Quyển 10 - Chương 87: tấn công
Xích Tuyết
15/04/2013
Chiến đấu đến bây giờ, đối với đặc tính của hoàng kim lang nhân, Phương Hạo Vân cũng đã hiểu rõ được bảy phần, cũng nên chấm dứt cuộc chiến rồi.
Nhìn thấy đòn tấn công lợi hại đang lao đến trước ngực mình, trong lòng William thầm hừ một tiếng, chợt quay người lại, chạy về sau một cách cấp tốc.
Nếu cho rằng hắn ta đang chạy trốn, vậy thì bạn đoán sai rồi.
Đây là hành động dụ địch của William, nay khi đao thế của Phương Hạo Vân chém lên lung của hắn, thì đột nhiên hắn liền xoay người lại, đối mặt với Phương Hạo Vân, giơ hai tay lên, mười cái móng vuốt hung hiểm lao đến, chộp đến trước mặt Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân quát lạnh một tiếng, cả người liền được phủ lên một ngọn lửa màu tím, trong lòng William liền cả kinh, lập túc rút tay về, lui nhanh về sau.
Trảo của hắn là dị hóa, nếu như là ngọn lửa bình thường thì hắn đương nhiên không sợ rồi, nhưng đối với Tịnh Thế Tử Viêm, hắn vẫn còn một chút lo lắng.
Trên thực tế, William đã lo hơi nhiều, trảo của hắn thật ra cũng không e ngại Tịnh Thế Tử Viêm cho lắm, chỉ cần không bị Thiên Phạt chém trúng là được.
Trong lòng hắn thầm nghĩ : ( Thằng nhóc này còn trẻ tuổi mà đã lợi hại như vậy, nếu để phát triển, sau này khẳng định sẽ trở thành họa lớn cho Darkness, hôm nay nếu không loại trừ hắn, thì sau này nhất định phải gặp hậu hoạn vô cùng ...)
Nghĩ đến đây, William liền co chân lại, búng người ra, vung trảo ra đánh đến hướng Phương Hạo Vân. Phương Hạo Vân liền nhảy người lên, tránh né đòn tấn công của William.
Trảo của William không đánh trúng mục tiêu, mà lại đánh lên cây cột đá của đại sảnh, kình lực vừa phun ra, cây cột đá lập tức bị sụp nát.
Trên mặt William nở một nụ cười khó coi : "Ngươi quả nhiên đủ mạnh, nhưng hôm nay ta nhất định phải giết chết ngươi ..."
Phương Hạo Vân cười khinh thường nói :" Hoàng kim lang nhân cũng chẳng có gì đặc biệt cả. Tốt nhất là mày nên thi triển tuyệt chiêu mạnh nhất của mày đi. Nếu không, mày sẽ mất cơ hội ..."
Nụ cười trên mặt William chợt tắt, nghiêm túc nói với Phương Hạo Vân :"Ngươi rất hài hước, nhưng ta không thích kẻ hài hước ..."
William nói xong, trảo lập tức tung ra, vốn số khí kình màu xanh biếc phá không lao đến, hung hãn bắn đến hướng của Phương Hạo Vân.
Khí kình sắc bén và mạnh mẽ vô cùng, còn mạnh hơn hồi nãy rất nhiều lần, tốc độ cực nhanh, người thường hầu như không thể thấy được.
Trên mặt của Long Đầu, Thanh Âm và Nguyệt Như đều trở nên nghiêm túc hơn. Đối với thế cục trước mắt, bọn họ rất lo lắng.
Nhất là Nguyệt Như, vẻ mặt đầy sự hoảng hốt. Khuôn mặt của Thanh Âm thì trở nên nghiêm túc dị thường, bởi vì theo tình huống trước mắt ai thắng ai bại cũng chưa thể xác định được. Về phần đám sát thủ của Thiên Đạo, trong lòng đang hồi hộp không ngừng.
Cùng một lúc, bọn họ hy vọng Phương Hạo Vân có thể giết được hoàng kim lang nhân, giải quyết nguy cơ trước mắt, nhưng mặt khác, bọn họ lại lo rằng sau khi giết hoàng kim lang nhân thì sẽ gặp phiền toái còn to hơn nữa.
Tóm lại, tâm tình của bọn họ đang khá là mâu thuẫn, đúng lúc này, Phương Hạo Vân và William đã lao vào nhau. Dần dần, khoảng cách của hai người còn chưa đến một gang tay, thân thể của bọn họ cơ hồ như đã dán chặt vào nhau.
William là một kẻ đánh nhau cận chiến rất mạnh, có điều bây giờ hắn cũng đang rất hối hận, bởi vì càng đến gần Phương Hạo Vân, thì lực lượng của Phương Hạo Vân càng toát ra mạnh hơn hắn.
Chỉ là lúc này hắn có hối hận cũng vô dụng, Phương Hạo Vân đã bắt đầu cuốn lấy hắn, muốn thoát thân quả thật là nằm mơ giữa ban ngày. Rơi vào đường cùng, William đành phải dùng toàn bộ lực lượng toàn thân để liều mạng.
Mà Phương Hạo Vân cũng quyết định thẳng tay, không ẩn giấu thực lực của mình nữa. Quát giận một tiếng, Thiên Phạt trong tay bắn ra đao khí, cùng với Tịnh Thế Tử Viêm toàn thân hầu như đồng nhất, toàn bộ hướng về phía William.
Một tiếng hét thảm vang lên, trảo của William đã bị Thiên Phạt chặt đứt hết, còn bản thân hắn thì đang bị chôn vùi giữa Tịnh Thế Tử Viêm.
Chỉ sau một hồi lăn lộn, hoàng kim lang nhân William đã hóa thành đống tro tàn.
Mọi người lập tức vỗ tay hoan hô, hầu như tất cả đều bị chấn động vì thực lực cường đại của Phương Hạo Vân. Nhất là Long Đầu, tim của ông ta đang đập rất nhanh, vì nếu đổi chổ của ông ta cho Phương Hạo Vân, thì tám phần là đã bị hoàng kim lang nhân giết.
Có thể thấy được rằng năng lực của Phương Hạo Vân quả là không nhỏ.
Đối với Tịnh Thế Tử Viêm, ông cũng còn chút ấn tượng, nó là khắc tinh của tà ác trong truyền thuyết.
Ông nằm mơ cũng không ngờ rằng, thứ trong truyền thuyết lại xuất hiện trong tay của Phương Hạo Vân. Tuy rằng trước đó khi Phương Hạo Vân còn ở Thiên Đạo thì chẳng khác gì người thường, nhưng ông ta vạn lần không ngờ rằng, Phương Hạo Vân lại chính là người được ghi lại trong truyền thuyết.
Hơn nữa, hắn ta bây giờ còn là con rể của mình.
Tâm tình của Long Đầu hơn phức tạp, ông thản nhiên nhìn Phương Hạo Vân, nhẹ giọng nói : "Hạo Vân, cậu giết hoàng kim lang nhân tại địa bàn của ta, từ giờ trở đi, Thiên Đạo có cùng vận mệnh với cậu ..."
"Tôi biết!"
Phương Hạo Vân cười nói :"Trên thực tế, khi tôi cùng một chổ với Nguyệt Như, tôi cũng đã quyết định phụ trách Thiên Đạo rồi ... Long Đầu, tích thủy chi ân cũng nên lấy dũng tuyền để báo đáp*, năm đó khi tôi nghèo túng, là Thiên Đạo đã thu nhận tôi, hơn nữa còn cho tôi bổn sự ... tôi phải là người cảm ơn mới đúng ..."
* = ơn một giọt nước khi khát trả bằng một ngọn suối dũng mãnh.
"Ha ha ..."
Long Đầu cười lớn một tiếng, nói : "Xem ra ánh mắt của con gái ta không tồi, nhưng mà ... cậu phải xuất ra thực lực để cho mọi người chúng ta tín phục, yên tâm ..."
"Ba, không phải Hạo Vân đã giết chết hoàng kim lang nhân rồi sao?' Nguyệt Như đứng dậy nói thay cho Phương Hạo Vân.
"Nguyệt Như, ngồi xuống!" Ánh mắt của Long Đầu trầm xuống, ý bảo con gái ngồi xuống.
Phương Hạo Vân nhìn quét qua mọi người một vòng, rồi cho Nguyệt Như một ánh mắt tự tin, sau đó, hắn dừng ánh mắt lại trên người của Long Đầu, trầm giọng nói : "Không nói gạt ông, lần này tôi đến đây, chính là vì tiêu diệt Darkness ..."
Lời này vừa nói ra, trong đại sảnh lập tức ồ lên kinh ngạc.
"Đừng tưởng rằng tôi mạnh miệng ... Lần này tôi đến Anh, chính là để hủy diệt Darkness ..." Phương Hạo Vân khẽ cười một tiếng, nói : "Bức Hậu, đại nữ vu, Lang Vương ... tất cả đều nằm trong vòng chém giết của tôi ... Đương nhiên, các người không tin, tôi cũng không nói nhiều ..."
"Tôi tin!" Howard đứng đậy, cười nói : "Quỷ Thủ không quên ân tình, rất tốt .... Tôi tin tưởng cậu ... Thất Tông Tội toàn lực ủng hộ cậu ..."
Long Đầu khẽ gật đầu, cười nói : "Ta cũng tin tưởng cậu ... bây giờ ta chính thức tuyên bố đem Nguyệt Như gả cho Phương Hạo Vân..."
Nguyệt Như nghe thấy thế, sắc mặt lập tức đỏ ửng lên, trong lòng ngọt ngào, tâm nguyện chờ đợi nhiều năm rốt cục đã được báo đáp.
Sau khi buổi tiệc kết thúc, Long Đầu giữ một mình Phương Hạo Vân lại, nói là có chuyện quan trọng cần bàn.
Đợi sau khi mọi người rời đi, Long Đầu mới quay lại nói chuyện với Phương Hạo Vân : "Hạo Vân, giáo quan có khỏe không?"
Phương Hạo Vân hơi sửng sốt, nhưng lập tức nói : "Giáo quan bây giờ là người đàn bà của tôi ... Giữa chúng tôi đã xảy ra quan hệ ..." Phương Hạo Vân ở Thiên Đạo ba năm, cho nên đối với tâm tư của Long Đầu, hắn cũng hiểu biết được ít nhiều. Từ sau khi Thánh Mẫu, tức là mẹ của Nguyệt Như, rời khỏi Thiên Đạo, thì ông ta bắt đầu mơ ước đến giáo quan.
Sở dĩ Phương Hạo Vân nói như vậy, chính là muốn dập tắt tâm tư của Long Đầu.
Quả nhiên, sắc mặt của Long Đầu liền thay đổi, oán hận nhìn Phương Hạo Vân, nói : "Cậu nói cái gì .... giáo quan bây giờ thành người đàn bà của cậu, sao có thể như vậy chứ?"
"Không có gì là không thể cả ..." Phương Hạo Vân thản nhiên nói : "Giáo quan là tiểu thư của gia tộc thủ hộ ... còn tôi bây giờ chính là tôn giả của gia tộc thủ hộ, giáo quan đương nhiên là người của tôi ... Long Đầu, nếu dì Thanh Âm đã trở về, thì trong lòng ông cũng nên bớt đi những ý tưởng không thực tế .... Nếu không có chuyện gì gấp, tôi nghĩ tôi phải đi rồi ..."
"Khoan đã!"
Long Đầu gọi Phương Hạo Vân lại, nói : "Hạo Vân, ta hỏi cậu một câu nữa, cậu nắm chắc mấy phần ... Giáo quan có phải cũng đến đây không?"
"Ừ!"
Phương Hạo Vân gật đầu, nói : "Tố Tố đang ở trong tập đoàn Siêu Uy, nếu ông muốn gặp cô ấy, tôi sẽ chuyển lời giùm cho ... Về phần nắm chắc của tôi, tôi cũng đã nói qua, nắm chắc bảy phần ..."
Để lại những lời này xong, Phương Hạo Vân liền xoay người rời đi.
Long Đầu nao nao, trong lòng có nhiều cảm xúc. Từ khi giáo quan rời khỏi Thiên Đạo, trong lòng ông ta luôn có một cảm giác không ổn.
Bây giờ cảm giác ấy đã được chứng thật.
Ông ta có một cảm giác rất nghẹn khuất. Nhưng chuyện đã đến nước này, cũng không thể thay đổi được gì, mặc kệ là Phương Hạo Vân hay là giáo quan, cũng không có khả năng nằm trong tay ông ta nữa.
Gia tộc thủ hộ phương đông từ xưa, đối với một tổ chức như Thiên Đạo mà nói, chính là một sự tồn tại vô địch.
Có điều, nói đi thì phải nói lại, nếu có thể tạo quan hệ với một gia tộc như vậy, thì sẽ vô cùng tốt với sự phát triển của Thiên Đạo. Đương nhiên, điều kiện đầu tiên là phải tiêu diệt được Darkness, gia tộc Morgan.
"Hạo Vân, hy vọng cậu không làm ta thất vọng ..." Long Đầu tự thì thào, trên miệng hiện lên một nụ cười.
Sau khi từ biệt Long Đầu, Phương Hạo Vân nhận được điện thoại của Thanh Âm, trong điện thoại, Thanh Âm bảo Phương Hạo Vân đến phòng của Nguyệt Như, kêu hắn ngủ lại đó tối nay, định danh phận ra.
Quy tắc của Thiên Đạo từ trước đến giờ là vậy.
"Cốc cốc!"
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Nguyệt Như liền đi ra mở, cô chỉ mặc một cái váy ngủ màu hồng duy nhất trên người, ngực nhô eo thon, trong ánh mắt như ẩn tình đưa tình.
Phương Hạo Vân cười nói : "Quy tắc của Thiên Đạo không tồi nha ... Nguyệt Như, có phải là em đã sớm biết, anh không có mặc quần lót không?"
"Cái gì, anh nghĩ em thành cái gì vậy ..." Nguyệt Như oán hận một tiếng, rồi đóng cửa phòng lại.
Phương Hạo Vân hỏi : "Có gì uống không?"
Nguyệt Như cười đáp : "Có rượu vang năm 82 ... đều là hàng hiệu ..."
"À ..." Phương Hạo Vân đáp một tiếng, rồi đi đến tủ rượu lấy ra một chai rượu vang cùng hai cái ly, đưa cho Nguyệt Như một cái.
"Em nhớ rõ sau khi anh đổi mặt xong là không thích uống rượu vang nữa mà?" Nguyệt Như hỏi.
"Bây giờ hứng thú lại tới ..." Phương Hạo Vân cười cười, cùng Nguyệt Như ngồi xuống ghế sofa nói chuyện phiếm. Nguyệt Như giống như một con mèo nhỏ vậy, cuộn người vào trong lòng của Phương Hạo Vân, nghe hắn kể về việc nói chuyện với Long Đầu.
Đêm đã khuya, đèn đường cũng đã tắt, mặt trăng cũng nhô rất cao rồi, Nguyệt Như hơi động tâm, tắt ánh đèn đi, để cho ánh trăng đi vào phòng qua cánh cửa sổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.