Chương 5: Người huấn luyện đặc biệt
Trấn Thiên
15/05/2014
Ngày mùng ba tháng bảy, năm Hồng Đức thứ hai[1], Hoàng đế Lê Thánh Tông vừa tròn ba mươi tuổi. Trong suốt hơn mười năm trị vì, ngài không ngừng cải tổ đất nước, chỉnh đốn kỉ cương, nam bình Chiêm Thành, bắc giao hảo với nhà Minh. Cả nước thái bình, hoan hỷ an vui, nhất nhất ca ngợi công đức của nhất thế minh quân.
Yến tiệc mừng ngày sinh thần của Thánh Tông đế diễn ra tại đại điện, khác với những Hoàng đế thời trước, Lê Thánh Tông chỉ cho bày tiểu yến cùng chung vui với bá quan văn võ. Ánh trăng nhàn nhạt hoà lẫn đèn đuốc sáng rực làm nền cho khung cảnh náo nhiệt trong điện. Bá quan nâng chén chúc mừng, Hoàng đế thống khoái uống cạn, tiếng nói cười vang lên không dứt. Thánh Tông Hoàng đế kinh qua sương gió, nam chinh bắc chiến, thưởng phạt phân minh, khuôn mặt tuấn tú trầm tĩnh, mày kiếm mắt ngọc, tư thế đĩnh đạc toát ra khí thế uy nghiêm vô thượng khiến cho kẻ khác không dám đối diện long nhan.
Bên dưới, từng đoàn vũ cơ ca múa, thân thể mềm mại uyển chuyển tựa tiên nữ hạ phàm, điệu múa hoà theo tiếng đàn khiến người khác ngây ngất như lạc vào chốn đào nguyên.
Có kẻ lén lút nhìn lên vị Hoàng đế cao cao tại thượng, hùng tài đại lược ấy. Chỉ thấy bên cạnh long ỷ luôn đặt một chiếc ghế trạm trổ hoạ tiết hoa mai. Hỏi ra mới biết đó là vị trí của Phạm quân sư - Người đã dùng trí tuệ của mình giúp Thánh Tông Hoàng đế trong an định lòng dân, ngoài trấn áp thiên hạ để bước lên ngôi cửu trùng. Chỉ tiếc thay, Hoá công trêu ngươi, sau khi Hoàng đế đăng cơ không lâu, Phạm quân sư thân lâm trọng bệnh mà qua đời. Từ đó Hoàng thượng ngày càng trầm lặng, làm việc ngày đêm quên ăn quên ngủ chỉ để hoàn thành lời hứa với ai đó: Không cần xưng hùng xưng bá chỉ cần muôn dân ấm no.
...
Trăng sáng chiếu rọi thiên nhai,
Hoa mai nở rộ làm người đau thương.
Yến tiệc kết thúc, chúng nhân lục tục ra về, Cấm Thành trở lại với sự lạnh lẽo cô tịch. Trăng xanh sáng tỏ trên cao dường như đang giễu cợt một thân ảnh lẻ loi tại Ngự hoa viên. Trước tiểu đình, hàng cọc hoa mai vẫn còn đó, Hoàng bào của Thánh Tông đế bay lất phất trong gió, làn tóc mai đã điểm hoa râm, đôi mắt sáng như sao trở nên đờ đẫn, bi thương.
- Bảo Lâm - Thánh Tông Hoàng đế vô thức khẽ gọi.
Trước mắt người cơ hồ hiện lên một bóng dáng nhỏ bé trong bộ quan phục, ngày ngày ở chốn này luyện đứng trên cọc gỗ, vung tay múa kiếm, sống tại tiểu đình ung dung nhàn nhã, cùng người bàn về sách lược trị quốc. Nụ cười đó, giọng nói đó, đôi mắt đó, hết thảy đều vĩnh viễn còn đây. - Thánh Tông đế đấm vào ngực mình, toàn thân run rẩy - Chưa bao giờ phai nhoà.
- Bảo Lâm, hoa mai ở Thanh Phong năm nay nở rất đẹp, Bảo Lâm từng nói đó là nơi mà mai có thể nở quanh năm, quả nhiên là quân sư của trẫm! - Thánh Tông Hoàng đế hốt nhiên reo lên giơ tay định nắm lấy thân ảnh trước mắt.
Ảo ảnh chợt tan biến, gió thổi lạnh buốt, bàn tay của Thánh Tông đế vẫn lơ lửng giữa không trung, trăng sao vằng vặc soi tỏ, tại ngự hoa viên này nào có ai?
Thánh Tông Hoàng đế sụp đổ, trái tim như có hàng nghìn mũi đao rạch nát. Khí thế quân lâm thiên hạ bay biến, lúc này Lê Thánh Tông chỉ còn là Lê Tư Thành, bơ vơ như kẻ trôi sông không nơi bấu víu. Hoàng đế ngã thụp xuống đất, hoàng bào lấm bẩn.
"Lịch sử không cho phép ai làm thay đổi dòng chảy của nó, vi thần đã phạm phải tội nghịch thiên, chỉ hy vọng tên tuổi của mình sẽ được xoá khỏi sử sách." - Một giọng nói mơ mơ hồ hồ vọng về, tựa như truyền tới từ nơi rất xa xôi nhưng cũng như vang sát bên tai. Ngày đó, những lời này được ai kia nói ra, rất tàn nhẫn, rất lạnh lùng.
Thánh Tông Hoàng đế - Nhất đại minh quân, hai tay bưng mặt, thất thanh khóc rống.
- Bệ hạ... - Chợt một đôi giày vải bạc màu hiện ra, vạt áo xanh lam tung bay trong gió.
Thánh Tông Hoàng đế kinh hỷ ngẩng lên:
- Bảo Lâm!
Trần Quân đau đớn nhìn Lê Thánh Tông, sự ra đi của Phạm Bảo Lâm là một nỗi mất mát quá lớn với vị tân đế ngày đó, nhưng đã mười năm qua đi, sao người vẫn không thể quên? Hoàng cung âm hiểm, Bảo Lâm thân là nữ nhi nhưng phải hứng chịu vô vàn sóng gió, đi rồi cũng coi như là được giải thoát.
Thánh Tông đế hụt hẫng, ngây ngốc rũ người xuống.
Trần Quân vén áo ngồi xuống bên cạnh. Gió lạnh vô tình lướt qua cơ thể, chỉ có thể cảm nhận nhưng lại không thể nắm bắt. Hai người - Một là Thiên Tử, một là Ngự tiền tứ phẩm hộ vệ bất động ngồi lặng, không ai nói với ai câu nào.
Một lúc lâu sau Hoàng đế nặng nhọc nói:
- Nàng từng nói nàng sẽ luôn ở đây.
- Bệ hạ, nàng không thể ở đây. Nàng không thuộc về nơi này. - Trần Quân cười buồn.
- Nàng từng nói nàng không yêu ta... Cả ta, ngươi và Đào Thiên Lang. Nhưng nàng vẫn nói nàng sẽ luôn ở bên trẫm.
Trần Quân im lặng.
Cảnh còn người mất, có thiên hạ rồi rốt cuộc ngươi có hạnh phúc không? - Lê Thánh Tông tự vấn bản thân mình, khoé môi lại vô thức cong lên - Nhưng đó là mơ ước của nàng.
Dưới ánh trăng, trước tiểu lâu giờ đã trở nên trống vắng không ánh đèn, hai nam tử anh tuấn kiệt xuất chỉ biết lặng lẽ ngước nhìn tạo hoá trêu ngươi, trong chốc lát lệ tuôn đẫm mặt.
***
Võ trường nằm tại hậu viện, chiếm tới một phần ba diện tích của vương phủ. Tuy bề ngoài chỉ là nơi rèn luyện sức khoẻ của Bình Nguyên vương Lê Tư Thành nhưng thực chất lại là khu vực đào tạo nên hệ thống gián điệp, sát thủ, tử sĩ cũng như ám vệ trải khắp Đại Việt. Xung quanh võ trường được bao phủ bởi một vạt bích đào sắp xếp theo trận bát quái nhằm tu tập thuật độn giáp[2], giả sơn ở giữa có gắn cơ quan sẵn sàng nghênh tiếp những vị khách không mời mà đến.
Sử sách chép rằng Lê Thánh Tông là một minh quân khoan hoà, nhân hậu thì đó chẳng qua chỉ là cách nhìn của sử quan sau khi Bình Nguyên vương lên ngôi chứ không hề nhắc tới những việc làm trước đó của y - Một kẻ từ nhỏ đã bị truy sát nay lại trở thành quân cờ trong tay của Tuyên Từ Hoàng thái hậu, ngày ngày sống trong hận thù, cảnh giác trước chốn cung đình kẻ lừa người gạt. Và chuyện này sẽ chỉ chấm dứt khi y bước lên ngôi cửu trùng,quân lâm thiên hạ! Muốn như vậy, Lê Tư Thành phải nắm mọi thứ trong tay mình.
Lại nói Bảo Lâm, Nguyễn Tuấn cùng những người còn lại sau khi dùng xong bữa sáng ở thiện phòng liền bị gọi tới võ trường. Vừa bước vào trong, nàng thiếu chút nữa thì ngã ngửa.
Trước mắt nàng là sân tập rộng lớn lát đá xanh, trên giá gỗ xếp dọc đường đi bày đầy binh khí của mười tám ban võ nghệ, hai hàng cọc hoa mai dùng để luyện đứng tấn thì cao đến cả mét, lại chỉ nhỏ bằng bắp tay người trưởng thành, chậc chậc, từ đó mà ngã xuống không dập mông thì cũng gãy xương!
Aaaaaaaaa...!!! - Bảo Lâm thầm thét lớn trong lòng. - Chỉ là trông nhà cho lão Bình cái gì vương đó thôi mà, tập ba cái võ mèo cào là được rồi, có cần khoa trương vậy không? Tình huống còn chân thực hơn phim kiếm hiệp, chẳng lẽ mình lại phải chuẩn bị rèn luyện thành bảo vệ cao cấp của lão vương gia?
Trong chốc lát mồ hôi lạnh đã túa ra ướt đẫm lưng áo, Bảo Lâm lờ mờ cảm thấy tương lai của mình vô cùng, vô cùng đen tối.
- Bảo Lâm, chúng ta sẽ phải... - Nguyễn Tuấn ở bên cạnh có vẻ còn sợ hơn Bảo Lâm, nuốt nuốt nước miếng, run run chỉ đám cọc hoa mai và đám binh khí - Phải học hết mấy cái này sao?
- Có vẻ là vậy đấy.- Bảo Lâm rũ người xuống như trái cà phơi sương, thì thào. Nàng căn bản chỉ muốn an phận ở đây làm nghề canh cổng chờ sư phụ vô lương của mình, vậy mà không hiểu sao từ khi bị ném về đây nàng như bị sao Thái Bạch chiếu mạng, không có điều gì thuận lợi hết!
Đương khi Bảo Lâm cùng Nguyễn Tuấn còn sầu não, kẻ thì do lười biếng, người lại nhìn xuống thân hình tròn trịa như cái bánh bao của mình rồi lại não nề nhìn đám cọc hoa mai thì đã nghe thấy chất giọng sang sảng như chuông đồng của vị đại hán hôm nọ. Vẫn với phong cách phun nước bọt như trước, đại hán kia ra lệnh tập hợp mọi người lại với nhau.
Để cho đội hình được đẹp thì những người thấp bé như Bảo Lâm phải lên đứng hàng đầu, đồng nghĩa với việc nàng sẽ phải hứng chịu cơn "mưa nước miếng" từ lão đại kia.
Đại hán liền nói rõ cho mọi người nghe lịch luyện tập trong một tháng tới. Càng nghe thì khuôn mặt của Bảo Lâm lại càng trở nên biến dạng, chỉ một lát sau thì đã co rúm thành một đống tựa như món bánh bao đặc sản của Vô Tích[3]:
Sáng sớm vào giờ Mão[4], mọi người sẽ phải thức dậy, tới võ trường luyện tập, hai canh giờ đứng tấn, hai canh giờ luyện kiếm. Dùng xong bữa trưa thì quay lại học cách thiết kế cơ quan, bẫy rập, học kỳ môn độn giáp, sử dụng ám khí cùng mười tám loại binh khí sao cho thành thục, cuối cùng còn phải học bắn cung. Nếu ai không hoàn thành được mục tiêu của bài luyện tập ngày hôm ấy thì sẽ phải luyện thêm hai canh giờ dưới sự giám sát của thủ lĩnh. Cái này vốn là đào tạo tử sĩ mà!
Đại hán kia đang nói rất say sưa thì Bảo Lâm đã giơ một cánh tay lên cắt ngang:
- Xin hỏi bổng lộc một tháng là bao nhiêu?
Đại hán kia vừa nghe thấy câu hỏi này, thân hình cứng đơ mất một lúc lâu, mãi sau không tự nhiên mà đáp:
- Cả năm là hai mươi lượng.
- Cái gì? - Bảo Lâm hai mắt trợn trắng, giọng cao đến một quãng tám, không ngừng bước về phía trước - Hai, hai, hai mươi? Chỉ hai mươi lượng?
Đùa mình sao? Hai mươi lượng một năm? Chẳng bằng bảo là: " Bạn trẻ à, trong thời gian tới cậu hãy chịu khó hít gió tây bắc mà sống qua ngày nhé!". Vậy thì bao giờ mình mới có nhà có xe?
Đại hán bị doạ cho sợ đứng tim, trước đây chưa từng gặp phải tình huống như vậy, ban đầu có chút hoảng loạn, nhưng về sau lại vô cùng tức giận. Chỉ là hắn còn chưa kịp phát nộ thì đã bị Bảo Lâm dồn đến sát tường, cả kinh dáo dác nhìn hai bên:
- Nếu muốn biết rõ thì cậu phải đi hỏi thủ lĩnh.
Bảo Lâm lại bước thêm một bước, hai tai vểnh lên:
- Thủ lĩnh là ai?
Vì lợi ích của giai cấp lao động cổ đại, nàng phải biểu tình đòi tăng lương!
- Là ta. - Đại hán kia đang định trả lời thì một giọng nói vang lên từ sau lưng Bảo Lâm đã thay đại hán đáp lời.
Giọng nói này vô tình khởi động cơ chế tự vệ của Bảo Lâm, hai tay bất giác nắm chặt, nàng hít một hơi quay phắt lại.
Bảo Lâm choáng váng.
Người trước mặt có mái tóc đen như mực buông xoã trên vai, mắt phượng sáng có thần, phong thái kiêu ngạo thể hiện qua nụ cười quyến rũ. Bảo Lâm vừa nhìn, nhất thời muốn khóc: Aiza, sát thủ đại ca, anh có thể tha cho tôi một lần không? Sao anh cứ như âm hồn không tan thế?
Đào Thiên Lang nhìn Bảo Lâm, thấy ai đó đang rơi vào tình trạng xuất thần thì không khỏi đắc ý.
- Ta đã nói ngươi không thể thoát khỏi ta mà. - Đào Thiên Lang nhếch môi cười.
Mọi người chợt cảm thấy cảnh tượng này sao mà giống chồng đi tìm vợ bỏ trốn lâu ngày quá đi. Thực ra câu mà Đào Thiên Lang muốn nói là: Tiểu tử à, lần này ngươi thảm rồi! Xem ra kiếp trước ngươi nợ ta rất nhiều tiền nha!
Bảo Lâm kinh hoảng nhìn tên oan gia trước mặt mà khóc không không ra nước mắt, ngũ quan ngày một co rúm. Nàng thực không muốn có cái "diễm phúc" dâng máu rửa kiếm cho hắn đâu!
Đào Thiên Lang quan sát Bảo Lâm nãy giờ thì không khỏi cảm thấy buồn cười, đôi môi run run, hắn tỏ vẻ không quen biết nàng, quay sang nhìn vị đại hán râu ria xồm xoàm đang đổ mồ hôi hột kia, hỏi:
- Lý giáo úy, tiểu tử này muốn hỏi gì?
Quyền lợi của giai cấp công nhân cổ đại tuy quan trọng nhưng mạng mình vẫn là quan trọng nhất, còn sống là còn có thể đấu tranh! - Vừa thấy Đào Thiên Lang lên tiếng, Bảo Lâm lập tức cảm khái nghĩ, sống lưng thẳng tắp, oanh liệt tựa người của Đảng Cộng Sản khi bị giặc tra khảo.
Đào Thiên Lang khổ sở nhịn cười. Bảo Lâm hít sâu một hơi, đưa mắt nhìn khuôn mặt trắng bệch của Nguyễn Tuấn, oanh liệt lẩn về chỗ. Khổ nỗi còn chưa đi được ba bước thì toàn thân nàng chợt nhẹ bỗng. Chúng nhân toát mồ hôi hột. Giống như lần gặp đầu tiên, Đào Thiên Lang vươn tay xách cổ áo Bảo Lâm lên, túm nàng về chỗ mình. Hắn nhướng mày nhìn Bảo Lâm đang sợ nhũn người không có phản ứng, lại liếc Lý giáo úy.
- Thưa, thưa thủ lĩnh, cậu ta muốn hỏi về lương bổng một năm. - Lý giáo úy mồ hôi túa ra đầy đầu, khó nhọc đáp.
- Lương bổng một năm? - Đào Thiên Lang nhíu mày, mắt phượng khẽ đánh sang người nào đó, ngọt nhạt buông một câu - Một năm hai mươi lượng, vương gia đã quy định sẵn, không ai có quyền được thắc mắc!
Thoạt nghe thì có vẻ tên này khá kính trọng Bình Nguyên vương. - Bảo Lâm nghe khẩu khí của Đào Thiên Lang thì không khỏi ngạc nhiên, nhướng mắt nhìn hắn.
Bảo Lâm đoán không sai, Đào Thiên Lang rất tôn trọng Bình Nguyên Vương Lê Tư Thành, hơn hết, không phải vì y là vương gia mà đó là sự tôn sùng thuần khiết của kẻ thông minh gặp được người kiệt xuất. Tuy Lê Tư Thành hoàn toàn biết Đào Thiên Lang chính là tên sát thủ mà trước đây Lạng Sơn vương Lê Nghi Dân đã thuê để loại trừ Trần Quân - Cánh tay phải đắc lực của vị vương gia trẻ tuổi - nhưng lại không hề tỏ ra e ngại mà đích thân đến Hắc Long bang để chiêu mộ hắn.
Đào Thiên Lang nhếch môi, nhớ lại cuộc đối thoại thú vị ba ngày trước thì quả thực hắn đã thua.
Tổng đà của Hắc Long bang lưng tựa vào núi, hai bên giáp rừng, phía trước nhìn ra sông Mai Hà, được xây dựng ở nơi địa hình hiểm trở, dễ thủ khó công, là nơi đào tạo ra nhóm sát thủ mang tên Hắc Phong xuất sắc nhất trong thiên hạ với phạm vi hoạt động mở rộng sang tận Trung Nguyên.
Ngày hôm đó thời tiết trong rừng vô cùng ẩm ướt lại có chút nóng bức, mùi lá cây khô mục hoà lẫn mùi thối rữa của xác động vật bốc lên khiến người ta cảm thấy nôn nao, khó chịu. Đột nhiên trên cây cầu gỗ bắc qua sông Mai Hà xuất hiện hai bóng người. Người đi trước tuổi chừng mười bảy, thân vận y phục trắng muốt, mày kiếm mắt ngọc, vầng trán cao cùng với phong thái ung dung toát ra sự thông tuệ hoà nhã cũng toát ra quý khí bức người; người đi sau mặc y phục xanh lam, tay cầm bảo kiếm, trạc hai lăm tuổi, thân hình thẳng như cán bút, đôi mắt sáng như sao, khuôn mặt anh tuấn hiếm có.
Mấy tên sát thủ canh gác trên cầu vừa nhìn thấy họ nhất thời ngây người nhìn, quên mất cả nhiệm vụ, có kẻ trong đầu đột nhiên loé lên một vài ý nghĩ đen tối nhưng ngay lập tức phải rũ bỏ, chỉ hận bản thân là nam nhi! Rất may là sau đó chúng nhân đã lấy lại tinh thần, phong cách sát thủ lại được dịp bộc lộ. Sát khí chợt bốc cao khiến cho chàng trai mặc áo lam cảnh giác, bảo kiếm bất giác rung rung.
- Đứng lại! - Một môn đồ của Hắc Long bang có nhiệm vụ canh cầu nhảy ra, tuốt kiếm chặn đường.
Hai người kia thấy kiếm ra khỏi vỏ mà sắc mặt không biến, hô hấp không loạn. Thiếu niên áo trắng khẽ mỉm cười, không giải thích nhiều, nói trực tiếp vào vấn đề:
- Vị huynh đài này xin hãy vào trong bẩm báo với Đào bang chủ rằng có Lê Tư Thành đến gặp.
Vừa nghe thấy giọng nói ôn nhuận đó thì tên sát thủ kia chỉ muốn đâm đầu vào thành cầu, chết quách đi cho xong! Lê Tư Thành? Lê Tư Thành là ai? Đó chính là Bình Nguyên Vương mà đích thân Thái hậu ngự phong, là người mà dân chúng cả kinh thành tin yêu, cũng là người mà cách đây một tháng bọn họ nhận lệnh phải ám sát. Trần Quân nhìn tên sát thủ hiện khuôn mặt đang trắng bệch như xác chết thì không khỏi có chút buồn cười.
Tất nhiên sát thủ cũng phải có thể diện của sát thủ, vì vậy mà môn đồ kia vội chỉnh thắt lưng, đứng thẳng:
- Đợi, đợi ở đây một lát.
Nói rồi thân hình khẽ nhoáng lên,tên sát thủ kia đã co chân chạy vào trong để lại khói bụi mù mịt phía sau.
Trên lầu cao, hướng ánh mắt ra xa, Đào Thiên Lang khẽ nhấp trà quan sát phía dưới, quang cảnh khi nãy thu hết vào tầm mắt, vành tai hắn khẽ động, thuật độn giáp truyền âm xem ra rất hữu hiệu.
Lê Tư Thành à... - Đào Thiên Lang cười - Cái gan của ngài cũng thật lớn.
Trong tích tắc, một trận kình phong quét vào phòng riêng của Đào Thiên Lang. Định thần nhìn lại thì Lê Tư Thành và Trần Quân đã vững chãi đứng trong phòng, ngay cạnh cửa sổ. Lúc này, tên sát thủ kia mới leo lên đến nơi, thở hồng hộc nói vọng vào:
- Bang, bang, bang chủ, Bình Nguyên Vương tới!
Đào Thiên Lang nhìn Lê Tư Thành cùng Trần Quân, lười biếng nằm dài ra ghế, cười nhạt:
- Bảo họ rằng: ta - không - gặp!
Trán Trần Quân bắt đầu nổi gân xanh. Lê Tư Thành nheo mắt, cười đáp lễ.
- Bang chủ, nhưng đó là Bình Nguyên Vương, là vương gia, chúng ta tuyệt đối không thể đắc tội! - Tên sát thủ ở ngoài lắp bắp.
- Thì sao? - Đào Thiên Lang gằn giọng, đoạn, lại nhìn hai người ở trước mặt mình, khoé môi khẽ nhếch - Mặc kệ hắn là vương gia hay là đương kim Hoàng thượng, đã đến đây thì cũng chỉ là con dê béo nằm trong hang cọp! Nói với hắn: Ta không gặp!
Bảo kiếm trên tay Trần Quân rung lên mãnh liệt, sát khí lạnh buốt bao phủ toàn thân, hai chân phát lực chực lao lên dạy cho tên tiểu tử không biết trên dưới kia một bài học, nhưng thân hình còn chưa kịp động thì Lê Tư Thành đã giơ tay ngăn lại.
Chỉ thấy tên sát thủ đứng ở ngoài vâng dạ một câu rồi lui xuống. Lúc này Lê Tư Thành mới chầm chậm tiến tới trước mặt Đào Thiên Lang, khẽ mỉm cười, ôm quyền chào hỏi:
- Đào bang chủ.
Đào Thiên Lang chỉ nhướng mắt nhìn lên một cái rồi lại buông mắt, ung dung nói:
- Không hay hôm nay Bình Nguyên Vương đến tệ bang là có việc gì?
Lê Tư Thành mỉm cười, vén bào ngồi xuống ghế:
- Ta có chuyện muốn nhờ Đào bang chủ giúp sức.
- Lại giết người sao? - Đào Thiên Lang chỉnh tư thế, hỏi cộc lốc. - Là Lạng Sơn Vương hay Tuyên Từ thái hậu? Ngài mau ra giá.
- Ngươi! - Tay Trần Quân đặt lên chuôi kiếm, trừng mắt.
- Trần Quân. - Lê Tư Thành nhắc nhở. - Không được vô lễ.
Lời y nói ra tuy rất nhẹ nhàng nhưng lại uy nghiêm vô thượng khiến kẻ khác không thể không phục tùng. Trần Quân lập tức cúi đầu, lui về phía sau.
Đoạn, Lê Tư Thành tiếp lời:
- Đào bang chủ nói vậy là sai rồi, lần này ta tới là muốn Đào bang chủ cứu người.
- Cứu người? - Đào Thiên Lang tròn mắt ngạc nhiên rồi phá lên cười - Vương gia, ngài đã từng thấy sát thủ cứu người bao giờ chưa?
- Trước đây thì chưa. - Lê Tư Thành nhướng mắt nhìn kẻ đối diện - Nhưng giờ thì có.
Đào Thiên Lang "ồ" lên một tiếng, khoé môi cong lên phác thành một nụ cười kiệt ngạo:
- Vậy đó là ai?
- Là ta. - Lê Tư Thành thong thả đáp.
Khuôn mặt của Đào Thiên Lang thoáng hiện lên nét ngạc nhiên, hắn nhướng mày nhìn Lê Tư Thành, nụ cười trên môi càng sâu. Bình Nguyên vương cũng không hề tỏ ra e ngại, chỉ mỉm cười, một nụ cười rất nhẹ. Một người ôn hoà, một người kiêu ngạo, nhìn nhau không chớp mắt. Bên ngoài, vài đoá hoa bị bứt khỏi cành, chao đảo trên không, theo gió bay vào phòng, nhẹ đậu lên mái tóc đen mượt của Đào Thiên Lang. Cuối cùng thì Lê Tư Thành cũng lên tiếng:
- Đào bang chủ nghĩ sao?
Đào Thiên Lang nhếch mày, tiếp tục lười biếng nằm dài ra ghế:
- Vương gia hình như đang nói đùa rồi. Việc tại hạ là sát thủ tạm thời chưa nhắc đến nhưng hiện bên cạnh ngài có một hộ vệ võ công trác tuyệt như Trần huynh đây sao lại phải đến nhờ vả Thiên Lang?
- Trần hộ vệ quả nhiên võ công rất cao cường. - Lê Tư Thành tiếp lời, đưa mắt liếc Trần Quân rồi lại quay về nhìn Đào Thiên Lang, đáp - Có điều Đào bang chủ cũng biết, Tư Thành ta hiện tại đang là con rối nằm trong tay kẻ khác, có nhà mà không thể về, thân bất do kỷ. Mẹ già bệnh tật sống cô quạnh, không ai chăm sóc, Tư Thành cũng vì vậy mà bị người đời ghép cho tội bất hiếu. Gian thần lộng hành, thế nước lâm nguy, ta muốn sống an yên mà có kẻ lại không bằng lòng, cố tình kích động bá quan, thuê sát thủ, đẩy Tư Thành vào hiểm cảnh.
- Vương gia đang ám chỉ tại hạ làm việc bất nghĩa sao? - Đào Thiên Lang nhếch mép, ngắt lời Lê Tư Thành.
Lê Tư Thành bật cười:
- Tất nhiên là không, ta chỉ là muốn Đào bang chủ hãy giúp ta đào tạo một nhóm ám vệ.
- Đào tạo? Bình Nguyên Vương ngài cũng thật kì lạ, khi nãy thì nói muốn nhờ tại hạ cứu người, giờ lại muốn biến tại hạ thành võ sư. - Đào Thiên Lang nheo mắt đoạn cặp lông mày xếch ngược, sát khí ẩn hiện quanh mình, hắn cao giọng - Thứ lỗi cho Thiên Lang nói thẳng, cho dù Bình Nguyên vương ngài có là hoàng thân quốc thích đi chăng nữa cũng không thể bắt ta làm theo ý ngài!
Lời Đào Thiên Lang vừa dứt thì "roẹt!" - Một âm thanh khô khốc vang lên, hàn khí lạnh lẽo loé sáng, định thần nhìn lại thì bảo kiếm trên tay Trần Quân đã xuất ra từ lúc nào, hiện đang kề sát cái cổ mảnh khảnh với sắc da cơ hồ trong suốt của Đào Thiên Lang.
Mày kiếm của Lê Tư Thành khẽ nhíu, Trần Quân trừng mắt, còn ý cười trên mắt Đào Thiên Lang càng ngày càng sâu. Thời gian ngưng trọng trôi qua một cách chậm chạp, gió không dám thổi mạnh, hoa không dám lìa cành.
- Trần Quân, bỏ kiếm xuống! - Lê Tư Thành nghiêm giọng.
Trần Quân dường như bỏ ngoài tai lời nói của Bình Nguyên vương, cánh tay khẽ động, bảo kiếm nhích thêm một chút, cứa nhẹ vào cổ Đào Thiên Lang, một dòng máu nhỏ uốn lượn rỉ xuống thấm vào cổ áo. Kỳ lạ thay, Đào Thiên Lang mặt không đổi sắc, thân không run rẩy, vẫn tiếp tục nhướng mắt nhìn Lê Tư Thành. Ngược lại, mồ hôi lạnh bắt đầu rịn ra trên trán Bình Nguyên Vương, y quắc mắt:
- Trần Quân! Mau bỏ kiếm xuống!
- Vương gia, tên này rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Người chẳng những không câu nệ chuyện cũ mà còn không quản an nguy của bản thân, lén rời khỏi thành, đích thân đến đây để chiêu mộ hắn, khiêm cung đối đãi. Vậy mà hắn còn có thái độ như vậy, nếu không dùng được chi bằng giết đi!
Đào Thiên Lang đưa những ngón tay thon dài, sạch sẽ lên, khẽ vuốt lọn tóc bay trước mắt ra đằng sau, hắn ngước lên nhìn Trần Quân:
- Xem ra Trần huynh vẫn còn câu nệ chuyện cũ?
Đoạn, hắn quay lại nhìn Lê Tư Thành:
- Vậy không rõ Bình Nguyên Vương có nghĩ như vậy không?
- Trần hộ vệ! - Lê Tư Thành trừng mắt - Lẽ nào đến cả lời ta mà ngươi cũng không nghe?
Trần Quân mím môi, hai bên thái dương nổi gân xanh, đôi mắt phủ đầy tơ máu, y nghiến răng lắc cổ tay một cái, trong nháy mắt kiếm đã tra vào vỏ. Đào Thiên Lang lười biếng vươn vai, ngồi thẳng dậy rồi đưa tay lên xoa xoa vết cứa ở cổ, máu tươi dính ở nơi đầu ngón tay, hắn nhe răng cười với Trần Quân, nói bằng mắt: "Ta sẽ đáp lễ". Trần Quân hừ lạnh, ngoảnh sang chỗ khác.
Lê Tư Thành nhìn cảnh này thì không khỏi chán nản, lén thở dài. Hiện giờ hai người họ đã có thái độ thù địch như vậy, nếu sau này phải giáp mặt hàng ngày thì chỉ e Bình Nguyên vương phủ sẽ không có một khắc yên ổn.
Đào Thiên Lang gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, nhún vai nói:
- Vương gia, ngài cũng thấy rồi, thực sự Trần huynh vẫn còn để bụng chuyện cũ. Ngoài ra, chắc Vương gia cũng đã biết cách đây một tháng, kẻ lẻn vào thư phòng ám sát ngài chính là Đào Thiên Lang này, có điều nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành, lẽ nào ngài không sợ sao?
- Sợ? - Lê Tư Thành nhướng mày, khẽ gật đầu - Quả thực ta rất sợ... Nhưng, nếu bỏ phí một nhân tài thì lại càng đáng sợ hơn.
- Ngài không nghi ngờ? - Đào Thiên Lang hỏi.
- Không nghi ngờ. - Lê Tư Thành đáp.
Đào Thiên Lang tròn mắt:
- Vậy vì lí do gì mà Vương gia muốn Thiên Lang giúp ngài đào tạo ám vệ?
- Vì con dân Đại Việt. - Lê Tư Thành không ngần ngại, lập tức trả lời. - Và cũng là vì ta.
Lại một khoảng thời gian nữa trôi đi trong ngưng trọng, Đào Thiên Lang nheo mắt phượng, Lê Tư Thành chỉ mỉm cười.
- Được! - Đào Thiên Lang ngầm suy nghĩ một lát rồi đáp.
Đây là một trong những sự kiện quan trọng giúp Lê Tư Thành lên ngôi sau này, nhưng tại sao nó không được chép vào sử sách thì vẫn còn là một bí ẩn.
Hiện giờ nghĩ lại chuyện đó, Đào Thiên Lang vẫn cảm thấy thú vị. Lê Tư Thành vì muốn chiêu mộ nhân tài, hoàn thành bá nghiệp, an định Đại Việt hiện đang lâm vào khó khăn, ổn định cuộc sống cho nhân dân mà không hề e ngại hay câu nệ tiểu tiết, tư trời thông minh, hành sự thận trọng, khí chất hào sảng lại phú quý khiến cho kẻ khác vừa gặp đã sinh hảo cảm và kính ngưỡng. Làm thuộc hạ của một người kiệt xuất như vậy, Đào Thiên Lang cũng cảm thấy không có gì là đáng tiếc.
Mọi người trong võ trường phát hiện thấy hồn của Đào Thiên Lang đang bay đi đâu mất thì im bặt không dám lên tiếng. Riêng về Bảo Lâm thì không khỏi mừng thầm trong lòng, vì theo như kinh nghiệm xem phim truyền hình,đọc tiểu thuyết của nàng thì tay sát thủ này hiện đang mắc phải một căn bệnh nan y - Bệnh Tương Tư. Cứ thử nhìn biểu cảm của hắn là sẽ rõ ngay: Ánh mắt mơ hồ, phức tạp, cười tủm tỉm, đang làm việc mà hồn trôi đi đâu mất.
Bảo Lâm nhất thời cảm thấy vô cùng đắc ý, bèn len lén rời khỏi chỗ đứng rồi rón rén về chỗ. Tiếc thay Đào Thiên Lang vốn là một đại cao thủ, luyện võ từ khi còn nhỏ cho nên thính giác rất tốt. Khi Bảo Lâm vừa đi được vài bước thì nàng đã bị Đào Thiên Lang tha trở lại. Hắn hướng Lý giáo uý vẫn đang lau mồ hôi, buông một câu:
- Ta sẽ "đích thân" đào tạo cho hắn.
- Dạ? - Lý giáo uý cả kinh.
Oa oa, là đích thân đó! - Mặt Bảo Lâm méo xệch nhìn Lý giáo úy. Còn chưa trăn trối được câu nào thì nàng chợt cảm thấy hai mắt hoa lên, eo lưng bị siết chặt, gió tạt qua vành tai, chóp mũi phảng phất hương ngọc lan. Thì ra Đào Thiên Lang đã ôm Bảo Lâm bay đi mất, chúng nhân há hốc mồm, lưỡi như bị mèo tha. Còn một vị nào đó đang bị tha đi kia thì khóc không ra nước mắt. Bảo Lâm tự mặc niệm: Cách mạng thất bại, chiến sĩ ra đi không trở về.
***
Chú thích:
[1] Năm 1472.
[2] "Thuật độn giáp" hay "kỳ môn độn giáp" là một trong ba môn học xếp vào tam thức (Thái Ất, Độn giáp, Lục nhâm đại độn). Độn Giáp là môn tính toán căn cứ vào sự tiêu trưởng của Âm Dương để đặt ra những nguyên tắc và định lý quyết đoán sự diễn tiến cát hung của sự vật .Trong "tam thức", nếu như Thái Ất thiên về Thiên, nó nghiên cứu sự chuyển động của các tinh tú ảnh hưởng đến Trái Đất thì Độn Giáp, lại thiên về Địa, nó nghiên cứu ảnh hưởng của địa lý, phong thủy đối với con người.
Tuy nhiên trong võ thuật thì người ta dùng thuật ngữ "độn giáp" để chỉ một loại công phu che mắt, biến mình thành người vô hình để tấn công đối phương. Nhưng muốn vậy thì xung quanh đó phải có vật để người có thuật độn giáp dựa vào.
[3] Vô Tích (tiếng Hoa: 无锡市) là một thành phố trực thuộc tỉnh Giang Tô, Trung Quốc.
[4] Giờ mão: Từ 5 giờ - 7 giờ sáng.
Yến tiệc mừng ngày sinh thần của Thánh Tông đế diễn ra tại đại điện, khác với những Hoàng đế thời trước, Lê Thánh Tông chỉ cho bày tiểu yến cùng chung vui với bá quan văn võ. Ánh trăng nhàn nhạt hoà lẫn đèn đuốc sáng rực làm nền cho khung cảnh náo nhiệt trong điện. Bá quan nâng chén chúc mừng, Hoàng đế thống khoái uống cạn, tiếng nói cười vang lên không dứt. Thánh Tông Hoàng đế kinh qua sương gió, nam chinh bắc chiến, thưởng phạt phân minh, khuôn mặt tuấn tú trầm tĩnh, mày kiếm mắt ngọc, tư thế đĩnh đạc toát ra khí thế uy nghiêm vô thượng khiến cho kẻ khác không dám đối diện long nhan.
Bên dưới, từng đoàn vũ cơ ca múa, thân thể mềm mại uyển chuyển tựa tiên nữ hạ phàm, điệu múa hoà theo tiếng đàn khiến người khác ngây ngất như lạc vào chốn đào nguyên.
Có kẻ lén lút nhìn lên vị Hoàng đế cao cao tại thượng, hùng tài đại lược ấy. Chỉ thấy bên cạnh long ỷ luôn đặt một chiếc ghế trạm trổ hoạ tiết hoa mai. Hỏi ra mới biết đó là vị trí của Phạm quân sư - Người đã dùng trí tuệ của mình giúp Thánh Tông Hoàng đế trong an định lòng dân, ngoài trấn áp thiên hạ để bước lên ngôi cửu trùng. Chỉ tiếc thay, Hoá công trêu ngươi, sau khi Hoàng đế đăng cơ không lâu, Phạm quân sư thân lâm trọng bệnh mà qua đời. Từ đó Hoàng thượng ngày càng trầm lặng, làm việc ngày đêm quên ăn quên ngủ chỉ để hoàn thành lời hứa với ai đó: Không cần xưng hùng xưng bá chỉ cần muôn dân ấm no.
...
Trăng sáng chiếu rọi thiên nhai,
Hoa mai nở rộ làm người đau thương.
Yến tiệc kết thúc, chúng nhân lục tục ra về, Cấm Thành trở lại với sự lạnh lẽo cô tịch. Trăng xanh sáng tỏ trên cao dường như đang giễu cợt một thân ảnh lẻ loi tại Ngự hoa viên. Trước tiểu đình, hàng cọc hoa mai vẫn còn đó, Hoàng bào của Thánh Tông đế bay lất phất trong gió, làn tóc mai đã điểm hoa râm, đôi mắt sáng như sao trở nên đờ đẫn, bi thương.
- Bảo Lâm - Thánh Tông Hoàng đế vô thức khẽ gọi.
Trước mắt người cơ hồ hiện lên một bóng dáng nhỏ bé trong bộ quan phục, ngày ngày ở chốn này luyện đứng trên cọc gỗ, vung tay múa kiếm, sống tại tiểu đình ung dung nhàn nhã, cùng người bàn về sách lược trị quốc. Nụ cười đó, giọng nói đó, đôi mắt đó, hết thảy đều vĩnh viễn còn đây. - Thánh Tông đế đấm vào ngực mình, toàn thân run rẩy - Chưa bao giờ phai nhoà.
- Bảo Lâm, hoa mai ở Thanh Phong năm nay nở rất đẹp, Bảo Lâm từng nói đó là nơi mà mai có thể nở quanh năm, quả nhiên là quân sư của trẫm! - Thánh Tông Hoàng đế hốt nhiên reo lên giơ tay định nắm lấy thân ảnh trước mắt.
Ảo ảnh chợt tan biến, gió thổi lạnh buốt, bàn tay của Thánh Tông đế vẫn lơ lửng giữa không trung, trăng sao vằng vặc soi tỏ, tại ngự hoa viên này nào có ai?
Thánh Tông Hoàng đế sụp đổ, trái tim như có hàng nghìn mũi đao rạch nát. Khí thế quân lâm thiên hạ bay biến, lúc này Lê Thánh Tông chỉ còn là Lê Tư Thành, bơ vơ như kẻ trôi sông không nơi bấu víu. Hoàng đế ngã thụp xuống đất, hoàng bào lấm bẩn.
"Lịch sử không cho phép ai làm thay đổi dòng chảy của nó, vi thần đã phạm phải tội nghịch thiên, chỉ hy vọng tên tuổi của mình sẽ được xoá khỏi sử sách." - Một giọng nói mơ mơ hồ hồ vọng về, tựa như truyền tới từ nơi rất xa xôi nhưng cũng như vang sát bên tai. Ngày đó, những lời này được ai kia nói ra, rất tàn nhẫn, rất lạnh lùng.
Thánh Tông Hoàng đế - Nhất đại minh quân, hai tay bưng mặt, thất thanh khóc rống.
- Bệ hạ... - Chợt một đôi giày vải bạc màu hiện ra, vạt áo xanh lam tung bay trong gió.
Thánh Tông Hoàng đế kinh hỷ ngẩng lên:
- Bảo Lâm!
Trần Quân đau đớn nhìn Lê Thánh Tông, sự ra đi của Phạm Bảo Lâm là một nỗi mất mát quá lớn với vị tân đế ngày đó, nhưng đã mười năm qua đi, sao người vẫn không thể quên? Hoàng cung âm hiểm, Bảo Lâm thân là nữ nhi nhưng phải hứng chịu vô vàn sóng gió, đi rồi cũng coi như là được giải thoát.
Thánh Tông đế hụt hẫng, ngây ngốc rũ người xuống.
Trần Quân vén áo ngồi xuống bên cạnh. Gió lạnh vô tình lướt qua cơ thể, chỉ có thể cảm nhận nhưng lại không thể nắm bắt. Hai người - Một là Thiên Tử, một là Ngự tiền tứ phẩm hộ vệ bất động ngồi lặng, không ai nói với ai câu nào.
Một lúc lâu sau Hoàng đế nặng nhọc nói:
- Nàng từng nói nàng sẽ luôn ở đây.
- Bệ hạ, nàng không thể ở đây. Nàng không thuộc về nơi này. - Trần Quân cười buồn.
- Nàng từng nói nàng không yêu ta... Cả ta, ngươi và Đào Thiên Lang. Nhưng nàng vẫn nói nàng sẽ luôn ở bên trẫm.
Trần Quân im lặng.
Cảnh còn người mất, có thiên hạ rồi rốt cuộc ngươi có hạnh phúc không? - Lê Thánh Tông tự vấn bản thân mình, khoé môi lại vô thức cong lên - Nhưng đó là mơ ước của nàng.
Dưới ánh trăng, trước tiểu lâu giờ đã trở nên trống vắng không ánh đèn, hai nam tử anh tuấn kiệt xuất chỉ biết lặng lẽ ngước nhìn tạo hoá trêu ngươi, trong chốc lát lệ tuôn đẫm mặt.
***
Võ trường nằm tại hậu viện, chiếm tới một phần ba diện tích của vương phủ. Tuy bề ngoài chỉ là nơi rèn luyện sức khoẻ của Bình Nguyên vương Lê Tư Thành nhưng thực chất lại là khu vực đào tạo nên hệ thống gián điệp, sát thủ, tử sĩ cũng như ám vệ trải khắp Đại Việt. Xung quanh võ trường được bao phủ bởi một vạt bích đào sắp xếp theo trận bát quái nhằm tu tập thuật độn giáp[2], giả sơn ở giữa có gắn cơ quan sẵn sàng nghênh tiếp những vị khách không mời mà đến.
Sử sách chép rằng Lê Thánh Tông là một minh quân khoan hoà, nhân hậu thì đó chẳng qua chỉ là cách nhìn của sử quan sau khi Bình Nguyên vương lên ngôi chứ không hề nhắc tới những việc làm trước đó của y - Một kẻ từ nhỏ đã bị truy sát nay lại trở thành quân cờ trong tay của Tuyên Từ Hoàng thái hậu, ngày ngày sống trong hận thù, cảnh giác trước chốn cung đình kẻ lừa người gạt. Và chuyện này sẽ chỉ chấm dứt khi y bước lên ngôi cửu trùng,quân lâm thiên hạ! Muốn như vậy, Lê Tư Thành phải nắm mọi thứ trong tay mình.
Lại nói Bảo Lâm, Nguyễn Tuấn cùng những người còn lại sau khi dùng xong bữa sáng ở thiện phòng liền bị gọi tới võ trường. Vừa bước vào trong, nàng thiếu chút nữa thì ngã ngửa.
Trước mắt nàng là sân tập rộng lớn lát đá xanh, trên giá gỗ xếp dọc đường đi bày đầy binh khí của mười tám ban võ nghệ, hai hàng cọc hoa mai dùng để luyện đứng tấn thì cao đến cả mét, lại chỉ nhỏ bằng bắp tay người trưởng thành, chậc chậc, từ đó mà ngã xuống không dập mông thì cũng gãy xương!
Aaaaaaaaa...!!! - Bảo Lâm thầm thét lớn trong lòng. - Chỉ là trông nhà cho lão Bình cái gì vương đó thôi mà, tập ba cái võ mèo cào là được rồi, có cần khoa trương vậy không? Tình huống còn chân thực hơn phim kiếm hiệp, chẳng lẽ mình lại phải chuẩn bị rèn luyện thành bảo vệ cao cấp của lão vương gia?
Trong chốc lát mồ hôi lạnh đã túa ra ướt đẫm lưng áo, Bảo Lâm lờ mờ cảm thấy tương lai của mình vô cùng, vô cùng đen tối.
- Bảo Lâm, chúng ta sẽ phải... - Nguyễn Tuấn ở bên cạnh có vẻ còn sợ hơn Bảo Lâm, nuốt nuốt nước miếng, run run chỉ đám cọc hoa mai và đám binh khí - Phải học hết mấy cái này sao?
- Có vẻ là vậy đấy.- Bảo Lâm rũ người xuống như trái cà phơi sương, thì thào. Nàng căn bản chỉ muốn an phận ở đây làm nghề canh cổng chờ sư phụ vô lương của mình, vậy mà không hiểu sao từ khi bị ném về đây nàng như bị sao Thái Bạch chiếu mạng, không có điều gì thuận lợi hết!
Đương khi Bảo Lâm cùng Nguyễn Tuấn còn sầu não, kẻ thì do lười biếng, người lại nhìn xuống thân hình tròn trịa như cái bánh bao của mình rồi lại não nề nhìn đám cọc hoa mai thì đã nghe thấy chất giọng sang sảng như chuông đồng của vị đại hán hôm nọ. Vẫn với phong cách phun nước bọt như trước, đại hán kia ra lệnh tập hợp mọi người lại với nhau.
Để cho đội hình được đẹp thì những người thấp bé như Bảo Lâm phải lên đứng hàng đầu, đồng nghĩa với việc nàng sẽ phải hứng chịu cơn "mưa nước miếng" từ lão đại kia.
Đại hán liền nói rõ cho mọi người nghe lịch luyện tập trong một tháng tới. Càng nghe thì khuôn mặt của Bảo Lâm lại càng trở nên biến dạng, chỉ một lát sau thì đã co rúm thành một đống tựa như món bánh bao đặc sản của Vô Tích[3]:
Sáng sớm vào giờ Mão[4], mọi người sẽ phải thức dậy, tới võ trường luyện tập, hai canh giờ đứng tấn, hai canh giờ luyện kiếm. Dùng xong bữa trưa thì quay lại học cách thiết kế cơ quan, bẫy rập, học kỳ môn độn giáp, sử dụng ám khí cùng mười tám loại binh khí sao cho thành thục, cuối cùng còn phải học bắn cung. Nếu ai không hoàn thành được mục tiêu của bài luyện tập ngày hôm ấy thì sẽ phải luyện thêm hai canh giờ dưới sự giám sát của thủ lĩnh. Cái này vốn là đào tạo tử sĩ mà!
Đại hán kia đang nói rất say sưa thì Bảo Lâm đã giơ một cánh tay lên cắt ngang:
- Xin hỏi bổng lộc một tháng là bao nhiêu?
Đại hán kia vừa nghe thấy câu hỏi này, thân hình cứng đơ mất một lúc lâu, mãi sau không tự nhiên mà đáp:
- Cả năm là hai mươi lượng.
- Cái gì? - Bảo Lâm hai mắt trợn trắng, giọng cao đến một quãng tám, không ngừng bước về phía trước - Hai, hai, hai mươi? Chỉ hai mươi lượng?
Đùa mình sao? Hai mươi lượng một năm? Chẳng bằng bảo là: " Bạn trẻ à, trong thời gian tới cậu hãy chịu khó hít gió tây bắc mà sống qua ngày nhé!". Vậy thì bao giờ mình mới có nhà có xe?
Đại hán bị doạ cho sợ đứng tim, trước đây chưa từng gặp phải tình huống như vậy, ban đầu có chút hoảng loạn, nhưng về sau lại vô cùng tức giận. Chỉ là hắn còn chưa kịp phát nộ thì đã bị Bảo Lâm dồn đến sát tường, cả kinh dáo dác nhìn hai bên:
- Nếu muốn biết rõ thì cậu phải đi hỏi thủ lĩnh.
Bảo Lâm lại bước thêm một bước, hai tai vểnh lên:
- Thủ lĩnh là ai?
Vì lợi ích của giai cấp lao động cổ đại, nàng phải biểu tình đòi tăng lương!
- Là ta. - Đại hán kia đang định trả lời thì một giọng nói vang lên từ sau lưng Bảo Lâm đã thay đại hán đáp lời.
Giọng nói này vô tình khởi động cơ chế tự vệ của Bảo Lâm, hai tay bất giác nắm chặt, nàng hít một hơi quay phắt lại.
Bảo Lâm choáng váng.
Người trước mặt có mái tóc đen như mực buông xoã trên vai, mắt phượng sáng có thần, phong thái kiêu ngạo thể hiện qua nụ cười quyến rũ. Bảo Lâm vừa nhìn, nhất thời muốn khóc: Aiza, sát thủ đại ca, anh có thể tha cho tôi một lần không? Sao anh cứ như âm hồn không tan thế?
Đào Thiên Lang nhìn Bảo Lâm, thấy ai đó đang rơi vào tình trạng xuất thần thì không khỏi đắc ý.
- Ta đã nói ngươi không thể thoát khỏi ta mà. - Đào Thiên Lang nhếch môi cười.
Mọi người chợt cảm thấy cảnh tượng này sao mà giống chồng đi tìm vợ bỏ trốn lâu ngày quá đi. Thực ra câu mà Đào Thiên Lang muốn nói là: Tiểu tử à, lần này ngươi thảm rồi! Xem ra kiếp trước ngươi nợ ta rất nhiều tiền nha!
Bảo Lâm kinh hoảng nhìn tên oan gia trước mặt mà khóc không không ra nước mắt, ngũ quan ngày một co rúm. Nàng thực không muốn có cái "diễm phúc" dâng máu rửa kiếm cho hắn đâu!
Đào Thiên Lang quan sát Bảo Lâm nãy giờ thì không khỏi cảm thấy buồn cười, đôi môi run run, hắn tỏ vẻ không quen biết nàng, quay sang nhìn vị đại hán râu ria xồm xoàm đang đổ mồ hôi hột kia, hỏi:
- Lý giáo úy, tiểu tử này muốn hỏi gì?
Quyền lợi của giai cấp công nhân cổ đại tuy quan trọng nhưng mạng mình vẫn là quan trọng nhất, còn sống là còn có thể đấu tranh! - Vừa thấy Đào Thiên Lang lên tiếng, Bảo Lâm lập tức cảm khái nghĩ, sống lưng thẳng tắp, oanh liệt tựa người của Đảng Cộng Sản khi bị giặc tra khảo.
Đào Thiên Lang khổ sở nhịn cười. Bảo Lâm hít sâu một hơi, đưa mắt nhìn khuôn mặt trắng bệch của Nguyễn Tuấn, oanh liệt lẩn về chỗ. Khổ nỗi còn chưa đi được ba bước thì toàn thân nàng chợt nhẹ bỗng. Chúng nhân toát mồ hôi hột. Giống như lần gặp đầu tiên, Đào Thiên Lang vươn tay xách cổ áo Bảo Lâm lên, túm nàng về chỗ mình. Hắn nhướng mày nhìn Bảo Lâm đang sợ nhũn người không có phản ứng, lại liếc Lý giáo úy.
- Thưa, thưa thủ lĩnh, cậu ta muốn hỏi về lương bổng một năm. - Lý giáo úy mồ hôi túa ra đầy đầu, khó nhọc đáp.
- Lương bổng một năm? - Đào Thiên Lang nhíu mày, mắt phượng khẽ đánh sang người nào đó, ngọt nhạt buông một câu - Một năm hai mươi lượng, vương gia đã quy định sẵn, không ai có quyền được thắc mắc!
Thoạt nghe thì có vẻ tên này khá kính trọng Bình Nguyên vương. - Bảo Lâm nghe khẩu khí của Đào Thiên Lang thì không khỏi ngạc nhiên, nhướng mắt nhìn hắn.
Bảo Lâm đoán không sai, Đào Thiên Lang rất tôn trọng Bình Nguyên Vương Lê Tư Thành, hơn hết, không phải vì y là vương gia mà đó là sự tôn sùng thuần khiết của kẻ thông minh gặp được người kiệt xuất. Tuy Lê Tư Thành hoàn toàn biết Đào Thiên Lang chính là tên sát thủ mà trước đây Lạng Sơn vương Lê Nghi Dân đã thuê để loại trừ Trần Quân - Cánh tay phải đắc lực của vị vương gia trẻ tuổi - nhưng lại không hề tỏ ra e ngại mà đích thân đến Hắc Long bang để chiêu mộ hắn.
Đào Thiên Lang nhếch môi, nhớ lại cuộc đối thoại thú vị ba ngày trước thì quả thực hắn đã thua.
Tổng đà của Hắc Long bang lưng tựa vào núi, hai bên giáp rừng, phía trước nhìn ra sông Mai Hà, được xây dựng ở nơi địa hình hiểm trở, dễ thủ khó công, là nơi đào tạo ra nhóm sát thủ mang tên Hắc Phong xuất sắc nhất trong thiên hạ với phạm vi hoạt động mở rộng sang tận Trung Nguyên.
Ngày hôm đó thời tiết trong rừng vô cùng ẩm ướt lại có chút nóng bức, mùi lá cây khô mục hoà lẫn mùi thối rữa của xác động vật bốc lên khiến người ta cảm thấy nôn nao, khó chịu. Đột nhiên trên cây cầu gỗ bắc qua sông Mai Hà xuất hiện hai bóng người. Người đi trước tuổi chừng mười bảy, thân vận y phục trắng muốt, mày kiếm mắt ngọc, vầng trán cao cùng với phong thái ung dung toát ra sự thông tuệ hoà nhã cũng toát ra quý khí bức người; người đi sau mặc y phục xanh lam, tay cầm bảo kiếm, trạc hai lăm tuổi, thân hình thẳng như cán bút, đôi mắt sáng như sao, khuôn mặt anh tuấn hiếm có.
Mấy tên sát thủ canh gác trên cầu vừa nhìn thấy họ nhất thời ngây người nhìn, quên mất cả nhiệm vụ, có kẻ trong đầu đột nhiên loé lên một vài ý nghĩ đen tối nhưng ngay lập tức phải rũ bỏ, chỉ hận bản thân là nam nhi! Rất may là sau đó chúng nhân đã lấy lại tinh thần, phong cách sát thủ lại được dịp bộc lộ. Sát khí chợt bốc cao khiến cho chàng trai mặc áo lam cảnh giác, bảo kiếm bất giác rung rung.
- Đứng lại! - Một môn đồ của Hắc Long bang có nhiệm vụ canh cầu nhảy ra, tuốt kiếm chặn đường.
Hai người kia thấy kiếm ra khỏi vỏ mà sắc mặt không biến, hô hấp không loạn. Thiếu niên áo trắng khẽ mỉm cười, không giải thích nhiều, nói trực tiếp vào vấn đề:
- Vị huynh đài này xin hãy vào trong bẩm báo với Đào bang chủ rằng có Lê Tư Thành đến gặp.
Vừa nghe thấy giọng nói ôn nhuận đó thì tên sát thủ kia chỉ muốn đâm đầu vào thành cầu, chết quách đi cho xong! Lê Tư Thành? Lê Tư Thành là ai? Đó chính là Bình Nguyên Vương mà đích thân Thái hậu ngự phong, là người mà dân chúng cả kinh thành tin yêu, cũng là người mà cách đây một tháng bọn họ nhận lệnh phải ám sát. Trần Quân nhìn tên sát thủ hiện khuôn mặt đang trắng bệch như xác chết thì không khỏi có chút buồn cười.
Tất nhiên sát thủ cũng phải có thể diện của sát thủ, vì vậy mà môn đồ kia vội chỉnh thắt lưng, đứng thẳng:
- Đợi, đợi ở đây một lát.
Nói rồi thân hình khẽ nhoáng lên,tên sát thủ kia đã co chân chạy vào trong để lại khói bụi mù mịt phía sau.
Trên lầu cao, hướng ánh mắt ra xa, Đào Thiên Lang khẽ nhấp trà quan sát phía dưới, quang cảnh khi nãy thu hết vào tầm mắt, vành tai hắn khẽ động, thuật độn giáp truyền âm xem ra rất hữu hiệu.
Lê Tư Thành à... - Đào Thiên Lang cười - Cái gan của ngài cũng thật lớn.
Trong tích tắc, một trận kình phong quét vào phòng riêng của Đào Thiên Lang. Định thần nhìn lại thì Lê Tư Thành và Trần Quân đã vững chãi đứng trong phòng, ngay cạnh cửa sổ. Lúc này, tên sát thủ kia mới leo lên đến nơi, thở hồng hộc nói vọng vào:
- Bang, bang, bang chủ, Bình Nguyên Vương tới!
Đào Thiên Lang nhìn Lê Tư Thành cùng Trần Quân, lười biếng nằm dài ra ghế, cười nhạt:
- Bảo họ rằng: ta - không - gặp!
Trán Trần Quân bắt đầu nổi gân xanh. Lê Tư Thành nheo mắt, cười đáp lễ.
- Bang chủ, nhưng đó là Bình Nguyên Vương, là vương gia, chúng ta tuyệt đối không thể đắc tội! - Tên sát thủ ở ngoài lắp bắp.
- Thì sao? - Đào Thiên Lang gằn giọng, đoạn, lại nhìn hai người ở trước mặt mình, khoé môi khẽ nhếch - Mặc kệ hắn là vương gia hay là đương kim Hoàng thượng, đã đến đây thì cũng chỉ là con dê béo nằm trong hang cọp! Nói với hắn: Ta không gặp!
Bảo kiếm trên tay Trần Quân rung lên mãnh liệt, sát khí lạnh buốt bao phủ toàn thân, hai chân phát lực chực lao lên dạy cho tên tiểu tử không biết trên dưới kia một bài học, nhưng thân hình còn chưa kịp động thì Lê Tư Thành đã giơ tay ngăn lại.
Chỉ thấy tên sát thủ đứng ở ngoài vâng dạ một câu rồi lui xuống. Lúc này Lê Tư Thành mới chầm chậm tiến tới trước mặt Đào Thiên Lang, khẽ mỉm cười, ôm quyền chào hỏi:
- Đào bang chủ.
Đào Thiên Lang chỉ nhướng mắt nhìn lên một cái rồi lại buông mắt, ung dung nói:
- Không hay hôm nay Bình Nguyên Vương đến tệ bang là có việc gì?
Lê Tư Thành mỉm cười, vén bào ngồi xuống ghế:
- Ta có chuyện muốn nhờ Đào bang chủ giúp sức.
- Lại giết người sao? - Đào Thiên Lang chỉnh tư thế, hỏi cộc lốc. - Là Lạng Sơn Vương hay Tuyên Từ thái hậu? Ngài mau ra giá.
- Ngươi! - Tay Trần Quân đặt lên chuôi kiếm, trừng mắt.
- Trần Quân. - Lê Tư Thành nhắc nhở. - Không được vô lễ.
Lời y nói ra tuy rất nhẹ nhàng nhưng lại uy nghiêm vô thượng khiến kẻ khác không thể không phục tùng. Trần Quân lập tức cúi đầu, lui về phía sau.
Đoạn, Lê Tư Thành tiếp lời:
- Đào bang chủ nói vậy là sai rồi, lần này ta tới là muốn Đào bang chủ cứu người.
- Cứu người? - Đào Thiên Lang tròn mắt ngạc nhiên rồi phá lên cười - Vương gia, ngài đã từng thấy sát thủ cứu người bao giờ chưa?
- Trước đây thì chưa. - Lê Tư Thành nhướng mắt nhìn kẻ đối diện - Nhưng giờ thì có.
Đào Thiên Lang "ồ" lên một tiếng, khoé môi cong lên phác thành một nụ cười kiệt ngạo:
- Vậy đó là ai?
- Là ta. - Lê Tư Thành thong thả đáp.
Khuôn mặt của Đào Thiên Lang thoáng hiện lên nét ngạc nhiên, hắn nhướng mày nhìn Lê Tư Thành, nụ cười trên môi càng sâu. Bình Nguyên vương cũng không hề tỏ ra e ngại, chỉ mỉm cười, một nụ cười rất nhẹ. Một người ôn hoà, một người kiêu ngạo, nhìn nhau không chớp mắt. Bên ngoài, vài đoá hoa bị bứt khỏi cành, chao đảo trên không, theo gió bay vào phòng, nhẹ đậu lên mái tóc đen mượt của Đào Thiên Lang. Cuối cùng thì Lê Tư Thành cũng lên tiếng:
- Đào bang chủ nghĩ sao?
Đào Thiên Lang nhếch mày, tiếp tục lười biếng nằm dài ra ghế:
- Vương gia hình như đang nói đùa rồi. Việc tại hạ là sát thủ tạm thời chưa nhắc đến nhưng hiện bên cạnh ngài có một hộ vệ võ công trác tuyệt như Trần huynh đây sao lại phải đến nhờ vả Thiên Lang?
- Trần hộ vệ quả nhiên võ công rất cao cường. - Lê Tư Thành tiếp lời, đưa mắt liếc Trần Quân rồi lại quay về nhìn Đào Thiên Lang, đáp - Có điều Đào bang chủ cũng biết, Tư Thành ta hiện tại đang là con rối nằm trong tay kẻ khác, có nhà mà không thể về, thân bất do kỷ. Mẹ già bệnh tật sống cô quạnh, không ai chăm sóc, Tư Thành cũng vì vậy mà bị người đời ghép cho tội bất hiếu. Gian thần lộng hành, thế nước lâm nguy, ta muốn sống an yên mà có kẻ lại không bằng lòng, cố tình kích động bá quan, thuê sát thủ, đẩy Tư Thành vào hiểm cảnh.
- Vương gia đang ám chỉ tại hạ làm việc bất nghĩa sao? - Đào Thiên Lang nhếch mép, ngắt lời Lê Tư Thành.
Lê Tư Thành bật cười:
- Tất nhiên là không, ta chỉ là muốn Đào bang chủ hãy giúp ta đào tạo một nhóm ám vệ.
- Đào tạo? Bình Nguyên Vương ngài cũng thật kì lạ, khi nãy thì nói muốn nhờ tại hạ cứu người, giờ lại muốn biến tại hạ thành võ sư. - Đào Thiên Lang nheo mắt đoạn cặp lông mày xếch ngược, sát khí ẩn hiện quanh mình, hắn cao giọng - Thứ lỗi cho Thiên Lang nói thẳng, cho dù Bình Nguyên vương ngài có là hoàng thân quốc thích đi chăng nữa cũng không thể bắt ta làm theo ý ngài!
Lời Đào Thiên Lang vừa dứt thì "roẹt!" - Một âm thanh khô khốc vang lên, hàn khí lạnh lẽo loé sáng, định thần nhìn lại thì bảo kiếm trên tay Trần Quân đã xuất ra từ lúc nào, hiện đang kề sát cái cổ mảnh khảnh với sắc da cơ hồ trong suốt của Đào Thiên Lang.
Mày kiếm của Lê Tư Thành khẽ nhíu, Trần Quân trừng mắt, còn ý cười trên mắt Đào Thiên Lang càng ngày càng sâu. Thời gian ngưng trọng trôi qua một cách chậm chạp, gió không dám thổi mạnh, hoa không dám lìa cành.
- Trần Quân, bỏ kiếm xuống! - Lê Tư Thành nghiêm giọng.
Trần Quân dường như bỏ ngoài tai lời nói của Bình Nguyên vương, cánh tay khẽ động, bảo kiếm nhích thêm một chút, cứa nhẹ vào cổ Đào Thiên Lang, một dòng máu nhỏ uốn lượn rỉ xuống thấm vào cổ áo. Kỳ lạ thay, Đào Thiên Lang mặt không đổi sắc, thân không run rẩy, vẫn tiếp tục nhướng mắt nhìn Lê Tư Thành. Ngược lại, mồ hôi lạnh bắt đầu rịn ra trên trán Bình Nguyên Vương, y quắc mắt:
- Trần Quân! Mau bỏ kiếm xuống!
- Vương gia, tên này rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Người chẳng những không câu nệ chuyện cũ mà còn không quản an nguy của bản thân, lén rời khỏi thành, đích thân đến đây để chiêu mộ hắn, khiêm cung đối đãi. Vậy mà hắn còn có thái độ như vậy, nếu không dùng được chi bằng giết đi!
Đào Thiên Lang đưa những ngón tay thon dài, sạch sẽ lên, khẽ vuốt lọn tóc bay trước mắt ra đằng sau, hắn ngước lên nhìn Trần Quân:
- Xem ra Trần huynh vẫn còn câu nệ chuyện cũ?
Đoạn, hắn quay lại nhìn Lê Tư Thành:
- Vậy không rõ Bình Nguyên Vương có nghĩ như vậy không?
- Trần hộ vệ! - Lê Tư Thành trừng mắt - Lẽ nào đến cả lời ta mà ngươi cũng không nghe?
Trần Quân mím môi, hai bên thái dương nổi gân xanh, đôi mắt phủ đầy tơ máu, y nghiến răng lắc cổ tay một cái, trong nháy mắt kiếm đã tra vào vỏ. Đào Thiên Lang lười biếng vươn vai, ngồi thẳng dậy rồi đưa tay lên xoa xoa vết cứa ở cổ, máu tươi dính ở nơi đầu ngón tay, hắn nhe răng cười với Trần Quân, nói bằng mắt: "Ta sẽ đáp lễ". Trần Quân hừ lạnh, ngoảnh sang chỗ khác.
Lê Tư Thành nhìn cảnh này thì không khỏi chán nản, lén thở dài. Hiện giờ hai người họ đã có thái độ thù địch như vậy, nếu sau này phải giáp mặt hàng ngày thì chỉ e Bình Nguyên vương phủ sẽ không có một khắc yên ổn.
Đào Thiên Lang gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, nhún vai nói:
- Vương gia, ngài cũng thấy rồi, thực sự Trần huynh vẫn còn để bụng chuyện cũ. Ngoài ra, chắc Vương gia cũng đã biết cách đây một tháng, kẻ lẻn vào thư phòng ám sát ngài chính là Đào Thiên Lang này, có điều nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành, lẽ nào ngài không sợ sao?
- Sợ? - Lê Tư Thành nhướng mày, khẽ gật đầu - Quả thực ta rất sợ... Nhưng, nếu bỏ phí một nhân tài thì lại càng đáng sợ hơn.
- Ngài không nghi ngờ? - Đào Thiên Lang hỏi.
- Không nghi ngờ. - Lê Tư Thành đáp.
Đào Thiên Lang tròn mắt:
- Vậy vì lí do gì mà Vương gia muốn Thiên Lang giúp ngài đào tạo ám vệ?
- Vì con dân Đại Việt. - Lê Tư Thành không ngần ngại, lập tức trả lời. - Và cũng là vì ta.
Lại một khoảng thời gian nữa trôi đi trong ngưng trọng, Đào Thiên Lang nheo mắt phượng, Lê Tư Thành chỉ mỉm cười.
- Được! - Đào Thiên Lang ngầm suy nghĩ một lát rồi đáp.
Đây là một trong những sự kiện quan trọng giúp Lê Tư Thành lên ngôi sau này, nhưng tại sao nó không được chép vào sử sách thì vẫn còn là một bí ẩn.
Hiện giờ nghĩ lại chuyện đó, Đào Thiên Lang vẫn cảm thấy thú vị. Lê Tư Thành vì muốn chiêu mộ nhân tài, hoàn thành bá nghiệp, an định Đại Việt hiện đang lâm vào khó khăn, ổn định cuộc sống cho nhân dân mà không hề e ngại hay câu nệ tiểu tiết, tư trời thông minh, hành sự thận trọng, khí chất hào sảng lại phú quý khiến cho kẻ khác vừa gặp đã sinh hảo cảm và kính ngưỡng. Làm thuộc hạ của một người kiệt xuất như vậy, Đào Thiên Lang cũng cảm thấy không có gì là đáng tiếc.
Mọi người trong võ trường phát hiện thấy hồn của Đào Thiên Lang đang bay đi đâu mất thì im bặt không dám lên tiếng. Riêng về Bảo Lâm thì không khỏi mừng thầm trong lòng, vì theo như kinh nghiệm xem phim truyền hình,đọc tiểu thuyết của nàng thì tay sát thủ này hiện đang mắc phải một căn bệnh nan y - Bệnh Tương Tư. Cứ thử nhìn biểu cảm của hắn là sẽ rõ ngay: Ánh mắt mơ hồ, phức tạp, cười tủm tỉm, đang làm việc mà hồn trôi đi đâu mất.
Bảo Lâm nhất thời cảm thấy vô cùng đắc ý, bèn len lén rời khỏi chỗ đứng rồi rón rén về chỗ. Tiếc thay Đào Thiên Lang vốn là một đại cao thủ, luyện võ từ khi còn nhỏ cho nên thính giác rất tốt. Khi Bảo Lâm vừa đi được vài bước thì nàng đã bị Đào Thiên Lang tha trở lại. Hắn hướng Lý giáo uý vẫn đang lau mồ hôi, buông một câu:
- Ta sẽ "đích thân" đào tạo cho hắn.
- Dạ? - Lý giáo uý cả kinh.
Oa oa, là đích thân đó! - Mặt Bảo Lâm méo xệch nhìn Lý giáo úy. Còn chưa trăn trối được câu nào thì nàng chợt cảm thấy hai mắt hoa lên, eo lưng bị siết chặt, gió tạt qua vành tai, chóp mũi phảng phất hương ngọc lan. Thì ra Đào Thiên Lang đã ôm Bảo Lâm bay đi mất, chúng nhân há hốc mồm, lưỡi như bị mèo tha. Còn một vị nào đó đang bị tha đi kia thì khóc không ra nước mắt. Bảo Lâm tự mặc niệm: Cách mạng thất bại, chiến sĩ ra đi không trở về.
***
Chú thích:
[1] Năm 1472.
[2] "Thuật độn giáp" hay "kỳ môn độn giáp" là một trong ba môn học xếp vào tam thức (Thái Ất, Độn giáp, Lục nhâm đại độn). Độn Giáp là môn tính toán căn cứ vào sự tiêu trưởng của Âm Dương để đặt ra những nguyên tắc và định lý quyết đoán sự diễn tiến cát hung của sự vật .Trong "tam thức", nếu như Thái Ất thiên về Thiên, nó nghiên cứu sự chuyển động của các tinh tú ảnh hưởng đến Trái Đất thì Độn Giáp, lại thiên về Địa, nó nghiên cứu ảnh hưởng của địa lý, phong thủy đối với con người.
Tuy nhiên trong võ thuật thì người ta dùng thuật ngữ "độn giáp" để chỉ một loại công phu che mắt, biến mình thành người vô hình để tấn công đối phương. Nhưng muốn vậy thì xung quanh đó phải có vật để người có thuật độn giáp dựa vào.
[3] Vô Tích (tiếng Hoa: 无锡市) là một thành phố trực thuộc tỉnh Giang Tô, Trung Quốc.
[4] Giờ mão: Từ 5 giờ - 7 giờ sáng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.