật bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn thoáng qua Dung Cảnh, che kín cảm xúc trong mắt, một lần nữa nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt “Nguyệt nhi, có phải trong lúc nhất thời trí nhớ quá nhiều khiến nàng không chịu nổi hay không? Ta dẫn nàng hồi cung được không?”
Vân Thiển Nguyệt vẫn không nói lời nào, cũng không động.
“Đi, ta dẫn nàng hồi cung!” Dạ Thiên Dật khom người, cánh tay đặt trên vai Vân Thiển Nguyệt đổi thành ôm nàng.
Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên gạt cánh tay của Dạ Thiên Dật ra, Dạ Thiên Dật ngẩn ra, nàng đang ngồi liền đứng lên, không nhìn mọi người, điểm nhẹ mũi chân bay về hướng dưới chân núi, không nói một lời. Từ đầu đến cuối cũng không quay đầu nhìn Dung Cảnh.
“Nguyệt nhi!” Dạ Thiên Dật cả kinh.
Đám người Phổ Thiện đại sư sửng sốt.
Dạ Thiên Dật nhìn Dung Cảnh một cái, bỗng nhiên cũng thi triển khinh công đuổi theo Vân Thiển Nguyệt, nhưng lúc trước hắn bị lão đạo đạp hai cước, tổn thương lục phủ ngũ tạng, lúc này công lực kém Vân Thiển Nguyệt. Nhưng dù vậy, vẫn là trong nháy mắt liền biến mất trong tầm mắt mọi người, rời Đạt Ma Đường đi xuống núi.
Huyền Ca vừa muốn đuổi theo, thấy Dung Cảnh đứng bất động ở nơi đó, hắn vội vàng đi tới bên cạnh hắn, thấp giọng kêu “Thế tử!”
Dung Cảnh nhìn Huyền Ca, ấm giọng nói với lão đạo cùng Phổ Thiện đại sư: “Đa tạ sư phụ cùng Phổ Thiện đại sư!”
“Không cần cám ơn ta! Sau này không gọi ta là sư phụ là được!” Lão đạo khoát khoát tay với Dung Cảnh, nhìn về phía Phổ Thiện đại sư “Trọc hòa thượng, lúc này lão đạo ta phải đi rồi, ngươi có đi theo ta hay không?”
“Đi theo ngươi? Đi nơi nào?” Phổ Thiện đại sư sửng sốt.
“Hòa thượng trọc nhà ngươi ở ở nơi nhỏ xíu tồi tàn trong chùa này mấy thập niên rồi, chẳng lẽ còn ở chưa đủ? Tự nhiên là thiên địa to lớn, chỗ chơi đùa có nhiều, ngươi đi theo ta vân du tứ hải. Có đi không?” Lão đạo đánh giá Linh Đài tự, nhìn phế tích phía trước “Dù sao chỗ ở của ngươi cũng bị phá hủy rồi. Còn ở chỗ này làm cái gì?”
“Nhưng ngươi không sợ mọi người sẽ bàn tán về chúng ta hả?” Phổ Thiện đại sư do dự.
“Sợ cái rắm! Đều là hai lão già sắp thành người thiên cổ rồi, ai còn bịa đặt đồn nhảm? Nhớ ngày đó cũng không nên sợ, lãng phí mấy thập niên một cách vô ích. Ta tức giận, về sau rượu cũng không ủ, ủ ra rượu ngươi không uống, ta một người uống cũng không có vị gì.” Lão đạo mắng Phổ Thiện đại sư một câu.
“Ta đi theo ngươi, ngươi sẽ tiếp tục ủ rượu?” Ánh mắt Phổ Thiện đại sư sáng lên.
“Ủ, vì sao không ủ? Ta cũng muốn uống lắm!” Lão đạo chắc chắn nói.
“Tốt! Ta liền đi theo ngươi! Mấy thập niên không được ống rượu ngươi ủ, ta cũng muốn uống cực kỳ. Ha ha, từ nay về sau không có người có thể quản chế ta nướng cá uống rượu, ngụm lớn ăn thịt rồi! Chẳng phải thật thoải mái sao!” Phổ Thiện đại sư cười ha ha.
“Vậy còn không nhanh đuổi theo!” Lão đạo sải bước rời đi.
“Tốt!” Phổ Thiện đại sư sảng khoái gật đầu, sải bước đuổi theo lão đạo.
“Sư thúc tổ, tại sao ngài có thể nói đi liền đi? Ngài không thể đi!” Đại sư Từ Vân thấy hai người nói hai câu liền đi luôn, quá sợ hãi, vội vàng ngăn cản Phổ Thiện đại sư. Hắn làm sao cũng không nghĩ ra hai người thân là cừu địch, hóa ra lại không phải là cừu địch, mặc dù biến chiến tranh thành tơ lụa, tránh một hồi tai nạn cho Linh Đài tự, nhưng lại mang trưởng lão duy nhất có chữ lót là Phổ đi, đây cũng là tổn thất của Linh Đài tự.
“Làm sao không thể đi? Ta vốn cũng không thích xuất gia làm hòa thượng, ở chỗ này vô ích mấy thập niên! Hôm nay cũng là ngưởi trăm tuổi rồi, bên ngoài là cái dạng gì cũng đều đã quên. Ngươi không nên ngăn ta. Hôm nay ta không thể không đi .” Phổ Thiện đại sư khai sáng cho Từ Vân phương trượng.
“Sư thúc tổ, ngài. . . . . .” Từ Vân phương trượng còn muốn nói nữa, lão đạo bỗng nhiên dùng chân đá cục đá ngăn chặn cái miệng của ông. Mặt ông trắng bệch, nghiêm mặt ngừng miệng nhìn về phía lão đạo.
“Lằng nhằng cái gì? Còn không đi nhanh lên!” Lão đạo hừ một tiếng với Phổ Thiện đại sư.
“Ừ!” Phổ Thiện đại sư đáp một tiếng, sải bước đi được hai bước, chợt dừng bước, nhìn thoáng qua đại sư Từ Vân cùng mấy vị trưởng lão, dùng đôi mắt già nua nhìn chung quanh Linh Đài tự, thở dài một tiếng “Lão nạp đi thôi! Các ngươi. . . . . . Các ngươi hảo hảo niệm kinh đi!”
“Sư thúc tổ!” Từ Vân phương trượng bỗng nhiên dẫn đầu quỳ xuống “Nếu sư thúc tổ quyết tâm muốn đi, lưu cũng lưu không được, Từ Vân từ biệt sư thúc tổ! Sư thúc tổ bảo trọng thân thể.”
“Từ biệt sư thúc tổ!” Mấy vị trưởng lão cũng nhất tề quỳ xuống.
Hốc mắt Phổ Thiện có chút chua xót, nhưng vẫn ra vẻ tiêu sái khoát khoát tay, bước nhanh đi thẳng về phía trước.
Lão đạo đi tới cửa Đạt Ma Đường, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn thoáng qua Dung Cảnh, hừ nói “Tiểu tử thối! Bao la vạn tượng là bao dung chúng sinh vạn vật, trong lòng ngươi lại chỉ chứa một nữ nhân, nói gì đến đại thành? Lúc nào ngươi có thể để xuống, Thiên Địa chân kinh của ngươi mới chính thức đạt đến trình độ điêu luyện!”
“Ta đây tình nguyện cả đời không đại thành!” Dung Cảnh thản nhiên nói.
“Không có tiền đồ!” Lão đạo trách một câu, không nói thêm gì nữa, điểm nhẹ mũi chân, người nhẹ nhàng hướng dưới chân núi rời đi.
“Cảnh thế tử, bảo trọng!” Phổ Thiện đại sư cũng quay đầu nhìn Dung Cảnh.
“Sư phụ cùng đại sư cũng bảo trọng!” Dung Cảnh gật đầu.
Phổ Thiện đại sư thở dài một tiếng, cũng thi triển khinh công đuổi theo lão đạo bay đi hướng dưới chân núi. Hai người một trước một sau, trong nháy mắt không còn thân ảnh.
Dung Cảnh nhìn thân ảnh hai người biến mất, thật lâu sau ánh mắt vẫn không động.
“Thế tử, sao ngài không đuổi theo Thiển Nguyệt tiểu thư?” Huyền Ca thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Dung Cảnh. Thiển Nguyệt tiểu thư một câu chưa nói đã đi, mà Thất hoàng tử đuổi theo rồi, Thế tử cũng không nói một lời, cho tới bây giờ chưa từng nói một câu nào Thiển Nguyệt tiểu thư, vạn nhất Thiển Nguyệt tiểu thư cùng Thất hoàng tử. . . . . . Vậy như thế nào mới phải?
“Đi thôi! Chúng ta trở về phủ!” Dung Cảnh cất bước đi ra khỏi Đạt Ma đường, hướng dưới chân núi đi tới.
Huyền Ca thấy Dung Cảnh thật sự không có ý muốn đuổi theo, cũng không nhiều lời nữa, đi theo phía sau hắn.
Từ Vân phương trượng cùng mấy vị trưởng lão vẫn giữ vững tư thế quỳ xuống đất đưa tiễn. Người người đều nghĩ tới Phổ Thiện sư thúc tổ rời đi, từ nay Linh Đài tự thiếu đi rất nhiều điều thú vị rồi. Tại đây tất cả mọi người nhập môn cơ hồ đều nhìn thấy một hòa thượng giống lão ngoan đồng nửa đêm canh ba thường xuyên nướng cá uống rượu, trước kia thường cảm thấy sư thúc tổ không có lấy nửa điểm bộ dạng hòa thượng, bây giờ nửa đêm canh ba muốn nhìn cũng không nhìn thấy người! Trong lòng mọi người đều không khỏi khó chịu.
Tiếng người tản đi, Linh Đài tự khôi phục như thường.
Dung Cảnh ra khỏi Linh Đài tự đến lưng chừng núi, bỗng nhiên vịn lấy một thân cây, phun ra một búng máu.
“Thế tử!” Huyền Ca sợ hãi, vội vàng đưa tay đỡ lấy Dung Cảnh, chỉ thấy sắc mặt Dung Cảnh tái nhợt, ấn đường tăm tối, sắc mặt hắn tái trắng đi, vội vàng nói “Thế tử, ngài bị thương?” Dứt lời, hắn bắt mạch cho Dung Cảnh, tay chạm vào mạch đập, thân thể run lên bần bật “Ngài. . . . . . Ngài làm sao sẽ. . . . . . Như vậy. . . . . .”
“Không sao!” Dung Cảnh lắc đầu, ngón tay như ngọc vịn cây khô, nơi đốt ngón tay đều tái nhợt cùng ngày thường không giống nhau.
“Sao lại không sao? Thuộc hạ ôm ngài trở về phủ!” Huyền Ca vội vàng ôm Dung Cảnh, hắn không tưởng tượng tới Thế tử lại bị đả thương nặng như thế, thế mà hắn cũng không lộ ra nửa điểm, còn đứng ở phía sau Thiển Nguyệt tiểu thư giống như người bình thường đợi lâu như vậy, hơn nữa còn một mình đi đường xa như vậy. Lại tự giận bản thân mình trước đó cũng không nhìn ra.
“Không cần! Ta muốn đi một chút!” Dung Cảnh khoát khoát tay, ngăn trở tay Huyền Ca.
“Thế tử, ngài bị thương rất nặng, hay là thuộc hạ. . . . . .” Huyền Ca vội vàng nói.
“Ta nói không cần!” Dung Cảnh cắt đứt lời của Huyền Ca.
Huyền Ca lập tức ngậm miệng.
Dung Cảnh vịn cây khô, lẳng lặng đưa mắt nhìn một mảnh vết máu trên mặt đất. Giây lát, hắn móc khăn quyên, nhẹ nhàng lau khóe miệng, chậm rãi tiếp tục đi về phía trước. Hương Tuyền Sơn yên tĩnh, bước chân của hắn nhẹ nhàng. Sao đầy trời và ánh trăng cùng với đèn đuốc của Linh Đài tự hợp lại một chỗ, chiếu vào trên người hắn, thân ảnh của hắn được bao phủ bằng một tầng ánh sáng mờ mờ, cẩm bào trắng nguyệt nha như thắp sáng cảnh ban đêm trên núi này, gió đêm thổi qua, cảm giác mát lạnh như tẩy rửa tất cả, thoạt nhìn thân ảnh hắn có vẻ lạnh thấu xương.
Huyền Ca yên lặng đi theo phía sau Dung Cảnh, hắn nghĩ mãi mà không rõ Thế tử nghĩ thế nào, rõ ràng Thất hoàng tử cũng đã đáp ứng đi giết cha rồi, hắn lại ngăn trở Thất hoàng tử, cam nguyện mạo hiểm mạnh mẽ tách lão đạo cùng Phổ Thiện đại sư ra, hôm nay không chỉ bị trọng thương, công lực còn hao tổn hơn một nửa. Cũng không ngăn cản Thiển Nguyệt tiểu thư, nhường cơ hội lại cho Thất hoàng tử.
Hai người một đường trầm mặc, xuống Hương Tuyền Sơn.
Thanh Tuyền sớm nhận được tin tức của Thanh Đề vội vàng đánh xe ngựa chờ ở dưới chân núi, thấy Dung Cảnh đi tới, khẩn trương nhìn hắn “Thế tử. . . . . .”
“Không sao!” Dung Cảnh lắc đầu, đưa tay vén màn xe ra, chậm rãi lên xe.
Thanh Tuyền nhìn về phía Huyền Ca, Huyền Ca lắc đầu với hắn. Thanh Tuyền hiểu chuyện nên không hỏi nữa, hai người cùng nhau ngồi ở trước xe, vung roi ngựa lên, xe ngựa rời khỏi Hương Tuyền sơn đi về hướng kinh thành.
Bên trong xe ngựa, Dung Cảnh dựa vào vách xe nhắm mắt lại, dung nhan trắng nõn như thi như họa trong suốt dị thường.
Một đường tĩnh lặng, không có nửa điểm tiếng người, chỉ nghe được bánh xe đè ép lên mặt đất cùng vó ngựa đi về phía trước phát ra tiếng vang giẫm đạp có tiết tấu.
Khinh công của Vân Thiển Nguyệt so với thường ngày thì cao hơn gấp đôi, Như hóa thành một cỗ tật phong(gió to), trong chốc lát liền xuống Hương Tuyền Sơn. Dưới chân núi Hương Tuyền, hai con ngựa mà nàng và Dạ Thiên Dật cưỡi tới vẫn đang ăn cỏ, nàng bước không ngừng, bay người lên con ngựa trắng, hai chân thúc vào bụng ngựa, Bạch Xích Phượng bốn vó vung lên, giống như mũi tên rời cung xông ra ngoài.
Dạ Thiên Dật chậm một bước, đã không thấy bóng dáng của Vân Thiển Nguyệt, hắn phi thân lên ngựa, đuổi dọc theo phương hướng dấu vó ngựa.
Vân Thiển Nguyệt đi về phía trước một đoạn, nàng nghe thấy phía sau có mơ hồ tiếng vó ngựa, bỗng nhiên ở ngã tư đường rời khỏi lưng ngựa, đưa tay vỗ mông ngựa một cái, bạch mã chạy về hướng kinh thành, một lần nữa nàng thi triển khinh công đi theo một con đường khác. Thân hình nàng nhẹ như mây khói, chưa từng lưu lại một nửa điểm dấu vết.
Dạ Thiên Dật đi tới ngã tư đường bỗng nhiên dừng lại một chút, cẩn thận lắng nghe một lát, theo tiếng vó ngựa hướng kinh thành đuổi theo.
Vân Thiển Nguyệt quay đầu lại nhìn thoáng qua, quay đầu trở lại, mím môi đi về hướng tây. Con đường này là đi Tây Sơn.
Tây Sơn là nơi người bình thường lui tới rất thưa thớt, chủ yếu có hai nguyên nhân, một nguyên nhân là do Tây Sơn khu vực săn bắn, con cháu quý tộc thường lui tới, dân chúng bình dân không có nguyên nhân đặc thù không được đặt chân đến, một nguyên nhân khác, cũng là nguyên nhân chủ yếu, bởi vì Tây Sơn là nơi thiết lập việc quân cơ đại doanh, dân chúng tầm thường càng không khả năng tới gần.
Vân Thiển Nguyệt một mạch thi triển khinh công, trong đầu không nghĩ về một cái gì, một lúc lâu sau đi tới Tây Sơn. Nàng dừng lại, ở Tây Sơn sơn khẩu đứng đó một lúc lâu, vòng qua Tây Sơn khu vực săn bắn, đi về hướng phía doanh trại(hậu danh) của quân cơ đại doanh.
Khoảng cách tới hậu danh còn khoảng chừng hai dặm, lờ mờ nghe thấy từ quảng trường đại doanh truyền đến tiếng luyện binh, trong đó xen lẫn một âm thanh quen thuộc, nàng dừng bước một lát, tiếp tục đi về hướng hậu doanh.
Tới gần hậu doanh chừng một dặm, nhìn thấy có hai nhóm binh lính tuần tra đi tới, nàng điểm nhẹ mũi chân, vô thanh vô tức bay qua trên đầu hai đội tuần tra binh lính, trong nháy mắt liền tiến vào hậu doanh. Hậu doanh là nơi ăn ngủ của quân cơ đại doanh. Vừa tiến vào, toàn bộ quân cơ đại doanh đều đèn đuốc sáng trưng, mặc dù bây giờ đã khuya, ở hậu doanh tuần tra càng chặt chẽ, cả quân cơ đại doanh không có người nào nghỉ ngơi.
Vân Thiển Nguyệt đi tới trước cửa một doanh trại, doanh trại này không sáng đèn, nàng phất tay mở cửa sổ ra, vô thanh vô tức nhanh chóng tiến vào gian phòng kia. Nàng vừa mới rơi xuống đất, chỉ nghe có tiếng quát khẽ : “Người phương nào?”
“Thiết lão, là ta!” Vân Thiển Nguyệt nhẹ giọng đáp lời.
“Chủ tử?” Thiết lão cả kinh, người nằm từ trên giường đứng lên “Sao ngài lại tới?”
“Ta đến xem một chút!” Vân Thiển Nguyệt nhìn thoáng qua lão nhân, cười nhẹ một tiếng.
“Ngài có chuyện gì phái người truyền lời là được rồi, sao còn phải đích thân đến?” Thiết lão đại ước chừng hơn năm mươi tuổi, hắn khoác áo choàng, lại chuyển lời: “Nhưng mà mọi người ai cũng nhớ ngài, hôm nay ngài đến rồi cũng tốt. Sáng hôm nay Thiển Bích cùng Lạc Dao còn nói ngài đã hai tháng không truyền thư đến rồi. Đúng là cũng nên đến rồi, không ngờ tối nay ngài đến thật! Quả nhiên là không nhịn được rồi.”
Vân Thiển Nguyệt cười yếu ớt “Mọi người đều tốt chứ?”
“Tốt! Chỉ có Phong Tẫn mấy ngày trước xảy ra chút chuyện, bị thương, chẳng qua hiện nay đã không còn gì đáng ngại rồi. Ta nghĩ đến mấy ngày nay truyền ra liên tiếp. . . . . . truyền ra tin tức ngài cùng Cảnh thế tử, đoán chừng là chủ tử muốn ứng phó với Hoàng thượng. . . . . . Nên không báo lại tin này cho chủ tử.” Thiết lão do dự một chút nói.
“Phong Tẫn xảy ra chuyện gì?” Vân Thiển Nguyệt đi về phía chiếc tủ âm tường( tủ xây trong tường) ở phía bắc, nghe vậy quay đầu lại nhìn về phía Thiết lão.
“Phong gia tìm được hắn, muốn hắn trở về. Hắn không quay về, cùng ngươi Phong gia đánh nhau, cho nên bị thương.” Thiết lão nói.
“A? Ngươi nói người Phong gia tìm được Phong Tẫn rồi? Bây giờ người Phong gia ở đâu?” Vân Thiển Nguyệt nhướn mày.
“Phong Tẫn thoát khỏi người Phong gia. Hiện nay người Phong gia vẫn ở kinh thành âm thầm tìm kiếm! Sau khi bị thương Phong Tẫn chưa từng đi ra ngoài.” Thiết Lão than thở một tiếng “Nghe nói vốn là người thừa kế của Phong gia thế hệ này ở một năm trước bị bệnh nặng không trị được bỏ mình. Mà mười mấy năm trước một vị tiểu thư lại bị người cưỡng bức. Hôm nay trải rộng khắp thiên hạ tìm kiếm Phong Tẫn bị lạc đường năm đó. Đã tìm một năm, hôm nay tìm được rồi. Hắn là người thừa kế dòng chính duy nhất, làm sao sẽ dừng tay?”
“Ừ! Chúng ta đi xem sao!” Vân Thiển Nguyệt đưa tay nhấn một cái ở trên tủ, tủ âm tường mở ra một cái cửa nhỏ, nàng thò người chui vào.
Thiết lão nhìn thoáng qua phía ngoài, thấy không có người đến bên này, cũng chui vào.
Theo hai người đi vào, cửa ngầm vô thanh vô tức đóng lại.
Sau cửa ngầm là một mật đạo, mật đạo có thể chứa được hai người đi song song, cứ cách vài mét lại được khảm một viên dạ minh châu, ước chừng đi qua thời gian một chén trà, Vân Thiển Nguyệt xoay viên dạ minh châu cuối cùng, một hồi trời đất quay cuồng, nàng đưa tay lôi kéo Thiết lão ở phía sau, hai người trong khoảnh khắc rơi xuống dưới.
“Con đường này cũng chỉ có chủ tử với Phong Tẫn dám đi, mỗi lần bọn ta đều phải đi mất nửa canh giờ mới có thể đi đến phía sau núi Nhai Cốc.” Thiết lão nói, lại kinh ngạc “Hình như võ công của chủ tử lại cao hơn rồi!”
“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt đáp một tiếng.
Thiết lão cứ có cảm giác hôm nay tâm tình của Vân Thiển Nguyệt không đúng, không nói thêm gì nữa.
Ước chừng qua thời gian nửa nén nhang, Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên đưa chân đá một phát vào góc tường bên trái, nơi góc tường vô thanh vô tức mở ra một cánh cửa, nàng lôi kéo Thiết lão đi ra ngoài. Trước mắt bỗng nhiên rộng mở, là một chỗ giữa vách núi, nàng nghỉ chân nhìn trong chốc lát, lôi kéo Thiết lão theo dây thừng phi thân xuống, ước chừng xuống 50m, nàng bỗng nhiên đưa tay túm hai cây dây leo ở vách đá, theo dây leo trơn trượt xuống đáy vực.
Một nén nhang sau, đi tới đáy cốc.
Nơi cao nhất ở Tây Sơn đại doanh là ngọn núi gọi Tây Phong Nhai, cách Tây Sơn đại doanh chỉ một vách núi. Ước chừng năm dặm, nhưng lại là hai thế giới. Người có võ công tầm thường phải vượt đèo băng núi ước chừng cần nửa canh giờ, mà Vân Thiển Nguyệt đi chính là đường tắt của mật đạo, vẻn vẹn chỉ cần thời gian hai nén nhang.
Nới lỏng dây leo, Vân Thiển Nguyệt buông Thiết lão ra.
Thiết lão lau mồ hôi trên trán vừa muốn nói chuyện, một bóng người bỗng nhiên chạy nhanh đến, trong nháy mắt đã đến trước mặt Vân Thiển Nguyệt, thân thể nho nhỏ ôm cổ Vân Thiển Nguyệt “Vân tỷ tỷ, đệ nhớ tỷ muốn chết, sao thời gian dài như vậy tảy cũng không đến thăm chúng ta, cũng không có thư truyền đến?”
Thân thể Vân Thiển Nguyệt bị đụng phải lui về phía sau một bước, buồn cười nhìn tiểu nam hài giống như bạch tuộc treo trên người mình “Lê Đình, đệ đã ăn bao nhiêu? Làm sao chỉ mới hơn hai tháng đã nặng như vậy rồi? Có phải không luyện công nhiều hay không, chỉ biết ăn thôi hả?”
“Mới không có! Đệ là cao lớn mà thôi!” Lê Đình lập tức buông Vân Thiển Nguyệt ra, đứng ở trước mặt nàng, sống lưng thẳng tắp, khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn đắc ý nói “Vân tỷ tỷ, tỷ nhìn đệ có phải đã vượt qua tỷ hay không?”
“Ừ, đúng là cao thêm không ít.” Vân Thiển Nguyệt cười sờ sờ đầu của hắn “Đệ làm sao biết ta tới ?”
“Là Phong ca ca nói!” Lê Đình nói.
Vân Thiển Nguyệt chớp chớp mắt “Thì ra là Phong Tẫn nói! Đã trễ thế này tại sao mọi người còn chưa ngủ?”
“Mấy ngày nay chúng ta cũng là ngủ ban ngày, buổi tối không ngủ. Vì chờ tỷ tỷ đến đấy! Đã bao lâu rồi tỷ chưa đến chứ? Phong ca ca nói đoán chừng hai ngày này tỷ sẽ tới! Quả nhiên bị Phong ca ca nói đúng!” Lê Đình cong miệng lên”Tại sao mỗi lần Vân tỷ tỷ tới Phong ca ca đều biết trước? Trước kia huynh ấy không bị thương võ công cao thâm biết hơi thở của tỷ tỷ thì cũng thôi đi, nhưng hôm nay huynh ấy bị thương rất nặng, sao lại vẫn có thể biết chứ?”
“Cái này thì cần đệ đi hỏi hắn rồi! Tỷ cũng muốn biết tại sao hắn biết được!” Vân Thiển Nguyệt cười cười, nhìn về phía trước, cỏ cây xanh tươi, hồ nước thanh u (thanh tịnh và đẹp đẽ), từng dãy phòng san sát nhau, cơ hồ khắp nơi đều sáng đèn. Nàng lôi kéo cánh tay Lê Đình đi vào trong. Nơi này từng được nàng coi là thế ngoại đào nguyên an tĩnh nhất, trái tim ấm áp, khó có thể tưởng tượng lại bị nàng quên mất hai tháng.
“Ta nhất định đi hỏi!” Lê Đình gật đầu, bỗng nhiên hô to một tiếng “Mọi người đều đi ra đi! Vân tỷ tỷ tới!”
“Là tiểu thư tới!”
“Là chủ tử tới!”
“Là Vân tỷ tỷ tới!”
“Là Vân cô nương tới”
“. . . . . .”
Tiếng la của Lê Đình vừa dứt, các cửa phòng nhất tề được mở ra từ bên trong, lần lượt lộ ra từng cái đầu hoặc nhỏ hoặc lớn, hoặc nam hoặc nữ, hoặc tuổi nhỏ, hoặc trẻ tuổi, hoặc niên lão. Người người trên mặt đều chứa vui sướng nhìn nàng, nhìn những người này, nàng chợt ấm áp. Một thân lạnh lẽo tựa hồ cũng bị xua tan đi rất nhiều.
“Tiểu thư! Rốt cuộc ngài đã tới! Ban ngày hai người chúng ta còn nhắc tới ngài đấy! Cho là vừa qua đêm thất tịch, ngài lại bị thánh chỉ của Hoàng thượng truyền vào cung, sợ là trong khoảng thời gian ngắn không tới được, không nghĩ tới hôm nay đã tới rồi!” Hai nữ nhân tuổi không sai biệt lắm với nàng nhấc váy đi tới trước, trong đó một lục y nữ tử tên là Thiển Bích, cười với nàng đánh giá một lần, nói “Tiểu thư gầy đi!”
“Tiểu thư gặp vài hồi khó khăn, có thể không gầy sao? Lúc ấy ta cũng nhịn không được đi muốn đi vào Vân Vương Phủ, sau lại nhớ tới lời dặn của tiểu thư, không có ngài phân phó không cho phép xuất nhập Vân Vương Phủ hoặc là đi bên người ngài. Ta mới cắn răng nhịn được!” Hoàng y(áo vàng) nữ tử tên là Lạc Dao, cũng đánh giá Vân Thiển Nguyệt lo lắng hỏi “Tiểu thư, người có khỏe không?”
Khi hai người đang nói chuyện, tất cả mọi người nhất tề vây quanh tới đây, trong lúc nhất thời rối rít vấn an.
“Khá tốt!” Vân Thiển Nguyệt nhìn mọi người, đợi mọi người dứt lời, cười gật đầu.
“Nàng có cái gì không tốt? Đại nhân vật như Cảnh thế tử còn lừa gạt được tới tay! Không tốt mới là lạ!” Đứng sau lưng mọi người, dựa vào một gian phòng truyền tới một âm thanh lười nhác tà mị.
Mọi người nghe thấy giọng nói này đều nhất tề im lặng.
Vân Thiển Nguyệt theo âm thanh lướt qua mọi người, chỉ thấy một người nam tử tuổi còn trẻ khoác một áo choàng màu xanh, lười biếng dựa khung cửa đang nhìn về hướng nàng. Thân hình gầy gò, cánh tay dùng vải trắng quấn, trên gương mặt tà mị tuấn tú nở nụ cười lạnh. Thần thái tản mạn.
Vân Thiển Nguyệt đưa tay xoa trán, lát sau, bỏ tay ra, nhìn về phía Phong Tẫn, cười nói “Ai lại đắc tội với Phong đại công tử của chúng ta rồi? Không phải là ta đi?”
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, đều dùng thần sắc bộ dáng ngươi xong rồi nhìn nàng.
Vân Thiển Nguyệt tiếp thu tầm mắt mọi người lại duỗi tay xoa trán, nếu nói trên cõi đời này có người nàng chọc không nổi thì tổng cộng có ba người. Thứ nhất là Dung Cảnh, thứ hai Dạ Thiên Dật, thứ ba nha, chính là Phong Tẫn. Một khi Phong Tẫn nổi lên tính tình, nàng thật sự không thể trêu vào. Từng có một lần nàng chọc giận hắn, hắn lại xách kiếm quấy rầy nàng đánh ba ngày ba đêm, cho đến khi nàng mệt mỏi đến mức nâng không nổi đầu ngón tay hắn mới dừng tay, còn có một lần hắn hủy một gian phòng, mà nàng bị đặt ở phòng dưới, đến đầu hắn cũng không quay lại, mặc kệ nàng chết sống. Còn có một lần hắn trực tiếp đá nàng từ phía trên vách đá xuống, nàng cảm thụ một lần trò chơi nhảy cầu từ vách đá cao ngàn trượng, rớt xuống dưới hồ. Ba lần này ký ức vẫn còn mới mẻ, từ đó về sau, nàng không dám trêu chọc hắn nữa. Hôm nay nhìn bộ dáng bức người này liền biết người này phát giận rồi. Nàng xoa trán thầm nghĩ làm sao mới có thể để cho hắn không nổi giận, nhưng nghĩ như thế nào cũng không có ý kiến hay, Phong Tẫn có thể nói là củi gạo dầu muối đều không ăn. Nàng bỗng nhiên xoay người, nhẹ nhún mũi chân, hướng đường cũ trở về.
“Vân tỷ tỷ?” Lê Đình mở to hai mắt, không dám tin nhìn Vân Thiển Nguyệt lại vừa tới đã phải đi.
Tất cả mọi người đều nhất tề thổn thức một tiếng, nơi này mỗi người cũng biết Phong Tẫn không thể chọc cho. Người người đều sợ chủ tử, chủ tử sợ Phong Tẫn nổi giận. Mà Lê Đình mới đến đây không tới một năm, tự nhiên không biết Vân Thiển Nguyệt sợ Phong Tẫn. Bởi vì một năm này Vân Thiển Nguyệt không trêu chọc Phong Tẫn, Phong Tẫn cũng không nổi giận.
“Nếu ngươi đi, sau này đừng tới nữa! Ngươi biết ta là có biện pháp để ngươi vĩnh viễn không được đến đây.” Phong Tẫn lười biếng phun ra một câu.
Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên dừng chân, bất đắc dĩ thở dài, quay người lại, nhìn Phong Tẫn, bĩu môi “Bị thương còn xấu như vậy! Nói đi! Ta nơi nào đắc tội ngươi? Dựa vào, ngươi nói thẳng lần này như thế nào mới có thể không nổi giân?”
“Ta còn tưởng là sự dịu dàng của Cảnh thế tử khiến ngươi mê hoặc đến váng đầu rồi! Thì ra là còn biết sợ!” Phong Tẫn nhìn Vân Thiển Nguyệt, hừ lạnh một tiếng, bỗng nhiên xoay người, dùng cánh tay không bị thương kia hướng vào bên trong phòng, một cái bao từ trên giường bay tới, bị hắn nắm trong tay, hắn cầm lấy bao đi về phía Vân Thiển Nguyệt.
Tất cả mọi người vội vàng tránh đường.
Vân Thiển Nguyệt nhìn Phong Tẫn, nàng bỗng nhiên có một loại dự cảm xấu.
“Kể từ hôm nay, ta đi theo bên cạnh ngươi.” Phong Tẫn đi tới trước mặt Vân Thiển Nguyệt, nhét vật cầm trong tay vào tay nàng, thấy nàng đen mặt, đôi mắt phượng khẽ nhếch: “Làm sao? Không đồng ý? Ngươi muốn đánh nhau ba ngày ba đêm? Hay là nghĩ bị đặt ở dưới phòng? Hay là muốn từ trên đỉnh núi té xuống chơi một hồi kích thích nữa?”
Vân Thiển Nguyệt lắc đầu. Cái kia nàng cũng không muốn.
“Vậy thì đi thôi! Cũng cho ta kiến thức đến cùng là Cảnh thế tử có bao nhiêu năng lực, để cho ngươi một người nặng, người trong thiên hạ đều nhẹ. Không phải hắn không lấy chồng.” Phong Tẫn dứt lời, đưa tay lôi kéo Vân Thiển Nguyệt, điểm nhẹ mũi chân, phi thân hướng vách núi đi, thân pháp hắn cực nhanh, trong nháy mắt liền tới vách núi, lại dùng miệng ngậm dây thừng leo lên núi.
Vân Thiển Nguyệt nghe được phía sau có vô số tiếng la, nàng quay đầu nhìn lại thoáng qua, Lê Đình đã đuổi kịp tới vách núi, dù sao võ công của hắn không cao, đang bày ra khuôn mặt nhỏ nhắn đầy ủy khuất nhìn nàng và Phong Tẫn, trong nháy mắt Phong Tẫn đã lôi kéo nàng lên giữa núi, nàng quay đầu lại, nhìn hắn một cánh tay bị thương không thể động, dùng miệng ngậm dây thừng, có chút im lặng, chỉ có thể đưa tay giúp hắn, chớp mắt hai người đã lên giữa vách núi, Phong Tẫn dùng chân đá một cái, cửa ngầm mở ra, hắn lôi kéo Vân Thiển Nguyệt chui vào.
“Ta vừa tới!” Vân Thiển Nguyệt bị hắn lôi kéo, tức giận nhắc nhở.
“Ai nói vừa tới thì không thể đi?” Phong Tẫn liếc nàng một cái, chạm vào cơ quan, một hồi trời đất quay cuồng, hai người bị một cỗ lực mạnh mẽ đánh về phía trước.
Vân Thiển Nguyệt theo hắn hướng đi về phía trước, sợ hắn đụng chạm vào vết thương, chỉ có thể trở tay lôi hắn, chủ động thi triển khinh công. Vừa tiếp tục tức giận nói: “Ta còn chưa kịp xem tình huống của Phong các hai tháng này đấy! Cho dù ngươi muốn đi theo ta thì cũng gấp cái gì!”
“Trong cái bọc, ngoại trừ y phục của ta, còn có giấy ghi lại sự kiện cùng động thái lớn nhỏ hai tháng này của Thiên Thánh cùng với các quốc gia khác. Ngươi trở về nhìn cũng thế.” Phong Tẫn liếc Vân Thiển Nguyệt một cái, lạnh lùng nói “Ta muốn hiện tại đi theo ngươi, hôm nay võ công của ngươi cao, ta bị thương, không tự bảo vệ mình được, ta đi theo ngươi không ngươi sẽ lén lút chạy đi. Phòng ngừa rắc rối có thể xảy ra.”
Vân Thiển Nguyệt im lặng, lát sau nói “Nghe nói người Phong gia tìm được ngươi! Ngươi cùng ta đi ra ngoài không sợ sao?”
“Không phải là có ngươi ở đây sao? Ai dám từ trong tay ngươi cướp ta đi đúng không?” Phong Tẫn nhướn mày.
“Không ngờ ngươi đã sớm chuẩn bị xong, chờ ta tới thì cùng ta đi, một chuyến đến thăm của ta lại thành đón ngươi!” Vân Thiển Nguyệt hối hận trong lòng, sớm biết như vậy thì không đến là tốt rồi, hôm nay dẫn theo Diêm vương gia trở về. Chẳng qua là khi nàng khôi phục trí nhớ, nơi nào cũng không muốn đi, nơi đầu tiên muốn tới chính là trong chỗ này.
“Ừ!” Phong Tẫn hừ một tiếng.
Vân Thiển Nguyệt có chút nhức đầu, nhưng mà ngẫm lại thấy sau này Phong Tẫn đi theo bên người nàng cũng được. Về sau không giống với trước kia nữa rồi. Bên người nàng cần người nên không nói thêm gì nữa.
Chỉ trong chốc lát, hai người qua ám đạo đi tới cửa ngầm, Vân Thiển Nguyệt đưa tay xoay viên dạ minh châu, cửa tủ âm tường không tiếng động mở ra, nàng lộ người ra, lôi kéo Phong Tẫn trở lại gian phòng Thiết lão, cửa ngầm ở phía sau hai người đóng lại. Nàng buông Phong Tẫn ra, vừa muốn phi thân rời đi, cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra từ bên ngoài, một người xông tới, nàng cả kinh vừa muốn xuất thủ, chỉ nghe người nọ kinh ngạc nói “Tiểu nha đầu?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.