Quyển 10 - Chương 4: Lại cảnh một rồng vs hai phượng
Xích Tuyết
15/04/2013
"Cái này..." Đầu của Hàn Tuyết Nhi càng lúc càng cúi thấp, sau một hồi cô mới thì thào : "Nhưng mà bởi vì là chị em, cho nên em mới không dám gặp mặt chị ấy. Anh Hạo Vân, em nên làm gì đây? Anh nói cho em biết đi, em nên làm cái gì bây giờ? Em rất hận mình... nếu... nếu em không cùng anh..."
Nghe Hàn Tuyết Nhi nói vậy, Phương Hạo Vân liền hiểu được, thì ra Hàn Tuyết Nhi đang lo lắng Trần Thanh Thanh sẽ trách cứ cô ta vì đã đến với hắn.
Nghĩ như vậy, Phương Hạo Vân cười nói : "Tuyết Nhi, em nghĩ nhiều rồi... Em cứ yên tâm, chuyện của anh và em, chị Thanh Thanh sẽ không nói gì đâu... Nếu em vì chuyện này mà không dám đi gặp chị Thanh Thanh, như vậy thì không tốt... Dọn dẹp một chút đi, bây giờ chúng ta đi..."
Hàn Tuyết Nhi vội ngẩng đầu lên nói : "Em biết chị Thanh Thanh sẽ không trách em, nhưng mà trong lòng em... Trongg lòng em không chịu nổi, em hận chính mình..."
Nói đến đây, Hàn Tuyết Nhi lại cúi đầu nhẹ giọng : "Lúc trước, em đã nói với chị Thanh Thanh, em không thích anh, em không thương anh, em còn nói xấu về anh trước mặt chị Thanh Thanh. Nhưng bây giờ em lại trở thành người phụ nữ của anh. Chị Thanh Thanh nhất định sẽ cười em....chị ấy nhất định sẽ cho rằng em là loại nói một đằng làm một nẻo..." T
Thật ra sau khi quan hệ của Hàn Tuyết Nhi và Phương Hạo Vân được thành lập, cô đã có lo lắng, trong lòng có khúc mắc rồi. Nếu là người khác thì không sao, nhưng cô lại là em gái của Trần Thanh Thanh.
Hai người tuy rằng không phải là chị em ruột, nhưng mà còn thân hơn cả chị em ruột nữa.
Hàn Tuyết Nhi luôn cảm thấy rằng mình đã gây ra lỗi lầm với Trần Thanh Thanh, có lỗi với chị ấy.
Thật ra Phương Hạo Vân cũng có thể hiểu được tâm tình của cô, có điều theo hắn thấy, ý tưởng của Hàn Tuyết Nhi có vẻ hơn cực đoan, có vẻ dư thừa.
Trong ấn tượng của hắn, Trần Thanh Thanh là một người con gái rộng rãi, nhất là đối với một người em như Hàn Tuyết Nhi, chị ấy càng không có bất mãn gì.
Phương Hạo Vân cười, kéo tay cô, dùng một tay khác vuốt nhẹ lên mặt cô, cười nói : "Tuyết Nhi nghe lời nào, đừng nghĩ bậy nữa, em phải tin tưởng tình yêu chúng ta, tin tưởng con người của chị Thanh Thanh..."
Hàn Tuyết Nhi nghe thấy thế, cúi đầu không nói gì.
Phương Hạo Vân khẽ cười : "Tuyết Nhi, em không phải muốn bỏ trốn chứ? Cái này không phải là tính cách của em..."
Lời này vừa nói ra, Hàn Tuyết Nhi liền đưa tay nhéo một phát vào eo của Phương Hạo Vân, lập tức sẵng giọng : "Anh còn không biết xấu hổ mà giễu cợt người ta... nếu không phải vì anh, em làm sao mà khó xử như vậy? Chờ em gặp chị Thanh Thanh rồi, sẽ nói anh rất hưng, muốn nhờ chị Thanh Thanh giúp em trừng phạt anh... Ừ, cứ như vậy đi, em và chị Thanh Thanh sẽ hợp tác trừng phạt anh..."
Phương Hạo Vân nghe thấy thế, cười hắc hắc, nói : "Tốt, anh liền chờ cảnh một rồng hai phượng... Ừ, cứ như vậy đi, tưởng tượng thật là đẹp..."
Phương Hạo Vân cố ý bắt chước cách nói của Hàn Tuyết Nhi.
"Đại sắc lang, anh nghĩ thật đẹp..." Hàn Tuyết Nhi đương nhiên là hiểu ý của Phương Hạo Vân, trên mặt hiện lên một chút thẹn thùng, lại nhéo thêm một phát vào eo của Phương Hạo Vân : "Anh đó, cả ngày chỉ biết nghĩ đến mấy chuyện này...Hừ, anh Hạo Vân, lát nữa em phải méc chị Thanh Thanh, để chị ấy quản lý anh lại, nhìn xem về sau anh còn làm mấy chuyện xấu này không..."
"Nói như vậy, là em đồng ý đi theo anh?" Phương Hạo Vân cười hắc hắc, kéo Hàn Tuyết Nhi đứng dậy, nói : "Đi thôi, đừng để chị Thanh Thanh của em chờ sốt ruột..."
"Dạ!"
Hàn Tuyết Nhi hít sâu một hơi, ổn định tâm lý, quyết định dũng cảm đối diện.
Cô rất rõ ràng, chuyện này sớm muộn gì cũng phải giải quyết, căn bản là không thể tránh né.
Mấy ngày nay, Hàn gia xảy ra nhiều chuyện, Hàn Tuyết Nhi cũng từ một cô gái nhỏ biến thành một người phụ nữ mạnh mẽ. Dưới sự trợ giúp của Phương Hạo Vân, sau khi tiêu diệt tai họa ngầm Đới Cường, Hàn Tuyết Nhi cũng đã hoàn toàn trở thành một con người mới.
Bây giờ, việc học hành của cô đã tạm dừng lại, đổi thành tự học trong công ty. Trần Thiên Huy cũng đã đích thân đến trường của Hàn Tuyết Nhi và thương lượng, chỉ cần Hàn Tuyết Nhi tham gia vào mấy đợt thi cuối kỳ là được, thời gian còn lại thì không cần đến trường.
Sau khi hai người lái xe đến Trần gia thì phát hiện ra Trần Thiên Huy và Lã Nguyệt Hồng đã không có ở đó, chỉ có một mình Trần Thanh Thanh trong phòng.
Trong lòng Hàn Tuyết Nhi thật ra vẫn luôn mong muốn gặp mặt Trần Thanh Thanh, bây giờ Trần Thanh Thanh ngay trước mặt cô, tâm tình của cô đột nhiên trở nên hoảng hốt.
"Chị Thanh Thanh, bọn em đến rồi... chú Trần và dì Lã đâu rồi?" Phương Hạo Vân chủ động chào hỏi một tiếng.
"Ba và mẹ có cuộc gặp đột xuất, bọn họ nhờ chị xin lỗi hai đứa một tiếng, hôm khác chúng ta sẽ ăn cơm đoàn viên sau..."
Trần Thanh Thanh nói xong, liền đi đến trước Hàn Tuyết Nhi, nắm lấy tay của cô, nhiệt tình nói :"Tuyết Nhi, mới mấy tháng không gặp, em đã trở nên xa lạ với chị khi nào thế... cái này không phải là tính cách của em..."
Phương Hạo Vân tìm một chổ ngồi xuống, mỉm cười nói : "Chị Thanh Thanh, đồ ăn chuẩn bị xong chưa?"
Hàn Tuyết Nhi liếc nhìn Phương Hạo Vân một cái : "Nghe cách nói của anh, hình như là đến chỉ để ăn thôi... Chờ đi, em và chị Thanh Thanh vừa gặp mặt, bọn em còn muốn nói chuyện một chút..."
Trần Thanh Thanh cũng mỉm cười : "Đã chuẩn bị tốt rồi, em coi TV trước đi, để chị em bọn chị nói chuyện một chút, rồi cùng ăn cơm..."
Phương Hạo Vân rất là buồn bực, rõ ràng là người của mình là lại chống mình.
Sự hồi hộp của Hàn Tuyết Nhi lúc trước đã tự động biến mất khi cô bắt đầu nói chuyện.
Trong khi nói chuyện, cô phát hiện ra, chị Thanh Thanh bây giờ căn bản là không có gì thay đổi so với chị Thanh Thanh trước kia
Phương Hạo Vân ngồi bấm kênh TV một cách nhàm chán, chín mươi kênh đã trôi qua rồi mà hắn vẫn chưa chọn được một kênh chiếu phim nào để coi cả. Tiết mục trên TV bây giờ đều là quảng cáo, hơn nữa hầu hết đều là mấy cái quảng cáo trên trời, đầy sự giả dối, đúng là chẳng có gì để coi cả.
"Anh Hạo Vân, xong rồi nè..." Ngay trong lúc Phương Hạo Vân chuẩn bị đi ngủ, Hàn Tuyết Nhi và Trần Thanh Thanh rốt cục đã trò chuyện xong, và mới chợt nhớ đến hắn.
Phương Hạo Vân nhìn qua hai cô, thấy hai người cười cười nói nói, giống như hai chị em ruột vậy, xem ra lần nói chuyện này có hiệu quả không tồi.
Nhất là nụ cười xinh đẹp lung linh của Hàn Tuyết Nhi, nhìn là biết tâm tình bất ổn trước kia đã không còn rồi.
Nhìn thấy cảnh hòa thuận như vậy, Phương Hạo Vân không khỏi thở phào một hơi.
Đi vào trong phòng bếp, phát hiện ra đều là các món Phương Hạo Vân thích ăn. Lúc ăn cơm, hai cô đều tranh thủ gấp đồ ăn cho Phương Hạo Vân, không ai cam lòng tụt phía sau.
Phương Hạo Vân đương nhiên là không từ chối rồi, mặc kệ là ai gấp, hắn cũng ăn sạch sẽ.
"Chị Thanh Thanh, chị về là tốt rồi, về sau việc dạy dỗ Tuyết Nhi giao cho chị..." Phương Hạo Vân vừa ăn vừa nói : 'Trước đó vài ngày, Tuyết Nhi bị chứng phiền não trong thời kỳ trưởng thành, chị là người từng trải, cho nên sau này phải dạy dỗ thật tốt...."
Trần Thanh Thanh mỉm cười, xoay người lại, nhìn Hàn Tuyết Nhi, lập tức bật cười : "Tuyết Nhi, có nghe chưa, em vẫn còn đang trong thời kỳ trưởng thành đó..."
Hàn Tuyết Nhi buồn bực, mình và anh Hạo Vân đã làm mấy cái chuyện của vợ chồng rồi, cái gì cũng đã xong hết rồi, đã sớm biến từ thiếu nữ thành phụ nữ rồi, mà còn trưởng thành cái gì, rõ là khôi hài.
"Anh Hạo Vân, người ta đã trưởng thành rồi.. chúng ta không phải đã cùng làm cái kia sao?" Đều là người nhà cả, cho nên Hàn Tuyết Nhi bắt đầu làm nũng.
Phương Hạo Vân làm ra vẻ đứng đắn nói : "Cái đó chẳng nói lên cái gì cả... anh không quan tâm đến chuyện đó..."
Hàn Tuyết Nhi nhìn thấy cái vẻ đứng đắn của hắn, nhếch miệng, tức giận nói : 'Anh không phải là muốn trốn trách nhiệm chứ... tuổi xuân của em đều đã giao cho anh rồi.... anh quên, ngày đó chúng ta ở với nhau... anh thật hư, làm cho người ta đau như vậy, không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả..."
Nghe Hàn Tuyết Nhi nói vậy, Phương Hạo Vân không khỏi đỏ mặt, nhanh chóng chặn lời của Hàn Tuyết Nhi lại : "Tuyết Nhi, ăn cơm.. tục ngữ nói đúng, có thực mới vực được đạo..."
Trần Thanh Thanh cũng hơi bật cười, cô cảm thấy rằng như vậy cũng tốt, tuy rằng phải chia xẻ người đàn ông của mình, nhưng dù sao Tuyết Nhi cũng là em của cô, người một nhà ở cùng một chổ, thật ra cũng rất tốt, rất là vui vẻ hòa thuận. Nếu đã không thể thay đổi, không bằng cứ thuận theo ...
Đợi khi bữa cơm chấm dứt, Trần Thanh Thanh và Hàn Tuyết Nhi nhất trí quyết định, nhiệm vụ rửa chén giao cho Phương Hạo Vân làm. Ba người, bỏ phiếu ra hai thắng một, và dưới tình huống bất đắc dĩ, Phương Hạo Vân đành phải đi rửa chén.
Trong phòng khách, hai chị em lại tiếp tục đề tài nói chuyện.
"Chị Thanh Thanh, chị về là tốt rồi, anh ấy luôn ăn hiếp em, chị phải giúp em dạy dỗ anh ấy..." Hàn Tuyết Nhi dựa vào người của Trần Thanh Thanh làm nũng.
"Tuyết Nhi, em nói cho chị biết, lần đầu tiên của hai người, là ai ra tay trước?" Trần Thanh Thanh hỏi, giống như một bà tám vậy.
Mặt của Hàn Tuyết Nhi đỏ lên, không biết nên nói cái gì.
Chuyện của cô và Phương Hạo Vân, hoàn toàn là do cô làm cả, và còn dùng thuốc nữa. Việc này là bí mật cao nhất của Hàn gia, thật sự không thể nói ra.
Có điều, nói đi thì phải nói lại, tất cả đều là chị em, việc này nói ra cũng không có dọa người lắm.
Thoáng do dự một chút, Hàn Tuyết Nhi đem mọi chuyện kể lại cho Trần Thanh Thanh.
Trần Thanh Thanh nghe thấy thế, hít sâu một hơi, cảm thấy em gái của mình quả nhiên rất mạnh, lại còn đẩy ngã đàn ông nữa. Đúng với câu nói kia, kẻ mạnh có kẻ mạnh hơn.
"Tuyết Nhi, làm tốt lắm... cuối cùng em đã trút được cục giận cho chị em chúng ta" Trần Thanh Thanh khen.
"Vì sao lại nói vậy?" Hàn Tuyết Nhi khó hiểu hỏi.
"Cái này còn không rõ à..." Trần Thanh Thanh giải thích : "Những chị em bên cạnh Hạo Vân đều là do hắn đẩy ngã, còn bị đẩy ngã thì mới là lần đầu, không phải là em đã trút giận cho mọi người à..."
"Cái gì mà trút giận với không trút giận, anh ấy luôn ăn hiếp em..." Hàn Tuyết Nhi nói.
"Ăn hiếp em..." Trần Thanh Thanh nhìn Hàn Tuyết Nhi, khóe miệng hiện lên một nụ cười thần bí, cúi đầu nói nhỏ bên tai của Hàn Tuyết Nhi : "Em nói xem, hắn làm chuyện xấu như thế nào?"
"Không nói!" Hàn Tuyết Nhi thẹn thùng, vội vàng ngậm miệng lại.
Nụ cười trên môi Trần Thanh Thanh càng lúc càng rộng, tay nhỏ cũng bắt đầu xoa nắn trước ngực Hàn Tuyết Nhi, nhẹ nhàng hỏi : "Hắn có phải hư hỏng thế này không..."
Tuy rằng cùng giới, đều là phụ nữ, nhưng mà ngực của Hàn Tuyết Nhi vẫn cảm nhận được một sự kích thích mãnh liệt : "Chị Thanh Thanh, chị và anh Hạo Vân đều giống nhau, đều hư hỏng cả..."
Đúng lúc này, Phương Hạo Vân vừa đi ra khỏi nhà bếp, thấy cảnh này liền cười nói : "Không thể nào, hai người sao có thể là les được... hai người làm như vậy, không phải là muốn làm cho anh hết sống à..."
Thấy Phương Hạo Vân đang mỉm cười nhìn mình, Hàn Tuyết Nhi không dám ngẩng đầu, đành phải kêu lên một tiếng : "Chị Thanh Thanh, chị còn không buông tay, thật sự là xấu hổ muốn chết..."
Trần Thanh Thanh không buông tay, ngược lại còn kề miệng vào sát bên tai của Hàn Tuyết Nhi, nói nhỏ : "Không sao... anh Hạo Vân xấu xa của em trong lòng còn đang ước gì có thể tiếp tục xem nữa đó"
Hàn Tuyết Nhi không dám cử động, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ quái, nhất là khi nghĩ đến Phương Hạo Vân đang nhìn mình, cảm giác kích thích và tê dại liền nổi lên
"Chị Thanh Thanh, không được, chị mau buông tay...."Hàn Tuyết Nhi cảm thấy ở dưới của mình đã trở nên nóng rực rồi, vội vàng cầu xin tha thứ, cứ tiếp tục như vậy nữa thì có trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Trần Thanh Thanh cười duyên một tiếng, dừng khiêu khích Hàn Tuyết Nhi lại, nhẹ nhàng nói : "Tuyết Nhi, tối nay đừng đi, ngủ ở nhà chị đi..."
"Dạ!" Chị em gặp mặt, trong lòng Hàn Tuyết Nhi còn có nhiều lời muốn nói với Trần Thanh Thanh, ngủ tại Trần gia, cô đương nhiên là muốn rồi.
Dừng lại một chút, Trần Thanh Thanh lại cười nói : "Hì hì.. Tuyết Nhi, ý của chị là Hạo Vân cũng sẽ ngủ lại...
"Một rồng hai phượng..." Hàn Tuyết Nhi thốt lên, trong đầu lập tức nhớ đến những lời Phương Hạo Vân nói hồi chiều, sắc mặt không khỏi đỏ ửng.
Tai của Phương Hạo Vân rất thính, hai người nói chuyện riêng, hắn đương nhiên là nghe rất rõ ràng.
"Haha, một rồng hai phượng rất tốt, anh thích..." Trong lòng Phương Hạo Vân cũng có vài phần hưng phấn, tuy rằng một rồng hai phượng đối với Phương Hạo Vân mà nói cũng chẳng có gì xa lạ, nhưng mà Trần Thanh Thanh và Hàn Tuyết Nhi thì đúng là chưa từng thử.
Nghĩ đến đây, trong lòng Phương Hạo Vân lập tức kích động.
Trần Thanh Thanh cười quyến rũ, nhìn Phương Hạo Vân nói : "Chị biết em nhất định sẽ thích mà..."
Hàn Tuyết Nhi ngượng ngùng Phương Hạo Vân, không dám nói lời nào, dù sao thì bây giờ cô còn nhỏ, da mặt vẫn còn hơi mỏng, có một số việc nhất thời không thể lên tiếng được.
"Hạo Vân, em tránh một chút đi, chị em bọn chị có chuyện riêng muốn nói..." Trần Thanh Thanh trừng mắt nhìn Phương Hạo Vân, khẽ cáu một tiếng.
Phương Hạo Vân cười hắc hắc, đang muốn đi ra ban công hóng gió, thì nghe thấy tiếng điện thoại vang lên, nhìn lại, là Bạch Nguyệt Thiên gọi điện thoại đường dài đến.
Phương Hạo Vân phỏng chừng rằng là chuyện của tập đoàn Siêu Uy có thay đổi gì đó.
Trong lòng vừa động, hắn lập tức nghe điện thoại, và trong điện thoại truyền ra giọng nói của Bạch Nguyệt Thiên : "Thiếu chú, có tình huống muốn báo cho cậu biết... Đinh Vọng Long đã rõ kế hoạch của chúng ta, tổ chức phản công, muốn thoát khỏi sự khống chế của chúng ta. Thế cục trước mắt đã bị khống chế, tôi muốn xin chỉ thị, chúng ta có nên dùng thủ đoạn đối với kẻ địch để đối phó với Đinh Vọng Long và tập đoàn Siêu Uy không?" Nếu như là chuyện bình thường, Bạch Nguyệt Thiên đã tự mình làm chủ. Nhưng mà xét cho cùng thì Đinh gia cũng là nhà vợ của thiếu chủ, cho nên mới gọi điện xin chỉ thị.
Phương Hạo Vân nhíu mày : "Nếu không dùng vũ lực, có thể không giải quyết, đúng không?"
"Theo một ý nghĩa nào đó, có thể hiểu như vậy" Bạch Nguyệt Thiên trầm giọng nói : "Đinh gia bây giờ cũng không có bền chắc, tôi đã thu mua Đinh Vọng Tân, Đinh Bối Thành... Đinh Vân Uy thì không dứt khoát, chỉ còn Đinh Vọng Long thì sống chết cũng không chịu thua, theo ý của ông ta, hình như là muốn cùng liều mạng..."
"Nếu đã như vậy, anh quyết định đi... Nhớ kỹ, phương châm tổng thể vẫn không thay đổi, về phần quá trình cụ thể thì anh tự quyết, tôi chỉ cần kết quả, không cần quá trình!" Phương Hạo Vân suy nghĩ một chút rồi nói thêm : "Đinh gia đã mất đi nhân tính, cho nên anh không cần xem xét đến mặt mũi của tôi và Tuyết Nhu, nên làm thế nào thì cứ làm..."
"Thiếu chủ, có những lời này của cậu, tôi đã biết nên làm thế nào..." Bạch Nguyệt Thiên do dự một chút, rồi đột nhiên hỏi : "Thiếu chủ, sắp tới có phải cậu sẽ đến gia tộc không?"
"Ừ, dì Bạch tự thu xếp" Phương Hạo Vân cảm thấy rằng trong lời nói của Bạch Nguyệt Thiên có vấn đề, vội hỏi : "Có phải anh có chuyện muốn nói không?"
"Ừ!"
Bạch Nguyệt Thiên làm ra vẻ muốn nói lại thôi, nhưng đến cuối cùng thì vẫn nói : "Thiếu chủ, trong gia tộc có tứ đại thủ lĩnh tiếp quản... Nếu cậu muốn trở thành chủ nhân chân chính của gia tộc, thì phỏng chừng còn phải trải qua sự khảo nghiệm của tứ đại thủ lĩnh, cho nên, cậu phải có chuẩn bị tư tưởng..."
"Có thể nói cụ thể không?" Phương Hạo Vân nhíu mày hỏi.
"Tình huống cụ thể về sau cậu sẽ biết, tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu, tứ đại thủ lĩnh không có lòng với chủ nhân đâu, cho nên đối với người thừa kế như cậu, khẳng định sẽ gây khó dễ bằng mọi cách, cho nên cậu phải chuẩn bị tâm lý" Bạch Nguyệt Thiên nói.
"Có chuyện này nữa à?" Phương Hạo Vân cảm thấy hơi kì quái, dì Bạch dường như không nhắc đến chuyện này.
"Đích thật là có chuyện này... Theo tôi được biết, trong lịch sử đã từng có một thiếu chủ đến gia tộc, kết quả là khiêu chiến thất bại, chết thảm không tay tứ đại thủ lĩnh" Bạch Nguyệt Thiên nói : "Ở chổ đó, cậu tuyệt đối không thể nương tay... Đừng coi bọn họ là người nhà, chỉ khi nào cậu dẫm nát bọn họ dưới chân, trở thành người thắng cuối cùng, thì bọn họ mới thật sự trở thành người nhà của cậu..."
Nghe Bạch Nguyệt Thiên nói vậy, tâm tình của Phương Hạo Vân lập tức hồi hộp : "Chẳng lẽ phải làm vậy sao?"
"Đây là quy định của bộ tộc thủ hộ... Nếu cậu không có được sự đồng ý của tứ đại thủ lĩnh, cậu không thể trở thành chủ nhân chân chính của gia tộc"
"Cảm ơn lời khuyên của anh, tôi nghĩ tôi cũng đã chuẩn bị tâm lý" Phương Hạo Vân cảm ơn.
"Thiếu chủ... tôi thật tình mong cậu có thể thành công... Theo góc độ của tôi, cậu đã có vốn để trở thành vương giả rồi. Nhớ kỹ, cần phải độc ác hơn khi ở bộ tộc thủ hộ... Ở nơi đó là một nơi tôn thờ kẻ mạnh, bọn họ chỉ tán thành lực lượng của cậu, chứ không phải thân phận của cậu..." Bạch Nguyệt Thiên dặn dò thêm một câu rồi cúp điện thoại.
Phương Hạo Vân đứng ở ban công thật lâu, không nói gì.
Nếu không phải là nhờ có Bạch Nguyệt Thiên, hắn cũng không biết khi đến bộ tộc thủ hộ sẽ còn có chuyện này. Xem ra việc này không đơn giản như hắn tưởng tượng.
Nhưng mà hắn không hiểu, vì sao trước kia dì Bạch không nhắc cho hắn biết về khảo nghiệm này. Bạch Nguyệt Thiên đã nói rõ ràng rồi, nếu hắn không thể thông qua khảo nghiệm của tứ đại thủ lĩnh, thì có thể sẽ bị giết
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.