Hoán Kiểm Trọng Sanh

Quyển 3 - Chương 9: Ai bài công tác

Xích Tuyết

15/04/2013



"Toát mồ hôi!"

Phương Hạo Vân vẻ mặt đen kịt, có lẽ rất nhiều tên công tử có tiền sẽ giống như Bạch Lăng Kỳ nói, nhưng mà hắn Phương Hạo Vân không phải là người như vậy, huống hồ, hắn vốn nguyên bản cũng không phải là con em nhà giàu có gì cả.

" Lăng Kỳ, em hiểu lầm rồi, ý của anh là chúng ta bây giờ còn nhỏ, hiện giờ nói chuyện kết hôn có phải còn hơi sớm không. Em yên tâm đi, đợi khi chúng ta tốt nghiệp, anh nhất định sẽ suy xét kỹ càng chuyện này." Phương Hạo Vân tận lực giải thích một hồi.

Nghe bạn trai nói như vậy, Bạch Lăng Kỳ cẩn thận suy nghĩ, cũng thấy được rằng mình có hơi nóng vội, thậm chí còn có chút không biết ngượng.

Trên thực tế Bạch Lăng Kỳ là một cô gái truyền thống, hành vi khác thường ngày hôm nay, hoàn toàn là do bị bức bách, cô muốn nhanh chóng chứng nhận thân phận của mình với Tạ Mai Nhi.

Cho nên mới ít đi vài phần rụt rè, thêm vài phần bạo dạn.

.......

Thoáng cái đã hết buổi chiều, khi bầu trời đã tối đen, Phương Hạo Vân cuối cùng cũng tự mình đưa Bạch Lăng Kỳ trở về ký túc xá trường, tiểu nha đầu này từ nhỏ đến lớn còn chưa từng có thói quen qua đêm ở ngoài, hơn nữa, sau khi tỉnh táo lại, cô bé cũng không còn dũng khí ngủ cùng một phòng với Phương Hạo Vân nữa.

Vài ngày sau đó, cuộc sống của Phương Hạo Vân đã khôi phục lại yên tĩnh, khi nào có tiết thì đi học, khi không có tiết thì hắn tới công ty chơi để đủ tiêu chuẩn lĩnh lương, còn có cái để mà trả tiền thuê phòng trọ, mọi thứ đều diễn ra bình thường.

Tạ Mai Nhi từ ngày đó sau khi gặp Bạch Lăng Kỳ, thái độ với Phương Hạo Vân rõ ràng là lãnh đạm đi nhiều, cô không muốn bị người khác hiểu lầm. Huống hồ, người tình trong mộng của cô hẳn phải là đại gia lắm tiền, chứ không phải là một đứa trẻ vắt mũi chưa sạch như Phương Hạo Vân.

...........

Buổi chiều nay vẫn như bình thường không có tiết.

Phương Hạo Vân và Bạch Lăng Kỳ ăn cơm trưa ở cantin trường, sau đó phải tới công ty.

Sau khi trở về công ty, Phương Hạo Vân vội vàng mở máy tính ra đăng nhập vào tài khoản của mình, mở danh sách truyện, xem chương mới nhất của "Hi Du Hoa Tùng".

Sau đó, hắn cảm thấy có chút nhàm chán, đành phải ngây ngốc ngồi ở đó, đưa lưng vào ghế, chỉ một lát sau, đã say sưa đi vào giấc ngủ.

Văn Kỳ đi ra từ văn phòng, ánh mắt tuần tra một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Phương Hạo Vân. Khi cô nhìn thấy Phương Hạo Vân ngủ, không khỏi thở dài một cái.

Tạ Mai Nhi thoáng do dự một chút, đưa tay gõ lên trán Phương Hạo Vân, khiến hắn bừng tỉnh.

Phương Hạo Vân ngẩng đầu nhìn về máy tính phía trước, hình ảnh vẫn còn đang ở trang *********, mà Tạ Mai Nhi ở phía đối diện lại đang không ngừng nháy mắt ra hiệu với hắn.

Bình tĩnh nào, sao tần suất nháy mắt lại nhiều như vậy? Hay là giống như Lăng Kỳ nói khi trước, cô ta đúng là có ý tứ với mình.

Ngay tại lúc Phương Hạo Vân đang phân vân, Văn Kỳ cũng đã đi tới, cô thản nhiên hỏi: "Tỉnh ngủ rồi?"

"À, là bị người đánh thức chứ..." Phương Hạo Vân nói một câu thật lòng, lập tức vội vàng nói: "Tổ trưởng, em bắt đầu làm việc đây."

Nói xong vội vàng tắt *********, nhưng mà rất nhanh hắn liền phát hiện ra, hắn hình như cũng không có cái gì cần làm, ít nhất hiện tại hắn thật sự cũng không biết hắn ở công ty để làm cái gì.

"Thế này... tổ trưởng, chị bảo em phải làm gì nhỉ?"

Não bộ của Phương Hạo Vân có chút chập mạch, đối diện với màn hình máy tính sáng trưng, hắn trực tiếp đưa ra câu chất vấn với lãnh đạo của mình.

Nghe thấy câu hỏi của Phương Hạo Vân, Tạ Mai Nhi, Trương Mỹ Kỳ cùng với mấy nhân viên văn phòng thiếu chút nữa thì hôn mê bất tỉnh, không biết sao tập đoàn Thịnh Hâm trước giờ luôn coi trọng nhân tài lại tuyển một kẻ dở hơi như vậy.

Trong lòng Tạ Mai Nhi không khỏi lo lắng cho Phương Hạo Vân, sợ hành vi của hắn hôm nay sẽ chọc giận Văn Kỳ, nếu như vậy, hắn có thể sẽ bị đuổi việc mất.

Ngoài ý muốn chính là, Văn Kỳ cũng không nổi giận, mà chỉ thản nhiên nói: "Người trẻ tuổi không nên ngủ nhiều, ngủ nhiều đối với sức khỏe thân thể không được tốt. Đúng rồi, nếu như em có hứng thú, chị nghĩ chị có thể cho em một nhiệm vụ, yên tâm, rất đơn giản thôi."

"Nhiệm vụ?" Phương Hạo Vân hình như không được tình nguyện cho lắm, có việc làm đương nhiên là tốt, nhưng mà hắn hiện giờ chỉ muốn nhàn rỗi, huống hồ hiện tại hắn cũng chỉ là đi làm part-time, chủ yếu của hắn vẫn là đi học mà.



"Em không thích à?" Văn Kỳ nhẹ cau mày lại, trong ánh mắt có chút không vui, có điều cô vẫn không nổi giận, chỉ thản nhiên giải thích: "Tập đoàn Trần Thị gần đây có một thương vụ lớn muốn đàm phán rộng rãi, chị hy vọng em có thể tiếp xúc với Trần Thị, mở ra một mối quan hệ..."

Lời này vừa nói ra, Tạ Mai Nhi cùng Trương Mỹ Kỳ đều cảm thấy nghi hoặc, việc đàm phán thương vụ với một tập đoàn lớn như Trần Thị, tổ trưởng luôn luôn tự thân xuất mã mà, đến ngay cả Trương Mỹ Kỳ là cốt cán ở tổ hai cũng không được chen chân vào, lần này không biết thế nào, lại để cho Phương Hạo Vân đi liên hệ.

Thương vụ lớn của công ty lớn, ứng với đó chính là phần trăm cao, thu nhập cao. Trên thực tế, rất nhiều người đều hy vọng tổ trưởng Văn Kỳ sẽ sai mình đi.

"Em không rảnh à? Hay là em không muốn đi, dù sao cũng phải cho chị một lời chắc chắn chứ?" Thái độ của Văn Kỳ lại tốt lạ thường, không hề có dấu hiệu nổi nóng.

Phương Hạo Vân da mặt có dày, cũng không có khả năng nói rằng mình không rảnh. Tuy rằng hắn hiện giờ là làm part-time, nhưng mà trong số các nhân viên của tổ hai, hắn đúng là người nhàn rỗi nhất, nhàn rỗi đến mức hắn còn có thể ở giữa văn phòng nghỉ trưa.

"Việc này... tổ trưởng, nếu chị không sợ em làm hỏng chuyện, thì em nghĩ rằng em có thể thử xem sao." Phương Hạo Vân thoáng do dự một chút, nhè nhẹ nói.

Hừ, chỉ là đi liên lạc để lấy cảm tình, nếu ngay cả chuyện như vậy mà cậu cũng có thể làm hỏng, thì cái từ "phế vật" rất hợp với cậu đó. Trong lòng Văn Kỳ lầm bầm nói, ở mặt ngoài vẫn giữ nụ cười như trước: "Không thành vấn đề, em làm được, chị rất xem trọng em đó!"

Nói xong câu đó, Văn Kỳ gọi thư kí lại, nói rõ ràng chi tiết cho Phương Hạo Vân, còn chính mình lại giống như chạy nạn rời đi, vào văn phòng của mình.

Nếu không phải do tổng giám đốc tự mình phân phó, cô cũng chẳng thèm để ý tới cái tên phế vật kia.

Có điều nói đi cũng phải nói lại, chuyện lần này cũng chẳng có gì phải lo, thương vụ của tập đoàn Trần Thị đó, tập đoàn Thịnh Hâm vốn cũng không trông mong nhiều lắm. Nếu không phải như vậy, Văn Kỳ cũng sẽ không dễ dàng đồng ý phái Phương Hạo Vân tới đó bàn bạc.

Sau khi từ thư kí tiểu thư biết được tình hình cụ thể và tỉ mỉ, Phương Hạo Vân khẽ nhíu mày, hắn suy nghĩ, tập đoàn Trần Thị này và Trần Thanh Thanh có cái liên hệ gì hay không?

Bởi vì sau vài lần tiếp xúc, hắn cảm thấy rằng Trần Thanh Thanh cũng không phải con gái nhà bình thường, cũng đoán rằng nhà của cô ta không giàu thì cũng sang.

Nếu trùng hợp tập đoàn Trần Thị cũng chính là của nhà Trần Thanh Thanh, Phương Hạo Vân lại thấy hơi đau đầu, giao tiếp với vị học tỷ kia, thực là rất phiền toái.

Thu dọn đơn giản một chút, Phương Hạo Vân tắt máy tính, rời khỏi công ty.

Đương nhiên, hắn cũng không phải đi tập đoàn Trần Thị ngay lập tức, hắn đi bộ về trường trước đã. Trái với không khí vội vàng ở công ty, hắn vẫn thích sự yên tĩnh và tự do ở trường học hơn.

" Mai Nhi, em hình như không yên lòng hay sao ấy, có phải có tâm sự gì phải không?" Sau khi tan tầm, Trương Mỹ Kỳ và Tạ Mai Nhi cùng đi với nhau, dọc theo đường đi Trương Mỹ Kỳ cảm thấy tâm tình của Tạ Mai Nhi dường như không được tốt cho lắm.

Tạ Mai Nhi xốc lại tinh thần, mỉm cười với Trương Mỹ Kỳ, nói: "Em không sao, đúng rồi, chị không phải bảo tới phố đi bộ chơi sao? Chúng ta đi bộ tới đó, hay là lấy xe đi tới đó?"

Trương Mỹ Kỳ cười nói: "Mai Nhi, nếu như em có chuyện, chúng ta để hôm nào lại đi dạo phố cũng được."

Tạ Mai Nhi sửng sốt một chút, ngượng ngùng nói: "Chị Mỹ Kỳ, kỳ thật... kỳ thật em cũng không có chuyện gì, em chỉ là nghĩ..."

"Chị biết, em muốn nhanh quay về nhà trọ." Trương Mỹ Kỳ cười ám muội với cô bạn tốt, hỏi: "Mai Nhi, đừng nói với chị, em cũng đã thích tiểu tử Phương Hạo Vân kia rồi nhá?"

Từ khi Tạ Mai Nhi báo cho cô biết về chuyện thuê chung với Phương Hạo Vân, Trương Mỹ Kỳ liền cảm thấy rằng hai người này rất có triển vọng. Trước tiên không nói chuyện khác, chỉ riêng việc cô nam quả nữ ở chung một chỗ, có thể không xảy ra vấn đề sao.

" Chị Mỹ Kỳ, chị nói cái gì đó?" Tạ Mai Nhi có chút đỏ mặt, vội vàng giải thích: "Em không phải đã bảo chị rồi sao? Em với hắn chỉ là quan hệ thuê chung, hơn nữa, mối quan hệ thuê chung giữa em và hắn cũng chỉ là do vô ý mới hình thành."

"Em thật sự không có ý tứ gì với hắn sao?"

Trương Mỹ Kỳ nhún nhún vai, cười nói: "Chỉ là chị vẫn cảm thấy rằng, em trong khoảng thời gian này, luôn lặng lẽ nhìn chăm chú vào tiểu tử Phương Hạo Vân kia, thực sự quan tâm tới hắn. Ví dụ như hôm nay, khi Văn Kỳ phát hiện ra Phương Hạo Vân đang ngủ, chị thấy em lo lắng đến mức trán ra đầy mồ hôi..."

"Làm gì có chuyện đó." Sắc mặt của Tạ Mai Nhi đã hơi hồng, có điều ngoài miệng vẫn không một chút lơi lỏng.

Trương Mỹ Kỳ đưa tay khoác lên vai của cô, thấp giọng cười nói: "Em gái nhỏ, chị là người từng trải rồi, thành thật mà nói đi, hai người cô nam quả nữ ở chung một nhà, đã để cho hắn ăn vú sữa của em chưa?"

Tạ Mai Nhi nghe vậy, xấu hổ đến mức mặt đỏ cả lên, màu đỏ trên mặt thậm chí còn lan ra tới tận cổ: "Chị Mỹ Kỳ, chị lại thế rồi, không phải em đã nói với chị rồi sao? Người tình trong mộng của em là đại gia lắm tiền, đúng rồi, chị Mỹ Kỳ, chị tái hôn cũng được vài ngày rồi, thế nào? Cảm giác cũng không tệ lắm chứ."

Để tránh xấu hổ, Tạ Mai Nhi liền dẫn đề tài về phía Trương Mỹ Kỳ.

Trương Mỹ Kỳ nghe thấy vậy, sắc mặt liền trở nên âm u, trong mắt hiện lên một tia đau khổ, có điều một lát sau, vẻ mặt của cô lại khôi phục trở lại bình thường, ngẩng đầu lên, cô thản nhiên nói: "Cũng được!"

" Chị Mỹ Kỳ, có phải là hắn..."



Tuy rằng Trương Mỹ Kỳ che giấu rất tốt, nhưng mà Tạ Mai Nhi vẫn từ trong ánh mắt của cô thấy được một tia đau buồn nhè nhẹ.

" Mai Nhi, đừng nói nữa..."

Trương Mỹ Kỳ thở dài nói: "Nữ sợ gả sai chồng, Mai Nhi, tấm gương của chị còn đặt ở đây, chị hy vọng em có thể thận trọng hơn một chút. Được rồi, không nói cái này nữa, chị tới nhà em, chị thấy hơi mệt rồi."

"Chị, kỳ thật với điều kiện của chị, chị hoàn toàn có thể đi tìm một người đàn ông vĩ đại vững chãi, hiện giờ là xã hội mới rồi, phụ nữ cũng có quyền được theo đuổi ái tình. Tuy rằng em chưa kết hôn, nhưng mà em có thể cảm nhận được sự thống khổ của hôn nhân vô tính. Chị, chị không nên tái hôn... đây là lựa chọn sai lầm nhất cả đời chị." Tạ Mai Nhi một hơi nói ra những điều mình đã nín nhịn lâu nay.

Trương Mỹ Kỳ thản nhiên cười nói: "Mai Nhi, đạo lý chị hiểu rõ, chỉ là có một vài chuyện không đơn giản như em tưởng tượng, có lẽ tới khi em lớn như chị sẽ biết thôi, được rồi Mai Nhi, không nói việc này nữa, phía trước có một cái siêu thị, chúng ta đi mua vài đồ ăn, chị muốn ở nhà em ăn một bữa thật no."

Tạ Mai Nhi biết Trương Mỹ Kỳ không muốn tiếp tục nói tới đề tài làm cho người ta đau lòng này, vội vàng gật gật đầu, cố gắng nở nụ cười: "Vâng, đợt lát nữa Hạo Vân cũng sắp về rồi, chúng ta về sớm một chút, làm một vài đồ ăn ngon."

" Ha hả!"

Trương Mỹ Kỳ mỉm cười, dí dí tay lên trán Tạ Mai Nhi, cười nói: "Xem đi, em gái nhỏ quan tâm tới người ta như vậy, còn bảo là không có ý tứ."

........

" Học tỷ, làm sao bây giờ? Phương Hạo Vân đã dọn ra ở ngoài trường học, em vài lần tới phòng 314 cũng không thấy người, nghe bạn cùng phòng của hắn nói, bọn họ cũng không biết Phương Hạo Vân hiện giờ đang ở chỗ nào. Nếu thật sự không được, em cũng chỉ còn cách tới nhà hắn tìm thôi."

Phó hội trưởng Trầm Văn Long của hội võ thuật không ngừng kể khổ với Trần Thanh Thanh: "Em sợ Kameda lúc nào cũng có thể tới hội quán võ thuật của chúng ta gây phiền toái, nếu không có cách mời được hắn gia nhập, với thân thủ của em và chị căn bản không phải là đối thủ của Kameda."

Trần Thanh Thanh nhíu nhíu mày, không để ý đến hắn, một hồi lâu sau mới nói: "Chuyện chiêu mộ Phương Hạo Vân em không cần lo nữa, chuyện này chị sẽ xử lý. Nhiệm vụ chính hiện giờ của em là cùng với mấy tên phó hội trưởng còn lại làm tốt công tác tuyển mộ đệ tử bình thường. Bên phía Kameda cũng không cần lo lắng, lúc trước khi Tần Tử Hoa rời đi, cũng đã có ước định với Kameda, chị nghĩ tạm thời hắn sẽ không tới gây phiền toái cho ta đâu."

"Học tỷ, lời tuy là như vậy, nhưng mà mấy hôm trước Kimura bị Hạo Vân đánh bại, đã làm mất mặt mũi của câu lạc bộ Karate, em nghĩ bọn họ nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ đâu." Trầm Văn Long vẫn còn hơi lo lắng.

" Như vậy đi!"

Trần Thanh Thanh thoáng do dự một chút, nói: "Bây giờ chị sẽ gọi điện thoại cho hắn, sau đó hẹn hắn ăn cơm, lại nói chuyện... Vài năm này, hội karate bởi vì nguyên nhân là có Kameda, cho nên có thể hô gió gọi bão ở trường đại học Hoa Hải, uy hiếp không nhỏ tới hội võ thuật truyền thống chúng ta. Phương Hạo Vân nếu đã là người luyện võ, chắc cũng có tình yêu nước, chị nghĩ chị có thể đứng từ góc độ yêu nước đi thuyết phục hắn."

"Học tỷ, em có một đề xuất, không biết có nên nói hay không." Trầm Văn Long bộ dáng như muốn nói lại thôi.

"Đề xuất gì, nói ra coi?" Trần Thanh Thanh phẩy phẩy tay, thản nhiên nói.

"Em cảm thấy rằng là... đối với người như Phương Hạo Vân, nói chuyện yêu nước chắc chỉ vô ích thôi... chị hẳn là nên phát huy ưu thế bản thân, thi triển mỹ nhân kế mà tóm lấy hắn."

Trầm Văn Long nịnh nọt lên giời nói: "Học tỷ, chị nghĩ xem, vẻ đẹp của chị đã nổi danh khắp trường đại học Hoa Hải, Phương Hạo Vân tiểu tử kia tám phần là đã thèm chảy nước miếng chị rồi, vì hội võ thuật, vì võ thuật truyền thống Trung Hoa ta, chị đành chịu tủi thân một chút, hấp dẫn hắn một chút..."

"Muốn chết à?"

Trần Thanh Thanh trừng mắt hạnh lên, liếc xéo sang Trầm Văn Long đang mặt mày hớn hở tâng bốc, đưa tay véo vài cái lên eo của hắn, hầm hừ nói: "Quân sư quạt mo, cậu chẳng có cái đề xuất nào cho ra hồn..."

"Con trai đều háo sắc thôi mà... đương nhiên, ngoại trừ em..." Sợ lại bị véo, Trầm Văn Long vội vàng lui về sau mấy bước.

"Hừ!" Trần Thanh Thanh mặc kệ hắn, gọi điện thoại cho Phương Hạo Vân.

Phương Hạo Vân vốn đang ở hồ nhân tạo trong trường thưởng thức cảnh sắc núi Hồ Quang (núi giả thôi - XT), trong đầu hồi tưởng lại cuộc sống tươi đẹp của mình sau khi đổi mặt, đột nhiên lại bị một loạt tiếng chuông dồn dập quấy rầy.

Thu hồi tâm trạng, Phương Hạo Vân lấy điện thoại ra, nhìn kỹ, là số của Trần Thanh Thanh, hơi do dự một chút, hắn bấm nút nghe.

"Xin hỏi là Phương Hạo Vân đó sao?" Từ trong loa truyền tới thanh âm dễ nghe của Trần Thanh Thanh.

Hỏi gì ngu vậy? Chị gọi số của tôi, còn hỏi có phải là tôi hay không? Phương Hạo Vân nhàn nhạt trả lời: "Ừm, tôi là Phương Hạo Vân, xin hỏi là ai gọi đó?"

"Chị là Trần Thanh Thanh, Hạo Vân, bây giờ cậu có ở trường không?" Giọng nói của Trần Thanh Thanh bên trong điện thoại thanh thúy như tiếng hát.

"Ừm, tôi có, có việc gì sao?" Tuy rằng Phương Hạo Vân đã đoán ra, Trần Thanh Thanh gọi điện thoại hơn phân nửa là vì chuyện muốn hắn gia nhập hội võ thuật, nhưng mà hắn vẫn kiên nhẫn hỏi lại một câu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hoán Kiểm Trọng Sanh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook