Quyển 4 - Chương 29: Ướt hết cả rồi
Xích Tuyết
15/04/2013
Thoáng do dự một chút, Phương Tử Lân quyết định đánh một canh bạc thử xem. Dù sao cái xương già này cũng không còn được bao nhiêu ngày, vạn nhất có xảy ra chuyện gì, thì cứ coi như chuyện đã rồi. Tóm lại, lòng hiếu thảo của con trai là không thể từ chối.
"Em gái, một khi đã như vậy, hiện tại bắt đầu luôn đi!"
Phương Tử Lân là người có lá gan lớn, tuy rằng cảm thấy sự tình không được chắc chắn cho lắm, nhưng vẫn cắn răng chấp nhận, thậm chí không cần thảo luận với vợ một chút nào.
"Anh hai, anh không cần thương lượng với chị dâu một chút sao?"
Dì Bạch cười hỏi.
Phương Tử Lân liếc mắt nhìn con trai một cái, cười nói:
"Không cần, em là dì của Hạo Vân, còn là sư phó của nó, anh tin tưởng Hạo Vân, cũng tin tưởng em."
Dì Bạch rất vừa lòng với thái độ của Phương Tử Lân, mỉm cười, nói với Phương Hạo Vân:
"Hộ pháp cho dì, bây giờ dì sẽ giúp anh hai đả thông kinh mạch, để cho quả tim của ông không còn bị đè nén suốt cả ngày lẫn đêm nữa."
Phương Hạo Vân khóa kín cửa phòng lại, thu liễm tâm thần, cẩn thận chăm chú nhìn vào nhất cử nhất động trong phòng. Nói là hộ pháp, kỳ thật chỉ là tránh cho người ngoài quấy nhiễu mà thôi.
Để cho tiện, hai người ngồi ở trên chiếc giường dùng để nghỉ ngơi bên trong thư phòng, sau khi đã chuẩn bị tốt, dì Bạch đưa tay để lên ngực của Phương Tử Lân bắt đầu chậm rãi phát lực.
Ngay tại một khắc đó, Phương Tử Lân cảm thấy từ ngực của mình truyền tới một dòng khí ấm áp, khiến cho ông vô cùng dễ chịu. Sau đó, cỗ khí lưu kia từ những huyệt vị ở ngực của ông chậm rãi tiến vào trong cơ thể, bắt đầu tuần tự tiến hành đả thông những huyệt vị bị bế tắc của ông.
Toàn bộ quá trình kéo dài hơn hai giờ, Phương Tử Lân cảm thấy toàn thân dễ chịu, mồ hôi nhễ nhại, nhất là ở chỗ quả tim, vẫn được dòng khí ấm áp kia bao quanh, vô cùng thoải mái. Nhưng dì Bạch lại không được thư thái như vậy, để đả thông được những kinh mạch xung quanh trái tim, chân khí phải tiêu hao thật sự là rất lớn. Mặc dù là một cao thủ như cô, nhưng lúc này trán cũng đã lấm tấm đầy mồ hôi, khiến cho Phương Hạo Vân nhìn thấy mà đau lòng không thôi.
"Được rồi!"
Rốt cục, đại công cáo thành. Dì Bạch chậm rãi thu công ngồi thẳng, lúc chuẩn bị xuống giường, bước chân chợt trượt, thiếu chút nữa là té ra sàn. Phương Hạo Vân bước một bước dài tới ôm dì vào trong lòng, cảm kích nói:
"Dì Bạch, cám ơn dì, dì vất vả rồi... để con giúp dì khôi phục lại chân khí."
" Không cần!"
Dì Bạch lắc đầu, nhẹ giọng nói:
"Cứ ôm dì trước đã..."
Thân thể mềm mại thơm mát lọt vào trong lòng ngực, Phương Hạo Vân thấy hơi xấu hổ, cánh tay phải còn nâng lấy mông của dì Bạch, mông đẹp dồi dào co dãn khiến cho quả tim của hắn đập nhanh hơn gấp mấy lần.
Dì Bạch nhìn bộ dáng bối rối của hắn, trên khóe miệng lộ ra một nụ cười nhè nhẹ, trong lòng âm thầm suy nghĩ: Hạo Vân đứa nhỏ này, không tệ.
"Ba, ba đi tắm rửa trước đi, con đưa dì Bạch tới phòng con để khôi phục chân khí..."
Sau khi một vài đạo kinh mạch ở xung quanh quả tim của Phương Tử Lân được đả thông, một ít khí bẩn bị bài tiết ra, trên người đã trở nên thối hoắc rồi.
Phương Tử Lân cũng ngửi thấy được mùi thối trên người mình, sắc mặt có hơi xấu hổ, sau khi nói lời cảm tạ, vội vàng chạy tới phòng tắm. Ông sống cả đời rồi, mà trên người xuất hiện mùi thối như vậy là mới gặp lần đầu tiên.
Nhìn thấy ông xã chạy như ma đuổi vào trong phòng tắm, Trác Nhã vẻ mặt mờ mịt, vội vàng chạy theo vào. Phương Tuyết Di tuy rằng cũng có chút tò mò, nhưng dù sao nam nữ phân biệt, không dám đi theo.
Đúng lúc này, cô thấy cậu em trai ôm bà dì xinh đẹp kia đi ra, vẻ mặt của hai người vô cùng thân mật, bà dì xinh đẹp đó còn ôm lấy cổ của cậu em, giống như là một đôi tình lữ vậy.
"Chị, nhanh tránh ra nào, em muốn đưa dì về phòng em nghỉ ngơi, đừng chắn đường nữa..."
Phương Hạo Vân vừa hô lên, vừa vội vàng ôm dì đi về hướng phòng mình.
Phương Tuyết Di có hơi buồn bực, bọn họ đều có đôi có cặp rồi, để cho mình phải đứng trơ trọi ở chỗ này.
Đặt dì Bạch lên trên giường, Phương Hạo Vân vội vàng đóng cửa lại, cấp bách nói:
"Dì, dì nhất định là đã hao phí nhiều chân khí lắm, để bây giờ con giúp dì khôi phục chân khí đi."
"Thôi khỏi!"
Dì Bạch lại từ chối ý tốt của Phương Hạo Vân, rồi dặn dò:
"Tự dì điều tức vài ngày là không việc gì rồi, không cần phải lãng phí chân khí của con, tránh để cho không khống chế được Thiên phạt."
Phương Hạo Vân suy nghĩ một chút, cảm thấy dì Bạch nói như vậy cũng có đạo lý.
"Lấy khăn mặt đến đây, lau mồ hôi trán cho dì..."
Dì Bạch đưa tay lên lau mồ hôi lạnh, vội vàng căn dặn Phương Hạo Vân một tiếng.
Phương Hạo Vân lúc này mới tỉnh ngộ ra, vội vàng vào buồng vệ sinh trong phòng ngủ lấy ra một cái khăn mặt sạch sẽ.
Dì Bạch ở trên giường sắc mặt ửng đỏ, cô tiếp nhận lấy khăn mặt, đưa lên lau mồ hôi lạnh trên trán, khóe miệng mở ra rồi lại thôi, hình như có chuyện gì đó muốn nói, nhưng mà lại không tiện nói ra.
Lúc trước đả thông kinh mạch cho Phương Tử Lân khiến cho chân khí bị hao tổn quả là không ít, dì Bạch cũng bởi vì vậy mà thiếu chút nữa thì kiệt lực, lúc này chẳng những trên trán cô đầm đìa mồ hôi, mà ngay cả các bộ vị trên cơ thể cũng như là bị ngâm trong mồ hôi, vô cùng khó chịu. Nhất là ở vùng ngực và giữa hai chân, mồ hôi rất nhiều, ướt sũng, khiến cho bây giờ trong lòng cô rất bối rối. Cô muốn nhờ Phương Hạo Vân tìm một bộ nội y sạch sẽ tới cho mình thay, nhưng mà câu nói tới miệng lại ngượng ngùng nói ra.
" Dì, dì hình như có điều gì muốn nói?"
Phương Hạo Vân thấy thần sắc của dì Bạch khác thường, vội vàng truy hỏi.
Dì Bạch thoáng do dự một chút, liền không giấu diếm nữa, thản nhiên nói ra tình huống hiện giờ của mình, hơn nữa còn tỏ vẻ hy vọng có thể có một bộ nội y sạch sẽ.
Phương Hạo Vân đỏ hết cả mặt, thầm nghĩ, việc này đúng là có hơi khó xử, có điều lại không thể từ chối được, hắn vội nói:
"Dì, dì chờ ở đây một chút, để con đi tìm... tìm chị con."
Nói xong, Phương Hạo Vân cũng đã ra khỏi phòng, tìm được bà chị Phương Tuyết Di ở phòng khách đang một mình hờn dỗi xem TV.
"Chị, có chuyện muốn nhờ chị giúp có được không?"
Phương Hạo Vân đứng ở trước mặt bà chị, bộ dáng muốn nói lại thôi:
"Chị, chị có thể lấy của chị... nội y của chị cho em một bộ được không..."
Phương Tuyết Di vốn là không thèm để ý, ánh mắt còn đang dán vào hình ảnh trên TV, đột nhiên lại nghe thấy cậu em xin nội y của mình, nhất thời liền kinh hãi nhảy dựng lên, vội vàng quay đầu lại, vẻ mặt có hơi không thể tin nổi.
Từ hồi còn học đại học, cô đã từng nghe nói một vài cậu con trai ở thời kỳ trưởng thành mắc chứng nghiện vật của người khác giới, nhất là thích sưu tầm nội y của con gái, không nghĩ tới cậu em quý hóa lại cũng như vậy. Càng kỳ quái hơn nữa là, nó lại có thể to gan tới mức gặp thẳng mình mà xin, thật sự là đi quá giới hạn rồi đó.
Phương Tuyết Di nổi giận, nhất thời liền xị mặt xuống, phẫn nộ hừng hực nói:
"Hạo Vân, em hơi bị quá đáng rồi đấy, em có biết em đang nói cái gì không hả?"
Cậu có thích thì cứ lấy trộm đi, có ai mà không từng trải qua thời trai trẻ nào? Nhưng mà cậu không thể nào không để ý tới luân lý đạo đức như vậy được, lại còn dám mở mồm ra xin xỏ, thật là hết thuốc chữa rồi.
Phương Hạo Vân thấy bà chị nổi giận điên loạn lên, đầu tiên là ngẩn ra, rồi suy nghĩ cẩn thận ra ngọn nguồn trong đó, hắn vội vàng giải thích:
"Chị, em nghĩ chị hiểu lầm em rồi. Là như thế này, dì Bạch giúp ba đả thông kinh mạch, mất đi nhiều nội lực, toàn thân đều ướt sũng mồ hôi, cho nên muốn đổi một bộ nội y sạch sẽ thôi..."
"Hử!"
Phương Tuyết Di lúc này mới biết hóa ra là mình hiểu sai, sắc mặt hơi hơi đỏ lên, liền cố gắng giả bộ bình tĩnh nói:
"Là thế à, không thành vấn đề. Đúng rồi, em bảo chị hiểu lầm, chị hiểu lầm cái gì?"
Đối diện với câu hỏi của bà chị, Phương Hạo Vân mơ mơ màng màng, cũng không biết phải trả lời như thế nào.
Phương Tuyết Di thấy mình đã phản công lại được cậu em trai, trong lòng hơi hơi vui vẻ, đứng dậy nói:
"Em chờ chị một lát, chị lấy giúp em một bộ mới..."
Rất nhanh, Phương Tuyết Di đã từ tủ quần áo trong phòng ngủ lấy ra một bộ nội y vẫn còn nguyên mác. Căn cứ theo cô thấy, kích thước của bộ này hẳn là phù hợp. Thực ra thì, ngay từ khi dì Bạch vừa mới bước vào cửa, Phương Tuyết Di đã âm thầm so đo dáng người của mình với dì Bạch, cuối cùng cho ra được một kết luận, bất phân thắng bại.
"Cho em!"
Phương Tuyết Di cầm nội y nhét vào trong tay cậu em, cố ý hỏi:
"Có cần chị giúp đỡ không?"
"Không cần đâu!"
Phương Tuyết Di theo bản năng nhìn thoáng qua, từ từ nào, lại có thể là loại lưới à, thật gợi cảm, cũng không biết rằng sau khi dì Bạch mặc vào sẽ cho ra hiệu quả thế nào.
" Thật sự không cần chị hỗ trợ?"
Phương Tuyết Di cảm thấy rằng cậu em cùng với bà dì xinh đẹp kia có phải là có gian tình hay không, nếu không đáng nhẽ chuyện xấu hổ như vậy, lẽ ra phải để cho cô là con gái đến xử lí, sao có thể để cho một thằng đàn ông như hắn làm được.
Ngay lúc cô đang ngây người ra suy nghĩ, Phương Hạo Vân cũng đã cầm nội y rời đi. Đi vào phòng, Phương Hạo Vân đặt nội y lên trên giường, vẻ mặt trong lúc đó có chút xấu hổ.
Dì Bạch vừa thấy bộ nội y đó, sắc mặt vốn đang tái nhợt lại nổi lên một chút ửng đỏ. Nội y bình thường mà cô mặc vốn chỉ là loại tam giác mà thôi, loại nội y khêu gợi giống như vậy, cô hình như chưa bao giờ từng mặc. Đừng nhìn bộ dáng của dì Bạch rất phong tao động lòng người, trên thực tế nội tâm của cô vẫn là tương đối truyền thống.
"Cứ để kia đi, con lau mồ hôi giúp dì đi..."
Dì Bạch yếu ớt nói:
"Vốn là dì phải đi tắm rửa, có điều với khí lực hiện giờ của dì, chắc là không được..."
"Nếu không để con gọi chị vào giúp dì..."
Phương Hạo Vân đề nghị.
"Thôi khỏi!"
Dì Bạch ngẩng đầu, nhìn Phương Hạo Vân nói:
"Hạo Vân, trên người dì có một vài bí mật không thể để cho người khác biết. Cho dù đó có là chị của con sau khi đổi mặt sống lại cũng không được. Không việc gì cả, con cứ giúp dì lau mồ hôi đi, đợi chốc nữa dì hồi phục khí lực sẽ về nhà."
Phương Hạo Vân biết ý tứ của dì Bạch, gật gật đầu, nhận lấy khăn mặt, bắt đầu lau thân thể cho dì Bạch.
"Lau chỗ này..."
Dì Bạch dùng ánh mắt ra hiệu cho Phương Hạo Vân, ngực của cô ra mồ hôi nhiều nhất.
Phương Hạo Vân thoáng do dự một chút, rồi vẫn đem bộ y phục màu trắng ngà kia cởi ra, áo ngực màu trắng bên trong liền lộ ra. Tuy rằng áo ngực chỉ là kiểu dáng thuần trắng bình thường, nhưng mà khe rãnh rất sâu ở trước ngực kia lại khiến cho cả người hắn không được tự nhiên. Quen dì Bạch đã hơn ba năm rồi, hắn mới là lần đầu tiên tiếp xúc thân mật với cô như vậy.
Hấp dẫn ngay ở trước mắt, khiến cho tinh thần của hắn hơi xao động. Cho dù là người mang tuyệt kỹ, nhưng mà hắn dù sao cũng là một thằng đàn ông, nhất là trong khoảng thời gian này, định lực của hắn đang cấp tốc sụt giảm, hơn nữa lại bị những cảm xúc tiêu cực ảnh hưởng, sự hấp dẫn như vậy, đối với hắn mà nói, không thể nghi ngờ chính là một cuộc khảo nghiệm rất ác liệt.
" Ướt sũng thật là khó chịu... Hạo Vân, không có việc gì, con lau đi!"
Dì Bạch ngẩng đầu liếc nhìn Phương Hạo Vân, mệt mỏi phân phó một tiếng.
"Vâng!"
Phương Hạo Vân trả lời, nhắm tịt mắt lại lau người cho dì Bạch. Có điều một vài bộ vị mẫn cảm trên người cô gái, Phương Hạo Vân vẫn không dám lau.
Sắc mặt của dì Bạch càng lúc càng trở nên ửng đỏ, đương nhiên, đây là do xấu hổ. Cô thản nhiên nói:
"Sau khi lau khô xong, thì lấy nội y sạch sẽ thay cho dì."
"Thế này..."
Phương Hạo Vân nhìn dì Bạch, có vẻ hơi do dự. Hắn nghĩ thầm, nếu thật sự đối mặt với dì Bạch lõa thể, hắn có thể nhịn xuống được hay không.
" Không cần nghĩ nhiều, trong sẽ tự trong, đục sẽ tự đục, chỉ cần chúng ta không thẹn với lương tâm, cho dù có trần trụi thì có làm sao?"
Quan niệm của dì Bạch có chút truyền thống, nhưng mà trên người lại có một cỗ hào khí của nữ nhân giang hồ. Huống hồ, lúc này tâm tư của cô thật sự là đơn thuần, chỉ là muốn thay một bộ nội y sạch sẽ mà thôi, cũng không có cái mong muốn không an phận gì. Hơn nữa, quan hệ của cô với Phương Hạo Vân vừa là thầy vừa là bạn, có việc phải nhờ tới đệ tử, đó vốn là chuyện tình hợp với trời đất mà thôi.
"Vâng, con biết rồi!"
Phương Hạo Vân cũng không phải là loại người thích làm ra vẻ, hắn hơi ngượng ngập, hít sâu một hơi, hơi hơi run rẩy, nắm tay duỗi ra.
Dì Bạch xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía Phương Hạo Vân, ý bảo hắn cởi áo ngực cho mình.
Khi hai tay của Phương Hạo Vân vụng về đụng vào da thịt của cô gái, hắn rõ ràng cảm nhận được thân mình của dì hơi run lên, phản ứng vô cùng mãnh liệt.
"Dì, dì có phải bị nội thương hay không?"
Phương Hạo Vân ân cần hỏi.
" Không có việc gì, tiếp tục đi."
Dì Bạch đã lớn vậy rồi, mà da thịt trên người mới là lần đầu tiên bị đàn ông chạm vào, cảm giác tê dại kia, khiến cho trong lòng cô như nai con chạy loạn.
Vốn cô nghĩ rằng mình sẽ không xuất hiện cảm giác như vậy, bởi vì cô biết rằng trong quá trình mình tu luyện võ học, đã luyện ra được định lực vững như bàn thạch. Chỉ là lúc này cô đã sai lầm rồi, ở trước mặt phản ứng sinh lý, hết thảy những thứ gì gọi là định lực đều sẽ ra bã hết.
Phương Hạo Vân nhẹ nhàng cởi bỏ áo ngực đã sũng mồ hôi của dì Bạch, từ sau lưng lấy ra, nhìn tấm lưng trắng nõn nà đó, hắn đột lại có tâm lý được voi còn đòi hai bà Trưng, trong lòng đột nhiên có khát vọng muốn được nhìn phong cảnh ở phía trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.