Quyển 5 - Chương 19: Tùy ý triền miên
Tây Tử Tình
19/02/2017
Edit: Khả VyBeta: LeticiaTrở lại phủ Tổng binh, Dung Cảnh đang ngồi ở trên ghế xem mật hàm.
Vân Thiển Nguyệt đi tới, ngồi xuống dựa vào hắn, nhìn mật hàm trong tay hắn, là mật hàm về chiến sự Tây Nam.
Trong mật hàm nói sau khi Dạ Khinh Noãn cầm Kiếm Thiên Tử đi đến thành Giang Lăng, hiệp đầu tiên giao thủ cùng Diệp Thiến không đòi được chỗ tốt, liền cùng Thương Đình mưu đồ bí mật, điều động ẩn vệ hoàng thất ở Tây Nam âm thầm xuất thủ với thành Giang Lăng, nhưng không ngờ tới Diệp Thiến điều hơn phân nửa ẩn vệ hoàng thất Nam Cương đến thành Giang Lăng, cho nên hai phe ẩn vệ âm thầm đấu ngươi chết ta sống, hai bên đều bị những tổn thương nhất định. Nay Diệp Thiến vẫn chiếm cứ Thành Giang Lăng, đem xích sắt, cầu treo, phàm là vật có thể đi lại chặt đứt hoặc chặn lại toàn bộ, Thành Giang Lăng như một khe rãnh không thể vượt qua, chặn Dạ Khinh Noãn và Thương Đình lại ở ngoài thành.
Mà trong khoảng thời gian ngắn nghĩa quân của Lý Kỳ thừa dịp đã dẹp xong bốn quận huyện, ba thành trì, chân chính ngàn dặm Tây Nam đã bị hắn nắm trong tay, nghĩa quân thế như chẻ tre, nhuệ khí không thể đỡ. Binh tướng trung thành với Thiên thánh đều bị giết chết, người không chịu được đều đầu hàng Lý Kỳ. Khi Lý Kỳ khởi nghĩa ở núi Thiên Linh nhân mã chỉ có một vạn, từ lúc khởi nghĩa đến nay ngắn ngủn hai tháng đã phát triển đến mười vạn binh mã, phát triển nhanh đến mức làm lòng người kinh hãi.
Tin báo khẩn một ngày chạy tám trăm dặm vừa đến kinh thành, ngược lại không làm Dạ Khinh Nhiễm tức giận.
Quan viên trong triều người người mắng yêu nữ Nam Cương lòng lang dạ thú, mơ tưởng gây ra rắc rối có thể thâu tóm được Thiên Thánh ta.
Tầm mắt của vua và nhân dân trong kinh thành Thiên Thánh được chia làm hai, một nửa quan tâm đến chiến sự Nam Lương, một nửa quan tâm đến chiến sự Tây Nam.
Dung Cảnh xem xong một quyển, đóng lại, rồi cầm một quyển mật hàm khác mở ra. Phía trên cuốn mật hàm này có một danh sách mấy chục người, đều là thủ hạ của Lý Kỳ, xuất thân, nguồn gốc, người có quan hệ, tất cả đều ở trước mắt.
Dung Cảnh nhìn đại khái một lần, trên danh sách của mỗi người vẽ phác thảo một hai nét rồi đóng lại, tiếp tục nhìn xuống một quyển mật hàm khác.
Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn hai lần, thấy hắn không để ý đến nàng liền bĩu môi đứng dậy đi viết tấu chương cho Dạ Khinh Nhiễm để Lam Y tiếp quản mười vạn binh mã của Ngụy Chương.
Tất nhiên nàng viết tấu chương cực kỳ đơn giản, chỉ báo Ngụy Chương đã già, không thể dùng tiếp, Lam giám quân có khả năng nên muốn để nàng tiếp quản. Sau đó ký tên rồi gọi Lăng Liên tới để nàng đưa cho người ở trạm dịch đưa đến kinh thành.
Sau khi nàng viết xong tấu chương rồi đưa cho người ta, thấy Dung Cảnh vẫn không ngẩng đầu, vẫn tiếp tục xử lý công việc. Không quấy rầy hắn, nàng đi thẳng lên giường nghỉ ngơi. Bôn ba liên tiếp mấy ngày, hôm qua lại bị hắn triền miên đến nửa đêm, tất nhiên nàng rất mệt, không lâu sau liền ngủ thiếp đi.
Tỉnh lại lần nữa, trời đã tối rồi. Vân Thiển Nguyệt mở mắt, trong phòng không có ai, trên bàn không có thân ảnh của Dung Cảnh và chồng mật hàm. Nàng ngồi dậy, gọi to, “Lăng Liên, Y Tuyết!”
“Tiểu thư!” Hai người nghe tiếng lập tức chạy vào.
“Dung Cảnh đâu?” Vân Thiển Nguyệt hỏi.
Lăng Liên nhẹ giọng nói: ” Hình như Cảnh thế tử đã ra khỏi thành.”
“Hắn ra khỏi thành? Lúc nào? Đi làm gì vậy?” Vân Thiển Nguyệt ngẩn ra.
” Sau khi ngài ngủ không lâu, thế tử liền đi ra ngoài. Ngài ấy không nói gì nên bọn nô tỳ cũng không dám hỏi.” Lăng Liên lắc đầu.
Vân Thiển Nguyệt nhìn ra phía ngoài, thời điểm nàng ngủ vẫn chưa tới buổi trưa, nay đã là đêm. Nàng nhíu mày, nghĩ tới hắn ra khỏi thành có thể đi đến nơi nào? Một lát sau gọi một tiếng, “Thanh Ảnh!”
Phía ngoài không có tiếng trả lời.
Vân Thiển Nguyệt liền gọi, “Mặc Cúc!”
“Chủ mẫu! Ngài gọi thuộc hạ?” Mặc Cúc lên tiếng, xuất hiện ở cửa, trong giọng nói tựa hồ có chút vui vẻ hưng phấn.
“Công tử nhà ngươi đâu?” Vân Thiển Nguyệt nhìn ngoài cửa sổ hỏi.
“Nếu thuộc hạ nói cho ngài, ngài thưởng gì cho thuộc hạ?” Mặc Cúc nghịch ngợm hỏi.
“Thưởng cho ngươi hai cái bạt tai, đứng đắn một chút!” Vân Thiển Nguyệt trợn mắt.
Mặc Cúc cười hì hì một tiếng, cũng không dám tiếp tục nói giỡn, vội vàng nói: “Công tử đi đến doanh trại của kẻ địch rồi, chắc là đi bán nước.”
Lăng Liên và Y Tuyết phì cười.
Vân Thiển Nguyệt chợt hiểu ra, thì ra là hắn là đi quân doanh Nam Lương gặp Cố Thiếu Khanh. Nàng nói: “Xem ra ngươi thật sự là ngứa da rồi, sớm muộn gì cũng có vợ quản.”
“Chủ mẫu chọn vợ cho thuộc hạ, tương lai nhất định là tốt nhất.” Mặc Cúc cười hì hì nói.
“Chọn cho ngươi một Mẫu Dạ Xoa.” Vân Thiển Nguyệt tức giận nói.
Mặc Cúc ho nhẹ một tiếng, ngay sau đó nhỏ giọng nói: “Mẫu Dạ Xoa cũng có người yêu, cũng giống như công tử, yêu chủ mẫu chết đi sống lại đấy!” Dứt lời, chỉ nghe “Vèo” một cái liền không thấy thân ảnh của hắn.
Vân Thiển Nguyệt nghe vậy vừa bực mình vừa có chút buồn cười, âm thầm nghiến răng.
“Hôm nay Cố tướng quân bị thương rất nặng, thế tử chắc đi thăm dò thương thế cửa Cố tướng quân.” Lăng Liên cười nói.
Vân Thiển Nguyệt gật đầu, đứng dậy xuống giường, nghĩ tới nếu hắn đi gặp Cố Thiếu Khanh, vậy chắc sẽ dùng bữa tối ở đấy nên liền lệnh cho Lăng Liên và Y Tuyết bưng thức ăn tới. Nàng vừa ngồi xuống, thấy phía ngoài có tiếng bước chân đi tới, nàng ngẩng đầu, thấy là Tôn Trinh.
Tôn Trinh ngông nghênh đi vào sân, ở cửa nói: “Thuộc hạ bái kiến Đại tướng quân.”
Vân Thiển Nguyệt thu hồi tầm mắt, “Tiến vào.”
Tôn Trinh đi đến, tư thái cung kính, bước chân chững chạc, xem ra thật là một người ở trong binh doanh rèn luyện đã lâu. Sau khi hắn đi vào, trịnh trọng làm lễ với Vân Thiển Nguyệt, Vân Thiển Nguyệt không để ý đến hắn, hắn đứng thẳng lên rồi trực tiếp ngồi xuống trước bàn, cầm lấy chiếc đũa trên bàn ăn đồ ăn vừa được mang đến.
Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn một cái, không nói chuyện.
Ăn xong cơm, Tôn Trinh lau miệng, đứng dậy, xoay người đi ra ngoài.
Lăng Liên và Y Tuyết trợn mắt há hốc mồm mà nhìn hắn, thấy hắn ra khỏi sân cũng không quay đầu lại, nghi ngờ thấp giọng hỏi Vân Thiển Nguyệt, “Tiểu thư, hắn. . . . . .”
“Hắn chính là đến xin cơm.” Vân Thiển Nguyệt nhìn chén đĩa sạch sẽ trên bàn, nghĩ tới đường đường là Nhị hoàng tử Đông Hải quốc, chẳng lẽ đói bụng hai ngày rồi? Liền khoát tay, “Không cần phải để ý đến hắn. Hôm nay Lam Y đang làm những gì?”
“Sau khi Lam giám quân đi ra khỏi chỗ của Ngụy tổng binh liền đi đến binh doanh của Ngụy tổng binh, bữa tối cũng dùng ở đó. Ở chung nửa ngày, các binh sĩ đều rất thích nàng. Nói rằng nhìn Lam giám quân có vẻ lạnh lùng nhưng thật ra rất tốt, dễ chung sống.” Lăng Liên nói.
Vân Thiển Nguyệt gật đầu, “Lăng Yến và Hoa Thư đâu? Các nàng đó không ở cùng Lam Y sao?”
“Không có, bọn họ đang ở cùng Trương Bái và Hàn Dịch cùng bàn luận xem nguời có nhân dịp Cố tướng quân bị thương ra khai chiến lại không? Lúc nào ra lại chiến?” Y Tuyết lắc đầu, “Các binh sĩ cũng rất thích các nàng.”
Vân Thiển Nguyệt gõ nhẹ mặt bàn, cười nhạt, “Phân mà đánh, quả nhiên là không thể coi thường.”
Hai người không nói thêm gì nữa.
Vân Thiển Nguyệt lấy bản đồ địa hìnhTây Lương đặt ở trên bàn, mỗi một tòa thành trì, mỗi một núi non, mỗi một thôn trang, đều rất rõ ràng. Nàng lặng yên nhìn, ánh mắt trầm tư.
Đêm khuya, Dung Cảnh vẫn không về, Vân Thiển Nguyệt cất lại bản đồ địa hình, cau mày nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Đợi thêm một canh giờ, Dung Cảnh vẫn không về, nàng đành đứng lên đi ra khỏi phòng. Vừa tới cửa, một bóng đen rơi xuống, sau đó giọng Thanh Ảnh vang lên, “Thế tử phi, tối nay thế tử không trở lại, lệnh cho thuộc hạ trở về báo cho ngài một tiếng, ngài không cần chờ, nghỉ ngơi cho tốt!”
Vân Thiển Nguyệt nhìn Thanh Ảnh, vậy mà đêm cũng không về ngủ? Nàng hỏi: “Thế tử nhà ngươi đang làm cái gì vậy?”
“Thế tử đang uống rượu cùng Cố tướng quân.” Thanh Ảnh nói.
“Cố Thiếu Khanh bị thương, làm sao có thể uống rượu? Hồ nháo!” Sắc mặt Vân Thiển Nguyệt trầm xuống.
Thanh Ảnh không nói lời nào.
Vân Thiển Nguyệt nhìn Thanh Ảnh, “Là hắn không muốn trở lại, hay là Cố Thiếu Khanh không để cho hắn trở lại?” Mặc dù hỏi như thế, nhưng nghĩ tới ai có thể ngăn được Dung Cảnh? Trừ phi hắn không muốn trở lại.
Thanh Ảnh cẩn thận nhìn Vân Thiển Nguyệt một cái, thấp giọng nói: “Thế tử cùng Cố tướng quân vừa gặp đã thân, cầm đuốc soi dạ đàm, phẩm rượu cùng nhau.”
“Ta đi tìm hắn.” Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới nếu uống rượu một đêm thì thương thế của Cố Thiếu Khanh sẽ nghiêm trọng hơn mất. Hắn chỉ cắn nàng một ngụm, nói một hai câu khiêu khích, chàng ta đã bắn người ta một mũi tên, giờ sao lại có thể chạy đi buộc người uống rượu nữa? Mặc dù Cố Thiếu Khanh là Đại tướng quân, trông coi ba mươi vạn binh mã, nhưng chẳng qua chỉ là một thiếu niên chưa cập quan mà thôi. Thật sự là bắt nạt người ta mà.
Thanh Ảnh cũng không ngăn cản, nghiêng người nhường đường cho Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt bươc ra khỏi cửa, đi được hai bước, vừa muốn thi triển khinh công phi thân lên, lại quay trở về, nói với Thanh Ảnh: “Thôi, hắn nguyện ý uống thì để hắn uống! Ngươi đi đi!”
Dứt lời, nàng trở về phòng, đóng cửa lại, đi thẳng lên giường.
Thanh Ảnh thở phào nhẹ nhõm, điểm nhẹ mũi chân rởi khỏi phủ Tổng binh.
Vân Thiển Nguyệt nằm ở trên giường, ngáp một cái, cái gì cũng không nghĩ, đã ngủ.
Không lâu sau, có người vô thanh vô tức đi vào sân, nửa điểm gió nhẹ cũng không có, Lăng Liên, Y Tuyết không chút nào phát hiện được, giây lát, người nọ đẩy cửa ra, lặng yên đi đến.
Trực tiếp đi đến trước giường, người bọc chăn ngủ trên giường cực kỳ quen thuộc, hô hấp đều đều, cả người chiếm cứ một cái giường lớn, hắn nhìn chằm chằm người trên giường một lát, bỗng nhiên tức giận vén chăn lên, kéo người ngủ say kia lên, tức giận nói: “Vân Thiển Nguyệt, nàng cứ yên tâm như vậy?”
Vân Thiển Nguyệt ngủ mơ mơ màng màng, mắt cũng không mở, thân mình mềm theo tay hắn kéo lên, lầm bầm nói: “Đừng quấy rầy ta.”
Dung Cảnh nhìn chằm chằm nàng, “Ta không có ở đây, nàng vẫn có thể ngủ ngon như vậy?”
“Ngủ ngon!” Vân Thiển Nguyệt bỏ tay hắn ra, thân thể nghiêng một cái, nằm lại trên giường.
Dung Cảnh lại duỗi tay kéo àng dậy, thân thể của nàng mềm như mỳ sợi, xiêu xiêu vẹo vẹo, dựa vào trong ngực hắn. Bỗng nhiên hắn hất ra nàng, xoay người đi ra ngoài.
Vừa cất bước, bỗng nhiên thấy bên hông có một đôi cánh tay cuốn lấy, Vân Thiển Nguyệt mở mắt, không có nửa điểm mệt mỏi, buồn cười nhìn hắn tức giận, “Là chàng một ngày không để ý đến ta, mặc kệ ta, còn nói là đêm nay không về, giờ chàng chạy về đây ồn ào cái gì?”
“Nàng không ngủ?” Dung Cảnh quay đầu lại nhìn nàng.
“Không có chàng, ta không ngủ được.” Vân Thiển Nguyệt mềm nhũn ngẩng lên nhìn hắn, “Ta thắc mắc rằng rượu của Cố Thiếu Khanh thật sự tốt đến vậy sao? So được cả với ta? Khiến chàng lưu luyến không muốn quay lại?”
Dung Cảnh hừ một tiếng, “Rượu của hắn đương nhiên uống tốt, mười lượng bạc một vò, uống liền mười vò.”
Vân Thiển Nguyệt nhướng mày, “Chàng từ khi nào hạ thấp chính mình như vậy, từ trước tới giờ không phải ngàn vàng một vò thì chàng không uống sao?”
Dung Cảnh nhìn nàng, không nói lời nào.
“Cả người toàn mùi rượi! Chàng đây là uống say rồi về giở trò sao?” Vân Thiển Nguyệt nhìn Dung Cảnh mang bộ dạng không được tự nhiên, thật giống một đứa nhỏ. Nàng buồn cười lôi kéo hắn lên giường, dụ dỗ: “Dung công tử, chàng so đo với một hài tử cái gì? Không phải là hắn cắn ta một ngụm, nói mấy câu thôi sao? Chàng cũng trả lại hắn một mũi tên rồi, còn khiến hắn uống rượu. Vốn hắn phải dưỡng thương tầm nửa tháng, nay chắc phải mất một tháng rồi. Nói như thế nào chàng cũng là người thắng, xin bớt giận đi nha.”
Dung Cảnh không nói lời nào, nằm ở trên giường ánh mắt sâu xa nhìn nàng.
Vân Thiển Nguyệt thở dài, dấm từ lâu rồi mà hắn vẫn uống, thật đúng là… Nàng đưa tay thoát dây áo của hắn , che ánh mắt của hắn, cởi ra áo ngủ của chính mình, gấm vóc chảy xuống, nàng đè thân mình lên người hắn, cùng da thịt hắn kề nhau rồi cúi đầu hôn xuống.
Thân thể Dung Cảnh run nhẹ lên, nhưng nằm im không nhúc nhích.
Hai tay Vân Thiển Nguyệt vòng qua để trên thân hắn chậm rãi đốt lửa, đầu ngón tay lướt qua nơi nào đều khiến nơi đó kích thích đến run rẩy. Hai người hiểu nhau quá sâu, tất nhiên nàng biết rõ những chỗ nhạy cảm của hắn. Không bao lâu, chút khí lạnh hắn mang từ bên ngoài vào không những đã bị nàng xua tan mà còn gợi lên lửa nóng. Nàng cảm giác thân thể hắn căng thẳng, dưới sự trêu đùa của màng mà run rẩy, trong bụng đắc ý, tràn đầy hứng thú.
Đáng tiếc nàng đắc ý không được bao lâu, Dung Cảnh bỗng nhiên xoay mình, đặt nàng ở phía dưới, ngón tay như ngọc giữ chặt eo của nàng, cúi xuống hôn như mưa.
Vân Thiển Nguyệt không chịu nổi lửa nóng như thế, không nhịn được thở nhẹ.
Dung Cảnh phảng phất không nghe thấy, khiến cho lửa nóng đốt lên trên nàng. Rõ ràng là người ôn nhu như ngọc, nhưng tối nay lại tùy ý điên cuồng.
Vân Thiển Nguyệt cảm giác thắt lưng như bị gãy mất vài lần, lại được hắn tiếp đãi tốt, cuối cùng lúc trời gần sáng, nàng mới bị từ trong biển lửa thoát thân ra ngoài, mệt mỏi không chịu được ngủ mất. Trước khi ngủ, dường như nghe tiếng Dung Cảnh thoả mãn lầm bầm, “Chỉ một tên nhóc con cũng dám tuyên bố đoạt nàng, tất nhiên ta sẽ không dễ dàng buông tha cho hắn.” Dứt lời, ôm eo nhỏ của nàng nói: “Rốt cuộc là nàng chọc nhiều hoa đào hay là ta nhìn dễ bắt nạt…”
Ngay cả khí lực để nghe của Vân Thiển Nguyệt cũng bị mất. Một tia lí trí còn lại nghĩ rằng đúng là tự gây nghiệt, không thể sống, lần sau đánh chết nàng cũng không trêu chọc hắn đúng là tự rước lấy họa mà.
Sau khi Dung Cảnh nói hai câu xong, ngón tay như ngọc yêu thương vuốt ve khuôn mặt trắng sứ của nàng, bỗng nhiên cười khẽ, “Thế nhưng ta lại không biết nàng còn có bản lãnh khiêu khích như vậy, vô cùng tốt.”
Dường như hắn cũng không cần Vân Thiển Nguyệt trả lời, những oán khí trước kia mất hết, giọng điệu đầy vui vẻ.
Không bao lâu, trời đã sáng. Bên ngoài phủ Tổng binh có một đám người đi tới, Trương Bái, Hàn Dịch và mấy tên phó tướng, tham tướng vừa đi vừa thấp giọng trò chuyện với nhau. Mặc dù giọng nói của bọn hắn thấp, nhưng vẫn bị Dung Cảnh nghe được, chuyện được bàn luận tất nhiên là chuyện xuất binh.
Dung Cảnh nhìn ra phía ngoài nói: “Ngăn bọn họ trở về, nói Đại tướng quân phân phó, hôm nay không xuất binh.”
“Dạ!” Lăng Liên, Y Tuyết lập tức lên tiếng, xoay người đi.
Hai người tới cửa, ngăn trở người, truyền đạt lại ý của Dung Cảnh. Mọi người liếc mắt nhìn nhau, hôm nay lại vẫn không xuất binh? Đại tướng quân có ý gì? Chẳng lẽ không muốn cứu Minh Thái hậu và Vân Vương Phi? Nghe nói Đại tướng quân cùng Minh Thái hậu không thân thiết lắm, nhưng còn Vân Vương Phi, chẳng lẽ cũng không cứu, để Vân Vương Phi ở trong đại doanh của Cố Thiếu Khanh chịu khổ? Trương Bái giấu không nhịn được hỏi, “Nhị vị tỷ tỷ, rốt cuộc Đại tướng quân đang tính cái gì? Sao hôm nay vẫn không xuất binh? Cố Thiếu Khanh bị thương nặng, chúng ta đều đã nghỉ ngơi đủ rồi, hôm nay xuất binh là thời cơ tốt nhất! Nếu để Cố Thiếu Khanh dưỡng thương tốt, khi đó sẽ gặp khó khăn.”
Lăng Liên và Y Tuyết nhất tề lắc đầu, “Đại tướng quân đã phân phó như vậy, tất nhiên là có dự định của mình, các vị tướng lĩnh nghe lệnh là được.” Dứt lời, hai người cũng không để ý tới mọi người, xoay người đi trở về.
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, biết Lăng Liên và Y Tuyết là người thân tín của Vân Thiển Nguyệt nên mặc dù còn muốn hỏi nữa, nhưng thấy hai người không để ý đến nhóm bọn hắn cũng không dám ép hỏi, chỉ có thể nghe lệnh, xoay người cùng nhau rời đi.
Lam Y nghe nói Vân Thiển Nguyệt phân phó không xuất binh, cũng không tỏ thái độ gì, vẫn đợi ở binh doanh của Ngụy Chương.
Một ngày thoáng cái đã qua.
Lúc này Vân Thiển Nguyệt bị Dung Cảnh hành hạ thật thảm, ngủ suốt một ngày một đêm mới tỉnh lại, sau khi tỉnh lại cả người đau nhức không ra nổi khỏi giường, mà Dung Cảnh ngồi ở trước bàn, tư thái thanh tao, lịch sự xem mật hàm. Nàng tức giận nhìn hắn chằm chằm.
Dung Cảnh cảm nhận được ánh mắt của Vân Thiển Nguyệt, nghiêng đầu nhing nàng, giây lát, khẽ mỉm cười, giọng ôn nhu, “Tỉnh?”
Vân Thiển Nguyệt tức giận trở mình, nhưng bởi vì động tác quá lớn làm nàng hít một hơi lãnh khí.
Dung Cảnh để xuống mật hàm, đi tới trước giường, nhìn nàng cau mày lại, khuôn mặt như họa cũng nghiêm túc theo nói, “Để ta giúp nàng xoa bóp, làm sao còn nghiêm trọng như vậy?”
Vân Thiển Nguyệt không để ý tới hắn.
Dung Cảnh đưa tay kéo nàng vào trong ngực, nhẹ nhàng ôm lấy, nhìn nàng không có nửa điểm áy náy lên án nói: “Là nàng chọc ta trước.”
Thật là thế nào cũng nói được! Nếu không phải hắn uống dấm từ năm nảo năm nao, thì nàng sẽ dụ dỗ hắn sao? Vân Thiển Nguyệt nhắm mắt lại, không nhìn hắn.
Dung Cảnh cúi đầu, hôn cánh môi của nàng, “Ngày hôm trước thật sự ta đã uống mười vò rượu, say đến lợi hại. . . . . .”
Vân Thiển Nguyệt hừ lạnh một tiếng, uống từ trưa đến đêm khuya, đúng là hai tửu quỷ, lại còn không chút đỏ mặt nói. Đưa tay đẩy hắn, nhưng không được. Nàng não nói: “Cút ngay, ta là Đại tướng quân, mỗi ngày nằm ở trên giường như vậy ra cái bộ dáng gì!”
Dung Cảnh cười khẽ, buông nàng ra, “Đúng là nàng nên hoạt động một chút, nếu còn ngủ tiếp, ta lo lắng nàng sẽ không rời được cái giường mất.”
Vân Thiển Nguyệt lườm hắn, giãy dụa ngồi dậy mặc quần áo. Dung Cảnh rất có lương tâm đưa tay giúp đỡ.
Vân Thiển xuống giường, chân bước đi ở trên sàn nhà thấy như nhũn ra, thân thể chột dạ, ngiếng răng mắng Dung Cảnh vài câu. Hắn mỉm cười nghe, ôn nhu hầu hạ nàng rửa mặt. Thu thập thoả đáng, nàng vẫn tức giận, không để ý tới hắn, tự mình ra khỏi phòng.
Bên ngoài trời trong, nắng ấm rơi xuống người nàng thật thích. Nàng bắt đầu hoạt động gân cốt có vài phần mỏi mệt của mình.
Lăng Liên và Y Tuyết thấy Vân Thiển Nguyệt ra khỏi phòng, đều thở phào nhẹ nhõm, chào đón.
“Có chuyện gì xảy ra không?” Vân Thiển Nguyệt hỏi hai người.
Hai người lắc đầu, thấp giọng nói: ” Đám người Trương Bái tới hỏi thăm mấy lần có xuất binh hay không, bị Cảnh thế tử ngăn cản cho trở về. Ở ba mươi dặm bên ngoài binh doanh Nam Lương không xảy ra chuyện gì, trong thành cũng không xảy ra chuyện gì.”
Vân Thiển Nguyệt gật đầu, tựa người trên khung cửa, lười nhác phơi nắng.
Lăng Liên nói tiếp, “Nhưng Tây Nam xảy ra chút chuyện. Trần lão tướng quân dẫn mười vạn binh mã đến thành Giang Lăng, cùng binh mã của Dạ Khinh Noãn và Thương Đình hội hợp. Buổi trưa hôm qua đã lấy lại được Thành Giang Lăng nhưng không thấy Diệp Thiến ở trong thành.”
“Mặc dù thành Giang Lăng là nơi hiểm yếu, nhưng vẫn là một thành nhỏ, mười vạn binh mã cộng thêm Dạ Khinh Noãn và ẩn vệ hoàng thất, lấy lại được là chuyện đương nhiên.” Vân Thiển Nguyệt thản nhiên nói: “Tưởng Liệt đâu?”
“Tưởng Liệt cùng người nhà không rõ tung tích.” Lăng Liên thấp giọng nói: “Sớm đã được Cảnh thế tử phái người đón đi.”
Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới Tưởng Liệt là đệ đệ của Hiếu thân vương phi, là cậu của Lãnh Thiệu Trác, nên tất nhiên muốn bảo vệ tốt. Không ra tay bảo vệ, sau này còn có người nào dám theo Dung Cảnh phản kháng lại Thiên Thánh?
Ba người đang nói, phía ngoài truyền đến một tiếng hô to, “Báo! Thánh chỉ đến!”
Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía cửa.
Không bao lâu, một binh sĩ mang theo một thái giám đi vào, người đến là Văn Lai. Văn Lai một thân phong trần, thoạt nhìn sắc mặt trắng bệch, hiển nhiên cưỡng ngựa đường dài đến, gấp rút lên đường nên bước chân có chút lảo đảo.
Văn Lai vào phủ Tổng binh, liếc mắt liền thấy được Vân Thiển Nguyệt, vội vàng bước nhanh tới, “Nô tài bái kiến Đại tướng quân!”
Vân Thiển Nguyệt cười với hắn, “Văn công công cực khổ!”
“Nô tài không khổ, chỉ chạy chết hai con ngựa mà thôi.” Văn Lai nói, “Hoàng thượng định ra lệnh tám trăm dặm kịch liệt, nhưng lại cảm thấy lệnh tám trăm dặm kịch liệt vẫn chưa nhanh lắm, tránh làm cho quân tình trễ nải nên đặc phái nô tài đến đây. Hoàng thượng nói thánh chỉ này phải tuyện đọc trước tất cả các tướng lãnh và hai mươi ba vạn đại quân. Ngài xem…”
Vân Thiển Nguyệt nhíu mày, tuyên đọc trước mặt tất cả tướng lãnh và hai mươi ba vạn đại quân? Nàng nhìn qua trong nhà, thấy dường như Dung Cảnh không biết phía ngoài thánh chỉ tới, vẫn ngồi ở trước bàn xem mật hàm, nàng gật đầu, phân phó Lăng Liên và Y Tuyết, “Đánh trống, thăng trướng!”
“Dạ!” Lăng Liên và Y Tuyết lập tức đi.
Vân Thiển Nguyệt đi ra ngoài, Văn Lai liếc nhìn vào trong nhà rồi lập tức cầm thánh chỉ đuổi theo nàng.
Đi vào đại doanh, Vân Thiển Nguyệt từ đại doanh Tây Sơn và tân doanh Ngọc Long Sơn mang đến mười vạn binh mã, cùng với ba vạn binh mã thu phục được khi tấn công Phượng Hoàng quan, còn có mười vạn binh mã thành Thanh Sơn của Ngụy Chương đều xếp thành hàng cung kính chờ đợi.
Bọn người Lam Y, Hoa Thư, Lăng Yến, Tôn Trinh, Trương Bái, Hàn Dịch đã đợi lâu.
Vân Thiển Nguyệt vừa đến, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người nàng, gió thổi lên, màu tím mềm như khói, bao quanh lấy người, xinh đẹp như tranh vẽ. Trong mắt mọi người đều mang thần sắc kinh diễm. Thường ngày nàng nghiêm nghị, lạnh lùng, nhưng hôm nay dường như lại ôn nhu, mềm mại như liễu trước gió.
Hai mươi ba vạn binh sĩ, người người nín thở.
Trương Bái, Hàn Dịch đám người chưa từng thấy Vân Thiển Nguyệt như vậy, từ khi bọn nhìn thấy nàng, trong lòng vẫn không xem nàng là nữ nhân. Một đường hành quân đến đây trong lòng mọi người nàng chính là đại tướng quấn.Hôm nay nhìn thấy nàng như vậy, mọi người đều ngẩn ngơ, sau khi ngẩn ngơ, đều vội vàng thức tỉnh, không dám nhìn lần thứ hai, sợ trở thành ma chú.
“Thánh chỉ của Hoàng thượng lệnh cho tất cả tướng lĩnh binh lính nghe chỉ.” Vân Thiển Nguyệt đứng lại, nhìn xuống phía dưới, thanh giọng nói.
Giọng nói của nàng mát mẻ như gió, trong nháy mắt thổi tan ánh mắt kinh diễm hoặc ngẩn ngơ, tất cả nhất tề cúi đầu, quỳ xuống.
Ánh mắt Văn Lai nhìn lướt qua các tướng sĩ, hắng giọng một cái, trước giới thiệu, “Tại hạ là Văn Lai, từng được hầu hạ tiên hoàng, nay hầu hạ đương kim Thánh thượng cùng An vương. Hoàng thượng tin tưởng tại hạ nên lệnh cho tại hạ đến đây tuyên chỉ.”
Hắn nói lời này, tất nhiên là nói rõ hắn là người của hoàng thượng, nghe lệnh của hoàng thượng. Thủ hạ của Ngụy Chương và tất cả binh lính nhất thời cung kính thêm một chút.
Văn Lai dứt lời, mở ra thánh chỉ, cao giọng tuyên đọc, “Trẫm biết được Đại tướng quân đoạt được Phượng Hoàng quan, thật là vui mừng. Đại tướng quân đánh trận đầu đã thắng lợi, dương cao uy danh của Thiên Thánh ta. Quả thật là công lớn, trẫm ghi trước cho một công, ngày khác hoàn triều, nhất định ban thưởng. Tất cả các tướng sĩ có công trong cuộc chiến này, trẫm cũng ban thưởng như nhau.”
Nhất thời các tướng sĩ phát ra tiếng hoan hô.
Văn Lai dừng một chút, tiếp tục tuyên đọc, “Tổng binh thành Thanh Sơn Ngụy Chương, vất vả trấn thủ thành Thanh Sơn mười lăm năm có công lớn. Nay tuổi già nên không thể ra trận giết địch, là trẫm không nghĩ chu toàn, nên mới bị trọng thương, nay ân chuẩn hồi kinh dưỡng thương. Sau khi thương thế tốt lên, sẽ giao cho chức vị khác. Thủ hạ và mười vạn binh mã kia, toàn quyền giao lại cho Đại tướng quân thống lĩnh. Lam giám quân cứu Ngụy tổng binh một mạng, giúp cho một cựu thần của Thiên thánh ta nên có công lớn đặc biệt phong làm phó tướng quân, trợ giúp Đại tướng quân đánh Nam Lương. Khâm thử!”
“Ngô hoàng vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!” Tất cả binh lính hô to, đinh tai nhức óc.
Vân Thiển Nguyệt đi tới, ngồi xuống dựa vào hắn, nhìn mật hàm trong tay hắn, là mật hàm về chiến sự Tây Nam.
Trong mật hàm nói sau khi Dạ Khinh Noãn cầm Kiếm Thiên Tử đi đến thành Giang Lăng, hiệp đầu tiên giao thủ cùng Diệp Thiến không đòi được chỗ tốt, liền cùng Thương Đình mưu đồ bí mật, điều động ẩn vệ hoàng thất ở Tây Nam âm thầm xuất thủ với thành Giang Lăng, nhưng không ngờ tới Diệp Thiến điều hơn phân nửa ẩn vệ hoàng thất Nam Cương đến thành Giang Lăng, cho nên hai phe ẩn vệ âm thầm đấu ngươi chết ta sống, hai bên đều bị những tổn thương nhất định. Nay Diệp Thiến vẫn chiếm cứ Thành Giang Lăng, đem xích sắt, cầu treo, phàm là vật có thể đi lại chặt đứt hoặc chặn lại toàn bộ, Thành Giang Lăng như một khe rãnh không thể vượt qua, chặn Dạ Khinh Noãn và Thương Đình lại ở ngoài thành.
Mà trong khoảng thời gian ngắn nghĩa quân của Lý Kỳ thừa dịp đã dẹp xong bốn quận huyện, ba thành trì, chân chính ngàn dặm Tây Nam đã bị hắn nắm trong tay, nghĩa quân thế như chẻ tre, nhuệ khí không thể đỡ. Binh tướng trung thành với Thiên thánh đều bị giết chết, người không chịu được đều đầu hàng Lý Kỳ. Khi Lý Kỳ khởi nghĩa ở núi Thiên Linh nhân mã chỉ có một vạn, từ lúc khởi nghĩa đến nay ngắn ngủn hai tháng đã phát triển đến mười vạn binh mã, phát triển nhanh đến mức làm lòng người kinh hãi.
Tin báo khẩn một ngày chạy tám trăm dặm vừa đến kinh thành, ngược lại không làm Dạ Khinh Nhiễm tức giận.
Quan viên trong triều người người mắng yêu nữ Nam Cương lòng lang dạ thú, mơ tưởng gây ra rắc rối có thể thâu tóm được Thiên Thánh ta.
Tầm mắt của vua và nhân dân trong kinh thành Thiên Thánh được chia làm hai, một nửa quan tâm đến chiến sự Nam Lương, một nửa quan tâm đến chiến sự Tây Nam.
Dung Cảnh xem xong một quyển, đóng lại, rồi cầm một quyển mật hàm khác mở ra. Phía trên cuốn mật hàm này có một danh sách mấy chục người, đều là thủ hạ của Lý Kỳ, xuất thân, nguồn gốc, người có quan hệ, tất cả đều ở trước mắt.
Dung Cảnh nhìn đại khái một lần, trên danh sách của mỗi người vẽ phác thảo một hai nét rồi đóng lại, tiếp tục nhìn xuống một quyển mật hàm khác.
Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn hai lần, thấy hắn không để ý đến nàng liền bĩu môi đứng dậy đi viết tấu chương cho Dạ Khinh Nhiễm để Lam Y tiếp quản mười vạn binh mã của Ngụy Chương.
Tất nhiên nàng viết tấu chương cực kỳ đơn giản, chỉ báo Ngụy Chương đã già, không thể dùng tiếp, Lam giám quân có khả năng nên muốn để nàng tiếp quản. Sau đó ký tên rồi gọi Lăng Liên tới để nàng đưa cho người ở trạm dịch đưa đến kinh thành.
Sau khi nàng viết xong tấu chương rồi đưa cho người ta, thấy Dung Cảnh vẫn không ngẩng đầu, vẫn tiếp tục xử lý công việc. Không quấy rầy hắn, nàng đi thẳng lên giường nghỉ ngơi. Bôn ba liên tiếp mấy ngày, hôm qua lại bị hắn triền miên đến nửa đêm, tất nhiên nàng rất mệt, không lâu sau liền ngủ thiếp đi.
Tỉnh lại lần nữa, trời đã tối rồi. Vân Thiển Nguyệt mở mắt, trong phòng không có ai, trên bàn không có thân ảnh của Dung Cảnh và chồng mật hàm. Nàng ngồi dậy, gọi to, “Lăng Liên, Y Tuyết!”
“Tiểu thư!” Hai người nghe tiếng lập tức chạy vào.
“Dung Cảnh đâu?” Vân Thiển Nguyệt hỏi.
Lăng Liên nhẹ giọng nói: ” Hình như Cảnh thế tử đã ra khỏi thành.”
“Hắn ra khỏi thành? Lúc nào? Đi làm gì vậy?” Vân Thiển Nguyệt ngẩn ra.
” Sau khi ngài ngủ không lâu, thế tử liền đi ra ngoài. Ngài ấy không nói gì nên bọn nô tỳ cũng không dám hỏi.” Lăng Liên lắc đầu.
Vân Thiển Nguyệt nhìn ra phía ngoài, thời điểm nàng ngủ vẫn chưa tới buổi trưa, nay đã là đêm. Nàng nhíu mày, nghĩ tới hắn ra khỏi thành có thể đi đến nơi nào? Một lát sau gọi một tiếng, “Thanh Ảnh!”
Phía ngoài không có tiếng trả lời.
Vân Thiển Nguyệt liền gọi, “Mặc Cúc!”
“Chủ mẫu! Ngài gọi thuộc hạ?” Mặc Cúc lên tiếng, xuất hiện ở cửa, trong giọng nói tựa hồ có chút vui vẻ hưng phấn.
“Công tử nhà ngươi đâu?” Vân Thiển Nguyệt nhìn ngoài cửa sổ hỏi.
“Nếu thuộc hạ nói cho ngài, ngài thưởng gì cho thuộc hạ?” Mặc Cúc nghịch ngợm hỏi.
“Thưởng cho ngươi hai cái bạt tai, đứng đắn một chút!” Vân Thiển Nguyệt trợn mắt.
Mặc Cúc cười hì hì một tiếng, cũng không dám tiếp tục nói giỡn, vội vàng nói: “Công tử đi đến doanh trại của kẻ địch rồi, chắc là đi bán nước.”
Lăng Liên và Y Tuyết phì cười.
Vân Thiển Nguyệt chợt hiểu ra, thì ra là hắn là đi quân doanh Nam Lương gặp Cố Thiếu Khanh. Nàng nói: “Xem ra ngươi thật sự là ngứa da rồi, sớm muộn gì cũng có vợ quản.”
“Chủ mẫu chọn vợ cho thuộc hạ, tương lai nhất định là tốt nhất.” Mặc Cúc cười hì hì nói.
“Chọn cho ngươi một Mẫu Dạ Xoa.” Vân Thiển Nguyệt tức giận nói.
Mặc Cúc ho nhẹ một tiếng, ngay sau đó nhỏ giọng nói: “Mẫu Dạ Xoa cũng có người yêu, cũng giống như công tử, yêu chủ mẫu chết đi sống lại đấy!” Dứt lời, chỉ nghe “Vèo” một cái liền không thấy thân ảnh của hắn.
Vân Thiển Nguyệt nghe vậy vừa bực mình vừa có chút buồn cười, âm thầm nghiến răng.
“Hôm nay Cố tướng quân bị thương rất nặng, thế tử chắc đi thăm dò thương thế cửa Cố tướng quân.” Lăng Liên cười nói.
Vân Thiển Nguyệt gật đầu, đứng dậy xuống giường, nghĩ tới nếu hắn đi gặp Cố Thiếu Khanh, vậy chắc sẽ dùng bữa tối ở đấy nên liền lệnh cho Lăng Liên và Y Tuyết bưng thức ăn tới. Nàng vừa ngồi xuống, thấy phía ngoài có tiếng bước chân đi tới, nàng ngẩng đầu, thấy là Tôn Trinh.
Tôn Trinh ngông nghênh đi vào sân, ở cửa nói: “Thuộc hạ bái kiến Đại tướng quân.”
Vân Thiển Nguyệt thu hồi tầm mắt, “Tiến vào.”
Tôn Trinh đi đến, tư thái cung kính, bước chân chững chạc, xem ra thật là một người ở trong binh doanh rèn luyện đã lâu. Sau khi hắn đi vào, trịnh trọng làm lễ với Vân Thiển Nguyệt, Vân Thiển Nguyệt không để ý đến hắn, hắn đứng thẳng lên rồi trực tiếp ngồi xuống trước bàn, cầm lấy chiếc đũa trên bàn ăn đồ ăn vừa được mang đến.
Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn một cái, không nói chuyện.
Ăn xong cơm, Tôn Trinh lau miệng, đứng dậy, xoay người đi ra ngoài.
Lăng Liên và Y Tuyết trợn mắt há hốc mồm mà nhìn hắn, thấy hắn ra khỏi sân cũng không quay đầu lại, nghi ngờ thấp giọng hỏi Vân Thiển Nguyệt, “Tiểu thư, hắn. . . . . .”
“Hắn chính là đến xin cơm.” Vân Thiển Nguyệt nhìn chén đĩa sạch sẽ trên bàn, nghĩ tới đường đường là Nhị hoàng tử Đông Hải quốc, chẳng lẽ đói bụng hai ngày rồi? Liền khoát tay, “Không cần phải để ý đến hắn. Hôm nay Lam Y đang làm những gì?”
“Sau khi Lam giám quân đi ra khỏi chỗ của Ngụy tổng binh liền đi đến binh doanh của Ngụy tổng binh, bữa tối cũng dùng ở đó. Ở chung nửa ngày, các binh sĩ đều rất thích nàng. Nói rằng nhìn Lam giám quân có vẻ lạnh lùng nhưng thật ra rất tốt, dễ chung sống.” Lăng Liên nói.
Vân Thiển Nguyệt gật đầu, “Lăng Yến và Hoa Thư đâu? Các nàng đó không ở cùng Lam Y sao?”
“Không có, bọn họ đang ở cùng Trương Bái và Hàn Dịch cùng bàn luận xem nguời có nhân dịp Cố tướng quân bị thương ra khai chiến lại không? Lúc nào ra lại chiến?” Y Tuyết lắc đầu, “Các binh sĩ cũng rất thích các nàng.”
Vân Thiển Nguyệt gõ nhẹ mặt bàn, cười nhạt, “Phân mà đánh, quả nhiên là không thể coi thường.”
Hai người không nói thêm gì nữa.
Vân Thiển Nguyệt lấy bản đồ địa hìnhTây Lương đặt ở trên bàn, mỗi một tòa thành trì, mỗi một núi non, mỗi một thôn trang, đều rất rõ ràng. Nàng lặng yên nhìn, ánh mắt trầm tư.
Đêm khuya, Dung Cảnh vẫn không về, Vân Thiển Nguyệt cất lại bản đồ địa hình, cau mày nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Đợi thêm một canh giờ, Dung Cảnh vẫn không về, nàng đành đứng lên đi ra khỏi phòng. Vừa tới cửa, một bóng đen rơi xuống, sau đó giọng Thanh Ảnh vang lên, “Thế tử phi, tối nay thế tử không trở lại, lệnh cho thuộc hạ trở về báo cho ngài một tiếng, ngài không cần chờ, nghỉ ngơi cho tốt!”
Vân Thiển Nguyệt nhìn Thanh Ảnh, vậy mà đêm cũng không về ngủ? Nàng hỏi: “Thế tử nhà ngươi đang làm cái gì vậy?”
“Thế tử đang uống rượu cùng Cố tướng quân.” Thanh Ảnh nói.
“Cố Thiếu Khanh bị thương, làm sao có thể uống rượu? Hồ nháo!” Sắc mặt Vân Thiển Nguyệt trầm xuống.
Thanh Ảnh không nói lời nào.
Vân Thiển Nguyệt nhìn Thanh Ảnh, “Là hắn không muốn trở lại, hay là Cố Thiếu Khanh không để cho hắn trở lại?” Mặc dù hỏi như thế, nhưng nghĩ tới ai có thể ngăn được Dung Cảnh? Trừ phi hắn không muốn trở lại.
Thanh Ảnh cẩn thận nhìn Vân Thiển Nguyệt một cái, thấp giọng nói: “Thế tử cùng Cố tướng quân vừa gặp đã thân, cầm đuốc soi dạ đàm, phẩm rượu cùng nhau.”
“Ta đi tìm hắn.” Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới nếu uống rượu một đêm thì thương thế của Cố Thiếu Khanh sẽ nghiêm trọng hơn mất. Hắn chỉ cắn nàng một ngụm, nói một hai câu khiêu khích, chàng ta đã bắn người ta một mũi tên, giờ sao lại có thể chạy đi buộc người uống rượu nữa? Mặc dù Cố Thiếu Khanh là Đại tướng quân, trông coi ba mươi vạn binh mã, nhưng chẳng qua chỉ là một thiếu niên chưa cập quan mà thôi. Thật sự là bắt nạt người ta mà.
Thanh Ảnh cũng không ngăn cản, nghiêng người nhường đường cho Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt bươc ra khỏi cửa, đi được hai bước, vừa muốn thi triển khinh công phi thân lên, lại quay trở về, nói với Thanh Ảnh: “Thôi, hắn nguyện ý uống thì để hắn uống! Ngươi đi đi!”
Dứt lời, nàng trở về phòng, đóng cửa lại, đi thẳng lên giường.
Thanh Ảnh thở phào nhẹ nhõm, điểm nhẹ mũi chân rởi khỏi phủ Tổng binh.
Vân Thiển Nguyệt nằm ở trên giường, ngáp một cái, cái gì cũng không nghĩ, đã ngủ.
Không lâu sau, có người vô thanh vô tức đi vào sân, nửa điểm gió nhẹ cũng không có, Lăng Liên, Y Tuyết không chút nào phát hiện được, giây lát, người nọ đẩy cửa ra, lặng yên đi đến.
Trực tiếp đi đến trước giường, người bọc chăn ngủ trên giường cực kỳ quen thuộc, hô hấp đều đều, cả người chiếm cứ một cái giường lớn, hắn nhìn chằm chằm người trên giường một lát, bỗng nhiên tức giận vén chăn lên, kéo người ngủ say kia lên, tức giận nói: “Vân Thiển Nguyệt, nàng cứ yên tâm như vậy?”
Vân Thiển Nguyệt ngủ mơ mơ màng màng, mắt cũng không mở, thân mình mềm theo tay hắn kéo lên, lầm bầm nói: “Đừng quấy rầy ta.”
Dung Cảnh nhìn chằm chằm nàng, “Ta không có ở đây, nàng vẫn có thể ngủ ngon như vậy?”
“Ngủ ngon!” Vân Thiển Nguyệt bỏ tay hắn ra, thân thể nghiêng một cái, nằm lại trên giường.
Dung Cảnh lại duỗi tay kéo àng dậy, thân thể của nàng mềm như mỳ sợi, xiêu xiêu vẹo vẹo, dựa vào trong ngực hắn. Bỗng nhiên hắn hất ra nàng, xoay người đi ra ngoài.
Vừa cất bước, bỗng nhiên thấy bên hông có một đôi cánh tay cuốn lấy, Vân Thiển Nguyệt mở mắt, không có nửa điểm mệt mỏi, buồn cười nhìn hắn tức giận, “Là chàng một ngày không để ý đến ta, mặc kệ ta, còn nói là đêm nay không về, giờ chàng chạy về đây ồn ào cái gì?”
“Nàng không ngủ?” Dung Cảnh quay đầu lại nhìn nàng.
“Không có chàng, ta không ngủ được.” Vân Thiển Nguyệt mềm nhũn ngẩng lên nhìn hắn, “Ta thắc mắc rằng rượu của Cố Thiếu Khanh thật sự tốt đến vậy sao? So được cả với ta? Khiến chàng lưu luyến không muốn quay lại?”
Dung Cảnh hừ một tiếng, “Rượu của hắn đương nhiên uống tốt, mười lượng bạc một vò, uống liền mười vò.”
Vân Thiển Nguyệt nhướng mày, “Chàng từ khi nào hạ thấp chính mình như vậy, từ trước tới giờ không phải ngàn vàng một vò thì chàng không uống sao?”
Dung Cảnh nhìn nàng, không nói lời nào.
“Cả người toàn mùi rượi! Chàng đây là uống say rồi về giở trò sao?” Vân Thiển Nguyệt nhìn Dung Cảnh mang bộ dạng không được tự nhiên, thật giống một đứa nhỏ. Nàng buồn cười lôi kéo hắn lên giường, dụ dỗ: “Dung công tử, chàng so đo với một hài tử cái gì? Không phải là hắn cắn ta một ngụm, nói mấy câu thôi sao? Chàng cũng trả lại hắn một mũi tên rồi, còn khiến hắn uống rượu. Vốn hắn phải dưỡng thương tầm nửa tháng, nay chắc phải mất một tháng rồi. Nói như thế nào chàng cũng là người thắng, xin bớt giận đi nha.”
Dung Cảnh không nói lời nào, nằm ở trên giường ánh mắt sâu xa nhìn nàng.
Vân Thiển Nguyệt thở dài, dấm từ lâu rồi mà hắn vẫn uống, thật đúng là… Nàng đưa tay thoát dây áo của hắn , che ánh mắt của hắn, cởi ra áo ngủ của chính mình, gấm vóc chảy xuống, nàng đè thân mình lên người hắn, cùng da thịt hắn kề nhau rồi cúi đầu hôn xuống.
Thân thể Dung Cảnh run nhẹ lên, nhưng nằm im không nhúc nhích.
Hai tay Vân Thiển Nguyệt vòng qua để trên thân hắn chậm rãi đốt lửa, đầu ngón tay lướt qua nơi nào đều khiến nơi đó kích thích đến run rẩy. Hai người hiểu nhau quá sâu, tất nhiên nàng biết rõ những chỗ nhạy cảm của hắn. Không bao lâu, chút khí lạnh hắn mang từ bên ngoài vào không những đã bị nàng xua tan mà còn gợi lên lửa nóng. Nàng cảm giác thân thể hắn căng thẳng, dưới sự trêu đùa của màng mà run rẩy, trong bụng đắc ý, tràn đầy hứng thú.
Đáng tiếc nàng đắc ý không được bao lâu, Dung Cảnh bỗng nhiên xoay mình, đặt nàng ở phía dưới, ngón tay như ngọc giữ chặt eo của nàng, cúi xuống hôn như mưa.
Vân Thiển Nguyệt không chịu nổi lửa nóng như thế, không nhịn được thở nhẹ.
Dung Cảnh phảng phất không nghe thấy, khiến cho lửa nóng đốt lên trên nàng. Rõ ràng là người ôn nhu như ngọc, nhưng tối nay lại tùy ý điên cuồng.
Vân Thiển Nguyệt cảm giác thắt lưng như bị gãy mất vài lần, lại được hắn tiếp đãi tốt, cuối cùng lúc trời gần sáng, nàng mới bị từ trong biển lửa thoát thân ra ngoài, mệt mỏi không chịu được ngủ mất. Trước khi ngủ, dường như nghe tiếng Dung Cảnh thoả mãn lầm bầm, “Chỉ một tên nhóc con cũng dám tuyên bố đoạt nàng, tất nhiên ta sẽ không dễ dàng buông tha cho hắn.” Dứt lời, ôm eo nhỏ của nàng nói: “Rốt cuộc là nàng chọc nhiều hoa đào hay là ta nhìn dễ bắt nạt…”
Ngay cả khí lực để nghe của Vân Thiển Nguyệt cũng bị mất. Một tia lí trí còn lại nghĩ rằng đúng là tự gây nghiệt, không thể sống, lần sau đánh chết nàng cũng không trêu chọc hắn đúng là tự rước lấy họa mà.
Sau khi Dung Cảnh nói hai câu xong, ngón tay như ngọc yêu thương vuốt ve khuôn mặt trắng sứ của nàng, bỗng nhiên cười khẽ, “Thế nhưng ta lại không biết nàng còn có bản lãnh khiêu khích như vậy, vô cùng tốt.”
Dường như hắn cũng không cần Vân Thiển Nguyệt trả lời, những oán khí trước kia mất hết, giọng điệu đầy vui vẻ.
Không bao lâu, trời đã sáng. Bên ngoài phủ Tổng binh có một đám người đi tới, Trương Bái, Hàn Dịch và mấy tên phó tướng, tham tướng vừa đi vừa thấp giọng trò chuyện với nhau. Mặc dù giọng nói của bọn hắn thấp, nhưng vẫn bị Dung Cảnh nghe được, chuyện được bàn luận tất nhiên là chuyện xuất binh.
Dung Cảnh nhìn ra phía ngoài nói: “Ngăn bọn họ trở về, nói Đại tướng quân phân phó, hôm nay không xuất binh.”
“Dạ!” Lăng Liên, Y Tuyết lập tức lên tiếng, xoay người đi.
Hai người tới cửa, ngăn trở người, truyền đạt lại ý của Dung Cảnh. Mọi người liếc mắt nhìn nhau, hôm nay lại vẫn không xuất binh? Đại tướng quân có ý gì? Chẳng lẽ không muốn cứu Minh Thái hậu và Vân Vương Phi? Nghe nói Đại tướng quân cùng Minh Thái hậu không thân thiết lắm, nhưng còn Vân Vương Phi, chẳng lẽ cũng không cứu, để Vân Vương Phi ở trong đại doanh của Cố Thiếu Khanh chịu khổ? Trương Bái giấu không nhịn được hỏi, “Nhị vị tỷ tỷ, rốt cuộc Đại tướng quân đang tính cái gì? Sao hôm nay vẫn không xuất binh? Cố Thiếu Khanh bị thương nặng, chúng ta đều đã nghỉ ngơi đủ rồi, hôm nay xuất binh là thời cơ tốt nhất! Nếu để Cố Thiếu Khanh dưỡng thương tốt, khi đó sẽ gặp khó khăn.”
Lăng Liên và Y Tuyết nhất tề lắc đầu, “Đại tướng quân đã phân phó như vậy, tất nhiên là có dự định của mình, các vị tướng lĩnh nghe lệnh là được.” Dứt lời, hai người cũng không để ý tới mọi người, xoay người đi trở về.
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, biết Lăng Liên và Y Tuyết là người thân tín của Vân Thiển Nguyệt nên mặc dù còn muốn hỏi nữa, nhưng thấy hai người không để ý đến nhóm bọn hắn cũng không dám ép hỏi, chỉ có thể nghe lệnh, xoay người cùng nhau rời đi.
Lam Y nghe nói Vân Thiển Nguyệt phân phó không xuất binh, cũng không tỏ thái độ gì, vẫn đợi ở binh doanh của Ngụy Chương.
Một ngày thoáng cái đã qua.
Lúc này Vân Thiển Nguyệt bị Dung Cảnh hành hạ thật thảm, ngủ suốt một ngày một đêm mới tỉnh lại, sau khi tỉnh lại cả người đau nhức không ra nổi khỏi giường, mà Dung Cảnh ngồi ở trước bàn, tư thái thanh tao, lịch sự xem mật hàm. Nàng tức giận nhìn hắn chằm chằm.
Dung Cảnh cảm nhận được ánh mắt của Vân Thiển Nguyệt, nghiêng đầu nhing nàng, giây lát, khẽ mỉm cười, giọng ôn nhu, “Tỉnh?”
Vân Thiển Nguyệt tức giận trở mình, nhưng bởi vì động tác quá lớn làm nàng hít một hơi lãnh khí.
Dung Cảnh để xuống mật hàm, đi tới trước giường, nhìn nàng cau mày lại, khuôn mặt như họa cũng nghiêm túc theo nói, “Để ta giúp nàng xoa bóp, làm sao còn nghiêm trọng như vậy?”
Vân Thiển Nguyệt không để ý tới hắn.
Dung Cảnh đưa tay kéo nàng vào trong ngực, nhẹ nhàng ôm lấy, nhìn nàng không có nửa điểm áy náy lên án nói: “Là nàng chọc ta trước.”
Thật là thế nào cũng nói được! Nếu không phải hắn uống dấm từ năm nảo năm nao, thì nàng sẽ dụ dỗ hắn sao? Vân Thiển Nguyệt nhắm mắt lại, không nhìn hắn.
Dung Cảnh cúi đầu, hôn cánh môi của nàng, “Ngày hôm trước thật sự ta đã uống mười vò rượu, say đến lợi hại. . . . . .”
Vân Thiển Nguyệt hừ lạnh một tiếng, uống từ trưa đến đêm khuya, đúng là hai tửu quỷ, lại còn không chút đỏ mặt nói. Đưa tay đẩy hắn, nhưng không được. Nàng não nói: “Cút ngay, ta là Đại tướng quân, mỗi ngày nằm ở trên giường như vậy ra cái bộ dáng gì!”
Dung Cảnh cười khẽ, buông nàng ra, “Đúng là nàng nên hoạt động một chút, nếu còn ngủ tiếp, ta lo lắng nàng sẽ không rời được cái giường mất.”
Vân Thiển Nguyệt lườm hắn, giãy dụa ngồi dậy mặc quần áo. Dung Cảnh rất có lương tâm đưa tay giúp đỡ.
Vân Thiển xuống giường, chân bước đi ở trên sàn nhà thấy như nhũn ra, thân thể chột dạ, ngiếng răng mắng Dung Cảnh vài câu. Hắn mỉm cười nghe, ôn nhu hầu hạ nàng rửa mặt. Thu thập thoả đáng, nàng vẫn tức giận, không để ý tới hắn, tự mình ra khỏi phòng.
Bên ngoài trời trong, nắng ấm rơi xuống người nàng thật thích. Nàng bắt đầu hoạt động gân cốt có vài phần mỏi mệt của mình.
Lăng Liên và Y Tuyết thấy Vân Thiển Nguyệt ra khỏi phòng, đều thở phào nhẹ nhõm, chào đón.
“Có chuyện gì xảy ra không?” Vân Thiển Nguyệt hỏi hai người.
Hai người lắc đầu, thấp giọng nói: ” Đám người Trương Bái tới hỏi thăm mấy lần có xuất binh hay không, bị Cảnh thế tử ngăn cản cho trở về. Ở ba mươi dặm bên ngoài binh doanh Nam Lương không xảy ra chuyện gì, trong thành cũng không xảy ra chuyện gì.”
Vân Thiển Nguyệt gật đầu, tựa người trên khung cửa, lười nhác phơi nắng.
Lăng Liên nói tiếp, “Nhưng Tây Nam xảy ra chút chuyện. Trần lão tướng quân dẫn mười vạn binh mã đến thành Giang Lăng, cùng binh mã của Dạ Khinh Noãn và Thương Đình hội hợp. Buổi trưa hôm qua đã lấy lại được Thành Giang Lăng nhưng không thấy Diệp Thiến ở trong thành.”
“Mặc dù thành Giang Lăng là nơi hiểm yếu, nhưng vẫn là một thành nhỏ, mười vạn binh mã cộng thêm Dạ Khinh Noãn và ẩn vệ hoàng thất, lấy lại được là chuyện đương nhiên.” Vân Thiển Nguyệt thản nhiên nói: “Tưởng Liệt đâu?”
“Tưởng Liệt cùng người nhà không rõ tung tích.” Lăng Liên thấp giọng nói: “Sớm đã được Cảnh thế tử phái người đón đi.”
Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới Tưởng Liệt là đệ đệ của Hiếu thân vương phi, là cậu của Lãnh Thiệu Trác, nên tất nhiên muốn bảo vệ tốt. Không ra tay bảo vệ, sau này còn có người nào dám theo Dung Cảnh phản kháng lại Thiên Thánh?
Ba người đang nói, phía ngoài truyền đến một tiếng hô to, “Báo! Thánh chỉ đến!”
Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía cửa.
Không bao lâu, một binh sĩ mang theo một thái giám đi vào, người đến là Văn Lai. Văn Lai một thân phong trần, thoạt nhìn sắc mặt trắng bệch, hiển nhiên cưỡng ngựa đường dài đến, gấp rút lên đường nên bước chân có chút lảo đảo.
Văn Lai vào phủ Tổng binh, liếc mắt liền thấy được Vân Thiển Nguyệt, vội vàng bước nhanh tới, “Nô tài bái kiến Đại tướng quân!”
Vân Thiển Nguyệt cười với hắn, “Văn công công cực khổ!”
“Nô tài không khổ, chỉ chạy chết hai con ngựa mà thôi.” Văn Lai nói, “Hoàng thượng định ra lệnh tám trăm dặm kịch liệt, nhưng lại cảm thấy lệnh tám trăm dặm kịch liệt vẫn chưa nhanh lắm, tránh làm cho quân tình trễ nải nên đặc phái nô tài đến đây. Hoàng thượng nói thánh chỉ này phải tuyện đọc trước tất cả các tướng lãnh và hai mươi ba vạn đại quân. Ngài xem…”
Vân Thiển Nguyệt nhíu mày, tuyên đọc trước mặt tất cả tướng lãnh và hai mươi ba vạn đại quân? Nàng nhìn qua trong nhà, thấy dường như Dung Cảnh không biết phía ngoài thánh chỉ tới, vẫn ngồi ở trước bàn xem mật hàm, nàng gật đầu, phân phó Lăng Liên và Y Tuyết, “Đánh trống, thăng trướng!”
“Dạ!” Lăng Liên và Y Tuyết lập tức đi.
Vân Thiển Nguyệt đi ra ngoài, Văn Lai liếc nhìn vào trong nhà rồi lập tức cầm thánh chỉ đuổi theo nàng.
Đi vào đại doanh, Vân Thiển Nguyệt từ đại doanh Tây Sơn và tân doanh Ngọc Long Sơn mang đến mười vạn binh mã, cùng với ba vạn binh mã thu phục được khi tấn công Phượng Hoàng quan, còn có mười vạn binh mã thành Thanh Sơn của Ngụy Chương đều xếp thành hàng cung kính chờ đợi.
Bọn người Lam Y, Hoa Thư, Lăng Yến, Tôn Trinh, Trương Bái, Hàn Dịch đã đợi lâu.
Vân Thiển Nguyệt vừa đến, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người nàng, gió thổi lên, màu tím mềm như khói, bao quanh lấy người, xinh đẹp như tranh vẽ. Trong mắt mọi người đều mang thần sắc kinh diễm. Thường ngày nàng nghiêm nghị, lạnh lùng, nhưng hôm nay dường như lại ôn nhu, mềm mại như liễu trước gió.
Hai mươi ba vạn binh sĩ, người người nín thở.
Trương Bái, Hàn Dịch đám người chưa từng thấy Vân Thiển Nguyệt như vậy, từ khi bọn nhìn thấy nàng, trong lòng vẫn không xem nàng là nữ nhân. Một đường hành quân đến đây trong lòng mọi người nàng chính là đại tướng quấn.Hôm nay nhìn thấy nàng như vậy, mọi người đều ngẩn ngơ, sau khi ngẩn ngơ, đều vội vàng thức tỉnh, không dám nhìn lần thứ hai, sợ trở thành ma chú.
“Thánh chỉ của Hoàng thượng lệnh cho tất cả tướng lĩnh binh lính nghe chỉ.” Vân Thiển Nguyệt đứng lại, nhìn xuống phía dưới, thanh giọng nói.
Giọng nói của nàng mát mẻ như gió, trong nháy mắt thổi tan ánh mắt kinh diễm hoặc ngẩn ngơ, tất cả nhất tề cúi đầu, quỳ xuống.
Ánh mắt Văn Lai nhìn lướt qua các tướng sĩ, hắng giọng một cái, trước giới thiệu, “Tại hạ là Văn Lai, từng được hầu hạ tiên hoàng, nay hầu hạ đương kim Thánh thượng cùng An vương. Hoàng thượng tin tưởng tại hạ nên lệnh cho tại hạ đến đây tuyên chỉ.”
Hắn nói lời này, tất nhiên là nói rõ hắn là người của hoàng thượng, nghe lệnh của hoàng thượng. Thủ hạ của Ngụy Chương và tất cả binh lính nhất thời cung kính thêm một chút.
Văn Lai dứt lời, mở ra thánh chỉ, cao giọng tuyên đọc, “Trẫm biết được Đại tướng quân đoạt được Phượng Hoàng quan, thật là vui mừng. Đại tướng quân đánh trận đầu đã thắng lợi, dương cao uy danh của Thiên Thánh ta. Quả thật là công lớn, trẫm ghi trước cho một công, ngày khác hoàn triều, nhất định ban thưởng. Tất cả các tướng sĩ có công trong cuộc chiến này, trẫm cũng ban thưởng như nhau.”
Nhất thời các tướng sĩ phát ra tiếng hoan hô.
Văn Lai dừng một chút, tiếp tục tuyên đọc, “Tổng binh thành Thanh Sơn Ngụy Chương, vất vả trấn thủ thành Thanh Sơn mười lăm năm có công lớn. Nay tuổi già nên không thể ra trận giết địch, là trẫm không nghĩ chu toàn, nên mới bị trọng thương, nay ân chuẩn hồi kinh dưỡng thương. Sau khi thương thế tốt lên, sẽ giao cho chức vị khác. Thủ hạ và mười vạn binh mã kia, toàn quyền giao lại cho Đại tướng quân thống lĩnh. Lam giám quân cứu Ngụy tổng binh một mạng, giúp cho một cựu thần của Thiên thánh ta nên có công lớn đặc biệt phong làm phó tướng quân, trợ giúp Đại tướng quân đánh Nam Lương. Khâm thử!”
“Ngô hoàng vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!” Tất cả binh lính hô to, đinh tai nhức óc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.