Quyển 7 - Chương 1: Dấn Thân Vào Hang Cọp
Xích Tuyết
15/04/2013
Trong kế hoạch sinh con của Trương Mỹ Kỳ, chí ít phải được người thân của Hạo Vân thừa nhận địa vị của cô mới có thể tiến hành, bằng không sau khi đứa bé ra đời chắc chắn sẽ chịu thiệt thòi như cô vậy.
“Yên tâm đi, đợi qua mấy hôm nữa, em sẽ nói chuyện với ba mẹ, em nghĩ ba sẽ rất thích nếu được sớm bồng cháu nội…”
Việc sinh con thật ra không những mang ý nghĩa trọng đại với Trương Mỹ Kỳ, hơn nữa còn là niềm an ủi với Phương Tử Lân. Theo như lời của dì Bạch, sức khỏe của ông không còn trụ được bao lâu nữa đâu, Phương Hạo Vân không muốn ông ôm niềm hối tiếc rời khỏi thế gian này. Nếu sinh con với Bạch Lăng Kỳ thì vẫn còn quá sớm, dù sao cô hãy còn trẻ, hơn nữa còn đang đi học, Trương Mỹ Kỳ chính là đối tượng sinh con lí tưởng, hắn tự nhủ sẽ cố gắng thuyết phục ba mẹ…
“Hạo Vân, cám ơn!”
Nhận được lời hứa từ người đàn ông mình yêu, Trương Mỹ Kỳ vui mừng khôn siết, ngọn lửa vừa mới dập tắt một lần nữa bùng cháy dữ dội.
Lần này, cô chiếm thế chủ động.
Trương Mỹ Kỳ đẩy Phương Hạo Vân ra sau, cưỡi lên mình hắn, trong phòng ngủ lại tràn ngập sắc xuân, âm thanh rên rỉ sung sướng văng vẳng vọng ra…
Trời vừa tờ mờ sáng, khi Trương Mỹ Kỳ, Bạch Lăng Kỳ còn đang chìm trong giấc mộng đẹp, Phương Hạo Vân đã thức dậy đi một mình đến bến xe.
Trần Thiên Huy đã thu xếp sẵn mọi thứ giúp hắn, hơn nữa còn phái hai vệ sĩ giỏi võ nghệ đi cùng, hai người một tên là Hồng Lượng, người kia tên A Bảo, đều là nhân viên ưu tú của công ty bảo an Trần thị, vốn dĩ Phương Hạo Vân định đi một mình, nhưng nghĩ tới có người đi theo giúp mấy chuyện vặt vãnh cũng không tệ nên không từ chối.
Trước lúc khởi hành, Hồng Lượng đã liên lạc với đồng nghiệp An Đại Toàn đang ngầm bảo vệ Tạ Mai Nhi ở thôn Lưu Thủy, nhận được tin báo lại cho đến hiện nay phía Lưu gia vẫn chưa hành động quá khích, chỉ là rêu rao khắp nơi không ngừng tạo áp lực với nhà họ Tạ.
Phương Hạo Vân đón lấy điện thoại do Hồng Lượng đưa qua, dặn dò vài câu, bảo họ không được khinh suất, bằng bất cứ giá nào cũng phải bảo vệ an toàn cho Tạ Mai Nhi.
Phương Hạo Vân và Hồng Lượng, A Bảo nhanh nhất phải vào đầu giờ chiều mới tới được thôn Lưu Thủy.
Sau khi ăn sáng xong, Tạ Mai Nhi giấu một cây dao nhọn vào ngực, được ba mẹ cô đi cùng đến trước cửa Lưu gia, suốt dọc đường các dân làng đều bu lại chỉ trỏ náo nhiệt.
Gần đây tin Tạ Mai Nhi sẽ lấy Lưu Nhị Khuê đã trở thành tin chấn động khắp thôn, ai nấy đều tiếc thương cho Tạ Mai Nhi nhưng cũng cảm thấy may mắn cho con gái nhà họ, ai cũng nghĩ trong lòng sau khi lấy vợ, Lưu Nhị Khuê chắc sẽ tu tâm dưỡng tính không làm hại các cô gái nhà lành khác nữa…
“Ba mẹ về đi, nhớ kĩ chuyện đêm qua con đã dặn, con đi vào đây…” Tạ Mai Nhi cẩn thận dặn dò thêm một câu, bước tới gõ cửa nhà Lưu gia.
Một lát sau, ba của Lưu Nhị Khuê là Lưu Ma Tử mở cánh cổng sắt ra, khi lão nhìn thấy người gõ cửa là Tạ Mai Nhi, lập tức cười to khoái trá: “Hô hô, đây chẳng phải là vợ của lão nhị đó sao? Đêm qua chúng tôi còn đang bàn bạc hôm nay sẽ đến nhà cô cầu thân ấy chứ, ai ngờ hôm nay cô lại tự tìm đến đây, hay quá, đỡ phải chạy một chuyến… Mau vào nhà đi.”
Sau khi Tạ Mai Nhi bước vào, Lưu Ma Tử hằn học với đám dân làng hiếu kì đi theo: “Cút đi, giải tán hết cho tao, bu quanh nhà tao làm gì thế hả? Muốn lấy cắp đồ à…”
Trước Lưu Nhị Khuê, ông già hắn Lưu Ma Tử là một tên lưu manh sừng sỏ, những năm gần đây tuy lão đã già nhưng uy danh vẫn còn, dân làng không dám làm gì, vội tản ra ai về nhà nấy.
Nhưng tin tức Tạ Mai Nhi chủ động tìm đến Lưu gia cầu thân trong phút chốc đã lan truyền khắp thôn Lưu Thủy, hai vợ chồng Lưu Đại Khánh và Vu Phụng Lan tức đến nỗi muốn ói máu, sém chút nữa là xách cuốc đi liều mạng với Lưu gia, danh dự của con gái họ bị hủy hoại như thế, sau này con gái sao tìm một tấm chồng tốt được chứ?
May mà họ còn nhớ kĩ lời dặn của con gái, không manh động làm bừa, cố nén cơn giận trong lòng xuống, đợi đến trưa sẽ lấy máy điện thoại Tạ Mai Nhi để lại gọi đi cầu cứu.
Lưu gia quả không hổ thẹn là gia đình giàu nhất trấn Hà Hoa, ngôi nhà 3 tầng sang trọng lộng lẫy, ngay cả Tạ Mai Nhi từng sống trong thành phố lớn như Hoa Hải cũng trố mắt ngạc nhiên, chỉ tiếc là ngôi nhà đẹp này chứa một bọn súc sinh, Lưu gia không có một ai là người tốt cả.
Về nhà mới mấy ngày, Tạ Mai Nhi đã được ba mẹ kể cho nghe nhiều tội ác của Lưu Nhị Khuê tại thôn Lưu Thủy, thậm chí là cả trấn Hà Hoa này.
Xét về đạo lí, đối với tên ác ôn gian ác cưỡng bức gái nhà lành này đã sớm nên phán tội chung thân rồi, nhưng hắn lại không bị ai rờ tới, hơn nữa còn sống phây phây tiếp tục thực hiện tội ác.
Bà vợ của Lưu Ma Tử mất sớm, hiện nay người làm chủ của Lưu gia là con gái của trấn trưởng, chính là vợ của Lưu Đại Khuê, Hà Phụng Liên.
Ả Hà Phụng Liên này kể ra cũng có chút lai lịch, dung mạo xấu ma chê quỷ hờn, tính nết lại thô lỗ cộc cằn, nếu không phải có ông già làm trấn trưởng, chắc mười kiếp cũng khó có nhà nào chịu rước về. Nhớ lại năm xưa, Lưu Đại Khuê còn khốn nạn hơn cả em trai Lưu Nhị Khuê, nhưng từ khi lấy Hà Phụng Liên về nhà rồi thì hắn bị vợ quản thúc, từ đó không làm hại các cô gái khác nữa.
Tất nhiên, nguyên nhân sâu xa phải kể đến ông già làm trấn trưởng và ông cậu làm cảnh sát trưởng chống lưng phía sau. Hai nhân vật có quyền lực nhất trấn Hà Hoa đều là người thân của ả, Lưu Đại Khuê chỉ còn cách biết thân biết phận nghe lời vợ.
“Mai Nhi đến rồi đấy à, Nhị Khuê đi với Đại Khuê ra thị trấn rồi, em vào phòng với chị, chúng ta nói chuyện một chút với nhau trước, sau này chúng ta là chị em dâu rồi.”
Hà Phụng Liên không mấy tán thành cho con tiểu yêu tinh Tạ Mai Nhi này vào nhà. Tại sao? Vì Hà Phụng Liên cảm thấy Tạ Mai Nhi xinh đẹp như hồ ly tinh trên ti vi thường chiếu, nhỡ rước nó vào nhà, ba cha con Lưu gia mà bị nó mê hoặc nghe theo lời nó, vậy sau này ả đâu còn chỗ đứng trong cái nhà này?
Nhưng nói gì thì nói, bây giờ là Nhị Khuê lấy vợ, người làm chị dâu đâu có quyền gì can thiệp vào.
Tạ Mai Nhi nghe nói hai tên ác ôn kia đều đi vắng, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nói thật hôm nay cô dám đến Lưu gia là đã dồn hết can đảm rồi.
Tạ Mai Nhi cũng từng nghe nói đến Hà Phụng Liên nhưng chưa bao giờ gặp mặt, hôm nay gặp nhau đúng là nghe danh không bằng gặp mặt, cô từng thấy qua các cô gái xấu xí nhưng ả Hà Phụng Liên này đúng là Thị Nở trong truyền thuyết, Lưu Đại Khuê lấy được cô vợ này coi như là báo ứng, đáng đời lắm…
Hà Phụng Liên xấu thì xấu thiệt, nhưng dù sao cũng là phụ nữ, Tạ Mai Nhi cảm thấy đi chung với ả an toàn hơn Lưu Ma Tử, lão già Lưu Ma Tử đã ngoài 60 nhưng đôi mắt vẫn lấm la lấm lét nhìn xoáy vào chỗ nhạy cảm của người ta, đúng là một lão già háo sắc.
Sau khi biết vào phòng Hà Phụng Liên, Tạ Mai Nhi không khách sáo ngồi phịch xuống ghế sofa bằng da thật nhập từ Italia, mỉm cười nói: “Chị Liên, chị tốt thật đấy, chị xinh đẹp hơn nhiều so với lời đồn đó nha…”
Lúc nói ra những lời này, ánh mắt Tạ Mai Nhi ánh lên tia sáng xảo quyệt, chỉ là Hà Phụng Liên không nhìn thấy, bằng không chắc ả đã biết Tạ Mai Nhi đang mỉa mai mình.
“Em gái, chị vừa nhìn là biết ngay em là người thật thà. À, em nói thử xem chị xinh đẹp chỗ nào cho chị biết đi.” Hà Phụng Liên từ nhỏ đến lớn đều bị người ta chê xấu, đây là lần đầu tiên được khen xinh đẹp nên khoái chí cười toe toét, cảm giác thù địch với Tạ Mai Nhi đã tan biến hết.
“Chị Liên, chị chỗ nào cũng xinh đẹp hết á, chị coi nè, môi của chị quyến rũ lắm, hiện nay đàn ông trong các thành phố lớn đều thích con gái có môi như kiểu chị đó… Còn mắt của chị nữa, chính là mắt phượng hoàng đó, chỉ dựa vào đôi mắt này thôi mà ra thành phố các chàng trai sẽ ngã quỵ hết (Thì đúng rồi, thấy con xấu ma chê quỷ hờn này không té xỉu mới lạ, Tạ Mai Nhi rủa thầm.) … Còn mông của chị nữa, vừa to vừa tròn, nhìn là biết chị giỏi sinh con trai…”
“Chị biết mà, chị vừa xinh đẹp lại giỏi sinh con trai, bây giờ ngay cả trí thức tốt nghiệp đại học cũng nói thế, vậy thì không sai vào đâu được rồi…”
Nghe Tạ Mai Nhi tâng bốc mình, Hà Phụng Liên vui mừng ra mặt, trong thoáng chốc ả cảm thấy chiếc eo thùng phuy, da mặt tổ ong và mông đít trái lê của mình đều là ưu điểm, vì đàn ông trong thành phố thích vậy.
“Ọe!” Tạ Mai Nhi nói ra những lời khen khoa trương đó, bản thân cô cũng muốn ói, cô quyết định nói sang đề tài khác: “Chị Liên, con của chị đâu?”
Ai ngờ câu nói này của Tạ Mai Nhi lại chạm trúng chỗ đau của Hà Phụng Liên.
Lấy nhau mấy năm ả cũng không có mang thai. Vì lí do đó Lưu Đại Khuê nói vợ không biết đẻ trứng, còn Hà Phụng Liên lại trách chồng không biết gieo hạt.
Tóm lại hai người tranh cãi một trận nảy lửa, không ai chịu phục ai, càng không ai chịu đến bệnh viện kiểm tra. Cứ thế kéo dài suốt mấy năm, Lưu Ma Tử cảm thấy không sinh đẻ được chắc là vấn đề phát sinh từ cô con dâu nhưng lão lại không dám làm dữ, cha và cậu của ả là người có chức quyền, nhỡ đắc tội với người ta thì Lưu gia mất chỗ dựa rồi.
Vì thế Lưu Ma Tử đặt hết toàn bộ hy vọng vào đứa con trai út Lưu Nhị Khuê, nói chính xác hơn là vào Tạ Mai Nhi, người ta là cử nhân tốt nghiệp đại học, vừa xinh đẹp lại thông minh, Lưu Ma Tử háo hức mong chờ đứa cháu đích tôn của lão nhất định sẽ giỏi giang hơn hai thằng con trai vô dụng.
“Lưu Đại Khuê tên trời đánh thánh đâm này, hắn là một con gà trống không biết gáy… Em gái, em nói đi, gà trống không biết gáy, con gà mái như chị có đẻ trứng được không?”
Hà Phụng Liên như tìm được đối tượng kể lể nỗi ấm ức trong lòng, kéo tay Tạ Mai Nhi kể tội Lưu Đại Khuê không tiếc lời.
Lưu Ma Tử nghe lén bên ngoài, tức giận sôi gan, nhưng lão không dám xông vào dạy dỗ Hà Phụng Liên, lão biết Lưu gia có thể hống hách ngang tàng như hôm nay cũng nhờ vào nhà ngoại của cô con dâu.
Hai cô gái ngồi nói chuyện trong phòng hơn một tiếng đồng hồ, Lưu Đại Khuê và Lưu Nhị Khuê cưỡi mô tô từ thị trấn về đến nhà, Lưu Ma Tử vội chạy ra cửa kể cho hai cậu con trai nghe chuyện Tạ Mai Nhi chủ động tìm đến và Hà Phụng Liên nói xấu chồng, dặn chúng cẩn thận hành sự.
Lưu Nhị Khuê nghe nói Tạ Mai Nhi đang ở trong nhà, đâu còn tâm trí mà nghe ba hắn lải nhải, chạy như bay vào phòng chị dâu hét lên mừng rỡ: “Mai Nhi, em đến đó à? Anh còn định qua đón em nữa đấy.”
Hà Phụng Liên trừng mắt giận dữ, chỉ tay vào mặt Lưu Nhị Khuê mắng chửi: “Đồ vô lương tâm kia, thấy vợ mình tới thì ngay cả chị dâu cũng không kêu một tiếng, uổng chị đối xử tốt với chú…”
Lưu Nhị Khuê ngang tàng được ở trấn Hà Hoa, tất nhiên hắn biết nhờ vào nhà ngoại của chị dâu chống lưng, với mụ ác thần này hắn xưa nay luôn biết lễ độ, nếu không phải vì thấy Tạ Mai Nhi vui quá hắn cũng sẽ không quên chào hỏi chị dâu.
“Chị dâu…” Lưu Nhị Khuê ấm ức kêu một tiếng, trong bụng rủa thầm con mụ xấu xí này.
“Xem chú kìa, đi đi, dẫn em gái đến phòng chú đi…” Hà Phụng Liên nheo mắt mỉm cười ra vẻ hiểu ý.
Tạ Mai Nhi liếc xéo Lưu Nhị Khuê, phát hiện người này tướng mạo cũng không đến nỗi tệ, da mặt trắng bóng không giống người nhà quê chút nào, thân hình cao to vạm vỡ, chỉ tiếc rằng hắn là một tên xấu xa không bằng loài cầm thú, Tạ Mai Nhi hy vọng hắn bị pháp luật trừng trị lâu lắm rồi.
Trên thực tế, cả nhà Lưu gia không một ai tốt đẹp, bao gồm cô ả xấu ma chê quỷ hờn Hà Phụng Liên.
Được chị dâu nhắc nhở, Lưu Nhị Khuê vội ân cần mời mọc Tạ Mai Nhi: “Mai Nhi, nếu em đã đến nhà thì để anh đưa em vào phòng chúng ta xem thử nhé, anh biết em quen sống ở thành phố nên anh tìm thợ chuyên nghiệp chỉnh trang lại căn phòng rồi, em xem có hợp ý không, nếu không hợp ý em thì nói với anh, anh gọi điện cho thợ tới sửa lại…”
“Lưu Nhị Khuê tiên sinh, tôi và anh không quen thân nhau đâu, xin anh hãy gọi tên của tôi cho đúng phép tắc…” Tạ Mai Nhi chán ghét nói.
Sự thật đúng là cô không quen thân với Lưu Nhị Khuê, trước kia cô học trung học trên trường huyện, Lưu Nhị Khuê thường đi tìm cô cưa cẩm nhưng sau khi Tạ Mai Nhi đi thành phố Hoa Hải học đại học thì hắn không đi xa vậy quấy rầy cô nữa.
Ấn tượng của Tạ Mai Nhi về Lưu Nhị Khuê đều nghe từ dân làng và ba mẹ, dù sao thì cô biết hắn là một tên ác ôn xấu xa chuyên làm hại con gái nhà lành.
Sắc mặt Lưu Nhị Khuê liền thay đổi, ánh mắt bắn ra lửa, nhưng hắn nhanh chóng ổn định cảm xúc, tươi cười giả lả nói: “Mai Nhi, mấy năm không gặp mà em làm mặt lạnh với anh rồi à? Hô hô, không sao, sau này chúng ta sống chung với nhau rồi, từ từ sẽ thân thiết lại thôi. Con người anh có nhiều khuyết điểm, nhưng có một điểm tốt, chính là rất biết thương hoa tiếc ngọc, kể từ hôm nay anh sẽ tôn thờ em như tiên nữ trên trời, tất cả mọi việc lớn nhỏ đều chìu ý em hết.”
Tạ Mai Nhi thấy Lưu Nhị Khuê làm ra vẻ thành khẩn, trong lòng càng ghét thêm, cái tên giả dối ác ôn này…
“Lưu Nhị Khuê tiên sinh, xin hãy nghe tôi nói một câu… Hôm nay tôi đến đây là muốn tính rõ với anh về nghĩa vụ nợ nần của chúng ta, xin anh đừng nói sang những việc không liên quan.”
Tạ Mai Nhi to tiếng nói từng câu từng chữ cho rõ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.