Chương 12: Vật Phẩm
M.Kim
19/11/2021
#
"Cha..., mẹ..." Thủ thỉ.
...Cha mẹ...
Lam Anh gầm lên.
Âm vực chấn động tang thi gần đó, chúng nhao nhao, lung lay quay cuồng, gào lên thống khổ như bị thứ gì đó công kích. Người còn sống co rúm trong chăn kín mít, hận không thể một phát biến mất khỏi thế gian.
Mưa nhẹ phủ ướt cả tóc mái & mặt. Lam Anh lần nữa bị bản năng kêu gọi, cơn choáng váng ập đến, mắt lại mờ mờ, chân cũng lảo đảo vài cái.
Đói...đói...
Hình như tang thi thuần phục tiếp nhận được ý tứ. Nó lắc lư, xiêu xiêu vẹo vẹo đi một vòng. Khi về, trên tay là một miếng ...thịt người tươi mới nhuốm đầy máu. Có lẽ là giành được hoặc nhặt lượm đâu đó.
Lam Anh: "..."
Hệ thống: 《...》
Cô bóp trán.
Nhưng cánh tay cứng ngắc không cho phép làm động tác tỉ mỉ đó.
"Đi! Vào chợ..."
Hy vọng quầy bán thịt lợn, thịt bò... gì đó vẫn còn đi!
Chợ cũ bị tàn phá không ít. Còn có những kẻ ngốc thừa cơ đi...cướp tiệm vàng, đá quý. Họ vẫn chưa ý thức được, lương thực mới là quan trọng nhất. Còn cả nước sạch nữa.
Lam Anh cảm nhận trong đầu vô hình có một cái hộp. Là không gian trữ vật của cô, nó đã thăng cấp, cô quyết định vẫn còn khoảng thời gian cho tới khi trời sáng, tranh thủ đi càn quét vật tư khu chợ X này, sau đó rẽ luôn xuống chợ mới Z. Hình thái tang thi của cô có thể không cần nhưng còn em trai cô, và cha mẹ, bạn...
Đoạn đường không quá ba cây số, chỉ cần đủ năng lượng.
Lam Anh ngựa quen đường cũ "đi thăm" quầy bán thịt abc, phát hiện nó đã bị lật đổ và phá nát. Cô không bỏ cuộc đi đến hai quầy nữa, may thay còn khoảng vài cân thịt đùi. Tìm một thùng nước sạch gần đó nhúng rửa. Thứ lỗi cho cô không có thời gian đi trụng nước nóng!
Hệ thống:... Câm nín.
Chủ nhân là tang thi chính hiệu luôn nhé!?
Lam Anh nhắm mắt bịt mũi nhai nuốt cả mấy cân thịt. Kỳ lạ là không có khó ăn như cô nghĩ, chắc có lẽ vì cô đang là tang thi.
Ăn xong, quả nhiên cô cảm nhận được năng lượng tràn đầy cơ thể mình, chân tay cử động cũng ít khó khăn hơn. Vài tang thi thuần phục cô lúc nãy, cũng từ đâu bới ra hai miếng sườn lợn. Cô không e ngại nhấm hết, nó đỡ hơn việc nhai thịt người nhiều.
Sức lực đã tràn đầy.
Hoàn Lam Anh bắt đầu càn quét khu chợ.
Gà vịt, cá này nọ cơ bản đã không tươi mới, cô bỏ qua. Người hóa tang thi khoảng chiều tối, chỉ hơn trăm tang thi. Đa số sản phẩm này nọ còn chưa bị phá hoại. Trái cây và rau củ quả, Lam Anh trừ bỏ những thứ giập nát thì toàn bộ thu hết. Này thì đơn giản, chỉ cần cô chạm tay vào thứ muốn lấy, niệm trong đầu "thu lấy", thì vật đó biến mất, nằm yên vị trong không gian trữ vật của cô.
Shop quần áo, tiệm vải, giày dép, không sai biệt bị Lam Anh thu gần hết, nhìn vào thấy trống không.
Lam Anh nghênh ngang qua lại giữa bầy tang thi hôi thối, hăng máu thu vật tư.
Cửa hàng, tiệm tạp hóa nhỏ cũng bị cô càn quét sạch trơn. À không, cô chỉ thu những vật cần thiết mà thôi.
Cửa hàng bán đồ điện tử, vật liệu xây dựng, cửa hàng chăn đệm gối mành, xe đạp xe mô tô, dao kéo búa xẻng,...v.v... Cùng chung số phận bị Lam Anh gom một mớ lớn vào không gian.
Lam Anh cở hai cái áo đã bốc mùi của mình, cô mặc một cái quần jean cứng, áo tay dài, khoác chiếc áo xám đen bên ngoài có mũ trùm. Mang đôi giầy thể thao cứng màu đen tím, găng tay che đi móng tay màu tro, đội mũ kéo thấp, lại mang một ba lô sau lưng. Trừ bỏ da mặt hơi xanh lét ra, nhìn cô chỉ giống một người bình thường bịt kín mít khi sợ nắng.
Lam Anh xuất phát đến kho gạo lớn duy nhất của khu chợ A này.
Rẽ qua một cây cầu bê tông, nhìn xuống dòng sông nhỏ, mưa phùn đã có dấu hiệu dừng. Cửa hàng nội thất ngay dưới cầu, Lam Anh dư chỗ trống toàn bộ thu vào.
Hệ Thống:...
Chủ nhân à, yêu quý không gian trữ vật chút được không..?
Chợ im lìm. Coi bộ không có ai còn sống nữa. Xác sống bây giờ vẫn chỉ lảng vảng y chỗ cũ, nếu còn người sống, phỏng chừng cũng sẽ mau chạm mặt tử vong thôi.
Lam Anh hoàn toàn vô cảm khi nghĩ điều này. Có lẽ cô đã dần thích ứng mình là tang thi.
_____________
______
Đến vựa lúa gạo W,
cửa cuốn bằng thiếc bị khóa chặt, đối diện là bệnh viện tư nhân.
Bên cạnh là tiệm thuốc tây.
Lam Anh vào thu lấy băng y tế, dụng cụ, và thuốc men các loại...
Thật không ngờ gần bệnh viện này toàn bộ đều tang thi hóa hoặc chết hết. Cô để ý những căn nhà đóng cửa kín đáo kia, còn nghe thấy tiếng gầm rú của tang thi trong ấy. Xem ra không có ai còn sống.
Lò rèn ngay bên cạnh vựa lúa gạo W, những thứ có thể sử dụng cô đều thu vào không gian. Lấy một thanh sắt dài hơn mét đã được rèn, Lam Anh cậy cửa cuốn.
Sức lực tang thi cơ bản rất lớn, gấp hai, ba lần con người bình thường. Cộng thêm Lam Anh đang có dị năng không gian làm hậu thuẫn, cánh cửa này không làm khó được cô.
Đuổi hết những tang thi xiêu vẹo gần đó ra chỗ khác, Lam Anh chỉ vài động tác đã đập nát ổ khóa.
《Chủ nhân. Có hai người còn sống trong kho hàng. Một lớn một trẻ.》
Hệ thống nhắc nhở.
Lam Anh rất ngông cuồng đi thẳng vào cửa kho hàng, còn lịch sự gõ gõ.
Hai người bên trong run rẩy, sợ thứ bên ngoài sẽ là một xác sống đang cào cào cửa. Họ nhìn qua khe, Lam Anh giấu gậy sắt sau lưng.
Phát hiện là một cô gái bịt kín người, xung quanh cũng không có tiếng bước chân loạn xạ của tang thi, một trong hai người lên tiếng nhỏ giọng:
"Ai đó..?"
Phiền hà.
Lam Anh cảm thấy bực mình, một phát bổ cánh cửa rắn chắc thành hai đoạn, bằng cây gậy sắt. Hai người bên trong lộ ra, chưa kịp hét to lên thì cô đã dùng tay bổ vào sau gáy họ. Bất tỉnh.
Hệ thống:《...》
Kho hàng có trên dưới hai trăm bao gạo tốt, Lam Anh chỉ một cái chạm tay, chúng đã biến vào không gian. Còn bên ngoài cũng có nhiều bao lúa gạo, khoảng hơn mười tấn. Lam Anh thu số chẵn, số lẻ còn lại là vài chục bao, cô không tuyệt đường sống cho người đến lại đây.
Đi một mạch ra ngoài, tang thi nghe mùi người sống tràn vào, số phận của hai người lúc nãy đã định.
Đến khu chợ mới Z cũng đã khuya, Lam Anh đập cửa kính của một tiệm đồng hồ. Tùy tiện lấy một cái đeo lên cổ tay trái, mờ mịt nhìn cổ tay có một vệt sáng màu lục. Hệ Thống nói:
《Chủ nhân. Hệ thống phát hiện có năng lượng trong đó nhưng không có số liệu cụ thể. Chủ nhân vẫn nên thận trọng.》
Lam Anh gật đầu, miễn là nó đừng cản trở cô lúc quan trọng là được.
Tiếp giáp khu chợ mới là một nhà hàng không lớn không nhỏ. Lam Anh bộc vào xem. Xác sống là nhân viên phục vụ trước đó, nhà hàng sáng sủa nay bao phủ một màu tang tóc, vết máu đỏ sậm khắp nơi. Đồ ăn cơ bản vẫn còn tươi mới. Cô thu hết vào, còn việc để đồ tươi sống trong không gian có giữ được hay không, thì tùy tiện.
Lam Anh nhai nuốt một miếng thịt gà còn tươi trong tủ lạnh. Chợ mới kéo dài khoảng gần cây số.
Đang thu vật phẩm từ tiệm thuốc bắc, đột nhiên cảm giác có sóng năng lượng đang đến, cô ngẩng đầu nhìn con đường phía trước, có tiếng gào rống to quái dị đến gần.
Hệ Thống:《☠Cảnh báo: Có tang thi biến dị đang đến.
Loài : chó biến dị
Năng lực: Biến dị lực lượng Sơ kỳ.
Mức nguy hiểm: F
Tốc độ: 120km/h
(...) 》
"Biến dị!?"
Đùa sao,
mạt thế mới đến mà có tang thi biến dị rồi, muốn diệt loài người thật sao.
..ẦM.
Lam Anh nhảy lùi một bước xem xét,
bụi bay lên, cộng thêm trời tối, cô nhìn thấy mảng xi măng cô vừa đứng đã vỡ vụn. Tang thi nhỏ lẻ xung quanh nhanh chóng nghiêng ngã đi xa chiến trường.
"GRống...!!!"
Là một con chó đốm đã tang thi hóa. Chắc trước đó đã bị cắn, dù chạy thoát được nhưng lại nhiễm virus tang thi. Nó cao bằng bắp đùi cô, răng nanh bén nhọn nhỏ xuống nước dãi pha màu huyết. Cơ thể thối rữa tản ra thứ mùi khó chịu cực kỳ. Con mắt trắng dã nhiễm máu nhìn cô.
Lam Anh nhíu mi, hơi chúi người xuống tùy thời hành động, trong lòng thắc mắc tại sao nó lại tấn công cô. Dù cô vẫn đang là tang thi...
Chưa kịp câu thông với không gian thì nó đã bổ nhào tới, cơ thể Lam Anh ko theo kịp bộ não ra lệnh tránh né. Bị nó đập bay một khoảng té ngã, điếng người.
Không đau, nhưng có tiếng răng rắc, xương sườn cô...
Lam Anh lật đật đứng dậy, tang thi chó đã nhào tới cắn xé bắp tay phải. Cô với lấy gậy sắt nện vào đầu nó, tang thi chó vẫn cắn và kéo.
Cô chuyển đầu gậy, dùng hết sức đâm thủng đầu nó.
Tang thi chó không cam lòng gục xuống.
Lam Anh cậy răng nanh đang cắm sâu vào bắp tay, chạm tới tận xương trắng, máu đỏ đen trào ra.
...Má nó.
"Grừ... "
Tiếng chửi hóa thành tiếng gầm của tang thi, Lam Anh lấy từ không gian một hộp chữa thương tự xử cho cánh tay mình. Lớp da tái xanh thật dọa người, dù không có bốc mùi nhưng vẫn có phần thối rữa lở loét. Lam Anh ghét bỏ, quấn băng siết chặt.
Quá trình thu vật tư ở chợ diễn ra rất thuận lợi. Có lẽ tang thi chó vừa rồi là lợi hại nhất. Lam Anh để ý đa số tang thi ở đây có dấu hiệu phục tùng cô. Cô thu được một mớ thịt tươi trong cửa hàng, cả những tủ lạnh của mấy ngôi nhà. Dọc đường có cửa hàng bán nước suối. Điện đã cúp từ khi cơn bão đến càn quét, máy bơm nước cũng không thể hoạt động. Lam Anh thu sạch sẽ hết chỗ nước đó.
Làm xong tất cả thì đã 5 giờ sáng.
Lam Anh quay lại trường học, ghé vào phòng bảo vệ trước cổng trường. Mùi máu thịt vẫn nồng đậm như cũ. Sân trường một mảnh tang thương...
Màn đêm cuối cùng cũng được thay thế bởi tia ánh sáng nhẹ nhàng từ chân trời. Ngày tử vong chính thức của nhân loại đã thật sự bắt đầu.
#
***12***
"Cha..., mẹ..." Thủ thỉ.
...Cha mẹ...
Lam Anh gầm lên.
Âm vực chấn động tang thi gần đó, chúng nhao nhao, lung lay quay cuồng, gào lên thống khổ như bị thứ gì đó công kích. Người còn sống co rúm trong chăn kín mít, hận không thể một phát biến mất khỏi thế gian.
Mưa nhẹ phủ ướt cả tóc mái & mặt. Lam Anh lần nữa bị bản năng kêu gọi, cơn choáng váng ập đến, mắt lại mờ mờ, chân cũng lảo đảo vài cái.
Đói...đói...
Hình như tang thi thuần phục tiếp nhận được ý tứ. Nó lắc lư, xiêu xiêu vẹo vẹo đi một vòng. Khi về, trên tay là một miếng ...thịt người tươi mới nhuốm đầy máu. Có lẽ là giành được hoặc nhặt lượm đâu đó.
Lam Anh: "..."
Hệ thống: 《...》
Cô bóp trán.
Nhưng cánh tay cứng ngắc không cho phép làm động tác tỉ mỉ đó.
"Đi! Vào chợ..."
Hy vọng quầy bán thịt lợn, thịt bò... gì đó vẫn còn đi!
Chợ cũ bị tàn phá không ít. Còn có những kẻ ngốc thừa cơ đi...cướp tiệm vàng, đá quý. Họ vẫn chưa ý thức được, lương thực mới là quan trọng nhất. Còn cả nước sạch nữa.
Lam Anh cảm nhận trong đầu vô hình có một cái hộp. Là không gian trữ vật của cô, nó đã thăng cấp, cô quyết định vẫn còn khoảng thời gian cho tới khi trời sáng, tranh thủ đi càn quét vật tư khu chợ X này, sau đó rẽ luôn xuống chợ mới Z. Hình thái tang thi của cô có thể không cần nhưng còn em trai cô, và cha mẹ, bạn...
Đoạn đường không quá ba cây số, chỉ cần đủ năng lượng.
Lam Anh ngựa quen đường cũ "đi thăm" quầy bán thịt abc, phát hiện nó đã bị lật đổ và phá nát. Cô không bỏ cuộc đi đến hai quầy nữa, may thay còn khoảng vài cân thịt đùi. Tìm một thùng nước sạch gần đó nhúng rửa. Thứ lỗi cho cô không có thời gian đi trụng nước nóng!
Hệ thống:... Câm nín.
Chủ nhân là tang thi chính hiệu luôn nhé!?
Lam Anh nhắm mắt bịt mũi nhai nuốt cả mấy cân thịt. Kỳ lạ là không có khó ăn như cô nghĩ, chắc có lẽ vì cô đang là tang thi.
Ăn xong, quả nhiên cô cảm nhận được năng lượng tràn đầy cơ thể mình, chân tay cử động cũng ít khó khăn hơn. Vài tang thi thuần phục cô lúc nãy, cũng từ đâu bới ra hai miếng sườn lợn. Cô không e ngại nhấm hết, nó đỡ hơn việc nhai thịt người nhiều.
Sức lực đã tràn đầy.
Hoàn Lam Anh bắt đầu càn quét khu chợ.
Gà vịt, cá này nọ cơ bản đã không tươi mới, cô bỏ qua. Người hóa tang thi khoảng chiều tối, chỉ hơn trăm tang thi. Đa số sản phẩm này nọ còn chưa bị phá hoại. Trái cây và rau củ quả, Lam Anh trừ bỏ những thứ giập nát thì toàn bộ thu hết. Này thì đơn giản, chỉ cần cô chạm tay vào thứ muốn lấy, niệm trong đầu "thu lấy", thì vật đó biến mất, nằm yên vị trong không gian trữ vật của cô.
Shop quần áo, tiệm vải, giày dép, không sai biệt bị Lam Anh thu gần hết, nhìn vào thấy trống không.
Lam Anh nghênh ngang qua lại giữa bầy tang thi hôi thối, hăng máu thu vật tư.
Cửa hàng, tiệm tạp hóa nhỏ cũng bị cô càn quét sạch trơn. À không, cô chỉ thu những vật cần thiết mà thôi.
Cửa hàng bán đồ điện tử, vật liệu xây dựng, cửa hàng chăn đệm gối mành, xe đạp xe mô tô, dao kéo búa xẻng,...v.v... Cùng chung số phận bị Lam Anh gom một mớ lớn vào không gian.
Lam Anh cở hai cái áo đã bốc mùi của mình, cô mặc một cái quần jean cứng, áo tay dài, khoác chiếc áo xám đen bên ngoài có mũ trùm. Mang đôi giầy thể thao cứng màu đen tím, găng tay che đi móng tay màu tro, đội mũ kéo thấp, lại mang một ba lô sau lưng. Trừ bỏ da mặt hơi xanh lét ra, nhìn cô chỉ giống một người bình thường bịt kín mít khi sợ nắng.
Lam Anh xuất phát đến kho gạo lớn duy nhất của khu chợ A này.
Rẽ qua một cây cầu bê tông, nhìn xuống dòng sông nhỏ, mưa phùn đã có dấu hiệu dừng. Cửa hàng nội thất ngay dưới cầu, Lam Anh dư chỗ trống toàn bộ thu vào.
Hệ Thống:...
Chủ nhân à, yêu quý không gian trữ vật chút được không..?
Chợ im lìm. Coi bộ không có ai còn sống nữa. Xác sống bây giờ vẫn chỉ lảng vảng y chỗ cũ, nếu còn người sống, phỏng chừng cũng sẽ mau chạm mặt tử vong thôi.
Lam Anh hoàn toàn vô cảm khi nghĩ điều này. Có lẽ cô đã dần thích ứng mình là tang thi.
_____________
______
Đến vựa lúa gạo W,
cửa cuốn bằng thiếc bị khóa chặt, đối diện là bệnh viện tư nhân.
Bên cạnh là tiệm thuốc tây.
Lam Anh vào thu lấy băng y tế, dụng cụ, và thuốc men các loại...
Thật không ngờ gần bệnh viện này toàn bộ đều tang thi hóa hoặc chết hết. Cô để ý những căn nhà đóng cửa kín đáo kia, còn nghe thấy tiếng gầm rú của tang thi trong ấy. Xem ra không có ai còn sống.
Lò rèn ngay bên cạnh vựa lúa gạo W, những thứ có thể sử dụng cô đều thu vào không gian. Lấy một thanh sắt dài hơn mét đã được rèn, Lam Anh cậy cửa cuốn.
Sức lực tang thi cơ bản rất lớn, gấp hai, ba lần con người bình thường. Cộng thêm Lam Anh đang có dị năng không gian làm hậu thuẫn, cánh cửa này không làm khó được cô.
Đuổi hết những tang thi xiêu vẹo gần đó ra chỗ khác, Lam Anh chỉ vài động tác đã đập nát ổ khóa.
《Chủ nhân. Có hai người còn sống trong kho hàng. Một lớn một trẻ.》
Hệ thống nhắc nhở.
Lam Anh rất ngông cuồng đi thẳng vào cửa kho hàng, còn lịch sự gõ gõ.
Hai người bên trong run rẩy, sợ thứ bên ngoài sẽ là một xác sống đang cào cào cửa. Họ nhìn qua khe, Lam Anh giấu gậy sắt sau lưng.
Phát hiện là một cô gái bịt kín người, xung quanh cũng không có tiếng bước chân loạn xạ của tang thi, một trong hai người lên tiếng nhỏ giọng:
"Ai đó..?"
Phiền hà.
Lam Anh cảm thấy bực mình, một phát bổ cánh cửa rắn chắc thành hai đoạn, bằng cây gậy sắt. Hai người bên trong lộ ra, chưa kịp hét to lên thì cô đã dùng tay bổ vào sau gáy họ. Bất tỉnh.
Hệ thống:《...》
Kho hàng có trên dưới hai trăm bao gạo tốt, Lam Anh chỉ một cái chạm tay, chúng đã biến vào không gian. Còn bên ngoài cũng có nhiều bao lúa gạo, khoảng hơn mười tấn. Lam Anh thu số chẵn, số lẻ còn lại là vài chục bao, cô không tuyệt đường sống cho người đến lại đây.
Đi một mạch ra ngoài, tang thi nghe mùi người sống tràn vào, số phận của hai người lúc nãy đã định.
Đến khu chợ mới Z cũng đã khuya, Lam Anh đập cửa kính của một tiệm đồng hồ. Tùy tiện lấy một cái đeo lên cổ tay trái, mờ mịt nhìn cổ tay có một vệt sáng màu lục. Hệ Thống nói:
《Chủ nhân. Hệ thống phát hiện có năng lượng trong đó nhưng không có số liệu cụ thể. Chủ nhân vẫn nên thận trọng.》
Lam Anh gật đầu, miễn là nó đừng cản trở cô lúc quan trọng là được.
Tiếp giáp khu chợ mới là một nhà hàng không lớn không nhỏ. Lam Anh bộc vào xem. Xác sống là nhân viên phục vụ trước đó, nhà hàng sáng sủa nay bao phủ một màu tang tóc, vết máu đỏ sậm khắp nơi. Đồ ăn cơ bản vẫn còn tươi mới. Cô thu hết vào, còn việc để đồ tươi sống trong không gian có giữ được hay không, thì tùy tiện.
Lam Anh nhai nuốt một miếng thịt gà còn tươi trong tủ lạnh. Chợ mới kéo dài khoảng gần cây số.
Đang thu vật phẩm từ tiệm thuốc bắc, đột nhiên cảm giác có sóng năng lượng đang đến, cô ngẩng đầu nhìn con đường phía trước, có tiếng gào rống to quái dị đến gần.
Hệ Thống:《☠Cảnh báo: Có tang thi biến dị đang đến.
Loài : chó biến dị
Năng lực: Biến dị lực lượng Sơ kỳ.
Mức nguy hiểm: F
Tốc độ: 120km/h
(...) 》
"Biến dị!?"
Đùa sao,
mạt thế mới đến mà có tang thi biến dị rồi, muốn diệt loài người thật sao.
..ẦM.
Lam Anh nhảy lùi một bước xem xét,
bụi bay lên, cộng thêm trời tối, cô nhìn thấy mảng xi măng cô vừa đứng đã vỡ vụn. Tang thi nhỏ lẻ xung quanh nhanh chóng nghiêng ngã đi xa chiến trường.
"GRống...!!!"
Là một con chó đốm đã tang thi hóa. Chắc trước đó đã bị cắn, dù chạy thoát được nhưng lại nhiễm virus tang thi. Nó cao bằng bắp đùi cô, răng nanh bén nhọn nhỏ xuống nước dãi pha màu huyết. Cơ thể thối rữa tản ra thứ mùi khó chịu cực kỳ. Con mắt trắng dã nhiễm máu nhìn cô.
Lam Anh nhíu mi, hơi chúi người xuống tùy thời hành động, trong lòng thắc mắc tại sao nó lại tấn công cô. Dù cô vẫn đang là tang thi...
Chưa kịp câu thông với không gian thì nó đã bổ nhào tới, cơ thể Lam Anh ko theo kịp bộ não ra lệnh tránh né. Bị nó đập bay một khoảng té ngã, điếng người.
Không đau, nhưng có tiếng răng rắc, xương sườn cô...
Lam Anh lật đật đứng dậy, tang thi chó đã nhào tới cắn xé bắp tay phải. Cô với lấy gậy sắt nện vào đầu nó, tang thi chó vẫn cắn và kéo.
Cô chuyển đầu gậy, dùng hết sức đâm thủng đầu nó.
Tang thi chó không cam lòng gục xuống.
Lam Anh cậy răng nanh đang cắm sâu vào bắp tay, chạm tới tận xương trắng, máu đỏ đen trào ra.
...Má nó.
"Grừ... "
Tiếng chửi hóa thành tiếng gầm của tang thi, Lam Anh lấy từ không gian một hộp chữa thương tự xử cho cánh tay mình. Lớp da tái xanh thật dọa người, dù không có bốc mùi nhưng vẫn có phần thối rữa lở loét. Lam Anh ghét bỏ, quấn băng siết chặt.
Quá trình thu vật tư ở chợ diễn ra rất thuận lợi. Có lẽ tang thi chó vừa rồi là lợi hại nhất. Lam Anh để ý đa số tang thi ở đây có dấu hiệu phục tùng cô. Cô thu được một mớ thịt tươi trong cửa hàng, cả những tủ lạnh của mấy ngôi nhà. Dọc đường có cửa hàng bán nước suối. Điện đã cúp từ khi cơn bão đến càn quét, máy bơm nước cũng không thể hoạt động. Lam Anh thu sạch sẽ hết chỗ nước đó.
Làm xong tất cả thì đã 5 giờ sáng.
Lam Anh quay lại trường học, ghé vào phòng bảo vệ trước cổng trường. Mùi máu thịt vẫn nồng đậm như cũ. Sân trường một mảnh tang thương...
Màn đêm cuối cùng cũng được thay thế bởi tia ánh sáng nhẹ nhàng từ chân trời. Ngày tử vong chính thức của nhân loại đã thật sự bắt đầu.
#
***12***
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.