Quyển 11 - Chương 3: Bị đánh lén
Xích Tuyết
15/04/2013
"Thị trưởng Dương, hãy nghe con nói ... Con người của Lâm Quốc Đống tuy rằng không xấu, nhưng ông ta làm việc không quyết đoán, hơn nữa còn đối xử với những xí nghiệp chim di trú của đám người kia quá nhẹ nhàng, thậm chí còn có vẻ giống như nô lệ. Người như vậy, con không thích ... dân của thành phố Hoa Hải cũng không thích. Thị trưởng Dương, không cần có gánh nặng tâm lý, thị trưởng tốt như chú càng cần có vị trí quan trọng để làm việc, mưu lợi cho dân chúng ..."
"Được rồi!"
Dương Vọng Giang cũng không phải là người nhiều lời, những lời của Phương Hạo Vân ông cũng biết.
Hơn nữa trong việc xử lý vụ xí nghiệp chim di trú, cách làm của Lâm Quốc Đống quả thật rất quá đáng ... Nhưng mà dù sao người ta cũng là bí thư, hắn cuối cùng vẫn không thể nói là không phục.
Nói thật, với phương pháp xử lý hiện tại bây giờ, xử lý những xí nghiệp chim di trú này quá nhẹ, hoàn toàn là chỉ cảnh cáo cho có lệ.
Đối với quốc gia, điố với nhân dân đúng là không có chổ tốt.
Hơn nữa, hắn rốt cục cũng không rõ, vì sao thân là người dân Hoa Hải, một cán bộ cấp cao lại có thể cung kính với đám người nước ngoài như vậy.
"Hạo Vân, cảm ơn con đã tin tưởng và hiểu chú như vậy ..." Dương Vọng Giang nghiêm mặt nói : "Con cứ yên tâm, chú sẽ không làm cho con thất vọng đâu ..."
Ba ngày sau, Dương Vọng Giang nghe được tin Lâm Quốc Đống nghỉ hưu, mà bản thân ông trở thành nhân vật đứng đầu trong việc kế nhiệm.
Trong lúc nhất thời, khách đến tặng lễ tới lui không ngừng.
Loại hiện tượng như vậy, Dương Vọng Giang cũng không từ chối, cũng không có nói hùa cái gì với tin đồn bốn phía cả. Ông ta vẫn giữ một thái độ, nếu là khách mời thì từ chối. Quà tặng, món nào dưới một trăm đồng thì ông nhận hết, còn hơn một trăm đồng hoặc quá lớn thì tất cả sẽ chuyển cho quỹ phúc lợi của thành phố.
Xử lý Lâm Quốc Đống, đây là kết quả mà Phương Hạo Vân muốn thử với cấp trên.
Lã Thiên Hành tuy rằng đã rời khỏi SeeDs rồi, nhưng bây giờ ông ta vẫn phụ trách một vị trí quan trọng do cấp trên giao, đặc biệt phụ trách liên lạc với Phương Hạo Vân.
Theo tình huống bây giờ cho thấy, cấp trên đã tỏ ra nhượng bộ rồi, bọn họ dường như cũng ý thức được thế lực của Phương Hạo Vân.
Trên thực tế, từ Luân Đôn đến đây, Lã Thiên Hành đã cầm tư liệu của Trần Thanh Thanh giao cho cấp trên, cấp trên cũng cẩn thận nghiên cứu tư liệu đó. Nhưng theo tình hình bây giờ cho thấy, bọn họ vẫn còn hoài nghi tính chân thật của phần tư liệu đó.
Có điều, do Lã Thiên Hành kiên trì, nên bọn họ mới chịu nhượng bộ một chút.
Đương nhiên, trước khi tận mắt nhìn thấy được lực lượng chân thật của Phương Hạo Vân, thì bọn họ không tính sẽ nhượng bộ thêm một bước nào cả.
Đối với chuyện này, Lã Thiên Hành cảm thấy vô cùng lo lắng.
Ông ta và Phương Hạo Vân quen nhau đã lâu, đối với năng lực của Phương Hạo Vân, trong lòng ông cũng rõ ràng nhất. Nhất là phần tư liệu do cháu gái Trần Thanh Thanh đưa cho, càng thấy ghê gớm hơn.
Ngày đó nói chuyện với Phương Hạo Vân xong, tuy rằng cách nói chuyện của Phương Hạo Vân không khách khí, nhưng hắn quả thật là có cái bản lĩnh để cuồng ngạo.
Với lực lượng mà hắn nắm giữ bây giờ, nếu trong tâm của hắn có ý đồ, thì làm gì còn cơ hội nào cho đám chính khách nói chuyện sao?
"Mình còn cần phải cố gắng!" Lã Thiên Hành quyết định đi nói chuyện với cấp trên, ít nhất cũng để cho bọn họ biết được thế lực chân chính của Phương Hạo Vân.
Việc Dương Vọng Giang nhận mệnh thì rất nhanh đến đây, trừ một số ít tập đoàn cá biệt ra, thì phần lớn mọi người đều ủng hộ.
Dương Vọng Giang khí phách hăng hái, tính rằng sẽ vung tay làm đại sự.
Từ lúc bắt đầu, Phương Hạo Vân đã nói cho ông biết, dặn ông cứ yên tâm làm việc, hắn sẽ làm trụ cột và hậu thuẫn kiên cố cho ông.
Phương Hạo Vân quyết định định cư tại Hoa Hải, hắn nuôi chí muốn làm cho Hoa Hải trở thành thành phố đứng đầu thế giới. Vài năm sau, hắn sẽ làm việc dựa trên sức lực của mình, không ảnh hưởng đến lợi ích của quốc gia hay nhân dân để kiến tạo nên điều đó.
Tất cả, tất cả đều đã nằm trong tay của hắn.
Dưới sự hộ tống của Bạch Phúc, Trương Mỹ Kỳ đã từ thôn Lưu Thủy đi đến Đằng Phi, nhận chức tổng giám đốc khách hàng của Đằng Phi. Đây là một vị trí tương đối quan trọng, có điều Tạ Mai Nhi ở thôn Lưu Thủy rèn luyện lâu như vậy, hoàn toàn có năng lực đảm nhiệm cái này. Cô làm tổng giám đốc khách hàng, hoàn toàn xứng đáng.
Ngày sinh của Trương Mỹ Kỳ đã xác định rồi, chỉ còn vài ngày nữa thôi. Trác Nhã đã giao hết công việc cho con gái, tự mình dành thời gian ra chăm sóc cho Trương Mỹ Kỳ.
Trọng trách trên người của Phương Tuyết Di càng lúc càng nặng, nhất là sau khi Trác Nhã đi, toàn bộ chuyện lớn chuyện nhỏ trong tập đoàn Thịnh Hâm đều tự mình cô xử lý, công việc mỗi ngày kéo dài gần mười mấy tiếng.
Đối với cái này, Phương Tuyết Di không hề oán hận một câu nào cả.
Ngược lại, cô vô cùng thích thú với trạng thái làm việc như vậy.
Chỉ là, trong lòng cô thường xuyên nhớ đến Phương Hạo Vân, Phương Hạo Vân đã trở về một thời gian rồi, mà cho đến giờ vẫn chưa đến đây, điều này làm cho lòng cô cảm thấy hơi nghẹn khuất và bất mãn.
Có điều cô cũng đã hỏi thăm người ta, gần đây Hạo Vân rất bận, phỏng chừng là còn cần vài ngày nữa.
Ngay trong lúc Phương Tuyết Di đang ngồi nghĩ về Phương Hạo Vân, thì Phương Hạo Vân cũng đang trên đường đến đây, chỉ là đang đi được nửa đường thì hắn nhận được điện thoại của Long Hi Phượng, nói là Mộc Nguyệt Dung có chuyện quan trọng cần thương lượng với hắn.
Điều này làm cho cẩn thận suy nghĩ sau khi cúp điện thoại, vấn đề phân phối lợi ích của Nam Cung thế gia tuy rằng đã kết thúc, có điều hay người đàn bà kia vẫn chưa chịu chấm dứt. Sớm muộn gì cũng sẽ là một tai họa ngầm, không bằng nhân cơ hội này đi qua, giải quyết tất cả phiền toái luôn một lần.
Có điều, nên áp dụng phương pháp nào để giải quyết, thì Phương Hạo Vân vẫn còn chưa nghĩ xong.
Đổi đầu xe lại, nửa tiếng sau, Phương Hạo Vân đã lái Lamborghini đến chổ ở của Mộc Nguyệt Dung. Sau khi xe dừng lại, hắn báo tên của mình qua hệ thống giám sát, cửa lập tức được mở ra, hắn thong thả bước vào trong. Đã nhiều ngày không thấy, mà cảnh vật bên trong hội sở vẫn như trước, tràn ngập mùi hoa thơm ngát thản nhiên.
Đúng lúc này, Phương Hạo Vân đột nhiên cảm ứng được một tia nguy hiểm, lập tức, Thiên Phạt trong cơ thể cũng rục rịch, không cần nghi ngờ, xung quanh có nguy hiểm.
"Người nào, ra đi!"
Phương Hạo Vân dừng chân lại, quát : "Ma quỷ phương nào, nếu đã đến, thì hiện thân đi .."
"Ha ha..."
Tiếng cười vang lên, có một bóng người nhảy ra từ hoa viên : "Mày chính là Phương Hạo Vân à, có người bỏ tiền ra kêu tao chặt đầu của mày ..."
Người này vừa nói xong, hay tai lập tức chà xát lại với nhau, chỉ lát sau, một luồng khói đen từ tay của hắn lập tức phụt ra, sau khi luồng khói đen này xuất hiện, lập tức chậm rãi thổi đến hướng của Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân không dám chủ quan, chân phải bước về phía trước một bước, chân khí nội gia trong cơ thể ngưng tụ lại trong lòng bàn tay mà ra, hướng đến luồng khói đen ấy, trong phút chốc, khí kình lạnh thấu xương lập tức tràn ngập bốn phía.
Sau khi kình của Phương Hạo Vân gặp phải luồng khói đen của tên kia, lập tức phát ra một tiếng nổi.
"Là khói độc?" Phương Hạo Vân hơi kinh hãi, xã hội bây giờ rất phát triển, cao thủ nội gia dùng độc hầu như đã tuyệt tích hết rồi. Mà khói độc của tên này thậm chí còn có thể ăn mòn được chân khí nội gia, quả thật là không thể tưởng tượng được.
Ngay trong lúc hắn sửng sốt, thì luồng khói độc của tên kia lập tức trở nên giống một con rắn cuốn đến, tốc độ cực nhanh, hơn hẳn cái tốc độ bắn ra khi nãy.
Đồng thời, người này chợt động, chỉ thấy hắn dùng tốc độ cực nhanh lao đến hướng Phương Hạo Vân, cách khoảng bốn mét, chưởng phải đột nhiên tung lên huyệt Thái Dương của Phương Hạo Vân, tốc độ rất nhanh, kình lực cực mạnh, đủ làm cho người ta líu lưỡi.
Đối mặt với biến cố như thế, trong lòng Phương Hạo Vân vẫn thản nhiên như không, tuy rằng đây là lần đầu tiên hắn gặp phải cao thủ dùng độc, nhưng tài năng đầy mình, hắn còn gì phải lo?
Chỉ thấy bàn tay mà Phương Hạo Vân đánh ra lập tức thu về, ngay lập tức, Thiên Phạt xuất hiện nơi tay, bổ một đao về hướng cổ của tên đó, đao và chưởng của hai người lập tức chạm vào nhau.
"Ầm!"
Một tiếng, một tiếng nổ lớn vang lên, đòn công kích của hai người chạm vào nhau, Tịnh Thế Tử Viêm theo đao thế nhanh chóng đánh về hướng tên kia.
Tên kia cực kỳ sợ hãi, vội vàng lui về sau, nhưng Tịnh Thế Tử Viêm vẫn chui vào trong cơ thể của hắn.
Sau khi tiếng nổ kết thúc, hai người nhanh chóng lui về sau.
Nhìn vào thì thấy hai người tựa hồ là có lực lượng ngang nhau. Nhưng trên thực tế thì không hề như vậy, Phương Hạo Vân tuyệt đối đã chiếm ưu thế rồi.
Đầu tiên, hắn chưa thi triển toàn lực.
Thứ hai, Tịnh Thế Tử Viêm của hắn đã chui vào trong cơ thể của đối phương.
Tịnh Thế Tử Viêm vừa vào trong, tên áo đen kia lập tức cảm thấy bàn tay giống như bị lửa thiêu, dưới sự kinh hãi, hắn lập tức quát trầm một tiếng, khí độc trong cơ thể đồng thời hướng xuống cảnh tay, dùng toàn lực để đuổi ngọn lửa kỳ dị này ra khỏi cánh tay.
Trong cùng thời gian đó, Phương Hạo Vân cũng hít sâu một hơi, dừng lại trước mặt tên này, nói : "Mày rốt cục là ai ... Công phu của mày vẫn còn kém lắm, chưa đủ để ám sát tao ... Xem ra khách hàng của mày không nói cho mày biết tin tức liên quan về tao ..." Đối với lần ám sát hôm nay, Phương Hạo Vân cảm thấy hơi khó hiểu. Theo lý mà nói, tất cả đối thủ của mình đều đã bị tiêu diệt, làm gì còn có ai phái người đến ám sát mình chứ.
Hơn nữa, cho dù là ám sát, cũng không nên phái một người như vậy được.
Rất nhanh, tên áo đen dùng khí độc trong cơ thể, rốt cục đã đẩy được Tịnh Thế Tử Viêm trong cánh tay ra, có điều, cánh tay phải của hắn hầu như đã bị tàn phế.
"Mày phế cánh tay phải của tao, tao muốn giết mày ..." Người áo đen làm rớt cái khăn che mặt đi, để lộ ra khuôn mặt dữ tợn, là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi.
Chỉ thấy dung mạo của người đàn ông trung niên đã trở nên dữ tợn, khí độc màu đen chạy khắp cơ thể, quanh quẩn toàn thân, hình thành một vòng bảo hộ.
Công phu người này tuy rằng không đủ mạnh, nhưng độc công trong người cũng không tầm thường.
Phương Hạo Vân không dám chậm trễ, quanh thân cũng dấy lên Tịnh Thế Tử Viêm, chém một đao về đối phương. Người đàn ông trung niên quát trầm một tiếng, tụ khí độc lên tay trái, toàn lực đẩy ra.
Thật bất ngờ, lần này Tịnh Thế Tử Viêm không có phản ứng với luồng khí độc kia, mà lướt qua luôn, và lao thẳng vào người đàn ông trung niên, thân thể của ông ta lập tức bị ngọn lửa của Tịnh Thế Tử Viêm nuốt chửng.
Sau vài tiếng kêu thảm, thân thể của ông ta lập tức cháy đen thành than.
"Không xong, trúng độc ..." Mà đúng lúc này, Phương Hạo Vân không cẩn thận hít một hơi khí độc vào, ý nghĩ lập tức trở nên hỗn loạn, mắt mờ đi ...
"Mẹ à, Hạo Van bị người ta đánh lén ... sống chết chưa rõ, chúng ta nhanh chóng qua coi đi ..." Long Hi Phượng chạy vào, thất thanh la lớn.
Trước đó, Mộc Nguyệt Dung đã nhận được thông báo của Long Hi Phượng, nói là hôm nay Phương Hạo Vân sẽ đến đây, cho nên sáng sớm bà đã chuẩn bị quần áo trang điểm này nọ, nhìn vào trong gương, khuôn mặt của bà trông cùng lắm chỉ mới có ngoài ba mươi thôi. Công hiệu của đại hoàn đan càng ngày càng rõ rệt, nó không chỉ là thay đổi vẻ bề ngoài đơn giản nữa, phần bên trong cơ thể cũng dần dần được trẻ hóa đi. Bây giờ trông bà như một thiếu phụ hoài xuân vậy, những cái này đều là do Long Hi Phượng khuyên bảo, cho nên sau cùng đối với vẻ bề ngoài của mình, bà cũng đã có chút niềm tin rồi.
"Cái gì!!!"
Mộc Nguyệt Dung dường như rất là bất ngờ : "Con nói là Hạo Vân bị đánh lén ?"
"Đúng vậy!"
Vẻ mặt của Long Hi Phượng đầy lo lắng, nói : "Con nhận được thông báo, Hạo Vân đã hôn mê bất tỉnh rồi, đang ở bên cạnh hoa viên, bây giờ chúng ta chạy đến nhanh, lỡ như Hạo Vân mà xảy ra chuyện gì, Nam Cung thế gia chúng ta sợ rằng sẽ xong đời ..."
"đi nhanh đi!"
Vừa được Long Hi Phượng nhắc nhở, Mộc Nguyệt Dung lập tức rõ ràng được mức độ nghiêm trọng của vấn đề.
Hai người nhanh chóng chạy đến, mà bây giờ Phương Hạo Vân đang rất dau đầu, thần trí thì hỗn loạn, Hắn nhiều lần sử dụng Tịnh Thế Tử Viêm cùng với chân khí nội gia để bức loại độc ấy ra ngoài, nhưng không có tác dụng nào cả!
Bởi vì luồng khí độc kia không phải là thứ tà ác, cho nên Tịnh Thế Tử Viêm không có phản ứng.
Mà nó cũng không có tính chất nguy hiểm, cũng không xác định rõ ràng, cho nên cũng không thể dùng chân khí để bức ra được.
Hiển nhiên, loại độc do tên áo đen dùng lần cuối này rõ ràng đã khác hẳn lần trước.
"Phương thiếu gia, cậu không sao chứ?" Mộc Nguyệt Dung cùng Long Hi Phượng phi thân đến, nhìn thấy thân hình của Phương Hạo Vân lắc lư đứng không vững, lập tức nhào đến đỡ.
Dưới tình thế cấp bách, Mộc Nguyệt Dung đã ôm lấy Phương Hạo Vân vào lòng ngực.
Một mùi thơm ngát vào mũi, làm cho tâm thần của Phương Hạo Vân nhộn nhạo, trong bụng lập tức xuất hiện một ngọn lửa không tên, làm cho thân thể của hắn nóng khô.
Vẻ mặt của Mộc Nguyệt Dung hơi lo lắng, thân thiết hỏi : "Hạo Vân, cậu không sao chứ ..."
Nhìn đôi mắt đẹp của Phương Hạo Vân, trong con mắt của Phương Hạo Vân hiện lên một sự si mê. Lúc này, đầu óc của hắn vẫn còn hơi tỉnh táo, hắn rốt cục đã rõ ràng mọi chuyện.
Loại độc mà tên áo đen ấy sử dụng lần cuối ấy chẳng phải là khí độc nguy hiểm gì cả, chỉ là một loại xuân dược, loại xuân dược này khi tiếp xúc với mùi thơm trên cơ thể đàn bà lập tức phát sinh tác dụng kích tình mãnh liệt.
Bây giờ, nằm trong lòng ngực của Mộc Nguyệt Dung, ý thức của hắn dần trở nên hỗn loạn hơn.
"Mẹ, ôm hắn trở về đi .." Long Hi Phượng nói : "Nhất định phải cứu hắn, nếu không con và mẹ, ngay cả Nam Cung thế gia đều sẽ bị diệt ..."
Mộc Nguyệt Dung ôm lấy Phương Hạo Vân, phi thân vài lần, lập tức đến phòng riêng của mình, một cước đá tung cửa phòng ra, Mộc Nguyệt Dung ôm lấy Phương Hạo Vân đặt lên trên giường.
Sau khi đặt Phương Hạo Vân lên trên giường, thấy ánh mắt của hắn dần dần nhắm lại, tim đập chậm đi, Mộc Nguyệt Dung sợ đến mức hoang mang không biết làm gì. Nếu Phương Hạo Vân chết trên giường của bà, thì bà có nói gì cũng không giải thích rõ.
"Hạo Vân, cậu làm sao vậy? Cậu đừng làm tôi sợ ..." Vốn Mộc Nguyệt Dung ung dung bình tĩnh bây giờ đã luống cuống tay chân, giọng nói vốn lịch sự tao nhã đã lộ ra vẻ sợ hãi kèm theo tiếng khóc. Bà đỡ lấy Phương Hạo Vân ngồi dậy, dùng tay ngọc ôm chặt lấy Phương Hạo Vân vào lòng, tay còn lại đưa ra sau lưng hắn, liều mạng vận khí. Đưa mặt áp sát mặt của hắn, thỉnh thoáng quan sát nhịp tim của hắn, lúc này, bà đã quên mất xấu hổ luôn rồi.
"Mẹ à, hình như không có tác dụng ..." Trong đôi mắt của Long Hi Phượng hiện lên một tia gian xảo.
Mộc Nguyệt Dung nghe thấy thế, lập tức khẩn trương, lại thả Phương Hạo Vân nằm xuống giường, đưa lổ tai áp lên ngực của Phương Hạo Vân, sau một hồi lại không nghe thấy tiếng tim đập, làm bà gấp đến nổi muốn khóc lên.
"Nên làm thế nào cho tốt đây ..." Mộc Nguyệt Dung rất rõ địa vị và thế lực của Phương Hạo Vân, cái này chính là trêu chọc phiền toái cho Nam Cung thế gia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.