Hoán Kiểm Trọng Sanh

Quyển 7 - Chương 88: Bị chị Tuyết Di bắt tại trận.

Xích Tuyết

15/04/2013



Phương Hạo Vân nghệch mặt ra giây lát, sau đó ngắt lời Tạ Mai Nhi, hỏi: “Chị Mai, em biết tâm tư của chị, chị nhất định đang nghĩ em chỉ là vui chơi qua đường, em sẽ không chịu trách nhiệm với chị đúng không? Khi nãy em bỏ đi, chị nghĩ em sẽ không quay về đúng không?”

Phương Hạo Vân hỏi liền mấy câu đều đúng ý Tạ Mai Nhi, cô cắn chặt môi nhìn vào hắn không nói, trong lòng rối như tơ vò, quả thật cô không biết nên nói gì vào lúc này.

Phương Hạo Vân bước tới gần ngồi cạnh Tạ Mai Nhi, ôm chặt lấy cô gái, Tạ Mai Nhi giãy giụa yếu ớt, cuối cùng ngoan ngoãn ngã vào lòng hắn. Phương Hạo Vân cúi xuống hôn lên đôi môi chín mọng ấy, lúc đầu Tạ Mai Nhi còn chống cự lại, nhưng càng về sau cô hoàn toàn buông xuôi, thậm chí còn chủ động đưa lưỡi vào miệng hắn nghịch ngợm…

Hai người tuy chỉ mới quan hệ trong đêm qua, nhưng Tạ Mai Nhi phát hiện cô đã không thể rời xa Hạo Vân được nữa, vì nằm trong vòng tay của hắn, cô có cảm giác ấm cúng an toàn…

Sau khi hôn nhau say đắm, Phương Hạo Vân dùng đôi tay vuốt nhẹ khuôn mặt ửng hồng của Tạ Mai Nhi, nghiêm túc nói: “Chị Mai, chúng ta đã thuộc về nhau rồi, bất kể là chị hay là em đều không thể hối hận được nữa.”

Tạ Mai Nhi run bật lên, ai oán thở dài: “Chị có lỗi với chị Mỹ Kỳ và Kỳ, Hạo Vân, em nói đi, có phải chị là một cô gái hư đốn không?”

Phương Hạo Vân nhẹ nhàng an ủi: “Chuyện đêm qua không liên quan đến chị, nếu muốn truy cứu ai có lỗi thì người đó chính là em.”

“Không phải em, do chị chủ động mà, chị rất vui khi hiến thân cho em…” Tạ Mai Nhi đột ngột nói: “Hạo Vân, cứ coi như là tình một đêm vậy, từ nay về sau chúng ta sẽ quên chuyện này đi…”

Phương Hạo Vân vuốt ve mái tóc óng mượt của Tạ Mai Nhi, thỏ thẻ: “Chị Mai, em không phải hạng đàn ông chối bỏ trách nhiệm, chuyện đã xảy ra em nhất định sẽ chịu trách nhiệm đến cùng… Em sẽ không để chị chịu thiệt thòi đâu. Hãy tin em, việc này cứ giao cho em xử lí.”

Tạ Mai Nhi ngồi thẳng lưng, do dự giây lát, nói: “Hạo Vân, chị đang rất rối rắm, em cho chị thời gian mấy ngày đi có được không? Chị phải suy nghĩ cho kĩ rồi mới đưa ra câu trả lời chính xác được.”

“Vâng!” Phương Hạo Vân không ép buộc, hắn biết Tạ Mai Nhi vẫn còn nút thắt chưa được cởi bỏ, cần có thời gian thêm cho cô giải tỏa tâm lí.

Dừng lại một hồi, Phương Hạo Vân chợt nhớ ra điều gì, lấy từ túi áo ra một tép thuốc viên đưa ra Tạ Mai Nhi, nói: “Chị mau uống thuốc này đi!”

Tạ Mai Nhi nhìn vào tép thuốc, thì ra là một loại thuốc viên ngừa thai.

“Ở đâu em có vậy?” Tạ Mai Nhi cảm động khi Phương Hạo Vân biết nghĩ cho cô, dù sau này thế nào đi chăng nữa, hiện nay cô cũng chưa thể có thai.

“Hí hí!” Phương Hạo Vân cười khả ố giải thích: “Tưởng là sẽ khó kiếm ra thứ này, ai ngờ bên hậu cần có sẵn nên em tiện tay thó về đây… Chị Mai, chị đừng hiểu lầm, không phải em muốn chối bỏ trách nhiệm đâu, chỉ là bây giờ chị không thích hợp mang thai, chị cảm thấy thế nào?”

“Điều đó là lẽ đương nhiên mà…” Tạ Mai Nhi bỉu môi, phụng phịu: “Ai mà thèm sinh con cho em chứ, chị đâu có thật lòng yêu em.”

Phương Hạo Vân biết con gái hay nói ngược, Tạ Mai Nhi cũng không ngoại lệ, nói: “Chị Mai, đừng trốn tránh nữa, chúng ta cùng nhau đối mặt thực tế đi!”



Nói thật lòng, Phương Hạo Vân không hề nghĩ tới mình sẽ có nhiều cô gái đến thế, nhưng tình thế đưa đẩy, tất cả mọi việc cứ xảy ra như lập trình sẵn, hắn muốn tránh cũng không được.

Hơn nữa, hắn cũng từ từ ý thức được tình cảm là thứ không thể đè nén, như trường hợp của Tạ Mai Nhi, xem tựa mù quáng nhưng lại diễn ra rất tự nhiên.

Đã làm rồi thì không có gì phải hối hận, Phương Hạo Vân cười hi hí, ghé sát tai Tạ Mai Nhi đề nghị: “Chị Mai, nắng sớm tươi đẹp, chúng ta làm thêm một lần nữa đi…”

Tạ Mai Nhi trải qua lần đầu ăn trái cấm, vị ngọt vẫn phảng phất trong tim, nghe Phương Hạo Vân đề nghị cơ thể đã nhột nhạt.

Phương Hạo Vân phát hiện cơ thể chị Mai rất nhạy cảm, trong lòng vui mừng, quyết định làm tới thêm một lần nữa, chuyện này càng làm nhiều càng dễ gắn kết tình cảm.

“Chị Mai, để em xoa bóp cho chị, trông chị có vẻ mệt mỏi.”

Phương Hạo Vân bịa ra một lí do chính đáng, đôi tay mơn trớn trên cơ thể Tạ Mai Nhi, từ cổ xuống ngực, đến bụng, cuối cùng dừng lại ở giữa hai chân mò mẫm.

Tạ Mai Nhi toàn thân tê tái, nguýt dài: “Hạo Vân, em hư lắm!”

“Chị Mai, chẳng lẽ chị không muốn làm thêm lần nữa sao?” Phương Hạo Vân ghé tai cô nói nhỏ, phà hơi vào tai khiến cô gái giật bắn lên.

“Hạo Vân… chị…” Tạ Mai Nhi thích lắm chứ, nhưng đêm qua làm điên cuồng quá đến giờ vẫn còn đau, không biết tiếp tục làm nữa có sao không nữa?

Ngón tay của Phương Hạo Vân lúc này đã thò vào trong, cơ thể Tạ Mai Nhi nóng rang, giả vờ đẩy nhẹ hắn.

Tạ Mai Nhi tuy xấu hổ nhưng càng muốn thử lại cảm giác khoan khoái đêm qua, hơn nữa cô nghĩ đây là cách kết nối giữa cô và Hạo Vân, hai người sẽ thuộc về nhau.

Phương Hạo Vân dục vọng tràn trề, nếu không nghĩ đến chị Mai đêm qua mới bị phá trinh, chắc hắn phải làm suốt năm bảy lần mới thỏa mãn.

Tạ Mai Nhi càng lúc càng to gan, cô thấy Phương Hạo Vân chưa đạt cực khoái, đột nhiên cúi đầu xuống dùng miệng tiếp tục thỏa mãn cho hắn…

Hai người vui vẻ trong phòng, không nhận ra bên ngoài có người đi tới. Sáng sớm thức dậy 3 cô gái Kỳ, Mỹ Kỳ, Tuyết Di không liên lạc được với Phương Hạo Vân nên chia nhau ra đi tìm.

Kỳ và Mỹ Kỳ đi ra công trường, còn Phương Tuyết Di thì đến tòa nhà văn phòng tìm đến phòng làm việc của Tạ Mai Nhi. Vừa lại gần cánh cửa, Phương Tuyết Di đã nghe tiếng rên rỉ sung sướng trong đó. Sau giây phút ngỡ ngàng, cô biết có người đang làm chuyện ấy trong phòng.

Lúc đầu Phương Tuyết Di còn tưởng Tạ Mai Nhi đang vụng trộm với người khác, nhưng nghe kĩ hơn lại là tiếng thở gấp gáp của thằng tiểu tử Hạo Vân. Phương Tuyết Di tức tối trong lòng, thật không ngờ hai người đã phát triển đến mức lên giường với nhau.

“Thằng em trai hư đốn…” Phương Tuyết Di không biết nên nói gì hơn, những chuyện như thế đã không phải lần đầu, tại sao ông trời cứ để cô bắt gặp cảnh này hoài chứ?

Lần này Phương Tuyết Di không muốn ở lại nhìn trộm, cô đang rất bực bội, nhanh chóng bỏ đi, lúc ra khỏi cửa, cô quay đầu lại theo phản xạ xem có rớt lại thứ gì không.



Sau khi ra khỏi tòa nhà văn phòng, Phương Tuyết Di lấy điện thoại ra bấm gọi cho Bạch Lăng Kỳ, thông báo với họ đã tìm được Hạo Vân rồi, bảo họ không cần lo lắng, nhưng cô nói dối Hạo Vân đang làm việc… Thì đúng mà, hắn không làm việc thì đang làm gì chứ?

“Thằng tiểu tử, cứ vướng vào nhiều nợ tình như thế, sau này coi em xử lí thế nào?” Phương Hạo Vân nghiến răng tức giận, thật muốn xông vào cắn chết thằng em hư đốn kia.

Giống như lần trước, Phương Hạo Vân đang trong cơn khoái lạc không phát hiện chị Tuyết Di, khi luồng khí của hắn bắn phụt vào miệng Tạ Mai Nhi, Phương Hạo Vân nhịn không được rú lên phấn khích.

“Đồ đáng ghét!” Tạ Mai Nhi nhổm dậy cắn phập một phát vào vai hắn.

Phương Hạo Vân cười hí hí, chỉ mấy phút sau vết răng đã biến mất, cơ thể hắn có khả năng tự hồi phục biến thái, muốn để lại dấu vết trên người hắn thật khó khăn.

“Phải rồi, Hạo Vân, em có liên lạc với chị Mỹ Kỳ không? Hồi nãy lúc em đi lấy canh gà, chị Mỹ Kỳ gọi vào máy chị hỏi có gặp em không nè.” Tạ Mai Nhi đột nhiên sực nhớ.

Phương Hạo Vân ngớ ra, vỗ trán một cái, nói: “Em quên mất, đêm qua em nói với họ là bàn công việc với chị, còn hẹn sáng nay sẽ cùng leo núi dã ngoại… Đợi đã, máy điện thoại của em hết pin nên tự tắt luôn rồi.”

“Thôi rồi, bây giờ mấy giờ rồi, họ nhất định đã túa ra đi tìm em… Em mau mặc quần áo vào đi, nói không chừng họ sắp tìm đến nơi đấy…” Tạ Mai Nhi hoảng lên, hối thúc Phương Hạo Vân mặc quần áo, còn cô cố gắng bước xuống giường.

Phương Hạo Vân do dự giây lát, vội thay cục pin dự bị vào máy, gửi tin nhắn thông báo tới Phương Tuyết Di, Kỳ và chị Mỹ Kỳ nói là đêm qua làm việc mệt quá ngủ lại văn phòng công ty, giờ mới thức dậy.

Phương Hạo Vân không hề biết gian tình đã bị chị Tuyết Di phát hiện, giờ có nói dối cũng đâu còn tác dụng.

Tất nhiên chị Mỹ Kỳ và Kỳ không biết sự thật nên hồi đáp ngay, nói là đợi hắn về cùng ăn sáng.

“Hạo Vân, em đi tắm đi…” Tạ Mai Nhi hãy còn hơi đau nhưng giờ tự đi đã không là vấn đề lớn.

Đợi khi Phương Hạo Vân tắm xong, Tạ Mai Nhi cũng trang điểm xong, hai má ửng hồng, nhìn vào là biết xảy ra chuyện gì.

“Hạo Vân, em làm mạnh quá, chị còn đau nè, lát nữa sao mà gặp mặt mọi người đây?” Tạ Mai Nhi nũng nịu.

Phương Hạo Vân cười hô hố, đề nghị: “Hay là hôm nay chị cứ nằm nghỉ trên giường, em nói với mọi người là chị ngả bệnh, như thế có được không?”

“Không được!” Tạ Mai Nhi phản đối ngay: “Hôm qua còn khỏe, bàn công việc với em đến nửa đêm lại ngả bệnh, nói ra ngoài dễ khiến người ta nghi ngờ lắm, hơn nữa hôm nay chị còn rất nhiều việc phải làm, thôi thì chị ráng nhịn đau vậy.”

Phương Hạo Vân bước tới gần, vòng tay ôm lấy eo cô gái, dịu dàng nói: “Chị Mai, thật ra em có cách này có thể giúp chị giải trừ cơn đau ngay tức thì…”

Tạ Mai Nhi ngẩng đầu lên hỏi dồn: “Cách gì vậy? Mau nói đi, chỉ cần giúp chị xoa dịu cơn đau, em bảo chị làm gì cũng được…”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hoán Kiểm Trọng Sanh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook