Chương 18: Hồi tưởng
Phá Đầu
13/05/2017
Mở mắt ra, trần nhà trắng muốt, đèn trắng muốt và tường trắng muốt. Hết thảy đều rất quen thuộc.
Một vài chuyện cũ bị kích thích chợt ùa về, giống như tro bụi nằm lặng đã lâu bất tri bất giác bị khuấy đảo, một vài việc nhỏ có khi còn lơ đãng nhớ đến, bây giờ toàn bộ đều xô tới, giống như hơi nước bốc lên nghi ngút từ trong tách trà.
Lần đầu tiên tôi đánh nhau là vì Giản Nhĩ. Khi đó Vương Hiên Dật và Giản Nhĩ vừa trở thành người yêu, tôi vẫn còn chưa kịp động tâm với anh chàng này, hết thảy đều tốt đẹp như trời xanh mây trắng, tươi mát nhu hoà hệt như mấy bộ phim điện ảnh thanh xuân vườn trường.
Lúc ấy tôi và Giản Nhĩ đang cùng đi dạo phố. Thành phố Lâm Tây bé như cái mắt muỗi này kỳ thật chẳng có gì thú vị để đi dạo, cái gọi là đi dạo phố thực chất giống như hoà thượng Thiếu Lâm Tự xuống núi, nói chung là tỏ vẻ ra ngoài hít thở không khí mà thôi. Vì có được chàng hoàng tử hiếm có số một số hai ở Lâm Tây nên Giản Nhĩ lúc nào cũng vui vẻ, luôn riu ra ríu rít như chim non. Tôi là bà mối cũng được hưởng đãi ngộ, nhanh chóng trở thành khuê mật trong khuê mật, bạn bè trong bạn bè của nó, ngay cả mấy chi tiết vụn vặn như nắm tay hôn môi linh tinh gì đấy cũng đem ra kể với tôi. Dù sao thì tôi cũng lớn hơn nó hai tuổi, lúc nghe nó kể, mặc dù đỏ mắt ghen tị nhưng tôi vẫn phải giả bộ thấu tình đạt lí, nói muốn chúc phúc cho hai đứa nó, cũng muốn chỉ dẫn bước tiếp theo. Tôi còn lo chẳng may đến lúc hai đứa này lửa cháy phừng phừng muốn kéo nhau ra ngoài thuê phòng, Giản Nhĩ vẫn còn muốn tôi tư vấn cho, ví dụ như thuê phòng xong rồi thì phải làm gì. Khi đó tôi chỉ đọc tiểu thuyết chính thống, miêu tả đến hôn môi đã là cực hạn, nhắc đến chuyện trên giường thì chính là mông lung đến mức không thể mông lung hơn, đại khái chỉ nói một câu “áo lót rơi xuống đất” rồi sau đó để cho độc giả tự do tưởng tượng. Dù lúc trung học tôi có học qua lớp giáo dục giới tính nhưng để biến lý thuyết thành thực hành thì vẫn còn quá khó. May mà Giản Nhĩ chưa bắt tôi cố vấn về vấn đề này, cũng không có kể cho tôi nghe, cho tới bây giờ, chuyện chúng nó đã lên giường hay chưa vẫn còn là một ẩn số chưa có lời giải đáp.
Diện tích thảm thực vật cũng như bầu không khí ở Lâm Tây mãi mãi mới mẻ ướt át như thế. Tôi với Giản Nhĩ im lặng cùng đi về nhà, bên cạnh có cây cỏ xanh xanh, hai rìa đường còn có hoa dại tím. Bởi vì trường hợp quá mức ấm áp và ngây thơ cho nên tôi nghĩ, nếu lúc này mà không có một cuộc gặp gỡ bất ngờ thì đúng là cô phụ ý trời.
Đâu biết ông trời lại thật sự sắp xếp cho chúng tôi một cuộc gặp gỡ bất ngờ. Bọn tôi bất ngờ gặp phải bọn họ, bọn họ chặn đường bọn tôi. Hai bên không hẹn mà gặp, bọn họ ôm cây đợi thỏ bọn tôi. Chuyện này rất giống với mấy phim Hàn Quốc học đường có chị đại đầu gấu chuyên đi càn quấy đánh nhau bla bla.
Tôi vốn cho rằng sinh viên Lâm Tây thuần hậu chất phác, mặc dù gần đây có sinh viên có ý tưởng thuê phòng những tôi vẫn tin tưởng vững chắc điều này cùng lắm chỉ chứng minh được sinh viên trường chúng tôi vừa thuần hậu chất phác lại vừa hừng hực nhiệt huyết thanh xuân, không ngờ cũng có ngày tụ tập đánh nhau. Nhưng lúc ấy tôi có hơi hưng phấn, nghĩ rằng dù mình không với tới hotboy lạnh lùng như trong phim Hàn Quốc nhưng ít nhất thì cũng phải có cọng cỏ ra đây đứng về phe chính nghĩa.
Giản Nhĩ kích động, run run hỏi bọn họ muốn làm gì.
Tôi thầm nghĩ trong lòng, nếu bọn nó dám nói một câu “Đường này là tao mở, cây này là tao trồng, nếu muốn đi qua thì để tiền lại” thì đúng là phá sạch bấy trí tưởng tượng nãy giờ của tôi rồi.
Quả nhiên bọn nó không phụ lòng tôi, chị đại kiêu căng phách lối bên kia hất cằm lên nói: Rời xa Vương Hiên Dật, bằng không kết cục của mày sẽ như nhánh cây này!
Chị đại này đại khái cũng là đứa mê võ hiệp, tự cho là bẻ một cành cây sẽ khiến người ta phải sợ. Mà tôi nghĩ, nếu cô ta vận công chặt đứt luôn cây đại thụ này thì mới thật sự khiến người ta sợ, không khỏi cảm thấy thất vọng.
Bàn tay lạnh như băng của Giản Nhĩ nắm chặt lấy tay tôi, lại run rẩy nói: Nếu Vương Hiên Dật biết chuyện này, anh ấy sẽ không bỏ qua của các người.
Tôi thật sự rất bội phục Giản Nhĩ, ngay tại thời điểm nước sôi lửa bỏng mà nó có thể phun ra lời thoại ngôn tình như thế này, tự đắp nặn mình thành hình tượng vì yêu quên mình kiên trinh bất khuất. Nhưng nói thật, loại uy hiếp này cùng với câu “Kiếp sau có thành quỷ tao cũng sẽ không bỏ qua cho mày” có điểm giống nhau là đều chẳng mang tính uy hiếp, mà nói không chừng nói ra còn bị người ta cười cho vào mặt.
Chị đại bên kia hừ lạnh, đi lên tát cho Giản Nhĩ một cái: To gan nhỉ, cũng không mở mắt ra xem mày đang uy hiếp ai.
Tôi là hộ hoa sứ giả, lập tức tát trả cho con mẹ kia một cái. Vóc dáng của tôi tính ra còn cao hơn nó, lực từ trên cao đánh xuống rất lớn, lớn đến mức làm tay tôi phát run.
Cuối cùng tôi cũng hối hận vì khi ấy mình để tóc dài đến lưng, nhược điểm hoàn toàn bại lộ trước mắt kẻ địch. Ba nữ sinh phía sau vừa thấy chị đại của mình bị bắt nạt, lập tức xông tới nắm tóc tôi. Màn mở đầu vốn rất khí thế nhanh chóng trở thành khung cảnh đồ sát của quần chúng nhân dân. Vì lúc còn học cấp hai, trường tôi luôn kiểm tra móng tay nên từ bé tôi đã có thói quen không bao giờ nuôi móng. Nhưng đối phương thì lại không có được thói quen tốt như thế, hoặc có thể là sau khi vào học viện Lâm Tây đã quên sạch thói quen này, bộ móng chẳng khác gì bạch cốt trảo, bắt cái gì trúng cái ấy.
Dù sao tôi cũng là con nhà quân nhân, sức chiến đấu dẻo dai bền bỉ. Tuy tóc bị giật đau nhưng tay chân vẫn rất linh hoạt, tôi đá bay hai con phía sau, con còn lại không biết học được ở đâu quái chiêu, lùi ra xa chạy lấy đà rồi xông tới, nhảy lên trên người tôi, cho tôi một cái ôm thắm thiết. Tôi còn chưa kịp thấy rõ tình huống, nó đã chụp vào cổ tôi một cái.
Đại khái là ban nãy tôi gấu quá, cho nên cái đám này quên luôn mục đích đi đánh nhau hôm nay, tất cả đều xông về phía tôi, để lại một mình Giản Nhĩ đứng bên ngoài khóc lóc: Đừng đánh nữa đừng đánh nữa.
Cổ tôi vừa nóng vừa đau, đẩy cái đứa đang ôm mình ra, nắm lấy cánh tay to bè của đứa cầm đầu quất vào mặt nó. Hai đứa bị đá bay ban nãy cũng xông tới giải cứu cho chị đại, một đứa có giọng nói rất to, phân tán lực chú ý của Giản Nhĩ. Giản Nhĩ hét lên thảm thiết, tôi bị phân tâm, cuối cùng bị chúng nó quật ngã.
Nhưng vào lúc này, tôi bỗng nhiên nhớ ra, trong túi của tôi còn có một con dao gọt hoa quả hôm nay vừa mua được với giá 5 đồng trong siêu thị. Dù không sắc lắm nhưng cũng đủ doạ người.
Tôi nhanh chóng đứng lên cầm lấy đầu đứa kia, để con dao loe loé trên mặt nó, tiếng đánh nhau, tiếng khóc thét của Giản Nhĩ im bặt, cả thế giới bỗng trở nên yên tĩnh.
Kỳ thật tay cầm dao của tôi vẫn luôn phát run. Nếu con người ta không bị dồn đến bước đường cùng, tuyệt đối sẽ không xuất ra vũ khí có tính sát thương. Con dao gọt hoa quả giá 5 đồng này hôm nay trở thành vũ khí chiến đấu cũng là điều mà tôi không tài nào tưởng tượng được.
Tám nữ sinh này thấy trên mặt tôi có vết máu, trên cổ có dấu cào của móng tay, quan trọng nhất là trên tay tôi còn có con dao làm người ta kinh tâm động phách, không cam lòng rút lui.
Tôi thấy chúng biến mất ở cuối đường, hai chân bỗng vô lực, ngã ngồi dưới đất, tay run rẩy. Bên cạnh là Giản Nhĩ tóc tai bù xù, khóc rấm rứt như thiếu nữ yêu nước bị quỷ Nhật Bản vùi hoa dập liễu trong mấy phim thời chiến.
Tôi còn chưa nghĩ ra nên đi đâu, vì thế thu dọn lại, kéo Giản Nhĩ lên, đi về phía bệnh viện gần đó. Tôi không biết mình có bị nội thương không, cũng không xác định Giản Nhĩ có bị không, tốt nhất là tới bệnh viện kiểm tra vẫn yên tâm hơn.
Một vài chuyện cũ bị kích thích chợt ùa về, giống như tro bụi nằm lặng đã lâu bất tri bất giác bị khuấy đảo, một vài việc nhỏ có khi còn lơ đãng nhớ đến, bây giờ toàn bộ đều xô tới, giống như hơi nước bốc lên nghi ngút từ trong tách trà.
Lần đầu tiên tôi đánh nhau là vì Giản Nhĩ. Khi đó Vương Hiên Dật và Giản Nhĩ vừa trở thành người yêu, tôi vẫn còn chưa kịp động tâm với anh chàng này, hết thảy đều tốt đẹp như trời xanh mây trắng, tươi mát nhu hoà hệt như mấy bộ phim điện ảnh thanh xuân vườn trường.
Lúc ấy tôi và Giản Nhĩ đang cùng đi dạo phố. Thành phố Lâm Tây bé như cái mắt muỗi này kỳ thật chẳng có gì thú vị để đi dạo, cái gọi là đi dạo phố thực chất giống như hoà thượng Thiếu Lâm Tự xuống núi, nói chung là tỏ vẻ ra ngoài hít thở không khí mà thôi. Vì có được chàng hoàng tử hiếm có số một số hai ở Lâm Tây nên Giản Nhĩ lúc nào cũng vui vẻ, luôn riu ra ríu rít như chim non. Tôi là bà mối cũng được hưởng đãi ngộ, nhanh chóng trở thành khuê mật trong khuê mật, bạn bè trong bạn bè của nó, ngay cả mấy chi tiết vụn vặn như nắm tay hôn môi linh tinh gì đấy cũng đem ra kể với tôi. Dù sao thì tôi cũng lớn hơn nó hai tuổi, lúc nghe nó kể, mặc dù đỏ mắt ghen tị nhưng tôi vẫn phải giả bộ thấu tình đạt lí, nói muốn chúc phúc cho hai đứa nó, cũng muốn chỉ dẫn bước tiếp theo. Tôi còn lo chẳng may đến lúc hai đứa này lửa cháy phừng phừng muốn kéo nhau ra ngoài thuê phòng, Giản Nhĩ vẫn còn muốn tôi tư vấn cho, ví dụ như thuê phòng xong rồi thì phải làm gì. Khi đó tôi chỉ đọc tiểu thuyết chính thống, miêu tả đến hôn môi đã là cực hạn, nhắc đến chuyện trên giường thì chính là mông lung đến mức không thể mông lung hơn, đại khái chỉ nói một câu “áo lót rơi xuống đất” rồi sau đó để cho độc giả tự do tưởng tượng. Dù lúc trung học tôi có học qua lớp giáo dục giới tính nhưng để biến lý thuyết thành thực hành thì vẫn còn quá khó. May mà Giản Nhĩ chưa bắt tôi cố vấn về vấn đề này, cũng không có kể cho tôi nghe, cho tới bây giờ, chuyện chúng nó đã lên giường hay chưa vẫn còn là một ẩn số chưa có lời giải đáp.
Diện tích thảm thực vật cũng như bầu không khí ở Lâm Tây mãi mãi mới mẻ ướt át như thế. Tôi với Giản Nhĩ im lặng cùng đi về nhà, bên cạnh có cây cỏ xanh xanh, hai rìa đường còn có hoa dại tím. Bởi vì trường hợp quá mức ấm áp và ngây thơ cho nên tôi nghĩ, nếu lúc này mà không có một cuộc gặp gỡ bất ngờ thì đúng là cô phụ ý trời.
Đâu biết ông trời lại thật sự sắp xếp cho chúng tôi một cuộc gặp gỡ bất ngờ. Bọn tôi bất ngờ gặp phải bọn họ, bọn họ chặn đường bọn tôi. Hai bên không hẹn mà gặp, bọn họ ôm cây đợi thỏ bọn tôi. Chuyện này rất giống với mấy phim Hàn Quốc học đường có chị đại đầu gấu chuyên đi càn quấy đánh nhau bla bla.
Tôi vốn cho rằng sinh viên Lâm Tây thuần hậu chất phác, mặc dù gần đây có sinh viên có ý tưởng thuê phòng những tôi vẫn tin tưởng vững chắc điều này cùng lắm chỉ chứng minh được sinh viên trường chúng tôi vừa thuần hậu chất phác lại vừa hừng hực nhiệt huyết thanh xuân, không ngờ cũng có ngày tụ tập đánh nhau. Nhưng lúc ấy tôi có hơi hưng phấn, nghĩ rằng dù mình không với tới hotboy lạnh lùng như trong phim Hàn Quốc nhưng ít nhất thì cũng phải có cọng cỏ ra đây đứng về phe chính nghĩa.
Giản Nhĩ kích động, run run hỏi bọn họ muốn làm gì.
Tôi thầm nghĩ trong lòng, nếu bọn nó dám nói một câu “Đường này là tao mở, cây này là tao trồng, nếu muốn đi qua thì để tiền lại” thì đúng là phá sạch bấy trí tưởng tượng nãy giờ của tôi rồi.
Quả nhiên bọn nó không phụ lòng tôi, chị đại kiêu căng phách lối bên kia hất cằm lên nói: Rời xa Vương Hiên Dật, bằng không kết cục của mày sẽ như nhánh cây này!
Chị đại này đại khái cũng là đứa mê võ hiệp, tự cho là bẻ một cành cây sẽ khiến người ta phải sợ. Mà tôi nghĩ, nếu cô ta vận công chặt đứt luôn cây đại thụ này thì mới thật sự khiến người ta sợ, không khỏi cảm thấy thất vọng.
Bàn tay lạnh như băng của Giản Nhĩ nắm chặt lấy tay tôi, lại run rẩy nói: Nếu Vương Hiên Dật biết chuyện này, anh ấy sẽ không bỏ qua của các người.
Tôi thật sự rất bội phục Giản Nhĩ, ngay tại thời điểm nước sôi lửa bỏng mà nó có thể phun ra lời thoại ngôn tình như thế này, tự đắp nặn mình thành hình tượng vì yêu quên mình kiên trinh bất khuất. Nhưng nói thật, loại uy hiếp này cùng với câu “Kiếp sau có thành quỷ tao cũng sẽ không bỏ qua cho mày” có điểm giống nhau là đều chẳng mang tính uy hiếp, mà nói không chừng nói ra còn bị người ta cười cho vào mặt.
Chị đại bên kia hừ lạnh, đi lên tát cho Giản Nhĩ một cái: To gan nhỉ, cũng không mở mắt ra xem mày đang uy hiếp ai.
Tôi là hộ hoa sứ giả, lập tức tát trả cho con mẹ kia một cái. Vóc dáng của tôi tính ra còn cao hơn nó, lực từ trên cao đánh xuống rất lớn, lớn đến mức làm tay tôi phát run.
Cuối cùng tôi cũng hối hận vì khi ấy mình để tóc dài đến lưng, nhược điểm hoàn toàn bại lộ trước mắt kẻ địch. Ba nữ sinh phía sau vừa thấy chị đại của mình bị bắt nạt, lập tức xông tới nắm tóc tôi. Màn mở đầu vốn rất khí thế nhanh chóng trở thành khung cảnh đồ sát của quần chúng nhân dân. Vì lúc còn học cấp hai, trường tôi luôn kiểm tra móng tay nên từ bé tôi đã có thói quen không bao giờ nuôi móng. Nhưng đối phương thì lại không có được thói quen tốt như thế, hoặc có thể là sau khi vào học viện Lâm Tây đã quên sạch thói quen này, bộ móng chẳng khác gì bạch cốt trảo, bắt cái gì trúng cái ấy.
Dù sao tôi cũng là con nhà quân nhân, sức chiến đấu dẻo dai bền bỉ. Tuy tóc bị giật đau nhưng tay chân vẫn rất linh hoạt, tôi đá bay hai con phía sau, con còn lại không biết học được ở đâu quái chiêu, lùi ra xa chạy lấy đà rồi xông tới, nhảy lên trên người tôi, cho tôi một cái ôm thắm thiết. Tôi còn chưa kịp thấy rõ tình huống, nó đã chụp vào cổ tôi một cái.
Đại khái là ban nãy tôi gấu quá, cho nên cái đám này quên luôn mục đích đi đánh nhau hôm nay, tất cả đều xông về phía tôi, để lại một mình Giản Nhĩ đứng bên ngoài khóc lóc: Đừng đánh nữa đừng đánh nữa.
Cổ tôi vừa nóng vừa đau, đẩy cái đứa đang ôm mình ra, nắm lấy cánh tay to bè của đứa cầm đầu quất vào mặt nó. Hai đứa bị đá bay ban nãy cũng xông tới giải cứu cho chị đại, một đứa có giọng nói rất to, phân tán lực chú ý của Giản Nhĩ. Giản Nhĩ hét lên thảm thiết, tôi bị phân tâm, cuối cùng bị chúng nó quật ngã.
Nhưng vào lúc này, tôi bỗng nhiên nhớ ra, trong túi của tôi còn có một con dao gọt hoa quả hôm nay vừa mua được với giá 5 đồng trong siêu thị. Dù không sắc lắm nhưng cũng đủ doạ người.
Tôi nhanh chóng đứng lên cầm lấy đầu đứa kia, để con dao loe loé trên mặt nó, tiếng đánh nhau, tiếng khóc thét của Giản Nhĩ im bặt, cả thế giới bỗng trở nên yên tĩnh.
Kỳ thật tay cầm dao của tôi vẫn luôn phát run. Nếu con người ta không bị dồn đến bước đường cùng, tuyệt đối sẽ không xuất ra vũ khí có tính sát thương. Con dao gọt hoa quả giá 5 đồng này hôm nay trở thành vũ khí chiến đấu cũng là điều mà tôi không tài nào tưởng tượng được.
Tám nữ sinh này thấy trên mặt tôi có vết máu, trên cổ có dấu cào của móng tay, quan trọng nhất là trên tay tôi còn có con dao làm người ta kinh tâm động phách, không cam lòng rút lui.
Tôi thấy chúng biến mất ở cuối đường, hai chân bỗng vô lực, ngã ngồi dưới đất, tay run rẩy. Bên cạnh là Giản Nhĩ tóc tai bù xù, khóc rấm rứt như thiếu nữ yêu nước bị quỷ Nhật Bản vùi hoa dập liễu trong mấy phim thời chiến.
Tôi còn chưa nghĩ ra nên đi đâu, vì thế thu dọn lại, kéo Giản Nhĩ lên, đi về phía bệnh viện gần đó. Tôi không biết mình có bị nội thương không, cũng không xác định Giản Nhĩ có bị không, tốt nhất là tới bệnh viện kiểm tra vẫn yên tâm hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.