Chương 22: Mạt chược
Phá Đầu
24/04/2018
Vương Hiên Dật là kẻ không an phận, tự dưng lại kể ra mấy chuyện đâu
đâu giữa bầu không khí hoà hợp thế này, đúng là khiến tôi hao tâm tổn
trí.
Vì thế, tôi học theo dáng vẻ bốn lạng đánh nghìn cân của anh Lâm khi uống rượu với khách, thản nhiên nói: Có gì lạ đâu, mấy người ở cạnh tôi bao nhiêu năm rồi mà không phát hiện ra hả? Bí mật này tôi giấu trong lòng từ rất lâu rồi. Kỳ thật ấy mà, Chu Lâm Lâm, tao thích mày đến chết đi sống lại luôn ấy, ngày mày kết hôn, tao nghĩ nước mắt cả đời này của tao cũng bị vắt kiệt rồi. Chúng ta là thanh mai trúc mã ngần ấy năm, cuối cùng vì một thằng đàn ông mà mày vứt bỏ tao. Tiểu thuyết viết, ngẩng đầu, nước mắt sẽ không rớt ra ngoài mà chảy ngược vào tim. Đáng tiếc mấy bà tác giả đó chưa từng rơi nước mắt nhiều như vậy, quang sáng tạo mỹ cảm, cũng không chú trọng tính hiện thực. Trên thực tế, vừa ngẩng đầu, nước mắt càng chảy nhiều hơn, giống như đứa con nít bị ngã, nói chung là còn có thể bắn ra bên ngoài theo độ cong như đồ thị parapol.
A Bảo quên cả bốc bài, thẫn thờ nhìn tôi. Nhìn tôi đến vô vọng rồi lại quay sang thẫn thờ nhìn Lâm Lâm.
Lâm Lâm sốt ruột: Anh nhìn cái gì? Bốc bài đi, em đang chờ đấy.
A Bảo chỉ vào tôi, nói với Lâm Lâm: Ối trời, em có còn là phụ nữ không vậy? Yêu Tử người ta tỏ tình với em kìa, không thấy sợ à? Chẳng lẽ em không biết là ngoài ý muốn sao? Hay là em biết từ lâu rồi? Sao cái chuyện này phức tạp như vòng giải trí vậy?
A Bảo này quả không hổ danh tổ ba người chim lợn, dồi dào tinh thần tìm hiểu thông tin, hỏi vấn đề sắc bén đúng chỗ làm cho người ta khó trả lời.
Lâm Lâm khinh thường nói: Nếu là Les, em cũng thế đấy. Anh không nhìn xem đức hạnh của nó thế nào, có giống Les á hả? Còn nữa, ngẩng đầu mà vẫn rơi lệ thì phải học Hoa Trạch Loại nhé, đổi chiều xà đơn, để bi thương chảy ngược vào lòng ấy.
Tôi thấy người bốn lạng đánh nghìn cân phải là Lâm Lâm mới đúng. Khuê mật là như vậy. Không cần giải thích, không cần biện giải, chuyện gì cũng hiểu, câu nào nói vui câu nào nói thật đều biết rõ.
Tôi cười với A Bảo: Anh đánh mau đi. Cho dù Lâm Lâm không tin em. Chỉ cần mọi người biết, em từng thích nó, ngày nó kết hôn rơi không ít nước mắt là được rồi.
Lâm Lâm nói: Ngày em kết hôn á, nó khóc còn thảm hơn cả bố mẹ em nữa, người khác còn tưởng rằng bọn em là người yêu thật luôn ấy. Anh nói xem, có phải là nó khóc vì sợ sau này không ai cùng độc thân với nó nữa không? Ôi trời moẹ khóc như có tang luôn! Mọi người cứ xem đi, sau này nếu em đi trước nó một bước, phỏng chừng nó cũng không khóc dữ thế đâu.
Tôi cười ha ha. A Bảo ngẫm lại, bán tín bán nghi nhìn hai người tôi, sau đó đánh ra một quân.
Vương Hiên Dật ngồi bên cạnh cười nhẹ.
Cái đề tài này vốn dĩ bắt đầu từ anh ta, thế mà cái vị khởi xướng nên lại hời hợt chẳng có tí trách nhiệm nào, cứ như là không liên quan đến mình, tôi thấy hơi mất hứng, nói: Nếu lúc đó không liên quan đến cậu thì mọi chuyện đã chẳng kéo dài lâu như thế đâu. Cậu vốn đã là tiêu điểm rồi, tôi lại vô tình dây vào, cuối cùng nó trở nên phức tạp như vậy đấy. Tôi bảo tự dưng cậu đẹp trai thế làm gì hả?
Câu cuối cùng là nghiêm túc thốt ra từ tâm can nhưng không hiểu sao lúc nghe lại đặc biệt tán tỉnh. Mắt Lâm Lâm loé lên lục quang, cứ như là tôi nói hộ suy nghĩ trong lòng nó ấy.
Vương Hiên Dật đảo xúc xắc, nói: Tôi lại thấy mình phải may mắn lắm mới được trở thành đề tài bàn tán cùng cậu trong suốt mấy năm đại học, mặc dù số lần cùng xuất hiện không nhiều lắm.
Phải rồi, vụ đồng tính vừa mới lắng xuống, dư luận lại một lần nữa xôn xao khi mùa vũ hội cuối năm tới. Nguyên nhân thì được truyền như này: “Vương Hiên Dật lần đầu tiên chủ động mời bạn nhảy, đối tượng là một cô nàng Lesbian”, đúng là làm cho quần chúng nam sinh nữ sinh sôi trào. Nam sinh nhiệt huyết sôi trào, nữ sinh nước mắt sôi trào. Không biết đoạn clip tôi và anh ta cùng khiêu vũ bị một bạn học không biết là ai đăng lên website trường có còn không nữa. Nếu có cơ hội, tôi rất muốn xem vẻ mặt của mình lúc ấy nó như nào. Căng thẳng hay vui sướng? Động tình hay lạnh lùng? Bất an hay bình tĩnh? Còn Vương Hiên Dật thì sao? Thờ ơ hay trìu mến? Khinh bỉ hay quý trọng ? Xem diễn hay nhập diễn?
Ôi, tuổi thanh xuân ấy mà, nhìn lại luôn có sự chua chát cay đắng. Sự thật không ai biết cuối cùng đi hỏi lại biết, thật đáng thương cảm. Tôi nghĩ đám bạn học và A Bảo nảy sinh lòng thương cảm là vì không có cách nào tìm ra chân tướng xem tôi có thật sự là Lesbian hay không, nghĩ tới một đám người thương cảm, tôi thấy mình chẳng qua chỉ là một góc của núi băng, một con phố của Thượng Hải, cuối cùng cũng thấy bình thường trở lại. Chuyện này chứng mình, đau khổ mới là thứ có giá trị nhất.
Tôi đáp lễ: Em Hiên Dật à, điều may mắn nhất của chúng ta là fan club đều có chung tính chất ấy, thật sự là không dễ dàng đâu. Nói xem, chúng ta có quá khứ chung chạ nhiều như vậy, thế mà lúc đến Bắc Kinh cậu lại chẳng nhận ra tôi, đúng là không được nhé.
Tay cầm bài của Vương Hiên Dật hơi run lên, sau đó nói: Là cậu thay đổi nhiều quá, sao trách tôi được. Không phải cậu nhận ra tôi là được rồi sao?
Tôi nghĩ Vương Hiên Dật đúng là trợn mắt nói dối, từ lúc tốt nghiệp tiểu học cho đến khi lần đầu có kinh nguyệt, khuôn mặt này của tôi cứ như lão yêu ngàn năm chẳng có gì thay đổi. Vì bề ngoài quá mức trưởng thành mà lúc học sơ trung, còn có thầy giáo lầm tưởng tôi cũng là giáo viên, không để ý đến việc diễn tập trong một tháng, sau đó thì lén tiếp cận, còn đưa cho tôi tờ giấy ghi số điện thoại, cho đến khi có buổi dự giờ, tôi đứng lên trả lời vấn đề mình đã nghe 10 lần, thầy giáo này mới đột nhiên tinh ngộ, hối hận không kịp, một đời dâm dân, cẩn thận mấy cũng sảy chân sai sót, đúng là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Cho nên mới nói, gái mười tám thay đổi cái quỷ gì hả: Xém nữa là tôi cũng chẳng nhận ra cậu luôn. Không ngờ tốt nghiệp đại học còn có thể tiếp tục phát dục. Nói văn vẻ thì chính là, hình tán thần không tan
Vương Hiên Dật nhìn tôi bằng ánh mắt sâu như biển. Nhà dưới A Bảo nói “Tự bát, thuần một sắc, một long”, tôi và Lâm Lâm không hẹn mà cùng ngó sang xem xét quân bài của A Bảo, sợ anh ta trá hồ, sau khi chứng thực, quả nhiên hai đứa tôi tổn thất nghiêm trọng, hất bài ra, làm bộ không thấy rõ, không cho qua.
A Bảo trợn mắt, tội nghiệp là mắt anh ta không được to cho lắm, có trừng thêm cũng chỉ ngang ngửa với Châu Kiệt Luân thôi, thế là bị bơ. A Bảo oán niệm phừng phừng nhìn Vương Hiên Dật, không ngờ Vương Hiên Dật lại nói một câu: Lúc ấy em đang tự nghĩ xem cái hình tán thần không tan của mình nó như thế nào, không để ý bài của anh lắm.
Đỉnh cao của sự dung túng chính là sự im lặng. Hai đứa tôi tẩy trắng thay đen thành công, lại chơi thêm ván nữa.
Sau đó, A Bảo bị vây khốn trong cảm xúc bi phẫn không tài nào kiềm chế nổi. Thế là chủ đề đêm đó của chúng tôi là “How to trấn áp sự khởi nghĩa của đồng chí A Bảo”. Cuối cùng lúc tôi và Lâm Lâm lại diss A Bảo làm anh ta không khống chế được cảm xúc lần nữa, hoạt động chơi bài của đêm đó coi như kết thúc.
Tiễn bước A Bảo và Lâm Lâm ra về, Vương Hiên Dật giúp tôi dọn dẹp lại đống bầy bừa trong phòng khách, còn nhân tiện pha cho tôi một ly sữa nóng. Tôi thầm nghĩ, anh ta vẫn còn nợ tôi 2 đồng tiền mạt chược, sữa này có là đương nhiên, thế là yên tâm uống. Vương Hiên Dật nhìn tôi uống sữa, thấp giọng nói: Khi đó cô có thể nhận ra tôi, tôi thấy rất cảm kích.
Tôi nhíu mày nhìn anh ta: Có phải cậu không có bạn bè gì không, cô dơn lắm hả? Chuyện này thì có cái gì mà thấy cảm kích?
Vương Hiên Dật tựa vào khung cửa, rũ mắt đau thương: Lúc chưa yêu gọi là cô đơn, yêu rồi thì không còn cô đơn nữa, là tịch mịch.
Tôi nghe xong mà run rẩy. Đúng là văn chương bóng bẩy, làm cho người nghe cũng thấy thương cân động cốt.
Vì thế, tôi học theo dáng vẻ bốn lạng đánh nghìn cân của anh Lâm khi uống rượu với khách, thản nhiên nói: Có gì lạ đâu, mấy người ở cạnh tôi bao nhiêu năm rồi mà không phát hiện ra hả? Bí mật này tôi giấu trong lòng từ rất lâu rồi. Kỳ thật ấy mà, Chu Lâm Lâm, tao thích mày đến chết đi sống lại luôn ấy, ngày mày kết hôn, tao nghĩ nước mắt cả đời này của tao cũng bị vắt kiệt rồi. Chúng ta là thanh mai trúc mã ngần ấy năm, cuối cùng vì một thằng đàn ông mà mày vứt bỏ tao. Tiểu thuyết viết, ngẩng đầu, nước mắt sẽ không rớt ra ngoài mà chảy ngược vào tim. Đáng tiếc mấy bà tác giả đó chưa từng rơi nước mắt nhiều như vậy, quang sáng tạo mỹ cảm, cũng không chú trọng tính hiện thực. Trên thực tế, vừa ngẩng đầu, nước mắt càng chảy nhiều hơn, giống như đứa con nít bị ngã, nói chung là còn có thể bắn ra bên ngoài theo độ cong như đồ thị parapol.
A Bảo quên cả bốc bài, thẫn thờ nhìn tôi. Nhìn tôi đến vô vọng rồi lại quay sang thẫn thờ nhìn Lâm Lâm.
Lâm Lâm sốt ruột: Anh nhìn cái gì? Bốc bài đi, em đang chờ đấy.
A Bảo chỉ vào tôi, nói với Lâm Lâm: Ối trời, em có còn là phụ nữ không vậy? Yêu Tử người ta tỏ tình với em kìa, không thấy sợ à? Chẳng lẽ em không biết là ngoài ý muốn sao? Hay là em biết từ lâu rồi? Sao cái chuyện này phức tạp như vòng giải trí vậy?
A Bảo này quả không hổ danh tổ ba người chim lợn, dồi dào tinh thần tìm hiểu thông tin, hỏi vấn đề sắc bén đúng chỗ làm cho người ta khó trả lời.
Lâm Lâm khinh thường nói: Nếu là Les, em cũng thế đấy. Anh không nhìn xem đức hạnh của nó thế nào, có giống Les á hả? Còn nữa, ngẩng đầu mà vẫn rơi lệ thì phải học Hoa Trạch Loại nhé, đổi chiều xà đơn, để bi thương chảy ngược vào lòng ấy.
Tôi thấy người bốn lạng đánh nghìn cân phải là Lâm Lâm mới đúng. Khuê mật là như vậy. Không cần giải thích, không cần biện giải, chuyện gì cũng hiểu, câu nào nói vui câu nào nói thật đều biết rõ.
Tôi cười với A Bảo: Anh đánh mau đi. Cho dù Lâm Lâm không tin em. Chỉ cần mọi người biết, em từng thích nó, ngày nó kết hôn rơi không ít nước mắt là được rồi.
Lâm Lâm nói: Ngày em kết hôn á, nó khóc còn thảm hơn cả bố mẹ em nữa, người khác còn tưởng rằng bọn em là người yêu thật luôn ấy. Anh nói xem, có phải là nó khóc vì sợ sau này không ai cùng độc thân với nó nữa không? Ôi trời moẹ khóc như có tang luôn! Mọi người cứ xem đi, sau này nếu em đi trước nó một bước, phỏng chừng nó cũng không khóc dữ thế đâu.
Tôi cười ha ha. A Bảo ngẫm lại, bán tín bán nghi nhìn hai người tôi, sau đó đánh ra một quân.
Vương Hiên Dật ngồi bên cạnh cười nhẹ.
Cái đề tài này vốn dĩ bắt đầu từ anh ta, thế mà cái vị khởi xướng nên lại hời hợt chẳng có tí trách nhiệm nào, cứ như là không liên quan đến mình, tôi thấy hơi mất hứng, nói: Nếu lúc đó không liên quan đến cậu thì mọi chuyện đã chẳng kéo dài lâu như thế đâu. Cậu vốn đã là tiêu điểm rồi, tôi lại vô tình dây vào, cuối cùng nó trở nên phức tạp như vậy đấy. Tôi bảo tự dưng cậu đẹp trai thế làm gì hả?
Câu cuối cùng là nghiêm túc thốt ra từ tâm can nhưng không hiểu sao lúc nghe lại đặc biệt tán tỉnh. Mắt Lâm Lâm loé lên lục quang, cứ như là tôi nói hộ suy nghĩ trong lòng nó ấy.
Vương Hiên Dật đảo xúc xắc, nói: Tôi lại thấy mình phải may mắn lắm mới được trở thành đề tài bàn tán cùng cậu trong suốt mấy năm đại học, mặc dù số lần cùng xuất hiện không nhiều lắm.
Phải rồi, vụ đồng tính vừa mới lắng xuống, dư luận lại một lần nữa xôn xao khi mùa vũ hội cuối năm tới. Nguyên nhân thì được truyền như này: “Vương Hiên Dật lần đầu tiên chủ động mời bạn nhảy, đối tượng là một cô nàng Lesbian”, đúng là làm cho quần chúng nam sinh nữ sinh sôi trào. Nam sinh nhiệt huyết sôi trào, nữ sinh nước mắt sôi trào. Không biết đoạn clip tôi và anh ta cùng khiêu vũ bị một bạn học không biết là ai đăng lên website trường có còn không nữa. Nếu có cơ hội, tôi rất muốn xem vẻ mặt của mình lúc ấy nó như nào. Căng thẳng hay vui sướng? Động tình hay lạnh lùng? Bất an hay bình tĩnh? Còn Vương Hiên Dật thì sao? Thờ ơ hay trìu mến? Khinh bỉ hay quý trọng ? Xem diễn hay nhập diễn?
Ôi, tuổi thanh xuân ấy mà, nhìn lại luôn có sự chua chát cay đắng. Sự thật không ai biết cuối cùng đi hỏi lại biết, thật đáng thương cảm. Tôi nghĩ đám bạn học và A Bảo nảy sinh lòng thương cảm là vì không có cách nào tìm ra chân tướng xem tôi có thật sự là Lesbian hay không, nghĩ tới một đám người thương cảm, tôi thấy mình chẳng qua chỉ là một góc của núi băng, một con phố của Thượng Hải, cuối cùng cũng thấy bình thường trở lại. Chuyện này chứng mình, đau khổ mới là thứ có giá trị nhất.
Tôi đáp lễ: Em Hiên Dật à, điều may mắn nhất của chúng ta là fan club đều có chung tính chất ấy, thật sự là không dễ dàng đâu. Nói xem, chúng ta có quá khứ chung chạ nhiều như vậy, thế mà lúc đến Bắc Kinh cậu lại chẳng nhận ra tôi, đúng là không được nhé.
Tay cầm bài của Vương Hiên Dật hơi run lên, sau đó nói: Là cậu thay đổi nhiều quá, sao trách tôi được. Không phải cậu nhận ra tôi là được rồi sao?
Tôi nghĩ Vương Hiên Dật đúng là trợn mắt nói dối, từ lúc tốt nghiệp tiểu học cho đến khi lần đầu có kinh nguyệt, khuôn mặt này của tôi cứ như lão yêu ngàn năm chẳng có gì thay đổi. Vì bề ngoài quá mức trưởng thành mà lúc học sơ trung, còn có thầy giáo lầm tưởng tôi cũng là giáo viên, không để ý đến việc diễn tập trong một tháng, sau đó thì lén tiếp cận, còn đưa cho tôi tờ giấy ghi số điện thoại, cho đến khi có buổi dự giờ, tôi đứng lên trả lời vấn đề mình đã nghe 10 lần, thầy giáo này mới đột nhiên tinh ngộ, hối hận không kịp, một đời dâm dân, cẩn thận mấy cũng sảy chân sai sót, đúng là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Cho nên mới nói, gái mười tám thay đổi cái quỷ gì hả: Xém nữa là tôi cũng chẳng nhận ra cậu luôn. Không ngờ tốt nghiệp đại học còn có thể tiếp tục phát dục. Nói văn vẻ thì chính là, hình tán thần không tan
Vương Hiên Dật nhìn tôi bằng ánh mắt sâu như biển. Nhà dưới A Bảo nói “Tự bát, thuần một sắc, một long”, tôi và Lâm Lâm không hẹn mà cùng ngó sang xem xét quân bài của A Bảo, sợ anh ta trá hồ, sau khi chứng thực, quả nhiên hai đứa tôi tổn thất nghiêm trọng, hất bài ra, làm bộ không thấy rõ, không cho qua.
A Bảo trợn mắt, tội nghiệp là mắt anh ta không được to cho lắm, có trừng thêm cũng chỉ ngang ngửa với Châu Kiệt Luân thôi, thế là bị bơ. A Bảo oán niệm phừng phừng nhìn Vương Hiên Dật, không ngờ Vương Hiên Dật lại nói một câu: Lúc ấy em đang tự nghĩ xem cái hình tán thần không tan của mình nó như thế nào, không để ý bài của anh lắm.
Đỉnh cao của sự dung túng chính là sự im lặng. Hai đứa tôi tẩy trắng thay đen thành công, lại chơi thêm ván nữa.
Sau đó, A Bảo bị vây khốn trong cảm xúc bi phẫn không tài nào kiềm chế nổi. Thế là chủ đề đêm đó của chúng tôi là “How to trấn áp sự khởi nghĩa của đồng chí A Bảo”. Cuối cùng lúc tôi và Lâm Lâm lại diss A Bảo làm anh ta không khống chế được cảm xúc lần nữa, hoạt động chơi bài của đêm đó coi như kết thúc.
Tiễn bước A Bảo và Lâm Lâm ra về, Vương Hiên Dật giúp tôi dọn dẹp lại đống bầy bừa trong phòng khách, còn nhân tiện pha cho tôi một ly sữa nóng. Tôi thầm nghĩ, anh ta vẫn còn nợ tôi 2 đồng tiền mạt chược, sữa này có là đương nhiên, thế là yên tâm uống. Vương Hiên Dật nhìn tôi uống sữa, thấp giọng nói: Khi đó cô có thể nhận ra tôi, tôi thấy rất cảm kích.
Tôi nhíu mày nhìn anh ta: Có phải cậu không có bạn bè gì không, cô dơn lắm hả? Chuyện này thì có cái gì mà thấy cảm kích?
Vương Hiên Dật tựa vào khung cửa, rũ mắt đau thương: Lúc chưa yêu gọi là cô đơn, yêu rồi thì không còn cô đơn nữa, là tịch mịch.
Tôi nghe xong mà run rẩy. Đúng là văn chương bóng bẩy, làm cho người nghe cũng thấy thương cân động cốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.