Quyển 4 - Chương 3: Hàn Tuyết Nhi cầu cứu
Xích Tuyết
15/04/2013
“Con tiện nhân này, mày tưởng mày là ai hả? Đại ca của anh Văn, chính là
đại ca của bọn tao đích thân giao nhiệm vụ này, nếu mày dám từ chối thì chờ đợi
số phận bị ném xuống sông cho cá rỉa xác đi.” Gã đàn ông gầy gò buông lời đe
dọa.
“Anh Văn đang ở đâu? Em muốn gặp anh Văn.”
An Tiểu Trân cảm thấy sợ hãi, toàn thân run rẩy, tuy cô là một cô gái hư
đốn, một học sinh chỉ lo chơi không lo học, cũng thường đánh nhau trong trường
nhưng đối mặt với bọn xã hội đen thứ thiệt tàn bạo này, trong lòng cô nổi lên nỗi
sợ chết theo bản năng.
Nhưng mặt khác cô cảm động trước tấm lòng của Hàn Tuyết Nhi, không
muốn làm hại bạn mình.
“Con bé này, bảo mày làm sao thì cứ làm vậy, có muốn tao báo cáo với đại
ca hãm tập thể luôn mày không hả?” Gã đàn ông gầy gò lạnh lùng rít lên, ánh mắt
bắn ra vài tia sáng dâm dật, thèm thuồng nhìn vào chiếc áo trễ ngực của An Tiểu
Trân.
Lúc này, vì nhà vệ sinh quá đông người, Hàn Tuyết Nhi quay lại sớm hơn dự
kiến, cô đứng ngoài cửa nghe hết toàn bộ cuộc trao đổi của người trong phòng.
Hàn Tuyết Nhi không ngờ cô đối xử tốt với An Tiểu Trân như thế, bạn mình
lại muốn hãm hại cô, nghĩ đến là tức tối, không thể bình tĩnh chế ngự lửa giận
trong lòng, Hàn Tuyết Nhi đã làm một hành động khiến cô phải ân hận, rầm một
tiếng, cô đá mạnh tung cửa bước vào, giận dữ chỉ vào An Tiểu Trân hét lên: “Thật
không ngờ cậu lại là người như thế.”
An Tiểu Trân ngớ người ra một lúc, vội phân bua: “Tuyết Nhi, cậu nghe tớ
giải thích, tớ không biết bọn họ giăng bẫy hại cậu…”
“Tớ, tớ đã tin lầm cậu.” Hàn Tuyết Nhi hậm hực nhìn An Tiểu Trân, không
biết nên chửi thêm câu nào.
Gã đàn ông gầy gò cười hi hí, không thèm giấu giếm { đồ nữa: “Cô bé, giờ bị
em nhận ra rồi, nhưng không sao, không uống thuốc mê cũng được, cô bé cứ
đứng đó đợi bị làm nhục nhé.”
“An Tiểu Trân, tớ có làm ma cũng không tha thứ cho cậu, cậu độc ác lắm.”
Hàn Tuyết Nhi tím tái mặt mày nhìn trừng trừng vào An Tiểu Trân, trong
lòng cô thất vọng vô cùng. Trong giây phút đó cô thấy mình quá ngốc quá ngây
thơ, cứ tưởng đối xử chân thành với bạn khuyên bạn mình quay đầu lại, nhưng
trước tình hình này, xem ra cô đã ảo tưởng rồi.
“Tuyết Nhi, đừng nói nữa, mau chạy đi!”
An Tiểu Trân hối hận vì lừa dối bạn mình, lúc này mặc kệ Hàn Tuyết Nhi
mắng chửi thế nào, vội lên tiếng nhắc nhở.
Hàn Tuyết Nhi ngây ra giây lát, lập tức tỉnh ngộ, cô nên sớm bỏ chạy mới
phải, tại sao còn nổi giận đùng đùng chạy vào phòng chỉ trích An Tiểu Trân gay gắt
làm gì.
“Muốn chạy à? Đâu có dễ vậy cô em.” Gã đàn ông gầy gò vội vồ tới đóng
sầm cánh cửa lại, nhốt Hàn Tuyết Nhi trong phòng.
Sau đó hắn mỉm cười khả ố nhìn Hàn Tuyết Nhi, khinh khỉnh nói: “Cô bé,
anh thấy em đừng mơ mộng chạy thoát nữa, nói thật cho em biết luôn, có người
bỏ ra món tiền lớn một triệu bạc, bảo mấy anh chăm sóc em.”
Hàn Tuyết Nhi sợ xanh mặt, cô nhanh chóng hiểu ra đây là một âm mưu sắp
đặt sẵn từ trước, từ lúc cô nhận được lời mời đi dự tiệc sinh nhật, cô đã rơi vào
cái bẫy giăng sẵn dành riêng cho cô.
“Cô bé, em nghe câu nói này chưa? Không thể chống cự thì nên nhắm mắt
chấp nhận số phận, đợi lát nữa đại ca của anh sẽ đích thân ra tay với em, kĩ thuật
của đại ca tuyệt lắm nhé, không phải người đàn ông nào cũng so sánh được đâu,
đảm bảo làm cho em sung sướng chết đi sống lại.”
Gã đàn ông gầy gò buông lời chế giễu, đồng thời tiếp cận Hàn Tuyết Nhi
muốn tóm lấy cô.
An Tiểu Trân do dự một lát, đột nhiên dồn hết can đảm, đứng bật dậy cầm
lấy chai rượu rỗng trên bàn, đập một cú mạnh vào sau ót của gã đàn ông gầy gò.
“Mày… con tiện nhân!” Gã đàn ông gầy gò máu me đầy mặt xoay người lại,
hậm hực nhìn An Tiểu Trân, lảo đảo ngã vật ra đất.
“Tuyết Nhi, anh Văn và đám đàn em của hắn còn chưa đến đây, chúng ta
mau chạy thôi.” Chớp lấy cơ hội, An Tiểu Trân cố gắng bình tĩnh đưa ra quyết định
sáng suốt, kéo tay Hàn Tuyết Nhi chạy ra ngoài.
Gã đàn ông gầy gò ôm cái đầu đầy máu rút điện thoại ra gọi đi: “Anh Văn,
con tiện nhân An Tiểu Trân dẫn Hàn Tuyết Nhi chạy mất rồi…”
Đầu dây bên kia vọng lên tiếng lào xào, A Văn lập tức dẫn theo đàn em truy
đuổi.
……
“An Tiểu Trân, cậu buông tớ ra, cậu xấu xa lắm, cậu đã bán đứng tớ.”
Hai người chạy thoát khỏi căn phòng, trốn vào nhà vệ sinh nữ, Hàn Tuyết
Nhi liền hất tay của An Tiểu Trân ra.
“Tuyết Nhi, chúng ta rời khỏi đây trước đi hẵng nói, rất nhiều phòng ở tầng
này đều có đàn em của anh Văn, tớ biết lỗi rồi, thoát khỏi đây tớ sẽ tạ tội với cậu,
nhưng hiện nay chúng ta phải hợp sức thoát nạn cái đã.” An Tiểu Trân hối hận van
nài.
Vào lúc này, đám đàn em của A Văn đã bắt đầu hành động, chúng đi lục
soát từng căn phòng, Hàn Tuyết Nhi và An Tiểu Trân đang trốn trong nhà vệ sinh
thậm chí nghe rõ tiếng hét giận dữ của bọn xấu xa này văng vẳng bên ngoài.
An Tiểu Trân kinh sợ tột độ, khóc lóc kêu lên: “Tuyết Nhi, bên ngoài toàn là
người của bọn chúng, chúng ta toi đời rồi, chúng ta chạy không thoát đâu, chúng
ta nhất định bị chúng thi nhau làm nhục mất thôi.”
Hàn Tuyết Nhi cũng đang hoảng sợ, nghe An Tiểu Trân nói thế, sém chút
nữa cô bật khóc thành tiếng, giờ mà ra ngoài chỉ còn con đường chết.
Gã đàn ông gầy gò hồi nãy đã nói rõ ràng, có người bỏ tiền ra bảo chúng
làm nhục cô, sự việc đến nước này không hề đơn giản, cô đang nghĩ tới trường
hợp mình thành công chạy thoát khỏi Kim Bích Huy Hoàng, bên ngoài chưa chắc
đã an toàn.
Tiếng lào xào không ngừng truyền tới bên tai, Hàn Tuyết Nhi cắn răng nói:
“Tạm thời đừng ra ngoài, hiện giờ ở đây vẫn an toàn hơn, có thể ai đó sẽ báo cảnh
sát?”
Tuy sớm mất hết niềm tin vào cảnh sát nhưng vào lúc nguy cấp thế này Hàn
Tuyết Nhi hy vọng bên ngoài hỗn loạn sẽ có người chú ý báo cảnh sát đến can
thiệp.
“Sẽ không có ai báo cảnh sát đâu.”
An Tiểu Trân hiểu rõ chốn ăn chơi này hơn Hàn Tuyết Nhi: “Ông chủ của
Kim Bích Huy Hoàng rất có thế lực, ở đây xảy ra chuyện chém giết đánh nhau như
cơm bữa cũng không có ai báo cảnh sát, nói gì đến bây giờ mới náo loạn lên một
chút. Tuyết Nhi, cậu mau gọi điện cho ba của cậu đi.”
“Đúng rồi, gọi điện thoại.”
An Tiểu Trân một lần nữa nhắc nhở Hàn Tuyết Nhi, cô vội lấy điện thoại ra
bấm số gọi cho ba, nhưng cuộc gọi cứ báo lại ngoài vùng phủ sóng.
Sau đó Hàn Tuyết Nhi gọi liền mấy cuộc cho mẹ, cho vệ sĩ, thậm chí gọi cả
cho chị họ Trần Thanh Thanh, nhưng tất cả cuộc gọi đều không thành công.
“Vô ích thôi, đây là một âm mưu được chuẩn bị kĩ lưỡng từ trước.”
Hàn Tuyết Nhi thất vọng buông điện thoại xuống.
An Tiểu Trân toàn thân run rẩy, vào lúc nguy cấp này cô sáng suốt hơn bạn
mình, vội nhắc nhở: “Gọi cho bạn của cậu đi, nhờ bạn của cậu báo cảnh sát giùm.”
“Bạn?”
Hàn Tuyết Nhi bừng tỉnh, đột nhiên nhớ tới một người, vội cầm điện thoại
lên bấm số gọi cho hắn.
“Phương Hạo Vân, mau đến cứu tôi!”
Cuộc gọi kết nối thành công, còn chưa đợi bên kia lên tiếng, Hàn Tuyết Nhi
đã hạ thấp giọng nói cầu cứu.
“Ai vậy?”
Đầu dây bên kia Phương Hạo Vân cảm thấy bất ngờ, liền sau đó hắn nhận
ra giọng nói, vội hỏi: “Cô là Hàn Tuyết Nhi? Xảy ra chuyện gì rồi, cô đang ở đâu?”
“Tôi đang ở Kim Bích Huy Hoàng, tôi đang bị một bọn xấu lùng sục, anh mau
tới cứu tôi với…”
Không biết tại sao nhưng khi nghe tiếng của Phương Hạo Vân, cảm xúc của
Hàn Tuyết Nhi dường như không còn giữ được bình tĩnh, cô gào khóc thảm thiết
van xin trong điện thoại: “Anh nhất định phải đến cứu tôi!”
“Cô đừng hoảng lên như thế, tôi qua đó cứu cô liền đây.”
Phương Hạo Vân an ủi xong vội gác máy, nhấn số máy gọi đến cho dì Bạch:
“Dì Bạch, con là Hạo Vân đây, dì tra cứu giùm con vị trí cụ thể của Kim Bích Huy
Hoàng, còn nữa, ai là ông chủ ở đó?”
“Hạo Vân, con khoan gác máy đã, dì đang trên mạng nè, dì tìm ngay cho
con, nhanh thôi.”
Bên kia vọng sang tiếng gõ bàn phím lốc cốc, chỉ một phút sau dì Bạch đã
tra xong thông tin liên quan của Kim Bích Huy Hoàng: “Hạo Vân, Kim Bích Huy
Hoàng nằm ngay đại lộ Tinh Quang ở trung tâm thành phố, là sản nghiệp của nhà
họ Vương, cụ thể hơn đó là sản nghiệp của Vương Thế Phi.”
“Vương Thế Phi?” Phương Hạo Vân vội hỏi nhanh: “Dì tìm giúp con số máy
điện thoại của Vương Thế Phi.”
Rất nhanh, dì Bạch thông qua kĩ năng hacker siêu việt xâm nhập hệ thống
mạng của tổng đài, tìm ra số máy của Vương Thế Phi, ông chủ Kim Bích Huy
Hoàng. Phương Hạo Vân ngắt cuộc gọi với dì Bạch, tiếp tục bấm số gọi cho Vương
Thế Phi.
Cuộc gọi kết nối xong vọng đến tiếng lào xào, chốc chốc lại có tiếng phụ nữ
rên rỉ sung sướng xen lẫn hơi thở hổn hển của đàn ông, hiển nhiên Vương Thế Phi
đang hành lạc, hắn cáu lên gào to vào điện thoại: “Thằng nào đó? Mẹ kiếp, muốn
chết hả? Có biết là tao đang làm việc không?”
“Là tao, Soái Soái đây.” Phương Hạo Vân lạnh lùng gằn giọng.
“Soái cái con mẹ… Úi, là Soái gia đó ạ.”
Vương Thế Phi đang sảng khoái lại bị cuộc gọi quấy nhiễu, đang điên tiết
lên định chửi bới, đột nhiên hắn nhận ra người gọi đến là vị Soái gia này.
“Soái gia, anh có điều chi sai bảo ạ?”
Để tỏ lòng kính trọng, Vương Thế Phi thậm chí đứng dậy kéo quần lên,
đứng ngay ngắn vào góc phòng cung kính trả lời cuộc gọi.
“Vương Thế Phi, anh nghe cho rõ đây. Ở trong Kim Bích Huy Hoàng của anh,
người bạn Hàn Tuyết Nhi của tôi đang bị một bọn cặn bã xã hội đen truy lùng,
chúng muốn làm nhục cô bạn của tôi. Hiện giờ tôi đang trên đường tới đó, trước
khi tôi tới nơi anh phải nhanh chóng tìm ra cô gái đó, bảo vệ an toàn cho bạn tôi.
Bằng không cô ấy có mệnh hệ gì thì anh cứ chờ chết đi nhé.”
Nói xong câu cuối, Phương Hạo Vân ngắt cuộc gọi, vội vã vẫy một chiếc taxi,
chui vào xe là ném ngay cho tài xế 500 tệ, bảo tài xế trong vòng nửa tiếng đồng hồ
phải đến được Kim Bích Huy Hoàng.
Gã tài xế taxi ngạc nhiên giây lát, lập tức nhét tiền vào túi, nói: “Nếu anh
bằng lòng trả tiền phạt vượt đèn đỏ, tôi nghĩ tôi có thể làm đúng theo yêu cầu của
anh.”
“Không thành vấn đề!” Phương Hạo Vân hối hả thúc giục.
Gã tài xế thế mới yên tâm, chiếc xe bắt đầu tăng tốc, mở hết tốc lực lao
nhanh, luồn lách giữa dòng xe cộ đông đúc, gặp phải đèn đỏ cứ thế băng qua.
……
Câu đe dọa cuối cùng của Phương Hạo Vân làm Vương Thế Phi dựng tóc
gáy, lúc này đây hắn đâu còn tâm trạng nào mà hành lạc nữa, cô gái bước tới ẻo lả
quyến rũ trước mặt hắn bị hắn giơ chân đá văng, hắn mặc lại quần áo gọi A Tài và
đội trưởng bảo vệ vào phòng, ra lệnh cho tất cả bảo vệ và đàn em tập trung tìm
kiếm một cô gái tên Hàn Tuyết Nhi.
Trên đường đi, Phương Hạo Vân không an tâm, bấm số gọi lại cho Hàn
Tuyết Nhi.
Vì lí do an toàn, Hàn Tuyết Nhi đã chỉnh điện thoại sang chế độ rung, nhưng
tiếng rung khe khẽ vào lúc này cũng làm cô giật mình sợ hãi.
Thấy điện thoại hiển thị cuộc gọi đến của Phương Hạo Vân, Hàn Tuyết Nhi
vội bắt máy, đầu dây bên kia đúng là giọng của Phương Hạo Vân: “Cô đừng sợ, tôi
đã báo với ông chủ của Kim Bích Huy Hoàng, trước khi tôi tới nơi hắn sẽ phụ trách
bảo vệ an toàn cho cô.”
“Uhm, tôi biết rồi, cám ơn anh!” Hàn Tuyết Nhi nghe vậy yên tâm hơn rất
nhiều.
“Sao rồi? Có phải có người đến cứu chúng ta không?”
An Tiểu Trân đã hoảng sợ tột độ, Hàn Tuyết Nhi chính là hy vọng duy nhất
có thể cứu mạng cô vào lúc này.
“Ờ!”
Hàn Tuyết Nhi lạnh nhạt gật đầu, hiển nhiên cô vẫn chưa nguôi giận, cô
chưa thể tha thứ cho cô bạn dám bán đứng mình.
……
A Văn hấp tấp chạy vội vào phòng nói với gã đàn ông trung niên: “Đại ca,
không hay rồi, đám đàn em và vệ sĩ của Vương Thế Phi bắt đầu hành động, đang
tìm con bé Hàn Tuyết Nhi khắp Kim Bích Huy Hoàng, làm sao bây giờ? Chúng ta có
cần phải…”
“Vương Thế Phi?”
Gã đàn ông trung niên thay đổi sắc mặt, nhăn mày nghĩ ngợi: “Thế là thế
nào? Vương gia và Hàn gia xưa nay luôn bất hòa mà, thằng Vương Thế Phi sao lại
ra tay giúp Hàn Tuyết Nhi được nhỉ?”
“Đại ca, tình hình cụ thể thế nào em không biết, nhưng sự thật là vậy, anh
mau quyết định đi, chúng ta phải làm thế nào? Thế lực của nhà họ Vương rất lớn,
hơn nữa ta đang ở địa bàn của người ta, chúng ta không đấu lại đâu.”
A Văn hối hả thúc giục, gã cũng khiếp sợ Vương Thế Phi người đông thế
mạnh, nếu đụng độ ở đây thì phe của gã yếu thế hơn hẳn.
“Mẹ nó, tao đã sớm biết một triệu bạc này không dễ nuốt trôi rồi.”
Gã đàn ông trung niên tức tối, nhanh chóng đưa ra quyết định: “Bảo các
anh em dừng lục soát hai con bé kia, ai về phòng nấy tiếp tục vui chơi hành lạc.
Mẹ nó, tao đến Kim Bích Huy Hoàng để tiêu tiền, tao không tin thằng Vương Thế
Phi dám làm trái với quy tắc trên giang hồ.”
“Đại ca anh minh!”
A Văn tâng bóc một câu lấy lòng đại ca xong chạy vội ra ngoài lệnh cho đám
đàn em ai về phòng nấy tiếp tục vui chơi.
……
Bị bà lao công của Kim Bích Huy Hoàng phát hiện đang trốn trong nhà vệ
sinh, lúc đầu hai cô gái vẫn e dè đề phòng cả bà lao công không chịu bước ra, cuối
cùng Vương Thế Phi phải đích thân tới giải thích, hắn gọi cho Phương Hạo Vân
ngay trước mặt Hàn Tuyết Nhi, cô mới yên tâm đi theo Vương Thế Phi đến văn
phòng sang trọng ở lầu ba.
“Chị dâu, xin lỗi chị, em không biết chị có mặt ở đây, nếu không em không
để chị bị ức hiếp đâu ạ. Soái gia sẽ đến liền đó ạ, đã xảy ra chuyện gì vậy? Chị có
thể nói cho em biết không?”
Vương Thế Phi thấy Hàn Tuyết Nhi xinh xắn như hoa, hắn đoan chắc cô ta là
bạn gái của Soái gia rồi, nếu không sao Soái gia nổi giận lên trong điện thoại, hắn
biết rõ chuyện hôm nay không giải quyết ổn thỏa dễ dàng đâu. Tuy hắn không làm
gì sai trong chuyện này, nhưng rất có khả năng bị chuốc giận vì đây là nơi của hắn,
nên hắn hy vọng trước khi vị Soái gia kia đến đây, cố gắng làm một việc gì đó cho
Soái gia vui lòng.
Soái gia? Hàn Tuyết Nhi khẽ nhăn mày nghĩ thầm, chẳng lẽ đây là biệt hiệu
trong hắc đạo của hắn?
“Chị dâu, chị có giận thì cứ đánh vào người hắn, đánh vào miệng, đá hắn…
tóm lại là làm gì cũng được, nhưng chị đừng dồn nén cơn giận trong lòng ạ.”
Vương Thế Phi thấy Hàn Tuyết Nhi không nói câu nào, hắn bối rối hoảng
loạn lên, vội đẩy A Tài tới trước mặt Hàn Tuyết Nhi, bảo cô mắng chửi đánh đập
tên thuộc hạ tội nghiệp trút giận.
A Tài tuy thấy ấm ức trong lòng nhưng không dám lên tiếng phản đối, đứng
im chờ đợi động tĩnh từ Hàn Tuyết Nhi.
“Hứ! Cái gì mà chị dâu, tôi tên là Hàn Tuyết Nhi, Hạo… Soái gia là bạn tốt
của tôi.”
Hàn Tuyết Nhi đương nhiên nhận ra { nghĩa của hai tiếng chị dâu, hai má
ửng đỏ, cô cảm thấy xấu hổ, cô không phải thứ đàn bà hung dữ, hơn nữa gã đàn
ông này đâu có làm gì đâu mà cô phải mắng chửi đánh đập người ta.
Vị chị dâu này đoan trang hiền thục, nhất định là con gái nhà lành. Soái gia
quả nhiên là cao thủ, khá thật ấy nhỉ, người đẹp xuất hiện bên cạnh không ngớt.
Vương Thế Phi bừng tỉnh hỏi lại lần nữa: “Chị dâu, chị mau kể em nghe rốt cuộc
đã xảy ra chuyện gì ạ.”
“Tôi biết, là đám người của Hỏa Long bang…”
An Tiểu Trân không ngây ngô như vẻ ngoài, xem thái độ và cách nói chuyện
của Vương Thế Phi, cô đoán ra bạn trai của Hàn Tuyết Nhi chắc là nhân vật lợi hại
nào đó, lúc này cô không còn sợ sệt nữa, đem đầu đuôi câu chuyện kể lại rõ mồn
một cho Vương Thế Phi nghe.
“Tiện nhân, thì ra là mày hãm hại chị dâu!”
“Bốp!” một tiếng vang lên, đợi An Tiểu Trân kể xong, Vương Thế Phi đưa
tay tát một cú mạnh vào cô, quay sang hét lên với A Tài: “Trói con tiện nhân này
lại mau!”
A Tài nhận lệnh của chủ nhân, vội dẫn theo hai tên đàn em áo đen tóm lấy
An Tiểu Trân, đợi công tử xử tội làm hại chị dâu.
“Tuyết Nhi, cứu tớ, tớ biết sai rồi, tớ không biết anh Văn muốn hại cậu thật
mà…” An Tiểu Trân vội khóc lóc van nài Hàn Tuyết Nhi.
“Ây…” Hàn Tuyết Nhi thở dài, nói với Vương Thế Phi: “Cô ấy là bạn học của
tôi, anh thả cô ấy ra đi, chuyện xảy ra hôm nay muốn trách thì trách bọn xấu xa
của Hỏa Long bang, không liên quan gì đến cô ấy đâu.”
“Công tử, có thả không?” A Tài khép nép nhìn Hàn Tuyết Nhi xong quay
sang nhìn Vương Thế Phi, mỗi người nói một kiểu, hắn không biết nên nghe theo
ai nữa.
“Bốp!” Vương Thế Phi lại đưa tay tát một cú đau điếng, nhưng lần này cú
tát dành cho A Tài, gào lên: “Cái thằng ngu này, đương nhiên là thả rồi, mày
không nghe chị dâu nói gì hả?”
“Đi, bố trí người bắt hết đám Hỏa Long bang lại đợi Soái gia đến xử lí.”
Tìm hiểu xong thủ phạm của vụ việc, cuối cùng Vương Thế Phi cũng thở
phào nhẹ nhõm, hắn nhìn vào ngón tay bị chặt đứt của mình, trong lòng bực bội.
Cái bọn Hỏa Long bang khốn nạn, sém chút nữa là chúng mày làm hại bổn thiếu
gia rồi.
“Công tử, có cần phải làm vậy thật không? Hỏa Long bang là xã hội đen đó.”
A Tài nắm rõ tình hình thế giới ngầm ở thành phố Hoa Hải, cái bang hội nhỏ
nhoi Hỏa Long bang này tuy kém cỏi thật đấy, nhưng đại ca Mặt Sẹo của chúng có
một nhân vật lớn chống lưng, chính là Kim Gia danh tiếng lẫy lừng trong giới hắc
đạo ở thành phố Hoa Hải, Kim Tiền bang của ông ta nghe nói rất lợi hại, thế lực
của Vương gia hiện tại không tập trung ở Hoa Hải, hắn cảm thấy không chuốc
phiền phức vào thân dù sao cũng tốt hơn.
“Đồ ngu, mày không nghe hiểu tiếng người hả?” Vương Thế Phi lại đưa tay
tát cho A Tài một cái, mắng chửi: “Thằng ngu đần này còn chưa đi sắp xếp đi.”
“Đại ca của Mặt Sẹo là Kim Gia đó ạ.” Không còn cách nào khác, A Tài hét to
nhắc nhở một câu.
“Im miệng, mau đi làm theo { tao… có là Diêm vương lão gia chọc giận chị
dâu cũng không tha thứ…”
Kim Gia lợi hại thiệt, nhưng so với vị Soái gia kia thì chỉ đáng xách dép.
“Chị dâu, chị nghỉ ngơi chút đi ạ. Em ra ngoài xem thử.”
Tuy nói cứng thế thôi nhưng khi bình tâm lại Vương Thế Phi cảm thấy đột
nhiên đắc tội với Kim Gia cũng không hay lắm, hắn phải đích thân đi xem tình hình
coi sao.
(Ở đây Kim Gia là tên riêng, còn Soái gia là ‘ông’ Soái { chỉ sự tôn kính)
……
“Đại ca, huynh đệ của chúng ta bị bao vây rồi.”
A Văn sợ hãi chạy vào báo cáo, hiển nhiên gã đang bất an: “Xem tình hình
này Vương Thế Phi muốn ra mặt giúp con bé Hàn Tuyết Nhi thật rồi.”
“Mẹ nó, Vương Thế Phi dám làm vậy à? Cho dù hắn không coi tao ra gì,
chẳng lẽ hắn không thèm nể mặt luôn đại ca của tao?”
Gã đàn ông trung niên kiêu căng nói: “Giới hắc đạo khắp thành phố Hoa Hải
này không ai dám đối chọi với đại ca của tao cả.”
“Mặt Sẹo, chuyện lần này tao nghĩ ngay cả Kim Gia ra mặt cũng không cứu
được mày đâu.”
Vương Thế Phi dẫn theo Hằng thúc và mấy tên vệ sĩ đạp tung cửa phòng, từ
từ bước vào, vừa đi vừa quăng ra một câu cảnh báo.
“Vương công tử, chúng tôi đến Kim Bích Huy Hoàng để tiêu tiền mua vui
mà, anh đối đãi với khách hàng thế đó à?” Mặt Sẹo làm bộ nhăn mặt trách cứ.
“Mẹ kiếp, thằng Mặt Sẹo đáng chết kia, mày tới tiêu tiền mua vui? Tao thấy
mày đến đây gây rắc rối cho tao thì có.”
Vương Thế Phi bước tới ngồi vào chiếc ghế sofa đối diện gã Mặt Sẹo, bắt
chéo chân nói vẻ khinh miệt: “Xem ra mày vẫn chưa biết mình sắp hứng chịu tai
họa to lớn đến cỡ nào rồi. Không phải vội, đợi chút nữa Soái gia đến đây là mày sẽ
biết thôi.”
A Văn giật mình sợ hãi, vội chạy tới bên cạnh hỏi: “Vương công tử, Soái gia
là ai thế ạ? Sao chúng tôi chưa từng nghe qua…”
“Bốp!” Vương Thế Phi giáng một cái tát vào mặt A Văn, hình như hắn rất
thích tát người khác thì phải, giận dữ gầm lên: “Soái gia là người nào mày có tư
cách để biết sao? Tóm lại tao nói cho chúng mày biết trước, Hỏa Long bang của
chúng mày e là bị xóa sổ từ hôm nay rồi đấy.”
A Văn bị tát cho một cú đau điếng, đầu óc quay cuồng, ngã lăn ra đất hậm
hực nhìn vào Vương Thế Phi, gã điên tiết lên tính xông tới ra tay đánh trả, chợt
nghe tiếng gọi của đại ca Mặt Sẹo: “A Văn, quay lại đây!”
Thủ đoạn tàn bạo và cao minh của Phương Hạo Vân như thế nào, không ai
hiểu rõ hơn Vương Thế Phi, hắn dùng ánh mắt thương hại liếc xéo mấy tên nhãi
nhép Hỏa Long bang, tức tối rít lên: “Cái bang hội chó chết chúng mày, hôm nay
bổn thiếu gia sém chút bị chúng mày hại chết biết chưa…”
“Công tử, Soái gia sắp tới rồi ạ.” Hằng thúc bước đến ghé tai Vương Thế Phi
nói nhỏ.
“A Tài, trông chừng đám Hỏa Long bang chó chết này, tao đi xuống đón tiếp
Soái gia đây.”
Buông câu nói gỏn lọn xong, Vương Thế Phi vội dắt theo Hằng thúc và mấy
tên vệ sĩ hối hả chạy ra ngoài, sợ chậm một bước là chọc giận vị Soái gia thần
thánh kia.
Dưới sức cám dỗ của đồng tiền, anh tài xế taxi phóng với tốc độ nhanh gấp
mấy lần ngày thường đưa Phương Hạo Vân đến trước cửa Kim Bích Huy Hoàng,
còn đích thân xuống xe mở cửa cho khách qu{, Phương Hạo Vân nhảy phốc khỏi
taxi lao nhanh tới cổng lớn.
“Vương Thế Phi đâu?”
Phương Hạo Vân dừng bước ngay cổng, hét hỏi 2 tên bảo vệ đứng gác ở đó.
“Soái gia… Công tử đến liền đó ạ…”
Hai tên bảo vệ bị khí thế của Phương Hạo Vân uy hiếp đến nỗi toàn thân
run rẩy, lắp bắp trả lời.
“Hàn Tuyết Nhi sao rồi?” Phương Hạo Vân lại đưa ra một câu hỏi.
“Chị dâu… chị dâu tốt lắm ạ…”
Phương Hạo Vân gật đầu sải bước đi vào trong.
“Soái gia, anh đến đấy ạ…”
Vương Thế Phi vừa bước khỏi thang máy, hối hả chạy ra đụng ngay Phương
Hạo Vân, vội khúm núm thưa chuyện: “Soái gia, em tìm hiểu rõ ngọn ngành rồi ạ,
là đám người Hỏa Long bang giở trò, em đã sai người bao vây chúng lại rồi, đợi
anh đến xử trí đó ạ. Chị dâu đang nghỉ ngơi ở văn phòng của em, chị không bị sứt
mẻ gì đâu ạ…”
“Hỏa Long bang? Hứ!”
Phương Hạo Vân lạnh lùng gằn từng tiếng: “Anh cho người canh gác cổng
lớn, đừng thả tên Hỏa Long bang nào ra ngoài.”
“Soái gia, anh muốn…”
Vương Thế Phi lắp bắp dò hỏi: “Giết người không tốt đâu ạ. Dù sao thì chị
dâu cũng an toàn rồi, cứ dạy cho chúng một bài học là được rồi.”
“Tôi tự biết phải làm gì.”
Phương Hạo Vân thản nhiên lên tiếng: “Mau dẫn tôi đến gặp Hàn Tuyết
Nhi.”
Sắc mặt của Vương Thế Phi trắng bệch, hắn vội vàng đi trước dẫn đường,
suốt dọc đường cứ chốc chốc lại quay đầu lại nhìn động thái của Phương Hạo Vân,
lo sợ vị Soái gia này điên tiết lên.
Soái gia mà nổi giận thì hậu quả khôn lường. Sau khi thấy Phương Hạo Vân
xuất hiện, trái tim của Hàn Tuyết Nhi cuối cùng cũng nhẹ nhõm hẳn, nụ cười vui
vẻ trở lại trên khuôn mặt xinh xắn của cô, chỉ là đôi mắt đen láy phủ lên một lớp
sương mỏng, không biết do cảm động hay sau khi bị hoảng sợ tột độ gây ra.
“Không sao rồi!”
Phương Hạo Vân bước lại gần mỉm cười trấn an Hàn Tuyết Nhi.
“Uhm!” Hàn Tuyết Nhi cũng mỉm cười e lệ đáp lại, lí nhí: “Tôi biết mà, từ lúc
tôi gọi điện thoại cho anh, tôi biết chắc anh sẽ tới đây cứu tôi.”
Phương Hạo Vân chợt hỏi cắt cớ: “Cô không hận tôi nữa à?”
Hàn Tuyết Nhi bối rối không biết trả lời sao cho phải đối với câu hỏi này,
may mà Phương Hạo Vân không có ý truy hỏi đến cùng, hắn quay sang Vương Thế
Phi: “Cái con tiện nhân An Tiểu Trân mà anh nói đâu rồi?”
“Soái gia, tôi… tôi chính là An Tiểu Trân.”
An Tiểu Trân nãy giờ núp sau lưng Hàn Tuyết Nhi, lúc này nghe Phương Hạo
Vân chỉ đích danh đòi gặp mình, cô mới sợ sệt ló đầu ra.
“Chính là cô giúp bọn Hỏa Long bang lừa Tuyết Nhi tới đây?” Phương Hạo
Vân lạnh lùng gắt.
Hàn Tuyết Nhi do dự giây lát, lên tiếng nói giúp: “Tha cho cô ấy đi, cô ấy
cũng rất đáng thương…”
“Công tử, Kim Gia đã đến ạ!”
Chính vào lúc này, A Tài hớt ha hớt hãi chạy vào thông báo với Vương Thế
Phi: “Mặt Sẹo gọi điện cho đại ca của hắn, Kim Gia đã dẫn theo mấy tên đàn em
tới đây rồi.”
“Bốp!” một tiếng vang lên, A Tài lại lãnh một cái tát vào mặt, Vương Thế Phi
cáu lên mắng: “Hoảng hốt cái gì, có Soái gia ở đây, Kim Tiền bang là cái thá gì mà
phải sợ.”
Ngừng lại giây lát, Vương Thế Phi quay sang giải thích rõ quan hệ giữa Kim
Tiền bang và Hỏa Long bang cho Phương Hạo Vân nghe, hơn nữa còn đổ thêm
dầu vào lửa nói: “Soái gia, theo em thấy chắc kẻ chủ mưu đứng sau lưng chuyện
này là bọn Kim Tiền bang đó ạ.”
“Cô cứ đợi ở đây một lát, tôi đi gặp mặt Kim Gia và Mặt Sẹo xem thế nào.”
Phương Hạo Vân dặn dò Hàn Tuyết Nhi, liền sau đó nói với An Tiểu Trân:
“Chăm sóc tốt Tuyết Nhi, nếu không tính hết nợ mới nợ cũ với cô.”
Nói xong hắn cùng Vương Thế Phi bước ra ngoài, đi gặp vị đại ca Kim Gia
của Kim Tiền bang vừa mới tới.
……
Giữa đường, một gã áo đen bước tới chặn trước Phương Hạo Vân, lễ phép
nói: “Vị này chắc là Phương công tử? Kim Gia của chúng tôi có lời mời.”
Không thèm đợi Phương Hạo Vân lên tiếng, gã áo đen đã quay lưng bước đi
phía trước dẫn đường.
Phương Hạo Vân không chút do dự nối bước theo sau, Vương Thế Phi và A
Tài tuy hơi hoảng sợ nhưng nghĩ đến có Soái gia bên cạnh liền an tâm theo sát sau
lưng Phương Hạo Vân.
Rất nhanh, cả đoàn người kéo nhau vào căn phòng của Kim Gia. Tuy Kim
Gia chưa từng gặp mặt Phương Hạo Vân trước đây nhưng trong khoảnh khắc
Phương Hạo Vân bước vào, ông ta đã nhận ra hắn, Kim Gia lịch sự đứng lên từ
ghế sofa bước nhanh về phía Phương Hạo Vân, đưa tay ra mỉm cười nói: “Hô hô,
Phương đại công tử, hân hạnh hân hạnh!”
“Hô hô, đúng là trái đất tròn, thì ra chính là Phương công tử thiếu gia của
tập đoàn Thịnh Hâm, tôi và ba cậu Phương Tử Lân cũng coi như gặp mặt qua mấy
lần, ít nhiều có chút giao tình…” Kim Gia cười giả lả.
Nghe vị Kim Gia này nói vậy, Phương Hạo Vân giật mình kinh ngạc, vị Kim
Gia này có bản lĩnh không nhỏ, có thể biết rõ lai lịch của hắn trong một thời gian
ngắn như thế không phải chuyện dễ.
Nhìn vẻ mặt tươi cười hớn hở nhưng đầy nham hiểm của Kim Gia, Phương
Hạo Vân bắt tay chào hỏi lịch sự vài câu với ông ta.
Vào lúc này người cảm thấy chấn động nhất chính là Vương Thế Phi, những
lời của Kim Gia đã nói rõ thân phận thật sự của Soái gia rồi, cù nhây lâu như vậy
mới biết hắn là em trai của Phương Tuyết Di.
“Mẹ nó, bị lừa rồi.” Vương Thế Phi cảm thấy ấm ức trong lòng, nhủ thầm:
“Nếu như thế thì bổn thiếu gia vẫn còn cơ hội, chỉ cần đeo đuổi thành công
Phương Tuyết Di, mình sẽ trở thành anh rể của hắn… Hô hô…”
Nhưng khi ánh mắt của hắn dừng lại ngay ngón tay bị chặt đứt, { định xấu
xa kia lập tức bị xua tan, dù cho đối phương là Soái gia hay Phương đại thiếu gia,
tóm lại hắn là thần thánh, là ác ma, tuyệt đối không nên chọc giận hắn mà chuốc
họa sát thân.
“Phương công tử, nếu cậu không chê lão già này vô lễ, vậy tôi sẽ gọi cậu
một tiếng Hạo Vân.”
Kim Gia nãy giờ chưa hề rời mắt khỏi Phương Hạo Vân, vẫn nở một nụ cười
giả tạo trên môi, Kim Gia đề nghị: “Hạo Vân, cậu bỏ qua sự việc xảy ra hôm nay,
coi như là nể mặt lão già này, không biết ý của cậu thế nào?”
Vương Thế Phi vội nháy mắt ra hiệu với Phương Hạo Vân, ám thị cho hắn
nhận lời bỏ qua, Kim Gia hình như lần đầu tiên hạ mình nói chuyện như thế với
người khác.
Tuy rằng Vương gia chưa chắc sợ Kim Tiền bang, nhưng thế lực của Vương
gia không tập trung ở thành phố Hoa Hải nên Vương Thế Phi không muốn làm to
chuyện. Nhưng điều khiến hắn thất vọng là Phương Hạo Vân dường như không
chú ý tới cái nháy mắt của hắn, thậm chí không thèm tỏ thái độ nhượng bộ.
Phương Hạo Vân bỗng đưa mắt gườm Mặt Sẹo, lạnh lùng rít lên: “Mày
chính là Mặt Sẹo của Hỏa Long bang à? Hay lắm…”
Kim Gia thấy Phương Hạo Vân bỏ ngoài tai lời đề nghị của mình, sắc mặt
thoáng hiện vẻ nham hiểm, nhưng ông ta lập tức che lấp đi, nhẫn nhịn lên tiếng:
“Hạo Vân, sự việc lần này tất cả đều do thuộc hạ của em rể tôi tự ý làm bậy,
không liên quan gì tới Mặt Sẹo đâu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.