Hoàn Mỹ Bạch Nguyệt Quang Chuẩn Bị Tu Dưỡng
Chương 104
Tiểu Hài Ái Cật Đường
29/09/2022
Mấy năm qua đi, Tướng quân thiếu niên đã bớt đi vài phần non nớt hồi trước, lúc này chỉ đơn giản đứng đó, càng tăng thêm cảm giác áp bức ập vào so với lúc trước khiến người ta ngột ngạt khó thở.
Thiệu Kinh Vũ.
Thiệu Kinh Vũ quang minh chính đại tới Thường Châu, chứng tỏ Thường Châu đã bị công phá. Kết quả này, không ngoài dự đoán của Nhan Nhất Minh.
Thiệu Kinh Vũ phụng mệnh hồi kinh thảo phạt Giản thừa tướng, công phá Thường Châu chỉ là chuyện sớm muộn. Điều duy nhất khiến Nhan Nhất Minh bất ngờ là lúc trước vị quận thủ Thường Châu thề thốt đảm bảo sẽ ngăn chặn quân Hạ và chống đỡ cho Giang Hạ Vương tiến tới, nhưng bây giờ cổng thành bị phá, thời gian Thiệu Kinh Vũ nắm được Thường Châu còn nhanh hơn so với nàng tưởng.
Cho dù Thiệu Kinh Vũ anh dũng thế nào, đối mặt với thành lầu được canh giữ nghiêm ngặt cũng không thể nào hùng hồn như trên thảo nguyên, thế nên trận thắng này nhất định là có người nội ứng ngoại hợp.
Người bên ngoài là Thiệu Kinh Vũ, người bên trong, tám mươi phần trăm có thể là Giản Ngọc Diễn.
Giản Ngọc Diễn lại một lần nữa vì bản thân và Giản Ngọc Nhi mà giành được cơ hội sống, Nam Cung Huyền cũng đã được cứu, Thiệu Kinh Vũ và Giang Dật càng không phải lo lắng, thế nên quá trình đều nằm trong dự đoán của Nhan Nhất Minh, nhưng lúc này Nhan Nhất Minh lại không có cách nào thả lỏng.
Vốn dĩ nàng định đi luôn, nhưng trùng hợp thế nào lại gặp Thiệu Kinh Vũ.
Thế nên giờ có muốn đi cũng không thể đi được nữa rồi.
Nhan Nhất Minh lập tức có chút bực bội.
Giản Ngọc Diễn có khả năng vẫn ở Thường Châu, không biết Giản Ngọc Diễn có nghi ngờ không. Tuy rằng Thiệu Kinh Vũ có lẽ sẽ không nhận ra nàng, nhưng cũng khó tránh khỏi lo lắng Nam Cung Huyền sẽ để lộ ra gì đó khiến Thiệu Kinh Vũ nghi ngờ.
Nghĩ như vậy, Nhan Nhất Minh thu lại suy nghĩ muốn liều mạng chạy trốn ban nãy. Nếu như động võ trước mặt Thiệu Kinh Vũ, vậy thì quả thật là chưa đánh đã khai.
Không có cách nào chạy thoát, vậy thì chỉ đành giơ tay đầu hàng. Cho dù nàng là nữ nhi của Giang Hạ Vương, nhưng cũng xem như là công thần cứu Thái tử. Nể mặt Thái tử, Thiệu Kinh Vũ cũng sẽ không làm khó nàng, chỉ cần cẩn thận một chút chắc sẽ không bị Thiệu Kinh Vũ phát hiện.
Còn về Giản Ngọc Diễn, dù hắn có nghi ngờ, chỉ cần nàng không thừa nhận, Giản Ngọc Diễn có thể làm gì được.
Bình tĩnh lại, Nhan Nhất Minh làm ra vẻ như chưa từng quen biết Thiệu Kinh Vũ, vẻ mặt cảnh giác, tay ấn ở chuôi đao trên hông chần chừ nói: “Không biết các hạ là...”
Mấy năm không gặp, Thiệu Kinh Vũ hoàn toàn không còn là thiếu niên nhiệt tình trước kia. Ánh mắt lạnh nhạt đầy vẻ trào phúng không có chút nhân tình, không hề có ý muốn trả lời câu hỏi của Nhan Nhất Minh. Khi biết Thái tử đã được tìm thấy an toàn, ánh mắt dời khỏi người Nhan Nhất Minh, lạnh lùng ném xuống một câu “trói lại” rồi xoay người thúc ngựa rời đi.
Người bên cạnh Thiệu Kinh Vũ cũng vô cùng quen thuộc, Vân Hiểu thúc ngựa tới vẫy vẫy tay tỏ ý bảo những tướng sĩ bên mình ra tay. Nhan Nhất Minh thầm mắng một tiếng “khốn kiếp” ném trường đao bên hông xuống đất, vươn hai tay ra.
Chủ động như vậy khiến Vân Hiểu sửng sốt, Nhan Nhất Minh ngước mắt: “Trói đi.”
Vân Hiểu ho khụ một tiếng: “Quận chúa, đắc tội rồi.”
Mấy năm trước mọi người còn là huynh đệ tốt cùng nhau ăn cơm cùng nhau lên chiến trường, lần này gặp mặt mình lại trở thành tù nhân, Nhan Nhất Minh có chút bi ai cảm thán. Ngước mắt nhìn Thường Châu đã một lần nữa treo lên vương kỳ Đại Hạ, hy vọng nửa năm cuối có thể trải qua một cách bình an.
Thường Châu đã bị công phá, Giản thừa tướng bị bắt, mà Ngụy Hùng Kiệt lại nhạy bén thoát được. Thiệu Kinh Vũ không chút lưu tình, coi Nhan Nhất Minh như tử tù trực tiếp sai người tống nàng vào ngục. Vân Hiểu ở một bên, nghĩ tới vị Lâm An quận chúa này lại cảm thấy có chút thú vị, nói đùa với Thiệu Kinh Vũ:
“Lâm An quận chúa tốt xấu gì cũng là một cô nương, còn cứu Thái tử điện hạ một mạng, ngài cũng phải thương hoa tiếc ngọc một chút chứ.”
“Nữ nhi của nghịch thần có gì mà đáng thương.” Thiệu Kinh Vũ cười nhạo một tiếng, đi đổi kinh giáp thành một bộ y phục màu đen nhẹ nhàng, càng tôn lên dáng người cao ráo và khí thế oai hùng bức người.
Hai người ra ngoài, đi về phía trước tới tiền đường gặp Nam Cung Huyền.
Nam Cung Huyền bôn ba nhiều ngày như vậy cuối cùng cũng nhìn thấy ánh mặt trời, tắm gội thay y phục lại khôi phục dáng vẻ tuấn tú trước đây. Qua lời phó tướng biết được tình hình Thường Châu và Giang Hạ Vương hiện giờ, tất cả đều đã được khống chế, hắn cũng yên lòng hơn, lúc này mới hỏi tung tích của Nhan Nhất Minh.
Phó tướng trả lời: “Bẩm Điện hạ, Lâm An quận chúa bị Tướng quân bắt lại, bây giờ đang ở trong ngục Thường Châu, chuẩn bị áp giải về Kinh Thành.”
Sắc mặt Nam Cung Huyền thay đổi: “Trong ngục?”
Liều chết cứu sống mình một mạng, lại bị tống vào đại lao, Nam Cung Huyền lập tức lệnh cho phó tướng thả người ra.
Vẻ mặt phó tướng chần chờ: “Việc này… là Thiệu tướng quân đích thân hạ lệnh…”
“Thiệu tướng quân lệnh ngươi nhốt người vào đại lao, giờ ta lệnh ngươi thả người ra, có gì mà không được.” Nam Cung Huyền nhướng mày.
Thiệu Kinh Vũ vừa vào cửa đúng lúc nghe thấy lời này của Nam Cung Huyền. Phó tướng kia thấy Thiệu Kinh Vũ lập tức thở phào một hơi, Thiệu Kinh Vũ liếc mắt nhìn phó tướng một cái: “Nếu Điện hạ đã phân phó, vậy ngươi dẫn người tới đi.”
Phó tướng lập tức gật đầu chuẩn bị làm theo, Nam Cung Huyền lại xua tay: “Không cần vội dẫn nàng ấy tới như vậy, đưa tới sân phía tây lệnh cho nha hoàn hầu hạ Quận chúa tắm rửa chải đầu đi, rồi mời đại phu có tiếng trong Kinh Thành tới.”
“Điện hạ bị thương sao?”
“Ta không bị thương, nhưng Quận chúa bị thương rất nhiều. Tuy Giang Hạ Vương tạo phản nhưng Quận chúa lại không hề cùng một giuộc với Giang Hạ Vương.” Nam Cung Huyền thở dài một hơi, tỏ ý bảo phó tướng kia đi làm việc sau đó có chút tự giễu thở dài: “Từ trước tới nay ta chưa từng nghĩ sẽ gặp phải tình cảnh này.”
Nam Cung Huyền có thể nói ra lời này với Thiệu Kinh Vũ, có thể thấy hắn và Thiệu Kinh Vũ rất thân thiết. Thiệu Kinh Vũ cũng không còn dáng vẻ lạnh băng như trước mà thả lỏng hơn nhiều: “Giản thừa tướng thâm nhập trong triều đình nhiều năm như vậy thật sự khó mà phòng bị, Điện hạ không cần để ý.”
Nam Cung Huyền bật cười, có những lời có thể nói, nhưng có những lời lại không thể, mà lời không thể nói là phụ hoàng hắn quá vô tình. Nam Cung Huyền thở dài một hơi rồi lại chuyển chủ đề nói tới Nhan Nhất Minh: “Lần này may mà có Quận chúa giúp đỡ, từ trước tới nay ta chưa từng nghĩ sẽ được một nữ nhân cứu nhiều lần như vậy.”
Nếu như là người khác nghe được lời này có lẽ sẽ trả lời hắn một câu người tốt ắt sẽ được trời giúp, nhưng Thiệu Kinh Vũ lại không chút ngạc nhiên.
Lòng Thiệu Kinh Vũ như một chiếc giếng cạn đột nhiên có một viên đá nhỏ quăng vào, đáy lòng dâng lên cảm giác nhói đau.
Nhiều năm trước, hắn cũng từng được một nữ nhân cứu nhiều lần, nàng luôn lặng lẽ đi theo phía sau hắn chống đỡ mọi đau khổ, nhưng cuối cùng lại chết trong tay hắn.
Thiệu Kinh Vũ nhắm đôi mắt có chút chua xót lại nói: “Thần… cũng từng được một nữ nhân cứu nhiều lần.”
Nam Cung Huyền bất ngờ, nhìn vẻ mặt đau khổ của Thiệu Kinh Vũ, lúc này mới nhớ tới tin chấn động Kinh Thành nhiều năm trước. Vị nữ tướng quân danh tiếng hiển hách từng cứu Thiệu Kinh Vũ mấy lần lập vô số chiến công, nhưng lại bị Thiệu Kinh Vũ giấu đi tất cả công trạng, dùng danh nghĩa tình yêu để giấu trong hậu trạch, cuối cùng chết thảm trong sự hẹp hòi xấu xa của nữ nhân trong nhà.
Nam Cung Huyền cũng từng vô cùng tiếc hận vì chuyện này.
Vô cớ nghĩ tới mấy ngày nay, cảnh Nhan Nhất Minh nắm trường đao trong tay hỗn chiến với đám truy binh, như vậy đã khiến lòng người chấn động chứ nói gì tới vị nữ tướng quân kia đối mặt với thiên quân vạn mã mà vẫn có khí phách bình tĩnh thản nhiên.
Nếu như vị nữ tướng quân đó còn sống, nhất định sẽ là nữ nhân khiến người ta khâm phục hơn cả Lâm An quận chúa.
Nam Cung Huyền vốn dĩ đang cảm thán bản thân, lúc này đột nhiên lại cảm thấy Thiệu Kinh Vũ đáng thương hơn, thở dài một hơi vỗ vỗ vai Thiệu Kinh Vũ: “Người đã mất rồi, Tướng quân… haiz…”
“Không nhắc tới chuyện cũ nữa.” Thiệu Kinh Vũ che đi cảm xúc trong mắt, ngẩng đầu lên đã khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, tươi cười tán gẫu với Nam Cung Huyền một lúc rồi mới rời đi.
Sau khi rời đi chưa tới nửa canh giờ, không ngờ lại có người khác tới tìm hắn, mà người này lại là Giản Ngọc Diễn.
Lần này phá thành, Giản Ngọc Diễn là công thần có công lớn nhất, hai người nội ứng ngoại hợp, nên mới có thể dẹp xong Thường Châu bắt sống Giản thừa tướng trong thời gian ba ngày ngắn ngủi.
Giản Ngọc Diễn chưa từng nhắc tới chuyện vì sao lại phản bội Giản thừa tướng, chỉ xin hắn ở trước mặt Bệ hạ xin tha cho Giản phu nhân và Giản Ngọc Nhi một mạng.
Năm đó hắn bỏ lại Giản Ngọc Nhi trước, vốn dĩ đã nợ Giản Ngọc Nhi một ân tình. Chuyện này dù Giản Ngọc Diễn không nhắc tới, Thiệu Kinh Vũ cũng sẽ tự mình lên tiếng, sau đó hai người lại không nói thêm gì nữa, Giản Ngọc Diễn cũng không chủ động tới tìm hắn.
Thế nên Thiệu Kinh Vũ khó mà tránh khỏi bất ngờ.
Nhưng điều khiến hắn càng kinh ngạc hơn là, lý do Giản Ngọc Diễn chủ động tìm hắn cũng giống với Thái tử điện hạ, đều vì cầu xin cho Lâm An quận chúa.
Thiệu Kinh Vũ không nói với hắn Thái tử đã thả Lâm An quận chúa, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Giản Ngọc Diễn nói: “Thiệu mộ thật sự không biết Giản công tử và Lâm An quận chúa có giao tình như vậy.”
Sau khi Thiệu Kinh Vũ hồi kinh liền tới thẳng Thường Châu, chưa từng nghe qua Lâm An quận chúa và Giản Ngọc Diễn có ái muội gì. Hắn có thể nhìn ra Thái tử và Lâm An quận chúa hình như có gì đó không bình thường, nhưng không ngờ Giản Ngọc Diễn cũng vậy.
Giản Ngọc Diễn đợi nhiều ngày như vậy, cuối cùng thành cũng bị phá, Giản thừa tướng cuối cùng cũng bị bắt, Thái tử và Lâm An quận chúa cũng được tìm thấy, thế nên hắn vội vàng muốn biết rõ vài chuyện mà mình không hiểu.
Vì vậy trong lúc nhất thời không nghe ra thâm ý trong lời nói của Thiệu Kinh Vũ, chỉ mờ mịt tỏ ý mình có chuyện muốn hỏi rõ Lâm An quận chúa.
Thiệu Kinh Vũ thấy ánh mắt Giản Ngọc Diễn nôn nóng, lúc này cuối cùng cũng sinh ra chút cảm giác hứng thú muốn xem náo nhiệt, thong thả ung dung cười nói: “Lâm An quận chúa lúc này đang ở biệt uyển phía tây.”
Thấy Giản Ngọc Diễn lập tức cất bước muốn đi về biệt uyển phía tây, Thiệu Kinh Vũ bật cười nói: “Lâm An quận chúa có ơn cứu Thái tử điện hạ, vừa rồi Thái tử điện hạ đã đích thân sai người đi đón Quận chúa. Chỉ có điều lúc này chắc đang tắm rửa thay y phục, Giản công tử đợi một lát rồi đi thì hơn.”
Cả người Giản Ngọc Diễn chợt khựng lại, sau đó lại thu bước chân về.
Lúc trước sau khi biết Nhan Nhất Minh trêu đùa mình, Giản Ngọc Diễn vô cùng tức giận, nhưng ngay sau đó lại biết được tin tức khác từ miệng ẩn vệ, lập tức khiến Giản Ngọc Diễn trở nên do dự.
Phản ứng đầu tiên của hắn là nghĩ Nhan Nhất Minh sớm đã tìm ra A Minh nhưng lại giấu nàng đi, dùng tính mạng ép nàng đi vào khuôn khổ, nhưng sau đó lại nghe ẩn vệ nói bức họa A Minh khi đó là chính tay Quận chúa vẽ, còn vì che giấu bút tích mà thiêu hủy bức họa gốc.
Điểm này khiến cho Giản Ngọc Diễn hoài nghi.
Mà sau đó Nhan Nhất Minh rời đi, Giản Ngọc Diễn mượn tay Ngụy Hùng Kiệt tra rõ tất cả thế lực của Nhan Nhất Minh, lại không có ai biết tung tích của A Minh, thế nên phỏng đoán Lâm An quận chúa giấu A Minh đi là không chính xác.
Vậy những bức thư đó, tin tức của A Minh, rồi cả những chuyện lúc trước của hắn và A Minh, rốt cuộc tại sao Lâm An quận chúa lại biết được.
Giản Ngọc Diễn nghĩ không thông, cũng không thể hiểu nổi, vì sao Lâm An quận chúa lại có liên hệ mật thiết với A Minh như vậy, hắn nôn nóng muốn tìm Nhan Nhất Minh hỏi cho rõ ràng.
Nhan Nhất Minh vừa ra khỏi cửa còn chưa đi được mấy bước đã thấy người nàng không muốn gặp nhất. Không biết Giản Ngọc Diễn đã đợi bao lâu, nhìn thấy nàng xuất hiện lập tức cất bước đi tới.
...
Tác giả có lời muốn nói:
Ngày mai Tiểu Giang xuất hiện, Tu La Tràng chính thức bắt đầu, mọi người đừng nóng vội, nghỉ ngơi sớm đi nha, chúc mọi người ngủ ngon.
Thiệu Kinh Vũ.
Thiệu Kinh Vũ quang minh chính đại tới Thường Châu, chứng tỏ Thường Châu đã bị công phá. Kết quả này, không ngoài dự đoán của Nhan Nhất Minh.
Thiệu Kinh Vũ phụng mệnh hồi kinh thảo phạt Giản thừa tướng, công phá Thường Châu chỉ là chuyện sớm muộn. Điều duy nhất khiến Nhan Nhất Minh bất ngờ là lúc trước vị quận thủ Thường Châu thề thốt đảm bảo sẽ ngăn chặn quân Hạ và chống đỡ cho Giang Hạ Vương tiến tới, nhưng bây giờ cổng thành bị phá, thời gian Thiệu Kinh Vũ nắm được Thường Châu còn nhanh hơn so với nàng tưởng.
Cho dù Thiệu Kinh Vũ anh dũng thế nào, đối mặt với thành lầu được canh giữ nghiêm ngặt cũng không thể nào hùng hồn như trên thảo nguyên, thế nên trận thắng này nhất định là có người nội ứng ngoại hợp.
Người bên ngoài là Thiệu Kinh Vũ, người bên trong, tám mươi phần trăm có thể là Giản Ngọc Diễn.
Giản Ngọc Diễn lại một lần nữa vì bản thân và Giản Ngọc Nhi mà giành được cơ hội sống, Nam Cung Huyền cũng đã được cứu, Thiệu Kinh Vũ và Giang Dật càng không phải lo lắng, thế nên quá trình đều nằm trong dự đoán của Nhan Nhất Minh, nhưng lúc này Nhan Nhất Minh lại không có cách nào thả lỏng.
Vốn dĩ nàng định đi luôn, nhưng trùng hợp thế nào lại gặp Thiệu Kinh Vũ.
Thế nên giờ có muốn đi cũng không thể đi được nữa rồi.
Nhan Nhất Minh lập tức có chút bực bội.
Giản Ngọc Diễn có khả năng vẫn ở Thường Châu, không biết Giản Ngọc Diễn có nghi ngờ không. Tuy rằng Thiệu Kinh Vũ có lẽ sẽ không nhận ra nàng, nhưng cũng khó tránh khỏi lo lắng Nam Cung Huyền sẽ để lộ ra gì đó khiến Thiệu Kinh Vũ nghi ngờ.
Nghĩ như vậy, Nhan Nhất Minh thu lại suy nghĩ muốn liều mạng chạy trốn ban nãy. Nếu như động võ trước mặt Thiệu Kinh Vũ, vậy thì quả thật là chưa đánh đã khai.
Không có cách nào chạy thoát, vậy thì chỉ đành giơ tay đầu hàng. Cho dù nàng là nữ nhi của Giang Hạ Vương, nhưng cũng xem như là công thần cứu Thái tử. Nể mặt Thái tử, Thiệu Kinh Vũ cũng sẽ không làm khó nàng, chỉ cần cẩn thận một chút chắc sẽ không bị Thiệu Kinh Vũ phát hiện.
Còn về Giản Ngọc Diễn, dù hắn có nghi ngờ, chỉ cần nàng không thừa nhận, Giản Ngọc Diễn có thể làm gì được.
Bình tĩnh lại, Nhan Nhất Minh làm ra vẻ như chưa từng quen biết Thiệu Kinh Vũ, vẻ mặt cảnh giác, tay ấn ở chuôi đao trên hông chần chừ nói: “Không biết các hạ là...”
Mấy năm không gặp, Thiệu Kinh Vũ hoàn toàn không còn là thiếu niên nhiệt tình trước kia. Ánh mắt lạnh nhạt đầy vẻ trào phúng không có chút nhân tình, không hề có ý muốn trả lời câu hỏi của Nhan Nhất Minh. Khi biết Thái tử đã được tìm thấy an toàn, ánh mắt dời khỏi người Nhan Nhất Minh, lạnh lùng ném xuống một câu “trói lại” rồi xoay người thúc ngựa rời đi.
Người bên cạnh Thiệu Kinh Vũ cũng vô cùng quen thuộc, Vân Hiểu thúc ngựa tới vẫy vẫy tay tỏ ý bảo những tướng sĩ bên mình ra tay. Nhan Nhất Minh thầm mắng một tiếng “khốn kiếp” ném trường đao bên hông xuống đất, vươn hai tay ra.
Chủ động như vậy khiến Vân Hiểu sửng sốt, Nhan Nhất Minh ngước mắt: “Trói đi.”
Vân Hiểu ho khụ một tiếng: “Quận chúa, đắc tội rồi.”
Mấy năm trước mọi người còn là huynh đệ tốt cùng nhau ăn cơm cùng nhau lên chiến trường, lần này gặp mặt mình lại trở thành tù nhân, Nhan Nhất Minh có chút bi ai cảm thán. Ngước mắt nhìn Thường Châu đã một lần nữa treo lên vương kỳ Đại Hạ, hy vọng nửa năm cuối có thể trải qua một cách bình an.
Thường Châu đã bị công phá, Giản thừa tướng bị bắt, mà Ngụy Hùng Kiệt lại nhạy bén thoát được. Thiệu Kinh Vũ không chút lưu tình, coi Nhan Nhất Minh như tử tù trực tiếp sai người tống nàng vào ngục. Vân Hiểu ở một bên, nghĩ tới vị Lâm An quận chúa này lại cảm thấy có chút thú vị, nói đùa với Thiệu Kinh Vũ:
“Lâm An quận chúa tốt xấu gì cũng là một cô nương, còn cứu Thái tử điện hạ một mạng, ngài cũng phải thương hoa tiếc ngọc một chút chứ.”
“Nữ nhi của nghịch thần có gì mà đáng thương.” Thiệu Kinh Vũ cười nhạo một tiếng, đi đổi kinh giáp thành một bộ y phục màu đen nhẹ nhàng, càng tôn lên dáng người cao ráo và khí thế oai hùng bức người.
Hai người ra ngoài, đi về phía trước tới tiền đường gặp Nam Cung Huyền.
Nam Cung Huyền bôn ba nhiều ngày như vậy cuối cùng cũng nhìn thấy ánh mặt trời, tắm gội thay y phục lại khôi phục dáng vẻ tuấn tú trước đây. Qua lời phó tướng biết được tình hình Thường Châu và Giang Hạ Vương hiện giờ, tất cả đều đã được khống chế, hắn cũng yên lòng hơn, lúc này mới hỏi tung tích của Nhan Nhất Minh.
Phó tướng trả lời: “Bẩm Điện hạ, Lâm An quận chúa bị Tướng quân bắt lại, bây giờ đang ở trong ngục Thường Châu, chuẩn bị áp giải về Kinh Thành.”
Sắc mặt Nam Cung Huyền thay đổi: “Trong ngục?”
Liều chết cứu sống mình một mạng, lại bị tống vào đại lao, Nam Cung Huyền lập tức lệnh cho phó tướng thả người ra.
Vẻ mặt phó tướng chần chờ: “Việc này… là Thiệu tướng quân đích thân hạ lệnh…”
“Thiệu tướng quân lệnh ngươi nhốt người vào đại lao, giờ ta lệnh ngươi thả người ra, có gì mà không được.” Nam Cung Huyền nhướng mày.
Thiệu Kinh Vũ vừa vào cửa đúng lúc nghe thấy lời này của Nam Cung Huyền. Phó tướng kia thấy Thiệu Kinh Vũ lập tức thở phào một hơi, Thiệu Kinh Vũ liếc mắt nhìn phó tướng một cái: “Nếu Điện hạ đã phân phó, vậy ngươi dẫn người tới đi.”
Phó tướng lập tức gật đầu chuẩn bị làm theo, Nam Cung Huyền lại xua tay: “Không cần vội dẫn nàng ấy tới như vậy, đưa tới sân phía tây lệnh cho nha hoàn hầu hạ Quận chúa tắm rửa chải đầu đi, rồi mời đại phu có tiếng trong Kinh Thành tới.”
“Điện hạ bị thương sao?”
“Ta không bị thương, nhưng Quận chúa bị thương rất nhiều. Tuy Giang Hạ Vương tạo phản nhưng Quận chúa lại không hề cùng một giuộc với Giang Hạ Vương.” Nam Cung Huyền thở dài một hơi, tỏ ý bảo phó tướng kia đi làm việc sau đó có chút tự giễu thở dài: “Từ trước tới nay ta chưa từng nghĩ sẽ gặp phải tình cảnh này.”
Nam Cung Huyền có thể nói ra lời này với Thiệu Kinh Vũ, có thể thấy hắn và Thiệu Kinh Vũ rất thân thiết. Thiệu Kinh Vũ cũng không còn dáng vẻ lạnh băng như trước mà thả lỏng hơn nhiều: “Giản thừa tướng thâm nhập trong triều đình nhiều năm như vậy thật sự khó mà phòng bị, Điện hạ không cần để ý.”
Nam Cung Huyền bật cười, có những lời có thể nói, nhưng có những lời lại không thể, mà lời không thể nói là phụ hoàng hắn quá vô tình. Nam Cung Huyền thở dài một hơi rồi lại chuyển chủ đề nói tới Nhan Nhất Minh: “Lần này may mà có Quận chúa giúp đỡ, từ trước tới nay ta chưa từng nghĩ sẽ được một nữ nhân cứu nhiều lần như vậy.”
Nếu như là người khác nghe được lời này có lẽ sẽ trả lời hắn một câu người tốt ắt sẽ được trời giúp, nhưng Thiệu Kinh Vũ lại không chút ngạc nhiên.
Lòng Thiệu Kinh Vũ như một chiếc giếng cạn đột nhiên có một viên đá nhỏ quăng vào, đáy lòng dâng lên cảm giác nhói đau.
Nhiều năm trước, hắn cũng từng được một nữ nhân cứu nhiều lần, nàng luôn lặng lẽ đi theo phía sau hắn chống đỡ mọi đau khổ, nhưng cuối cùng lại chết trong tay hắn.
Thiệu Kinh Vũ nhắm đôi mắt có chút chua xót lại nói: “Thần… cũng từng được một nữ nhân cứu nhiều lần.”
Nam Cung Huyền bất ngờ, nhìn vẻ mặt đau khổ của Thiệu Kinh Vũ, lúc này mới nhớ tới tin chấn động Kinh Thành nhiều năm trước. Vị nữ tướng quân danh tiếng hiển hách từng cứu Thiệu Kinh Vũ mấy lần lập vô số chiến công, nhưng lại bị Thiệu Kinh Vũ giấu đi tất cả công trạng, dùng danh nghĩa tình yêu để giấu trong hậu trạch, cuối cùng chết thảm trong sự hẹp hòi xấu xa của nữ nhân trong nhà.
Nam Cung Huyền cũng từng vô cùng tiếc hận vì chuyện này.
Vô cớ nghĩ tới mấy ngày nay, cảnh Nhan Nhất Minh nắm trường đao trong tay hỗn chiến với đám truy binh, như vậy đã khiến lòng người chấn động chứ nói gì tới vị nữ tướng quân kia đối mặt với thiên quân vạn mã mà vẫn có khí phách bình tĩnh thản nhiên.
Nếu như vị nữ tướng quân đó còn sống, nhất định sẽ là nữ nhân khiến người ta khâm phục hơn cả Lâm An quận chúa.
Nam Cung Huyền vốn dĩ đang cảm thán bản thân, lúc này đột nhiên lại cảm thấy Thiệu Kinh Vũ đáng thương hơn, thở dài một hơi vỗ vỗ vai Thiệu Kinh Vũ: “Người đã mất rồi, Tướng quân… haiz…”
“Không nhắc tới chuyện cũ nữa.” Thiệu Kinh Vũ che đi cảm xúc trong mắt, ngẩng đầu lên đã khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, tươi cười tán gẫu với Nam Cung Huyền một lúc rồi mới rời đi.
Sau khi rời đi chưa tới nửa canh giờ, không ngờ lại có người khác tới tìm hắn, mà người này lại là Giản Ngọc Diễn.
Lần này phá thành, Giản Ngọc Diễn là công thần có công lớn nhất, hai người nội ứng ngoại hợp, nên mới có thể dẹp xong Thường Châu bắt sống Giản thừa tướng trong thời gian ba ngày ngắn ngủi.
Giản Ngọc Diễn chưa từng nhắc tới chuyện vì sao lại phản bội Giản thừa tướng, chỉ xin hắn ở trước mặt Bệ hạ xin tha cho Giản phu nhân và Giản Ngọc Nhi một mạng.
Năm đó hắn bỏ lại Giản Ngọc Nhi trước, vốn dĩ đã nợ Giản Ngọc Nhi một ân tình. Chuyện này dù Giản Ngọc Diễn không nhắc tới, Thiệu Kinh Vũ cũng sẽ tự mình lên tiếng, sau đó hai người lại không nói thêm gì nữa, Giản Ngọc Diễn cũng không chủ động tới tìm hắn.
Thế nên Thiệu Kinh Vũ khó mà tránh khỏi bất ngờ.
Nhưng điều khiến hắn càng kinh ngạc hơn là, lý do Giản Ngọc Diễn chủ động tìm hắn cũng giống với Thái tử điện hạ, đều vì cầu xin cho Lâm An quận chúa.
Thiệu Kinh Vũ không nói với hắn Thái tử đã thả Lâm An quận chúa, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Giản Ngọc Diễn nói: “Thiệu mộ thật sự không biết Giản công tử và Lâm An quận chúa có giao tình như vậy.”
Sau khi Thiệu Kinh Vũ hồi kinh liền tới thẳng Thường Châu, chưa từng nghe qua Lâm An quận chúa và Giản Ngọc Diễn có ái muội gì. Hắn có thể nhìn ra Thái tử và Lâm An quận chúa hình như có gì đó không bình thường, nhưng không ngờ Giản Ngọc Diễn cũng vậy.
Giản Ngọc Diễn đợi nhiều ngày như vậy, cuối cùng thành cũng bị phá, Giản thừa tướng cuối cùng cũng bị bắt, Thái tử và Lâm An quận chúa cũng được tìm thấy, thế nên hắn vội vàng muốn biết rõ vài chuyện mà mình không hiểu.
Vì vậy trong lúc nhất thời không nghe ra thâm ý trong lời nói của Thiệu Kinh Vũ, chỉ mờ mịt tỏ ý mình có chuyện muốn hỏi rõ Lâm An quận chúa.
Thiệu Kinh Vũ thấy ánh mắt Giản Ngọc Diễn nôn nóng, lúc này cuối cùng cũng sinh ra chút cảm giác hứng thú muốn xem náo nhiệt, thong thả ung dung cười nói: “Lâm An quận chúa lúc này đang ở biệt uyển phía tây.”
Thấy Giản Ngọc Diễn lập tức cất bước muốn đi về biệt uyển phía tây, Thiệu Kinh Vũ bật cười nói: “Lâm An quận chúa có ơn cứu Thái tử điện hạ, vừa rồi Thái tử điện hạ đã đích thân sai người đi đón Quận chúa. Chỉ có điều lúc này chắc đang tắm rửa thay y phục, Giản công tử đợi một lát rồi đi thì hơn.”
Cả người Giản Ngọc Diễn chợt khựng lại, sau đó lại thu bước chân về.
Lúc trước sau khi biết Nhan Nhất Minh trêu đùa mình, Giản Ngọc Diễn vô cùng tức giận, nhưng ngay sau đó lại biết được tin tức khác từ miệng ẩn vệ, lập tức khiến Giản Ngọc Diễn trở nên do dự.
Phản ứng đầu tiên của hắn là nghĩ Nhan Nhất Minh sớm đã tìm ra A Minh nhưng lại giấu nàng đi, dùng tính mạng ép nàng đi vào khuôn khổ, nhưng sau đó lại nghe ẩn vệ nói bức họa A Minh khi đó là chính tay Quận chúa vẽ, còn vì che giấu bút tích mà thiêu hủy bức họa gốc.
Điểm này khiến cho Giản Ngọc Diễn hoài nghi.
Mà sau đó Nhan Nhất Minh rời đi, Giản Ngọc Diễn mượn tay Ngụy Hùng Kiệt tra rõ tất cả thế lực của Nhan Nhất Minh, lại không có ai biết tung tích của A Minh, thế nên phỏng đoán Lâm An quận chúa giấu A Minh đi là không chính xác.
Vậy những bức thư đó, tin tức của A Minh, rồi cả những chuyện lúc trước của hắn và A Minh, rốt cuộc tại sao Lâm An quận chúa lại biết được.
Giản Ngọc Diễn nghĩ không thông, cũng không thể hiểu nổi, vì sao Lâm An quận chúa lại có liên hệ mật thiết với A Minh như vậy, hắn nôn nóng muốn tìm Nhan Nhất Minh hỏi cho rõ ràng.
Nhan Nhất Minh vừa ra khỏi cửa còn chưa đi được mấy bước đã thấy người nàng không muốn gặp nhất. Không biết Giản Ngọc Diễn đã đợi bao lâu, nhìn thấy nàng xuất hiện lập tức cất bước đi tới.
...
Tác giả có lời muốn nói:
Ngày mai Tiểu Giang xuất hiện, Tu La Tràng chính thức bắt đầu, mọi người đừng nóng vội, nghỉ ngơi sớm đi nha, chúc mọi người ngủ ngon.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.