Hoàn Mĩ Trả Thù: Trùng Sinh Để Gặp Đúng Người
Chương 22: Đồ vô sỉ
Diệp Hoạ Y
16/04/2021
Mỗi ngày, Nhược Y Mai đều thức dậy từ rất sớm. Thói quen này đã theo cô từ hồi còn nhỏ xíu, như phản xạ không điều kiện cứ đúng 6 giờ sáng là tỉnh giấc. Giống đồng hồ báo thức nhỉ.
Hôm nay cũng như vậy, có điều Nhược Y Mai lại cảm giác cái giường chật hơn lúc tối thì phải, ai tranh với cô chứ? Còn bị ôm nữa, rất chặt! Quay mặt sang thì…
Aaaa…Cô hét lên giống như kiểu nếu lần này không la thì nhất định tương lai cô sẽ không còn cơ hội vậy. Tiếng của cô lớn đến nỗi khiến người ta đinh tai nhức óc, làm cho công chúa ngủ trong rừng chẳng cần đến hoàng tử cũng có thể tỉnh dậy.
Chân mày nhíu chặt, chúng dán sát lại với nhau, Lãnh Tư Khiêm khó chịu vì bị làm phiền giấc ngủ hắn mơ màng mở đôi mắt màu hổ phách vẻ mặt có vài phần tức tối.
-Mới sáng sớm cô la lối om sòm cái gì? Phiền phức chết đi được.
Cô đứng lên rồi lùi ra xa, nép vào một góc tường và cố khiến giọng mình không bị đứt quãng:
-An…anh vào đây làm gì? Còn ngủ trên giường của tôi, tối qua anh đã làm gì tôi rồi hả? Cái tên lòng lang dạ sói này!!
Không tức giận, hắn nhìn cô miệng thản nhiên đáp:
-Ta là vợ chồng hợp pháp, chỉ ngủ chung giường thôi thì có là gì. Sau này mỗi đêm đều cho cô la hét thoải mái nếu cô thích.
Nghe hắn nói vậy cô giận đỏ mặt, tức tối muốn hộc máu.
-Vô sỉ. Ai cho anh chạm vào người tôi?
-Pháp luật a.
-Anh!
Nhìn cô hầm hầm bước ra khỏi phòng anh không khỏi cười thích thú, hắn lại đi nhận nuôi "con mèo hoang" này. Đôi khi ta đúng là làm nhiều việc mà chính bản thân cũng chẳng cần biết lí do là gì.
Mới sáng ra đã cãi nhau, giờ thì phải ngồi ăn sáng cùng bàn. Ông trời thật biết chọc tức người ta. Mới ở chung một ngày mà cô đã thấy e ngại cái tính bá đạo kia của hắn rồi.
Lúc chuẩn bị đi làm hắn lại nói muốn chở cô đến công ty, mặc kệ Nhược Y Mai từ chối ra sao Lãnh Tư Khiêm cũng không quan tâm. Mất hết kiên nhẫn, hắn chủ động bế bổng cô lên mang đến chiếc xe rồi đặt cô vào ghế phụ.
———Thiên Hoàng———
Không thể tưởng tượng được lúc đến công ty cảnh này lại xuất hiện. Cô và hắn trở thành tâm điểm, ai ai cũng chú ý nhìn bằng con mắt ngưỡng mộ.
Chiếc xe dừng lại, Lãnh Tư Khiêm bước xuống trước mở cửa xe bên kia cho cô. Nhược Y Mai bị hành động này làm cho hoảng hồn, nhất thời phản ứng chậm đi. Lại lần nữa hắn nói, giọng điệu ôn nhu hết mực cưng chiều:
-Vợ yêu, đến công ty rồi! Xuống xe nào.
Cô khẽ mắng nhỏ, chân bước khỏi xe:
-Anh điên à. Tự nhiên làm cái gì vậy?
Hắn chưa trả lời lại cô thì đám vệ sĩ ở đâu ra đồng thanh chào lớn tiếng:
-Lãnh thiếu phu nhân!
Ôi trời ơi, Nhược Y Mai cô mà còn ở đây thêm nữa chắc sẽ vì sốc mà đột quỵ luôn quá. Lãnh Tư Khiêm đây đang định nói cho tất cả mọi người biết cô là vợ danh chính ngôn thuận của hắn sao? Việc này có đáng để khoe khoang không?
Lên phòng tổng tài, cô liền mắng hắn, mắng tới nỗi hắn chưa kịp nói thì cô lại mắng tiếp, có trời mới biết tại sao lá gan của cô đột nhiên lớn như vậy dám chửi bới tổng tài lãnh khốc của Thiên Hoàng.
-Lãnh Tư Khiêm, vì sao anh để cho mọi người biết chúng ta đã kết hôn với nhau? Thú vị lắm à.
-…
-Đúng thật là quá đáng…ưm…ưm
Đang nói bỗng nhiên Nhược Y Mai bị Lãnh Tư Khiêm chặn môi lại. Kiếp này nụ hôn đầu của cô vậy mà lại bị trên mặt liệt này cướp mất. Cô không cam tâm. Được một lúc sau hắn mới buông tha cho đôi môi nhỏ của cô, ánh mắt vẫn còn lưu luyến không thôi.
-Lần sau còn nói nhiều như vậy đừng trách tôi sẽ làm gì cô. Tôi không thích ồn ào.
-Anh! Đừng hòng! Hứ!
Mặt đỏ bừng bừng, nhịp tim cũng đập dồn dập hơn, căn phòng giờ đây yên tĩnh nên nghe rõ tiếng "thình thịch, thình thịch" phát ra từ tim của cô. Thật xấu hổ.
Hắn nghĩ thầm "Quả nhiên môi cô ấy rất mềm nha".
Suy nghĩ trong đầu Lãnh Tư Khiêm lúc này chắc chắn chỉ mình hắn là rõ nhất, đúng là phúc hắc tổng tài!
Sau đó bầu không khí giữ hai người vô cùng ngượng ngùng, cô chẳng mở miệng nên anh cũng chẳng thèm nói thêm lời nào nữa. Cho đến khi Nhược Y Mai đọc được một tin nóng hổi của báo chí…
"Minh tinh Lương Khả Lan của công ty giải trí Tịnh Kha lần đầu ra mắt công chúng tại thành phố P làm khuynh đảo mọi người bởi sắc đẹp nữ thần"
Bài đăng đó có kèm theo cả hình chụp của nữ minh tinh. Cô nhìn chằm chằm vào tấm ảnh đó nói:
-Dạo này làm thư kí tổng tài chán rồi nên đổi qua nghành diễn viên! Ôi thôi, lại còn đổi cả họ cơ đấy! Tiếc là cô dù hoá thành tro tôi đây vẫn nhận ra, thù chưa trả thì sao nỡ quên.
"NHƯỢC Ý LAN"
Lãnh Tư Khiêm lên tiếng trước phá vỡ sự yên tĩnh.
-Thấy tin tức này thế nào? Nếu cô ta đã gia nhập làng giải trí thì hãy để công chúng là mũi dao sắc nhọn nhất rồi từng nhát một đâm chết cô ta.
-Anh nói tiếp đi, tôi đang nghe.
-Trong một thời gian ngắn mà đã có tiếng tăm như vậy chắc hẳn thủ đoạn cũng không mấy sạch sẽ. Ta cứ từ từ khai thác điểm này…
Hôm nay cũng như vậy, có điều Nhược Y Mai lại cảm giác cái giường chật hơn lúc tối thì phải, ai tranh với cô chứ? Còn bị ôm nữa, rất chặt! Quay mặt sang thì…
Aaaa…Cô hét lên giống như kiểu nếu lần này không la thì nhất định tương lai cô sẽ không còn cơ hội vậy. Tiếng của cô lớn đến nỗi khiến người ta đinh tai nhức óc, làm cho công chúa ngủ trong rừng chẳng cần đến hoàng tử cũng có thể tỉnh dậy.
Chân mày nhíu chặt, chúng dán sát lại với nhau, Lãnh Tư Khiêm khó chịu vì bị làm phiền giấc ngủ hắn mơ màng mở đôi mắt màu hổ phách vẻ mặt có vài phần tức tối.
-Mới sáng sớm cô la lối om sòm cái gì? Phiền phức chết đi được.
Cô đứng lên rồi lùi ra xa, nép vào một góc tường và cố khiến giọng mình không bị đứt quãng:
-An…anh vào đây làm gì? Còn ngủ trên giường của tôi, tối qua anh đã làm gì tôi rồi hả? Cái tên lòng lang dạ sói này!!
Không tức giận, hắn nhìn cô miệng thản nhiên đáp:
-Ta là vợ chồng hợp pháp, chỉ ngủ chung giường thôi thì có là gì. Sau này mỗi đêm đều cho cô la hét thoải mái nếu cô thích.
Nghe hắn nói vậy cô giận đỏ mặt, tức tối muốn hộc máu.
-Vô sỉ. Ai cho anh chạm vào người tôi?
-Pháp luật a.
-Anh!
Nhìn cô hầm hầm bước ra khỏi phòng anh không khỏi cười thích thú, hắn lại đi nhận nuôi "con mèo hoang" này. Đôi khi ta đúng là làm nhiều việc mà chính bản thân cũng chẳng cần biết lí do là gì.
Mới sáng ra đã cãi nhau, giờ thì phải ngồi ăn sáng cùng bàn. Ông trời thật biết chọc tức người ta. Mới ở chung một ngày mà cô đã thấy e ngại cái tính bá đạo kia của hắn rồi.
Lúc chuẩn bị đi làm hắn lại nói muốn chở cô đến công ty, mặc kệ Nhược Y Mai từ chối ra sao Lãnh Tư Khiêm cũng không quan tâm. Mất hết kiên nhẫn, hắn chủ động bế bổng cô lên mang đến chiếc xe rồi đặt cô vào ghế phụ.
———Thiên Hoàng———
Không thể tưởng tượng được lúc đến công ty cảnh này lại xuất hiện. Cô và hắn trở thành tâm điểm, ai ai cũng chú ý nhìn bằng con mắt ngưỡng mộ.
Chiếc xe dừng lại, Lãnh Tư Khiêm bước xuống trước mở cửa xe bên kia cho cô. Nhược Y Mai bị hành động này làm cho hoảng hồn, nhất thời phản ứng chậm đi. Lại lần nữa hắn nói, giọng điệu ôn nhu hết mực cưng chiều:
-Vợ yêu, đến công ty rồi! Xuống xe nào.
Cô khẽ mắng nhỏ, chân bước khỏi xe:
-Anh điên à. Tự nhiên làm cái gì vậy?
Hắn chưa trả lời lại cô thì đám vệ sĩ ở đâu ra đồng thanh chào lớn tiếng:
-Lãnh thiếu phu nhân!
Ôi trời ơi, Nhược Y Mai cô mà còn ở đây thêm nữa chắc sẽ vì sốc mà đột quỵ luôn quá. Lãnh Tư Khiêm đây đang định nói cho tất cả mọi người biết cô là vợ danh chính ngôn thuận của hắn sao? Việc này có đáng để khoe khoang không?
Lên phòng tổng tài, cô liền mắng hắn, mắng tới nỗi hắn chưa kịp nói thì cô lại mắng tiếp, có trời mới biết tại sao lá gan của cô đột nhiên lớn như vậy dám chửi bới tổng tài lãnh khốc của Thiên Hoàng.
-Lãnh Tư Khiêm, vì sao anh để cho mọi người biết chúng ta đã kết hôn với nhau? Thú vị lắm à.
-…
-Đúng thật là quá đáng…ưm…ưm
Đang nói bỗng nhiên Nhược Y Mai bị Lãnh Tư Khiêm chặn môi lại. Kiếp này nụ hôn đầu của cô vậy mà lại bị trên mặt liệt này cướp mất. Cô không cam tâm. Được một lúc sau hắn mới buông tha cho đôi môi nhỏ của cô, ánh mắt vẫn còn lưu luyến không thôi.
-Lần sau còn nói nhiều như vậy đừng trách tôi sẽ làm gì cô. Tôi không thích ồn ào.
-Anh! Đừng hòng! Hứ!
Mặt đỏ bừng bừng, nhịp tim cũng đập dồn dập hơn, căn phòng giờ đây yên tĩnh nên nghe rõ tiếng "thình thịch, thình thịch" phát ra từ tim của cô. Thật xấu hổ.
Hắn nghĩ thầm "Quả nhiên môi cô ấy rất mềm nha".
Suy nghĩ trong đầu Lãnh Tư Khiêm lúc này chắc chắn chỉ mình hắn là rõ nhất, đúng là phúc hắc tổng tài!
Sau đó bầu không khí giữ hai người vô cùng ngượng ngùng, cô chẳng mở miệng nên anh cũng chẳng thèm nói thêm lời nào nữa. Cho đến khi Nhược Y Mai đọc được một tin nóng hổi của báo chí…
"Minh tinh Lương Khả Lan của công ty giải trí Tịnh Kha lần đầu ra mắt công chúng tại thành phố P làm khuynh đảo mọi người bởi sắc đẹp nữ thần"
Bài đăng đó có kèm theo cả hình chụp của nữ minh tinh. Cô nhìn chằm chằm vào tấm ảnh đó nói:
-Dạo này làm thư kí tổng tài chán rồi nên đổi qua nghành diễn viên! Ôi thôi, lại còn đổi cả họ cơ đấy! Tiếc là cô dù hoá thành tro tôi đây vẫn nhận ra, thù chưa trả thì sao nỡ quên.
"NHƯỢC Ý LAN"
Lãnh Tư Khiêm lên tiếng trước phá vỡ sự yên tĩnh.
-Thấy tin tức này thế nào? Nếu cô ta đã gia nhập làng giải trí thì hãy để công chúng là mũi dao sắc nhọn nhất rồi từng nhát một đâm chết cô ta.
-Anh nói tiếp đi, tôi đang nghe.
-Trong một thời gian ngắn mà đã có tiếng tăm như vậy chắc hẳn thủ đoạn cũng không mấy sạch sẽ. Ta cứ từ từ khai thác điểm này…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.