Hoán Kiểm Trọng Sanh

Quyển 8 - Chương 90: Nhắc lại chuyện tái hôn.

Xích Tuyết

15/04/2013



"Đột nhập!" Trác Nhã thản nhiên nói.

Phương Hạo Vân hơi kinh hãi : "Đột nhập? Mẹ mời cao thủ máy tính đến? Chẳng phải là bị người ta biết..."

"Là mẹ tự mình làm..." Nói đến đây, Trác Nhã đắc ý cười : "Hạo Vân, con có thể là không biết.. thật ra trình độ máy tính của mình, trong tập đoàn Thịnh Hâm đứng thứ hai không ai dám giành số một... có điều chuyện này con đừng nói cho Tuyết Di biết, nếu không, nó sẽ nghi ngờ mẹ..."

Không phải là mình không hiểu, mà là thế giới này thay đổi quá nhanh. Phương Hạo Vân tuyệt đối không nghĩ rằng, bà mẹ tiện nghi của mình lại là một hacker. Thật sự đúng là làm cho người ta kinh ngạc.

"Được rồi, con đồng ý giữ bí mật giùm mẹ" Phương Hạo Vân gật đầu.

Theo lý thuyết mà nói, thủ đoạn đột nhập vào điều tra có vẻ hơi đê tiện, nhất là dùng với con gái của mình. Nhưng thời kỳ phi thường, thủ đoạn cũng phi thường*, vì để theo dõi sự thay đổi tâm lý của Phương Tuyết Di, cũng đành phải như vậy.

* = Thời kỳ khác thường nên thủ đoạn cũng khác thường. Nhưng để nguyên văn nó hay hơn.

Trác Nhã cầm ly cà phê lên, nhưng mà không có uống, im lặng cả buổi, cuối cùng mới mở miệng nói :: "Hạo Vân, con có nghĩ đến không, tương lai khi ba con mất, tập đoàn Thịnh Hâm con tính như thế nào? Trước đó con đã nói với ba, con sẽ sát nhập Đằng Phi vào Thịnh Hâm... mẹ cảm thấy khả năng này không lớn, mẹ có dự cảm rằng, trong tương lai, Đằng Phi sẽ vượt xa Thịnh Hâm..."

"Vì sao lại nói vậy?" Phương Hạo Vân hỏi.

"Giác quan thứ sáu của phụ nữ!" Trác Nhã thản nhiên trả lời.

Không thể không nói, giác quan thứ sáu của phụ nữ rất linh nghiệm. Theo kế hoạch của Phương Hạo Vân, thì tập đoàn Đằng Phi tương lai dưới sự chỉ điểm của tập đoàn Hùng Long sẽ phát triển lớn mna5h, Hắn phải có tổ chức của mình, thế lực của mình.

Tập đoàn Đằng Phi do hắn tạo ra phải thành một đế quốc tài chính.

Mà tập đoàn Thịnh Hâm và tập đoàn Đằng Phi không cùng một con đường, mặc kệ là ai sát nhập vào ai, thì cũng không thể được. Lúc trước khi Phương Hạo Vân nói ra điều này, cũng là vì bất đắc dĩ, xem như là một lời nói dối thiện ý.

"Mẹ, việc này về sau chúng ta hãy nói..." Phương Hạo Vân không muốn nói về chuyện này quá sớm, dù sao khi Trung Thu đến, hắn vẫn còn một khảo nghiệm lớn của cuộc đời.

Sau khi vượt qua, tất cả đều thuận lợi, cuộc sống của Phương Hạo Vân hắn mới chính thức bắt đầu. Thất bại, đương nhiên không cần phải nói.

Đươngnhiên, Phương Hạo Vân không cho rằng chuyện thất bại sẽ xảy ra. Cho dù không vì hắn, thì cũng vì những người xung quanh hắn, hắn PHẢI thành công.

Nhìn thấy trong ánh mắt của con trai hiện lên một vẻ thương cảm không đúng với độ tuổi, trong đôi mắt của Trác Nhã lộ ra vẻ kinh ngạc, chỉ là nhanh chóng khôi phục lại, không cho Phương Hạo Vân phát hiện.

"Hạo Vân... từ sau tai nạn xe, con quả thật đã thay đổi rất nhiều, có đôi khi mẹ thậm chí còn nghĩ rằng, con không phải là Hạo Vân của trước kia..." Đang yên bình, Trác Nhã đột nhiên nói ra một câu làm cho Phương Hạo Vân kinh hãi. Quả nhiên, sắc mặt của Phương Hạo Vân hơi thay đổi, không biết nên trả lời thế nào.

Cùng một câu hỏi như vậy, Trác Nhã không chỉ nói với hắn một lần. Phương Hạo Vân còn nhớ rõ câu trả lời của hắn. Đi dạo một vòng ở quỷ môn quan về, cái đầu đương nhiên được thông suốt hơn.

Trên thực tế, đây là câu trả lời tốt nhấ.

Không ai hoai nghi những gì mà người từng chết đi sống lại hiểu được.

Mà Phương Tử Lân vẫn kiên trì cho rằng, đây là giống của mình, cho nên mới có được như vậy.

Trác Nhã cảm thấy ánh mắt của Phương Hạo Vân không vui, liền cười thản nhiên : "Mẹ chỉ nói giỡn thôi... có điều mẹ vẫn cảm thấy rằng, trong mắt của con cất dấu rất nhiều chuyện xưa..."



Lòng tò mò của phụ nữ luôn rất mạnh, nhất là của một người mẹ, khi bà phát hiện ra mình không thể nhìn thấu con trai của mình, trong lòng cũng bắt đầu tò mò.

Sự tò mò này, có đôi khi ngay cả bản thân bà cũng không thể khống chế.

Trên mặt của Phương Hạo Vân lộ ra rõ sự bất đắc dĩ, thở dài nói : "Mẹ... sự cảm ngộ trong nháy mắt, giống như là trải dài qua một thế kỷ vậy.... Thật ra mẹ có thể hiểu như vậy, con bây giờ, theo một ý nghĩa nào đó, đã không còn là con lúc trước... từ sau tai nạn xe đến giờ, con đã có một cuộc sống mới..." Phương Hạo Vân nói ra những lời nửa thật nửa giả. Nói như vậy, hẳn không phải là nói dối, thề có trời đất chứng giám cho hắn. Chỉ là cách nói này, trừ hắn ra, thì người ngoài không thể nào biết được sự thật.

"Hì!"

Trác Nhã cười vui mừng : "Hạo Vân, con quả thật là còn hiểu chuyện hơn mẹ tưởng tượng..."

"Mẹ... tương lai nếu ba mất, mẹ có tái giá không?" Phương Hạo Vân nhắc lại chuyện cũ, lời này của hắn là thật lòng, là thật tâm suy nghĩ cho Trác Nhã. Ở tuổi của bà, nếu không có đàn ông, đúng là một tai họa. Trên thực tế, hai năm gần đây, bà đã sống thủ thân một mình rồi, bà cần phải có một người đàn ông bên cạnh.

Tương lai, nếu Phương Tử Lân mất, mặc kệ là trên tinh thần hay là thể xác, Trác Nhã đều lâm vào sự cô độc tĩnh mịch.

Trác Nhã nghe thấy thế, trong lòng căng thẳng, dường như đã hiểu sai ý của Phương Hạo Vân. Tuy rằng trước đó Phương Hạo Vân cũng đã nói về vấn đề này, nhưng mà không biết rằng con trai đang suy nghĩ cho mình.

'có lẽ nó sợ mình sẽ chia cắt tài sản?' Hiển nhiên là Trác Nhã đã hiểu sai, chỉ là làm mẹ kế, bà không nghĩ vậy, thì còn có thể nghĩ cái gì.

"Mẹ... mẹ đừng nghĩ nhiều, tập đoàn Thịnh Hâm trong tương lai vẫn là của chị, con không lấy đi một đồng nào của tập đoàn Thịnh Hâm đâu..." Phương Hạo Vân cũng không hiểu tâm tư của Trác Nhã, mà hắn cảm thấy rằng mình cần phải giải thích một chút. Hắn đã có rất nhiều thứ từ Phương gia, về phần sản nghiệp do Phương Tử Lân cả đời phấn đấu, hắn cuối cùng vẫn cảm thấy rằng, nên để lại cho cốt nhục của Phương Tử Lân.

Tuy rằng Phương Tuyết Di là nữ, nhưng trong cơ thể vẫn chảy dòng máu của Phương Tử Lân.

Trác Nhã nghe thấy thế, dường như hơi bất ngờ, đồng thời cũng có chút vui mừng, đứa nhỏ Hạo Vân này, đích thật là không thương lầm, nghĩ đến những cảnh tủi thân khi tiến vào cửa, bà cảm thấy thật đáng giá.

Có điều, Trác Nhã vẫn còn lo lắng của riêng mình : "Hạo Vân, cái này tuyệt đối không đuuợc, ba cùa con sẽ không đồng ý con làm như vậy... con cũng biết, ba luôn hy vọng con có thể thừa kế sản nghiệp của ba"

"Con biết... vì không để ba tức giận, con sẽ chờ sau khi ba đi mới đem tất cả giao cho chị Tuyết Di" Phương Hạo Vân thản nhiên nói : "Có điều, con có điều kiện..."

Trác Nhã nghe Phương Hạo Vân nói như thế, hơi động tâm.

Đương nhiên, Trác Nhã động tâm không thể nói là do bà là người thấy tiền liền sáng mắt. Theo suy nghĩ của bà, cả đời của Phương Tử Lân đã cố gắng, cũng nên để lại một chút gì đó. Hơn nữa, Phương Tuyết Di vô cùng nhiệt tình trong sự nghiệp, thân làm mẹ, bà đương nhiên hy vọng con gái có thể trở thành lãnh đạo của tập đoàn Thịnh Hâm.

Sự thật đã chứng minh, con gái có năng lực đó.

"Điều kiện gì?" Trác Nhã hỏi theo bản năng.

Phương Hạo Vân suy nghĩ một chút rồi nói : "Thật ra cũng không phải là chuyện lớn gì... con hy vọng chị Tuyết Di sau khi kết hôn, đứa nhỏ đầu tiên có thể đổi lại họ Phương, tương lai trở thành người kế thừa tập đoàn Thịnh Hâm..." Suy nghĩ của Phương Hạo Vân rất đơn giản, chính là hy vọng sản nghiệp của Phương gia, hoàn toàn có thể giao lại cho con cháu của Phương gia.

"Vì sao?" Trác Nhã hơi khó hiểu, nếu nói Phương gia không có người nối nghiệp, đây là điều không thể. Bây giờ Phương Hạo Vân đang rất khỏe mạnh, hơn nữa còn sắp sinh con rồi, vì sao lại nói như vậy? Chod ù nó không muốn kế thừa tập đoàn Thịnh Hâm, thì cũng có thể để cho con nó vậy?

"Không vì cái gì..." Phương Hạo Vân đương nhiên là không thể giải thích, chỉ thản nhiên nói : "Đồng ý điều kiện này của con, tập đoàn Thịnh Hâm sẽ là của mẹ và chị..."

Sợ Trác Nhã hoài nghi, nghĩ đến chuyện khác, cho nên Phương Hạo Vân vội vàng giải thích thêm một câu : "Con làm như vậy, cũng là hy vọng hoàn thành tâm nguyện của ba..."

"Vậy còn con?"



Trong lòng Trác Nhã căng thẳng, vội hỏi : "Chẳng lẽ con không phải là con cháu nhà họ Phương?"

Phương Hạo Vân làm ra vẻ muốn nói lại thôi : "Mẹ... có một số việc con vốn không muốn nói, có điều bây giờ con nói ra, mẹ có thể sẽ không đồng ý điều kiện của con..."

"Con trai, rốt cục là chuyện gì?" Trác Nhã dường như ý thức được không phải là chuyện tốt, sắc mặt trở nên tái lại.

Phương Hạo Vân tuy rằng không phải là do bà sinh ra, nhưng từ sau khi gặp mặt, bà đã đối xử với Hạo Vân như con trai của mình, có đôi khi, bà thậm chí còn quên mất mình là mẹ kế.

"Mẹ, con có một chuyện rất quan trọng cần phải đi làm... con sợ con không về được..." Phương Hạo Vân nói nửa thật nửa giả. Chuyện quan trọng không giả, trình độ nguy hiểm của nó cũng không giả, nhưng mà không về được thì có vẻ hù người. Đương nhiên, chỉ có nói như vậy mới phù hợp với lời nói dối trước đó.

"Con trai, nói cho mẹ biết, con rốt cục là muốn làm gì.. Nếu đã nguy hiểm, vậy đừng đi, ba con đã thành như vậy, tương lai con có thể trở thành người đàn ông duy nhất của Phương gia, con không thể để xảy ra chuyện được" Trác Nhã lập tức khẩn trương.

Phương Hạo Vân lắc đầu : "Con phải đi... mẹ, con đã trưởng thành, chuyện của con con có thể tự mình giải quyết... mẹ yên tâm, con sẽ chăm sóc cho mình, bây giờ con làm vậy, cũng để vì đề phòng lỡ như"

"Không được!"

Trác Nhã nghe Phương Hạo Vân nói như vậy, liền trực tiếp từ chối yêu cầu của hắn : "Mẹ không thể đồng ý điều kiện của con, tập đoàn Thịnh Hâm là của con, vĩnh viễn là của con..."

"Mẹ..." Phương Hạo Vân lớn tiếng nói : "Vấn đề kế thừa của tập đoàn Thịnh Hâm, con cũng đã quyết định rồi, chuyện con đã quyết không dễ dàng thay đổi... hãy nghe con nói, nếu mẹ muốn tốt cho con, thì hãy đồng ý điều kiện của con, nếu không con không yên tâm, vậy thì sẽ gia tăng nguy hiểm cho con..."

Trác Nhã thoáng do dự, rồi nói : "Hạo Vân, mẹ đồng ý, nhưng mà con cũng phải hứa với mẹ, mặc kệ là con làm gì, thì con cũng phải trở về bình an cho mẹ..."

"Dạ..."

Phương Hạo Vân gật đầu nghiêm túc : "Mẹ yên tâm đi, con trai trưởng thành rồi, bây giờ con có đủ năng lực tự lo cho mình rồi..."

Dừng lại một chút, Phương Hạo Vân lại nhắc đến chuyện đi thêm bước nữa : "Mẹ, đề nghị của con trước đó, mẹ cũng nên xem xét đi..."

"Hạo Vân, mẹ biết con là một đứa nhỏ hiếu thảo... ý tốt của con mẹ xin nhận, nhưng mà mẹ sẽ không tái hôn..." Trác Nhã thản nhiên nói : "Nếu mẹ muốn tái hôn, thì năm đó khi ba con vứt bỏ hai mẹ con mẹ, mẹ đã tái hôn rồi, cần gì phải chờ đợi... Hạo Vân, con trưởng thành rồi, con có suy nghĩ riêng của mình, mẹ tin tưởng con, con có thể xử lý tốt chuyện của mình, cho nên chuyện của con mẹ không can thiệp... mẹ hy vọng con cũng không can thiệp vào chuyện của mẹ, được không?"

Phương Hạo Vân nghe thế, thở dài yếu ớt, nói : "Được rồi..."

Trác Nhã thật ra là một người phụ nữ cố chấp, Phương Hạo Vân biết, có một số việc khi bà quyết định, cũng rất khó thay đổi. Điều hắn có thể làm, chính là cố gắng hết sức để làm cho người thân của mình có được một cuộc sống hạnh phúc.

Nhìn đồng hồ, đã không còn sớm nữa, Trác Nhã ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn Phương Hạo Vân, nói : "Hạo Vân, chuyện của Tuyết Di, mẹ xin nhờ con, nhất định phải nắm chặt, có gì thì thông báo cho mẹ biết..."

"Dạ, con biết!"

Phương Hạo Vân gật đầu, nói : "Bây giờ đã không còn sớm nữa, con đưa mẹ về trước!"

.............................

Trước ngày đánh cược sinh tử, Phương Hạo Vân nhận được điện thoại của dì Bạch.

Trong điện thoại, dì Bạch nói cho hắn biết kết quả điều tra lần này. Năng lực của Long gia quả thật không nhỏ, nhất là tại Hoa Bắc, đã có quan hệ đến mấy đời, trong đó còn có mấy người quan làm đến chức bộ trưởng nữa.

Phương Hạo Vân nghe thấy thế, trong lòng hơi kinh ngạc, nếu Long gia có mạng lưới quan hệ như vậy thì đúng là khó đối phó rồi. Hèn chi ngay cả Hà Thanh cũng phải dặn dò mình, xuống tay đến điểm thì dừng. Quan mà cấp bộ trưởng, đúng là có năng lực, Lã Thiên Hành đương nhiên là phải nể mặt rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hoán Kiểm Trọng Sanh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook