Hoán Kiểm Trọng Sanh

Quyển 3 - Chương 27: Trần Thanh Thanh đến khảo sát

Xích Tuyết

15/04/2013



Tập đoàn Thịnh Hâm gần đây có tin đồn, một nhân viên nghiệp vụ quèn ở tổ hai phòng thị trường cưa được con gái của chủ tịch tập đoàn Trần Thị, bởi vậy nên công ty kéo về được một thương vụ rất lớn.

Đại bộ phận viên chức của tập đoàn Thịnh Hâm, đối với cái tin vịt này cũng không có hứng thú, cái bọn họ quan tâm chỉ là vụ đầu tư kia cuối cùng là nhiều ít thế nào? Rốt cục có phải là thật hay không? Bởi vì, bọn họ biết rõ rằng lợi ích công ty và lợi ích của mình không hề tách rời, nếu cái tin vịt đó là thật, vậy cũng có nghĩa là tiền thưởng bọn họ thu vào sẽ tăng thêm.

Nhưng mà cũng có một ít bộ phận viên chức chú ý tới cái chuyện riêng tư kia, nói đơn giản là, bọn họ có chút ghen tị và hâm mộ với cái vận *** chó của Phương Hạo Vân, đúng là một bước lên trời, con người đâu có phải là thánh hiền, sao có thể không động tâm.

Nhất là gã đeo mắt kiếng ở phòng thị trường Phùng trưởng phòng, đối với kỳ ngộ này của Phương Hạo Vân đúng là hâm mộ tới cực điểm, thậm chí dường như, thái độ của hắn đối với Phương Hạo Vân đã thay đổi không ít.

Lúc ban đầu khi Trác Nhã tự mình đưa Phương Hạo Vân tới đây, hắn nghĩ rằng thằng nhóc này rất có thể là có ô dù, cho nên vô cùng cung kính. Nhưng mà ngần ấy ngày đã trôi qua, biểu hiện của Phương Hạo Vân rất bình thường, bình thường đến không thể bình thường hơn, rốt cuộc làm cho hắn mất đi kiên nhẫn đi nịnh bợ.

Chỉ có điều không nghĩ tới rằng, cái thằng đó lại có cái số *** chó lớn đến như vậy, cưa được thiên kim của tập đoàn Trần Thị, nó phải làm bao nhiêu việc đức mới có thể được như vậy?

Trong lòng Phùng trưởng phòng vô cùng bất bình, hắn cảm thấy nếu so sánh mình với Phương Hạo Vân, luận về diện mạo tuấn tú lịch sự, luận về khí chất phong độ cử chỉ, tại làm sao mà may mắn lại không rơi trúng vào đầu mình kia chứ.

Phương Tuyết Di sau khi biết được tin đồn này, thậm chí còn phải lấy thân phận giám đốc đi áp chế không cho tin đồn lan ra. Chỉ là sau khi lực ảnh hưởng của tin đồn dần dần biến mất, một việc ngoài ý muốn lại xảy ra, đương sự trong lời đồn là Trần Thanh Thanh đột nhiên lại lấy thân phận người đi khảo sát xuất hiện tại tổ hai phòng thị trường tập đoàn Thịnh Hâm.

Nhìn đại tiểu thư nhà họ Trần xinh đẹp mỹ lệ tự mình giá lâm, Phùng trưởng phòng cảm thấy rằng cơ hội của mình đã tới, hắn ân cần tự giới thiệu, ân cần rót trà cho mỹ nữ rồi lại nhường chỗ ngồi. Chỉ có điều Trần Thanh Thanh người ta còn không thèm liếc một con mắt sang nhìn Phùng trưởng phòng, trong mắt chỉ có Phương Hạo Vân, hơn nữa mở mồm là nói Hạo Vân, khỏi phải nói cũng biết thân thiết đến nhường nào.

Đối với việc Trần Thanh Thanh đến thăm, tập đoàn Thịnh Hâm cũng rất coi trọng, vốn là Phương Tuyết Di muốn tự mình ra mặt tiếp đãi, nhưng mà Trần Thanh Thanh người ta lại khước từ, cô chỉ hy vọng Phương Hạo Vân có thể giúp cô đi khảo sát.

Trần Thanh Thanh nhìn khắp bốn phía tổ hai phòng thị trường, cảm thấy có hơi ngoài ý muốn, vốn tưởng rằng phòng ban nơi Phương đại thiếu gia làm việc, hẳn phải thực khí thế, thực hoa lệ mới đúng, có điều kết quả lại vô cùng bình thường.

" Hạo Vân, cậu bình thường làm việc ở đây à?" Trần Thanh Thanh xưng hô thân thiết, khiến cho dân tám chuyện ở tập đoàn Thịnh Hâm cảm thấy hả lòng hả dạ, chốc nữa lại có tư liệu sống để thổi phồng và tán phét rồi.

Phương Hạo Vân biểu hiện ra đầy đủ đạo đức nghề nghiệp ứng với chức vụ của hắn trong công ty, hắn tôn kính nói với Trần Thanh Thanh: "Trần tiểu thư, nơi này đúng là nơi làm việc của tôi."

Thình lình nghe thấy Phương Hạo Vân gọi mình là Trần tiểu thư, Trần Thanh Thanh nhất thời liền cảm thấy có hơi buồn cười, có điều cô vẫn nhịn xuống được, cô biết Phương Hạo Vân không muốn để cho người khác biết được thân phận đích thực của hắn. Gật gật đầu, Trần Thanh Thanh lại hỏi: "Bàn làm việc của cậu ở đâu?"

Phương Hạo Vân chỉ về phía đối diện Tạ Mai Nhi: "Là ở chỗ này."

Theo phương hướng ngón tay của Phương Hạo Vân, Trần Thanh Thanh thấy được Tạ Mai Nhi, mà cùng lúc đó Tạ Mai Nhi cũng đang nhìn Trần Thanh Thanh, đây đã là lần gặp mặt thứ hai của hai người.

Liên tưởng đến lần trước Phương Hạo Vân mang Trần Thanh Thanh say rượu quay về nhà trọ, Tạ Mai Nhi nhất thời liền bừng tỉnh ngộ ra: "Hóa ra quan hệ giữa bọn họ đích xác là không bình thường."

Không biết vì cái gì, vào lúc nghĩ như vậy, trong lòng Tạ Mai Nhi có hơi chút khó chịu.

Đàn bà có thể đi tìm đại gia, đàn ông đương nhiên cũng có thể đi tìm bà chị nhà giàu. Nhớ tới quan điểm tình yêu của mình, Tạ Mai Nhi nhất thời liền trở lại bình thường, cô đột nhiên phát hiện ra mình rất giống với Phương Hạo Vân, bởi vì lí tưởng của cô chính là đi tìm một đại gia hàng khủng.

Người sống theo bầy, vật họp theo loài, Tạ Mai Nhi không thể không tin vào những lời này.

Có điều tốc độ ra tay của Phương Hạo Vân còn nhanh hơn cả cô.

"Rồi, nhất định phải cố gắng!" Tạ Mai Nhi âm thầm động viên chính mình.

"Xin chào, chúng ta đã gặp nhau!" Ở cùng nhau, sinh hoạt cùng một chỗ, Trần Thanh Thanh cảm thấy rằng quan hệ giữa Phương Hạo Vân cùng Tạ Mai Nhi hẳn là không bình thường, sau giây phút ngắn ngủi ngạc nhiên, cô bắt đầu chủ động chào hỏi.

Bà chị nhà giàu đã nhiệt tình như thế, Tạ Mai Nhi có hơi cảm thấy được quan tâm quá mà lo sợ, cô vội vàng mỉm cười đáp lại: "Trần tiểu thư khỏe!"

Ánh mắt của gã đeo kính Phùng trưởng phòng luôn theo sát Trần Thanh Thanh, cách ăn mặc của cô thực thanh xuân, trên thân là một chiếc áo dài tay màu vàng nhạt, bên dưới là một chiếc quần bò bó sát màu xanh thẫm, tóc dài lay động, thoải mái thả xuống đầu vai.

Phùng trưởng phòng cảm thấy rằng, cô em nhà giàu này, so với Tạ Mai Nhi còn phải xinh hơn vài phần, vì sao kẻ có vận *** chó lại không phải là hắn.



Mang tâm tình tiếc nuối trong lòng, ánh mắt của Phùng trưởng phòng lại hướng về phía dáng người bị quần bò bó sát vào nhưng vẫn hiển lộ ra đường cong mê người của Trần Thanh Thanh, nhất là cái mông vừa tròn vừa vểnh lên, khiến cho hắn có hơi si mê.

" Trần tiểu thư, chị có muốn đi xem những phòng khác trong công ty không, hay là để cho giám đốc, tổng giám đốc đưa chị đi xem tiếp." Phương Hạo Vân cảm thấy rằng lần đến này của Trần Thanh Thanh, dường như đã đưa hắn lên đầu ngọn sóng, hắn không thích bị người ta nhìn chăm chú vào như vậy.

" Không cần!"

Trần Thanh Thanh mỉm cười, ánh mắt chuyển về phía Phương Hạo Vân, thản nhiên nói: "Hạo Vân, ý tứ của công ty chúng ta là, nếu hạng mục này được quyết, hy vọng có thể giao cho tổ hai phòng thị trường của cậu phụ trách. Đương nhiên, với quy mô hiện tại của tổ hai đúng là không có khả năng đảm nhiệm hạng mục lớn như vậy, chị sẽ đề nghị với công ty của cậu, mau chóng mở rộng tổ hai các cậu, hy vọng sẽ có đủ nhân thủ và thực lực để tiếp quản hạng mục lớn này."

Lời này vừa nói ra, chẳng những Phương Hạo Vân thấy hơi sửng sốt, mà ngay cả Văn Kỳ, Trương Mỹ Kỳ, Tạ Mai Nhi cùng với toàn bộ nhân viên nghiệp vụ của tổ hai đều bị choáng váng.

Đúng vậy, là choáng váng.

Hạnh phúc tới choáng váng.

Hạnh phúc tới quá nhanh, mặc dù có là Văn Kỳ luôn luôn vững vàng cũng không khỏi có chút khiếp sợ, một hồi lâu sau, tâm tình của cô mới bình phục lại được. Do dự một chút, cô chậm rãi đi tới chỗ Trần Thanh Thanh, thực lễ phép hỏi: "Trần tiểu thư, cô có thể nói lại một lần những lời vừa rồi có được không?"

Văn Kỳ nói như vậy, vô hình chung cũng là tiếng lòng của tất cả nhân viên tổ hai, các cô đều nín thở tập trung, ánh mắt đều dừng lại trên người Trần Thanh Thanh, cẩn thận nhìn Trần Thanh Thanh, tập trung tinh thần đợi lời nói của cô.

Trần Thanh Thanh mỉm cười, lặp lại rõ ràng những lời vừa nói lúc trước.

Ngay vào lúc trong lòng Văn Kỳ và mọi người đang nở hoa, cô lại bỏ thêm một câu: "Đương nhiên, tôi chỉ nói là nếu thôi, dù sao hạng mục đầu tư lần này rất lớn, công ty cũng đã áp dụng phương thức đấu thầu công khai. Tập đoàn Thịnh Hâm cuối cùng có thể trúng thầu được hay không, bây giờ còn khó mà nói được. Tôi là bạn của Hạo Vân, tôi sẽ lấy thân phận cá nhân để hết lòng giúp đỡ tập đoàn Thịnh Hâm đạt được, có điều tôi hy vọng mọi người cũng phải cùng cố gắng mới được."

" Nhất định, nhất định." Văn Kỳ kích động nắm hai tay của Trần Thanh Thanh, nói như đang thề thốt: "Trần tiểu thư, cô yên tâm, công ty của chúng tôi nhất định sẽ không làm cho bên cô phải thất vọng. Mọi người nói có phải không?"

"Phải!" Nương tử quân trong công ty trăm miệng một lời.

Buông tay của Trần Thanh Thanh, ánh mắt của Văn Kỳ lại chuyển hướng sang Phương Hạo Vân, pha một chút thâm ý liếc nhìn hắn một cái, đột nhiên lại cảm thấy rằng cậu nhóc này hóa ra cũng rất đáng yêu, rất đẹp trai, nhìn như thế nào cũng thấy thuận mắt, đúng là nhân tài nha.

Trương Mỹ Kỳ thì lại đang âm thầm đánh giá Phương Hạo Vân, trong lòng ngầm suy nghĩ, tiểu tử này không nhìn ra được, quả nhiên có chút thủ đoạn, trách không được ngay cả Mai Nhi cũng đối với hắn như vậy...

Có điều xảy ra chuyện như hôm nay, Trương Mỹ Kỳ vẫn quyết định tìm cơ hội sẽ từ từ nói chuyện với Tạ Mai Nhi, bảo cô buông tay thôi. Tuy rằng Tạ Mai Nhi ở trong số các bạn cùng lứa cũng là một người khá nổi bật, nhưng mà cạnh tranh với con gái nhà giàu như Trần Thanh Thanh, căn bản là không có phần thắng.

Huống hồ, Trương Mỹ Kỳ cảm thấy rằng đàn ông mà đi ăn bám, thì không tính là đàn ông chân chính.

" Hạo Vân, có mấy vấn đề, chị muốn nói riêng với cậu..." Vào lúc mọi người ở đây đang đắm chìm trong hạnh phúc, Trần Thanh Thanh thản nhiên nói với Phương Hạo Vân.

Văn Kỳ thấy hơi sửng sốt, lập tức vội vàng nói: "Hạo Vân, đưa Trần tiểu thư tới văn phòng của chị, nơi đó hiệu quả cách âm rất tốt..."

Phương Hạo Vân thấy nhức cả đầu, cái gì mà cách âm hiệu quả tốt, giống như là mình đi làm chuyện gì đó không bằng.

Phùng trưởng phòng lại đang tà ác suy nghĩ, có vẻ như đôi gian phu dâm phụ này sắp không nhịn nổi nữa, muốn hành sự ngay trong tổ hai này.

Văn Kỳ có vẻ ngộ ra hơi chậm, cảm thấy được những ánh mắt khác thường, cô mới giác ngộ ra rằng câu nói kia của mình hình như là hơi có nghĩa khác, cứ như mình là tú bà dắt mối vậy.

Nhưng Trần Thanh Thanh là đương sự lại không suy xét nhiều đến như vậy, cô nói với Phương Hạo Vân đang ngây người ra: "Hạo Vân, chúng ta vào đi thôi!"

Thanh âm như chim vàng anh, khiến cho trong lòng Phương Hạo Vân rung lên, hắn vội vàng phục hồi lại tinh thần, gật gật đầu, theo sát Trần Thanh Thanh đi vào trong.

" Quan nhân, thiếp muốn!"* Không biết vì cái gì, Phùng trưởng phòng nghe thấy Trần Thanh Thanh nói như vậy, trong đầu lại hiện ra câu nói của nhân vật nữ chính trong một bộ phim kinh điển nào đó.

Đợi cho hai người đóng chặt cửa, Văn Kỳ giống như một thần giữ cửa đứng ngay ngoài, nói với mọi người: "Mọi người tiếp tục làm việc..."

Phùng trưởng phòng tuy rằng rất muốn đi áp tai nghe lén một chút, nhưng mà Văn Kỳ giống như Mẫu dạ xoa** đứng thủ ở đó, hắn lại cảm thấy không tiện. Huống hồ, phòng người ta cách âm hiệu quả tốt như vậy, có đi cũng chẳng được gì.



* Quan nhân: vợ gọi chồng, thường thấy trong Bạch thoại thời kỳ đầu

** Mẫu dạ xoa: Quỷ dạ xoa là hộ pháp trong Phật giáo, trong tiếng Ấn Độ là Yachi, thích ăn thịt người, nhưng đúng là hộ pháp.

Cho nên hiện tại Mẫu dạ xoa dùng để gọi các bà cô hung hãn.

.........

" Học tỷ, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Sao chị tới khảo sát, trước đó lại không thông báo cho công ty tôi? Còn nữa, chị mặc kệ cả giám đốc và tổng giám đốc, đi tìm thẳng một viên chức nho nhỏ như tôi, rốt cuộc là như thế nào?" Đóng cửa lại, Phương Hạo Vân bắt đầu không ngừng oán giận. Hắn là kẻ luôn luôn không thích gây náo động, nhưng hôm nay có thể nói là đã nổi bật đến vô cùng tận. Vốn vừa mới bình ổn được tin đồn cưa gái, chỉ vì Trần Thanh Thanh xuất hiện mà lại càng trở nên sôi nổi hơn xưa.

Trần Thanh Thanh cười ý xin lỗi: "Hạo Vân, cậu đừng nóng giận, kỳ thật chị làm vậy cũng chỉ là vạn bất đắc dĩ. Kimura thay mặt Kameda tới hội võ thuật chúng ta khiêu chiến, chị gọi điện thoại cho Tần hội trưởng, nhưng hắn không về được, cho nên chị hy vọng cậu có thể thực hiện chức trách hội trưởng danh dự, đại biểu cho hội võ thuật ra ứng chiến.

Phương Hạo Vân ngớ ra một hồi, có hơi bất mãn trách: "Chị hoàn toàn có thể nói với tôi cái này ở trường học cơ mà?"

" Hạo Vân..." Trần Thanh Thanh hơi hơi do dự, nói: "Tuyết Nhi không thích chị tiếp xúc với cậu, chị là chị họ của nó, chị không muốn bởi vì cậu, mà lại ầm ĩ không hay với nó."

Phương Hạo Vân khẽ nhíu mày: "Là có ý gì? Tôi không hiểu rõ cho lắm..."

"Đây là chuyện giữa chị và Tuyết Nhi, cậu không cần phải xen vào."

Trần Thanh Thanh lại nghiêm túc nói: "Tóm lại, cậu chỉ cần biết rằng, Kimura định ngày luận võ là một tháng sau, chị hy vọng tới lúc đó cậu có thể chuẩn bị cho kĩ càng. Đương nhiên, hôm nay chị đến cũng không hoàn toàn là lấy việc công làm việc tư, ba chị đích xác là ủy thác cho chị tới khảo sát công ty của cậu, theo quan điểm cá nhân của chị, chị hy vọng lần này Trần Thị có thể hợp tác với công ty của các cậu."

Phương Hạo Vân cảm thấy rằng Trần Thanh Thanh nói cực kỳ khó hiểu, mình từ lúc nào thì trở thành chướng ngại giữa hai chị em bọn họ?

" Học tỷ, chuyện khiêu chiến tôi có thể đồng ý, nhưng mà bên chị cũng phải làm theo những gì tôi nói."

Phương Hạo Vân trầm tư một chút, nói: "Tôi không hy vọng vào lúc luận võ có người của giới truyền thông hoặc những kẻ nhàn rỗi ở trên sàn đấu, nếu mà có thể, tôi hy vọng có thể khống chế số người theo dõi cuộc chiến của song phương ở trong vòng mười người. Hơn nữa, đối với kết quả của cuộc luận võ, ngoại trừ cao tầng của hai đoàn thể, những người khác sẽ không được biết."

"Vì sao phải như vậy?" Trần Thanh Thanh có niềm tin tất thắng với Hạo Vân, vốn cô còn tính nhân cơ hội này, mời phóng viên truyền thông trong trường ngoài trường tuyên truyền ra khắp bốn phương, đề cao danh tiếng cho hội võ thuật, không ngờ rằng Phương Hạo Vân lại đưa ra yêu cầu như vậy.

"Không nên hỏi vì sao, đó là điều kiện của tôi." Phương Hạo Vân nghiêm túc nói.

Trần Thanh Thanh thoáng do dự một chút, rồi gật gật đầu: "Được rồi, bên phía hội võ thuật không thành vấn đề, chị sẽ định đoạt. Nhưng mà bên phía hội karate, chị còn phải liên lạc với Kimura, Kameda, có thể làm được những điều như cậu nói hay không, chị cũng chưa nắm chắc..."

"Phải thỏa mãn được điều kiện của tôi, nếu không tôi sẽ không tham gia đâu."

Phương Hạo Vân nghiêm nghị nói: "Chị nói với Kameda, cứ bảo là tôi nói, muốn luận võ với tôi, phải đồng ý điều kiện của tôi."

....

Sắc trời âm u, thời tiết sắp vào tháng mười một, khiến cho người ta cũng cảm nhận thấy một chút khí lạnh. Hôm nay là thứ bảy, từ sáng sớm Bạch Lăng Kỳ đã gọi điện thoại tới, nói là muốn tới nhà trọ chơi với Phương Hạo Vân dịp cuối tuần.

Tạ Mai Nhi hình như là cố tình tránh né Bạch Lăng Kỳ, từ sáng sớm đã hẹn với một người cũng đang nhàm chán là Trương Mỹ Kỳ đi dạo phố mua sắm.

Bạch Lăng Kỳ muốn đi gặp bạn trai, trước khi đi còn ăn mặc thật tỉ mỉ, mặc một bộ y phục hiển lộ ra rõ sức sống thanh xuân.

" Hạo Vân, chị Mai có nhà không? Hay là chúng ta ra ngoài chơi đi?" Vừa mới vào cửa, Bạch Lăng Kỳ liền chuyển ánh mắt về hướng phòng của Tạ Mai Nhi, cô không hy vọng có kẻ thứ ba phá hoại không khí.

Phương Hạo Vân nhẹ giọng nói: "Không cần, chị Mai hẹn với chị Mỹ Kỳ đi chợ mua sắm rồi, chắc là tới chiều mới về..."

" Uhm, là vậy à, chúng ta không ra ngoài vậy." Bạch Lăng Kỳ khóe miệng lộ ra một tia mỉm cười, vui vẻ lăn ra ghế sô pha, cởi giầy, nằm nghiêng giống như một mỹ nhân đang ngủ.

Phương Hạo Vân hơi hơi động tâm, ánh mắt dừng ở trên người cô gái, đôi mắt to tròn, tràn đầy thông minh, chiếc mũi thẳng thớm, môi đỏ mọng đáng yêu trơn bóng, dáng người cao cao thon dài, bộ ngực so với trước kia càng vểnh lên hơn một chút, eo tinh tế, cùng với mông đẹp rất tròn hình thành một hiệu quả tương phản thị giác mãnh liệt, khiến cho người ta có một loại cảm giác thật khêu gợi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hoán Kiểm Trọng Sanh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook