Hoàn Mỹ Bạch Nguyệt Quang Chuẩn Bị Tu Dưỡng
Chương 97
Tiểu Hài Ái Cật Đường
29/09/2022
Nhan Nhất Minh thức dậy từ rất sớm, trời vừa tờ mờ sáng nàng đã ôm chăn ngồi thật lâu.
Quả Táo mơ màng tỉnh dậy, lặng lẽ co người lại dưới chân giường nhìn nàng một hồi lâu, sau đó lại nhắm mắt ngủ thϊếp đi. Nhan Nhất Minh nhìn thoáng qua nó, kéo chăn bông bọc kín cho Quả Táo rồi mặc y phục vào, bước xuống giường.
Nàng nằm mơ cả một đêm, sau khi tỉnh dậy trong đầu vẫn còn hiện rõ nét mặt và giọng nói của mấy người Giang Dật, như thể chúng truyền tới từ hư không, vang vọng mãi không tan.
Nhan Nhất Minh luôn cảm thấy những giấc mơ có thể phản ánh thế giới nội tâm thực sự của một người, điều tốt, điều xấu, những gì người đó hay nghĩ trong cuộc sống hàng ngày, và cả những người người đó quan tâm nhưng cố tình trốn tránh trong thế giới hiện thực, tất cả sẽ được tái hiện đầy đủ trong giấc mơ.
Buổi sáng đầu thu thấm hơi lạnh, rõ ràng đã mặc áo khoác nhưng vẫn còn lạnh. Nhan Nhất Minh xoa xoa cánh tay, ngẩn người ngồi trên ghế đẩu.
Nàng không muốn suy nghĩ kỹ về những chuyện đã xảy ra giữa mình và từng người trong số họ, thậm chí đôi khi còn cố ý nhắc nhở bản thân rằng thế giới này chỉ là giả, con người ở đây đều là hư cấu, tất cả mọi chuyện xảy ra giữa họ cuối cùng sẽ hoàn toàn vỡ nát sau khi nàng rời đi.
Nhưng tại sao nàng vẫn mơ về nó, tại sao luôn cảm thấy lồng ngực khó chịu và sợ hãi không có nguyên do?
Nhan Nhất Minh cụp mắt xuống.
Bởi vì cho dù con người là giả thì tình cảm vẫn là thật.
Dù là thứ tình cảm vô tư hay vị kỷ, dù là kỷ niệm vui hay buồn, tất cả đều là sự thật.
Mỗi người trong số họ đều xuất hiện trong giấc mơ, nhưng số lần Nam Cung Diệp và Giang Dật xuất hiện nhiều hơn những người khác. Bởi vì sự áy náy mà nàng cố tình lơ đi cũng là sự thật.
Nàng có thể lừa dối Nam Cung Huyền mà không cảm thấy áp lực, có thể đùa giỡn Giản Ngọc Diễn cho chạy vòng quanh, cũng dám tự tin trước mặt Thiệu Kinh Vũ. Nhưng đối với Giang Dật toàn tâm toàn ý với mình và Nam Cung Diệp vô tội bị nàng liên lụy thì vì lương tâm day dứt nên nàng luôn dễ thỏa hiệp hơn, chính loại cảm giác tội lỗi này khiến nàng cảm thấy sợ hãi.
Cảnh tượng Giang Dật dịu dàng vuốt ve quan tài lại hiện lên trong đầu, Nhan Nhất Minh lắc đầu thật mạnh, đứng dậy mở cửa sổ. Làn gió se se lạnh phả vào mặt lập tức làm đông cứng mọi suy nghĩ trong đầu nàng.
Nhan Nhất Minh thở một hơi thật dài. Đa sầu đa cảm, lo trước lo sau không phải là tác phong của nàng. Đây là một trò chơi thôi. Nàng là một người chơi xuất sắc, vì vậy chơi trò chơi thì được, nhất định không thể để trò chơi chơi lại mình.
Dù là gì cũng không đáng giá bằng việc chiến thắng trò chơi và được trở lại thế giới của nàng.
Nhưng sau khi mơ thấy giấc mơ kiểu này, Nhan Nhất Minh thực sự cảm thấy lo lắng. Nàng tạm gác chuyện trước đó lại, chỉ tập trung chú ý đến tình tiết câu chuyện sẽ xảy ra tiếp theo. Khi bàn chuyện công việc với Ngụy Hùng Kiệt nàng cũng càng nghiêm túc hơn bình thường.
Ngụy Hùng Kiệt hơi ngạc nhiên, nhưng chỉ nghĩ là do sắp đến lúc kết thúc, Quận chúa cũng không kìm nén được kích động, vì vậy còn khuyên nhủ Nhan Nhất Minh vài câu, nhắc nàng phải duy trì trạng thái bình thường, tránh cho người khác phát hiện ra manh mối.
Nhan Nhất Minh cười nói cứ yên tâm đi.
Ngụy Hùng Kiệt thấy tâm trạng nàng không tồi, cũng nói nhiều hơn bình thường nên hắn ta không muốn rời đi, vì vậy liền nói về chuyện Tết Trung thu.
“Thái hậu thích náo nhiệt. Bệ hạ hiếu thuận nên cực kỳ coi trọng buổi gia yến này. Theo lý thì Quận chúa không phải người trong hoàng thất. Nhưng lần trước trong buổi gia yến mừng ngày sinh thần của Hoàng hậu cũng có mời Quận chúa, nên thuộc hạ cho là lần gia yến này Quận chúa cũng sẽ được mời đến. Hơn nữa, dường như Hoàng hậu cũng có ý muốn để Quận chúa và Thái tử thân cận hơn nữa.”
Nhan Nhất Minh nhớ tới khi trước Hoàng hậu đã nói nàng chỉ có một mình lẻ loi ở Kinh Thành, cô đơn quạnh quẽ, nên thỉnh thoảng sẽ truyền nàng vào cung nói chuyện phiếm về Thái tử. Làm sao Nhan Nhất Minh lại không hiểu ý của Hoàng hậu chứ?
Bây giờ lại còn là Tết Trung thu, là ngày lành đoàn viên, nhất định Hoàng hậu sẽ không quên nàng, muốn nhân cơ hội này mà tác hợp cho nàng và Thái tử.
“Hoàng hậu nghĩ như vậy cũng là lẽ thường tình.” Ngụy Hùng Kiệt nhớ tới những tin đồn mấy ngày gần đây mình nghe được, trong lòng thầm nghĩ có lẽ Nhan Nhất Minh sẽ cảm thấy hứng thú.
“Nhiều năm nay Thái tử không muốn cưới chính phi, Việt Vương thì ngay cả trắc phi cũng không cần, chắc chắn Hoàng hậu sẽ không tránh khỏi sốt ruột.”
Đột nhiên nghe thấy hai chữ Việt Vương, Nhan Nhất Minh chợt nhớ tới ánh mắt cố chấp của Nam Cung Diệp khi cầm sợi dây bằng bạc mỏng kia quấn từng vòng lên tay mình, lông mày nàng cau chặt lại, chỉ đáp lại một tiếng có lệ.
“Đúng vậy.”
Ngụy Hùng Kiệt không cảm nhận được thái độ từ chối tiếp chuyện của Nhan Nhất Minh. Hắn ta vẫn đang nói cho nàng nghe những chuyện phiếm mình nghe ngóng được gần đây: “Thái tử và Việt Vương đều do Hoàng hậu sinh ra, tướng mạo cũng có đến bảy tám phần giống nhau, nhưng hai huynh đệ lại không thân thiết. Quận chúa có biết nguyên nhân vì sao không?”
Nhan Nhất Minh nhướng mi, sau đó lại cụp mắt xuống, nhẹ giọng nói: “Ta không biết.”
Ta không muốn biết, ngươi mau đi nhanh đi. Nhan Nhất Minh đang phiền chán trong lòng, nhưng Ngụy Hùng Kiệt đã quen với cách nói chuyện lạnh nhạt của nàng nên vẫn không cảm nhận được ý từ chối của Nhan Nhất Minh, tiếp tục hưng phấn kể chuyện.
“Nghe nói Thái tử phi có gương mặt khuynh thành. Lúc trước có vô số con cháu quý tộc ái mộ để đến cầu thân, thậm chí có cả Ngũ hoàng tử còn chưa được phong Việt Vương cũng vậy. Nhưng Thái tử phi lại tuyên bố cuộc đời này chỉ gả cho một mình Thái tử. Sau đó vì cứu Thái tử mà Thái tử phi gặp chuyện bỏ mình. Thái tử áy náy không thôi, mà Việt Vương cũng ghi hận Thái tử chuyện Thái tử phi chết vì ngài ấy…”
“Được rồi, được rồi.” Chuyện gì mà lung tung lộn xộn vậy không biết, Nhan Nhất Minh xua tay: “Sao ngươi lại đi nghe mấy tin đồn vớ vẩn này, nói chuyện chính đi.”
Ngụy Hùng Kiệt tỏ vẻ chán nản, nhưng sau đó đã khôi phục rất nhanh: “Thái Hậu luôn mong nhớ Việt Vương nên đến Tết Trung thu sẽ yêu cầu Bệ hạ gọi Việt Vương về kinh đoàn tụ. Nếu Việt Vương về kinh thì vừa tiện để chúng ta một lưới bắt hết, chấm dứt hậu hoạn. Còn Quận chúa...”
Nói đến đây, Ngụy Hùng Kiệt dừng một chút mới nói tiếp: “Vì sự an toàn của Quận chúa, xin ngài hãy nghĩ cách từ chối không đến buổi gia yến Trung thu.”
“Đơn giản thôi.” Ngón tay Nhan Nhất Minh gõ nhẹ hai tiếng trên mặt bàn: “Mấy ngày nữa sai người truyền ra tin tức, Lâm An quận chúa bị lạnh sinh bệnh, chuyện còn lại ngươi liệu mà làm.”
Nàng ốm nằm trên giường, Bệ hạ và Hoàng hậu sẽ phái thái y đến, có thể là Hoàng hậu thật lòng, nhưng Hoàng đế chắc chắn sẽ có ý thăm dò.
Nhưng vấn đề nhỏ nhặt này giao cho Ngụy Hùng Kiệt tất nhiên sẽ không thành vấn đề.
Ngụy Hùng Kiệt không phản đối, gật đầu rồi cáo từ rời đi.
Sau nửa tháng, Lâm An quận chúa bị cảm phong hàn ốm đau nằm trên giường bệnh. Hoàng hậu cực kỳ lo lắng, ra lệnh cho ngự y đến bắt mạch. Ngự y hồi cung đáp lời, nói lần này Lâm An quận chúa bị phong hàn rất nguy hiểm, nay đã khai đơn thuốc, phải tĩnh dưỡng một thời gian mới khang phục được.
Hoàng hậu biết nguyên nhân hai nhi tử của mình chưa cưới thê tử, cho nên bà lại càng cố chấp với Lâm An quận chúa hơn, ai bảo nàng có bề ngoài giống Thái tử phi chứ.
Nếu Thái tử không muốn thì nói không chừng tiểu nhi tử sẽ đồng ý. Nhưng ai ngờ đến lúc mấu chốt thì Lâm An quận chúa lại mắc bệnh. Nhưng bệnh tới như núi lở, dù có vội hơn nữa cũng không có cách nào khác, chỉ có thể ra lệnh cho ngự y hết lòng chăm sóc.
Thời tiết dần chuyển lạnh, Nhan Nhất Minh cũng vui vẻ trốn trong phủ không ra khỏi cửa, chơi cờ nhảy năm quân với Quả Táo, đá cầu với đám nha hoàn, quà an ủi gửi đến cũng rất thú vị.
Lâm An quận chúa vừa bị bệnh thì trong cung ngoài cung đã đưa tới bao nhiêu thuốc bổ, nhiều đếm không xuể. Cũng có rất nhiều người mang tâm tư, cố ý tranh thủ cơ hội làm quen bắt quan hệ với Lâm An quận chúa, đưa tới rất nhiều kỳ trân dị bảo.
Giản Ngọc Diễn và Giang Dật cũng gửi đồ tới, nhưng so với đống châu báu rất có lệ của Giản Ngọc Diễn thì những món điểm tâm tinh xảo Giang Dật sai người làm khiến nàng thích hơn nhiều, đặc biệt là đồ ăn mỗi ngày đưa tới không hề lặp lại nhau.
Trước đây Nhan Nhất Minh cũng rất thích đồ trang sức đẹp đẽ, nhưng dù thích thế nào cũng không có cách mang về, thích cũng vô ích, thời gian trôi qua nàng cũng lười nhìn đến những thứ đó.
Ở thế giới này, cái gì cũng không phải của nàng, chỉ có mỹ thực ăn được vào miệng mới là của nàng.
Giang Dật ngồi trước bàn, nghe quản gia nói Lâm An quận chúa rất thích, lập tức vẫy tay ý bảo quản gia đi xuống. Một lúc sau, một thân vệ ăn mặc chỉnh tề xuất hiện trong thư phòng, nhẹ giọng nói thầm bên tai Giang Dật mấy câu.
Cây bút trên tay hắn chợt để lại những vết mực lốm đốm trên trang giấy trắng như tuyết.
Thân vệ lặng lẽ lui ra không một tiếng động, Giang Dật ngã người ra ghế, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Ngày ấy, khi biết được quá khứ của Giản Ngọc Diễn từ miệng Giản Ngọc Nhi, nghĩ đến những ngày tháng mình bị lừa dối, trong một khoảnh khắc Giang Dật chỉ mong Giản Ngọc Diễn có thể biến mất khỏi thế giới này.
Làm cho hắn ta biến mất thực ra vô cùng đơn giản. Chỉ với thân phận là một đứa trẻ mồ côi của tiền triều cũng đủ khiến cho hắn ta chết không có nơi táng thân. Chỉ cần hắn giấu giếm chuyện Giản Ngọc Diễn từng hiến kế, chỉ cần hắn không xin tha giúp trước mặt Bệ hạ thì Giản Ngọc Diễn nhất định sẽ chết. Mà đám người Giản phu nhân hắn ta một lòng muốn bảo vệ cũng sẽ phải chết.
Nhưng cuối cùng Giang Dật vẫn bảo vệ hắn ta. Khi Bệ hạ hỏi đến, hắn đã nói với Bệ hạ rằng Giản Ngọc Diễn thực sự không phải là kẻ loạn thần tặc tử giống như Giản thừa tướng.
Không có lý do gì khác, chỉ vì Nhan Nhất Minh.
Lúc trước Giang Dật không chắc chắn tất cả những việc Giản Ngọc Diễn lén làm có phải là do Nhan Nhất Minh cố ý chỉ dẫn hay không. Nhưng bây giờ khi đã biết được thân phận của Nhan Nhất Minh, Giang Dật hoàn toàn có thể chắc chắn Nhan Nhất Minh đã lợi dụng thân phận của A Minh, cố ý để Giản Ngọc Diễn nói cho hắn biết bí mật của Giản thừa tướng, cố ý tìm một con đường sống cho Giản Ngọc Diễn.
Nàng đã đánh một bàn cờ lớn chỉ để cứu tính mạng của Giản Ngọc Diễn, còn hắn lại không thể nhẫn tâm làm nàng thất vọng.
Cho nên hắn không làm khó Giản Ngọc Diễn, dù đã đau khổ đến mức sắp tan nát cõi lòng.
Nhiều ngày như vậy, chỉ cần rảnh rỗi là Giang Dật lại nghĩ đến Giản Ngọc Diễn, nghĩ đến Nhan Nhất Minh, nghĩ đến đủ lý do vì sao nàng nhất định phải cứu Giản Ngọc Diễn. Là vì nghĩ đến tình cảm ngày trước nên không nỡ sao? Hay nàng cứu hắn một mạng là vì muốn nối lại mối duyên trước kia với hắn ta?
Lúc trước, khi biết Thái tử phi chính là A Minh Giang Dật cũng không có quá nhiều cảm xúc. Bởi vì Nhan Nhất Minh đối xử với Thái tử quá mức lãnh đạm. Còn giữa Thái tử và Thái tử phi cũng không có kỉ niệm gì khó quên.
Nhưng Giản Ngọc Diễn không giống vậy.
Nhan Nhất Minh bảo vệ hắn, nàng quan tâm hắn. Giản Ngọc Nhi nói A Minh từng nói rằng nàng yêu Giản Ngọc Diễn đến mức thậm chí còn không tiếc hủy hoại khuôn mặt vì hắn ta, nói rằng nàng từng vẽ tranh vì Giản Ngọc Diễn. Nếu không bởi vì Giản Ngọc Diễn lừa gạt nàng thì nàng tuyệt sẽ không rời khỏi hắn ta.
Giang Dật ghen tị, hắn rất tức giận, nhưng còn sợ hãi nhiều hơn.
Hắn sợ hãi, sợ rằng dù nàng chưa từng để trong lòng chuyện gặp gỡ bất ngờ, nhưng cũng đã có người được nàng giữ trong lòng, dấu ấn của người đó trong lòng nàng sâu đậm hơn hắn rất nhiều.
Hắn sợ Nhan Nhất Minh không quan tâm đến mình, càng sợ Nhan Nhất Minh quan tâm đến người khác nhiều hơn.
Không ai có thể ngờ vị quan đã đến hàng tam phẩm như Giang Dật cũng sẽ sợ hãi, ban đêm sẽ đọc đi đọc lại chữ viết tay của Nhan Nhất Minh để cố gắng làm tê liệt bản thân, tự thuyết phục chính mình, nhưng cuối cùng lại không thể nhịn được mà phái thân vệ đi điều tra.
Hắn nghe nói Nhan Nhất Minh bị bệnh. Nhưng Tết Trung thu đang đến gần, Giang Dật vừa nghĩ đã đoán ra nàng đang giả bộ bệnh. Thật ra hắn đang rất buồn, nhưng vẫn sai người làm điểm tâm nàng thích ăn nhất cho nàng, nghe quản gia nói nàng rất thích trong lòng cũng thấy vui.
Đến tận khi nghe thân vệ nói.
Thân vệ nói sau khi Giản Ngọc Diễn quen biết đào kép kia thì thường xuyên đến Mai Viên, thậm chí còn hàng đêm không trở về phủ Tướng quân mà ở lại Mai Viên.
Trong suốt nửa năm.
Chủ nhân của Mai Viên luôn tràn đầy vẻ tự hào khi nhắc tới Nhan Nhất Minh. Có lẽ trong mắt hắn ta, Mai Viên có thể có một nữ nhân khiến Giản Ngọc Diễn thần hồn điên đảo là công lao của mình. Tên nam nhân mặt mày chát phấn son kia nở một nụ cười nghe không ra trống mái: “Xảy ra chuyện gì à? Ai yo, công tử này, ngài đúng là thú vị, một nam tử một nữ tử ngày nào cũng ngủ cùng một giường, ngài nói xem là xảy ra chuyện gì nào?”
Giang Dật bỗng chốc không thể kiềm chế nổi, trong lòng đau đớn như đột nhiên chảy máu đầm đìa, đau đớn không nói nên lời.
Hóa ra bọn họ không giống nhau, đến cả thân thể nàng cũng đã trao cho Giản Ngọc Diễn, còn hắn, đến cả lần gặp mặt cuối cùng nàng cũng keo kiệt như vậy.
Giản Ngọc Diễn, hắn ta dựa vào cái gì!
Khiến hắn đau đớn như vậy thì Giản Ngọc Diễn vẫn nên chết đi thì hơn.
Mặt trăng ngày mùng một chỉ còn lại một vòng cung mỏng manh. Ngày mai có thể là một ngày đầy mây mù, thậm chí còn không có được mấy ngôi sao, bóng đêm dường như còn tối hơn trước. Sau khi đi tắm, Nhan Nhất Minh mặc một chiếc áo khoác đơn, mái tóc nửa ướt nửa khô, cầm lên một cuốn sách định tiêu khiển trước khi đi ngủ. Trong sân đột nhiên có tiếng động, Quả Táo rướn người lên, dường như đã nhìn thấy thứ gì không đành lòng nhìn thẳng mà ngây người ra tại chỗ.
Nhan Nhất Minh sững sờ, nàng bỏ quyển sách trên tay xuống: “Làm sao vậy?”
“… Có khách đến.”
Nó vừa dứt lời đã có người chậm rãi đẩy cửa ra, Nhan Nhất Minh cả kinh, sau khi nhìn thấy người đến là ai nàng lại càng thêm bối rối.
Bộ y phục trắng như tuyết của Giang Dật không biết vì sao lại lấm lem đất. Phát quan cũng hơi xổ ra, vài sợi tóc dài rơi xõa xuống trông có phần chật vật. Đôi mắt từ trước đến nay luôn trong trẻo tỉnh táo nay lại có vẻ hoang mang, đi về phía nàng còn hơi lảo đảo.
Nhan Nhất Minh vội vàng tiến lên đỡ lấy hắn, Giang Dật thuận thế ôm chầm lấy nàng.
Ngoài cửa, một nha hoàn nghe thấy động tĩnh lo lắng hỏi nàng có chuyện gì. Nhan Nhất Minh nói không có việc gì, bảo họ đi nghỉ ngơi được rồi. Nàng đỡ lấy Giang Dật vẫn ôm mình không chịu buông, gian nan đỡ hắn đi đến bên giường hỏi: “Sao ngươi lại ở đây? Không đúng, ngươi vào đây bằng cách nào?”
Giang Dật vùi mặt vào cổ nàng: “Trèo tường.”
Lời này mà từ miệng Thiệu Kinh Vũ nói ra nàng còn có thể tin, nhưng Giang Dật thì tay trói gà không chặt, còn đánh không lại nàng. Nhan Nhất Minh lập tức cười nhạo không hề nể mặt: “Với cái sức khỏe này của ngươi mà trèo qua tường được á?”
Giang Dật trầm mặc, đột nhiên như thẹn quá thành giận siết nàng thật chặt, một lát sau sau mới nhỏ giọng nói: “Có ẩn vệ.”
Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh ẩn vệ vác Giang Dật bay qua tường là Nhan Nhất Minh không nhịn nổi cười, lúc cúi đầu xuống dường như nàng còn ngửi được mùi rượu thoang thoảng.
Nhan Nhất Minh từng thấy dáng vẻ Giang Dật uống rượu. Khi đó hắn là cậu thiếu niên mười sáu tuổi, sau khi trúng Giải nguyên được đến Lộc Minh Yến. Khi trở về mặt đã đỏ, ánh mắt mê man, nhìn nàng như đang làm nũng.
Khó trách lại đột nhiên đến chỗ của nàng, khó trách lại có vẻ ngây thơ hơn bình thường. Nhan Nhất Minh chợt thấy mềm lòng. Bị ôm như vậy khiến nàng phải cúi người xuống, thật sự không thoải mái, hơi thở phả vào cổ cũng làm nàng ngứa. Nhan Nhất Minh bất đắc dĩ vỗ vào lưng Giang Dật nói dịu dàng: “Buông ta ra trước đi, ta đi rót một chén trà...”
Giang Dật nghe lời buông tay ra. Nhan Nhất Minh vừa mới đứng thẳng người lên lại bị hắn ôm chặt thắt lưng nàng, hai người cách nhau càng gần hơn. Giang Dật vừa lòng dán mặt vào hông Nhan Nhất Minh.
Đây là hành động yêu thích của Giang Dật, và cũng là hành động thân thiết họ từng hay làm.
“Không uống trà đâu.” Giang Dật nói.
Vậy không uống nữa, Nhan Nhất Minh vỗ vai Giang Dật, hai tay tự nhiên đặt trên người hắn. Một hồi lâu sau, khi Nhan Nhất Minh nghĩ rằng hắn đã ngủ thì đột nhiên lại nghe thấy giọng nói hơi khàn khàn của hắn.
Hắn nói, có phải nàng là hồ tiên không nên tồn tại ở thế gian hay không, cho nên mới làm cho hắn nhớ mãi không quên như thế. Nhan Nhất Minh nghe vậy trong lòng chợt run lên, nhưng vẫn nghe hắn tiếp tục nói.
“Có phải nàng là hồ tiên hạ phàm lịch kiếp không, cho nên chỉ đi ngang qua thế giới của ta, đối với nàng thì ta chỉ là một đoạn quá khứ rất nhỏ bé không đáng kể tới phải không…”
Hai tay đặt trên vai hắn cứng ngắc, Nhan Nhất Minh muốn ngăn lời nói tiếp theo của hắn lại, nhưng Giang Dật lại nói rất nhanh, rất tự nhiên.
“Ta là một phần quá khứ có cũng được không có cũng không sao của nàng, nhưng với ta thì nàng là tất cả mọi thứ cả đời ta theo đuổi.”
Cho nên ta mới hèn mọn thỉnh cầu, nếu được thì nàng có thể đi qua thêm một lần nữa như trước không, lần sau tới có thể ở lại lâu hơn một chút không, khi đó nếu nàng bỏ đi ta sẽ nhớ lại cả đời, sống một đời không uổng.
“...”
Tác giả có điều muốn nói:
Ảnh đế lên sóng, trình diễn tiết mục nên đối phó thế nào với người ăn mềm không ăn cứng, kính mời quý vị chú ý đón xem.
Quả Táo mơ màng tỉnh dậy, lặng lẽ co người lại dưới chân giường nhìn nàng một hồi lâu, sau đó lại nhắm mắt ngủ thϊếp đi. Nhan Nhất Minh nhìn thoáng qua nó, kéo chăn bông bọc kín cho Quả Táo rồi mặc y phục vào, bước xuống giường.
Nàng nằm mơ cả một đêm, sau khi tỉnh dậy trong đầu vẫn còn hiện rõ nét mặt và giọng nói của mấy người Giang Dật, như thể chúng truyền tới từ hư không, vang vọng mãi không tan.
Nhan Nhất Minh luôn cảm thấy những giấc mơ có thể phản ánh thế giới nội tâm thực sự của một người, điều tốt, điều xấu, những gì người đó hay nghĩ trong cuộc sống hàng ngày, và cả những người người đó quan tâm nhưng cố tình trốn tránh trong thế giới hiện thực, tất cả sẽ được tái hiện đầy đủ trong giấc mơ.
Buổi sáng đầu thu thấm hơi lạnh, rõ ràng đã mặc áo khoác nhưng vẫn còn lạnh. Nhan Nhất Minh xoa xoa cánh tay, ngẩn người ngồi trên ghế đẩu.
Nàng không muốn suy nghĩ kỹ về những chuyện đã xảy ra giữa mình và từng người trong số họ, thậm chí đôi khi còn cố ý nhắc nhở bản thân rằng thế giới này chỉ là giả, con người ở đây đều là hư cấu, tất cả mọi chuyện xảy ra giữa họ cuối cùng sẽ hoàn toàn vỡ nát sau khi nàng rời đi.
Nhưng tại sao nàng vẫn mơ về nó, tại sao luôn cảm thấy lồng ngực khó chịu và sợ hãi không có nguyên do?
Nhan Nhất Minh cụp mắt xuống.
Bởi vì cho dù con người là giả thì tình cảm vẫn là thật.
Dù là thứ tình cảm vô tư hay vị kỷ, dù là kỷ niệm vui hay buồn, tất cả đều là sự thật.
Mỗi người trong số họ đều xuất hiện trong giấc mơ, nhưng số lần Nam Cung Diệp và Giang Dật xuất hiện nhiều hơn những người khác. Bởi vì sự áy náy mà nàng cố tình lơ đi cũng là sự thật.
Nàng có thể lừa dối Nam Cung Huyền mà không cảm thấy áp lực, có thể đùa giỡn Giản Ngọc Diễn cho chạy vòng quanh, cũng dám tự tin trước mặt Thiệu Kinh Vũ. Nhưng đối với Giang Dật toàn tâm toàn ý với mình và Nam Cung Diệp vô tội bị nàng liên lụy thì vì lương tâm day dứt nên nàng luôn dễ thỏa hiệp hơn, chính loại cảm giác tội lỗi này khiến nàng cảm thấy sợ hãi.
Cảnh tượng Giang Dật dịu dàng vuốt ve quan tài lại hiện lên trong đầu, Nhan Nhất Minh lắc đầu thật mạnh, đứng dậy mở cửa sổ. Làn gió se se lạnh phả vào mặt lập tức làm đông cứng mọi suy nghĩ trong đầu nàng.
Nhan Nhất Minh thở một hơi thật dài. Đa sầu đa cảm, lo trước lo sau không phải là tác phong của nàng. Đây là một trò chơi thôi. Nàng là một người chơi xuất sắc, vì vậy chơi trò chơi thì được, nhất định không thể để trò chơi chơi lại mình.
Dù là gì cũng không đáng giá bằng việc chiến thắng trò chơi và được trở lại thế giới của nàng.
Nhưng sau khi mơ thấy giấc mơ kiểu này, Nhan Nhất Minh thực sự cảm thấy lo lắng. Nàng tạm gác chuyện trước đó lại, chỉ tập trung chú ý đến tình tiết câu chuyện sẽ xảy ra tiếp theo. Khi bàn chuyện công việc với Ngụy Hùng Kiệt nàng cũng càng nghiêm túc hơn bình thường.
Ngụy Hùng Kiệt hơi ngạc nhiên, nhưng chỉ nghĩ là do sắp đến lúc kết thúc, Quận chúa cũng không kìm nén được kích động, vì vậy còn khuyên nhủ Nhan Nhất Minh vài câu, nhắc nàng phải duy trì trạng thái bình thường, tránh cho người khác phát hiện ra manh mối.
Nhan Nhất Minh cười nói cứ yên tâm đi.
Ngụy Hùng Kiệt thấy tâm trạng nàng không tồi, cũng nói nhiều hơn bình thường nên hắn ta không muốn rời đi, vì vậy liền nói về chuyện Tết Trung thu.
“Thái hậu thích náo nhiệt. Bệ hạ hiếu thuận nên cực kỳ coi trọng buổi gia yến này. Theo lý thì Quận chúa không phải người trong hoàng thất. Nhưng lần trước trong buổi gia yến mừng ngày sinh thần của Hoàng hậu cũng có mời Quận chúa, nên thuộc hạ cho là lần gia yến này Quận chúa cũng sẽ được mời đến. Hơn nữa, dường như Hoàng hậu cũng có ý muốn để Quận chúa và Thái tử thân cận hơn nữa.”
Nhan Nhất Minh nhớ tới khi trước Hoàng hậu đã nói nàng chỉ có một mình lẻ loi ở Kinh Thành, cô đơn quạnh quẽ, nên thỉnh thoảng sẽ truyền nàng vào cung nói chuyện phiếm về Thái tử. Làm sao Nhan Nhất Minh lại không hiểu ý của Hoàng hậu chứ?
Bây giờ lại còn là Tết Trung thu, là ngày lành đoàn viên, nhất định Hoàng hậu sẽ không quên nàng, muốn nhân cơ hội này mà tác hợp cho nàng và Thái tử.
“Hoàng hậu nghĩ như vậy cũng là lẽ thường tình.” Ngụy Hùng Kiệt nhớ tới những tin đồn mấy ngày gần đây mình nghe được, trong lòng thầm nghĩ có lẽ Nhan Nhất Minh sẽ cảm thấy hứng thú.
“Nhiều năm nay Thái tử không muốn cưới chính phi, Việt Vương thì ngay cả trắc phi cũng không cần, chắc chắn Hoàng hậu sẽ không tránh khỏi sốt ruột.”
Đột nhiên nghe thấy hai chữ Việt Vương, Nhan Nhất Minh chợt nhớ tới ánh mắt cố chấp của Nam Cung Diệp khi cầm sợi dây bằng bạc mỏng kia quấn từng vòng lên tay mình, lông mày nàng cau chặt lại, chỉ đáp lại một tiếng có lệ.
“Đúng vậy.”
Ngụy Hùng Kiệt không cảm nhận được thái độ từ chối tiếp chuyện của Nhan Nhất Minh. Hắn ta vẫn đang nói cho nàng nghe những chuyện phiếm mình nghe ngóng được gần đây: “Thái tử và Việt Vương đều do Hoàng hậu sinh ra, tướng mạo cũng có đến bảy tám phần giống nhau, nhưng hai huynh đệ lại không thân thiết. Quận chúa có biết nguyên nhân vì sao không?”
Nhan Nhất Minh nhướng mi, sau đó lại cụp mắt xuống, nhẹ giọng nói: “Ta không biết.”
Ta không muốn biết, ngươi mau đi nhanh đi. Nhan Nhất Minh đang phiền chán trong lòng, nhưng Ngụy Hùng Kiệt đã quen với cách nói chuyện lạnh nhạt của nàng nên vẫn không cảm nhận được ý từ chối của Nhan Nhất Minh, tiếp tục hưng phấn kể chuyện.
“Nghe nói Thái tử phi có gương mặt khuynh thành. Lúc trước có vô số con cháu quý tộc ái mộ để đến cầu thân, thậm chí có cả Ngũ hoàng tử còn chưa được phong Việt Vương cũng vậy. Nhưng Thái tử phi lại tuyên bố cuộc đời này chỉ gả cho một mình Thái tử. Sau đó vì cứu Thái tử mà Thái tử phi gặp chuyện bỏ mình. Thái tử áy náy không thôi, mà Việt Vương cũng ghi hận Thái tử chuyện Thái tử phi chết vì ngài ấy…”
“Được rồi, được rồi.” Chuyện gì mà lung tung lộn xộn vậy không biết, Nhan Nhất Minh xua tay: “Sao ngươi lại đi nghe mấy tin đồn vớ vẩn này, nói chuyện chính đi.”
Ngụy Hùng Kiệt tỏ vẻ chán nản, nhưng sau đó đã khôi phục rất nhanh: “Thái Hậu luôn mong nhớ Việt Vương nên đến Tết Trung thu sẽ yêu cầu Bệ hạ gọi Việt Vương về kinh đoàn tụ. Nếu Việt Vương về kinh thì vừa tiện để chúng ta một lưới bắt hết, chấm dứt hậu hoạn. Còn Quận chúa...”
Nói đến đây, Ngụy Hùng Kiệt dừng một chút mới nói tiếp: “Vì sự an toàn của Quận chúa, xin ngài hãy nghĩ cách từ chối không đến buổi gia yến Trung thu.”
“Đơn giản thôi.” Ngón tay Nhan Nhất Minh gõ nhẹ hai tiếng trên mặt bàn: “Mấy ngày nữa sai người truyền ra tin tức, Lâm An quận chúa bị lạnh sinh bệnh, chuyện còn lại ngươi liệu mà làm.”
Nàng ốm nằm trên giường, Bệ hạ và Hoàng hậu sẽ phái thái y đến, có thể là Hoàng hậu thật lòng, nhưng Hoàng đế chắc chắn sẽ có ý thăm dò.
Nhưng vấn đề nhỏ nhặt này giao cho Ngụy Hùng Kiệt tất nhiên sẽ không thành vấn đề.
Ngụy Hùng Kiệt không phản đối, gật đầu rồi cáo từ rời đi.
Sau nửa tháng, Lâm An quận chúa bị cảm phong hàn ốm đau nằm trên giường bệnh. Hoàng hậu cực kỳ lo lắng, ra lệnh cho ngự y đến bắt mạch. Ngự y hồi cung đáp lời, nói lần này Lâm An quận chúa bị phong hàn rất nguy hiểm, nay đã khai đơn thuốc, phải tĩnh dưỡng một thời gian mới khang phục được.
Hoàng hậu biết nguyên nhân hai nhi tử của mình chưa cưới thê tử, cho nên bà lại càng cố chấp với Lâm An quận chúa hơn, ai bảo nàng có bề ngoài giống Thái tử phi chứ.
Nếu Thái tử không muốn thì nói không chừng tiểu nhi tử sẽ đồng ý. Nhưng ai ngờ đến lúc mấu chốt thì Lâm An quận chúa lại mắc bệnh. Nhưng bệnh tới như núi lở, dù có vội hơn nữa cũng không có cách nào khác, chỉ có thể ra lệnh cho ngự y hết lòng chăm sóc.
Thời tiết dần chuyển lạnh, Nhan Nhất Minh cũng vui vẻ trốn trong phủ không ra khỏi cửa, chơi cờ nhảy năm quân với Quả Táo, đá cầu với đám nha hoàn, quà an ủi gửi đến cũng rất thú vị.
Lâm An quận chúa vừa bị bệnh thì trong cung ngoài cung đã đưa tới bao nhiêu thuốc bổ, nhiều đếm không xuể. Cũng có rất nhiều người mang tâm tư, cố ý tranh thủ cơ hội làm quen bắt quan hệ với Lâm An quận chúa, đưa tới rất nhiều kỳ trân dị bảo.
Giản Ngọc Diễn và Giang Dật cũng gửi đồ tới, nhưng so với đống châu báu rất có lệ của Giản Ngọc Diễn thì những món điểm tâm tinh xảo Giang Dật sai người làm khiến nàng thích hơn nhiều, đặc biệt là đồ ăn mỗi ngày đưa tới không hề lặp lại nhau.
Trước đây Nhan Nhất Minh cũng rất thích đồ trang sức đẹp đẽ, nhưng dù thích thế nào cũng không có cách mang về, thích cũng vô ích, thời gian trôi qua nàng cũng lười nhìn đến những thứ đó.
Ở thế giới này, cái gì cũng không phải của nàng, chỉ có mỹ thực ăn được vào miệng mới là của nàng.
Giang Dật ngồi trước bàn, nghe quản gia nói Lâm An quận chúa rất thích, lập tức vẫy tay ý bảo quản gia đi xuống. Một lúc sau, một thân vệ ăn mặc chỉnh tề xuất hiện trong thư phòng, nhẹ giọng nói thầm bên tai Giang Dật mấy câu.
Cây bút trên tay hắn chợt để lại những vết mực lốm đốm trên trang giấy trắng như tuyết.
Thân vệ lặng lẽ lui ra không một tiếng động, Giang Dật ngã người ra ghế, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Ngày ấy, khi biết được quá khứ của Giản Ngọc Diễn từ miệng Giản Ngọc Nhi, nghĩ đến những ngày tháng mình bị lừa dối, trong một khoảnh khắc Giang Dật chỉ mong Giản Ngọc Diễn có thể biến mất khỏi thế giới này.
Làm cho hắn ta biến mất thực ra vô cùng đơn giản. Chỉ với thân phận là một đứa trẻ mồ côi của tiền triều cũng đủ khiến cho hắn ta chết không có nơi táng thân. Chỉ cần hắn giấu giếm chuyện Giản Ngọc Diễn từng hiến kế, chỉ cần hắn không xin tha giúp trước mặt Bệ hạ thì Giản Ngọc Diễn nhất định sẽ chết. Mà đám người Giản phu nhân hắn ta một lòng muốn bảo vệ cũng sẽ phải chết.
Nhưng cuối cùng Giang Dật vẫn bảo vệ hắn ta. Khi Bệ hạ hỏi đến, hắn đã nói với Bệ hạ rằng Giản Ngọc Diễn thực sự không phải là kẻ loạn thần tặc tử giống như Giản thừa tướng.
Không có lý do gì khác, chỉ vì Nhan Nhất Minh.
Lúc trước Giang Dật không chắc chắn tất cả những việc Giản Ngọc Diễn lén làm có phải là do Nhan Nhất Minh cố ý chỉ dẫn hay không. Nhưng bây giờ khi đã biết được thân phận của Nhan Nhất Minh, Giang Dật hoàn toàn có thể chắc chắn Nhan Nhất Minh đã lợi dụng thân phận của A Minh, cố ý để Giản Ngọc Diễn nói cho hắn biết bí mật của Giản thừa tướng, cố ý tìm một con đường sống cho Giản Ngọc Diễn.
Nàng đã đánh một bàn cờ lớn chỉ để cứu tính mạng của Giản Ngọc Diễn, còn hắn lại không thể nhẫn tâm làm nàng thất vọng.
Cho nên hắn không làm khó Giản Ngọc Diễn, dù đã đau khổ đến mức sắp tan nát cõi lòng.
Nhiều ngày như vậy, chỉ cần rảnh rỗi là Giang Dật lại nghĩ đến Giản Ngọc Diễn, nghĩ đến Nhan Nhất Minh, nghĩ đến đủ lý do vì sao nàng nhất định phải cứu Giản Ngọc Diễn. Là vì nghĩ đến tình cảm ngày trước nên không nỡ sao? Hay nàng cứu hắn một mạng là vì muốn nối lại mối duyên trước kia với hắn ta?
Lúc trước, khi biết Thái tử phi chính là A Minh Giang Dật cũng không có quá nhiều cảm xúc. Bởi vì Nhan Nhất Minh đối xử với Thái tử quá mức lãnh đạm. Còn giữa Thái tử và Thái tử phi cũng không có kỉ niệm gì khó quên.
Nhưng Giản Ngọc Diễn không giống vậy.
Nhan Nhất Minh bảo vệ hắn, nàng quan tâm hắn. Giản Ngọc Nhi nói A Minh từng nói rằng nàng yêu Giản Ngọc Diễn đến mức thậm chí còn không tiếc hủy hoại khuôn mặt vì hắn ta, nói rằng nàng từng vẽ tranh vì Giản Ngọc Diễn. Nếu không bởi vì Giản Ngọc Diễn lừa gạt nàng thì nàng tuyệt sẽ không rời khỏi hắn ta.
Giang Dật ghen tị, hắn rất tức giận, nhưng còn sợ hãi nhiều hơn.
Hắn sợ hãi, sợ rằng dù nàng chưa từng để trong lòng chuyện gặp gỡ bất ngờ, nhưng cũng đã có người được nàng giữ trong lòng, dấu ấn của người đó trong lòng nàng sâu đậm hơn hắn rất nhiều.
Hắn sợ Nhan Nhất Minh không quan tâm đến mình, càng sợ Nhan Nhất Minh quan tâm đến người khác nhiều hơn.
Không ai có thể ngờ vị quan đã đến hàng tam phẩm như Giang Dật cũng sẽ sợ hãi, ban đêm sẽ đọc đi đọc lại chữ viết tay của Nhan Nhất Minh để cố gắng làm tê liệt bản thân, tự thuyết phục chính mình, nhưng cuối cùng lại không thể nhịn được mà phái thân vệ đi điều tra.
Hắn nghe nói Nhan Nhất Minh bị bệnh. Nhưng Tết Trung thu đang đến gần, Giang Dật vừa nghĩ đã đoán ra nàng đang giả bộ bệnh. Thật ra hắn đang rất buồn, nhưng vẫn sai người làm điểm tâm nàng thích ăn nhất cho nàng, nghe quản gia nói nàng rất thích trong lòng cũng thấy vui.
Đến tận khi nghe thân vệ nói.
Thân vệ nói sau khi Giản Ngọc Diễn quen biết đào kép kia thì thường xuyên đến Mai Viên, thậm chí còn hàng đêm không trở về phủ Tướng quân mà ở lại Mai Viên.
Trong suốt nửa năm.
Chủ nhân của Mai Viên luôn tràn đầy vẻ tự hào khi nhắc tới Nhan Nhất Minh. Có lẽ trong mắt hắn ta, Mai Viên có thể có một nữ nhân khiến Giản Ngọc Diễn thần hồn điên đảo là công lao của mình. Tên nam nhân mặt mày chát phấn son kia nở một nụ cười nghe không ra trống mái: “Xảy ra chuyện gì à? Ai yo, công tử này, ngài đúng là thú vị, một nam tử một nữ tử ngày nào cũng ngủ cùng một giường, ngài nói xem là xảy ra chuyện gì nào?”
Giang Dật bỗng chốc không thể kiềm chế nổi, trong lòng đau đớn như đột nhiên chảy máu đầm đìa, đau đớn không nói nên lời.
Hóa ra bọn họ không giống nhau, đến cả thân thể nàng cũng đã trao cho Giản Ngọc Diễn, còn hắn, đến cả lần gặp mặt cuối cùng nàng cũng keo kiệt như vậy.
Giản Ngọc Diễn, hắn ta dựa vào cái gì!
Khiến hắn đau đớn như vậy thì Giản Ngọc Diễn vẫn nên chết đi thì hơn.
Mặt trăng ngày mùng một chỉ còn lại một vòng cung mỏng manh. Ngày mai có thể là một ngày đầy mây mù, thậm chí còn không có được mấy ngôi sao, bóng đêm dường như còn tối hơn trước. Sau khi đi tắm, Nhan Nhất Minh mặc một chiếc áo khoác đơn, mái tóc nửa ướt nửa khô, cầm lên một cuốn sách định tiêu khiển trước khi đi ngủ. Trong sân đột nhiên có tiếng động, Quả Táo rướn người lên, dường như đã nhìn thấy thứ gì không đành lòng nhìn thẳng mà ngây người ra tại chỗ.
Nhan Nhất Minh sững sờ, nàng bỏ quyển sách trên tay xuống: “Làm sao vậy?”
“… Có khách đến.”
Nó vừa dứt lời đã có người chậm rãi đẩy cửa ra, Nhan Nhất Minh cả kinh, sau khi nhìn thấy người đến là ai nàng lại càng thêm bối rối.
Bộ y phục trắng như tuyết của Giang Dật không biết vì sao lại lấm lem đất. Phát quan cũng hơi xổ ra, vài sợi tóc dài rơi xõa xuống trông có phần chật vật. Đôi mắt từ trước đến nay luôn trong trẻo tỉnh táo nay lại có vẻ hoang mang, đi về phía nàng còn hơi lảo đảo.
Nhan Nhất Minh vội vàng tiến lên đỡ lấy hắn, Giang Dật thuận thế ôm chầm lấy nàng.
Ngoài cửa, một nha hoàn nghe thấy động tĩnh lo lắng hỏi nàng có chuyện gì. Nhan Nhất Minh nói không có việc gì, bảo họ đi nghỉ ngơi được rồi. Nàng đỡ lấy Giang Dật vẫn ôm mình không chịu buông, gian nan đỡ hắn đi đến bên giường hỏi: “Sao ngươi lại ở đây? Không đúng, ngươi vào đây bằng cách nào?”
Giang Dật vùi mặt vào cổ nàng: “Trèo tường.”
Lời này mà từ miệng Thiệu Kinh Vũ nói ra nàng còn có thể tin, nhưng Giang Dật thì tay trói gà không chặt, còn đánh không lại nàng. Nhan Nhất Minh lập tức cười nhạo không hề nể mặt: “Với cái sức khỏe này của ngươi mà trèo qua tường được á?”
Giang Dật trầm mặc, đột nhiên như thẹn quá thành giận siết nàng thật chặt, một lát sau sau mới nhỏ giọng nói: “Có ẩn vệ.”
Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh ẩn vệ vác Giang Dật bay qua tường là Nhan Nhất Minh không nhịn nổi cười, lúc cúi đầu xuống dường như nàng còn ngửi được mùi rượu thoang thoảng.
Nhan Nhất Minh từng thấy dáng vẻ Giang Dật uống rượu. Khi đó hắn là cậu thiếu niên mười sáu tuổi, sau khi trúng Giải nguyên được đến Lộc Minh Yến. Khi trở về mặt đã đỏ, ánh mắt mê man, nhìn nàng như đang làm nũng.
Khó trách lại đột nhiên đến chỗ của nàng, khó trách lại có vẻ ngây thơ hơn bình thường. Nhan Nhất Minh chợt thấy mềm lòng. Bị ôm như vậy khiến nàng phải cúi người xuống, thật sự không thoải mái, hơi thở phả vào cổ cũng làm nàng ngứa. Nhan Nhất Minh bất đắc dĩ vỗ vào lưng Giang Dật nói dịu dàng: “Buông ta ra trước đi, ta đi rót một chén trà...”
Giang Dật nghe lời buông tay ra. Nhan Nhất Minh vừa mới đứng thẳng người lên lại bị hắn ôm chặt thắt lưng nàng, hai người cách nhau càng gần hơn. Giang Dật vừa lòng dán mặt vào hông Nhan Nhất Minh.
Đây là hành động yêu thích của Giang Dật, và cũng là hành động thân thiết họ từng hay làm.
“Không uống trà đâu.” Giang Dật nói.
Vậy không uống nữa, Nhan Nhất Minh vỗ vai Giang Dật, hai tay tự nhiên đặt trên người hắn. Một hồi lâu sau, khi Nhan Nhất Minh nghĩ rằng hắn đã ngủ thì đột nhiên lại nghe thấy giọng nói hơi khàn khàn của hắn.
Hắn nói, có phải nàng là hồ tiên không nên tồn tại ở thế gian hay không, cho nên mới làm cho hắn nhớ mãi không quên như thế. Nhan Nhất Minh nghe vậy trong lòng chợt run lên, nhưng vẫn nghe hắn tiếp tục nói.
“Có phải nàng là hồ tiên hạ phàm lịch kiếp không, cho nên chỉ đi ngang qua thế giới của ta, đối với nàng thì ta chỉ là một đoạn quá khứ rất nhỏ bé không đáng kể tới phải không…”
Hai tay đặt trên vai hắn cứng ngắc, Nhan Nhất Minh muốn ngăn lời nói tiếp theo của hắn lại, nhưng Giang Dật lại nói rất nhanh, rất tự nhiên.
“Ta là một phần quá khứ có cũng được không có cũng không sao của nàng, nhưng với ta thì nàng là tất cả mọi thứ cả đời ta theo đuổi.”
Cho nên ta mới hèn mọn thỉnh cầu, nếu được thì nàng có thể đi qua thêm một lần nữa như trước không, lần sau tới có thể ở lại lâu hơn một chút không, khi đó nếu nàng bỏ đi ta sẽ nhớ lại cả đời, sống một đời không uổng.
“...”
Tác giả có điều muốn nói:
Ảnh đế lên sóng, trình diễn tiết mục nên đối phó thế nào với người ăn mềm không ăn cứng, kính mời quý vị chú ý đón xem.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.