Quyển 4 - Chương 86: Thua sẽ phải gả cho anh
Xích Tuyết
15/04/2013
Nguyên nhân của việc học ngoại ngữ là do trong tổ chức Phương Hạo Vân có rất nhiều người ở các quốc tịch khác nhau, cho nên ngày thường có rất nhiều cơ hội để học tập. Vả lại, thông thạo từ hai đến ba ngoại ngữ cũng là yêu cầu cơ bản nhất của tổ chức đối với sát thủ cao cấp.
Lên giảng đường, hắn cũng không có nghiêm túc nghe giảng, mà luôn suy nghĩ một vài chuyện liên quan đến Trương Mỹ Kỳ, có điều tới tận khi tiếng chuông tan học vang lên, hắn vẫn không thể nghĩ ra được một biện pháp làm vẹn toàn cho cả đôi bên.
" Hạo Vân, tan học rồi kìa, cậu hình như là có tâm sự à? Tớ thấy cậu cả giờ toàn cắm đầu xuống, không biết là đang suy nghĩ cái gì nữa?"
Trương Binh ở cùng kí túc xá đi tới vỗ vỗ vào vai hắn, nói:
"Cùng đi ăn cơm đi?"
"Đúng rồi, Hạo Vân, ba anh em chúng ta đã nhiều ngày nay không ăn cơm với nhau rồi đó."
Đường Dần cũng đi tới nói.
Phương Hạo Vân mỉm cười, đứng dậy gật gật đầu, nói:
"Được rồi, đi ăn cơm thôi."
"Từ từ đã!"
Đột nhiên, Tần Tử Hoa mang theo Lã Vĩ cùng một vài học viên của hội võ thuật đi tới, vây lấy Phương Hạo Vân. Tần Tử Hoa cười lạnh một tiếng, nói:
"Phương Hạo Vân, hôm nay tôi chính thức thông báo với cậu, tới buổi tiệc tối mừng Tết Nguyên Đán, chúng ta sẽ tiến hành quyết đấu. Hiện giờ tôi lấy thân phận một võ giả để khiêu chiến với cậu."
Lời này vừa nói ra, Trương Binh và Đường Dần nhất thời sợ hãi không thôi, lời đồn quả nhiên là sự thực, Hạo Vân lần này phỏng chừng gặp rắc rối to rồi.
" Tần Tử Hoa, Hạo Vân sẽ không tỷ thí với anh, đối thủ của anh chính là tôi."
Trần Thanh Thanh cũng không biết thế nào lại nắm được tin tức, đúng lúc này chạy tới đây, đứng ở giữa hai người.
Tần Tử Hoa hơi giật mình, vội hỏi:
"Thanh Thanh, em nói bậy bạ cái gì đó, em đánh với anh á?"
"Không sai, tôi muốn khiêu chiến với anh, đánh cho anh bay ra khỏi vị trí đứng đầu võ thuật trường đại học Hoa Hải..."
Khóe miệng Trần Thanh Thanh lộ ra vẻ tự tin, khinh miệt nói:
"Hội trưởng, sẽ không phải là anh sợ đó chứ?"
Tần Tử Hoa sắc mặt thay đổi mấy lần, ánh mắt chuyển hướng sang Phương Hạo Vân, nói như kiểu khích tướng:
"Phương Hạo Vân, không phải là do cậu sợ hãi nên cố tình để cho Thanh Thanh tới quấy rối đó chứ? Cậu là một kẻ hèn nhát, nếu cậu còn là một thằng đàn ông chân chính, thì nên quang minh chính đại mà nhận lời khiêu chiến của tôi, chứ không nên để cho phụ nữ ra mặt thay. Tôi thấy rất thất vọng, thật không biết lúc trước cậu làm thế nào mà đánh bại được Kameda nữa."
Đối mặt với những lời nói khiêu khích và vũ nhục của Tần Tử Hoa, Phương Hạo Vân cũng không lộ ra chút gì là không vui, thậm chí còn không thèm phản bác. Nếu trên đường cái bạn gặp một con chó không ngừng sủa về phía bạn, thì bạn sẽ đi lý luận với nó hay sao? Hiển nhiên là không rồi, thái độ hiện giờ của Phương Hạo Vân là như vậy.
Nhưng ngược lại Trần Thanh Thanh lại tiếp nhận cái đề tài này:
"Hội trưởng, tôi nghĩ anh nhầm rồi, với võ công của anh, cũng không có đủ tư cách mà khiêu chiến với Hạo Vân. Đối thủ của anh là tôi, nếu anh có thể đánh bại được tôi, anh mới có đủ tư cách mà tỷ thí với Hạo Vân. Có điều tôi cũng phải nói rõ ràng cho anh, anh sẽ không có cơ hội đó đâu, bởi vì vào buổi tiệc Nguyên Đán, tôi sẽ tự tay đánh bại anh..."
Đường Dần thấy Trần Thanh Thanh luôn bảo vệ cho Phương Hạo Vân, trong lòng càng thấy bội phục, Hạo Vân đúng là một cao thủ, cao thủ tán gái ah. Chỉ một Bạch Lăng Kỳ thôi đã là quá có phúc rồi, không nghĩ tới ngay cả đại mỹ nhân, nữ bạo long nổi tiếng vang xa này cũng câu về đến tay được, trách không được lại khiến cho Tần Tử Hoa người ta tức giận đến như vậy.
" Thanh Thanh, anh sẽ không đấu với em đâu, đối thủ của anh là hắn, là cái kẻ hèn nhát này..."
Ngón tay của Tần Tử Hoa chỉ về phía Phương Hạo Vân nói:
"Tôi hỏi lại cậu một lần, cậu rốt cuộc có đấu với tôi hay không? Chẳng lẽ cậu thật sự là phải đi nhờ con gái ra mặt thay cho cậu sao?"
Phương Hạo Vân khinh thường nói:
"Đối thủ của anh là Thanh Thanh học tỷ, nếu anh có thể đánh bại được chị ấy, thì sau đó anh khiêu chiến với tôi cũng được..."
"Hội trưởng, nếu anh không dám nhận lời khiêu chiến của tôi, thì anh sẽ trở thành trò cười cho cả cái đại học Hoa Hải này đó..."
Trần Thanh Thanh cũng dùng phép khích tướng:
"Nếu để tôi nói, thì anh mới chân chính là một kẻ hèn nhát nhu nhược, anh ngay cả lời khiêu chiến của một cô gái cũng không dám nhận."
"Đúng rồi, đồ hèn, đồ hèn..."
Sân trường hiện có rất nhiều sinh viên vừa mới ra khỏi phòng học, nghe thấy Trần Thanh Thanh nói như vậy, nhất thời liền phối hợp hò hét ầm lên, kêu to Tần Tử Hoa là một kẻ hèn nhát.
Tần Tử Hoa bị chọc tức cho không nhẹ, suy nghĩ một chút một chút, đột nhiên một chủ ý không tồi chút nào hiện ra trong đầu hắn. Hắn cười cười với Trần Thanh Thanh, nói:
"Thanh Thanh, em muốn khiêu chiến với anh, anh cũng có thể nhận, có điều em phải đồng ý với anh một điều kiện."
" Điều kiện gì, anh nói luôn đi."
Trần Thanh Thanh hỏi.
"Cuộc tỷ thí giữa hai chúng ta, nhất định là phải có phần thưởng, nếu mà không có, thì anh sẽ không đồng ý tỷ thí với em đâu."
Tần Tử Hoa âm thầm bật cười.
"Vốn tôi cũng có ý tứ như vậy..."
Trần Thanh Thanh cười nói:
"Nói đi, anh muốn cái gì?"
"Lady first, em nói trước đi."
Tần Tử Hoa rộng lượng nói.
Trần Thanh Thanh liếc mắt nhìn Phương Hạo Vân một cái, lập tức trầm ánh mắt nói với Tần Tử Hoa:
"Nếu anh thua, tôi hy vọng anh có thể rời khỏi hội võ thuật."
Nếu thật sự thua, hắn cũng chẳng còn mặt mũi nào mà đi lãnh đạo hội võ thuật, Tần Tử Hoa chẳng cần nghĩ ngợi đã đồng ý:
"Không thành vấn đề, sẽ như em muốn, hiện giờ em nghe điều kiện của anh nhé."
"Nói đi, tôi rửa tai lắng nghe đây."
Trần Thanh Thanh nói với bộ dáng xem thường.
"Nếu em thua, em phải gả cho anh!"
Tần Tử Hoa nói ra điều kiện của mình, cười nói:
"Em đừng có hiểu lầm, anh cũng không phải là đang ép em, nếu em không muốn thì cũng không sao..."
Trần Thanh Thanh khẽ nhíu mày, cô theo bản năng liếc nhìn Phương Hạo Vân, hy vọng có thể nhận được ý kiến của hắn.
" Học tỷ, tự chị quyết định đi."
Phương Hạo Vân thản nhiên nói:
"Điều này liên quan đến vận mệnh của chính chị, đương nhiên phải do chị đưa ra quyết định."
Trần Thanh Thanh thoáng do dự một chút, cắn răng nghiêm túc nói:
"Được, tôi đồng ý với anh!"
Lời này vừa nói ra, những sinh viên có mặt ở đó đều trở nên ồn ào, huyên náo không thôi.
Tin tức rất nhanh đã thông qua một vài bà tám mà truyền đi, tới khắp toàn bộ vườn trường. Bởi vì phần thưởng của cuộc luận võ này, cho nên mọi người đối với cuộc quyết đấu đó đều tràn ngập mong chờ.
" Thanh Thanh, em nghĩ kĩ rồi chứ? Sẽ không đổi ý chứ? Những bạn học ở đây đều đã nghe được đó?"
Tần Tử Hoa đắc ý nói:
"Thanh Thanh, em làm vợ của anh là cái chắc rồi, ngày mà anh chờ mong bao lâu nay cuối cùng đã đến!"
"Hừ!"
Trần Thanh Thanh có vẻ thực tự tin:
"Anh cứ chờ coi đi, tôi nhất định sẽ đánh bại anh. Hạo Vân, chúng ta đi!"
Nói xong, liền kéo Phương Hạo Vân bỏ đi.
" Hạo Vân, chúng ta không phải đi ăn cơm cùng nhau à?"
Trương Binh hơi bị buồn bực, mãi mới có được cơ hội họp mặt huynh đệ, lại bị cô gái kia cướp đi mất.
Đường Dần vội vàng bịt miệng Trương Binh lại, thấp giọng nói:
"Cậu sao lại chẳng biết ý tứ gì thế, người ta đã có mỹ nữ đi cùng rồi, cậu lại nhẫn tâm phá hỏng đi chuyện tốt của người ta hay sao."
"Tớ bảo cậu Binh này, cậu thật sự là không ghen tị gì với Hạo Vân của chúng ta hả? Thần tượng đó, tớ cảm thấy rằng danh hiệu tài tử phong lưu của tớ hẳn là phải tặng cho Hạo Vân mới đúng."
Đường Dần vô cùng hâm mộ nói.
Trương Binh trợn mắt phồng má nói:
"Vậy Kỳ phải làm sao bây giờ?"
"Ha ha, đó là chuyện của Hạo Vân mà, chúng ta không xen vào được..."
Đường Dần có chút vui sướng khi thấy người gặp họa, nói:
"Cậu nói liệu có xảy ra màn trình diễn hai nàng tranh trượng phu ở giữa vườn trường hay không?"
Tần Tử Hoa nhìn hai người tay cầm tay bỏ đi, trong lòng có một chút tư vị không tốt, âm thầm suy nghĩ:
"Trần Thanh Thanh con tiện nhân này, mày sớm hay muộn cũng sẽ là của tao thôi, tới khi mày làm vợ của tao, tao sẽ khiến mày phải đau khổ."
Trần Thanh Thanh xuất hiện bất ngờ, khiến cho kế hoạch đả kích Phương Hạo Vân của Tần Tử Hoa bị thất bại, có điều cũng coi như là mất cái này được cái kia, thông qua phương thức như vậy mà có thể khiến cho Trần Thanh Thanh gả cho mình, thì cũng là một cơ hội không tồi.
Về phần đối phó với Phương Hạo Vân, sẽ tìm cơ hội sau đi, dù sao cũng không phải chuyện gì gấp gáp.
"Hội trưởng, anh chắc sẽ không thua chứ?"
Lã Vĩ thấy bộ dáng tràn đầy tự tin của Trần Thanh Thanh, trong lòng có hơi lo lắng, nhỡ đâu Tần Tử Hoa thua thật, để cho Trần Thanh Thanh nắm quyền, phỏng chừng hắn cũng sẽ không còn cơ hội lăn lộn ở trong hội võ thuật nữa.
"Mày nói cái gì?"
Từ trong con ngươi của Tần Tử Hoa bắn ra một ánh mắt sắc như dao cạo, lạnh giọng nói:
"Đồ ngu, mày nghĩ rằng cái danh đệ nhất cao thủ đứng đầu đại học Hoa Hải của tao chỉ là để dọa người thôi à? Thằng nhóc, mày cứ chờ mà uống rượu mừng của tao và Thanh Thanh đi."
" Chúc mừng hội trưởng!"
Lã Vĩ vốn là cũng có mơ ước đối với Trần Thanh Thanh, thèm nhỏ dãi sắc đẹp của cô, từng cũng có lần tính tới chuyện muốn ăn thịt thiên nga. Có điều sau khi Tần Tử Hoa về nước, hắn cũng không dám có suy nghĩ gì không an phận nữa. Tuy rằng Lã Vĩ hắn cũng tuấn tú lịch sự, ở đại học Hoa Hải cũng xem như là không tệ, nhưng mà so sánh với Tần thiếu, thì chỉ là loại cặn bã mà thôi.
Hắn thật vui mừng vì mình có thể bấu lên được một gốc đại thụ như vậy, hơn nữa em gái Lã Văn Văn và Vương gia đại thiếu đang dính lấy nhau, đằng trước đằng sau đều có hai gốc đại thụ làm chỗ dựa, hắn cảm thấy rằng tiền đồ của mình quả là vô cùng tươi sáng.
Nghĩ tiếp, nghĩ tiếp, hắn không khỏi đột nhiên bật cười.
"Thằng đần này, mày bị thần kinh à, tự nhiên cười cái gì đó."
Tần Tử Hoa thấy Lã Vĩ bộ dáng như một kẻ đần độn, nâng chân lên đá một cái vào mông hắn, nói:
"Còn không nhanh dẫn người đi truyền bá tin tức, tao muốn cho tất cả mỗi sinh viên ở đại học Hoa Hải đều phải biết vụ đặt cược giữa tao và Thanh Thanh."
Mãi tới khi ra khỏi trường, Trần Thanh Thanh mới buông tay Phương Hạo Vân ra, đỏ mặt nói:
"Thực xin lỗi, chị..."
"Học tỷ, em hỏi chị, đưa ra quyết định như vậy, chị thực sự không lo lắng gì sao? Chị có nghĩ tới hay không, nhỡ đâu chị bị đánh bại thì làm sao bây giờ?"
Phương Hạo Vân nghĩ lại lời nói của cô, liền hỏi.
Trần Thanh Thanh nghe thấy vậy, nhất thời liền hơi ngẩn ra, sắc mặt thay đổi mấy lần, nói:
"Hạo Vân, không phải thế chứ? Chẳng nhẽ em cũng thấy chị không nắm chắc được phần thắng? Sở dĩ chị đồng ý thoải mái như vậy, là do có lòng tin vào em. Em đã nói rằng, chị nhất định có thể đánh bại được Tần Tử Hoa... Như thế nào giờ em lại nói vậy? Chẳng nhẽ những lời nói kia của em, chỉ là để an ủi chị? Hạo Vân, chị bị em hại chết mất rồi."
Trần Thanh Thanh đột nhiên liền trở nên lo lắng.
Phương Hạo Vân mỉm cười, tự tin nói:
"Không có việc gì, em sẽ không để cho chị phải thua đâu."
" Hạo Vân, chị hỏi em, nếu chị thật sự thua, em sẽ làm thế nào? Em sẽ không trơ mắt nhìn chị bị gả cho Tần Tử Hoa đó chứ?"
Trần Thanh Thanh đột nhiên hỏi.
"Sẽ không đâu!"
Phương Hạo Vân nói:
"Nếu chị mà thua, em biết phải nói sao với chú Trần và dì Lã đây. Tin tưởng em, thắng lợi nhất định sẽ thuộc về chị. Học tỷ, đối với thắng lợi của chị, em rất có niềm tin, nếu không, em cũng sẽ không trơ mắt mà nhìn chị đồng ý Tần Tử Hoa."
Nghe thấy Hạo Vân nói như vậy, trái tim thấp thỏm cả buổi của Trần Thanh Thanh rốt cục mới bình tĩnh lại được. Có điều cô cũng rõ ràng, thắng lợi hay không, vấn đề mấu chốt vẫn còn phải trông vào cô. Dù sao người lên đài luận võ cũng là cô, chứ không phải là Phương Hạo Vân. Cô quyết định rằng trong mấy ngày còn lại này, nhất định phải cố gắng tu luyện công phu.
" Học tỷ, còn lại mấy ngày nay, em sẽ chú trọng chỉ bảo cho chị một vài kỹ năng thực chiến, chị không cần phải tập luyện quá mức mệt nhọc, nếu luyện quá lại không hay. Có điều về Hoạt bộ, chị cần phải tập luyện nhiều hơn."
Phương Hạo Vân dường như đoán ra được tâm tư của Trần Thanh Thanh, dặn dò một câu.
" Học tỷ, buổi đặc huấn hôm nay em nghĩ nên tiến hành sớm, không biết buổi chiều nay chị có phải lên lớp hay không?"
Phương Hạo Vân trong đầu chợt nhớ tới những người bị Thiên Đạo Tu La giết chết, quyết định sẽ lẻn vào trong cục công an thành phố xem sao, cho nên muốn hoàn thành chuyện này xong sớm một chút.
Trần Thanh Thanh thoáng suy nghĩ rồi nói:
"Không vấn đề gì, lịch học buổi chiều của chị bốn giờ mới bắt đầu, chúng ta cùng đi ăn cơm đi, cơm nước xong sẽ bắt đầu đặc huấn."
“Đúng rồi, Hạo Vân, chị cảm thấy rằng em có tâm sự? Em hình như đang lo lắng cái gì đó?"
Trần Thanh Thanh tâm tư tinh tế, cô đã sớm nhìn thấy trong mắt Phương Hạo Vân có một chút lo lắng nhàn nhạt.
Phương Hạo Vân vội vàng giải thích:
"Học tỷ, chị không nên nghi hoặc, chuyện em lo lắng cũng không phải là về cuộc luận võ của chị và Tần Tử Hoa, mà là một chuyện khác, em hy vọng chị không cần nghĩ nhiều."
"Chị hiểu."
Trần Thanh Thanh nghiêm túc nói:
"Có thể nói cho chị biết được không? Nói không chừng chị có thể giúp em giải quyết được chuyện buồn bực đó?"
" Không được!"
Phương Hạo Vân lắc đầu, rồi dặn dò:
"Hiện giờ chị phải dành toàn bộ tinh lực vào buổi luận võ sắp tới, không nên để phân tán tâm trí."
"Thế thì để chị nhờ ba giúp em cũng được chứ?"
Nói tới đây, Trần Thanh Thanh dường như nhớ ra cái gì, nói:
"Hạo Vân, chị nghe thấy mẹ nói, ba cũng đã an bài một vài nhân thủ âm thầm bảo vệ Kỳ, về sự an nguy của Kỳ, em sẽ không phải lo lắng đâu."
"Thay em nói tiếng cảm ơn tới ba chị. Nếu không còn việc gì nữa, chúng ta đi ăn cơm thôi."
Chuyện buổi tối hôm nay, Phương Hạo Vân cũng không lạc quan cho lắm. Những xác chết đó thực sự có biến thành tang thi hay không, đối với hắn mà nói thì cũng không phải là gì ghê gớm. Cái hắn lo chỉ là Thiên Đạo Tu La sẽ xuất hiện, nếu như đã rời khỏi tổ chức, hắn cũng không hy vọng sẽ lại có tiếp xúc gì với đồng nghiệp cùng tổ chức trước kia.
Sau đó, Phương Hạo Vân và Trần Thanh Thanh vào căn tin dành cho viên chức trong trường ăn trưa, nghỉ ngơi một thời gian ngắn, liền trở về kí túc xá nghiên cứu sinh của Trần Thanh Thanh để bắt đầu đặc huấn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.