Quyển 10 - Chương 26: Haizzz, Thanh Thanh cũng biết.
Xích Tuyết
15/04/2013
"Tố Nữ Công?"
Phương Hạo Vân kinh hãi nói :"Dì, nếu dì đem công lực của dì cho con, vậy dì làm sao?"
"Không sao cả!" Dì Bạch cười nói : "Chỉ cho con một chút công lực thôi, không có gì đáng ngại!"
"Thì ra là vậy!" Phương Hạo Vân lập tức thở phào một hơi. Hắn nào biết rằng, một khi dì Bạch đem Tố Nữ Công giao cho hắn sẽ biến thành một phế nhân, và còn già đi một cách cấp tốc.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Nguyệt Nha Nhi không muốn cô kết hợp với Phương Hạo Vân.
"Hạo Vân, nhớ kỹ, toàn bộ Bạch gia, và cả dì, vận mệnh tương lai đều nằm trong tay con..." Dì Bạch dặn dò : "Bí mật cuối cùng của Thiên Phạt, sớm muộn gì con cũng biết, đến lúc đó, cũng chính là lúc con đứng đầu thiên hạ..."
...................................
Phương Tuyết Di ngồi trong phong làm việc, nghe điện thoại, tức giận nói : "Hoàng Kỳ Anh, tôi đang làm việc, không có thời gian nói chuyện phiếm với anh, tôi hy vọng lúc tôi đi làm anh đừng gọi điện lại đây. Nếu không, tôi vĩnh viễn không để ý đến anh..."
Bên đầu kia truyền đến âm thanh của Hoàng Kỳ Anh :" Tuyết Di, em hãy nghe anh nói, anh không có ý khác, anh chỉ hy vọng em có thể đồng ý tối nay đi ăn cơm với anh, anh đã đặt bàn tại nhà ăn Pháp, từ đầu bếp đến bồi bàn đều là người Pháp cả..."
"Có gì liên quan đến tôi?"
Phương Tuyết Di hừ nói : "Tôi không có hứng thú... Tôi đã nói cho anh ngay từ đầu rồi, tôi không có hứng thú... Nếu anh còn như vậy, về sau tôi thật sự không để ý đến anh..."
"Tuyết Di, thật ra anh chỉ muốn giúp em sửa lại tâm lý không bình thường thôi..." Mềm giọng không được, Hoàng Kỳ Anh bắt đầu uy hiếp.
Đương nhiên, những lời này đối với người khác thì không sao, nhưng Phương Tuyết Di biết là có vấn đề. Cắn răng nói : "Hoàng Kỳ Anh, anh thật quá đáng... Anh đang uy hiếp tôi?"
"Đương nhiên không phải!" Hoàng Kỳ Anh vội cười làm lành : "Tuyết Di, em lại tức giận rồi, em hiểu lầm anh, tâm tư của anh sao em lại không rõ, mẹ của em cũng hiểu rất rõ ràng mà..."
"Vậy anh hẹn mẹ của tôi đi ăn đi" Phương Tuyết Di tức giận nói, nói xong liền cúp điện thoại.
"Cốc cốc!"
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, sau đó, Trác Nhã đẩy cửa đi vào : "Tuyết Di, sao lại tức giận Kỳ Anh?"
"Mẹ, mẹ cũng thật lai, ai kêu mẹ luôn chọc vào cái tên Hoàng Kỳ Anh kia. Con không muốn gặp hắn, hắn rất đáng ghét, dai cứ như đỉa vậy..." Phương Tuyết Di oán giận nói.
"Tuyết Di, mẹ cũng chỉ vì tốt cho con... Chuyện này mà truyền ra ngoài, con kêu Phương gia chúng ta sống thế nào?" Trác Nhã lo lắng nói.
"Cùng lắm thì con đi chết!"
Thật ra Phương Tuyết Di đã tính sớm rồi, mặc dù là sai lầm, cô vẫn muốn tiếp tục đi tới. Dùng lời nói của của để tiến hành sai lầm.
Đương nhiên, cái này có phải là sai lầm hay không thì còn phải xem xét.
"Đứa nhỏ này, lại nói bậy rồi..." Trác Nhã thấy Phương Tuyết Di nói bậy, đôi mắt lập tức đỏ lên : "Tuyết Di, sao con lại nói ra mấy lời nói này... Nếu con chết, con kêu mẹ sống như thế nào?" Nói xong, Trác Nhã nhẹ giọng nức nở.
"Mẹ, xin lỗi, là con sai, con không nên chọc mẹ tức giận..." Thấy mẹ khóc lên, Phương Tuyết Di vội vàng đi đến nắm tay bà, giải thích : "Mẹ, mẹ yên tâm, về sau con không nói vậy nữa. Nhưng con hy vọng mẹ đừng nhúng tay vào chuyện của con và Hoàng Kỳ Anh. Con biết hắn không tồi, nhưng tình yêu là tình yêu, tình yêu cần cảm giác. Mẹ là đàn bà, con nghĩ mẹ cũng có thể rõ ràng, không có cảm giác tim đập nhanh thì không sinh ra được tình yêu..."
"Tuyết Di, những lời này của con mẹ biết... nhưng mà con có nghĩ đến không, tình huống của con bây giờ sao có thể làm cho mẹ yên tâm?" Trác Nhã lau lau nước mắt, nói :"Vô luận thế nào, mẹ cũng không đồng ý để con có gì đó với hạo Vân..."
"Mẹ, mẹ đừng nói nữa, con biết chừng mực mà..." Phương Tuyết Di ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn mẹ của mình, nói :"Tin tưởng con, con sẽ không làm ra loại chuyện nhục nhã với thiên hạ..."
"Con có thể nói như vậy, mẹ yên tâm rồi..." Trác Nhã vỗ vai cô, nói : "Mẹ đi trước, về phần Hoàng Kỳ Anh, về sau mẹ sẽ không để ý đến hắn nữa... Có điều con phải cẩn thận, mẹ lo hắn không có được, thì quay lại tung tin ra..."
"Hắm dám?"
Trong đôi mắt của Phương Tuyết Di hiện lên một tia tàn nhẫn : "Nếu hắn dám, con sẽ đi tìm chú Trần, nhờ chú xử lý hắn, công ty bảo an của Hạo Vân cũng không phải ngồi không..."
Đợi khi Trác Nhã rời đi, Phương Tuyết Di ngồi xuống ghế, hai dòng lệ đã chảy xuống trên khuôn mặt cô: "Ông trời ơi, tôi rốt cục nên làm gì đây? Tôi nên làm gì đây? Tôi không muốn từ bỏ..."
Ngay khi Hoàng Kỳ Anh đến nói chuyện kia, trong lòng Phương Tuyết Di đã xuất hiện nỗi sợ và từ bỏ.
Nhưng sau khi chuyện đã qua, cô cẩn thận suy nghĩ lại, cảm thấy rằng không muốn từ bỏ. Nói chính xác hơn là không thể từ bỏ. Mấy ngày nay, mặc kệ là ban ngày hay ban đêm, trong đầu của cô luôn có hình bóng của Hạo Vân.
Lúc ban ngày, cô liều mạng làm việc, lấy cái đó phân tán lực chú ý. Nhưng khi đêm đến, cô không có biện pháp nào, chỉ cần nhắm mắt lại, thì đầu óc lại bắt đầu nghĩ đến nó.
Có vài lần, cô thậm chí còn có xúc động muốn đi tìm Phương Hạo Vân.
Tóm lại, cô cảm thấy rằng mình đã không còn thuốc nào cứu được.
"Hạo Vân, chị không muốn từ bỏ, không bỏ xuống được..." Phương Tuyết Di tự thì thào, đột nhiên hai mắt sáng ngời, thấy được một đồng xu trên bàn.
"Để cho ông trời quyết định!"
Phương Tuyết Di cầm lấy đồng xu, đặt nó trong tay, sau đó nói : "Nếu như là hình, thì sẽ từ bỏ, nếu như là số, thì sẽ tiếp tục..."
Nói xong câu đó, Phương Tuyết Di tung đồng xu lên, và tâm tình của cô rất là hồi hộp, hơi nhắm mắt lại, không dám nhìn kết quả. Sau một hồi thật lâu, cô mới chậm rãi mở mắng ra, bây giờ, tim của cô đập rất nhanh, hơn nữa cũng vô cùng mâu thuẫn. Trong đó, cô hy vọng rằng có thể là mặt hình, bởi vì như vậy, thì cô có lý do để từ bỏ những thứ yêu thích, nhưng về phương diện khác, cô lại hy vọng đó là mặt số..."
"Số, là mặt số..." Khi ánh mắt của Phương Tuyết Di nhìn vào đồng xu, lập tức ngây người ra... Mặt số, là mặt số...
Nói cách khác, ông trời muốn cô tiếp tục kiên trì.
Hoàng gia có một căn biệt thự riêng gần sườn đông của khu du lịch Đông Sơn, bình thường khi có thời gian rãnh mới đến đây, và ở đây luôn có quản gia và người hầu chăm lo.
Nhưng hôm nay, Hoàng Kỳ Anh lại lái xe đến sớm, dặn người hầu chuẩn bị một bàn tiệc cho hai người.
Hiển nhiên là hắn muốn đãi khách rồi.
Buổi sáng mười giờ, Hoàng Kỳ Anh đã ngồi ngay ngắn trên ghế sofa trong phòng khách, đôi mắt lóe lên sự kiên nghị, trong tay hắn là tài liệu mới nhất của căn cứ SeeDs. Và bên cạnh hắn là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi đang đứng cúi đầu, trông có vẻ rất cung kính.
"Có tiến triển gì không?" Hoàng Kỳ Anh ngẩng đầu hỏi : "Gia Minh.... Phương Hạo Vân rốt cục đi đâu, anh có tin tức gì chưa?"
Người đàn ông này tên là Hồng Gia minh, là một trợ thủ được phái từ căn cứ SeeDs đến hỗ trợ Hoàng Kỳ Anh. Ngày thường hai người thường liên lạc bằng điện thoại, chỉ khi nào có tình huống khẩn cấp mới gặp mặt tại chổ này.
Tháng này là lần đầu tiên hai người gặp mặt nhau.
"Hoàng thiếu gia, bây giờ theo tin tức bên ngoài nói rằng, hắn đi đến chổ thế lực của hắn, nhưng mà cụ thể ở đâu thì không ai rõ ràng..."
Hồng Gia Minh nói.
Hoàng Kỳ Anh đặt tài liệu lên bàn, chậm rãi nói : "Gia Minh, chúng ta là một nhóm, có phúc cùng hưởng, có khổ cùng chịu. Chúng ta phải làm ra thành tích, nếu không cứ như vậy thì chúng ta không cách nào thăng chức được. Tài liệu của hôm nay tôi đã xem, ông chủ lớn chuẩn bị đề cử một nhóm người lên chức, cái này là cơ hội của chúng ta. Cơ hội trước mắt, chúng ta phải nắm chắc..."
"Tôi biết!"
Hồng Gia Minh đáp : "Tôi cũng đã tung tất cả tình báo của tôi đi, tin rằng trong khoảng thời gian ngắn nhất sẽ có kết quả..."
Hoàng Kỳ Anh phất tay nói : "Chuyện này anh cần phải coi trọng hơn, bởi vì thế cục trước mắt hơi căng thẳng, trong tài liệu này có nói, trong căn cứ gần đây xuất hiện một vài sự bất ổn, tôi thấy ông chủ lớn lần này đã gặp phiền toái rồi... Nhớ kỹ... anh còn phải điều tra Trần Thanh Thanh cho tôi... Con đàn bà này, tôi không tin tưởng được..."
Đột nhiên, di động trên bàn vang lên, Hoàng Kỳ Anh nghe điện thoại, sau đó nói với Hồng Gia Minh : "Lát nữa Trần Thanh Thanh sẽ đến đây ăn cơm, anh đi về trước đi!"
"Ừ!"
Hồng Gia Minh gật đầu, vội vàng đi ra khỏi cửa.
Vài phút sau, Trần Thanh Thanh lái xe đến, Hoàng Kỳ Anh vội vào đi ra đón : "Haha, Thanh Thanh tiểu thư, cô đến thật đúng giờ..."
Trần Thanh Thanh cười thản nhiên : "Anh là lão đại ca, sao tôi có thể lỡ hẹn.."
"Khách khí, bây giờ cô là cấp trên của tôi mà..." Hoàng Kỳ Anh cười nói : "Chúng ta đi vào đi, ở đây không an toàn..."
Nói oxng, hắn liền mang Trần Thanh Thanh đi vào trong phòng khách đặc chế. Hai bên sau khi ngồi xuống, liền bắt đầu nói chuyện, và Hoàng Kỳ Anh đi thẳng vào vấn đề : "Thanh Thanh tiểu thư, tôi tìm cô, chính là vì muốn trao đổi với cô chuyện của Phương Tuyết Di, các người là bạn của nhau, có có thể giúp tôi được không?"
"Đây là chuyện của anh, tôi không xen vào..." Trần Thanh Thanh nhếch miệng cười nói : "Hoàng Kỳ Anh, nếu anh gọi tôi đến đây vì chuyện này, vậy tôi nói rõ ràng cho anh biết, tôi sẽ không nhúng tay vào chuyện này... Ông chủ lớn đã nói với tôi, anh hành động độc lập, tực độ. Tôi không có quyền quản chuyện của anh, đồng thời, tôi cũng không cung cấp trợ giúp cho anh. Điều tôi có thể làm chính là giấu diếm thân phận của anh, không hơn..."
Đố với chuyện của Hoàng Kỳ Anh, trong lòng Trần Thanh Thanh rất r4o ràng. Đầy là khảo nghiệm của cô. Nói cách khác, trong căn cứ đã xuất hiện sự bất ổn.
Ông chủ lớn, cũng chính là Lã Thiên Hành, đã bị khiêu chiến quyền uy. Mà tất cả bởi vì sự tồn tại của cô.
Nói dễ hiểu hơn là đã có người nghi ngờ sự trung thành của cô.
Vì Phương Hạo Vân, Trần Thanh Thanh phải bảo vệ địa vị của mình, cho nên chuyện của Hoàng Kỳ Anh cô càng phải cẩn thận hơn.
"Thanh Thanh tiểu thư, không thể nói như vậy được... Cô là cấp trên của cô, cũng là người trong SeeDs, hỗ trợ tôi làm việc, cô cũng có trách nhiệm..." Hoàng Kỳ Anh nói : "Tôi biết, cô và Phương Hạo Vân có quan hệ không bình thường. Nhưng cô phải hiểu được, cô là SeeDs, đối với SeeDs chúng ta mà nói, lợi ích của quốc gia và căn cứ là trên hết... Có đôi khi ngay cả lục thân* cũng không nhận..."
* = Sáu mối quan hệ, bao gồm bố, mẹ, anh, em, vợ, con
"Anh đang dạy dỗ tôi?" Trong đôi mắt của Trần Thanh Thanh hiện lên một sự giận dữ.
"Không dám!"
Hoàng Kỳ Anh nói :"Cô là cấp trên của tôi, làm sao tôi dám dạy dỗ anh..."
Dừng lại một chút, Hoàng Kỳ Anh nói tiếp : "Những cái nên nói tôi đã nói rồi, về phần làm thế nào, đó là chuyện của cô... Thanh Thanh tiểu thư, có một số việc tôi phải nhắc nhở cô, lúc gia nhập vào căn cứ SeeDs, những gì cô tuyên thệ, cô còn nhớ không? Đừng để tình cảm làm ảnh hưởng đến tư tưởng của cô, đây là điều rất nguy hiểm!"
"Được rồi!"
Trần Thanh Thanh nhếch miệng nói : "Những cái này tôi đều biết, anh không cần nhắc nhở, nếu anh không có việc gì, tôi đi..."
"Thanh Thanh tiểu thư, tôi đã đặt tiệc rượu rồi, nếu đã đến, việc gì phải gấp như vậy...." Hoàng Kỳ Anh cười nói : "Tôi đã cho bọn họ mang đồ ăn lên, chúng ta vừa ăn vừa tâm sự, nói chuyện. Bây giờ chúng ta là người cùng chiến tuyến... tin rằng hai chúng ta sẽ có nhiều tiếng nói chung..."
Trần Thanh Thanh thoang do dự, rồi cũng không từ chối, gật đầu đáp ứng.
Đồ ăn quả rất ngon, và hợp khẩu vị của Trần Thanh Thanh. hiển nhiên là Hoàng Kỳ Anh đã sớm chuẩn bị rồi, tìm hiểu về sự yêu thích của Trần Thanh Thanh.
"Thế nào? Có hợp khẩu vị của cô không?" Hoàng Kỳ Anh hỏi.
"Cũng được!"
Trần Thanh Thanh buông đũa xuống, dùng khăn tay lau miệng, thản nhiên cười nói : "Hoàng thiếu gia, nể mặt bữa cơm này, tôi nhắc nhở anh một câu, đừng có qua lại với Hà Thanh. Thân phận của anh rất dễ lộ ra ngoài ánh sáng..."
"Tôi không lo lắng, bởi vì tôi biết cô sẽ lo cho tôi, không phải sao?" Hoàng Kỳ Anh cười nói.
Trần Thanh Thanh nhìn Hoàng Kỳ Anh một cái, không nói gì cả.
Lát sau, Hoàng Kỳ Anh đột nhiên nói : "Thanh Thanh tiểu thư, hôm nay tôi hẹn cô đến đây, trừ chuyện trước đó ra, tôi còn có một tin tức quan trọng muốn báo cho cô. Hơn nữa chuyện này có liên quan trực tiếp đến cô, không biết cô có hứng thú để nghe hay không..."
"Tùy tiện!"
Trần Thanh Thanh nói : "Anh muốn nói, tôi sẽ nghe, anh không muốn nói, tôi cũng không bắt buộc..."
"Thanh Thanh tiểu thư rất ngay thẳng ..." Hoàng Kỳ Anh trầm giọng nói : "Phương Tuyết Di yêu thương Phương Hạo Vân, cô biết không?"
"Chị thương em, có cái gì kỳ quái" Trần Thanh Thanh bĩu môi, thản nhiên nói.
"Cô hiểu sai rồi, cái tôi nói, không phải là tình cảm chị em..." Hoàng Kỳ Anh sửa lại : "Cái tôi nói là Phương Tuyết Di yêu chính em ruột của mình..."
"Nói bậy!"
Trần Thanh Thanh tức giận nói : "Hoàng Kỳ Anh, anh đang nói bậy gì đó... Sao Tuyết Di lại có thể làm ra loại chuyện này... Tôi cảnh cáo anh, không được nói bậy, nếu không tôi sẽ không khách khí với anh..."
Nghe Trần Thanh Thanh nói vậy, sắc mặt của Hoàng Kỳ Anh liền trở nên ảm đạm : "Thanh Thanh tiểu thư, cô đừng nóng giận, đừng có gấp... Chuyện này đúng là sự thật, tuyệt đối không có giả dối.... Nếu cô không tin, có thể đến chổ của Trác Nhã của tập đoàn Thịnh Hâm để hỏi, nếu tôi mà nói láo, tôi tùy tiện để cho cô xử lý"
Thấy Hoàng Kỳ Anh nghiêm túc như vậy, Trần Thanh Thanh lập tức nhíu mày. Cô hầu như có thể khẳng định rằng Hoàng Kỳ Anh không nói dối.
Loại vấn đề nhạy cảm như vậy, tin rằng hắn không dám nói dối.
Nghĩ đến đây, Trần Thanh Thanh nhìn Hoàng Kỳ Anh, nói :" Anh nói chuyện này với tôi, rốt cục là có ý gì?"
"Thanh Thanh tiểu thư, cô là đàn bà của Phương Hạo Vân, tin rằng cô không dễ dàng tha thức ho người đàn ông của mình xảy ra quan hệ với chị gái ruột đúng không?" Hoàng Kỳ Anh cười nói : "Tôi nói với cô chuyện này, hoàn toàn là vì tốt cho cô, tôi hy vọng chúng ta có thể giúp Phương Tuyết Di có được tình yêu chính xác, sớm chấm dứt sai lầm này..."
"Hoàng thiếu gia, chuyện này tôi cần phải chứng thật... Chờ sau khi tôi chứng minh xong, tôi sẽ liên hệ với anh" Nói đến đây, Trần Thanh Thanh nghiêm mặt nói : "Hoàng thiếu gia, bây giờ tôi dùng thân phận đàn bà của Hạo Vân cảnh cáo anh, chuyện này không được truyền ra ngoài, nếu không anh sẽ hối hận..."
"Haha!"
Hoàng Kỳ Anh cười gượng vài tiếng : "Thanh Thanh tiểu thư, cô nghĩ nhiều quá rồi, nếu tôi thật sự muốn nói chuyện này ra ngoài, thì tôi sẽ không hẹn cô đến đây thương lượng..."
"Tôi chỉ nhắc nhở thôi!" Trần Thanh Thanh nói.
"Thanh Thanh tiểu thư, nếu đã nhắc nhở, tôi cũng nhắc nhở cô luôn... Tình cảm của Phương Tuyết Di dành cho Phương Hạo Vân vô cùng sâu, chuyện này vô cùng khó giải quyết, cô cần phải chuẩn bị tâm lý thật tốt" Khóe miệng của Hoàng Kỳ Anh hiện lên một nụ cười : "Trác Nhã vẫn đang cố gắng, nhưng không có hiệu quả gì..."
"Tôi sẽ đi tìm hiểu..." Sắc mặt của Trần Thanh Thanh trở nên xanh mét.
Chuyện này đối với cô mà nói, quả thật không phải là một tin tức tốt. Đầu tiên là việc phải chia xẻ người đàn ông của mình ra nhỏ thêm, tiếp theo, người kia lại chính là chị gái của Hạo Vân. Chuyện vi phạm luân lý đạo đức như vậy, thật sự là làm cho người ta xấu hổ và giận dữ không chịu được.
Trần Thanh Thanh cũng đã nghĩ tốt, mau chóng xác nhận ở chổ Trác Nhã. Sau đó nghĩ biện pháp ngăn cản đoạn tình cảm này...
........................................
Mấy ngày nay Phương Hạo Vân cũng sống không được vui, tuy rằng bốn thành chủ bây giờ chỉ còn Nguyệt Nha Nhi và Hoa Thiết Thụ. Nguyệt Nha Nhi lại là tình nhân của hắn, nhưng thế cục không được lạc quan, lão bất tử tự cho mình là tôn giả, cùng Hoa Thiết Thụ khống chế Phong thành, Tuyết thành... Tính luôn Hoa thành của Hoa Thiết Thụ, thì hắn ta đã khống chế được 3/4 Thiên Phạt thành rồi.
Theo bố cục của Thiên Phạt thành bây giờ, cái chết của Phong Vân và Tuyết Như Vân không hề có ảnh hưởng gì đến với Phong thành và Tuyết thành.
Ngược lại, dưới sự khống chế của tôn giả, thế lực của ba thành đã ngưng tụ lại, có ý giống như muốn bạo loạn tạo phản vậy.
Sau khi cân nhắc mãi, Phương Hạo Vân quyết định đi đến Phong thành một chuyến, nếu có thể, hắn muốn xúi giục võ sĩ Phong thành. Nếu tùy ý để cho lão bất tử sai khiến, thì sau này cho dù bọn họ có thắng lợi, thì Thiên Phạt thành cũng có tổn thất rất lớn.
Khi Phương Hạo Vân tiến vào Phong thành cứ cho rằng thần không biết quỷ không hay, ai ngờ vừa đến cửa đã cảm thấy khí tức của mình bị người ta tập trung.
Không cần nghi ngờ, khẳng định là lão bất tử, người khác không có năng lực này.
"Phương thiếu gia, thật trùng hợp, chúng ta lại gặp mặt" Tôn giả mặc bộ tây trang màu trắng, nhìn qua vô cùng đẹp trai, hắn xuất hiện phía sau Phương Hạo Vân, chậm rãi đi đến, vẻ mặt mang ý cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.