Hoạn Lộ

Chương 16: Cố sự

Trấn Thiên

16/05/2014

"Mộc lạc đô thành cửu nguyệt thiên,

Tà dương trao địa tiệt vân yên."[1]

Nhiều năm trôi qua, trải bao thăng trầm, thành Thăng Long vẫn lạnh lùng trấn thủ một phương, tuy nét son tô điểm thời Thái Tổ, Thái Tông nay đã nhoè mờ nhưng khắp những đường ngang ngõ dọc, vẻ phồn hoa vẫn còn lưu lại. Quốc gia rệu rã trước nạn nồi da nấu thịt, ruộng đất bị lũ quan binh cày nát lại thêm dịch sâu hại cùng thiên tai khiến mùa màng thất bát, giặc cướp hoành hành khắp nơi, không tránh khỏi nhân dân lầm than.

Thái Tông qua đời, Nguyễn Trãi cùng gia tộc liền bị phán trảm, gây ra vụ huyết án kinh thiên động địa thảm sầu nhất trong lịch sử. Sau biến cố, Thần phi Nguyễn Thị Anh lập tức dắt tay Thái tử, tiến bước vào triều, trong phút chốc đã ngồi lên bảo toạ Thái hậu quyền nghiêng thiên hạ. Thái hậu buông rèm nhiếp chính, Hoàng đế nhỏ tuổi chỉ biết ngơ ngác nhìn ngắm bá quan như đang xem một vở kịch mà mãi sau này - khi mạng sống của mình nằm dưới lưỡi kiếm của Lạng Sơn Vương - ngài mới hiểu được. Thế mới hay, Hoàng triều với vỏ bọc cường tráng, tràn trề sinh khí sau thuở kháng Minh cũng chỉ là một sân khấu lớn với đám chèo hát mua vui.

Những người mới tới thăm kinh thành luôn bị vẻ lộng lẫy của nó làm cho choáng ngợp nhưng những người đã gắn bó với nó luôn hiểu rằng bề ngoài xa hoa, hào nhoáng của Thăng Long lúc bấy giờ âu cũng chỉ bày ra để vừa lòng triều đình. Sống trong bức hoạ kinh thành thiếu sinh khí giữa buổi nội loạn, chúng nhân bắt đầu hoài niệm về thuở thái bình. Có những kẻ cả đời dùi mài kinh sử, cũng mang theo chí kiến công lập nghiệp nhưng nhìn vào cục diện của hoàng triều thì cảm giác bất mãn chợt trào lên nghe chát đắng, họ chán nản đành tự an ủi mình rồi lại lao vào vận công danh.

Suốt hai ngày nay, mưa rơi không ngớt, dai dẳng gõ nhịp trên những mái ngói san sát ken dày rồi chảy dài xuống bậc cấp. Ngoài đường vắng tanh, nhà dân đều đóng kín cửa, có đôi khi, một vài tia sét xuất hiện, xẻ đôi bầu trời làm nhiều mảnh. Nơi quán trọ Kỳ Phong thường ngày vẫn tấp nập người ra vào vậy mà nay chỉ có lác đác vài vị khách qua đường tới quấy quả. Sắc trời ảm đạm, cảnh kinh thành càng trở nên thê lương.

Quán trọ Kỳ Phong nguyên là một toà lầu năm tầng toạ tại trung tâm kinh thành, nằm ngay cạnh đường lớn, kết cấu vững chãi, kiến trúc xa hoa, là một trong những quán trọ nổi tiếng nhất Thăng Long. Nhắc tới Kỳ Phong, nghe đồn hơn hai mươi năm trước - khi hoạn binh đao chấm dứt, Đại Việt đang bắt tay lau khô những vết máu còn sót lại sau chiến tranh - chợt có người phụ nữ tuổi ngoài bốn mươi đã tìm tới kinh thành, không ai rõ lai lịch người này ra sao chỉ biết bà ta hào phóng tới mức bỏ ra ba rương vàng mua ngay mảnh đất nằm tại trung tâm khu phố sầm uất nhất, lại thuê hơn hai trăm thợ lành nghề, cho xây một căn lầu năm tầng, lầu xây xong chỉ trong hai tháng, thu hút sự chú ý của biết bao người, danh tiếng vang khắp thiên hạ.

Thậm chí trong dân gian còn lưu truyền một câu nói: "Phương Bắc có Bảo Đăng tửu điếm, trời Nam có quán trọ Kỳ Phong ." Từ đó tới nay, không biết bao người vượt đường xá xa xôi, lặn lội tới kinh đô của Đại Việt chỉ để chiêm ngưỡng toà lầu năm tầng uy nghi kia; cũng không rõ tự lúc nào mà chốn này lại trở thành nơi tụ họp của các đại môn phái trấn thủ giới võ lâm phía Nam. Chỉ tiếc nhiều năm về sau, trải cuộc bể dâu, quán trọ Kỳ Phong đã bị thiêu thành tro.

Mưa ngày một nặng hạt, tạo thành bức bình phong khổng lồ trắng xoá phong toả trời đất, mùi ẩm mốc theo gió xộc lên. Bất đồ trong màn mưa dày đặc vang lên tiếng vó ngựa nghe nặng nề, sau đó, năm con tuấn mã lông đỏ như lửa lưng mang theo năm tráng hán từ đâu lao tới, đột nhiên xé rách tấm bình phong. Bùn đất cuốn tung theo vó ngựa quật khởi, chỉ nghe năm con tuấn mã hí vang trời, các tráng hán ghìm cương trước quán trọ Kỳ Phong, song le nhảy xuống ngựa, đưa mắt nhìn nhau rồi cùng bước vào.

Trong quán, sắc đỏ toả ra từ những chiếc đèn lồng tròn treo dọc theo các hành lang gợi tư vị nồng nàn, vài nhóm người ngồi rải rác đang trò chuyện rôm rả, phát hiện có người lạ bèn đồng loạt ngẩng đầu lên. Năm tráng hán nọ dáng người lực lưỡng, hông đeo trường kiếm vỏ trắng nạm bạc, thân vận trang phục lam nhạt nay đã sũng nước. Năm cặp mắt sắc như điện quét qua từng khuôn mặt trước mắt, cuối cùng họ chậm rãi chọn lấy một bàn ngay trong góc, im lặng an toạ.

Không khí dần chùng xuống.

Tiểu nhị đang ngồi gật gù bên chân cầu thang, nghe có khách tới liền nhổm dậy, đon đả chạy ra. Chỉ là vừa nhìn thấy năm tráng hán kia, nụ cười trên môi gã lập tức cứng đờ không tự nhiên. Từ khi làm việc trong quán trọ, gã đã tiếp xúc với không biết bao nhiêu loại người, dù là đại thần triều đình, võ lâm nhân sĩ hay dân đen chân lấm tay bùn. Cho nên chỉ mới nhìn qua năm người mới ghé vào quán, tiểu nhị đã nhận ra họ chính là Di Thiên Ngũ Quỷ - môn đệ của giáo chủ Thần Long giáo Trương Đàm.

Thần Long giáo thành lập vào những năm Kiến Trung [2], trấn ở đỉnh Cao Xiêm[3], - nơi rừng núi hung hiểm quanh năm khuất sau mây mù - hành tung bí ẩn, đến không thấy hình, đi không thấy bóng. Tương truyền cả cuộc đời của các giáo chủ Thần Long chỉ thu nhận năm đệ tử, nhóm người này mang tên Di Thiên Ngũ Quỷ, mỗi một đệ tử được tiếp thu một tuyệt kỹ riêng, luyện cốt cho tinh. Khi bọn họ kết hợp lại với nhau thì sẽ lập ra trận pháp Viên Ấn, lúc đó tinh hoa Thần Long mới được phát huy đến đỉnh cao. Tính đến thời Tiếu Diện Lão Quái Trương Đàm, Thần Long giáo đã trải cả thảy ba mươi sáu đời giáo chủ, Di Thiên Ngũ Quỷ cũng bắt đầu lộ diện khiến võ lâm nhân sĩ phải kinh hoảng, danh tiếng uy chấn thiên hạ, hơn nữa còn làm cho triều đình và giới giang hồ Trung Nguyên kiêng nể vài phần.

Lại nói, quán trọ Kỳ Phong không hiểu vì lẽ gì mà thường được nhiều khách võ lâm tới thăm viếng như vậy. Có lần tiểu nhị từng chứng kiến Di Thiên Ngũ Quỷ cùng với Yên Tử Tăng Thích An huyết chiến một trận chỉ vì thanh đoản kiếm Tu La của Mê Tông phái xứ Bồn Man[4].

Yên Tử tăng Thích An là một trong số Thập Đại Quái Tăng đất Chiêm Thành, nổi danh giết người không thấy máu, trong giới võ lâm ai cũng phải kiêng dè La Hán quyền của lão, vậy mà Thích An lại bại trong tay năm thiếu niên mới xuất môn kia, điều này đã khiến giang hồ chấn động trong suốt một thời gian dài cho tới khi tân bang chủ Hắc Long bang lên nhậm chức cách đây bảy năm. Tiểu nhị còn nhớ như in cảnh cái đầu của lão tăng nọ lăn lóc trên sàn gạch, máu và óc văng ra với mùi gây gây tanh lợm gợi cảm giác nôn nao cực điểm. Sau đó nhóm người kia rời đi, bà chủ chỉ nhìn qua đống đổ nát rồi sai người sửa chữa, còn gã đã bị doạ cho sợ mất mật nên chỉ mong họ vĩnh viễn không bao giờ trở lại. Ấy vậy mà hôm nay Ngũ Quỷ lại tới, điều này nhất thời làm gã hoảng loạn, vô thức nhìn quanh, lần này họ tới là vì lí do gì?

- Xin hỏi quan khách muốn dùng gì? - Tiểu nhị run giọng hỏi.

Triệu Hùng - Người đứng đầu Di Thiên Ngũ Quỷ - nâng mâu, lạnh lùng đáp:

- Cho sáu vò rượu Thất Khê và năm bát mì.

Thanh âm của hắn vang lên không nhanh không chậm, bình đạm như nước, nhưng lạnh lẽo thấu xương.

- Vâng, vâng, xin các vị chờ cho một lát. - Tiểu nhị gật đầu như bổ củi, nhanh chân chạy vào trong, trong thoáng chốc lòng bàn tay đã ướt mồ hôi.

Một lát sau, đồ ăn thức uống đã được mang lên, đương lúc tiểu nhị đặt sáu vò rượu lên bàn thì Triệu Hùng đưa mắt nhìn về phía chiếc bàn bên cạnh cửa sổ, hắn cất giọng:

- Mang một vò rượu sang cho hai người kia, nói Linh Vương Triệu Hùng muốn cùng họ đối ẩm.

Tiểu nhị vô thức nhìn kỹ, chỉ thấy ngồi ở đó là hai chàng trai mình vận đồ đen. Một người tuổi chừng hăm tư hăm lăm, tóc dài tuỳ tiện buông xoã trên vai, ngũ quan đoan chính với vầng trán cao thông tuệ. Dưới ánh đèn, vẻ tuấn tú của y không khỏi khiến người khác ngơ ngẩn. Trong giới võ lâm trời Nam, người như vậy chỉ có một, không ai khác chính là bang chủ Hắc Long bang - Đào Thiên Lang. Người còn lại tuổi chưa quá mười tám, thân hình gầy yếu, mày rậm mặt tròn, đôi mắt hơi dài, sắc diện có phần xanh xao, tiểu nhị chưa từng gặp qua.

- Vâng. - Tiểu nhị nặn ra nụ cười khô cứng, y lời Triệu Hùng mà làm.

Thì ra vào lúc nỗi sợ hãi lên tới cực điểm, con người ta còn có thể dùng nụ cười để che khuất những run rẩy trong lòng.

Khi vò rượu được đưa tới thì chỉ thấy Đào Thiên Lang liếc mắt về phía Di Thiên Ngũ Quỷ một cái, song lại biếng nhác ngáp dài, thong thả rót rượu, rồi nâng chén nhìn Triệu Hùng, mỉm cười đáp lễ. Bảo Lâm đang ngủ thì đột ngột bị lôi tới đây ngồi cả nửa ngày, trong lòng buồn bực cũng tự rót rượu, tuy nhiên chén chưa chạm môi thì đã bị Đào Thiên Lang cướp mất. Nàng nhất thời khóc không ra nước mắt.

Ngũ Quỷ cũng đồng loạt nâng chén, nhìn Đào bang chủ, một hơi uống cạn thứ chất lỏng cay nồng xem như là câu chào hỏi. Đào Thiên Lang mân mê chén rượu trong tay, khoé môi khẽ nhếch, y chỉ nhấp một ngụm nhỏ. Hành động đó há chẳng phải là xem thường Thần Long giáo hay sao? Triệu Hùng tức giận hừ lạnh một tiếng, Đào Thiên Lang vẫn giữ nguyên nét cười.

Đột ngột, một viên Phi Hoàng Thạch bí mật xé không gian, phóng về phía Đào Thiên Lang. Chỉ thấy y đặt chén rượu trên tay xuống, chân mày khẽ nhướng, từ trong tay áo phất ra một đoá thiết ngọc lan, đánh tan sát chiêu. Linh Vương Triệu Hùng tức giận, nghiến răng mắng thầm kẻ kia, nếu lần này không phải do giáo chủ đã nhắc nhở trước thì Di Thiên Ngũ Quỷ bọn hắn đã sớm cắt đầu y xuống giống như lão quái tăng năm xưa rồi.

Mưa rơi lặng lẽ ngoài hiên đếm từng khắc qua đi, đương khi đó, bỗng từ đâu truyền tới một giọng nói khàn trầm:

- Trời mưa không biết khi nào dứt, mọi người có muốn nghe một đoạn cố sự chăng?

Chúng nhân kinh ngạc, nhất loạt nhìn về nơi phát ra tiếng nói. Chỉ thấy ngồi xếp bằng ở trong góc quán là một lão ăn mày quần áo rách rưới tả tơi, búi tóc tán loạn, khuôn mặt già nua khô xác càng làm nổi lên đôi mắt vô thần. Tiểu nhị còn đang đứng sau quầy, lấm lét nhìn về phía Ngũ Quỷ, nghe thấy lão nói liền tỉnh lại, nhanh chân chạy ra, liên tiếp cúi đầu trước mặt khách:

- Xin lỗi các vị, khi nãy vì thấy trời mưa to mà lão ăn mày này lại đang lạnh cóng giữa đường, tuổi đã cao như vậy chỉ e sẽ không trụ nổi nên tiểu nhân đã kéo lão ta vào đây. Không ngờ đã làm ảnh hưởng tới các vị, tiểu nhân sẽ đưa lão đi ngay!

Nói rồi, gã luống cuống tiến về phía lão ăn mày kia, có điều, không đợi tiểu nhị bước tới nơi, lão ta đã chống cây gậy gỗ xuống làm điểm tựa mà đứng lên, nheo mắt cười:

- Để ta tự đi là được rồi.

Đoạn, liếc về phía Bảo Lâm một cái, lão khe khẽ đọc:

- Kim cổ vô cùng giang mạc mạc,

Anh hùng hữu hận diệp tiêu tiêu.[5]

Kỳ lạ thay, ngoại trừ Đào Thiên Lang và nàng, thảy trong quán không ai nghe thấy đôi câu thơ này. Bảo Lâm sững người, hai mắt bất chợt trợn tròn, cả kinh: Lão, lão ta chẳng phải người mình gặp hai hôm trước sao?

Đào Thiên Lang vụt nhìn lão ăn mày, đáy mắt loé lên tia kinh ngạc sau đó chuyển sang thích thú. Đằng xa, tuy Linh Vương Triệu Hùng im lặng dùng bữa nhưng cặp mắt hổ lại không ngừng đảo trên người ông lão nghèo khổ.

Ngay khi cây gậy của lão ăn mày kia chạm tới bậu cửa, chợt Đào Thiên Lang cất giọng:

- Đoạn cố sự đó xem ra rất thú vị, chi bằng tiền bối hãy kể cho mọi người cùng nghe?

Mọi người nghe Đào Thiên Lang gọi lão ăn mày kia bằng hai tiếng "tiền bối" thì không khỏi ngạc nhiên, Bảo Lâm chau mày nhìn hắn, Di Thiên Ngũ Quỷ chỉ nhếch môi cười lạnh. Bước chân ngừng lại nơi ngưỡng cửa, ông lão nọ ngoảnh nhìn Đào Thiên Lang sau đó lướt mắt sang cậu thiếu niên bên cạnh, trầm mặc một lát rồi hỏi:

- Thiếu hiệp thực sự muốn nghe sao?

- Có lẽ không chỉ riêng vãn bối mà mọi người trong quán cũng rất muốn nghe, trong thời tiết này, ngồi uống rượu suông cũng có chút nhàm chán.

- Ông đây bình sinh thích nhất là được nghe cố sự. Lão không cần sợ ai hết, cứ kể đi! - Thình lình, khi lời Đào Thiên Lang vừa dứt thì ở một bàn khác vang lên giọng nói sang sảng như chuông đồng, kèm theo là tiếng đập bàn nghe "Rầm" một cái. Nhìn sang thì thấy người ngồi ở đó là một tráng hán tuổi trung niên thân hình vạm vỡ, mặc một bộ quần áo ngắn ngủn, áo cởi phanh ra để lộ hình xăm Giao Long hung hiểm. Nhìn lên, gã có khuôn mặt chữ điền ngăm đen, mắt to mày rậm, đầu tóc cạo trọc bóng lưỡng. Sau lưng gã còn đeo một cặp Thiết Chuỳ chạm trổ hình đầu hổ.

Linh Vương Triệu Hùng nhận ra gã, đang định lên tiếng chào hỏi thì đã bị kẻ khác cắt lời:

- Thì ra Phù Đổng vương Lưu Kim Sơn lại là một kẻ hay chuyện như vậy, lẽ nào đôi Huyết Thiết Chùy của ngươi vẫn chưa nghe đủ chuyện thiên hạ hay sao?

Giọng nói nọ vang lên the thé nghe rợn người, chúng nhân chỉ cảm thấy trước mắt loé lên một đốm sáng đỏ như máu, mùi hoa hồng thơm ngọt từ đâu tràn ngập không gian. Giữa sảnh bỗng xuất hiện một bóng hình yểu điệu, mọi người đưa mắt nhìn nhau, ngầm hỏi về người phụ nữ tới trong vô tức kia. Tà áo đỏ tung bay giống như đoá hồng xoay tròn giữa trời đất, khuôn mặt diễm lệ được che khuất bằng một lần sa mỏng, đôi cổ tay và cổ chân đeo lắc bạc - Bảo Lâm đánh giá ả một lượt, nhíu mày nhìn Đào Thiên Lang, thấp giọng:

- Thủ lĩnh, ả ta có phải là người phụ nữ theo sau Lạng Sơn Vương mấy ngày trước?

Đào Thiên Lang cong môi cười:

- Ngươi có vẻ không bao giờ rời khỏi ta được nhỉ?

Ngươi nói cái quái gì vậy? - Khoé mắt co giật, Bảo Lâm gượng cười:

- Thuộc hạ có nghe... Trần Quân kể lại.

Sát khí thình lình bốc cao, Đào Thiên Lang nheo mắt:

- Xem ra quan hệ của Phạm hộ vệ rất rộng.

- A ha ha! - Bảo Lâm cười khan - Thủ lĩnh đã quá khen.



Song, nàng vội im lặng, âm thầm dò xét thái độ của Đào Thiên Lang.

Lại nói, Lưu Kim Sơn thấy có kẻ mỉa mai mình thì cả giận, nhận ra người phụ nữ kia lại càng phẫn nộ hơn, gã vỗ bàn đứng dậy, hừ lạnh:

- Trịnh đường chủ đã xa rời chốn giang hồ bát nháo, giờ một thân cao quý sao không ở phủ Lạng Sơn Vương hưởng phúc mà lại ghé tới chốn này?

- Tất cả cũng nhờ phúc của Đào bang chủ đây. - Trịnh Khánh xoay mình, hướng về phía Đào Thiên Lang, đáy mắt hiện lên một tia nhu tình.

Đào Thiên Lang nghiêng đầu liếc ả một cái song lười biếng nhoài người, nằm bò ra bàn. Bảo Lâm ngũ quan co rúm, hết nhìn Trịnh Khánh rồi lại nhìn hắn: Đào bang chủ, Đào thủ lĩnh, ngài không cần phải phụ tấm chân tình của người ta như vậy chứ!

Về phần Trịnh Khánh sau khi nhận thấy thái độ của Đào bang chủ đối với mình thì có chút tức giận sau lại nẩy thêm mười phần thích thú, ả nhẹ nhàng tìm tới một bàn trống rồi ngồi xuống. Di Thiên Ngũ Quỷ hướng Trịnh Khánh, chắp tay, Trịnh đường chủ liền ôm quyền đáp lễ. Trong quán nhất thời yên lặng đôi chút, Lưu Kim Sơn thấy lão ăn mày tuy đã trở vào trong nhưng lại không kể chuyện cho gã nghe liền cao giọng nạt:

- Này, lão có chuyện gì thì mau kể đi chứ!

Lão ăn mày lúc này ngồi ở chiếc bàn ngay cạnh bàn của Bảo Lâm và Đào Thiên Lang đang ngồi, liếc Phù Đổng vương một cái, thong thả nói:

- Cậu quả là ăn canh nguội mà bỏng miệng.

Mọi người trong quán biết ý, phì cười. Lưu Kim Sơn cả giận, mặt nhất thời đỏ bừng liền bưng vò rượu lên mà tu ừng ực. Lão ăn mày chỉnh lại y phục, ngồi với tư thế vững như bàn thạch toả ra hào khí một thời, lão hắng giọng lấy hơi sau đó từ tốn nói:

- Ta muốn kể cho mọi người nghe một câu chuyện, chuyện kể về một vị đại quan từng chinh Nam dẹp Bắc, từng là cánh tay phải của Hoàng đế, cũng từng có một tình bạn son sắc không kém tình bạn giữa Bá Nha và Chung Tử Kỳ năm nào. Người này chắc chúng nhân đều biết: Đó chính là quan Hành khiển Nguyễn Trãi.

***

Chú thích:

[1] Bài "Thu thành vãn vọng" của Nguyễn Phi Khanh.

Mộc lạc đô thành cửu nguyệt thiên,Tà dương tráo địa tiệt vân yên.

Ly hồng viễn viễn nghênh phong trận,

Khích nguyệt quyên quyên cách thụ huyền.

Ngâm hứng tứ thời thu dị cảm,

Nhân sinh vạn sự lão kham liên.

Binh qua huống phục điêu tàn hậu,

Dao vọng tình mân nhất khái nhiên.

"Chiều thu đứng trông trên thành"

(Người dịch: Hoàng Khôi)

Tháng chín kinh thành lá úa vàng,

Khói mây tan bóng trước tà dương.

Xa xa cánh nhạn theo làn gió,

Sừng sững hàng cây lộng bóng gương.

Ngâm hứng bốn mùa thu dễ cảm,

Nhân sinh muôn việc tuổi càng thương.

Sau cơn binh hỏa đều tan tác,

Ngắm cảnh trời quang trí vấn vương.

[2] Tức khoảng thời gian từ năm 1225 tới năm 1231

[3] Đỉnh Cao Xiêm: Là đỉnh núi thuộc cánh cung Đông Triều, cao 1330 m

[4] Bồn Man: Còn gọi là Mường Bồn hay Muang Phuan, và sau là Trấn Ninh, là một quốc gia cổ, nay không còn, từng tồn tại trên bán đảo Đông Dương, tại vị trí ngày nay thuộc tỉnh Xiêng Khoảng , một phần các tỉnh Hủa Phăn đến Khăm Muộn, ở phía Đông nước Lào , và một phần các tỉnh miền Bắc Trung bộ Việt Nam (khoảng Nghệ An đến Quảng Bình).

[5] Hai câu trích trong bài "Vãn hứng" của Nguyễn Trãi, nghĩa là:

"Kim cổ về đâu? Sông chảy lặng...

Anh hùng vương hận, lá rơi mau!"

Nhắc tới Nguyễn Trãi, chúng nhân nhất thời cảm thấy ruột gan quặn thắt, gió lạnh quấn quanh thân, có người khoé mắt bất giác hoe đỏ. Bảo Lâm chau mày, đưa mắt nhìn Đào Thiên Lang, thấy hắn đang chú tâm chờ đợi lão ăn mày nói tiếp thì thu ánh mắt lại, im lặng ngồi nghe. Ngay cả kẻ nóng tính như Lưu Kim Sơn, nhóm hung thần Di Thiên Ngũ Quỷ và Diệm Nương giết người không ghê tay như Trịnh Khánh lúc này cũng trở nên trầm mặc.

Vuốt lại mái tóc đã bạc trắng, lão ăn mày nhìn ra xa xăm, tiếp lời:

- Những năm kháng Minh, hẳn mọi người cũng biết tình thế khó khăn của quân ta. Khi bị vây khốn ở Linh Sơn, quân lương đã cạn, binh sĩ buộc phải tìm các loại rau củ hòng ăn thay thế lương thực hằng ngày; phải giết voi, thịt ngựa chiến; thậm chí còn phải nấu cả vỏ cây, cỏ dại để ăn. Do đó mà không biết có bao nhiêu binh sĩ của ta bị trúng độc, sức khoẻ suy kiệt. Tựa một trận đại dịch, nỗi sợ hãi dần lan ra trong quân Bình Định Vương, tinh thần của họ ngày càng rệu rã, mỏi mệt. Vương biết chuyện đâm hoảng sợ, Nguyễn Trãi cũng không biết phải làm sao bèn học theo Thần Nông: Vào rừng nếm đủ các loại cây cỏ để tìm ra thứ có thể ăn được. Không may, một lần nọ, ông ta đã nếm phải lá trúc đào.

Bảo Lâm tròn mắt: Lá trúc đào mà cũng không biết sao?

Lưu Kim Sơn vỗ đùi cười lớn:

- Ngay cả Nguyễn đại nhân mà cũng không phân biệt được?

Lão ăn mày cũng bật cười:

- Nguyễn Trãi đã ngoài bốn mươi, được người người xưng tụng học thức uyên bác, vậy mà ngay cả lá trúc đào cũng không phân biệt nổi. Ông ta có thể về quân doanh để trị độc nhưng thẹn quá nên cố chịu đựng đi tìm thảo dược. Haizz... Tiếc thay, ông không trụ nổi, liền ngất đi. Khi tỉnh lại, Trãi nhận ra mình đang nằm trong một căn lều cỏ, bên cạnh là một người đàn ông tuổi ngoại tứ tuần. Đó là lần đầu Nguyễn Trãi gặp Vũ Cao Dương.

- Vũ Cao Dương? - Triệu Hùng chau đôi mày rậm.

Lão ăn mày khẽ gật, chậm rãi nói:

- Đại Việt ngày đó có hai anh em, thảy đều tinh thông y thuật, võ công trác tuyệt, thuật dịch dung lại càng vi diệu hơn hết. Người anh tên Vũ An Đức, người em tên Vũ Cao Dương, họ được mệnh danh là Nam Thiên Lưỡng Thần. Lại nói hai anh em vốn là bậc hào kiệt, ngay từ sớm đã có chí tiến vào quan lộ. Chỉ là chính sự nhà Hồ rối ren, thêm vào đó nước ta còn bị giặc Minh xâm lược thống trị, những kẻ cả ngày hô "Trung quân ái quốc" thì hèn kém, quan không ra quan, vua không phải vua. Cho nên hai anh em họ Vũ chán nản dần, quyết định lánh khỏi hồng trần, lui về Linh Sơn ẩn cư. Ngẫm lại thì quả là cơ duyên xảo hợp, trong phút nguy kịch mà Nguyễn Trãi gặp được Vũ Cao Dương thì quả là kỳ diệu lắm thay.

Bảo Lâm há hốc mồm, thầm nghĩ: Cái này quả nhiên đáng gọi là "Lịch sử một trang không tả hết"!

Lưu Kim Sơn uống cạn vò rượu, cất giọng sang sảng:

- Sau đó thì sao?

- Sau đó... - Lão già trầm mặc, đáp - Hai người đã trở thành bằng hữu của nhau, à không, phải nói là ba người. Nhờ có hai anh em Vũ Cao Dương mà vấn đề lương thực đã được giải quyết, tuy nhiên, nếu cứ để quân ta bị vây khốn thì cũng không phải kế lâu dài. Vì vậy Nguyễn Trãi đã đưa ra mưu cầu hoà, bởi ông ta hiểu lúc này quân Minh cũng đã mỏi mệt, không hề muốn đánh nữa. Ngoài ra, nếu cầu hoà, một mặt có thể giải quyết triệt để vấn đề quân lương, mặt khác có thể tranh thủ hồi sinh binh lực, trong khoảng thời gian này, ta đã bí mật thành lập đội quân mang tên Thiên Toả gồm năm trăm lính. Và, người huấn luyện Thiên Toả - Mũi quân chủ lực bách chiến bách thắng, hành động bí ẩn, thoắt ẩn thoắt hiện như quỷ thần đã khiến cho quân Minh phải kinh hồn táng đởm. - chính là anh em nhà họ Vũ.

Bỗng giọng của ông lão chuyển sang nhu hoà:

- Ba người Trãi, Dương, Đức tình như thủ túc, ngày ngày ngoài việc quân ra thì họ còn cùng nhau đánh cờ, phẩm trà, bình thơ, bàn luận chính sự cổ kim. Trải qua mấy năm khó khăn, nhìn thây chất đầy non sông mà tuôn huyết lệ, cuối cùng cũng có ngày ba người thấy cảnh quân Minh lủi thủi dắt nhau về nước, điều này so với việc thấy chúng tháo chạy thì thú hơn rất nhiều!

Đôi mắt vô thần bỗng sáng lấp lánh, lão vỗ bàn một cái, song lại thở dài thườn thượt, giọng có phần chua chát:

- Phạm Lãi từng nói: "Chim bay hết, cung tốt cất. Thỏ nhanh chết, giết chó săn", tuy Thái Tổ là bậc anh hùng nhưng cũng không khác Câu Tiễn là bao, tính tình lại đa nghi, hiếu sát. Có điều, mãi sau này Trãi mới thấu được. Khi Bình Định Vương lên ngôi cũng có ý phong thưởng cho Nam Thiên Lưỡng Thần, tuy nhiên hai anh em nhà họ đã uyển chuyển chối từ, Trãi tới khuyên cũng không nghe. Thực ra nói Nguyễn Trãi vì dân vì nước mà ra làm quan cũng không sai, nhưng ông ta cũng bị cám dỗ bởi quan cao lộc hậu, mãnh lực của nó thực không gì có thể địch lại. Bị nghi kị, bị giam giữ, chịu tủi nhục, và đẩy gia đình vào lưỡi đao của quyền lực, ông ta đã có thể tránh làm những việc đó xảy ra, nhưng không, ông vẫn một mực thờ vua. Cuối cùng thì sao? Nguyễn Trãi bị vu oan là bất trung bất nghĩa, Nguyễn Thị Lộ bị đồn thành Xà Tinh trở về báo thù, Thái Tông thì băng với lí do không rõ ràng, gia tộc họ Nguyễn bị tru di tam tộc! Tuy vậy, Vũ Cao Dương không chịu khoanh tay đứng nhìn tri kỷ lâm vào hiểm cảnh. Từ nơi thâm sơn, ông về kinh thành. Với một liều thuốc, Vũ Cao Dương đã khiến cho toàn bộ lính canh trong thiên lao say ngủ, để rồi đột nhập vào phòng giam Nguyễn Trãi. Mọi người biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo không?

Đào Thiên Lang nheo mắt:



- Lẽ nào ông ta muốn cứu Nguyễn đại nhân thoát khỏi thiên lao?

Lão ăn mày lắc đầu:

- Không phải?

- Thế là chuyện gì? - Trịnh Khánh sẽ sàng hỏi.

Bảo Lâm nhất thời rùng mình, cảm giác ớn lạnh chạy dọc từ lòng bàn chân lên tới não, trong đầu ong lên hai từ "Thế mạng". Đào Thiên Lang thấy sắc mặt của nàng đổi từ trắng sang xanh, từ xanh sang đỏ sau đó lại quay về trắng thì không khỏi nghi hoặc, nhưng chân mày cũng chỉ hơi nhướng lên chứ không nói gì.

- Vũ Cao Dương... - Khoé mắt ông lão đỏ lên - Vũ Cao Dương không hổ là bậc đại trượng phu, ông ta đã dịch dung thành Nguyễn Trãi, vào lao yêu cầu thế mạng. Tất nhiên Nguyễn Trãi không đồng ý, ông nói mình đã sống đủ, giờ chỉ muốn theo phò trợ tiên đế mà thôi. Vũ Cao Dương thì nhất quyết không nghe, hai người cự cãi hồi lâu cuối cùng vì Nguyễn Trãi quá cố chấp, Dương tức khí kéo ông ta ra ngoài. Chỉ là, khi vừa ra tới ngoại thành, không rõ Nguyễn Trãi kiếm đâu ra một khúc gỗ và đánh ngất bạn mình, song lại quay về thiên lao, lặng lẽ chờ ngày hành quyết đến.

- Khoan đã! - Triệu Hùng đột nhiên cắt lời. - Sao lão lại biết chi tiết những chuyện này?

Chúng nhân vừa nghe liền sững người, nhất tề hướng mắt về phía lão ăn mày, trong lòng cũng thắc mắc không thôi. Bảo Lâm nhìn Đào Thiên Lang, mắt không ngừng đảo về phía lão, ra hiệu. Hắn nâng mâu, khẽ lắc đầu. Lão ăn mày mỉm cười, không nhanh không chậm đáp:

- Lão chống gậy đi khắp thiên hạ, lẽ nào những chuyện nghe được lại ít hơn bọn trẻ các cậu hay sao?

Lời dứt, trời cao truyền tới tiếng sấm rền vang, gió thốc mạnh vào trong quán mang theo luồng hơi ẩm lành lạnh, sắc đỏ rọi lên khuôn mặt ông lão nom như nhuốm máu tươi, cộng với khẩu khí của lão, mọi người bỗng cảm thấy có phần quỷ dị, nhất loạt rùng mình. Duy chỉ có Lưu Kim Sơn vẫn cười sảng khoái:

- Lão già, lão kể rất thú vị, rất sống động. Thiết nghĩ trên đời thì ra cũng còn thứ tình bạn có thể sống chết vì nhau. Sau này khi cố nhân mất đi, hẳn Vũ Cao Dương đau lòng lắm.

Giao tình sinh tử có nhau... - Lão ăn mày khe khẽ thở dài, sắc mặt chuyển sang u ám, giọng nói mỏng tang nhuốm bi thương:

- Đúng, và còn cả hối hận nữa...

Linh Vương Triệu Hùng đan hai tay vào nhau, nhếch môi, ánh mắt sắc như dao cau:

- Ta vẫn cảm thấy có gì đó không phải.

Đoạn, hắn ngoẹo đầu sang một bên, tặc lưỡi:

- Là gì nhỉ?

Đào Thiên Lang nhấm nháp ly rượu Thất Khê, đương lúc định mở lời thì một giọng nói từ trên lầu vọng xuống:

- Lão tiền bối, liệu có phải ông chính là một trong số ba người Trãi, Dương, Đức năm đó?

Nhìn theo hướng phát ra tiếng nói thì thấy một người đang men theo cầu thang mà bước xuống. Thân hình y khá gầy gò, mình vận nho sam, đầu đội mũ tú tài, tay cầm quạt làm từ lụa thượng hạng, nan quạt hợp từ thép tốt mà thành. Quan sát gương mặt nhỏ và hơi dài với đôi mắt sáng, cặp lông mày uốn ngang như tằm, gò má hơi nhô cao cùng nụ cười nửa miệng thì có lẽ y mới chỉ hơn hai mươi tuổi.

- Hồ huynh cũng có nhã hứng tìm tới những chỗ như thế này sao? - Triệu Hùng cười nhạt.

Phe phẩy cây quạt trước ngực, người nọ mỉm cười thâm thuý:

- Ta có hẹn với một người.

- Hồ Thương Hải! - Bất ngờ, Lưu Kim Sơn rống lên, chỉ thấy gã nện nắm đấm xuống mặt bàn, cả thân hình cao lớn bật lên không trung. - Mau đền mạng cho sư huynh của ta!

Cổ tay trái khẽ xoay, Lưu Kim Sơn rút vũ khí, nhè đầu người nọ, giáng mạnh thiết chuỳ xuống. Mọi việc diễn ra quá nhanh khiến chúng nhân không kịp trở tay. Người nọ quắc mắt, đôi con ngươi đen và sáng rung lên, y xoè quạt phẩy nhẹ một cái. Trong không trung, một luồng kình khí xé toạc không gian lao đi. "Rầm" - Bốn bề rung chuyển, luồng kình khí đã hoá giải sát chiêu của Lưu Kim Sơn khiến gã trúng phải chấn lực, ngã xuống đất đánh "bịch". Người vận nho sam mỉm cười nho nhã, thu lại ánh mắt đoạt mệnh, phe phẩy cây quạt trước ngực. Lưu Kim Sơn gầm lớn, cầm thiết chuỳ, loạng choạng đứng dậy, trong nháy mắt lại xông lên. Tuy hắn là người thô lỗ nhưng sức khoẻ lại hiếm ai có thể địch lại được, nên dù chiêu thức chỉ mang ba phần nội lực cũng đủ khiến cho kẻ khác phải kinh hồn bạt vía.

Thiết chuỳ rít gió, y phục của Lưu Kim Sơn bay cuồng loạn dưới tác dụng của chân khí, hình xăm trên ngực gã dần nổi lên trông thật kinh khiếp. Lưu Kim Sơn hô vang, vung thiết chuỳ, trong đôi mắt hằn vết cừu hận khắc sâu chữ "Giết". Ngược lại, người kia vẫn bình tĩnh nhìn gã, chỉ là cây quạt trên tay đã giương cao, y nhếch môi cười, phất tay. Mắt Lưu Kim Sơn hoa lên, phía trước loé lên một dải sáng màu vàng kim - hơn mấy mươi mũi phi tiêu nối nhau, quấn lấy nhau đang đuổi tới chỗ hắn! Phù Đổng vương mím chặt môi, sử thiết chùy ngang mày, song le xoay tròn vũ khí, vừa đỡ ám khí vừa không ngừng lui về phía sau. Ám khí theo đà bắn ra tứ phía, cắm lút vào mấy cây cột xung quanh. Có kẻ hoảng sợ, mặt như đổ chàm; có kẻ hứng thú, sắc diện chợt sáng hồng, khách trong quán vội lui lên tầng trên. Thoáng chốc, lầu một chỉ còn lại mấy người trong giới võ lâm đất Nam.

Khi cây phi tiêu cuối cùng rơi xuống thì cũng là lúc "nho sinh" lên tiếng:

- Không hay Lưu huynh vì lẽ gì mà xuống tay với tiểu đệ?

- Hừ! - Lưu Kim Sơn trừng mắt, trỏ thiết chuỳ về phía y, dằn giọng quát - Ngươi còn hỏi ta sao? Tên khốn kiếp nhà ngươi dám ra tay giết hại sư huynh của ta, lại còn... Lại còn chặt đầu khiến cho huynh ấy chết không toàn thây! Ta phải báo thù!

- Lưu huynh nói vậy thực oan cho Thương Hải, ngày đó Yết Kiêu vương Nguyễn Nguyên Trác tới quấy phá tổng đà của phái Thanh Phong, cũng do lỡ tay mà tiểu đệ đã hạ sát chiêu. Biết tội của mình,Thương Hải đã cho các môn đệ đưa Yết Kiêu vương về, còn trên đường đi xảy ra những chuyện gì thì tiểu đệ không hề hay biết. - Người nọ cười chân thành.

- Ngươi còn giảo biện? - Lưu Kim Sơn cả giận rống lên, không vị nể gì liền vung quyền giáng tới.

Lần này có vẻ "nho sinh" đã bị chọc giận, y chau mày, các khớp xương trên cơ thể gồ lên nghe răng rắc, trán nổi gân xanh, nho sam bay phần phật. Lưu Kim Sơn thấy vậy thì hơi ngập ngừng, có điều nhớ tới vị sư huynh ngày nào còn luôn miệng cằn nhằn vì tính nóng nảy bồng bột của gã nay đã nằm sâu dưới ba thước đất thì trái tim thô kệch bỗng đau buốt như bị vạn mũi tên xuyên qua. Gã lấy lại tinh thần, nhào về phía kẻ thù. Hai bóng người một cao lớn, một gầy gò quấn lại với nhau. Tiếng kim khí rạch nát không gian hoà lẫn những đạo kình lực mạnh mẽ khiến quán trọ chấn động, bốn bề rung chuyển, rền rĩ không dứt.

Bảo Lâm nhìn lướt qua từng khuôn mặt của những người còn lại: Di Thiên Ngũ Quỷ hứng thú theo dõi trận đánh, Trịnh Khánh im lặng quan sát, còn cái vị đang ngồi đối diện với nàng lại tỏ ra không có vẻ gí là quan tâm tới, chỉ thấy Đào Thiên Lang ngáp dài một cái rồi lơ đãng ngắm mưa, cơ mặt Bảo Lâm run run. Nàng rón rén mò tới, ngồi cạnh hắn, ghé sát tai Đào Thiên Lang, hỏi:

- Thủ lĩnh, cái tên trông có vẻ thư sinh kia là ai?

Đào Thiên Lang giật mình, thấy gương mặt Bảo Lâm kề sát thì vội lui ra một chút, không tự nhiên mà đáp:

- Y tên Hồ Thương Hải, con trai của bang chủ phái Thanh Phong, được mệnh danh là Hồ Tú Tài. Kẻ này vô cùng thông minh, dù là bất kỳ thứ gì hắn chỉ cần nhìn qua một lần là nhớ. Nghe đồn hắn từng muốn đề danh bảng vàng nên đã đi thi, chỉ là đang thi dở thì quăng bút, quăng quyển bỏ về, chúng nhân hỏi lí do cũng không nói. Hồ Tú Tài sử quạt làm vũ khí, chiêu thức vi diệu đến nỗi khiến địch thủ không thể nhận ra hắn đang dùng công phu của bang phái nào.

Bảo Lâm nhíu mày nhìn Hồ Thương Hải, nhăn mặt nghĩ: Với thân hình gió thổi cũng bay kia, dù thế nào trông hắn cũng không giống người luyện võ, nhưng mà... - Nàng liếc Đào Thiên Lang: Trông hắn cũng đâu có giống, nhìn giống con sâu lười hơn. Khụ.

- Đang nghĩ lung tung cái gì? - Đột nhiên phía trên đỉnh đầu truyền tới một giọng nói lạnh lùng.

Bảo Lâm xua tay, nhe răng cười:

- Không có gì, thuộc hạ chỉ cảm khái đôi chút thôi.

Đào Thiên Lang cong môi cười, mắt phượng lộ ra vài phần quỷ khí. Bảo Lâm cả kinh, một giọt mồ hôi âm thầm rỏ xuống. Hắn nghiêng đầu nhìn nàng, đoạn lơ đãng nói:

- Thân thủ thật cao.

- Hửm? - Bảo Lâm ngạc nhiên, đưa mắt nhìn hắn.

Đào Thiên Lang hất cằm về chiếc bàn bên cạnh, Bảo Lâm liền dõi mắt theo, nàng giật mình, lão ăn mày đã biến mất tự khi nào. Khoé mắt co giật, Bảo Lâm vụt đứng dậy, tuy nhiên nàng chợt thấy cổ tay đau nhói. Đào Thiên Lang nắm chặt tay nàng, nhàn nhạt hỏi:

- Ngươi muốn đi đâu?

Bảo Lâm thấy hành động của hắn thì tái mặt, bèn nheo mắt vẻ thần bí:

- Thuộc hạ cảm thấy ông lão kia có điểm khả nghi.

Lòng lại nghĩ: Lão ta là nhân chứng sống của lịch sử, báu vật quốc gia sao có thể để vuột mất!

Đào Thiên Lang chăm chăm nhìn nàng, Bảo Lâm chột dạ, thầm tụng: Tôi nói rất chân thành đó!

Đào Thiên Lang im lặng một lát rồi buông tay nàng ra, lại lười biếng nằm bò ra bàn, chậm rãi nói:

- Đi đi, nhớ về sớm, chúng ta còn có việc phải làm.

- Vâng thưa thủ lĩnh. - Bảo Lâm thở phào, xoa xoa cổ tay hơi đỏ lên, ôm quyền rồi nhanh chân rời đi.

Đào Thiên Lang ngẩng nhìn bóng người nào đó khuất sau cánh cửa, song vươn vai, điểm mũi chân, xoay mình tránh khỏi "cơn lốc" đang xoáy tới. "Ầm!" - Đột ngột chiếc bàn của Đào Thiên Lang vừa ngồi vỡ tan, lưng Lưu Kim Sơn nện mạnh xuống nền đất, dằm gỗ đâm vào da thịt gã để lại những vệt máu lấm tấm trên áo. Hồ Thương Hải thu quạt, mỉm cười, từ tốn chắp tay:

- Cảm ơn Lưu huynh đã nhường chiêu. Nếu huynh muốn cái mạng nhỏ này thì xin hãy để Đào bang chủ nói lí do tại sao hôm nay lại hẹn chúng ta tới đây đã.

Nói rồi, y ngoảnh nhìn Đào Thiên Lang, khẽ gật đầu. Hắn cúi xuống đỡ Lưu Kim Sơn đứng dậy, cong môi cười:

- Trước tiên, mời các vị lên lầu ba, tại hạ đã đặt trước một gian phòng thanh tĩnh, hy vọng sẽ không có kẻ nào quấy rầy chúng ta nói chuyện.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hoạn Lộ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook