Quyển 5 - Chương 36: Có dám hay không?
Xích Tuyết
15/04/2013
“Bọn mày định làm gì đó? Mau nhanh lên đi! Hay muốn ngồi ở đây mãi?”
Phiên dịch Trương vốn không biết Phương Hạo Vân, cho nên vẫn tỏ thái độ cố chấp và khó chịu vô cùng, vừa đi vừa kêu to lên. Quả thật đồng chí cán bộ này đã bị oán khí chất đầy trong đầu rồi.
“Chát!”
A Tài vừa nghe vậy, liền vươn tay tát vào mặt đồng chí cán bộ một cái, sau đó lạnh giọng nói:
“Đồ ngu!”
Vốn thường xuyên bị người ta tát tai nên hôm nay A Tài cũng muốn thử cái cảm giác dễ gây nghiện này, quả thật rất là thoải mái, khó trách Vương thiếu gia lại hay đánh mình như vậy.
“Các người…các người…cứ chờ đó…”
Một cái tát tai là vừa đủ làm thức tỉnh gã cán bộ, hiển nhiên gã hiểu được người trẻ tuổi này có lai lịch không nhỏ, nên rất khôn ngoan lui về sau mấy bước.
Mặt Sẹo cảm thấy khá do dự, cuối cùng cũng quyết định đi khỏi đây. Lần trước bị đá muốn vỡ trứng, ai biết lần này có bị vỡ thật luôn không? Gần đây gã đã ngộ ra được một cái đạo lý, đó là chết vinh không bằng sống nhục, được sống chính là niềm hạnh phúc rồi! Gã không muốn chết, gã còn chưa sống đủ cơ mà…
Mắt thấy đám người Hỏa Long bang còn đang hung hăng thế mà giờ lại cúp đuôi chạy như chó, Matsuda và phiên dịch Trương nhất thời ngây dại, vốn còn tưởng rằng có thể xả giận, nhưng giờ mới biết mình đã cao hứng quá sớm.
“Mau báo cảnh sát, nói rằng có một gã người Nhật ở đây gây chuyện đánh người…”
Phương Hạo Vân lạnh nhạt nói. A Tài phản ứng trước tiên, lập tức rút điện thoại gọi cho cảnh sát.
Qua điện thoại, A Tài liền tuôn ra một lô một lốc cho cảnh sát rằng có một gã người Nhật đang gây mất trật tự công cộng, lại còn muốn cưỡng ép phụ nữ, rồi còn có kẻ tình nghi cấu kết xã hội đen, lại có người bị tình nghi là mua bán chất kích thích… Suýt chút nữa là A Tài cũng nói hết luôn tội trạng của mình rồi.
Cảnh sát trực ban bị A Tài dọa đến phát sợ. Sau một lúc ngạc nhiên, mới vội vàng hỏi rõ lại một lần. A Tài vẫn lưu loát lặp lại vanh vách những điều mình vừa nói.
Tay cảnh sát trực ban ý thức được sự việc trọng đại, lập tức gọi cho lãnh đạo bộ chỉ huy, báo cáo là có một bọn người Nhật đang quậy phá… Bộ chỉ huy sau khi bàn bạc, liền liên hệ trước tiên với Cục trị an chi đội thành phố. Sau khi nghe báo cáo tình hình thực tế, đội trị an ngỏ ý rằng thời gian cấp cách, nên giao cho đội cảnh sát hình sự thành phố tới xử lý.
“Hay là cứ để cho đội trị an xử lý đi…”
Trương Bưu tâm tư vốn luôn đặt vào việc bảo vệ Hoa Thiên Minh, cho dù đó là vụ án chết người, chỉ cần không phải trọng án thì hắn cũng chẳng muốn để tâm tới. Huống chi đây chẳng qua chỉ là gây sự đánh nhau.
“Đội trưởng, theo như lãnh đạo Bộ chỉ huy nói, thì đội trị an bên kia đã phúc đáp rằng vụ án này có tính chất vô cùng hệ trọng, phải do đích thân đội cảnh sát hình sự ra mặt mới được…”
Trương Bưu suy tư một chút, sau đó cau mày nói:
“Như vậy đi, cậu mang vài anh em qua đó xem sự tình thế nào…Nhớ kỹ, cố gắng hạn chế phát sinh rắc rối…”
Năm phút đồng hồ sau, Tiểu Lý đã mang thêm hai đồng nghiệp chạy ra ôtô đang đậu trước cửa. Vừa ra tới xe thì đụng phải tham mưu của đội trị an là Hạ Cường.
“Lý phụ tá, lên xe tôi trước đi, tôi có chút chuyện cần nói rõ với anh…”
Tiểu Lý bây giờ là phụ tá của Trương Bưu, cũng là phụ tá của đội trưởng đội cảnh sát hình sự… Bình thường trừ cục trưởng ra thì tất cả các đồng nghiệp đều gọi hắn là Lý phụ tá.
Tiểu Lý do dự một chút, dặn dò hai dồng nghiệp ở lại đợi lệnh, sau đó bước lên xe của Hạ Cường. Vừa đóng cửa xe liền cau mày hỏi:
“Lão Hạ, các người đang giở trò quỷ gỉ thế? Không phải nói bên các người không quản được vụ này sao? Rốt cục là đã xảy ra chuyện gì?”
“Lý phụ tá, chuyện này nói lớn thì không lớn, nhỏ thì cũng không nhỏ…”
Hạ Cường phân trần:
“Từ đầu đến cuối tôi đều nắm rất rõ. Có một gã người Nhật muốn ép một cô bé sinh viên lên giường, bị cự tuyệt liền động tay động chân với người ta. Sau có người vì cứu cô bé mà đánh cho tên Nhật đó một trận. Mà gã người Nhật này vừa hay lại là khách quý của Vương phó quận trưởng bên thương mại… Đi cùng gã còn có một nhân viên đối ngoại cũng bị người ta coi là Hán gian, nện cho một trận…”
“Tốt, làm rất tốt…”
Tiểu Lý vốn ghét ác như thù, sau khi nghe Hạ Cường giảng thuật, nhất thời vỗ tay nói:
“Mấy thằng nhóc này coi như làm được một chuyện tốt. Đáng đánh lắm, mẹ kiếp, xem tính cách của thằng Nhật kia, bây giờ là năm bao nhiêu rồi mà còn muốn diễn lại mấy trò trong quá khứ…”
“Lý phụ tá, vừa rồi bên ngoại vụ có điện cho tôi, ngỏ ý là muốn đem tác động của chuyện này giảm đến mức thấp nhất, nhất là muốn cho mấy vị khách nước ngoài đó hài lòng. Không những bảo chúng ta lập tức phải bắt người đã đánh tên Nhật đó, mà còn muốn bắt luôn cô bé kia vì cái tội câu dẫn người ngoại quốc...”
Đến đây, Hạ Cường tức giận nói:
“Mẹ nó, bên ngoại vụ làm cũng thật là quá đáng, người ta đường đường là sinh viên đại học trong trắng, theo lời bọn họ thành ra lại là hạng gái không đứng đắn, đi quyến rũ người khác…”
“Lại có chuyện như thế à…”
Tiểu Lý đùng đùng lửa giận:
“Đây không phải là lật ngược, nói trắng thành đen sao?”
Hạ Cường thở dài một tiếng, nói:
“Lý phụ tá, vừa rồi tôi suy nghĩ, tám năm kháng chiến không phải chúng ta đã giành thắng lợi sao? Tại sao còn phải cúi đầu trước bọn đó…”
Tiểu Lý vỗ vai Hạ Cường, hỏi:
“Anh định làm như thế nào?”
“Dù sao tôi cũng không muốn làm chuyện trái với lương tâm…mẹ nó, tôi cũng nghĩ kỹ rồi, cùng lắm thì trút bỏ bộ cảnh phục này, về nhà cày ruộng với ông bà…”
Hạ Cường giận dữ nói.
Tiểu Lý đập mạnh một quyền, quát lên:
“Anh cứ nói hươu nói vượn, cái gì mà về nhà cày ruộng? Nếu anh không làm nữa thì ngành cảnh sát chúng ta không phải mất đi một cảnh sát chính trực sao? Nghe tôi nói, chuyện này chúng ta cần thận trọng xử lý, sao cho trong ngoài đều êm thắm…”
“Tôi nghe lời cậu, cậu nói làm thế nào thì cứ như thế đó nhé?”
Hạ Cường hiểu được ý của Tiểu Lý cũng không muốn làm theo mệnh lệnh.
“Lão Hạ, nghe tôi nói, chuyện này để tôi xử lý, chịu trách nhiệm chủ yếu, nếu có chuyện gì thì cứ để tôi gánh lấy…Cũng như anh nói, cùng lắm thì tôi không làm nữa. Nhưng anh thì không thể như vậy được, con của anh năm nay vừa lên đại học, nếu anh mất việc thì lấy đâu ra tiền học phí…”
Tiểu Lý căn dặn.
“Không được, không thể nhường cho tiểu tử cậu làm anh hùng một mình được. Tôi tuyệt không khoanh tay đứng nhìn đâu. Như vậy đi Lý phụ tá, chúng ta cùng làm, nếu xảy ra chuyện gì thì cùng gánh vác. Tôi cũng không tin cấp trên lại vì mấy thằng người Nhật đó mà muốn đuổi chúng ta đi…”
Hạ Cường trượng nghĩa nói với Tiểu Lý.
“Hừm…!”
Tiểu Lý thấp giọng oán trách:
“Gần đây chỉ cần có người ngoại quốc xuất hiện thì y như rằng đều mang thân phận khách quý. Không biết anh có nhớ trước đây giới truyền thông có đưa tin, vì để chờ mấy tên ngoại quốc đến trễ, mà cục đường bộ đã dời thời gian xuất phát của một chuyến tàu điện ngầm tới mấy tiếng đồng hồ. Còn bản thân chúng ta nếu chỉ cần qua thời gian soát vé thôi là đã không được lên tàu rồi…
“Mẹ kiếp, lại còn có chuyện này à?”
Hạ Cường xấu hổ nói:
“Thời gian gần đây tôi có chút việc bận trong nhà, nên trừ công việc ra thì rất ít quan tâm tới thông tin bên ngoài…”
“Chuyện này vô cùng chính xác. Tôi còn nghe thấy cư dân mạng bàn luận sôi nổi một phen…”
Tiểu Lý thở dài một cái, nói:
“Cho nên tôi lo chuyện lần này, kẻ chịu thiệt cuối cùng chính là chúng ta mà thôi.”
“Sợ cái gì, luật pháp quy định rồi, chỉ cần ở trong nước ta thì phải tuân thủ theo luật pháp của chúng ta. Lý phụ tá, hôm nay tôi nhất định phải theo đúng luật xử lý nghiêm khắc bọn Nhật này…”
Hạ Cường nhìn thẳng vào mắt Tiểu Lý, nói:
“Nếu không cậu tạm lánh mặt, để tôi vào trước?”
“Được rồi được rồi, đừng tranh cãi nữa, chúng ta cùng nhau vào…”
Tiểu Lý một chân đá cửa xe, cùng Hạ Cường bước ra khỏi xe.
……..
“Nhỡ đâu bọn họ bao che cho bọn Nhật đó thì chúng ta phải làm gì bây giờ?”
Từ xưa đến nay, dân không đấu với quan. Vương Thế Phi sợ nếu cảnh sát đến giúp người Nhật, thì thành ra mình sẽ chịu thiệt thòi.
“Không cần nóng vội, xem tình hình thế nào đã rồi hẵng tính..”
Người làm cảnh sát đều là những hán tử nhiệt huyết, Phương Hạo Vân không tin bọn họ lại nói trắng thành đen, giúp đỡ cho bọn ác. Hơn nữa, đội cảnh sát hình sự của thành phố hiện tại dưới quyền Trương Bưu, lấy tính cách của hắn, tuyệt đối không thể nào sai bọn yếu bóng vía tới được.
Mắt thấy cảnh sát đã đến, những người đang tụ tập để xem náo nhiệt liền tản đi hơn một nửa.
Trương cán bộ của Bộ ngoại vụ vốn đã bị đánh vỡ mắt kính, lúc này thấy có cảnh sát tới, vội vàng chạy tới trước mặt Hạ Cường nói:
“Sao bây giờ các anh mới tới? Hiệu suất xử lý công việc của các anh quả thật quá thấp đó! Xem khách nước ngoài của chúng ta đã bị đánh đến mức nào rồi kìa? Mau, mau bắt bọn này lại… Còn nữa, mau cho người bắt luôn con ả kia đến để xin lỗi khách nước ngoài nữa!”
Hạ Cường khinh thường hừ một tiếng, trầm mặt nói:
“Anh kia! Anh là cái thứ gì, cảnh sát phá án còn cần anh huơ tay múa chân sao?”
Trên thực tế Hạ Cường đã sớm biết tay này là cán bộ của bên ngoại vụ, đối với hành vi của gã, Hạ Cường vô cùng khinh bỉ.
“Anh…anh…”
Trương cán bộ trăm vạn lần không nghĩ cảnh sát lại đối với mình như vậy. Gã nhìn qua Trương Bưu, thấy quân hàm của người này cao hơn Hạ Cường, liền nói:
“Anh là lãnh đạo sao? Mau hạ lệnh cho cấp dưới ra tay đi!”
“Câm mồm, sau đó xéo đi…!”
Tính cách ghét ác như thù của Tiểu Lý càng thêm mạnh, nếu không phải chung quanh có rất nhiều người, thì hắn đã tát cho gã này mấy bạt tai rồi.
“Anh…các anh sao lại dám dối xử với tôi như vậy, tôi là cán bộ bên ngoại vụ, những người này đều là khách quý người ngoại quốc của thành phố Hoa Hải chúng ta đó.”
Trương cán bộ nổi giận. Đây là chuyện quái gì thế này, lãnh đạo ngoại vụ không phải đã gọi điện thông báo cho gã rằng đã dàn xếp với bên thị cục rồi sao? Nhất định sẽ cho người đến sớm xử lý êm đẹp, không ngờ thấy thái độ của bọn người này tựa hồ lại không phải là như vậy.
“Tôi không quan tâm khách nước ngoài hay nước trong gì hết, cảnh sát nhận được tin báo, nói nơi này có người tụ tập xã hội đen để gây chuyện, lại còn có ý đồ cưỡng bức phụ nữ.”
Hạ Cường hô to một tiếng:
“Người đâu, đem hết những kẻ tình nghi, kể cả tên người Nhật này đi…”
“Baka!”
Matsuda quơ quơ nắm đấm cố gắng ngăn cản nhân viên cảnh sát, không ngừng dùng thứ tiếng Trung bập bẹ của mình nói:
“Tao là khách nước ngoài, bọn mày không có quyền đối xử với tao như vậy…”
Tiểu Lý âm thầm cười lạnh, ngoài con mẹ mày, tưởng bây giờ là thập niên 30 của thế kỷ trước sao mà còn muốn hoành hành ngang ngược ở đây?
“Dùng vũ lực cưỡng chế!”
Tiểu Lý một lần nữa hạ lệnh.
“Phương thiếu gia, hai viên cảnh sát này xử lý không tồi đó…thật là hả giận mà.”
Không biết vì sao mà Vương Thế Phi cảm thấy có chút kích động, giống như là bị lây nhiễm.
“Ừ, đúng là không tồi.”
Phương Hạo Vân nhìn Tiểu Lý. Lần trước tại trường bắn của thị cục, hắn đã từng gặp qua Tiểu Lý, hình như người này là trợ thủ đắc lực của Trương Bưu. Có lẽ Tiểu Lý không nhận ra hắn, nhưng điều đó cũng tốt.
“Đi, chúng ta làm tốt chút bổn phận của nhân dân, giúp cảnh sát bắt bọn côn đồ…”
Matsuda mắt thấy mấy tay cảnh sát cũng không giúp mình, thẹn quá hóa giận, liền móc từ trong ngực ra một khẩu súng.
“Lý phụ tá, làm sao bây giờ? Gã người Nhật này có đem súng theo, có cần hạ gục nó ngay bây giờ không?”
Hạ Cường cảm thấy cơ hội đã tới, tiểu tử này dám giương nanh múa vuốt, đây không phải rõ ràng là muốn đi tìm chết sao?
“Không được…!”
Trong lòng Tiểu Lý đúng là có ý nghĩ như thế, có điều hắn biết không thể làm vậy. Chuyện này vốn không quá lớn, nếu quả thật nổ súng bắn chết Matsuda, đến lúc đó ắt có phiền toái lớn, bọn họ sẽ không đơn thuần chỉ bị cách chức đâu…
“Lão Hạ, Tiểu Vương, sơ tán quần chúng, mặt khác gọi cho đội trưởng Trương, báo cáo tình hình nơi này…”
Tiểu Lý bình tĩnh hạ lệnh, ý định là cảnh sát từ từ truy bắt Matsuda, đề phòng cảnh chó cùng rứt giậu.
“Phương thiếu gia, cẩn thận nha…!”
Vương Thế Phi vô cùng tin tưởng đối với Phương Hạo Vân, đồng thời hắn cũng tràn đầy mong đợi thấy Phương Hạo Vân trổ tài.
Phương Hạo Vân mỉm cười tự tin với Vương Thế Phi, chậm rãi bước tới. Lúc đến gần đám đông đang di tản thì tốc độ của hắn bất ngờ tăng mạnh, bằng một bộ pháp làm người ta hoa cả mắt, thần không biết quỷ không hay, hắn đã lách người đến sau lưng Matsuda, sau đó vung tay đánh vào cánh tay đang cầm súng của tên người Nhật này.
Chỉ nghe rắc một tiếng, cánh tay phải của Matsuda đã vô lực rủ xuống, còn khẩu súng lục kia thì đã nằm trong tay Phương Hạo Vân.
“Rắc…!”
Lại nghe mấy tiếng vang, khẩu súng đã bị vỡ tung thành mấy khối linh kiện, sau đó bị ném xuống đất.
Vương Thế Phi âm thầm tán dương, Phương thiếu gia quả thật không phải là người mà chính là thần thánh a. Lúc Phương Hạo Vân ra tay, Vương Thế Phi đã rất cố gắng nhìn thật kỹ, nhưng vẫn không thấy rõ động tác của Phương Hạo Vân. Rốt cục vẫn không hiểu rõ Phương Hạo Vân làm cách nào mà được như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.