Chương 19: THẬT MAY, VÌ NĂM NAY CÓ NGƯỜI.
Chi Chi
28/09/2023
Hôm sau, tôi nghỉ học. Tôi không nói với mẹ lý do, tôi cũng chẳng còn thân thiết trò chuyện nhiều với mẹ nữa. Nhưng mẹ bận, với cả khi tôi về nhà này lần đầu tôi cũng xa cách như vậy, rồi cả nghỉ học không lý do cũng có, cho nên mẹ đã không hỏi nhiều. Mẹ tưởng tôi vẫn bình thường, nên sáng sớm mẹ đã đi làm. Dạo gần đây, mẹ có dự án khá quan trọng.
Cũng tốt. Tôi cần thời gian để bình tĩnh lại, để suy nghĩ nhiều chuyện quan trọng khác. Không có ai làm phiền, không có ai tác động, như vậy tôi càng có thể dễ thông suốt hơn. Chỉ là lần này, vấn đề tôi phải đối mặt phức tạp hơn là tôi nghĩ.
Tôi ngồi xuống sàn nhà, dựa lưng vào giường, tay ôm con gấu bông màu hồng to tướng. Tôi cứ ngồi như thế, ngẩn ngơ vô định.
Tôi nghe thấy tiếng chuông cửa, hẳn là có ai đó đến. Nhưng vậy thì sao? Chẳng liên quan gì tới tôi hết! Cứ giả vờ như đang đi vắng đi.
Quả nhiên, chuông kêu hồi lâu thì ngừng. Tôi vẫn giữ nguyên tư thế cũ, chẳng xi nhê chút nào. Đột nhiên, tiếng cửa kính vỡ vang lên, rất gần. Tôi giật mình đứng bật dậy, vứt con gấu bông ra, hướng mắt về phía ban công. Nơi đó có một người đang đứng, chân giơ lên chưa kịp hạ. Đầu mũi chân là lỗ thủng của mảnh vỡ.
Dáng người cao cao, đứng ngược với nắng nên chỉ mơ hồ nhìn thấy nét trên mặt. Người đó hạ chân, cúi người thò tay qua lỗ thủng để mở chốt bên trong, sau đó nhún người một cái nhảy vào, thành công lách qua các mảnh vỡ.
Tôi vẫn đứng như trời trồng, rõ ràng chẳng thể tin nổi những gì mình vừa nhìn thấy.
- Cậu...
- Cậu cái gì mà cậu? Nhắn tin không trả lời, gọi điện thì thuê bao. Tự ý bỏ học không có lý do, gọi cửa thì không thèm ra mở! Cậu chơi cái trò gì thế? Muốn dọa tớ sao? - Hoàng nhăn nhó mặt mày tuôn một tràng dài. Vừa nói vừa nhìn tôi một lượt, mặt hơn giãn ra chút chút. - May là cậu không có vấn đề gì nên tớ sẽ bỏ qua lần này.
- Cậu tới làm gì?
Đang trong giờ học, không lẽ tên này bỏ dở chạy đến đây? Cặp sách cũng không thấy nữa.
- Không phải vì không liên lạc được nên lo cho cậu sao?? - Hoàng trừng lớn mắt.
- Về đi. - Tôi nghiêng đầu tránh ánh mắt của Hoàng, lạnh nhạt cắt ngang. Mắt Hoàng lại mở lớn hơn nữa. - Về? Cậu nói hay nhỉ? Về là về thế nào? Cậu đối xử với người quan tâm mình như thế à?
Nghe đến hai chữ "quan tâm", máu nóng trong người tôi lại được thể bùng cháy.
- Quan tâm? - Tôi nhếch mép cười khẩy một tiếng. - Cậu quan tâm tôi thật sao? Hay là cậu thấy tôi buồn cười quá, lừa tôi thú vị quá?
- Tớ lừa gì cậu mà kêu thú vị? - Hoàng nhíu mày vẻ không hiểu.
Được! Cậu giỏi! Diễn đạt lắm! Đáng tiếc, tôi biết cả rồi. Tôi còn thèm vào chơi trò úp mở như thằng nhóc nhà cậu. Cậu muốn giả, vậy để xem khi tôi ngả bài rồi cậu còn muốn vờ thế nào nữa!
- Vậy vì sao ngay từ lần đầu gặp nhau cậu lại tỏ ra như không quen biết tôi? - Tôi bước lên, nhìn thẳng vào Hoàng. Tôi không muốn bỏ sót bất cứ biểu cảm gì trên mặt thằng bé. Quả nhiên, có chút chột dạ lướt qua.
- Chẳng phải cậu và tôi là bạn từ hồi mẫu giáo sao? Nói đúng hơn thì cũng là thanh mai trúc mã đấy, không phải à?
Hoa đã nói, rằng Hoàng từng sống cạnh nhà tôi, lớn lên bên tôi từ nhỏ, có thể được xem là bạn nối khố, là thanh mai trúc mã trong truyền thuyết. Nhưng đến hết cấp một, vì công việc của bố nên Hoàng phải chuyển sang thành phố kế bên. Tuy nhiên, khi mạng xã hội phát triển mạnh, hai bên vẫn giữ liên lạc với nhau thường xuyên. Những chuyện này đều là Hoa nghe Khả Minh kể lại.
- Huống hồ, có lý nào cậu không nhận ra tôi, dù chúng ta vẫn nhắn tin thường xuyên? Nhưng lúc gặp, cậu lại chẳng có vẻ gì là quen biết tôi cả, vì sao thế?
Hoàng trợn mắt, mấp máy môi nhưng không thốt nên lời. Vẻ bàng hoàng, vẻ không-thể-tin-nổi của nó thu gọn vào mắt tôi. Tôi biết, khi vở kịch bị lật tẩy, kẻ giả dối sẽ phải lùi về phía bị động.
- Chẳng phải vì biết tôi mất trí, nên cậu nghĩ, à, hay là đóng một vở kịch, coi như giết thời gian đi cũng được. Đúng không?
- Không...
- Không cái gì? - Tôi gắt, không cho Hoàng lên tiếng phân bua. Lời dối trá tôi đã nghe đủ, tôi không cho phép cậu ta bao biện thêm nữa. Càng nói, chỉ càng khiến tôi bực bội và ghê tởm hơn thôi. - Đồ dối trá!!
- Không phải vậy! - Dường như đã thoát được quả boom tôi ném xuống, Hoàng bình tĩnh đáp. Thằng bé bước lại gần tôi, giữ lấy hai vai tôi, giọng van nài. - Minh, nghe tớ nói trước đã.
- Thời gian ngắn như vậy mà cậu đã nghĩ ra được kịch bản khác rồi sao? Vẫn muốn biện minh nữa sao?
Tôi hất tay nó ra, lùi đi, kéo giãn khoảng cách của hai đứa.
- Đi đi. Nhìn cậu chỉ khiến tôi phát bực hơn thôi.
- Minh, nghe tớ...
- Tôi bảo cậu cút!! - Tôi quát, mắt long lên, nắm chặt hai tay ép bản thân phải tỉnh táo và bình tĩnh, bằng không, tôi sợ tôi sẽ dần cho Hoàng một trận. - Cậu điếc hay là nghe không hiểu tiếng người?
Hoàng im lặng, vẻ mặt vừa bất đắc dĩ vừa đau lòng. Tôi đã quá chán ngán nhìn cảnh ấy nên quay mặt đi. Rồi chợt, tôi nghe Hoàng nói.
- Ít ra cậu cũng phải nghe tớ nói đã chứ. Bao biện, đóng kịch hay là thật lòng, cậu phải nghe thì mới biết được chứ? Cậu gán hết tội này đến tội khác lên đầu tớ. Cậu có nghĩ đến việc tớ sẽ thấy thế nào không? Đến quan tòa thẩm án còn hỏi bị cáo, nghe bị cáo, còn cậu, cậu chưa rõ ràng chuyện gì, chỉ dựa vào phán đoán thôi đã buộc tội tớ. Cậu oan ức, vậy còn tớ, tớ không oan sao? Chúng ta quen nhau bao lâu, thế mà cậu vẫn nghĩ tớ là con người thế sao?
Hoàng dừng lại một lúc rồi vỡ lẽ.
- Hóa ra đó là lý do cậu không trả lời tin nhắn của tớ? Vì cậu đã nhớ lại tất cả, và phát hiện ra tớ lừa cậu, nên cậu bơ tớ?
Tôi im lặng, từ chối cho ý kiến.
- Tớ hiểu rồi. Có lẽ bây giờ không phải là lúc tớ lên tiếng nữa. - Hoàng quay người đi về phía ban công. Nhưng được vài bước thì ngừng lại. - Chiều mai 2h tớ đợi cậu ở quán cafe trước cổng trường. Dù có thể nào, tớ cũng sẽ đợi.
Ý cậu ta là, cho dù tôi không tới, cậu ta vẫn sẽ quyết đợi đến khi tôi chịu ló mặt ra mới thôi. Thằng bé đang ép tôi phải vị tha với nó. Được thôi, nó muốn thi gan, tôi chiều.
***
Điện thoại đã bị tôi ném hư, mà tôi cũng chẳng buồn ra khỏi nhà. Cuối cùng, thế giới của tôi tĩnh lặng và nhỏ bé chỉ bằng đúng một căn phòng.
Cửa kính vỡ, nhưng tôi chẳng buồn nói cho mẹ biết. Bởi, tôi còn chưa biết phải đối mặt với mẹ thế nào. Tận sâu trong lòng, tôi không thể nào thấu hiểu và vị tha được. Đó là sự thật.
Kim đồng hồ đều đặn nhích từng giây từng phút, còn tôi thì vẫn ngồi bệt trên sàn, mắt nhìn xuống. Nhưng càng về sau, tôi càng siết chặt con gấu bông đang ôm trong lòng, không hiểu vì sao lại thấy căng thẳng. Liếc mắt về phía đồng hồ treo tường, kim dài chỉ đến số 30, kim ngắn nằm giữa 3 và 4. Một tiếng rưỡi trôi qua rồi, nếu đúng như Hoàng nói thì chắc...vẫn còn ngồi chờ?
Tôi áp mặt xuống, bịt chặt hai tai lại, ngăn toàn bộ tiếng động xung quanh, cũng là cách khiến trái tim đang lơ lửng về đúng chỗ cũ.
Nhưng, quyết tâm của tôi chỉ có từng đó mà thôi. Thế giới càng yên tĩnh, những thứ không nên xuất hiện càng dội vào đầu tôi.
Hoàng đã nói, đến quan tòa thẩm án còn hỏi bị cáo, nghe bị cáo, còn tôi, tôi lại chỉ dựa vào phán đoán để buộc tội thằng bé. Tôi chỉ biết rằng tôi oan ức, còn Hoàng thì không. Tôi chỉ nghĩ rằng tôi là người bị hại, còn lý do đằng sau tôi lại không suy xét đến.
Cách đây không lâu tôi đã nghĩ, phải rồi, cái gì cũng có cái lý ở đằng sau. Cho nên việc tôi đối xử bất công với Hoàng là sai? Nếu vậy, với mẹ thì sao? Mẹ cũng có lý do để bỏ tôi ư?
Bỏ mặc một ai đó...cũng có lý do?
Kim dài chỉ đến số 12. Đã qua ba tiếng kể từ lúc hẹn. Tôi đứng dậy, mở tủ lấy ra một bộ đồ thay vào, sửa sang lại đầu tóc.
Đúng vậy! Nói, giải thích đều là chuyện của người phạm lỗi. Nghe, và quyết định thế nào là của người bị hại. Điều quan trọng ở đây là có thứ gì đó có thể tác động để thay đổi được kết quả hay không mà thôi.
Tôi đi không nhanh, vẫn bước đều và bình thản. Cho đến khi tới quán cũng xấp xỉ một tiếng đồng hồ. Mới nhìn từ bên ngoài, tôi đã nhanh chóng xác định được vị trí của thằng bé. Có lẽ Hoàng đã cố tình chọn nơi dễ nhìn thấy nhất, cũng như dễ quan sát bên ngoài nhất. Bởi chỉ sau vài giây tôi nhìn nó, mắt chúng tôi đã chạm nhau. Và Hoàng đứng bật dậy, có chút ngạc nhiên, cũng có chút vui mừng.
Vừa ngồi xuống, Hoàng đã nói ngay.
- Tớ vẫn không nghĩ là cậu sẽ đến.
Nếu đã không nghĩ, vì sao còn ngồi chờ đến bây giờ?
- Trước khi giải thích, tớ muốn nói với cậu điều này. - Không nhìn tôi, Hoàng cúi đầu, chăm chú xoay xoay ly nước lọc trước mặt. - Cảm ơn cậu vì đã đến. Có lẽ trí nhớ của cậu chưa hồi phục hoàn toàn nên không biết, hôm nay là sinh nhật tớ.
- Nói thẳng vào vấn đề đi. - Tôi quay đầu, lạnh nhạt đề nghị. Hoàng mím môi một lúc rồi ngẩng lên, nhìn tôi cười gượng. - Chẳng lẽ không thể nói một câu chúc mừng tớ sao?
Tôi vẫn không đáp. Hoàng thở dài.
- Được rồi. Có lẽ tớ đã quá đòi hỏi, trong khi cậu vẫn ác cảm với tớ như vậy. - Sau câu nói đó, tôi cảm thấy có hai bàn tay lớn, ấm áp chạm vào má kéo đầu tôi trở lại, để cho tôi có thể nhìn thẳng vào mắt Hoàng. - Nhưng mà, chí ít, khi tớ giải thích, tớ vẫn mong cậu nhìn tớ. Nói thật hay nói dối, cậu sẽ biết ngay. Không phải ư?
Thấy tôi không có phản ứng gì thái quá, Hoàng ngồi trở lại ghế, nhấp một ngụm nước rồi mới từ tốn lên tiếng.
- Những gì cậu nói là đúng. Mà chắc cái này tớ không cần phải nói kĩ làm gì, cậu biết cả rồi. Mấy năm nay chúng ta vẫn luôn liên lạc với nhau, tuy nhiên, lần cuối nói chuyện, tớ có cảm giác cậu rất lạ. Lần đó, tớ nghe thấy cậu khóc.
- Tớ đã nghĩ do tớ suy nghĩ lung tung thôi. Nhưng không hề, kể từ đó, tớ không tài nào gọi được cho cậu. Số cậu lúc nào cũng trong trạng thái thuê bao, tớ đành phải gọi cho mẹ cậu. Lúc đó tớ mới biết, cậu...tự sát.
Hoàng nhìn vào mắt tôi, hai tay nó siết nhẹ. Dường như điều đó vẫn quá ảm ảnh đối với nó. Cho nên ngày hôm qua, khi không liên lạc được với tôi, nó đã nghĩ chuyện đó sẽ tái diễn lần nữa. Cuối cùng, trèo lên ban công đột nhập nhà tôi, đá bể kính phòng tôi.
Cách giải quyết này hình như hơi có vấn đề!!
- Cậu hôn mê suốt ba tháng. Ba tháng đó, không có ngày nào là tớ không đến thăm cậu. Nhưng vào những ngày cậu tỉnh, tớ lại không ở bên cậu được. Tớ bận đấu tranh với bố mẹ, rồi làm hồ sơ chuyển trường. Tớ nghĩ, tớ không thể tiếp tục để cậu một mình được nữa. Sau đó chúng ta gặp lại, nhưng cậu lại nhìn tớ đầy xa cách. Mẹ cậu nói, cậu bị mất trí nhớ. Cậu đã quên đi toàn bộ kí ức đáng ra không thể quên. Hơn hết, cứ như cậu biến thành con người khác vậy. Chẳng giống Khả Minh ngày xưa nữa rồi.
- Tuy nhiên, cách mà tớ tiếp cận cậu có lẽ không phải tốt nhất, hoặc là tớ đã hiểu sai, nghĩ rằng nó là tốt nhất. Cậu không nhớ gì nữa, tớ nghĩ cậu đã rất hoang mang, rất lo sợ. Không thể nhận ra người thân quen của mình, cảm giác đó đau đớn nhường nào. Tớ không nỡ khiến cậu phải khó xử. Nếu đã chẳng thể thân thiết như cũ, vậy thì, chẳng thà chúng ta bắt đầu lại. Cùng lắm thì tớ cố gắng hơn một chút. Tớ đã nghĩ thế đấy. Nhưng tớ đã không biết, hóa ra đối với cậu, nó lại xấu xa đến thế. Sự cố gắng của tớ, trong mắt cậu, hóa ra chỉ là vở kịch mà thôi.
Hoàng cười nhạt, rất nhạt, ánh mắt tổn thương.
- Cậu có nhớ lời hứa của chúng ta nữa không? Tớ đoán là không, nhưng tớ sẽ nhắc lại. Chúng ta từng nói, khi gặp lại nhau, vào ngày sinh nhật của ai thì người đó được phép đưa ra ba điều ước trong phạm vi cho phép đối với người còn lại. Cậu đã quên, không có nghĩa nó không còn tác dụng. Đúng không?
- Vậy cậu muốn gì? - Tôi khoanh tay lại, lên tiếng hỏi.
- Cậu sẽ tha lỗi cho tớ chứ? - Hoàng mỉm cười nghiêm túc nhìn tôi. Tôi nhìn đi nơi khác, nghĩ một lúc rồi gật nhẹ đầu.
- Chúng ta...vẫn sẽ như trước, đúng không?
Lần này tôi chần chừ lâu hơn, nhưng cuối cùng vẫn ngắc ngứ gật một cái.
Nụ cười trên mặt Hoàng lại tươi hơn một chút.
- Vậy bây giờ, cậu có thể nhắm mắt lại và nói chúc mừng sinh nhật tớ không?
Yêu cầu này có phần kì cục đấy. Bình thường, người ta sẽ nói nhìn thẳng vào mắt chứ?
Tuy nhiên, dù nghi hoặc nhưng tôi vẫn làm theo. Tôi ngồi thẳng, nhắm mắt lại, cắn môi tần ngần hồi lâu mới nhỏ giọng nói.
- Chúc mừng sinh nhật!
Dứt lời, một nụ hôn nhẹ đáp lên trên mí mắt trái tôi. Chỉ chạm một cái rồi rời đi ngay. Tôi giật mình trợn trừng mắt, Hoàng đã an tọa tại chỗ của mình, cười típ mắt nhìn tôi. Thoáng chốc, tôi có cảm giác mặt mình nóng ran.
- Cậu...
Hoàng quả nhiên là một tên láu cá. Ba điều ước, nó đều dành trọn để cứu vớt bản thân, thỏa mãn bản thân. Vì nó biết chắc, có lẽ tôi sẽ không dễ dàng tha thứ cho nó, hay là đáp ứng nó. Huống hồ, vụ ba điều ước đó, tôi còn không biết nó có thật sự tồn tại hay không. Nhưng cái tôi có thể làm chỉ có thể là tin mà thôi. Bởi, tôi không phải là Khả Minh. Tôi không chứng thực được.
- Thật may, năm này kịp đón sinh nhật với cậu, Minh. - Dừng một chút, Hoàng nói thêm. - Đây là câu tớ muốn nói nhất vào ngày hôm nay. Cũng là câu mà tớ muốn nói nhất từ trước đến giờ.
- Minh này, thật may vì năm này có cậu.
Cũng tốt. Tôi cần thời gian để bình tĩnh lại, để suy nghĩ nhiều chuyện quan trọng khác. Không có ai làm phiền, không có ai tác động, như vậy tôi càng có thể dễ thông suốt hơn. Chỉ là lần này, vấn đề tôi phải đối mặt phức tạp hơn là tôi nghĩ.
Tôi ngồi xuống sàn nhà, dựa lưng vào giường, tay ôm con gấu bông màu hồng to tướng. Tôi cứ ngồi như thế, ngẩn ngơ vô định.
Tôi nghe thấy tiếng chuông cửa, hẳn là có ai đó đến. Nhưng vậy thì sao? Chẳng liên quan gì tới tôi hết! Cứ giả vờ như đang đi vắng đi.
Quả nhiên, chuông kêu hồi lâu thì ngừng. Tôi vẫn giữ nguyên tư thế cũ, chẳng xi nhê chút nào. Đột nhiên, tiếng cửa kính vỡ vang lên, rất gần. Tôi giật mình đứng bật dậy, vứt con gấu bông ra, hướng mắt về phía ban công. Nơi đó có một người đang đứng, chân giơ lên chưa kịp hạ. Đầu mũi chân là lỗ thủng của mảnh vỡ.
Dáng người cao cao, đứng ngược với nắng nên chỉ mơ hồ nhìn thấy nét trên mặt. Người đó hạ chân, cúi người thò tay qua lỗ thủng để mở chốt bên trong, sau đó nhún người một cái nhảy vào, thành công lách qua các mảnh vỡ.
Tôi vẫn đứng như trời trồng, rõ ràng chẳng thể tin nổi những gì mình vừa nhìn thấy.
- Cậu...
- Cậu cái gì mà cậu? Nhắn tin không trả lời, gọi điện thì thuê bao. Tự ý bỏ học không có lý do, gọi cửa thì không thèm ra mở! Cậu chơi cái trò gì thế? Muốn dọa tớ sao? - Hoàng nhăn nhó mặt mày tuôn một tràng dài. Vừa nói vừa nhìn tôi một lượt, mặt hơn giãn ra chút chút. - May là cậu không có vấn đề gì nên tớ sẽ bỏ qua lần này.
- Cậu tới làm gì?
Đang trong giờ học, không lẽ tên này bỏ dở chạy đến đây? Cặp sách cũng không thấy nữa.
- Không phải vì không liên lạc được nên lo cho cậu sao?? - Hoàng trừng lớn mắt.
- Về đi. - Tôi nghiêng đầu tránh ánh mắt của Hoàng, lạnh nhạt cắt ngang. Mắt Hoàng lại mở lớn hơn nữa. - Về? Cậu nói hay nhỉ? Về là về thế nào? Cậu đối xử với người quan tâm mình như thế à?
Nghe đến hai chữ "quan tâm", máu nóng trong người tôi lại được thể bùng cháy.
- Quan tâm? - Tôi nhếch mép cười khẩy một tiếng. - Cậu quan tâm tôi thật sao? Hay là cậu thấy tôi buồn cười quá, lừa tôi thú vị quá?
- Tớ lừa gì cậu mà kêu thú vị? - Hoàng nhíu mày vẻ không hiểu.
Được! Cậu giỏi! Diễn đạt lắm! Đáng tiếc, tôi biết cả rồi. Tôi còn thèm vào chơi trò úp mở như thằng nhóc nhà cậu. Cậu muốn giả, vậy để xem khi tôi ngả bài rồi cậu còn muốn vờ thế nào nữa!
- Vậy vì sao ngay từ lần đầu gặp nhau cậu lại tỏ ra như không quen biết tôi? - Tôi bước lên, nhìn thẳng vào Hoàng. Tôi không muốn bỏ sót bất cứ biểu cảm gì trên mặt thằng bé. Quả nhiên, có chút chột dạ lướt qua.
- Chẳng phải cậu và tôi là bạn từ hồi mẫu giáo sao? Nói đúng hơn thì cũng là thanh mai trúc mã đấy, không phải à?
Hoa đã nói, rằng Hoàng từng sống cạnh nhà tôi, lớn lên bên tôi từ nhỏ, có thể được xem là bạn nối khố, là thanh mai trúc mã trong truyền thuyết. Nhưng đến hết cấp một, vì công việc của bố nên Hoàng phải chuyển sang thành phố kế bên. Tuy nhiên, khi mạng xã hội phát triển mạnh, hai bên vẫn giữ liên lạc với nhau thường xuyên. Những chuyện này đều là Hoa nghe Khả Minh kể lại.
- Huống hồ, có lý nào cậu không nhận ra tôi, dù chúng ta vẫn nhắn tin thường xuyên? Nhưng lúc gặp, cậu lại chẳng có vẻ gì là quen biết tôi cả, vì sao thế?
Hoàng trợn mắt, mấp máy môi nhưng không thốt nên lời. Vẻ bàng hoàng, vẻ không-thể-tin-nổi của nó thu gọn vào mắt tôi. Tôi biết, khi vở kịch bị lật tẩy, kẻ giả dối sẽ phải lùi về phía bị động.
- Chẳng phải vì biết tôi mất trí, nên cậu nghĩ, à, hay là đóng một vở kịch, coi như giết thời gian đi cũng được. Đúng không?
- Không...
- Không cái gì? - Tôi gắt, không cho Hoàng lên tiếng phân bua. Lời dối trá tôi đã nghe đủ, tôi không cho phép cậu ta bao biện thêm nữa. Càng nói, chỉ càng khiến tôi bực bội và ghê tởm hơn thôi. - Đồ dối trá!!
- Không phải vậy! - Dường như đã thoát được quả boom tôi ném xuống, Hoàng bình tĩnh đáp. Thằng bé bước lại gần tôi, giữ lấy hai vai tôi, giọng van nài. - Minh, nghe tớ nói trước đã.
- Thời gian ngắn như vậy mà cậu đã nghĩ ra được kịch bản khác rồi sao? Vẫn muốn biện minh nữa sao?
Tôi hất tay nó ra, lùi đi, kéo giãn khoảng cách của hai đứa.
- Đi đi. Nhìn cậu chỉ khiến tôi phát bực hơn thôi.
- Minh, nghe tớ...
- Tôi bảo cậu cút!! - Tôi quát, mắt long lên, nắm chặt hai tay ép bản thân phải tỉnh táo và bình tĩnh, bằng không, tôi sợ tôi sẽ dần cho Hoàng một trận. - Cậu điếc hay là nghe không hiểu tiếng người?
Hoàng im lặng, vẻ mặt vừa bất đắc dĩ vừa đau lòng. Tôi đã quá chán ngán nhìn cảnh ấy nên quay mặt đi. Rồi chợt, tôi nghe Hoàng nói.
- Ít ra cậu cũng phải nghe tớ nói đã chứ. Bao biện, đóng kịch hay là thật lòng, cậu phải nghe thì mới biết được chứ? Cậu gán hết tội này đến tội khác lên đầu tớ. Cậu có nghĩ đến việc tớ sẽ thấy thế nào không? Đến quan tòa thẩm án còn hỏi bị cáo, nghe bị cáo, còn cậu, cậu chưa rõ ràng chuyện gì, chỉ dựa vào phán đoán thôi đã buộc tội tớ. Cậu oan ức, vậy còn tớ, tớ không oan sao? Chúng ta quen nhau bao lâu, thế mà cậu vẫn nghĩ tớ là con người thế sao?
Hoàng dừng lại một lúc rồi vỡ lẽ.
- Hóa ra đó là lý do cậu không trả lời tin nhắn của tớ? Vì cậu đã nhớ lại tất cả, và phát hiện ra tớ lừa cậu, nên cậu bơ tớ?
Tôi im lặng, từ chối cho ý kiến.
- Tớ hiểu rồi. Có lẽ bây giờ không phải là lúc tớ lên tiếng nữa. - Hoàng quay người đi về phía ban công. Nhưng được vài bước thì ngừng lại. - Chiều mai 2h tớ đợi cậu ở quán cafe trước cổng trường. Dù có thể nào, tớ cũng sẽ đợi.
Ý cậu ta là, cho dù tôi không tới, cậu ta vẫn sẽ quyết đợi đến khi tôi chịu ló mặt ra mới thôi. Thằng bé đang ép tôi phải vị tha với nó. Được thôi, nó muốn thi gan, tôi chiều.
***
Điện thoại đã bị tôi ném hư, mà tôi cũng chẳng buồn ra khỏi nhà. Cuối cùng, thế giới của tôi tĩnh lặng và nhỏ bé chỉ bằng đúng một căn phòng.
Cửa kính vỡ, nhưng tôi chẳng buồn nói cho mẹ biết. Bởi, tôi còn chưa biết phải đối mặt với mẹ thế nào. Tận sâu trong lòng, tôi không thể nào thấu hiểu và vị tha được. Đó là sự thật.
Kim đồng hồ đều đặn nhích từng giây từng phút, còn tôi thì vẫn ngồi bệt trên sàn, mắt nhìn xuống. Nhưng càng về sau, tôi càng siết chặt con gấu bông đang ôm trong lòng, không hiểu vì sao lại thấy căng thẳng. Liếc mắt về phía đồng hồ treo tường, kim dài chỉ đến số 30, kim ngắn nằm giữa 3 và 4. Một tiếng rưỡi trôi qua rồi, nếu đúng như Hoàng nói thì chắc...vẫn còn ngồi chờ?
Tôi áp mặt xuống, bịt chặt hai tai lại, ngăn toàn bộ tiếng động xung quanh, cũng là cách khiến trái tim đang lơ lửng về đúng chỗ cũ.
Nhưng, quyết tâm của tôi chỉ có từng đó mà thôi. Thế giới càng yên tĩnh, những thứ không nên xuất hiện càng dội vào đầu tôi.
Hoàng đã nói, đến quan tòa thẩm án còn hỏi bị cáo, nghe bị cáo, còn tôi, tôi lại chỉ dựa vào phán đoán để buộc tội thằng bé. Tôi chỉ biết rằng tôi oan ức, còn Hoàng thì không. Tôi chỉ nghĩ rằng tôi là người bị hại, còn lý do đằng sau tôi lại không suy xét đến.
Cách đây không lâu tôi đã nghĩ, phải rồi, cái gì cũng có cái lý ở đằng sau. Cho nên việc tôi đối xử bất công với Hoàng là sai? Nếu vậy, với mẹ thì sao? Mẹ cũng có lý do để bỏ tôi ư?
Bỏ mặc một ai đó...cũng có lý do?
Kim dài chỉ đến số 12. Đã qua ba tiếng kể từ lúc hẹn. Tôi đứng dậy, mở tủ lấy ra một bộ đồ thay vào, sửa sang lại đầu tóc.
Đúng vậy! Nói, giải thích đều là chuyện của người phạm lỗi. Nghe, và quyết định thế nào là của người bị hại. Điều quan trọng ở đây là có thứ gì đó có thể tác động để thay đổi được kết quả hay không mà thôi.
Tôi đi không nhanh, vẫn bước đều và bình thản. Cho đến khi tới quán cũng xấp xỉ một tiếng đồng hồ. Mới nhìn từ bên ngoài, tôi đã nhanh chóng xác định được vị trí của thằng bé. Có lẽ Hoàng đã cố tình chọn nơi dễ nhìn thấy nhất, cũng như dễ quan sát bên ngoài nhất. Bởi chỉ sau vài giây tôi nhìn nó, mắt chúng tôi đã chạm nhau. Và Hoàng đứng bật dậy, có chút ngạc nhiên, cũng có chút vui mừng.
Vừa ngồi xuống, Hoàng đã nói ngay.
- Tớ vẫn không nghĩ là cậu sẽ đến.
Nếu đã không nghĩ, vì sao còn ngồi chờ đến bây giờ?
- Trước khi giải thích, tớ muốn nói với cậu điều này. - Không nhìn tôi, Hoàng cúi đầu, chăm chú xoay xoay ly nước lọc trước mặt. - Cảm ơn cậu vì đã đến. Có lẽ trí nhớ của cậu chưa hồi phục hoàn toàn nên không biết, hôm nay là sinh nhật tớ.
- Nói thẳng vào vấn đề đi. - Tôi quay đầu, lạnh nhạt đề nghị. Hoàng mím môi một lúc rồi ngẩng lên, nhìn tôi cười gượng. - Chẳng lẽ không thể nói một câu chúc mừng tớ sao?
Tôi vẫn không đáp. Hoàng thở dài.
- Được rồi. Có lẽ tớ đã quá đòi hỏi, trong khi cậu vẫn ác cảm với tớ như vậy. - Sau câu nói đó, tôi cảm thấy có hai bàn tay lớn, ấm áp chạm vào má kéo đầu tôi trở lại, để cho tôi có thể nhìn thẳng vào mắt Hoàng. - Nhưng mà, chí ít, khi tớ giải thích, tớ vẫn mong cậu nhìn tớ. Nói thật hay nói dối, cậu sẽ biết ngay. Không phải ư?
Thấy tôi không có phản ứng gì thái quá, Hoàng ngồi trở lại ghế, nhấp một ngụm nước rồi mới từ tốn lên tiếng.
- Những gì cậu nói là đúng. Mà chắc cái này tớ không cần phải nói kĩ làm gì, cậu biết cả rồi. Mấy năm nay chúng ta vẫn luôn liên lạc với nhau, tuy nhiên, lần cuối nói chuyện, tớ có cảm giác cậu rất lạ. Lần đó, tớ nghe thấy cậu khóc.
- Tớ đã nghĩ do tớ suy nghĩ lung tung thôi. Nhưng không hề, kể từ đó, tớ không tài nào gọi được cho cậu. Số cậu lúc nào cũng trong trạng thái thuê bao, tớ đành phải gọi cho mẹ cậu. Lúc đó tớ mới biết, cậu...tự sát.
Hoàng nhìn vào mắt tôi, hai tay nó siết nhẹ. Dường như điều đó vẫn quá ảm ảnh đối với nó. Cho nên ngày hôm qua, khi không liên lạc được với tôi, nó đã nghĩ chuyện đó sẽ tái diễn lần nữa. Cuối cùng, trèo lên ban công đột nhập nhà tôi, đá bể kính phòng tôi.
Cách giải quyết này hình như hơi có vấn đề!!
- Cậu hôn mê suốt ba tháng. Ba tháng đó, không có ngày nào là tớ không đến thăm cậu. Nhưng vào những ngày cậu tỉnh, tớ lại không ở bên cậu được. Tớ bận đấu tranh với bố mẹ, rồi làm hồ sơ chuyển trường. Tớ nghĩ, tớ không thể tiếp tục để cậu một mình được nữa. Sau đó chúng ta gặp lại, nhưng cậu lại nhìn tớ đầy xa cách. Mẹ cậu nói, cậu bị mất trí nhớ. Cậu đã quên đi toàn bộ kí ức đáng ra không thể quên. Hơn hết, cứ như cậu biến thành con người khác vậy. Chẳng giống Khả Minh ngày xưa nữa rồi.
- Tuy nhiên, cách mà tớ tiếp cận cậu có lẽ không phải tốt nhất, hoặc là tớ đã hiểu sai, nghĩ rằng nó là tốt nhất. Cậu không nhớ gì nữa, tớ nghĩ cậu đã rất hoang mang, rất lo sợ. Không thể nhận ra người thân quen của mình, cảm giác đó đau đớn nhường nào. Tớ không nỡ khiến cậu phải khó xử. Nếu đã chẳng thể thân thiết như cũ, vậy thì, chẳng thà chúng ta bắt đầu lại. Cùng lắm thì tớ cố gắng hơn một chút. Tớ đã nghĩ thế đấy. Nhưng tớ đã không biết, hóa ra đối với cậu, nó lại xấu xa đến thế. Sự cố gắng của tớ, trong mắt cậu, hóa ra chỉ là vở kịch mà thôi.
Hoàng cười nhạt, rất nhạt, ánh mắt tổn thương.
- Cậu có nhớ lời hứa của chúng ta nữa không? Tớ đoán là không, nhưng tớ sẽ nhắc lại. Chúng ta từng nói, khi gặp lại nhau, vào ngày sinh nhật của ai thì người đó được phép đưa ra ba điều ước trong phạm vi cho phép đối với người còn lại. Cậu đã quên, không có nghĩa nó không còn tác dụng. Đúng không?
- Vậy cậu muốn gì? - Tôi khoanh tay lại, lên tiếng hỏi.
- Cậu sẽ tha lỗi cho tớ chứ? - Hoàng mỉm cười nghiêm túc nhìn tôi. Tôi nhìn đi nơi khác, nghĩ một lúc rồi gật nhẹ đầu.
- Chúng ta...vẫn sẽ như trước, đúng không?
Lần này tôi chần chừ lâu hơn, nhưng cuối cùng vẫn ngắc ngứ gật một cái.
Nụ cười trên mặt Hoàng lại tươi hơn một chút.
- Vậy bây giờ, cậu có thể nhắm mắt lại và nói chúc mừng sinh nhật tớ không?
Yêu cầu này có phần kì cục đấy. Bình thường, người ta sẽ nói nhìn thẳng vào mắt chứ?
Tuy nhiên, dù nghi hoặc nhưng tôi vẫn làm theo. Tôi ngồi thẳng, nhắm mắt lại, cắn môi tần ngần hồi lâu mới nhỏ giọng nói.
- Chúc mừng sinh nhật!
Dứt lời, một nụ hôn nhẹ đáp lên trên mí mắt trái tôi. Chỉ chạm một cái rồi rời đi ngay. Tôi giật mình trợn trừng mắt, Hoàng đã an tọa tại chỗ của mình, cười típ mắt nhìn tôi. Thoáng chốc, tôi có cảm giác mặt mình nóng ran.
- Cậu...
Hoàng quả nhiên là một tên láu cá. Ba điều ước, nó đều dành trọn để cứu vớt bản thân, thỏa mãn bản thân. Vì nó biết chắc, có lẽ tôi sẽ không dễ dàng tha thứ cho nó, hay là đáp ứng nó. Huống hồ, vụ ba điều ước đó, tôi còn không biết nó có thật sự tồn tại hay không. Nhưng cái tôi có thể làm chỉ có thể là tin mà thôi. Bởi, tôi không phải là Khả Minh. Tôi không chứng thực được.
- Thật may, năm này kịp đón sinh nhật với cậu, Minh. - Dừng một chút, Hoàng nói thêm. - Đây là câu tớ muốn nói nhất vào ngày hôm nay. Cũng là câu mà tớ muốn nói nhất từ trước đến giờ.
- Minh này, thật may vì năm này có cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.