Quyển 3 - Chương 75: Tử sinh khế thoát*
Tây Tử Tình
01/07/2015
*Trong câu: Tử sinh khế khoát, chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão, dữ tử thành thuyết. (Mặc kệ tử sinh, Nắm chặt tay nhau, Bên nhau suốt kiếp, Cùng nhau thề hẹn).
Edit: Yue
Beta: Leticia
Bên ngoài Thiển Nguyệt các bố trí năm trăm ẩn vệ, ba bước một tốp, có thể nói phòng thủ Thiển Nguyệt các vô cùng kiên cố, lúc Vân Thiển Nguyệt rời đi mấy ngày nay, một con ruồi cũng không bay vào lọt.
Vân Thiển Nguyệt trở lại Thiển Nguyệt các, người nhẹ nhàng rơi xuống, ám vệ vừa muốn động thủ, thấy là nàng, thì đồng thời dừng tay. Nàng liếc một vòng quanh sân, người trong viện vẫn giống như trước khi nàng rời đi, vẫn làm các việc hằng ngày, không có bất cứ dị thường nào. Nàng đẩy cửa phòng ra, vào phòng.
Tam công tử đang nằm ở trên giường, trong tay đang cầm một quyển sách, thấy Vân Thiển Nguyệt trở lại, bỗng dưng mở to hai mắt.
“Sao vậy? Không nhận ra ta?” Vân Thiển Nguyệt đi tới, cười nhướng mày.
Dường như Tam công tử thở phào nhẹ nhõm, “Ngươi trở lại là tốt, ta không nghĩ tới ngươi trở lại nhanh như vậy! Có chút ngoài ý muốn.”
“Còn chưa kịp truyền tin cho ngươi, thì đã về đến cửa nhà.” Vân Thiển Nguyệt nở nụ cười, đi tới trước giường thì đứng lại, nhìn Tam công tử, mặc dù hắn mới vừa kinh ngạc vì nàng đột nhiên trở lại, nhưng thân thể cũng không nhúc nhích, xem ra bị thương vẫn còn chưa khỏe hẳn. Nàng đưa tay kéo tay của hắn, “Ta xem thương thế của ngươi”
“Dưỡng thêm hai ngày nữa sẽ không đáng ngại!” Ngoài miệng Tam công tử nói như thế, nhưng cũng không ngăn cản Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt đặt tay tại mạch đập của hắn, trong khoảnh khắc chân mày nàng nhăn lại, sắc mặt có chút trầm, “Bị thương nặng như vậy sao! Rốt cục là lão hoàng đế phái bao nhiêu người ra tay?” Dứt lời, con ngươi tinh tế của nàng nheo lại, “Có phải là xuất động cả ẩn chủ của ẩn vệ hoàng thất hay không? Ngươi cùng hắn động thủ? Nếu không võ công của ngươi cũng không kém, ai có thể khiến ngươi bị thương nặng như vậy?”
“Ừ, là hắn!” Tam công tử gật đầu.
Mặt Vân Thiển Nguyệt trở nên rét lạnh, giọng nói có chút lạnh, “Ngươi yên tâm, khoản sổ sách này ta sẽ đòi về cho ngươi”
“Ừ!” Tam công tử cười gật đầu, ánh mắt ấm áp.
“Để ta xem ngoại thương của ngươi” Vân Thiển Nguyệt buông tay ra, lại nói.
Tam công tử lắc đầu, cười chế nhạo nói: “Vẫn là đừng nhìn, nếu cái bình dấm chua kia là biết được, thì ta không chỉ bị một ít thương tích ngoài da như thế này thôi đâu.”
Vân Thiển Nguyệt “Xuy” cười một tiếng, nói với Tam công tử: “Ta không có bắt ngươi làm nam nhân, hắn ghen cái gì? Sợ cái gì!”
Sắc mặt Tam công tử tối sầm, ánh mắt vốn đang mỉm cười ấm áp thoáng chốc thay đổi, giọng nói có chút nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta đây người đầy thương tích đều là vì ngươi đó, ngươi lại đối xử với ta như vậy?”
Vân Thiển Nguyệt lấy tay che miệng ho nhẹ một tiếng, lạnh lẽo mới vừa rồi bởi vì biết lão hoàng đế phái ẩn chủ xuất động đã thối lui, mặt mày cong cong, nụ cười thật sâu nhìn Tam công tử, “Được rồi, ta nói giỡn . Cho ta nhìn một chút, mặc dù người kia là vại dấm chua, nhưng vẫn một vại dấm chua có giới hạn, sẽ không bởi vì ngươi vì ta bị thương mà ta xem vết thương của ngươi mà lại ghen. Ta thiếu ngươi một nhân tình, hắn sẽ trả cho ngươi.”
Tam công tử hừ khẽ một tiếng, sắc mặt hơi nguôi giận, lắc đầu, “Ngày đó lúc trở lại Vân thúc thúc đã xem qua cho ta. Ngươi yên tâm, không có chuyện gì ! Y thuật của Vân thúc thúc mà ngươi vẫn chưa yên tâm?”
“Cũng được!” Vân Thiển Nguyệt thấy hắn kiên trì, nên cũng không cưỡng cầu nữa, thời đại này nam nữ thụ thụ bất thân, mặc dù nàng không để ý lắm, nhưng vẫn có người cố kỵ. Huống chi nếu cha nàng đã đến xem, vậy thì không có gì đáng ngại. Nàng gật đầu, ngồi ở bên trên giường, “Nếu cha ta đã xem qua cho ngươi, ngươi đã tịnh dưỡng mấy ngày mà thương thế vẫn còn nghiêm trọng như thế, xem ra lúc trở về hẳn là đã mất nửa cái mạng.”
“Huyền Ca cũng bị thương rất nặng, nhưng người dịch dung thành Cảnh thế tử có võ công cực cao, ẩn chủ của ẩn vệ hoàng thất bị hắn đánh trọng thương, cũng không tốt hơn bao nhiêu so với ta. May là có người của Cảnh thế tử, nếu không ta và người của Phong Các có lẽ đều không về được.” Tam công tử thổn thức một tiếng.
“Mấy năm nay Phong Các giao thiệp với ẩn vệ của hoàng thất, hôm nay cuối cùng gặp quả đắng.” Khóe miệng Vân Thiển Nguyệt nhếch lên, có chút tự giễu, “Xem như là ta tự gây nghiệt. Nhưng lặp lại một lần nữa, cũng không có lựa chọn khác, vẫn sẽ làm như thế.”
Tam công tử biết dây dưa giữa nàng và Dạ Thiên Dật, trong lúc nhất thời không biết trấn an như thế nào, nên cũng không trả lời.
“Hôm nay ta đã trở về, ngươi dưỡng thương thật tốt đi, cũng không cần trở về phủ Hiếu thân vương, cứ ở phòng cách vách phòng ta đi” Vân Thiển Nguyệt thu hồi tự giễu. Nàng và Dạ Thiên Dật trở mặt đã là chuyện đoán trước, đổi cũng không đổi được. Hôm nay chỉ có thể cố gắng tận lực, bảo vệ tốt người nàng muốn bảo vệ. Bao gồm cả việc lần này Phong Các bị tổn thất thảm trọng.
“Ừ!” Tam công tử đáp một tiếng, nhìn sắc mặt Vân Thiển Nguyệt, dường như biết suy nghĩ trong nội tâm nàng, trấn an nói: “Lần này ẩn vệ Hoàng thất cũng không chiếm được nhiều chỗ tốt, tuy Phong các hao tổn tuy nặng, nhưng ẩn vệ hoàng thất cũng hao tổn đếm không hết. Đại thể mà nói là chưa từng tổn thất nặng như vậy.”
“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu, “Dù sao ẩn vệ hoàng thất bị phân một nửa đi bảo vệ Dạ Thiên Dật và Dạ Khinh Nhiễm. Vẫn là giảm bớt lực sát thương.” Dứt lời, nàng lại bỗng nhiên cười một tiếng, “Lần này Nam Lăng Duệ và Dạ Thiên Dục, Dạ Thiên Khuynh xuất thủ đủ ngoan (ngoan: ngoan độc, hung ác), coi như là giúp chúng ta cho bọn hắn một kích trí mạng lần nữa, đòi lại ít lợi tức cho chúng ta. Thời gian còn dài mà, không nóng nảy, chúng ta từ từ tính toán.”
Tam công tử cười gật đầu, “Ngươi nói không sai!”
“Chỗ Tây Duyên mẹ ngươi hai ngày nay có truyền đến tin tức gì không?” Vân Thiển Nguyệt chuyển đề tài, lại hỏi.
Tam công tử đang mỉm cười sắc mặt khẽ ảm đạm một chút, lắc đầu, “Không có! Chắc là vẫn là như cũ!” Dứt lời, thấy Vân Thiển Nguyệt nhíu mày, thấp giọng nói: “Những năm này, tình cảm của ta đối với bà luôn mờ nhạt. Ngươi không cần phải lo lắng.”
Vân Thiển Nguyệt gật đầu, đưa tay vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Dưỡng thương thật tốt, sau khi thương thế của ngươi tốt lên chúng ta sẽ tìm tiếp biện pháp.”
“Ừ!” Tam công tử đáp một tiếng.
Bên ngoài Thiển Nguyệt các có tiếng bước chân đến gần, Vân Thiển Nguyệt không nói thêm gì nữa, nhìn về phía ngoài cửa sổ, thấy Lăng Liên và Y Tuyết dẫn Thất công chúa đến. Thất công chúa mặc một thân y phục hoa lệ, trên đầu bới kiểu tóc của phụ nhân. Vật trang sức trên tóc không nhiều lắm, trang sức trên tay cũng vừa đúng. So sánh với trước kia thiếu đi một chút bộ dạng ngây thơ non nớt và thêm mấy phần thùy mị và phong thái đoan trang cao nhã của phu nhân.
“Ta cần tránh mặt không?” Tam công tử cũng nhìn về phía ngoài cửa sổ, hỏi Vân Thiển Nguyệt.
“Không cần!” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu.
Tam công tử không nói thêm gì nữa.
Không lâu lắm, ba người Lăng Liên, Y Tuyết cùng Thất công chúa đi tới cửa, Lăng Liên nhẹ giọng nói: “Tiểu thư, Thất công chúa tới rồi!”
Vân Thiển Nguyệt ngồi ở trên giường không động đậy, hướng mặt ra phía ngoài đáp một tiếng, “Để cho chị dâu vào đi!”
Lăng Liên và Y Tuyết tránh đường, Thất công chúa đẩy cửa vào. Xuyên qua bức rèm che, nàng thấy được một Vân Thiển Nguyệt đang nằm ở trên giường cùng với một Vân Thiển Nguyệt đang ngồi ở bên giường, dừng bước lại một chút, nhìn hai người dung nhan giống nhau như đúc, sắc mặt hiện lên tia kinh dị, nhưng chỉ trong chốc lát, liền ổn định lại tâm thần, đi vào trong, vẫn không quên tiện tay khép cửa phòng lại.
Lúc này Vân Thiển Nguyệt mới đứng dậy, đi tới trước mặt Thất công chúa, duỗi tay kéo tay nàng, cười nói: “Quả nhiên là thành hôn rồi, xem ra sống với ca ca vô cùng tốt, càng phát ra phong vận đoan trang rồi, suýt nữa ta cũng không nhận ra.”
Mặt Thất công chúa đỏ lên, đoan trang mới vừa rồi lập tức biến mất, đưa tay nhéo thắt lưng của Vân Thiển Nguyệt một cái, cả giận nói: “Xem ra không phải là muội bị thương. Hôm đó ta nghe nói muội bị thương, ta và ca ca muội vội vàng chạy tới, lại bị ngăn ở ngoài cửa. Sau đó phụ vương nói chúng ta không cần lo lắng, tĩnh dưỡng mấy ngày là tốt rồi. Nhưng ta vẫn không khỏi lo lắng. Bây giờ thấy muội, ta liền yên tâm.”
“Ta không bị thương, có người bị thương thay ta!” Trong lòng Vân Thiển Nguyệt ấm áp, đưa tay kéo Thất công chúa đi tới ghế.
Thất công chúa nhìn Tam công tử, Tam công tử gật đầu với nàng, nàng tỏ ra thân thiện mang theo một tia cười cảm tạ với hắn, cũng không dò xét nguyên nhân, đi theo Vân Thiển Nguyệt ngồi ở trên ghế.
“Tẩu tẩu, hôm nay ta mới vừa trở lại, liền nghe nói một việc. Chúng ta nói ngắn gọn, ta nghĩ chắc tẩu cũng nghe đến tin tức đó rồi, ta muốn hỏi ý tứ của tẩu.” Vân Thiển Nguyệt cũng không khách sáo nữa, nhìn Thất công chúa, đi thẳng vào vấn đề.
Thất công chúa từ từ thu hồi nụ cười trên mặt, cũng nhìn Vân Thiển Nguyệt, thấp giọng nói: “Muội nói là chuyện phụ hoàng và mẫu phi tính toán gả Lục tỷ cho phu quân sao?”
“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu.
Thất công chúa mím chặt môi, sắc mặt có chút mờ mờ, “Từ lúc ta quyết định gả vào Vân Vương Phủ, ta đã không còn là nữ nhi hoàng thất, cái thân phận này đặt ở trên người của ta, cho tới bây giờ ta cũng không có cảm thấy đây là may mắn của ta. Nhiều năm như vậy, nếu nói may mắn thì cũng có một chuyện, vì thân phận này có thể làm cho ta gả cho Vân Ly, đây là may mắn của ta!”
Vân Thiển Nguyệt ấm áp cười cười, “Cưới tẩu, cũng là may mắn của ca ca!”
Ánh mắt Thất công chúa ấm áp, ngọt ngào cười một tiếng, giây lát sau, nàng thu hồi nụ cười, nhìn Vân Thiển Nguyệt với ánh mắt kiên định nói: “Ta sẽ không đồng ý để Lục tỷ gả cho phu quân ! Vô luận như thế nào, cũng sẽ không đồng ý. Ban đầu chính nàng bỏ rơi phu quân, hôm nay lại muốn đổi ý, thì đã không còn tư cách nữa.”
“Tẩu nói thật? Vô luận như thế nào? Cũng sẽ không thay đổi chủ ý?” Vân Thiển Nguyệt cười nhìn nàng, có chút ngoài ý muốn, lại có chút không. Thất công chúa không phải là kiều hoa trong hoàng thất. Năm đó chuyện phủ Văn Bá Hầu bị diệt môn, nàng ở hoàng cung lại ngay chỗ sáng dưới mí mắt của lão hoàng đế ngụy trang mười năm, đã đủ để nhìn ra sự chịu đựng và tính nhẫn nại của nàng. Nếu không phải là người có nghị lực, thì căn bản là không làm được.
“Thật sự! Ta đã nghĩ qua, vô luận như thế nào, cũng sẽ không thay đổi chủ ý.” Thất công chúa khẳng định gật đầu, cánh môi mím thật chặt, biểu hiện nội tâm nàng kiên định, ánh mắt vẫn kiên định giống như trước, “Cho dù phụ hoàng muốn ta chết. Ta cũng sẽ không thay đổi chủ ý! Lục tỷ gả cho bất luận kẻ nào đều được, chính là không thể gả cho phu quân. Ta chết cũng không đồng ý.”
Vân Thiển Nguyệt cười gật đầu.
Thất công chúa nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng, bỗng nhiên sắc mặt kiên nghị thoáng thay đổi, mím môi thử dò xét hỏi, “Muội. . . . . . muội có cảm thấy ta quá mức bá đạo, phạm vào một trong thất xuất là tội ghen tuông hay không?”
“Cái gì gọi là thất xuất?” Vân Thiển Nguyệt nhướng mày, lắc đầu, khinh thường cười nói: “Những thứ đó ở trong mắt ta đều là rẻ mạt. Ta tin chính là toàn tâm toàn ý, không có do dự, lúc sống nguyện làm chim liền cành, nguyện kết làm phu thê. Một đời một thế một đôi người, chứ không phải một bình trà mà có nhiều chén trà.”
Ánh mắt Thất công chúa sáng lên, “Một đời một thế một đôi người?”
“Ừ, một đời một thế một đôi người.” Vân Thiển Nguyệt khẳng định gật đầu, “Một nam nhân, một nữ nhân, nương tựa vào nhau cả đời. Tình này không thay đổi, tâm không thay đổi. Trên trời dưới đất, chỉ duy nhất một người.”
“Là ta mới vừa rồi thật ngu xuẩn, cứ sợ lời ta nói sẽ hù tới muội. Thật ra thì ta nên biết muội lại càng không giống với người khác. Muội có thể nói ra câu “một người nặng, khắp thiên hạ đều nhẹ” với Cảnh thế tử thì sao có thể cảm thấy ta quá mức bá đạo mà phạm vào một trong thất xuất chứ? Ở Thiên Thánh hoàng Triều này, thậm chí là thiên hạ, muội mới là người đặc biệt nhất.” Thất công chúa cười cười, làm như cảm thán, “Muội biết không, câu nói kia của muội có hiệu quả rất lớn. Lúc ấy trong cung tất cả mọi người đều cảm thấy Cảnh thế tử bị trúng ma chướng của muội, nhưng sau khi muội nói ra câu nói kia, mọi người đột nhiên không thể nói gì được nữa. Ngược lại nói thoạt nhìn các ngươi rất xứng đôi.”
Vân Thiển Nguyệt cười cười, Dung Cảnh cũng vì nàng nói ra “Cuộc đời này chỉ này một thê, không phải khanh không cưới.”. Người khác cảm thấy bọn họ có xứng đôi hay không không quan trọng, quan trọng là … hắn và nàng thật lòng yêu nhau, lưỡng tâm gắn bó muốn ở cùng nhau như vậy là đủ rồi.
“Trước kia ta vẫn cảm thấy chính mình mệnh khổ, sinh tại hoàng gia, có một mẫu phi như vậy, ta không muốn biết nàng là vì nguyên do gì, mục đích gì mà phải đi hại Văn bá Hầu phủ, lợi dụng ta, biết rõ ta thích người kia, nhưng lại còn muốn hắn nhà tan cửa nát.” Thất công chúa bình tĩnh nói: “Sau đó ta dùng mười năm thời gian, đợi đến lúc hắn trở lại, ta dâng lên hi vọng, lại hoàn toàn thất vọng. Thì đã hiểu rõ, một người như vậy vốn là hoa trong gương, trăng dưới nước, nhìn được không sờ được. Ta không hối hận vì thích hắn, đó sẽ là sự trưởng thành của ta. Nhưng bây giờ ta lại có thể bình thản nói mình sẽ quên hắn, đi tìm kiếm hạnh phúc của chính mình.”
Vân Thiển Nguyệt gật đầu, biết hắn trong miệng nàng chính là Dung Phong.
“Vân Ly chính là hạnh phúc của ta! Ta dùng mười năm ẩn nhẫn sống sót, đổi lấy hạnh phúc này. Ta sẽ không nhường lại. Bất luận kẻ nào cũng không được.” Mặt Thất công chúa hiện lên vẻ kiên định, “Trừ phi, hắn bỏ ta.”
“Tẩu yên tâm, tẩu tốt như vậy, ca ca là người hiểu chuyện, sẽ không bỏ tẩu.” Vân Thiển Nguyệt có chút động dung nắm tay Thất công chúa, giờ khắc này nàng cảm thấy mình thật may mắn khi một khắc kia mình chọn đúng nàng. Nữ tử này khác hẳn các công chúa trong hoàng thất.
“Ừ!” Mặt Thất công chúa hơi đỏ lên, có chút ngượng ngùng và hạnh phúc, “Ngày đại hôn hắn nói với ta, mặc dù hắn không có đại tài như Cảnh thế tử, nhưng vẫn có thể có một lòng ái hộ, cũng nguyện ý noi theo Cảnh thế tử, cuộc đời này chỉ cưới một mình ta, sẽ không cưới người khác. Ta tin tưởng hắn.”
Vân Thiển Nguyệt nháy nháy mắt, nhớ tới đây chính là lời nói hôm đó tại đêm động phòng hoa chúc. Nàng vốn đi nhìn lén, đáng tiếc bị Dung Cảnh phá hỏng, không nhìn được, không nghĩ tới còn có một màn như vậy. Thật không nhìn ra Vân Ly nói tình thoại lại còn có bộ dạng như thế. Nàng cười nói: “Vậy thì tốt! Ta hôm nay lúc trở về nghe được chuyện của Lục công chúa còn lo lắng cho hai người. Bây giờ xem ra không cần phải lo lắng rồi! Chỉ cần tâm chí hai người kiên định, có ta ở đây, ta sẽ không để cho hai người bị khi dễ !”
“Ừ! Ta tin tưởng muội.” Thất công chúa cười gật đầu.
“Chúng ta là người một nhà! Ngày đó ta đáp ứng để tẩu gả cho ca ca, thì ta đã xem tẩu như người nhà. Tẩu là tẩu tẩu của ta, tương lai của tẩu và ca ca còn rất dài, nhất định phải đồng hội đồng thuyền, ta cũng sẽ đồng hội đồng thuyền với hai người.” Vân Thiển Nguyệt trịnh trọng nói: “Ta biết hôm nay tẩu nói ra cũng là lời thật lòng, ta chỉ hi vọng, sau này mỗi một ngày, vô số ngày, thậm chí cho đến khi tóc bạc, tẩu đều giống như hôm nay, tâm chí kiên định, không thay đổi ước nguyện ban đầu.”
“Ta sẽ !” Hốc mắt Thất công chúa ẩm ướt, nặng nề gật đầu.
Vân Thiển Nguyệt nở nụ cười, nhìn hốc mắt nàng ẩm ướt liền chế nhạo nói: “Tẩu đừng có cảm động quá mà khóc lên, đến lúc đó ca ca thấy được, cho là ta khi dễ tẩu đấy!”
Thất công chúa sắp rơi lệ, tràn ra khóe mắt bị một câu nói kia đánh trở về, nàng dở khóc dở cười nhìn Vân Thiển Nguyệt, “Ca ca muội ba câu không rời muội muội, làm sao lại cảm thấy muội khi dễ ta? Muội thật là. . . . . . Ta xem dưới gầm trời này cũng chỉ có Cảnh thế tử mới có thể trị được muội.”
Vân Thiển Nguyệt im lặng, không hiểu tại sao mọi người đều cảm thấy Dung Cảnh đều đạo cao một thước hơn nàng? Chắc nàng cũng cảm thấy như vậy!
“Tốt lắm! Mặc dù muội không bị thương, bình an trở lại, ta yên tâm! Muội mới vừa trở lại, nói vậy cũng mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi đi! Ta về trong viện trước. Chờ chút nữa ta để ca ca sang đây thăm muội.” Thất công chúa đứng dậy, cười nói.
“Được!” Vân Thiển Nguyệt cũng đứng lên.
“Người trong nhà, đừng tiễn nữa!” Thất công chúa ngăn cản Vân Thiển Nguyệt, nhìn Tam công tử đang nằm ở trên giường từ đầu đến cuối không nói chuyện một câu nào, gật đầu với hắn, Tam công tử cũng gật đầu với nàng, nàng nâng làn váy đi ra ngoài.
Vân Thiển Nguyệt cũng không tiễn nàng, hô một tiếng ra phía ngoài: “Lăng Liên, Y Tuyết, tiễn tẩu tẩu trở về!”
Lăng Liên và Y Tuyết đồng thời đáp một tiếng, không lâu lắm tiếng bước chân của ba người vang lên bước ra khỏi Thiển Nguyệt các.
Vân Thiển Nguyệt ngồi xuống lần nữa, lại thoải mái dựa lưng vào ghế dựa, từ Bán Pha nhai đi ra ngoài một ngày một đêm lên đường không có nghỉ ngơi, thật sự là nàng có chút mệt mỏi.
“Thất công chúa là một nữ tử trọng tình cảm. Đáng tiếc lại sinh ở hoàng thất.” Tam công tử than một tiếng.
“Không ai có thể lựa chọn nơi xuất thân của mình. Ngươi, ta, bao gồm cả nàng. Nhưng xuất thân cũng không thể đại biểu cho cái gì, cũng không có thể ngăn cản chúng ta đi con đường mình muốn đi.” Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía Tam công tử, cười nói: “Hôm nay ngươi đã hiểu ta không để cho ngươi tránh ra là có dụng ý gì rồi phải không?”
“Ừ, hiểu !” Tam công tử gật đầu, u ám mơ hồ giữa lông mày hoàn toàn thối lui, giọng điệu nhẹ nhõm, “Vân Thiển Nguyệt, rõ ràng nhìn ngươi giống như là người sơ ý chủ quan, nhưng hết lần này tới lần khác tâm tư lại tinh tế hơn người bình thường, ánh mắt cũng tinh chuẩn hơn người bình thường. Thật sự ta vẫn luôn để ý xuất thân của mình, Hiếu thân vương xem ta là sỉ nhục, nhưng hắn lại không biết ta nhìn hắn còn sỉ nhục hơn, có đôi khi hận không thể được đầu thai một lần nữa. Hôm nay thấy nàng, nghe được lời nói của nàng, ta mới chợt hiểu. Ban đầu ta còn không rõ ngươi vốn là nói sẽ không đồng ý cho bất kỳ một công chúa hoàng thất nào trở thành người của Vân Vương Phủ, sau đó không hiểu vì sao lại đáp ứng tiếp tiếp thu nàng, hôm nay coi như là ta đã hiểu. Nàng thật sự đáng giá.”
“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt cười gật đầu, “Ngươi có thể hiểu là tốt rồi! Khoảng thời gian không như ý mình thì chiếm tới chín phần mười. Mỗi người đều có chuyện không như ý mình, nhưng không thể bởi vì loại chuyện nhỏ không như ý mà chúng ta liền dừng bước không tiến lên. Như vậy thật rất xin lỗi mình.”
Tam công tử gật đầu, bỗng nhiên cười một tiếng, “Hôm nay thật là thụ giáo!”
“Tốt rồi, đừng chiếm lấy giường của ta! Ta kêu người đưa ngươi đến phòng cách vách.” Vân Thiển Nguyệt có chút mệt mỏi nói.
Tam công tử “Ừ” một tiếng.
Vân Thiển Nguyệt hướng mặt ra phía ngoài hô một tiếng, có hai ẩn vệ đi vào, nhẹ nhàng đưa Tam công tử ra ngoài. Ngay trước khi ra cửa, nàng bỗng nhiên lại nói: “Còn có, cũng đừng chiếm lấy mặt của ta nữa!”
Tam công tử thật sự không nhịn được, không thể nhịn được nữa mà liếc trắng mắt, “Ngươi nghĩ rằng ta nguyện ý mang gương mặt này? Nhớ tới cái vạc dấm kia, ta cũng không dám nhìn gương nữa!”
Vân Thiển Nguyệt “xì” một tiếng bật cười.
Hai gã ẩn vệ nâng Tam công tử sang phong cách vách, cửa phòng đóng lại, Vân Thiển Nguyệt vẫn gục ở trên bàn buồn cười.
Lăng Liên và Y Tuyết tiễn Thất công chúa trở lại, thấy Vân Thiển Nguyệt cười đến thấy lỗ mũi không thấy mắt. Hai người liếc mắt nhìn nhau, Lăng Liên cười hỏi, “Tiểu thư, ngài muốn tắm rửa không? Chúng ta đi lấy nước cho ngài!”
“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt thu lại nụ cười, đáp một tiếng.
Lăng Liên và Y Tuyết đi ra ngoài, không lâu lắm liền mang nước đi đến đặt vào sau tấm bình phong. Vân Thiển Nguyệt thả màn che, gian phòng tối xuống, nàng cũng đi vào sau tấm bình phong, Lăng Liên và Y Tuyết ra khỏi bình phong, ôm chăn đệm trên giường đi ra ngoài, không lâu lắm lại mang một bộ chăn đệm mới tinh đi vào, chuẩn bị xong liền lui ra khỏi cửa.
Vân Thiển Nguyệt ngâm mình ở trong nước, mặc cho nước ấm áp bao quanh người, nhắm mắt lại.
Lát sau, ngoài cửa Thiển Nguyệt các truyền đến tiếng bước chân, tiếng bước chân rất rõ ràng, thế cho nên Vân Thiển Nguyệt chợt nghe đến âm thanh này thì khẽ nhăn nhíu mày.
“Nhiễm Tiểu vương gia xin dừng bước!” Cửa Thiển Nguyệt các truyền đến giọng nói khô khan của ẩn vệ.
“Ta vào Thiển Nguyệt các này vô số lần, sao hôm nay phải qua trạm gác nữa?” Tiếng bước chân dừng lại, giọng nói Dạ Khinh Nhiễm truyền đến.
“Tiểu thư dưỡng thương, ai cũng không gặp!” Kia là giọng nói bình thản của ẩn vệ.
“Tiểu nha đầu ai cũng không gặp cũng không bao gồm ta, ngươi mau tránh ra!” Dạ Khinh Nhiễm phất tay đẩy ẩn vệ ra.
“Nhiễm Tiểu vương gia, tiểu thư nói ai cũng không gặp!” Ẩn vệ vẫn chắn ở phía trước Dạ Khinh Nhiễm, trên mặt không có biểu hiện gì.
Dạ Khinh Nhiễm muốn xuất thủ, vừa mới động thủ, mặt hắn liền nhíu lại, hình như là động đến vết thương hoặc là cái gì đó, chỉ lướt qua ẩn vệ, sắc mặt không tốt la lên vào bên trong: “Tiểu nha đầu, ta tới rồi! Muội có gặp không?”
Lăng Liên và Y Tuyết từ gian phòng cách vách đi ra ngoài, cũng đã đổi một bộ y phục khác, nhìn thoáng qua cửa lớn, đi tới cửa phòng Vân Thiển Nguyệt, nói vào bên trong: “Tiểu thư, là Nhiễm Tiểu vương gia.”
Vân Thiển Nguyệt đương nhiên nghe được rõ ràng, nghĩ tới chỉ sợ Dạ Khinh Nhiễm vừa trở về đã tới gặp nàng luôn. Nàng hướng mặt ra phía ngoài nói: “Ngươi để cho hắn vào đi, nhưng đứng ở ngoài cửa chờ một chút, nói cho hắn biết ta đang tắm”
“Dạ!” Lăng Liên và Y Tuyết đi về phía cửa Thiển Nguyệt các.
Ẩn vệ thấy hai người đi tới, nhìn Dạ Khinh Nhiễm một cái, lui ra ngoài.
“Nhiễm Tiểu vương gia, tiểu thư nhà ta mời ngài đi vào, nhưng ở trong viện chờ một chút, nàng đang tắm!” Lăng Liên nói.
Dạ Khinh Nhiễm sửng sốt một chút, rồi đi vào bên trong , không để ý lắm khoát khoát tay, “Ta đợi nàng tắm xong sẽ đi vào.”
Lăng Liên và Y Tuyết gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Dạ Khinh Nhiễm quả nhiên đợi ở dưới tàng cấy quế trong viện, lười biếng ngã lệch trên ghế quý phi dưới tàng cây nhắm mắt lại. Dường như hắn vô cùng mệt mỏi, chốc lát liền truyền ra tiếng hít thở đều đều của hắn.
Lăng Liên và Y Tuyết liếc mắt nhìn nhau, trở lại gian phòng của mình.
Vân Thiển Nguyệt vẫn nghe động tĩnh trong viện, cảm giác quả nhiên Dạ Khinh Nhiễm không đi vào, nên cũng không để ý tới nữa. Lại tắm thêm một lát, nàng ra khỏi thùng gỗ, dùng nội lực hong khô hơi nước, mặc quần áo vào, đi ra sau tấm bình phong, đi tới phía trước cửa sổ, đưa tay kéo ra rèm che, thấy Dạ Khinh Nhiễm nằm ở trên ghế dưới cây quế ngủ thiếp đi, vành mắt có màu xanh nhàn nhạt, sắc mặt có chút tái nhợt do mất máu quá nhiều, hiển nhiên là bị thương rất nặng. Nàng nhìn hắn trong chốc lát, đi ra khỏi cửa phòng.
Đi tới dưới cây quế, hình như Dạ Khinh Nhiễm nghe động tĩnh, mở mắt ra, nhìn thẳng vào Vân Thiển Nguyệt.
“A, không nhận ra?” Vân Thiển Nguyệt cười liếc hắn.
Dạ Khinh Nhiễm không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào mặt của nàng.
Vân Thiển Nguyệt đưa tay sờ sờ mặt, “Trên mặt của ta mọc hoa rồi sao?”
“Tiểu nha đầu, muội không bị thương?” Dạ Khinh Nhiễm nhìn chốc lát, phun ra một câu nói.
“Huynh cứ nói đi!” Vân Thiển Nguyệt không có trực tiếp trả lời.
“Sắc mặt hồng nhuận, nhìn không giống như là bị thương.” Dạ Khinh Nhiễm vẫn nhìn mặt của nàng, nhìn mi tâm nàng, tỉ mỉ nhìn, không buông tha bất cứ chỗ nào trên mặt nàng.
Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới rốt cuộc là Dạ Khinh Nhiễm, cho tới bây giờ vẫn đang hoài nghi người đi thập đại thế gia là nàng sao? Mặc dù nàng dùng ảo thuật che đậy dung mạo, ai cũng không nhìn ra chút dầu vết dịch dung nào, khí thế của nàng ôn tồn giọng nói cũng thay đổi, nhưng hắn vẫn hoài nghi. Nàng lười biếng nghiêng người trên ghế, cười nói: “Sáu bảy ngày liền ta không ra khỏi của Thiển Nguyệt các, mỗi ngày chỉ ăn với uống, có thể không khí sắc hồng nhuận sao? Kể cả là một con tôm luộc, cũng có thể dưỡng ra hồng nhuận phơn phớt.”
“Là như thế sao!” Dạ Khinh Nhiễm nhìn bộ dạng lười biếng không xương, toàn thân từ cao xuống thấp của Vân Thiển Nguyệt, bĩu môi, thu hồi tầm mắt, nói lầm bầm: “Sao ta lại cảm thấy muội rất giống một người! Bây giờ thấy như vậy, thật là không có một chút giống nhau nào?”
“Hả? Người nào rất giống ta?” Vân Thiển Nguyệt buồn cười hỏi, “Đây chính là nguyên nhân huynh nhìn chằm chằm ta?”
“Đúng! Cũng chỉ có tiểu nha đầu muội bị một nam nhân nhìn chăm chú mà không có đỏ mặt.” Dạ Khinh Nhiễm cười cười, “Tiểu chủ của Hồng các, phu nhân của Sở gia chủ thập đại thế gia . Tiểu nha đầu, muội biết nàng không?” “Tiểu chủ Hồng các. . . . . .” Khóe miệng Vân Thiển Nguyệt khẽ cong lên, tự tiếu phi tiếu nhìn Dạ Khinh Nhiễm nói: “Nếu ta nói ta biết lão chủ Hồng các thì sao?”
Dạ Khinh Nhiễm sửng sốt.
“Không tin?” Vân Thiển Nguyệt nhướng mày.
Dạ Khinh Nhiễm nghiêm túc đánh giá lại Vân Thiển Nguyệt chốc lát, rồi thu hồi tầm mắt, hừ khẽ một tiếng, “Muội biết lão chủ Hồng các cũng không kỳ quái, ở trên người của muội, phát sinh chuyện gì, hoặc là biết người nào, ta đều không cảm thấy kỳ quái.”
“Huynh thật là coi trọng ta!” Vân Thiển Nguyệt cười cười, dừng đề tài này, nhìn Dạ Khinh Nhiễm, “Bị thương rất nặng sao? Lần đầu tiên ta thấy huynh bị thương, thì ra là huynh cũng có thể yếu như vậy.”
“Tiểu nha đầu, muội tìm đánh có phải hay không? Ta vừa trở lại cái mông cũng không ngồi vững vàng liền chạy tới đây tìm muội. Muội đối xử với ta như vậy sao?” Dạ Khinh Nhiễm trợn mắt nhìn Vân Thiển Nguyệt, giọng điệu hung ác nói: “Đừng có nói ta yếu đuối, chỉ có cái tên nhược mỹ nhân mới có thể yếu đuối thôi. Thể trạng của bản Tiểu Vương rất cường tráng! Lúc này cũng có thể đánh chết một con bò.”
“Khoác lác mới đúng!” Vân Thiển Nguyệt không khách khí cười nhạo.
Dạ Khinh Nhiễm làm bộ muốn đánh Vân Thiển Nguyệt, nhưng đụng chạm đến vết thương, cả khuôn mặt liền nhăn lại.
“Ai, bị thương thì cứ thừa nhận bị thương, cũng không mất đi miếng thịt nào, mạnh miệng gì chứ?” Vân Thiển Nguyệt ngăn cản tay Dạ Khinh Nhiễm, nói với hắn: “Ta thấy huynh nên trở về phủ nghỉ ngơi đi!”
“Lười động! Ta ở nơi này của muội nghỉ ngơi một lát!” Dạ Khinh Nhiễm cũng thật sự không cậy mạnh nữa, khoát khoát tay với Vân Thiển Nguyệt, “Muội nên làm cái gì thì đi làm cái đó đi! Không cần để ý ta, nơi này thật thoải mái , ta ngủ một giấc.”
“Được!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu, đứng lên.
Dạ Khinh Nhiễm quả nhiên nhắm mắt lại, thân thể nghiêng một cái, cả người nằm ở trên ghế, ngủ thật.
Vân Thiển Nguyệt đi về phía gian phòng mình, đi tới cửa, quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy gió nhẹ thổi qua, tay áo cùng tóc đen Dạ Khinh Nhiễm nhẹ nhàng bị gió thổi động, lá trên cành cây quế rung lả tả. Khi ngủ dung nhan của hắn như một đại hài tử. Nàng nói không ra lời là cảm giác gì, rốt cuộc hắn có bao nhiêu thứ hắn muốn bảo vệ. Nàng cũng muốn bảo vệ cho phần nhân tình này, nhưng sao mà khó khăn quá.
Nàng thu hồi tầm mắt, rảo bước tiến về gian phòng, cửa phòng ở sau lưng nàng nhẹ nhàng mở ra. Vốn là trước kia đang mệt mỏi nhưng không hiểu sao lúc này mệt mỏi đã bị quét sạch, không còn buồn ngủ nữa. Nàng đi tới trước bàn, trải giấy Tuyên Thành, tự mình mài mực, giây lát sau, bắt đầu nâng bút viết lên giấy Tuyên Thành.
Tên quen thuộc của mọi người lần lượt hiện ra qua nét bút của nàng, chữ viết không xinh đẹp như của những nữ tử bình thường, mà lại khí khái cao ngất.
Không biết qua bao lâu, trên giấy Tuyên Thành tràn ngập đầy tên người, nàng để bút xuống, cầm giấy Tuyên Thành trong tay, lẳng lặng nhìn.
Bên ngoài Thiển Nguyệt các lại có tiếng bước chân truyền đến, Vân Thiển Nguyệt ngẩng đầu nhìn thoáng qua ra phía ngoài, thấy Vân Ly đi tới cửa, lại bị ẩn vệ ngăn cản. Nàng hướng mặt ra phía ngoài nói: “Lăng Liên, để cho ca ca vào đi!”
“Dạ, tiểu thư!” Lăng Liên đáp một tiếng, phất tay một cái với ẩn vệ , ẩn vệ lui xuống.
Vân Ly chậm rãi đi đến, khi thấy người nằm ở trên ghế dưới cây quế là Dạ Khinh Nhiễm thì dường như ngơ ngác một chút, cẩn thận nhìn Dạ Khinh Nhiễm, rồi đi về phía gian phòng.
Vân Thiển Nguyệt thả giấy trong tay ra, cười nhìn Vân Ly đi tới, đánh giá hắn toàn thân cao thấp một lần, không nhìn ra có nhiều biến hóa, nhưng cử chỉ vẻ mặt đã thêm một phần chững chạc nội liễm. Xem ra là vào triều hơn một tháng nên đã tôi luyện ra được. Nàng cười ngoắc tay với hắn: “Sắc trời còn sớm, sao ca ca trở về phủ sớm thế? Lễ bộ không có việc sao ?”
“Ừ, ta hồi phủ sớm!” Vân Ly cười đi tới, cũng đánh giá toàn thân cao thấp của Vân Thiển Nguyệt một lần, lại hướng ra ngoài cửa sổ nhìn Dạ Khinh Nhiễm đang ngủ ở trên ghế, hiểu rõ nên hạ giọng nói: “Hôm đó nghe được tin tức muội bị thương làm cho ta thật sợ hãi, ta và Thanh Tường vội vàng chạy tới, lại bị ẩn vệ chắn ngoài cửa, sau đó phụ vương đi ra, nói muội dưỡng thương mấy ngày thì sẽ không đáng ngại nữa, kêu chúng ta chớ vào quấy rầy muội. Sau khi trở về ta nghĩ người bị thương hẳn không phải là muội, mặc dù muội bị thương, cũng sẽ để cho ta tiến vào.”
“Ừ, ca ca thông minh, là người khác thay ta bị thương.” Vân Thiển Nguyệt cười gật đầu. Thanh Tường là nhũ danh của Thất công chúa, xem ra tình cảm của hắn và Thất công chúa hiện giờ thật vô cùng tốt.
Vân Ly gật đầu, ngồi xuống ở cái ghế đối diện Vân Thiển Nguyệt, lại đè thấp giọng, dùng âm thanh chỉ có hai người mới có thể nghe thấy nói: “Ta đoán muội đi Lam gia, muội muội của ta thông minh như thế, còn có người nào có thể ngăn được muội chứ!”
Vân Thiển Nguyệt cười gật đầu, “Ca ca cũng thông minh!”
Mặt Vân Ly hơi đỏ lên, lắc đầu, “Không phải là ta thông minh, mà là ta vào Lễ bộ cũng nhiều ngày rồi, trước kia vẫn muốn vào làm quan, nên cũng chú ý triều cục, hiện tại càng hiểu rõ triều cục hơn mà thôi.”
Vân Thiển Nguyệt gật đầu, ban đầu hắn có lòng, nàng chỉ tiện tay, đưa hắn đến vị trí hôm nay, không biết có tính là chuyện tốt hay không .
Dường như Vân Ly nhìn ra suy nghĩ trong lòng Vân Thiển Nguyệt, cười nói với nàng: “Mặc dù triều cục không giống như tưởng tượng của ta , quan trường hắc ám, lục đục với nhau, ngươi lừa ta gạt, âm phụng dương vi (ngoài nóng trong lạnh). Nhưng ta cũng không hối hận vì lựa chọn lúc ban đầu, muội muội không cần để ý. Ta có thể làm ca ca của muội, có thể lấy Thất công chúa, ta rất may mắn.”
Vân Thiển Nguyệt cười, có thể đoán ra tâm tư nàng trong nháy mắt, đích xác là đã trưởng thành. Xem ra gia gia của nàng và phụ thân đều đã huấn luyện hắn rồi. Nàng cười gật đầu, “Hôm nay vừa trở về ta đã gặp qua chị dâu, về chuyện của Lục công chúa, ta tìm nàng nói chuyện, bây giờ ta muốn biết suy nghĩ của huynh”
Vân Ly nghe vậy sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống, từng chữ từng câu nói: “Không thể nào! Dữ tử thành thuyết, chấp tử tay, dữ tử giai lão. Thất công chúa là người duy nhất ta cưới, cũng không nghĩ tới người thứ hai. Vô luận là Lục công chúa, hay là a miêu a cẩu, cũng không thể”
Edit: Yue
Beta: Leticia
Bên ngoài Thiển Nguyệt các bố trí năm trăm ẩn vệ, ba bước một tốp, có thể nói phòng thủ Thiển Nguyệt các vô cùng kiên cố, lúc Vân Thiển Nguyệt rời đi mấy ngày nay, một con ruồi cũng không bay vào lọt.
Vân Thiển Nguyệt trở lại Thiển Nguyệt các, người nhẹ nhàng rơi xuống, ám vệ vừa muốn động thủ, thấy là nàng, thì đồng thời dừng tay. Nàng liếc một vòng quanh sân, người trong viện vẫn giống như trước khi nàng rời đi, vẫn làm các việc hằng ngày, không có bất cứ dị thường nào. Nàng đẩy cửa phòng ra, vào phòng.
Tam công tử đang nằm ở trên giường, trong tay đang cầm một quyển sách, thấy Vân Thiển Nguyệt trở lại, bỗng dưng mở to hai mắt.
“Sao vậy? Không nhận ra ta?” Vân Thiển Nguyệt đi tới, cười nhướng mày.
Dường như Tam công tử thở phào nhẹ nhõm, “Ngươi trở lại là tốt, ta không nghĩ tới ngươi trở lại nhanh như vậy! Có chút ngoài ý muốn.”
“Còn chưa kịp truyền tin cho ngươi, thì đã về đến cửa nhà.” Vân Thiển Nguyệt nở nụ cười, đi tới trước giường thì đứng lại, nhìn Tam công tử, mặc dù hắn mới vừa kinh ngạc vì nàng đột nhiên trở lại, nhưng thân thể cũng không nhúc nhích, xem ra bị thương vẫn còn chưa khỏe hẳn. Nàng đưa tay kéo tay của hắn, “Ta xem thương thế của ngươi”
“Dưỡng thêm hai ngày nữa sẽ không đáng ngại!” Ngoài miệng Tam công tử nói như thế, nhưng cũng không ngăn cản Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt đặt tay tại mạch đập của hắn, trong khoảnh khắc chân mày nàng nhăn lại, sắc mặt có chút trầm, “Bị thương nặng như vậy sao! Rốt cục là lão hoàng đế phái bao nhiêu người ra tay?” Dứt lời, con ngươi tinh tế của nàng nheo lại, “Có phải là xuất động cả ẩn chủ của ẩn vệ hoàng thất hay không? Ngươi cùng hắn động thủ? Nếu không võ công của ngươi cũng không kém, ai có thể khiến ngươi bị thương nặng như vậy?”
“Ừ, là hắn!” Tam công tử gật đầu.
Mặt Vân Thiển Nguyệt trở nên rét lạnh, giọng nói có chút lạnh, “Ngươi yên tâm, khoản sổ sách này ta sẽ đòi về cho ngươi”
“Ừ!” Tam công tử cười gật đầu, ánh mắt ấm áp.
“Để ta xem ngoại thương của ngươi” Vân Thiển Nguyệt buông tay ra, lại nói.
Tam công tử lắc đầu, cười chế nhạo nói: “Vẫn là đừng nhìn, nếu cái bình dấm chua kia là biết được, thì ta không chỉ bị một ít thương tích ngoài da như thế này thôi đâu.”
Vân Thiển Nguyệt “Xuy” cười một tiếng, nói với Tam công tử: “Ta không có bắt ngươi làm nam nhân, hắn ghen cái gì? Sợ cái gì!”
Sắc mặt Tam công tử tối sầm, ánh mắt vốn đang mỉm cười ấm áp thoáng chốc thay đổi, giọng nói có chút nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta đây người đầy thương tích đều là vì ngươi đó, ngươi lại đối xử với ta như vậy?”
Vân Thiển Nguyệt lấy tay che miệng ho nhẹ một tiếng, lạnh lẽo mới vừa rồi bởi vì biết lão hoàng đế phái ẩn chủ xuất động đã thối lui, mặt mày cong cong, nụ cười thật sâu nhìn Tam công tử, “Được rồi, ta nói giỡn . Cho ta nhìn một chút, mặc dù người kia là vại dấm chua, nhưng vẫn một vại dấm chua có giới hạn, sẽ không bởi vì ngươi vì ta bị thương mà ta xem vết thương của ngươi mà lại ghen. Ta thiếu ngươi một nhân tình, hắn sẽ trả cho ngươi.”
Tam công tử hừ khẽ một tiếng, sắc mặt hơi nguôi giận, lắc đầu, “Ngày đó lúc trở lại Vân thúc thúc đã xem qua cho ta. Ngươi yên tâm, không có chuyện gì ! Y thuật của Vân thúc thúc mà ngươi vẫn chưa yên tâm?”
“Cũng được!” Vân Thiển Nguyệt thấy hắn kiên trì, nên cũng không cưỡng cầu nữa, thời đại này nam nữ thụ thụ bất thân, mặc dù nàng không để ý lắm, nhưng vẫn có người cố kỵ. Huống chi nếu cha nàng đã đến xem, vậy thì không có gì đáng ngại. Nàng gật đầu, ngồi ở bên trên giường, “Nếu cha ta đã xem qua cho ngươi, ngươi đã tịnh dưỡng mấy ngày mà thương thế vẫn còn nghiêm trọng như thế, xem ra lúc trở về hẳn là đã mất nửa cái mạng.”
“Huyền Ca cũng bị thương rất nặng, nhưng người dịch dung thành Cảnh thế tử có võ công cực cao, ẩn chủ của ẩn vệ hoàng thất bị hắn đánh trọng thương, cũng không tốt hơn bao nhiêu so với ta. May là có người của Cảnh thế tử, nếu không ta và người của Phong Các có lẽ đều không về được.” Tam công tử thổn thức một tiếng.
“Mấy năm nay Phong Các giao thiệp với ẩn vệ của hoàng thất, hôm nay cuối cùng gặp quả đắng.” Khóe miệng Vân Thiển Nguyệt nhếch lên, có chút tự giễu, “Xem như là ta tự gây nghiệt. Nhưng lặp lại một lần nữa, cũng không có lựa chọn khác, vẫn sẽ làm như thế.”
Tam công tử biết dây dưa giữa nàng và Dạ Thiên Dật, trong lúc nhất thời không biết trấn an như thế nào, nên cũng không trả lời.
“Hôm nay ta đã trở về, ngươi dưỡng thương thật tốt đi, cũng không cần trở về phủ Hiếu thân vương, cứ ở phòng cách vách phòng ta đi” Vân Thiển Nguyệt thu hồi tự giễu. Nàng và Dạ Thiên Dật trở mặt đã là chuyện đoán trước, đổi cũng không đổi được. Hôm nay chỉ có thể cố gắng tận lực, bảo vệ tốt người nàng muốn bảo vệ. Bao gồm cả việc lần này Phong Các bị tổn thất thảm trọng.
“Ừ!” Tam công tử đáp một tiếng, nhìn sắc mặt Vân Thiển Nguyệt, dường như biết suy nghĩ trong nội tâm nàng, trấn an nói: “Lần này ẩn vệ Hoàng thất cũng không chiếm được nhiều chỗ tốt, tuy Phong các hao tổn tuy nặng, nhưng ẩn vệ hoàng thất cũng hao tổn đếm không hết. Đại thể mà nói là chưa từng tổn thất nặng như vậy.”
“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu, “Dù sao ẩn vệ hoàng thất bị phân một nửa đi bảo vệ Dạ Thiên Dật và Dạ Khinh Nhiễm. Vẫn là giảm bớt lực sát thương.” Dứt lời, nàng lại bỗng nhiên cười một tiếng, “Lần này Nam Lăng Duệ và Dạ Thiên Dục, Dạ Thiên Khuynh xuất thủ đủ ngoan (ngoan: ngoan độc, hung ác), coi như là giúp chúng ta cho bọn hắn một kích trí mạng lần nữa, đòi lại ít lợi tức cho chúng ta. Thời gian còn dài mà, không nóng nảy, chúng ta từ từ tính toán.”
Tam công tử cười gật đầu, “Ngươi nói không sai!”
“Chỗ Tây Duyên mẹ ngươi hai ngày nay có truyền đến tin tức gì không?” Vân Thiển Nguyệt chuyển đề tài, lại hỏi.
Tam công tử đang mỉm cười sắc mặt khẽ ảm đạm một chút, lắc đầu, “Không có! Chắc là vẫn là như cũ!” Dứt lời, thấy Vân Thiển Nguyệt nhíu mày, thấp giọng nói: “Những năm này, tình cảm của ta đối với bà luôn mờ nhạt. Ngươi không cần phải lo lắng.”
Vân Thiển Nguyệt gật đầu, đưa tay vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Dưỡng thương thật tốt, sau khi thương thế của ngươi tốt lên chúng ta sẽ tìm tiếp biện pháp.”
“Ừ!” Tam công tử đáp một tiếng.
Bên ngoài Thiển Nguyệt các có tiếng bước chân đến gần, Vân Thiển Nguyệt không nói thêm gì nữa, nhìn về phía ngoài cửa sổ, thấy Lăng Liên và Y Tuyết dẫn Thất công chúa đến. Thất công chúa mặc một thân y phục hoa lệ, trên đầu bới kiểu tóc của phụ nhân. Vật trang sức trên tóc không nhiều lắm, trang sức trên tay cũng vừa đúng. So sánh với trước kia thiếu đi một chút bộ dạng ngây thơ non nớt và thêm mấy phần thùy mị và phong thái đoan trang cao nhã của phu nhân.
“Ta cần tránh mặt không?” Tam công tử cũng nhìn về phía ngoài cửa sổ, hỏi Vân Thiển Nguyệt.
“Không cần!” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu.
Tam công tử không nói thêm gì nữa.
Không lâu lắm, ba người Lăng Liên, Y Tuyết cùng Thất công chúa đi tới cửa, Lăng Liên nhẹ giọng nói: “Tiểu thư, Thất công chúa tới rồi!”
Vân Thiển Nguyệt ngồi ở trên giường không động đậy, hướng mặt ra phía ngoài đáp một tiếng, “Để cho chị dâu vào đi!”
Lăng Liên và Y Tuyết tránh đường, Thất công chúa đẩy cửa vào. Xuyên qua bức rèm che, nàng thấy được một Vân Thiển Nguyệt đang nằm ở trên giường cùng với một Vân Thiển Nguyệt đang ngồi ở bên giường, dừng bước lại một chút, nhìn hai người dung nhan giống nhau như đúc, sắc mặt hiện lên tia kinh dị, nhưng chỉ trong chốc lát, liền ổn định lại tâm thần, đi vào trong, vẫn không quên tiện tay khép cửa phòng lại.
Lúc này Vân Thiển Nguyệt mới đứng dậy, đi tới trước mặt Thất công chúa, duỗi tay kéo tay nàng, cười nói: “Quả nhiên là thành hôn rồi, xem ra sống với ca ca vô cùng tốt, càng phát ra phong vận đoan trang rồi, suýt nữa ta cũng không nhận ra.”
Mặt Thất công chúa đỏ lên, đoan trang mới vừa rồi lập tức biến mất, đưa tay nhéo thắt lưng của Vân Thiển Nguyệt một cái, cả giận nói: “Xem ra không phải là muội bị thương. Hôm đó ta nghe nói muội bị thương, ta và ca ca muội vội vàng chạy tới, lại bị ngăn ở ngoài cửa. Sau đó phụ vương nói chúng ta không cần lo lắng, tĩnh dưỡng mấy ngày là tốt rồi. Nhưng ta vẫn không khỏi lo lắng. Bây giờ thấy muội, ta liền yên tâm.”
“Ta không bị thương, có người bị thương thay ta!” Trong lòng Vân Thiển Nguyệt ấm áp, đưa tay kéo Thất công chúa đi tới ghế.
Thất công chúa nhìn Tam công tử, Tam công tử gật đầu với nàng, nàng tỏ ra thân thiện mang theo một tia cười cảm tạ với hắn, cũng không dò xét nguyên nhân, đi theo Vân Thiển Nguyệt ngồi ở trên ghế.
“Tẩu tẩu, hôm nay ta mới vừa trở lại, liền nghe nói một việc. Chúng ta nói ngắn gọn, ta nghĩ chắc tẩu cũng nghe đến tin tức đó rồi, ta muốn hỏi ý tứ của tẩu.” Vân Thiển Nguyệt cũng không khách sáo nữa, nhìn Thất công chúa, đi thẳng vào vấn đề.
Thất công chúa từ từ thu hồi nụ cười trên mặt, cũng nhìn Vân Thiển Nguyệt, thấp giọng nói: “Muội nói là chuyện phụ hoàng và mẫu phi tính toán gả Lục tỷ cho phu quân sao?”
“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu.
Thất công chúa mím chặt môi, sắc mặt có chút mờ mờ, “Từ lúc ta quyết định gả vào Vân Vương Phủ, ta đã không còn là nữ nhi hoàng thất, cái thân phận này đặt ở trên người của ta, cho tới bây giờ ta cũng không có cảm thấy đây là may mắn của ta. Nhiều năm như vậy, nếu nói may mắn thì cũng có một chuyện, vì thân phận này có thể làm cho ta gả cho Vân Ly, đây là may mắn của ta!”
Vân Thiển Nguyệt ấm áp cười cười, “Cưới tẩu, cũng là may mắn của ca ca!”
Ánh mắt Thất công chúa ấm áp, ngọt ngào cười một tiếng, giây lát sau, nàng thu hồi nụ cười, nhìn Vân Thiển Nguyệt với ánh mắt kiên định nói: “Ta sẽ không đồng ý để Lục tỷ gả cho phu quân ! Vô luận như thế nào, cũng sẽ không đồng ý. Ban đầu chính nàng bỏ rơi phu quân, hôm nay lại muốn đổi ý, thì đã không còn tư cách nữa.”
“Tẩu nói thật? Vô luận như thế nào? Cũng sẽ không thay đổi chủ ý?” Vân Thiển Nguyệt cười nhìn nàng, có chút ngoài ý muốn, lại có chút không. Thất công chúa không phải là kiều hoa trong hoàng thất. Năm đó chuyện phủ Văn Bá Hầu bị diệt môn, nàng ở hoàng cung lại ngay chỗ sáng dưới mí mắt của lão hoàng đế ngụy trang mười năm, đã đủ để nhìn ra sự chịu đựng và tính nhẫn nại của nàng. Nếu không phải là người có nghị lực, thì căn bản là không làm được.
“Thật sự! Ta đã nghĩ qua, vô luận như thế nào, cũng sẽ không thay đổi chủ ý.” Thất công chúa khẳng định gật đầu, cánh môi mím thật chặt, biểu hiện nội tâm nàng kiên định, ánh mắt vẫn kiên định giống như trước, “Cho dù phụ hoàng muốn ta chết. Ta cũng sẽ không thay đổi chủ ý! Lục tỷ gả cho bất luận kẻ nào đều được, chính là không thể gả cho phu quân. Ta chết cũng không đồng ý.”
Vân Thiển Nguyệt cười gật đầu.
Thất công chúa nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng, bỗng nhiên sắc mặt kiên nghị thoáng thay đổi, mím môi thử dò xét hỏi, “Muội. . . . . . muội có cảm thấy ta quá mức bá đạo, phạm vào một trong thất xuất là tội ghen tuông hay không?”
“Cái gì gọi là thất xuất?” Vân Thiển Nguyệt nhướng mày, lắc đầu, khinh thường cười nói: “Những thứ đó ở trong mắt ta đều là rẻ mạt. Ta tin chính là toàn tâm toàn ý, không có do dự, lúc sống nguyện làm chim liền cành, nguyện kết làm phu thê. Một đời một thế một đôi người, chứ không phải một bình trà mà có nhiều chén trà.”
Ánh mắt Thất công chúa sáng lên, “Một đời một thế một đôi người?”
“Ừ, một đời một thế một đôi người.” Vân Thiển Nguyệt khẳng định gật đầu, “Một nam nhân, một nữ nhân, nương tựa vào nhau cả đời. Tình này không thay đổi, tâm không thay đổi. Trên trời dưới đất, chỉ duy nhất một người.”
“Là ta mới vừa rồi thật ngu xuẩn, cứ sợ lời ta nói sẽ hù tới muội. Thật ra thì ta nên biết muội lại càng không giống với người khác. Muội có thể nói ra câu “một người nặng, khắp thiên hạ đều nhẹ” với Cảnh thế tử thì sao có thể cảm thấy ta quá mức bá đạo mà phạm vào một trong thất xuất chứ? Ở Thiên Thánh hoàng Triều này, thậm chí là thiên hạ, muội mới là người đặc biệt nhất.” Thất công chúa cười cười, làm như cảm thán, “Muội biết không, câu nói kia của muội có hiệu quả rất lớn. Lúc ấy trong cung tất cả mọi người đều cảm thấy Cảnh thế tử bị trúng ma chướng của muội, nhưng sau khi muội nói ra câu nói kia, mọi người đột nhiên không thể nói gì được nữa. Ngược lại nói thoạt nhìn các ngươi rất xứng đôi.”
Vân Thiển Nguyệt cười cười, Dung Cảnh cũng vì nàng nói ra “Cuộc đời này chỉ này một thê, không phải khanh không cưới.”. Người khác cảm thấy bọn họ có xứng đôi hay không không quan trọng, quan trọng là … hắn và nàng thật lòng yêu nhau, lưỡng tâm gắn bó muốn ở cùng nhau như vậy là đủ rồi.
“Trước kia ta vẫn cảm thấy chính mình mệnh khổ, sinh tại hoàng gia, có một mẫu phi như vậy, ta không muốn biết nàng là vì nguyên do gì, mục đích gì mà phải đi hại Văn bá Hầu phủ, lợi dụng ta, biết rõ ta thích người kia, nhưng lại còn muốn hắn nhà tan cửa nát.” Thất công chúa bình tĩnh nói: “Sau đó ta dùng mười năm thời gian, đợi đến lúc hắn trở lại, ta dâng lên hi vọng, lại hoàn toàn thất vọng. Thì đã hiểu rõ, một người như vậy vốn là hoa trong gương, trăng dưới nước, nhìn được không sờ được. Ta không hối hận vì thích hắn, đó sẽ là sự trưởng thành của ta. Nhưng bây giờ ta lại có thể bình thản nói mình sẽ quên hắn, đi tìm kiếm hạnh phúc của chính mình.”
Vân Thiển Nguyệt gật đầu, biết hắn trong miệng nàng chính là Dung Phong.
“Vân Ly chính là hạnh phúc của ta! Ta dùng mười năm ẩn nhẫn sống sót, đổi lấy hạnh phúc này. Ta sẽ không nhường lại. Bất luận kẻ nào cũng không được.” Mặt Thất công chúa hiện lên vẻ kiên định, “Trừ phi, hắn bỏ ta.”
“Tẩu yên tâm, tẩu tốt như vậy, ca ca là người hiểu chuyện, sẽ không bỏ tẩu.” Vân Thiển Nguyệt có chút động dung nắm tay Thất công chúa, giờ khắc này nàng cảm thấy mình thật may mắn khi một khắc kia mình chọn đúng nàng. Nữ tử này khác hẳn các công chúa trong hoàng thất.
“Ừ!” Mặt Thất công chúa hơi đỏ lên, có chút ngượng ngùng và hạnh phúc, “Ngày đại hôn hắn nói với ta, mặc dù hắn không có đại tài như Cảnh thế tử, nhưng vẫn có thể có một lòng ái hộ, cũng nguyện ý noi theo Cảnh thế tử, cuộc đời này chỉ cưới một mình ta, sẽ không cưới người khác. Ta tin tưởng hắn.”
Vân Thiển Nguyệt nháy nháy mắt, nhớ tới đây chính là lời nói hôm đó tại đêm động phòng hoa chúc. Nàng vốn đi nhìn lén, đáng tiếc bị Dung Cảnh phá hỏng, không nhìn được, không nghĩ tới còn có một màn như vậy. Thật không nhìn ra Vân Ly nói tình thoại lại còn có bộ dạng như thế. Nàng cười nói: “Vậy thì tốt! Ta hôm nay lúc trở về nghe được chuyện của Lục công chúa còn lo lắng cho hai người. Bây giờ xem ra không cần phải lo lắng rồi! Chỉ cần tâm chí hai người kiên định, có ta ở đây, ta sẽ không để cho hai người bị khi dễ !”
“Ừ! Ta tin tưởng muội.” Thất công chúa cười gật đầu.
“Chúng ta là người một nhà! Ngày đó ta đáp ứng để tẩu gả cho ca ca, thì ta đã xem tẩu như người nhà. Tẩu là tẩu tẩu của ta, tương lai của tẩu và ca ca còn rất dài, nhất định phải đồng hội đồng thuyền, ta cũng sẽ đồng hội đồng thuyền với hai người.” Vân Thiển Nguyệt trịnh trọng nói: “Ta biết hôm nay tẩu nói ra cũng là lời thật lòng, ta chỉ hi vọng, sau này mỗi một ngày, vô số ngày, thậm chí cho đến khi tóc bạc, tẩu đều giống như hôm nay, tâm chí kiên định, không thay đổi ước nguyện ban đầu.”
“Ta sẽ !” Hốc mắt Thất công chúa ẩm ướt, nặng nề gật đầu.
Vân Thiển Nguyệt nở nụ cười, nhìn hốc mắt nàng ẩm ướt liền chế nhạo nói: “Tẩu đừng có cảm động quá mà khóc lên, đến lúc đó ca ca thấy được, cho là ta khi dễ tẩu đấy!”
Thất công chúa sắp rơi lệ, tràn ra khóe mắt bị một câu nói kia đánh trở về, nàng dở khóc dở cười nhìn Vân Thiển Nguyệt, “Ca ca muội ba câu không rời muội muội, làm sao lại cảm thấy muội khi dễ ta? Muội thật là. . . . . . Ta xem dưới gầm trời này cũng chỉ có Cảnh thế tử mới có thể trị được muội.”
Vân Thiển Nguyệt im lặng, không hiểu tại sao mọi người đều cảm thấy Dung Cảnh đều đạo cao một thước hơn nàng? Chắc nàng cũng cảm thấy như vậy!
“Tốt lắm! Mặc dù muội không bị thương, bình an trở lại, ta yên tâm! Muội mới vừa trở lại, nói vậy cũng mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi đi! Ta về trong viện trước. Chờ chút nữa ta để ca ca sang đây thăm muội.” Thất công chúa đứng dậy, cười nói.
“Được!” Vân Thiển Nguyệt cũng đứng lên.
“Người trong nhà, đừng tiễn nữa!” Thất công chúa ngăn cản Vân Thiển Nguyệt, nhìn Tam công tử đang nằm ở trên giường từ đầu đến cuối không nói chuyện một câu nào, gật đầu với hắn, Tam công tử cũng gật đầu với nàng, nàng nâng làn váy đi ra ngoài.
Vân Thiển Nguyệt cũng không tiễn nàng, hô một tiếng ra phía ngoài: “Lăng Liên, Y Tuyết, tiễn tẩu tẩu trở về!”
Lăng Liên và Y Tuyết đồng thời đáp một tiếng, không lâu lắm tiếng bước chân của ba người vang lên bước ra khỏi Thiển Nguyệt các.
Vân Thiển Nguyệt ngồi xuống lần nữa, lại thoải mái dựa lưng vào ghế dựa, từ Bán Pha nhai đi ra ngoài một ngày một đêm lên đường không có nghỉ ngơi, thật sự là nàng có chút mệt mỏi.
“Thất công chúa là một nữ tử trọng tình cảm. Đáng tiếc lại sinh ở hoàng thất.” Tam công tử than một tiếng.
“Không ai có thể lựa chọn nơi xuất thân của mình. Ngươi, ta, bao gồm cả nàng. Nhưng xuất thân cũng không thể đại biểu cho cái gì, cũng không có thể ngăn cản chúng ta đi con đường mình muốn đi.” Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía Tam công tử, cười nói: “Hôm nay ngươi đã hiểu ta không để cho ngươi tránh ra là có dụng ý gì rồi phải không?”
“Ừ, hiểu !” Tam công tử gật đầu, u ám mơ hồ giữa lông mày hoàn toàn thối lui, giọng điệu nhẹ nhõm, “Vân Thiển Nguyệt, rõ ràng nhìn ngươi giống như là người sơ ý chủ quan, nhưng hết lần này tới lần khác tâm tư lại tinh tế hơn người bình thường, ánh mắt cũng tinh chuẩn hơn người bình thường. Thật sự ta vẫn luôn để ý xuất thân của mình, Hiếu thân vương xem ta là sỉ nhục, nhưng hắn lại không biết ta nhìn hắn còn sỉ nhục hơn, có đôi khi hận không thể được đầu thai một lần nữa. Hôm nay thấy nàng, nghe được lời nói của nàng, ta mới chợt hiểu. Ban đầu ta còn không rõ ngươi vốn là nói sẽ không đồng ý cho bất kỳ một công chúa hoàng thất nào trở thành người của Vân Vương Phủ, sau đó không hiểu vì sao lại đáp ứng tiếp tiếp thu nàng, hôm nay coi như là ta đã hiểu. Nàng thật sự đáng giá.”
“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt cười gật đầu, “Ngươi có thể hiểu là tốt rồi! Khoảng thời gian không như ý mình thì chiếm tới chín phần mười. Mỗi người đều có chuyện không như ý mình, nhưng không thể bởi vì loại chuyện nhỏ không như ý mà chúng ta liền dừng bước không tiến lên. Như vậy thật rất xin lỗi mình.”
Tam công tử gật đầu, bỗng nhiên cười một tiếng, “Hôm nay thật là thụ giáo!”
“Tốt rồi, đừng chiếm lấy giường của ta! Ta kêu người đưa ngươi đến phòng cách vách.” Vân Thiển Nguyệt có chút mệt mỏi nói.
Tam công tử “Ừ” một tiếng.
Vân Thiển Nguyệt hướng mặt ra phía ngoài hô một tiếng, có hai ẩn vệ đi vào, nhẹ nhàng đưa Tam công tử ra ngoài. Ngay trước khi ra cửa, nàng bỗng nhiên lại nói: “Còn có, cũng đừng chiếm lấy mặt của ta nữa!”
Tam công tử thật sự không nhịn được, không thể nhịn được nữa mà liếc trắng mắt, “Ngươi nghĩ rằng ta nguyện ý mang gương mặt này? Nhớ tới cái vạc dấm kia, ta cũng không dám nhìn gương nữa!”
Vân Thiển Nguyệt “xì” một tiếng bật cười.
Hai gã ẩn vệ nâng Tam công tử sang phong cách vách, cửa phòng đóng lại, Vân Thiển Nguyệt vẫn gục ở trên bàn buồn cười.
Lăng Liên và Y Tuyết tiễn Thất công chúa trở lại, thấy Vân Thiển Nguyệt cười đến thấy lỗ mũi không thấy mắt. Hai người liếc mắt nhìn nhau, Lăng Liên cười hỏi, “Tiểu thư, ngài muốn tắm rửa không? Chúng ta đi lấy nước cho ngài!”
“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt thu lại nụ cười, đáp một tiếng.
Lăng Liên và Y Tuyết đi ra ngoài, không lâu lắm liền mang nước đi đến đặt vào sau tấm bình phong. Vân Thiển Nguyệt thả màn che, gian phòng tối xuống, nàng cũng đi vào sau tấm bình phong, Lăng Liên và Y Tuyết ra khỏi bình phong, ôm chăn đệm trên giường đi ra ngoài, không lâu lắm lại mang một bộ chăn đệm mới tinh đi vào, chuẩn bị xong liền lui ra khỏi cửa.
Vân Thiển Nguyệt ngâm mình ở trong nước, mặc cho nước ấm áp bao quanh người, nhắm mắt lại.
Lát sau, ngoài cửa Thiển Nguyệt các truyền đến tiếng bước chân, tiếng bước chân rất rõ ràng, thế cho nên Vân Thiển Nguyệt chợt nghe đến âm thanh này thì khẽ nhăn nhíu mày.
“Nhiễm Tiểu vương gia xin dừng bước!” Cửa Thiển Nguyệt các truyền đến giọng nói khô khan của ẩn vệ.
“Ta vào Thiển Nguyệt các này vô số lần, sao hôm nay phải qua trạm gác nữa?” Tiếng bước chân dừng lại, giọng nói Dạ Khinh Nhiễm truyền đến.
“Tiểu thư dưỡng thương, ai cũng không gặp!” Kia là giọng nói bình thản của ẩn vệ.
“Tiểu nha đầu ai cũng không gặp cũng không bao gồm ta, ngươi mau tránh ra!” Dạ Khinh Nhiễm phất tay đẩy ẩn vệ ra.
“Nhiễm Tiểu vương gia, tiểu thư nói ai cũng không gặp!” Ẩn vệ vẫn chắn ở phía trước Dạ Khinh Nhiễm, trên mặt không có biểu hiện gì.
Dạ Khinh Nhiễm muốn xuất thủ, vừa mới động thủ, mặt hắn liền nhíu lại, hình như là động đến vết thương hoặc là cái gì đó, chỉ lướt qua ẩn vệ, sắc mặt không tốt la lên vào bên trong: “Tiểu nha đầu, ta tới rồi! Muội có gặp không?”
Lăng Liên và Y Tuyết từ gian phòng cách vách đi ra ngoài, cũng đã đổi một bộ y phục khác, nhìn thoáng qua cửa lớn, đi tới cửa phòng Vân Thiển Nguyệt, nói vào bên trong: “Tiểu thư, là Nhiễm Tiểu vương gia.”
Vân Thiển Nguyệt đương nhiên nghe được rõ ràng, nghĩ tới chỉ sợ Dạ Khinh Nhiễm vừa trở về đã tới gặp nàng luôn. Nàng hướng mặt ra phía ngoài nói: “Ngươi để cho hắn vào đi, nhưng đứng ở ngoài cửa chờ một chút, nói cho hắn biết ta đang tắm”
“Dạ!” Lăng Liên và Y Tuyết đi về phía cửa Thiển Nguyệt các.
Ẩn vệ thấy hai người đi tới, nhìn Dạ Khinh Nhiễm một cái, lui ra ngoài.
“Nhiễm Tiểu vương gia, tiểu thư nhà ta mời ngài đi vào, nhưng ở trong viện chờ một chút, nàng đang tắm!” Lăng Liên nói.
Dạ Khinh Nhiễm sửng sốt một chút, rồi đi vào bên trong , không để ý lắm khoát khoát tay, “Ta đợi nàng tắm xong sẽ đi vào.”
Lăng Liên và Y Tuyết gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Dạ Khinh Nhiễm quả nhiên đợi ở dưới tàng cấy quế trong viện, lười biếng ngã lệch trên ghế quý phi dưới tàng cây nhắm mắt lại. Dường như hắn vô cùng mệt mỏi, chốc lát liền truyền ra tiếng hít thở đều đều của hắn.
Lăng Liên và Y Tuyết liếc mắt nhìn nhau, trở lại gian phòng của mình.
Vân Thiển Nguyệt vẫn nghe động tĩnh trong viện, cảm giác quả nhiên Dạ Khinh Nhiễm không đi vào, nên cũng không để ý tới nữa. Lại tắm thêm một lát, nàng ra khỏi thùng gỗ, dùng nội lực hong khô hơi nước, mặc quần áo vào, đi ra sau tấm bình phong, đi tới phía trước cửa sổ, đưa tay kéo ra rèm che, thấy Dạ Khinh Nhiễm nằm ở trên ghế dưới cây quế ngủ thiếp đi, vành mắt có màu xanh nhàn nhạt, sắc mặt có chút tái nhợt do mất máu quá nhiều, hiển nhiên là bị thương rất nặng. Nàng nhìn hắn trong chốc lát, đi ra khỏi cửa phòng.
Đi tới dưới cây quế, hình như Dạ Khinh Nhiễm nghe động tĩnh, mở mắt ra, nhìn thẳng vào Vân Thiển Nguyệt.
“A, không nhận ra?” Vân Thiển Nguyệt cười liếc hắn.
Dạ Khinh Nhiễm không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào mặt của nàng.
Vân Thiển Nguyệt đưa tay sờ sờ mặt, “Trên mặt của ta mọc hoa rồi sao?”
“Tiểu nha đầu, muội không bị thương?” Dạ Khinh Nhiễm nhìn chốc lát, phun ra một câu nói.
“Huynh cứ nói đi!” Vân Thiển Nguyệt không có trực tiếp trả lời.
“Sắc mặt hồng nhuận, nhìn không giống như là bị thương.” Dạ Khinh Nhiễm vẫn nhìn mặt của nàng, nhìn mi tâm nàng, tỉ mỉ nhìn, không buông tha bất cứ chỗ nào trên mặt nàng.
Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới rốt cuộc là Dạ Khinh Nhiễm, cho tới bây giờ vẫn đang hoài nghi người đi thập đại thế gia là nàng sao? Mặc dù nàng dùng ảo thuật che đậy dung mạo, ai cũng không nhìn ra chút dầu vết dịch dung nào, khí thế của nàng ôn tồn giọng nói cũng thay đổi, nhưng hắn vẫn hoài nghi. Nàng lười biếng nghiêng người trên ghế, cười nói: “Sáu bảy ngày liền ta không ra khỏi của Thiển Nguyệt các, mỗi ngày chỉ ăn với uống, có thể không khí sắc hồng nhuận sao? Kể cả là một con tôm luộc, cũng có thể dưỡng ra hồng nhuận phơn phớt.”
“Là như thế sao!” Dạ Khinh Nhiễm nhìn bộ dạng lười biếng không xương, toàn thân từ cao xuống thấp của Vân Thiển Nguyệt, bĩu môi, thu hồi tầm mắt, nói lầm bầm: “Sao ta lại cảm thấy muội rất giống một người! Bây giờ thấy như vậy, thật là không có một chút giống nhau nào?”
“Hả? Người nào rất giống ta?” Vân Thiển Nguyệt buồn cười hỏi, “Đây chính là nguyên nhân huynh nhìn chằm chằm ta?”
“Đúng! Cũng chỉ có tiểu nha đầu muội bị một nam nhân nhìn chăm chú mà không có đỏ mặt.” Dạ Khinh Nhiễm cười cười, “Tiểu chủ của Hồng các, phu nhân của Sở gia chủ thập đại thế gia . Tiểu nha đầu, muội biết nàng không?” “Tiểu chủ Hồng các. . . . . .” Khóe miệng Vân Thiển Nguyệt khẽ cong lên, tự tiếu phi tiếu nhìn Dạ Khinh Nhiễm nói: “Nếu ta nói ta biết lão chủ Hồng các thì sao?”
Dạ Khinh Nhiễm sửng sốt.
“Không tin?” Vân Thiển Nguyệt nhướng mày.
Dạ Khinh Nhiễm nghiêm túc đánh giá lại Vân Thiển Nguyệt chốc lát, rồi thu hồi tầm mắt, hừ khẽ một tiếng, “Muội biết lão chủ Hồng các cũng không kỳ quái, ở trên người của muội, phát sinh chuyện gì, hoặc là biết người nào, ta đều không cảm thấy kỳ quái.”
“Huynh thật là coi trọng ta!” Vân Thiển Nguyệt cười cười, dừng đề tài này, nhìn Dạ Khinh Nhiễm, “Bị thương rất nặng sao? Lần đầu tiên ta thấy huynh bị thương, thì ra là huynh cũng có thể yếu như vậy.”
“Tiểu nha đầu, muội tìm đánh có phải hay không? Ta vừa trở lại cái mông cũng không ngồi vững vàng liền chạy tới đây tìm muội. Muội đối xử với ta như vậy sao?” Dạ Khinh Nhiễm trợn mắt nhìn Vân Thiển Nguyệt, giọng điệu hung ác nói: “Đừng có nói ta yếu đuối, chỉ có cái tên nhược mỹ nhân mới có thể yếu đuối thôi. Thể trạng của bản Tiểu Vương rất cường tráng! Lúc này cũng có thể đánh chết một con bò.”
“Khoác lác mới đúng!” Vân Thiển Nguyệt không khách khí cười nhạo.
Dạ Khinh Nhiễm làm bộ muốn đánh Vân Thiển Nguyệt, nhưng đụng chạm đến vết thương, cả khuôn mặt liền nhăn lại.
“Ai, bị thương thì cứ thừa nhận bị thương, cũng không mất đi miếng thịt nào, mạnh miệng gì chứ?” Vân Thiển Nguyệt ngăn cản tay Dạ Khinh Nhiễm, nói với hắn: “Ta thấy huynh nên trở về phủ nghỉ ngơi đi!”
“Lười động! Ta ở nơi này của muội nghỉ ngơi một lát!” Dạ Khinh Nhiễm cũng thật sự không cậy mạnh nữa, khoát khoát tay với Vân Thiển Nguyệt, “Muội nên làm cái gì thì đi làm cái đó đi! Không cần để ý ta, nơi này thật thoải mái , ta ngủ một giấc.”
“Được!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu, đứng lên.
Dạ Khinh Nhiễm quả nhiên nhắm mắt lại, thân thể nghiêng một cái, cả người nằm ở trên ghế, ngủ thật.
Vân Thiển Nguyệt đi về phía gian phòng mình, đi tới cửa, quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy gió nhẹ thổi qua, tay áo cùng tóc đen Dạ Khinh Nhiễm nhẹ nhàng bị gió thổi động, lá trên cành cây quế rung lả tả. Khi ngủ dung nhan của hắn như một đại hài tử. Nàng nói không ra lời là cảm giác gì, rốt cuộc hắn có bao nhiêu thứ hắn muốn bảo vệ. Nàng cũng muốn bảo vệ cho phần nhân tình này, nhưng sao mà khó khăn quá.
Nàng thu hồi tầm mắt, rảo bước tiến về gian phòng, cửa phòng ở sau lưng nàng nhẹ nhàng mở ra. Vốn là trước kia đang mệt mỏi nhưng không hiểu sao lúc này mệt mỏi đã bị quét sạch, không còn buồn ngủ nữa. Nàng đi tới trước bàn, trải giấy Tuyên Thành, tự mình mài mực, giây lát sau, bắt đầu nâng bút viết lên giấy Tuyên Thành.
Tên quen thuộc của mọi người lần lượt hiện ra qua nét bút của nàng, chữ viết không xinh đẹp như của những nữ tử bình thường, mà lại khí khái cao ngất.
Không biết qua bao lâu, trên giấy Tuyên Thành tràn ngập đầy tên người, nàng để bút xuống, cầm giấy Tuyên Thành trong tay, lẳng lặng nhìn.
Bên ngoài Thiển Nguyệt các lại có tiếng bước chân truyền đến, Vân Thiển Nguyệt ngẩng đầu nhìn thoáng qua ra phía ngoài, thấy Vân Ly đi tới cửa, lại bị ẩn vệ ngăn cản. Nàng hướng mặt ra phía ngoài nói: “Lăng Liên, để cho ca ca vào đi!”
“Dạ, tiểu thư!” Lăng Liên đáp một tiếng, phất tay một cái với ẩn vệ , ẩn vệ lui xuống.
Vân Ly chậm rãi đi đến, khi thấy người nằm ở trên ghế dưới cây quế là Dạ Khinh Nhiễm thì dường như ngơ ngác một chút, cẩn thận nhìn Dạ Khinh Nhiễm, rồi đi về phía gian phòng.
Vân Thiển Nguyệt thả giấy trong tay ra, cười nhìn Vân Ly đi tới, đánh giá hắn toàn thân cao thấp một lần, không nhìn ra có nhiều biến hóa, nhưng cử chỉ vẻ mặt đã thêm một phần chững chạc nội liễm. Xem ra là vào triều hơn một tháng nên đã tôi luyện ra được. Nàng cười ngoắc tay với hắn: “Sắc trời còn sớm, sao ca ca trở về phủ sớm thế? Lễ bộ không có việc sao ?”
“Ừ, ta hồi phủ sớm!” Vân Ly cười đi tới, cũng đánh giá toàn thân cao thấp của Vân Thiển Nguyệt một lần, lại hướng ra ngoài cửa sổ nhìn Dạ Khinh Nhiễm đang ngủ ở trên ghế, hiểu rõ nên hạ giọng nói: “Hôm đó nghe được tin tức muội bị thương làm cho ta thật sợ hãi, ta và Thanh Tường vội vàng chạy tới, lại bị ẩn vệ chắn ngoài cửa, sau đó phụ vương đi ra, nói muội dưỡng thương mấy ngày thì sẽ không đáng ngại nữa, kêu chúng ta chớ vào quấy rầy muội. Sau khi trở về ta nghĩ người bị thương hẳn không phải là muội, mặc dù muội bị thương, cũng sẽ để cho ta tiến vào.”
“Ừ, ca ca thông minh, là người khác thay ta bị thương.” Vân Thiển Nguyệt cười gật đầu. Thanh Tường là nhũ danh của Thất công chúa, xem ra tình cảm của hắn và Thất công chúa hiện giờ thật vô cùng tốt.
Vân Ly gật đầu, ngồi xuống ở cái ghế đối diện Vân Thiển Nguyệt, lại đè thấp giọng, dùng âm thanh chỉ có hai người mới có thể nghe thấy nói: “Ta đoán muội đi Lam gia, muội muội của ta thông minh như thế, còn có người nào có thể ngăn được muội chứ!”
Vân Thiển Nguyệt cười gật đầu, “Ca ca cũng thông minh!”
Mặt Vân Ly hơi đỏ lên, lắc đầu, “Không phải là ta thông minh, mà là ta vào Lễ bộ cũng nhiều ngày rồi, trước kia vẫn muốn vào làm quan, nên cũng chú ý triều cục, hiện tại càng hiểu rõ triều cục hơn mà thôi.”
Vân Thiển Nguyệt gật đầu, ban đầu hắn có lòng, nàng chỉ tiện tay, đưa hắn đến vị trí hôm nay, không biết có tính là chuyện tốt hay không .
Dường như Vân Ly nhìn ra suy nghĩ trong lòng Vân Thiển Nguyệt, cười nói với nàng: “Mặc dù triều cục không giống như tưởng tượng của ta , quan trường hắc ám, lục đục với nhau, ngươi lừa ta gạt, âm phụng dương vi (ngoài nóng trong lạnh). Nhưng ta cũng không hối hận vì lựa chọn lúc ban đầu, muội muội không cần để ý. Ta có thể làm ca ca của muội, có thể lấy Thất công chúa, ta rất may mắn.”
Vân Thiển Nguyệt cười, có thể đoán ra tâm tư nàng trong nháy mắt, đích xác là đã trưởng thành. Xem ra gia gia của nàng và phụ thân đều đã huấn luyện hắn rồi. Nàng cười gật đầu, “Hôm nay vừa trở về ta đã gặp qua chị dâu, về chuyện của Lục công chúa, ta tìm nàng nói chuyện, bây giờ ta muốn biết suy nghĩ của huynh”
Vân Ly nghe vậy sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống, từng chữ từng câu nói: “Không thể nào! Dữ tử thành thuyết, chấp tử tay, dữ tử giai lão. Thất công chúa là người duy nhất ta cưới, cũng không nghĩ tới người thứ hai. Vô luận là Lục công chúa, hay là a miêu a cẩu, cũng không thể”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.