Hoán Kiểm Trọng Sanh

Quyển 7 - Chương 91: Rung động vì Trần Thanh Thanh.

Xích Tuyết

15/04/2013



Mấy ngày nay, từ đại đội trưởng Hà Trác Tiếu, cho tới tiểu đội trưởng Văn Diệp đều đã cẩn thận nói qua về sự hung hiểm của nhiệm vụ lần này cho bọn họ.

Theo như họ nói, nhiệm vụ lần này chín phần chết một phần sống, có điều Trần Thanh Thanh lại không hề sợ hãi chút nào. Ngược lại, ở sâu bên trong nội tâm của cô lại có một cỗ hưng phấn, một loại khát vọng. Cô tới đây là để tôi luyện, nhiệm vụ càng hung hiểm, cô càng có khả năng tôi luyện được nhiều.

Có điều dù sao cô cũng là một nghiên cứu sinh còn đang trong trường, chứ không phải một quân nhân chân chính, cho nên cô cũng có một chút hồi hộp.

Đương nhiên, hồi hộp với sợ hãi là hai chuyện khác hẳn nhau.

Mặc y phục, Trần Thanh Thanh đột nhiên nhớ tới giấc mộng tối hôm qua, trong mộng, cô thấy ba mẹ mà mình ngày nhớ đêm mong, cũng thấy gã to xác kia nữa.

Chỉ có điều không biết vì sao, ở trong giấc mơ cô lại không nhìn rõ được khuôn mặt của cái gã to xác đó, hơn nữa, hắn cũng không nói một câu nào với cô cả...

Đúng vào lúc này, hiệu lệnh tập kết đột nhiên vang lên...

Trần Thanh Thanh lập tức liền phục hồi lại tinh thần, vứt bỏ tạp niệm, nắm nắm tay, lẩm bẩm: "Cố lên, cố lên..."

Sau khi ra doanh trại, Trần Thanh Thanh phát hiện ra tổ Tiêm Đao do Mã Long thượng tá dẫn dắt đã sớm tập kết một chỗ, cho dù là tác phong hay quân phục đều vô cùng hoàn mỹ.

Không hề nghi ngờ, có thể sống sót trong mưa bom bão đạn, có thể trở thành Tiêm Đao cũng không phải là ngẫu nhiên, điểm này chỉ cần từ những biểu hiện bình thường của bọn họ là có thể nhìn ra được.

Vừa rồi hiệu lệnh tập kết là của tổ Tiêm Đao.

Những đội viên tập huấn với Trần Thanh Thanh lúc này còn chưa có rời giường, dựa theo quy định, bọn họ còn những một giờ nghỉ ngơi nữa.

Trần Thanh Thanh yêu cầu đối với chính mình vô cùng nghiêm khắc, hơn nữa mỗi ngày cô đều làm theo phương pháp hít thở do Hạo Vân truyền lại, cho nên một ngày chỉ cần ngủ hơn năm tiếng là tinh thần đã đủ sáng láng, tuyệt đối không hề mệt mỏi.

Trần Thanh Thanh cũng không phải là muốn tới xem tổ Tiêm Đao huấn luyện, mà cô có mục đích của mình.

Trước khi đội viên của nhóm mình tập hợp, cô sẽ tiến hành chạy bộ mang theo vật nặng ở xung quanh doanh trại, đại khái là liên tục khoảng một tiếng, hơn nữa sẽ dùng tốc độ nhanh.

Trần Thanh Thanh chạy bộ huấn luyện, rất nhanh đã khiến cho tổ Tiêm Đao chú ý tới. Mới đầu, bọn nọ cũng cảm thấy rung động với tinh thần của tiểu nữ binh này.

Nhưng mà rất nhanh, bọn họ đã nở nụ cười. Phương pháp chạy giống như Trần Thanh Thanh đang làm, phỏng chừng còn không kiên nhẫn nổi tới mười phút, căn bản là không có chút ý nghĩa rèn luyện nào.

Phải biết rằng, trên người Trần Thanh Thanh mang theo khối lượng khoảng hơn tám mươi cân... Với sức nặng như vậy, đối với những đội viên đặc chiến cũng đã xem như là cực hạn.

Theo lý thuyết, với sức nặng như thế này, cô hẳn là phải lựa chọn chạy chậm, chứ không phải chạy như bay như thế này.

Mã Long ngày đó từ sau khi giao thủ với Trần Thanh Thanh, trong lòng cũng có chút tôn kính đối với cô, giờ phút này nhìn thấy phương pháp huấn luyện không khoa học của cô, muốn lên tiếng nhắc nhở một chút, dù sao cô ta cũng chỉ là một tân binh.

Nhưng mà đúng lúc này, Hà Trác Tiếu xuất hiện, hắn đi qua nói khẽ với Mã Long: "Không cần lên tiếng... cứ nhìn đi thì biết... phương pháp của cô ta là đúng. Đương nhiên phương pháp này, cũng chỉ có mình cô ta là thích ứng được, những người khác không thể làm được..."

Mã Long hơi giật mình, há to miệng hỏi: "Cô ta thực sự làm được?"

Mã Long suất lĩnh tổ Tiêm Đao tuy rằng không phải chuyện ngày một ngày hai, nhưng mà nhìn thấy cách rèn luyện của Trần Thanh Thanh cũng mới chỉ là lần đầu. Bởi vì mấy ngày trước, thời gian tập kết của bọn họ giống như những đội viên đang tập huấn, cho nên mỗi khi mọi người tập kết thì buổi rèn luyện của Trần Thanh Thanh cũng đã sớm kết thúc. Mới đêm qua, Mã Long mới suy nghĩ, quyết định tách khỏi những tân binh còn chưa tốt nghiệp này, buổi sáng tập sớm hơn 1 giờ.

Hai mươi phút trôi qua, Trần Thanh Thanh cũng không dừng lại, hơn nữa tốc độ chạy cũng không giảm, ngược lại còn có xu thế tăng lên

Bốn mươi phút trôi qua, Trần Thanh Thanh vẫn chạy ầm ầm như trước, hình như có vẻ còn nhanh hơn.



Đứng nhìn, Mã Long và đội viên tổ Tiêm Đao đều cảm thấy sợ ngây người.

Nhất là Mã Long, hắn kinh ngạc nói: "Cô ta làm như thế nào vậy... Hóa ra ngày đó bại dưới tay cô ta, hoàn toàn không oan chút nào..."

Mã Long ở trong quân cũng được xem là một người nổi bật, nhưng mà so sánh với Trần Thanh Thanh, thật sự chỉ là rác rưởi...

Mãi một giờ sau, Trần Thanh Thanh mới dừng lại, mà sau khi dừng, mặt cô không đỏ, thở không gấp, nếu không phải là đã đến giờ tập kết, cô còn có thể tiếp tục chạy nữa.

"Hà đội trưởng, chúng ta qua đó xem sao...!" Mã Long đang tràn ngập nghi vấn đối với Trần Thanh Thanh.

" Ha ha...!" Hà Trác Tiếu tự hào nói: "Sao nào? Mã đội trưởng, có phải là cảm thấy lính của tôi thật thần kì phải không?"

"Đúng là như thế..." Mã Long cũng không phủ nhận.

"Chào hai vị đội trưởng!"

Trần Thanh Thanh thấy hai người đi tới, liền nghiêm người cúi chào.

" Thanh Thanh, Mã Long đội trưởng cảm thấy kinh ngạc với phương thức huấn luyện của cô, cảm thấy rằng có chút khó tin nổi, cô có thể giải thích cho anh ấy được không?" Hà Trác Tiếu hỏi.

"Đương nhiên...!"

Trần Thanh Thanh cũng không giấu diếm, nghiêm túc nói: "Hai vị đội trưởng, đây là kết quả của việc trường kì rèn luyện... Mặt khác, tôi hiểu được cách khống chế hô hấp của chính mình..."

"Chỉ đơn giản như vậy?" Vẻ mặt Mã Long vẫn hoài nghi.

Trần Thanh Thanh mỉm cười, nói: "Đạo lý chỉ đơn giản như vậy, có điều cũng không phải thời gian ngắn là luyện được... Kỳ thật, hơn nữa là vì tôi còn có công phu."

"Tôi cũng biết công phu, nhưng mà tôi cảm thấy rằng phương thức huấn luyện của cô, tôi không thể làm được." Mã Long đưa ra nghi vấn mới: "Đến tột cùng là cô luyện được loại công phu gì? Sư môn nào?"

"Mã đội trưởng, thứ cho tôi nói thẳng, những gì mà anh đang học nếu nói một cách nghiêm khắc thì không phải là công phu chân chính, mà chỉ là một vài thuật đánh lộn thô thiển mà thôi." Trước khi gặp được Phương Hạo Vân, những gì Trần Thanh Thanh luyện cũng chỉ là một vài thuật đánh lộn mà thôi, đạo lý này, phải tới khi cô nhận được sự tập huấn của Hạo Vân mới hiểu ra được.

Mã Long nghe thấy thế, sắc mặt cảm thấy không vui, tuy rằng kỹ năng của cô cao hơn một bậc, nhưng mà cô cũng không thể nói công phu của người khác không đáng giá một đồng được.

Trần Thanh Thanh đương nhiên hiểu ra được tâm tư của hắn, cười nói: "Mã đội trưởng, anh đừng vội tức giận, những điều tôi nói đều là thật... Những gì các anh học chỉ đơn thuần là thuật đánh lộn mà thôi, nhưng mà thứ tôi học là công phu nội gia... Đừng xem các anh là đàn ông, nhưng mà khí lực của các anh chắc gì đã lớn hơn tôi, nếu không chúng ta có thể thử xem..."

Mã Long vội vàng xua tay: "Không cần thử, khí lực của cô khẳng định là lớn hơn tôi, điểm này là không thể nghi ngờ. Bình thường tôi cũng chỉ mang được thêm nhiều nhất là sáu mươi cân, hơn nữa còn không thể chạy được nhanh như cô. Đúng rồi, tôi còn nghe nói, cô là một tay phi đao tuyệt kỹ, còn lợi hại hơn cả bắn súng, việc này là thực sao?"

Trần Thanh Thanh mỉm cười, giải thích: "Làm gì mà thần kì như vậy... Phi đao của tôi cũng chỉ ở cự ly gần, ví dụ như thi triển trong phạm vi hai trăm thước thì còn kém xa so với súng đạn..."

"Thế là giỏi rồi...!"

Mã Long giơ ngón tay cái lên, rất bội phục nói: "Hôm nay tôi mới biết được, không thể coi khinh phụ nữ... Đúng rồi Thanh Thanh, cô nói cô có công phu nội gia, có thể dạy cho chúng tôi được không?" Mã Long cũng là một kẻ mê công phu, thân là một nhân viên đặc chủng tác chiến, hắn biết rõ ưu thế của tố chất cơ thể vượt trội hơn trong chiến tranh.

"Việc này..."

Trần Thanh Thanh dường như có hơi khó xử, phương pháp hô hấp của cô là do Phương Hạo Vân truyền thụ, trước khi được hắn cho phép thì không thể tự tiện truyền thụ cho người khác được, hình như là không ổn. Hơi thoáng do dự, Trần Thanh Thanh thản nhiên trả lời: "Hai vị đội trưởng, ý của hai vị tôi hiểu, có điều công phu nội gia yêu cầu kiên trì, cũng không phải chỉ trong thời gian ngắn là có thể có công hiệu. Hơn nữa, biện pháp hô hấp này của tôi, dựa theo quy củ của sư môn thì không được truyền ra ngoài. Có điều tôi cũng có thể chỉ điểm cho các anh một vài công phu quyền cước..."

"Cũng được...!"

Mã Long mặc dù có hơi thất vọng, nhưng mà tóm lại là Trần Thanh Thanh vẫn đồng ý chỉ điểm cho bọn họ, vậy cũng coi như là thu hoạch ngoài ý muốn.



Hà Trác Tiếu vội vàng nói: "Thanh Thanh, nếu không thì như vậy đi, hiện giờ tôi sẽ tập hợp đội ngũ luôn, cô sẽ tiến hành truyền thụ bổ sung được không?"

"Được...!"

Trần Thanh Thanh gật gật đầu, nói: "Hai vị đội trưởng, thời gian của chúng ta không nhiều lắm, như vậy đi, để tôi cẩn thận nhớ lại, lợi dụng hôm nay có thời gian thì truyền thụ cho mọi người một bộ pháp đơn giản đi..."

" Bộ pháp?" Mã Long dường như không tin tưởng lắm.

Trần Thanh Thanh thản nhiên cười: "Mã đội trưởng, anh tới bắt tôi đi... Nhớ kỹ, thi triển toàn lực của anh, không cần lưu thủ."

"Được...!"

Chữ 'được' vừa nói ra, Mã Long đã lập tức đánh về phía Trần Thanh Thanh, tốc độ vô cùng nhanh, dường như là phát huy ra những gì tinh hoa nhất của hắn. Vốn là hắn nghĩ, với tốc độ của hắn như thế này, tóm được Trần Thanh Thanh kia khẳng định là dễ như trở bàn tay.

Chỉ có điều chuyện lạ xảy ra, ngay khi hắn tới được gần Trần Thanh Thanh, cơ thể cô đột nhiên là không thấy tăm hơi đâu nữa. Cùng lúc đó, hắn cảm giác rằng phía sau lưng hắn bị một luồng gió lạnh thổi tới, vội vàng quay đầu lại, phát hiện ra Trần Thanh Thanh không biết từ lúc nào đã vòng ra được phía sau lưng hắn. Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong chớp mắt.

"Hà đội trưởng, anh có thấy rõ hay không? Cô ta làm như thế nào vậy?" Sự rung động trong lòng Mã Long là không thể nghi ngờ.

Hà Trác Tiếu lắc đầu: "Hổ thẹn, tốc độ của Thanh Thanh thật sự là quá nhanh, tôi cũng không nhìn thấy rõ được động tác của cô ấy... Thanh Thanh, cô nói cho chúng tôi đi, cô là làm như thế nào vậy?"

" Rất đơn giản, đây chính là bộ pháp mà tôi vừa mới nói đó..." Trần Thanh Thanh thản nhiên nói.

"Lại có thể có loại bộ pháp thần kỳ như vậy sao, tôi còn tưởng rằng loại bộ pháp này chỉ có thể tồn tại ở trong phim kiếm hiệp thôi chứ..." Mã Long mừng rỡ trong lòng, vội vàng nói: "Thanh Thanh, việc này không nên chậm trễ, cô truyền thụ cho chúng tôi loại bộ pháp này đi."

Tác chiến ở trong rừng cây, sự linh hoạt của một binh sĩ quyết định sức chiến đấu của hắn. Nếu mỗi một đội viên đều có được loại bộ pháp này, có thể tưởng tượng được, sức chiến đấu của bọn họ sẽ tăng lên nhiều như thế nào.

Trần Thanh Thanh gật gật đầu, nói: "Hai vị đội trưởng, trước khi truyền thụ, tôi có hai lời muốn nói... Đầu tiên, loại bộ pháp này cần phải phối hợp với pháp môn hô hấp thổ nạp tương ứng, mới có thể phát huy một cách hữu hiệu nhất. Mà biện pháp hô hấp thổ nạp này, tôi không thể truyền thụ cho các anh được... Tiếp theo, bộ pháp này tuy rằng thần kỳ, nhưng mà cũng phải rèn luyện lâu ngày... Cho nên, mặc dù lúc này tôi sẽ truyền thụ cho các anh, nhưng mà mọi người cũng sẽ không có khả năng đạt được đến tốc độ như tôi... Đương nhiên, tối thiểu tôi có thể đảm bảo, năng lực linh hoạt của bọn họ cũng sẽ tăng lên gấp đôi so với trước..."

"Như vậy à..." Hà Trác Tiếu hơi trầm tư suy nghĩ, nói: "Thanh Thanh, việc này không nên để chậm trễ, hiện tại bắt đầu luôn đi..." Mặc kệ là nói như thế nào, sức chiến đấu có thể tăng lên gấp đôi, cũng là chuyện vô cùng thần kỳ.

Vài phút sau, cho dù là đội viên tổ Tiêm Đao, hay là đội viên tập huấn cũng đều xếp thành hàng chờ Trần Thanh Thanh truyền thụ.

Để làm cho bọn họ coi trọng, Trần Thanh Thanh cùng Hà Trác Tiếu, Mã Long thể hiện lại sự thần kỳ của loại bộ pháp này. Hiện trường lập tức phát ra những tràng vỗ tay không dứt.

Quá trình truyền thụ tiếp theo, quả nhiên giống như suy nghĩ của Trần Thanh Thanh, cho dù là đội trưởng hay là đội viên, mỗi người bọn họ đều học rất cẩn thận.

Phải biết rằng, đây chính là tuyệt chiêu bảo vệ tính mạng.

...

Dựa theo ước định lúc trước, sáng sớm ngày mai Hạo Vân sẽ đi gặp dì Bạch, dì sẽ phái người dẫn Hạo Vân tới khu rừng nguyên sinh ở biên giới nơi Trần Thanh Thanh chấp hành nhiệm vụ.

Cả ngày nay, Hạo Vân dường như đều bận ở Đằng Phi, cho dù có hơi mệt người, nhưng mà mọi chuyện cơ bản đã sắp xếp xong rồi, cho dù mấy tháng hắn có không về, thì vấn đề cũng sẽ không lớn.

Đương nhiên, nghĩ cách cứu viện cho Trần Thanh Thanh căn bản là không có nhiều thời gian đến như vậy. Nếu mà thuận lợi thì chắc cũng chỉ trong khoảng hai đến ba ngày.

Sau khi tan tầm, Hạo Vân quyết định nói chuyện tử tế với bà chị. Trở về Hoa Hải đã được vài ngày, hai người cứ luôn không được tự nhiên như vậy, hắn cũng bó tay.

Sau khi rời khỏi văn phòng, hắn lại ngoài ý muốn nhìn thấy Vương Hà đã lâu không gặp. Vương Hà mặc một bộ quần áo thoải mái, dáng người nóng bỏng mà kiều diễm, nhất là vòng eo mảnh khảnh cùng với cái mông căng tròn, hình thành sự tương phản thị giác mãnh liệt, khiến cho người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui. Có điều, sắc mặt của cô hình như không được tốt cho lắm.

" Chị Hà, sao chị lại tới đây? Sắc mặt của chị sao lại như vậy, có phải là Đinh tiểu thư xảy ra chuyện không?" Phương Hạo Vân chủ động mở miệng hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hoán Kiểm Trọng Sanh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook