Hoàn Khố Tử Đệ Giá Đáo: Con Nhà Giàu Đến
Chương 86: Tặng quân trang
Tế Dương Phi Vũ
26/10/2016
Thẩm Uyển khẽ mở đôi môi cùng lưỡi Tấn Dương triền miên, ôm cổ Tấn Dương thân thể nhẹ đè trên người Tấn Dương.
Bền bỉ hôn môi làm cho dục hỏa trong lòng Tấn Dương bùng nổ, nàng hy vọng Thẩm Uyển có thể nhanh lên, Thẩm Uyển nhẫn nại tiến công chiếm đóng một mực quanh co không vào chủ để, tựa hồ cố ý trêu chọc dục vọng Tấn Dương.
Bị Thẩm Uyển trêu chọc Tấn Dương rất khó chịu "Ngươi...ngươi có thể nhanh lên không..."
"Ngươi...muốn ?" Thẩm Uyển ngẩng đầu nhìn Tấn Dương bị nàng khiêu khích mặt ửng đỏ "Nếu muốn, liền cầu xin ta nha"
"Ngươi...." Tấn Dương tâm muốn hộc máu, nghiêng đầu đi, sợ mất hết mặt mũi nói "Ta...ta mới không cần cầu ngươi"
"Nha, thật sao ?" bàn tay Thẩm Uyển đã sớm đi vào nơi ướt át của Tấn Dương, đầu ngón tay nhẹ nhàng trêu chọc, thỉnh thoảng giảo hoạt thăm dò vào, xoay chuyển rồi sau đó lại rút khỏi
"Ưm ~ Ngô" Tấn Dương buồn bực ngâm một tiếng
"Không cầu ta sao ?" Thẩm Uyển bên môi cười mê người, nụ cười kia mang theo mị hoặccùng dụ dỗ
Thẩm Uyển như thế phúc hắc cùng mê người làm cho Tấn Dương chịu không nổi, gắt gao cắn môi, chính là cố gắng không phát ra âm thanh cầu cứu
Thẩm Uyển đã biết Tấn Dương không dễ dàng khuất phục, cũng không cuống cuồng, ngón tay hữu ý vô ý tại thân thể Tấn Dương chạy loạn, giống như nữ vương cao quý chờ Tấn Dương thần phục dưới tay nàng.
Tấn Dương bị Thẩm Uyển khiêu khích tâm nhột khó an, nhìn Thẩm Uyển dường như rất vui vẻ. Cắn răng, ôm eo thon của nàng, xoay ngược lại đè trên người Thẩm Uyển.
Cử động này quá nhanh, không đợi Thẩm Uyển kịp phản ứng, dưới thân một hồi mãnh liệt khoái ý, làm cho Thẩm Uyển rên rỉ lên tiếng "Ưm...Ngô...ngươi..."
Ngón tay trắng nõn thon dài của Tấn Dương nhanh chóng chiếm lĩnh nơi mềm mại ướt át của Thẩm Uyển
"Ân....Dừng tay..." lời Thẩm Uyển đã có chút đứt quãng. Tấn Dương không vì vậy mà dừng tay, ngược lại còn gia tăng độ mạnh yếu "Nương tử, đây chính là trừng phạt ngươi nha"
"Ngươi...ngươi đã nói hôm nay là..."
"Ai bảo nương tử quá chậm đây, cho nên vẫn là trước hết để cho ta đem ngươi uy no bụng đi"
Cứ như vậy, vốn là Thẩm Uyển phản công, cuối cùng lại bị Tấn Dương ăn vài lần, mệt mỏi không còn khí lực.
.
.
Ngày hôm sau, Tấn Dương tinh thần sảng khoái cầm lấy quân trang vào hoàng cung
Đang hướng ngự thư phòng đi đến, Nghiêm công công hầu hạ bên cạnh Hoàng thượng đứng canh giữ ở cửa, cửa lớn Ngự thư phòng đóng chặt. Nghiêm công công gặp Tấn Dương tới vội vàng chắn phía trước, lôi kéo Tấn Dương đến bên cạnh nhỏ giọng nói "Ai u, Tấn thế tử a, ngươi tới đích thực không khóe, Hoàng thượng mấy ngày nay tâm tình không tốt, hiện tại đang cùng hai vị thừa tướng nghị sự đây, phân phó ai cũng không cho phép quấy rầy, ngài hay là ngày khác đến tìm Hoàng thượng đi"
"Ta tới chính là vì thay Hoàng thượng giải quyết lo lắng" Tấn Dương nói
Nghiêm công công nhìn thấy Tấn Dương tiếp tục đi tới Ngự thư phòng, vội vàng gọi "Ai u uy, Tấn thế tử không thể vào a. Hoàng thượng đã phân phó, chính là muốn chịu phạt"
Tấn Dương không để ý Nghiêm công công ngăn trở, đẩy ra cửa ngự thư phòng. Chỉ nghe Hoàng thượng vỗ bàn một cái giận dữ nói "Nghiêm Cao, trẫm không phải đã nói không chuẩn bất luận kẻ nào quấy rầy sao ?"
Nghiêm công công sợ hãi đến hai chân phát run quỳ xuống đất, đầu đổ mồ hôi lạnh "Hoàng thượng...bớt giận...Là Tấn thế tử, hắn..." Thế tử a thế tử ta bị ngươi hại thảm
Tấn Dương vội vàng quỳ xuống "Tấn Dương tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế"
"Ngươi trước đi xuống" Hoàng thượng phất tay đối với Nghiêm công công nói
"Nô tài...cáo lui" Nghiêm công công xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán
"Tấn Dương, ngươi thật to gan, xem lời của Trẫm như gió thoảng bên tai, còn xông vào" Hoàng thượng uy nghiêm, hai vị tể tướng không dám nói gì
"Tấn Dương lĩnh tội, chỉ là Tấn Dương muốn giúp Hoàng thượng giải ưu phiền mới bất đắc dĩ xông vào, trước khi Tấn Dương lĩnh tội Hoàng thượng có thể hay không nghe ý tưởng của Tấn Dương một chút"
Hoàng Thượng nghe được lời của Tấn Dương, trong lòng tức giận giảm chút ít "Ngươi trước đứng lên, ngươi nói đi"
Tấn Dương xem ra hữu kinh vô hiểm "Tạ Hoàng thượng"
Tấn Dương cầm lấy quân trang nói "Tấn Dương biết rõ ngày gần đây Hoàng thượng vì liên tục không phá được Lang Nha bộ lạc mà phiền não, cho nên Tấn Dương vì Hoàng thượng mà giải quyết phiền não, thiết kế một bộ quân trang"
"Quân trang ? Thiết kế quân trang có gì dùng ?" Tả thừa tướng không hiểu nổi, hắn còn tưởng rằng sẽ có chiến thuật cái gì các loại, xem ra đối với Tấn Dương ôm hy vọng cao rồi.
Hoàng Thượng cũng không rõ chuyện gì nhìn Tấn Dương. Tấn Dương nhìn Tả thừa tướng cười nhạo mình nói "Quân của chúng ta hơn Lang Nha bộ lạc gấp mười lần, Tả thừa tướng, ngươi đến trả lời Tấn Dương, vì sao quân ta lại bị địch vây lấy ?"
"Này...này..." Tả thừa tướng có chút lúng túng, cũng không thể nói trước mặt Hoàng thượng rằng quân ta so với địch kém đi.
Tấn Dương hỏi vấn đề này, Hoàng Thượng mặt mũi có chút xanh, đây là sỉ nhục nước đây.
"Cũng là bởi vì Lang Nha bộ lạc giao chiến ở địa hình rừng núi, mà quân ta lại không am hiểu đánh ở đây, hơn nữa khí trời nóng bức, quân trang lại tay dài mặc lên người không chỉ có nóng bức năng lực linh hoạt cũng giảm xuống, trong rừng đuổi theo địch cũng không đuổi kịp. Đây là lí do căn bản...."
Hoàng Thượng nghe Tấn Dương nói, trầm mặc vuốt vuốt chòm râu
"Nếu như thay quân trang ta thiết kế thì sẽ khác, trong rừng núi hành động tự nhiên hơn, mặc lên người cũng không thấy vướng víu cùng nóng bức" Tấn Dương đắc ý nói
Hoàng thượng cùng hai vị tể tướng nhìn quân trang kỳ quái trong tay Tấn Dương có chút tò mò "Này như thế nào mặc ?"
"Hoàng thượng, hai vị Tể tướng, Tấn Dương sẽ mặc làm mẫu cho các ngươi xem"
"Được"
Tấn Dương sau khi mặc xong đi ra "Các ngươi xem, loại này so với quân trang hiện tại rộng hơn một chút, quần áo được cắt may đơn giản, phía trước có khâm, mặc rất nhanh chóng, hơn nữa trên y phục có sáu túi, có thể đựng một ít lương khô cùng một số thứ cần thiết, còn có thể phóng chủy thủ, trên y phục còn có hoa văn, nếu quân ta mai phục ở rừng rậm màu sắc này cơ bản nhìn không ra. Hơn nữa quân trang này không nặng, hành động sẽ tự nhiên linh hoạt hơn"
Quả thực thiết kế quá tinh diệu, Hoàng Thượng sau khi xem xong lại càng hưng phấn vỗ bàn "Hảo, hảo, hảo"
Hoàng thượng gọi ba tiếng hảo đủ để tán thưởng ý tưởng cùng thiết kế Tấn Dương như thế nào. Hoàng Thượng nói tốt lắm, hai vị tể tướng ở đâu còn có thế ý kiến.
"Trẫm lập tức cho người dùng tốc độ nhanh nhất làm ra loại quân trang này mang đến bắc bộ"
"Khởi bẩm Hoàng thượng, tuyệt đối không thể" Hữu tướng mở miệng
"Vì sao ?"
"Quân trang này mặc dù rất tốt nhưng quân đội chúng ta mười mấy vạn người, như thế hao người tốn của, huống chi không thể làm xong trong thời gian ngắn, hiện nay tình huống gấp gáp, căn bản không thể chờ"
"Đúng vậy, Hoàng thượng, này hai ba ngày không thể làm ra ngàn kiện y phục, thật sự là không làm được" Hữu tướng cũng nói
"Hai vị ái khanh nói cũng có đạo lý"
"Hoàng thượng..." Tấn Dương mở miệng "Kỳ thật về bộ quân trang này phu nhân của Tấn Dương đã sớm nghĩ ra đối sách"
"Nha...là cái gì ?"
"Bộ quân trang này thích hợp cho chiến thuật đánh lén, đánh chính diện chỉ sợ năng lực phòng ngự tương đối thấp, cho nên không cần làm mười mấy vạn bộ quân trang, chỉ cần hơn một ngàn bộ sử dụng cho đánh lén cùng bắn tên là được rồi. Như vậy sẽ không hao người tốn của, cũng có thể hoàn thành trong thời gian ngắn"
"Nói rất hay ! Nghiêm Cao, Nghiêm Cao..."
"Có lão nô tài" Nghiêm Cao vội vàng tiến đến
"Truyền ý chỉ của Trẫm, nội trong ba ngày làm ra hai ngàn bộ quân trang như vậy"
"Vâng thưa Hoàng Thượng"
"Ha ha ha" Chuyện phiền não giải quyết hơn phân nửa, Hoàng thượng cực kỳ cao hứng
"Dương nhi a, không uống công Trẫm cùng Hoàng hậu từ nhỏ đối với ngươi yêu thương, Dương nhi hôm nay thật tốt giải ưu cho Trẫm" Hoàng thượng vỗ vỗ bả vai "Đúng rồi, phu nhân nhà ngươi...."
"Hồi Hoàng thượng, phu nhân Tấn Dương chính là nữ nhi Thẩm gia, Thẩm Uyển"
"Đúng đúng, nhìn xem Trẫm đã hồ đồ, lúc trước chính Trẫm hạ chỉ ban hôn cho ngươi đây, không hổ danh là đệ nhất tài nữ a, Trẫm muốn hảo hảo ban thưởng phu thê các ngươi"
"Tạ Hoàng thượng"
Đương lúc Tấn Dương cao hứng, Hoàng thượng lại nói một câu "Bất quá chuyện ngươi tự xâm nhập vào ngự thư phòng cần phải trị tội, trẫm chính là muốn trừng phạt ngươi"
"A--- có thể hay không lấy phần thưởng bù vào việc này a ?"
"Trẫm xưa nay luôn thưởng phạt phân minh, thưởng là thưởng phạt là phạt. Huống chi ngươi còn dám xem thường lệnh của Trẫm đây"
Tấn Dương tâm thật muốn khóc, sớm biết rằng hắn như vậy đã không tiến vào.
"Hoàng thượng, ba ngày nữa quân trang sẽ xong, cần phải phái ai mang đến đây ?" Hữu tướng hỏi "Hơn nữa quân trang không giống y phục truyền thống, bọn lính mặc vào chỉ sợ có chút vấn đề" Lúc nói không thể không nghi ngời liếc nhìn về phía Tấn Dương
Uy uy, Tư Đồ Vân Đình ngươi lão nhân này, sao lại nhìn ta như vậy.
Hoàng thượng cũng theo ánh mắt Hữu tướng nhìn về phía Tấn Dương...
Đều nhìn ta như vậy làm gì, Tấn Dương tay che ngực, chuyện không liên quan đến ta a, t chỉ tới tặng quân trang, đả tương du...
Hoàng thượng mở miệng nói "Để cho Tấn Dương đi đi, coi như đối với ngươi trừng phạt"
"Cái gì !!!" Tấn Dương nâng cao giọng "Không được, Hoàng Thượng, ta...."
"Cứ quyết định như vậy" Hoàng Thượng không để cho Tấn Dương có cơ hội phản bác "Ngươi đâu, khởi thảo thánh chỉ, ba ngày sau, Tấn thế tử Tấn Dương nhận mệnh hộ tống quân trang, Tứ đại ngự tiền thị vệ đi theo hộ giá"
"Các ngươi đểu lui ra đi"
"Bọn thần cáo lui"
"Hoàng thượng, ta không biết võ công a. Ngươi phái Tư Đồ Thanh nhà Tư Đồ Vân Đình đi a, Tư Đồ Thanh vạm vỡ, có thể đánh, võ công lại cao, hộ tống quân trang không còn gì tốt hơn" Tất cả sau khi lui ra, chỉ còn Tấn Dương đau khổ quấn quít lấy Hoàng thượng, xin thu hồi lệnh đã ban ra.
"Ai nha" Hoàng thượng bị Tấn Dương lắc lắc áo choàng không tha "Trẫm không bảo ngươi đi hành quân đánh trận, chỉ để cho ngươi đi tặng quân trang, cũng sẽ không xảy ra chuyện gì, ngươi không có võ công chẳng phải ta đã cho tứ đại thị vệ võ công cao cường hộ tống ngươi sao"
"Nhưng là...ta còn có nương tử ở nhà"
"Đúng rồi, ngày mai mang nàng cùng đến hoàng cung, Trẫm muốn hảo hảo ban thưởng cho nàng, chuyện này cứ quyết định như vậy đi, không cho phép ngươi nhiều lời" Hoàng Thượng nói xong nghênh ngang rời đi
"Hoàng Thượng...." Lần này Tấn Dương không phải chỉ muốn khóc mà có muốn chết tâm, nàng thật sự chỉ đi tặng quân trang thôi mà. Xong rồi, xong rồi, lần này muốn nàng làm sao nói với Uyển nhi đây.
---------------
Editor : Lần này Thẩm Uyển lật bánh không bị cắt cảnh nha :3 nhưng vì Uyển nhi quá nhây nên cuối cùng lại bại dưới tay Tấn Dương :)) Uyển nhi mãi mãi là thụ hắc hắc
Bền bỉ hôn môi làm cho dục hỏa trong lòng Tấn Dương bùng nổ, nàng hy vọng Thẩm Uyển có thể nhanh lên, Thẩm Uyển nhẫn nại tiến công chiếm đóng một mực quanh co không vào chủ để, tựa hồ cố ý trêu chọc dục vọng Tấn Dương.
Bị Thẩm Uyển trêu chọc Tấn Dương rất khó chịu "Ngươi...ngươi có thể nhanh lên không..."
"Ngươi...muốn ?" Thẩm Uyển ngẩng đầu nhìn Tấn Dương bị nàng khiêu khích mặt ửng đỏ "Nếu muốn, liền cầu xin ta nha"
"Ngươi...." Tấn Dương tâm muốn hộc máu, nghiêng đầu đi, sợ mất hết mặt mũi nói "Ta...ta mới không cần cầu ngươi"
"Nha, thật sao ?" bàn tay Thẩm Uyển đã sớm đi vào nơi ướt át của Tấn Dương, đầu ngón tay nhẹ nhàng trêu chọc, thỉnh thoảng giảo hoạt thăm dò vào, xoay chuyển rồi sau đó lại rút khỏi
"Ưm ~ Ngô" Tấn Dương buồn bực ngâm một tiếng
"Không cầu ta sao ?" Thẩm Uyển bên môi cười mê người, nụ cười kia mang theo mị hoặccùng dụ dỗ
Thẩm Uyển như thế phúc hắc cùng mê người làm cho Tấn Dương chịu không nổi, gắt gao cắn môi, chính là cố gắng không phát ra âm thanh cầu cứu
Thẩm Uyển đã biết Tấn Dương không dễ dàng khuất phục, cũng không cuống cuồng, ngón tay hữu ý vô ý tại thân thể Tấn Dương chạy loạn, giống như nữ vương cao quý chờ Tấn Dương thần phục dưới tay nàng.
Tấn Dương bị Thẩm Uyển khiêu khích tâm nhột khó an, nhìn Thẩm Uyển dường như rất vui vẻ. Cắn răng, ôm eo thon của nàng, xoay ngược lại đè trên người Thẩm Uyển.
Cử động này quá nhanh, không đợi Thẩm Uyển kịp phản ứng, dưới thân một hồi mãnh liệt khoái ý, làm cho Thẩm Uyển rên rỉ lên tiếng "Ưm...Ngô...ngươi..."
Ngón tay trắng nõn thon dài của Tấn Dương nhanh chóng chiếm lĩnh nơi mềm mại ướt át của Thẩm Uyển
"Ân....Dừng tay..." lời Thẩm Uyển đã có chút đứt quãng. Tấn Dương không vì vậy mà dừng tay, ngược lại còn gia tăng độ mạnh yếu "Nương tử, đây chính là trừng phạt ngươi nha"
"Ngươi...ngươi đã nói hôm nay là..."
"Ai bảo nương tử quá chậm đây, cho nên vẫn là trước hết để cho ta đem ngươi uy no bụng đi"
Cứ như vậy, vốn là Thẩm Uyển phản công, cuối cùng lại bị Tấn Dương ăn vài lần, mệt mỏi không còn khí lực.
.
.
Ngày hôm sau, Tấn Dương tinh thần sảng khoái cầm lấy quân trang vào hoàng cung
Đang hướng ngự thư phòng đi đến, Nghiêm công công hầu hạ bên cạnh Hoàng thượng đứng canh giữ ở cửa, cửa lớn Ngự thư phòng đóng chặt. Nghiêm công công gặp Tấn Dương tới vội vàng chắn phía trước, lôi kéo Tấn Dương đến bên cạnh nhỏ giọng nói "Ai u, Tấn thế tử a, ngươi tới đích thực không khóe, Hoàng thượng mấy ngày nay tâm tình không tốt, hiện tại đang cùng hai vị thừa tướng nghị sự đây, phân phó ai cũng không cho phép quấy rầy, ngài hay là ngày khác đến tìm Hoàng thượng đi"
"Ta tới chính là vì thay Hoàng thượng giải quyết lo lắng" Tấn Dương nói
Nghiêm công công nhìn thấy Tấn Dương tiếp tục đi tới Ngự thư phòng, vội vàng gọi "Ai u uy, Tấn thế tử không thể vào a. Hoàng thượng đã phân phó, chính là muốn chịu phạt"
Tấn Dương không để ý Nghiêm công công ngăn trở, đẩy ra cửa ngự thư phòng. Chỉ nghe Hoàng thượng vỗ bàn một cái giận dữ nói "Nghiêm Cao, trẫm không phải đã nói không chuẩn bất luận kẻ nào quấy rầy sao ?"
Nghiêm công công sợ hãi đến hai chân phát run quỳ xuống đất, đầu đổ mồ hôi lạnh "Hoàng thượng...bớt giận...Là Tấn thế tử, hắn..." Thế tử a thế tử ta bị ngươi hại thảm
Tấn Dương vội vàng quỳ xuống "Tấn Dương tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế"
"Ngươi trước đi xuống" Hoàng thượng phất tay đối với Nghiêm công công nói
"Nô tài...cáo lui" Nghiêm công công xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán
"Tấn Dương, ngươi thật to gan, xem lời của Trẫm như gió thoảng bên tai, còn xông vào" Hoàng thượng uy nghiêm, hai vị tể tướng không dám nói gì
"Tấn Dương lĩnh tội, chỉ là Tấn Dương muốn giúp Hoàng thượng giải ưu phiền mới bất đắc dĩ xông vào, trước khi Tấn Dương lĩnh tội Hoàng thượng có thể hay không nghe ý tưởng của Tấn Dương một chút"
Hoàng Thượng nghe được lời của Tấn Dương, trong lòng tức giận giảm chút ít "Ngươi trước đứng lên, ngươi nói đi"
Tấn Dương xem ra hữu kinh vô hiểm "Tạ Hoàng thượng"
Tấn Dương cầm lấy quân trang nói "Tấn Dương biết rõ ngày gần đây Hoàng thượng vì liên tục không phá được Lang Nha bộ lạc mà phiền não, cho nên Tấn Dương vì Hoàng thượng mà giải quyết phiền não, thiết kế một bộ quân trang"
"Quân trang ? Thiết kế quân trang có gì dùng ?" Tả thừa tướng không hiểu nổi, hắn còn tưởng rằng sẽ có chiến thuật cái gì các loại, xem ra đối với Tấn Dương ôm hy vọng cao rồi.
Hoàng Thượng cũng không rõ chuyện gì nhìn Tấn Dương. Tấn Dương nhìn Tả thừa tướng cười nhạo mình nói "Quân của chúng ta hơn Lang Nha bộ lạc gấp mười lần, Tả thừa tướng, ngươi đến trả lời Tấn Dương, vì sao quân ta lại bị địch vây lấy ?"
"Này...này..." Tả thừa tướng có chút lúng túng, cũng không thể nói trước mặt Hoàng thượng rằng quân ta so với địch kém đi.
Tấn Dương hỏi vấn đề này, Hoàng Thượng mặt mũi có chút xanh, đây là sỉ nhục nước đây.
"Cũng là bởi vì Lang Nha bộ lạc giao chiến ở địa hình rừng núi, mà quân ta lại không am hiểu đánh ở đây, hơn nữa khí trời nóng bức, quân trang lại tay dài mặc lên người không chỉ có nóng bức năng lực linh hoạt cũng giảm xuống, trong rừng đuổi theo địch cũng không đuổi kịp. Đây là lí do căn bản...."
Hoàng Thượng nghe Tấn Dương nói, trầm mặc vuốt vuốt chòm râu
"Nếu như thay quân trang ta thiết kế thì sẽ khác, trong rừng núi hành động tự nhiên hơn, mặc lên người cũng không thấy vướng víu cùng nóng bức" Tấn Dương đắc ý nói
Hoàng thượng cùng hai vị tể tướng nhìn quân trang kỳ quái trong tay Tấn Dương có chút tò mò "Này như thế nào mặc ?"
"Hoàng thượng, hai vị Tể tướng, Tấn Dương sẽ mặc làm mẫu cho các ngươi xem"
"Được"
Tấn Dương sau khi mặc xong đi ra "Các ngươi xem, loại này so với quân trang hiện tại rộng hơn một chút, quần áo được cắt may đơn giản, phía trước có khâm, mặc rất nhanh chóng, hơn nữa trên y phục có sáu túi, có thể đựng một ít lương khô cùng một số thứ cần thiết, còn có thể phóng chủy thủ, trên y phục còn có hoa văn, nếu quân ta mai phục ở rừng rậm màu sắc này cơ bản nhìn không ra. Hơn nữa quân trang này không nặng, hành động sẽ tự nhiên linh hoạt hơn"
Quả thực thiết kế quá tinh diệu, Hoàng Thượng sau khi xem xong lại càng hưng phấn vỗ bàn "Hảo, hảo, hảo"
Hoàng thượng gọi ba tiếng hảo đủ để tán thưởng ý tưởng cùng thiết kế Tấn Dương như thế nào. Hoàng Thượng nói tốt lắm, hai vị tể tướng ở đâu còn có thế ý kiến.
"Trẫm lập tức cho người dùng tốc độ nhanh nhất làm ra loại quân trang này mang đến bắc bộ"
"Khởi bẩm Hoàng thượng, tuyệt đối không thể" Hữu tướng mở miệng
"Vì sao ?"
"Quân trang này mặc dù rất tốt nhưng quân đội chúng ta mười mấy vạn người, như thế hao người tốn của, huống chi không thể làm xong trong thời gian ngắn, hiện nay tình huống gấp gáp, căn bản không thể chờ"
"Đúng vậy, Hoàng thượng, này hai ba ngày không thể làm ra ngàn kiện y phục, thật sự là không làm được" Hữu tướng cũng nói
"Hai vị ái khanh nói cũng có đạo lý"
"Hoàng thượng..." Tấn Dương mở miệng "Kỳ thật về bộ quân trang này phu nhân của Tấn Dương đã sớm nghĩ ra đối sách"
"Nha...là cái gì ?"
"Bộ quân trang này thích hợp cho chiến thuật đánh lén, đánh chính diện chỉ sợ năng lực phòng ngự tương đối thấp, cho nên không cần làm mười mấy vạn bộ quân trang, chỉ cần hơn một ngàn bộ sử dụng cho đánh lén cùng bắn tên là được rồi. Như vậy sẽ không hao người tốn của, cũng có thể hoàn thành trong thời gian ngắn"
"Nói rất hay ! Nghiêm Cao, Nghiêm Cao..."
"Có lão nô tài" Nghiêm Cao vội vàng tiến đến
"Truyền ý chỉ của Trẫm, nội trong ba ngày làm ra hai ngàn bộ quân trang như vậy"
"Vâng thưa Hoàng Thượng"
"Ha ha ha" Chuyện phiền não giải quyết hơn phân nửa, Hoàng thượng cực kỳ cao hứng
"Dương nhi a, không uống công Trẫm cùng Hoàng hậu từ nhỏ đối với ngươi yêu thương, Dương nhi hôm nay thật tốt giải ưu cho Trẫm" Hoàng thượng vỗ vỗ bả vai "Đúng rồi, phu nhân nhà ngươi...."
"Hồi Hoàng thượng, phu nhân Tấn Dương chính là nữ nhi Thẩm gia, Thẩm Uyển"
"Đúng đúng, nhìn xem Trẫm đã hồ đồ, lúc trước chính Trẫm hạ chỉ ban hôn cho ngươi đây, không hổ danh là đệ nhất tài nữ a, Trẫm muốn hảo hảo ban thưởng phu thê các ngươi"
"Tạ Hoàng thượng"
Đương lúc Tấn Dương cao hứng, Hoàng thượng lại nói một câu "Bất quá chuyện ngươi tự xâm nhập vào ngự thư phòng cần phải trị tội, trẫm chính là muốn trừng phạt ngươi"
"A--- có thể hay không lấy phần thưởng bù vào việc này a ?"
"Trẫm xưa nay luôn thưởng phạt phân minh, thưởng là thưởng phạt là phạt. Huống chi ngươi còn dám xem thường lệnh của Trẫm đây"
Tấn Dương tâm thật muốn khóc, sớm biết rằng hắn như vậy đã không tiến vào.
"Hoàng thượng, ba ngày nữa quân trang sẽ xong, cần phải phái ai mang đến đây ?" Hữu tướng hỏi "Hơn nữa quân trang không giống y phục truyền thống, bọn lính mặc vào chỉ sợ có chút vấn đề" Lúc nói không thể không nghi ngời liếc nhìn về phía Tấn Dương
Uy uy, Tư Đồ Vân Đình ngươi lão nhân này, sao lại nhìn ta như vậy.
Hoàng thượng cũng theo ánh mắt Hữu tướng nhìn về phía Tấn Dương...
Đều nhìn ta như vậy làm gì, Tấn Dương tay che ngực, chuyện không liên quan đến ta a, t chỉ tới tặng quân trang, đả tương du...
Hoàng thượng mở miệng nói "Để cho Tấn Dương đi đi, coi như đối với ngươi trừng phạt"
"Cái gì !!!" Tấn Dương nâng cao giọng "Không được, Hoàng Thượng, ta...."
"Cứ quyết định như vậy" Hoàng Thượng không để cho Tấn Dương có cơ hội phản bác "Ngươi đâu, khởi thảo thánh chỉ, ba ngày sau, Tấn thế tử Tấn Dương nhận mệnh hộ tống quân trang, Tứ đại ngự tiền thị vệ đi theo hộ giá"
"Các ngươi đểu lui ra đi"
"Bọn thần cáo lui"
"Hoàng thượng, ta không biết võ công a. Ngươi phái Tư Đồ Thanh nhà Tư Đồ Vân Đình đi a, Tư Đồ Thanh vạm vỡ, có thể đánh, võ công lại cao, hộ tống quân trang không còn gì tốt hơn" Tất cả sau khi lui ra, chỉ còn Tấn Dương đau khổ quấn quít lấy Hoàng thượng, xin thu hồi lệnh đã ban ra.
"Ai nha" Hoàng thượng bị Tấn Dương lắc lắc áo choàng không tha "Trẫm không bảo ngươi đi hành quân đánh trận, chỉ để cho ngươi đi tặng quân trang, cũng sẽ không xảy ra chuyện gì, ngươi không có võ công chẳng phải ta đã cho tứ đại thị vệ võ công cao cường hộ tống ngươi sao"
"Nhưng là...ta còn có nương tử ở nhà"
"Đúng rồi, ngày mai mang nàng cùng đến hoàng cung, Trẫm muốn hảo hảo ban thưởng cho nàng, chuyện này cứ quyết định như vậy đi, không cho phép ngươi nhiều lời" Hoàng Thượng nói xong nghênh ngang rời đi
"Hoàng Thượng...." Lần này Tấn Dương không phải chỉ muốn khóc mà có muốn chết tâm, nàng thật sự chỉ đi tặng quân trang thôi mà. Xong rồi, xong rồi, lần này muốn nàng làm sao nói với Uyển nhi đây.
---------------
Editor : Lần này Thẩm Uyển lật bánh không bị cắt cảnh nha :3 nhưng vì Uyển nhi quá nhây nên cuối cùng lại bại dưới tay Tấn Dương :)) Uyển nhi mãi mãi là thụ hắc hắc
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.