Quyển 6 - Chương 83: Ôi! Tình Yêu....
Xích Tuyết
15/04/2013
“Hôm nay đã trễ lắm rồi, chị không muốn quấy rầy thế giới riêng của em và Hạo Vân nữa. Để hôm khác nha, sau này chị sẽ thường xuyên tới đây, khi đó chị nhất định chụp ảnh với em, được không?” Đinh Tuyết Nhu nảy ra ý định tiếp cận Bạch Lăng Kỳ để điều tra.
“Được ạ, vậy chúng ta giao hẹn rồi nhé.” Bạch Lăng Kỳ phấn khích vô cùng.
“Ờ, chị hứa…” Đinh Tuyết Nhu vừa đi được vài bước, đột nhiên quay đầu lại trấn an: “Kỳ à, em yên tâm đi, chị và Hạo Vân chỉ là bạn bè bình thường thôi, chị có người yêu rồi…”
Bạch Lăng Kỳ ngớ người ra, mỉm cười thẹn thùng nói: “Chị Nhu Nhu, chị nói gì thế? Em đâu có hiểu lầm chị và Hạo Vân, em có niềm tin vào Hạo Vân.”
“Chúc hai người hạnh phúc bên nhau!” Nói xong Đinh Tuyết Nhu đi ra khỏi cửa.
“Hạo Vân, em và đại minh tinh rốt cuộc có quan hệ gì vậy?” Tạ Mai Nhi lúc này ló đầu ra khỏi phòng, thấy Đinh Tuyết Nhu đã về nên mới bước ra, hỏi ngay một câu trước mặt Phương Hạo Vân.
Bạch Lăng Kỳ lập tức dõng tai nghe ngóng, câu hỏi này cô cũng rất muốn biết.
Phương Hạo Vân thành thật trả lời: “Em từng cứu cô ta mấy lần nên cô ta biết ơn thôi mà, hai người đừng nghĩ lung tung nha, em và Đinh Tuyết Nhu không có gì mờ ám với nhau đâu, người ta có người yêu rồi.”
“Ờ, em biết mà, chị Nhu Nhu vừa mới nói với em…” Bạch Lăng Kỳ vẫn tin tưởng vào bạn trai của cô hơn.
“Lần sau nhớ bảo đại minh tinh chụp ảnh với chị nhe…” Tạ Mai Nhi dặn dò một câu rồi không nói thêm gì nữa, quay vào bếp nấu nướng. Bạch Lăng Kỳ rất muốn có giây phút riêng tư bên cạnh bạn trai, nhưng cô không nỡ để chị Mai một mình bận bịu trong bếp: “Hạo Vân, anh nghỉ ngơi một lát đi, em vào phụ chị Mai đây, anh sẽ sớm được ăn ngon thôi…”
Hai cô gái cùng lao vào bếp núc, chỉ 40 phút sau đã bày biện đầy một bàn thức ăn ngon, 3 người vốn định chờ Trương Mỹ Kỳ về cùng ăn bữa cơm đoàn tụ, nhưng lại nhận được cuộc gọi thông báo của Trương Mỹ Kỳ nói cô và Phương Tuyết Di đi tham gia buổi tiệc chiêu đãi của sở thương mại nên không về nhà ăn cơm tối.
Sau khi ăn cơm xong, Tạ Mai Nhi lấy lí do mình hơi nhức đầu nên muốn về phòng nghỉ ngơi sớm.
Phương Hạo Vân và Bạch Lăng Kỳ ngồi ngoài phòng khách xem ti vi. Liếc mắt thấy cửa phòng chị Mai đóng chặt kín, Phương Hạo Vân đột nhiên ấn tay vào trước ngực Bạch Lăng Kỳ, co bóp nhè nhẹ.
Bạch Lăng Kỳ cười phá lên, e thẹn liếc nhìn phòng Tạ Mai Nhi, toàn thân run lên như bị điện giật, lí nhí: “Đừng có làm ở đây mà.”
Phương Hạo Vân mỉm cười hiểu ý, giơ tay bế xốc Bạch Lăng Kỳ lên thẳng vào phòng ngủ. Sau khi khóa cửa lại, Phương Hạo Vân cúi xuống đặt một nụ hôn lên đôi môi chúm chím xinh xinh của Bạch Lăng Kỳ, đặt bạn gái lên giường, bàn tay tiếp tục nhồi bóp ngực cô.
Bạch Lăng Kỳ giãy giụa ngồi dậy, nguýt dài: “Xem anh kìa, sao nôn nóng quá vậy? Đợi em cởi áo trước đã…” Dứt lời, Bạch Lăng Kỳ đưa tay tắt đèn đi, bật cây đèn ngủ ánh sáng vàng dịu, nhanh nhảu cởi áo ngoài ra, chỉ còn giữ lại chiếc áo nịt màu đen…
Ánh sáng mờ mờ ảo ảo càng tăng thêm cảm hứng, Phương Hạo Vân nhìn thấy hai má ửng hồng của Bạch Lăng Kỳ đang tràn ngập hạnh phúc, đôi tay hắn một lần nữa đưa tới nghịch ngợm.
Bạch Lăng Kỳ thét lên một tiếng, kéo mền ra chui vào đó, xong lăn tròn cuộn người lại tự gói chặt mình như chiếc bánh chưng, cười hi hí: “Sao anh hư thế nào được nè.”
Phương Hạo Vân bây giờ đang vô cùng rạo rực, xa nhau suốt một tuần là hắn chay tịnh suốt một tuần rồi.
“Kỳ à, em đừng đối xử với anh như vậy mà… Em nhìn anh nè…” Phương Hạo Vân chỉ tay vào quần hắn, khoái chí nói: “Em xem đi, nó biểu tình rồi này, em mau chữa cháy đi.”
Bạch Lăng Kỳ liếc vào thân dưới bạn trai, sắc mặt càng thêm đỏ chót, cắn chặt môi phụng phịu: “Em mặc kệ anh, anh tự giải quyết đi, hay là em giúp anh gọi số điện thoại phòng cháy chữa cháy nhé, để nhân viên cứu hộ đến đây giúp anh.”
“Em dám làm phản à…” Phương Hạo Vân cũng chui vào trong mền, nhanh chóng cởi quần ra, đưa tay bắt lấy bạn gái, đặt môi cắn nhẹ vào ngực cô, bàn tay thò thẳng vào chiếc quần chip sờ nhẹ, vừa ấm vừa ướt, rõ ràng là cô bé này cũng háo hức lắm rồi.
Bạch Lăng Kỳ rên lên khe khẽ, một cảm giác đê mê dâng tận óc, toàn thân nảy lên từng cơn, cô ưỡn người tới muốn ngón tay của Hạo Vân vào sâu hơn.
“Kỳ, đêm nay anh sẽ làm em sung sướng lên mây.” Phương Hạo Vân đột nhiên rúc đầu vào giữa hai chân Bạch Lăng Kỳ, bắt đầu cho phép chiếc lưỡi ma quái hoạt động.
Bạch Lăng Kỳ hoảng hốt thét lên một tiếng, giãy giụa muốn tránh đi, nhưng Phương Hạo Vân không cho cô thoát ra dễ dàng, hai tay hắn vẫn giữ chặt đôi chân cô mở rộng ra, chiếc lưỡi bắt đầu gia tăng tốc độ.
Bạch Lăng Kỳ chỉ cảm thấy toàn thân như bị tê liệt, chỗ ấy vừa nóng rang vừa ướt át lại có cảm giác nhột nhột dễ chịu, lần này cô không giãy giụa nữa, ngược lại còn nhích tới gần hơn phối hợp với Phương Hạo Vân.
Rất nhanh, trong phòng vang vọng bản hợp xướng giao hoan…
Đôi tình nhân vật lộn với nhau tới nửa đêm mới chịu dừng lại, sau khi nằm thở dốc hồi sức một lúc, cả hai vào phòng vệ sinh tắm rửa cho sạch, sau đó ôm nhau ngủ một giấc đến sáng.
Tất nhiên, trước khi ngủ Bạch Lăng Kỳ không quên uống viên thuốc tránh thai khẩn cấp, cô không muốn làm bà mẹ trẻ khi còn đi học đâu.
Sáng sớm thức dậy, ngoài kia ánh nắng chói chang. Phương Hạo Vân đẩy nhè nhẹ bạn gái ra, đắp lại mền cho cô, mặc áo bước xuống giường.
Bước ra khỏi phòng, hắn đi thẳng tới phòng chị Mỹ Kỳ gõ nhẹ mấy cái vào cửa.
Trương Mỹ Kỳ nhanh nhảu mở cửa ra, Phương Hạo Vân ló đầu nhìn vào trong, gối mền chưa dọn còn bừa bãi ra giường, hắn mỉm cười dịu dàng hỏi: “Chị Mỹ Kỳ, tối qua khi nào chị về nhà vậy?”
“Vào đây đi.” Trương Mỹ Kỳ kéo Phương Hạo Vân vào phòng, sau đó khép nhẹ cửa lại, nói: “Đêm qua uống nhiều rượu quá, đến bây giờ vẫn còn hơi nhức đầu nè, còn về nhà vào lúc mấy giờ chị cũng không nhớ nữa…”
Phương Hạo Vân bước tới gần đưa tay ấn vào hai bên huyệt thái dương giúp chị Mỹ Kỳ, đặt một nụ hôn vào môi cô, âu yếm hỏi: “Uống say rồi sao không gọi điện cho em đi đón chị?”
Trương Mỹ Kỳ mỉm cười nhạt nhẽo: “Chị biết em nhất định đang ôm Kỳ nằm ngủ, chị đâu muốn phá rối chuyện tốt của hai đứa…”
Phương Hạo Vân vội vàng xin lỗi: “Chị Mỹ Kỳ, trong lòng chị nhất định đang oán trách em rồi… Chị yên tâm đi, để bữa khác em sẽ bù đắp cho chị.”
Trương Mỹ Kỳ tất nhiên hiểu ý bù đắp của Phương Hạo Vân là gì, khuôn mặt thanh tú lập tức ửng đỏ thẹn thùng.
“Chị Mỹ Kỳ…” Tạ Mai Nhi đột nhiên đẩy cửa định bước vào, thấy Phương Hạo Vân đang ở trong phòng, cô liền lè lưỡi: “Xin lỗi nha, quấy nhiễu hai người rồi…”
Đợi sau khi Tạ Mai Nhi đóng cửa trở lại, Trương Mỹ Kỳ nói nhỏ với Phương Hạo Vân: “Hạo Vân, Mai Nhi gần đây lạ lắm, nếu có thời gian em xem thử rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi? Nếu như Mai Nhi gặp phải khó khăn gì chúng ta phải cố gắng giúp nó, không thể để một mình nó gánh vác hết được.”
“Chị yên tâm, lát nữa em sẽ nhờ người điều tra thử…” Phương Hạo Vân quyết định nhờ Trần Thiên Huy giúp đỡ tìm hiểu vụ này, tiện thể gặp ông để bàn chuyện.
“Ờ, em chịu nói câu này là chị yên tâm rồi.” Trương Mỹ Kỳ thở phào nhẹ nhõm, Tạ Mai Nhi là cô bạn thân nhất của cô, những ngày gần đây, cô thường thấy Tạ Mai Nhi nhăn nhó buồn phiền, trong lòng cũng khó chịu không kém.
Nhìn thấy Trương Mỹ Kỳ cười trở lại, Phương Hạo Vân lại rạo rực lên, hắn chồm tới đè cô gái lên giường, hôn say đắm lên môi chị Mỹ Kỳ.
Trương Mỹ Kỳ cắn nhẹ điêu luyện vào đầu lưỡi hắn đưa vào miệng cô, nũng nịu nói: “Hạo Vân, đêm nay chị phải ngủ với em…”
Phương Hạo Vân cười khoái trá, đưa tay thò xuống dưới vuốt nhanh một cái, quả nhiên chị Mỹ Kỳ đã muốn lắm rồi, nhưng hiện tại sắp đến giờ đi làm, không đủ thời gian vui thú một chập, hắn cười hi hí đề nghị: “Chị Mỹ Kỳ, hay là 3 chúng ta cùng ngủ chung đi?”
“Hư quá, em phải hỏi ý kiến Kỳ trước đã. Chị… chị thì sao cũng được.” Trương Mỹ Kỳ đỏ mặt lí nhí nói.
Phương Hạo Vân khấp khởi mừng thầm, hắn biết đêm nay diễm phúc vô biên rồi… Một long hai phụng, trò này kích thích lắm!
Phía gia đình lại gọi điện đến hối thúc, Tạ Mai Nhi biết mình không về không được rồi. Nếu tiếp tục kéo dài, bên ấy chắc sẽ tìm đến tận thành phố mất. Tạ Mai Nhi không muốn làm to chuyện cho tất cả mọi người đều biết.
Tạ Mai Nhi dạo trước đã được điều sang làm việc ở bộ phận quản lí khách hàng, cô là nhân viên thuộc quyền cai quản của Trương Mỹ Kỳ, cô trực tiếp xin Trương Mỹ Kỳ cho nghỉ phép nửa tháng, nghỉ lâu như thế Trương Mỹ Kỳ không có quyền phê chuẩn nên chỉ còn cách gọi điện hỏi ý kiến của Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân sau khi nhận được tin, bỏ tiết học chạy thẳng từ trường đại học Hoa Hải đến công ty. Hôm qua hắn mới nhờ Trần Thiên Huy điều tra giúp, hôm nay chưa có kết quả mà Tạ Mai Nhi đã đòi đi rồi.
“Chị Mai, chị nói em biết đi, nhà chị rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi? Em sẽ giúp chị mà…” Phương Hạo Vân về đến công ty, gọi Tạ Mai Nhi ra một góc nói chuyện riêng.
Tạ Mai Nhi muốn nói ra nhưng lại không dám nói, ngập ngừng hết nửa ngày mới mở miệng: “Hạo Vân, chị biết em tốt với chị, cám ơn em… Đúng là gia đình chị xảy ra một chút chuyện, chị tự xử lí được, không cần phiền đến mọi người đâu, em giúp chị xin nghỉ phép nửa tháng là được, đợi khi nào chị giải quyết xong việc nhà rồi chị sẽ về làm việc trở lại, có được không?”
“Chị Mai… Thôi được, việc nghỉ phép để em lo, nhưng chị nhớ kĩ, có khó khăn gì nhớ nói ra với mọi người đấy. Em, Lăng Kỳ, chị Mỹ Kỳ đều sẽ giúp chị.” Phương Hạo Vân cẩn thận dặn dò thêm một câu.
“Chị biết rồi.” Tạ Mai Nhi gật đầu cảm động.
Phương Hạo Vân đích thân gọi điện cho bà chị Phương Tuyết Di xin nghỉ phép giúp Tạ Mai Nhi, Phương Tuyết Di không cần suy nghĩ nhiều liền đồng ý kí giấy cho phép, dù sao thì đây chẳng phải chuyện lớn gì.
Sau khi xong việc, đến lúc trưa Tạ Mai Nhi đã vội ra đi. Phương Hạo Vân đề nghị tiễn cô ra bến xe, Tạ Mai Nhi không nỡ từ chối nữa.
Quê của Tạ Mai Nhi ở thành phố Tây Hải, cách thành phố Hoa Hải khoảng 500 cây số, nếu ngồi xe buýt tốc hành chỉ mất hơn 4 tiếng là tới, nhưng ngôi làng của Tạ Mai Nhi nằm trong vùng núi heo hút, muốn về đến nhà phải mất hơn 10 tiếng.
“Chị Mai, chị về đến nhà hỏi thăm bố mẹ chị giùm em, có việc gì nhớ gọi điện báo em biết, những ngày này em sẽ mở máy suốt 24 tiếng đồng hồ trong ngày luôn.” Phương Hạo Vân quan tâm dặn dò.
“Ờ, chị biết rồi, cám ơn em Hạo Vân.” Tạ Mai Nhi mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn trưng trưng vào Phương Hạo Vân, hình như nước mắt trực trào ra, cô đang xúc động trước tình cảm quan tâm của Hạo Vân dành cho mình.
“Hạo Vân!” Tạ Mai Nhi đột nhiên đỏ mặt, cô ngẩng đầu lên, lí nhí hỏi: “Có thể ôm chị một cái được không… chị sắp phải đi rồi…”
Chuyến về nhà lần này tuyệt đối không đơn giản như Tạ Mai Nhi nói ra, nội tâm cô bị nỗi sợ bao phủ, thậm chí cô còn nghĩ lần này mình về quê sẽ không trở lại Hoa Hải được nữa. Trước lúc lên đường, cô đột nhiên muốn ôm nhau với Phương Hạo Vân, rất có thể từ nay hai người không còn cơ hội gặp mặt nhau rồi.
Phương Hạo Vân nghệch mặt ra ngạc nhiên, nhưng vẫn làm theo yêu cầu của chị Mai, vòng tay ôm nhẹ Tạ Mai Nhi.
Cảm nhận được hơi ấm từ vòng tay của Hạo Vân, Tạ Mai Nhi bất chấp tất cả ôm chầm lấy hắn, lo sợ buông tay ra hắn sẽ đột nhiên biến mất, cảm giác thật êm đềm, rất hoàn mỹ…
“Hạo Vân, nếu chúng ta quen biết nhau trước, em có yêu chị không?” Dù sao cũng phải ra đi, Tạ Mai Nhi lấy hết can đảm quyết định nói hết toàn bộ những lời giấu kín trong lòng ra.
Phương Hạo Vân thất kinh hồn vía, trong kí ức của hắn, chị Mai và hắn hình như luôn giữ khoảng cách nhất định, hai người đâu có xảy ra mối quan hệ thân mật kia chứ?
“Hạo Vân, em biết không? Chị thích em… chị đã thích em từ lâu lắm rồi, nhưng chị không dám nói với em, vì chị sợ nói ra em sẽ coi thường chị, cũng sẽ làm Kỳ, chị Mỹ Kỳ khó xử… Đây là bí mật ẩn sâu trong tim chị, thật ra chị không định nói ra, nhưng bây giờ không còn gì phải giấu giếm nữa, vì chị phải ra đi rồi, trước khi đi chị không muốn để lại bất kì hối tiếc nào… Hạo Vân, em trả lời đi? Em sẽ yêu chị chứ?” Tạ Mai Nhi gối đầu lên vai Phương Hạo Vân, nghiêm túc hỏi dồn.
Tình yêu của Tạ Mai Nhi dành cho Phương Hạo Vân, nói một cách chính xác là bắt đầu nảy sinh từ khi biết được thân phận thật của hắn. Lúc trước tuy cô có tình cảm tốt với hắn nhưng vì tiêu chuẩn lựa chọn đối tượng do mình đặt ra nên mặc dù cô nhớ tới Phương Hạo Vân trong giấc mơ vẫn không hề động lòng với hắn. Sau khi biết Hạo Vân chính là đại thiếu gia của Phương gia, tương lai sẽ thừa kế tập đoàn Thịnh Hâm, lửa tình trong tim Tạ Mai Nhi lập tức bùng cháy dữ dội, không còn nghi ngờ gì nữa, Hạo Vân chính là bạch mã hoàng tử lí tưởng nhất mà cô đang tìm kiếm, chỉ có điều lúc đó đã quá trễ, hắn đã có cùng lúc hai cô gái bên cạnh mất rồi.
Phương Hạo Vân bối rối không biết xử trí chuyện này ra sao, hắn chưa hề có chút chuẩn bị về mặt tâm lí gì cả.
Thấy Phương Hạo Vân do dự không chịu trả lời, Tạ Mai Nhi chua xót trong lòng, cô đẩy nhẹ hắn ra, hai mắt ngấn lệ, nói: “Hạo Vân, em về đi…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.