Hoàn Mỹ Bạch Nguyệt Quang Chuẩn Bị Tu Dưỡng
Chương 20: pháo hôi thái tử phi 20
Tiểu Hài Ái Cật Đường
21/11/2021
Edit: Tử Nguyên Nhi
Mọi người quý tộc kinh thành đều biết chuyện anh hùng cứu mỹ nhân, hoàn toàn định nhân duyên Nhan Nhất Minh cùng Thái Tử xuống.
Nhớ trước đây Nhan gia tiểu thư, một lòng say mê Thái Tử, vì Thái Tử phí thời gian ba năm, hiện giờ rốt cuộc được như ước nguyện có thể gả cho Thái Tử, trừ bỏ trung gian khúc chiết, cũng coi như là một đoạn giai thoại.
Lúc trước tình cảnh một truyền mười mười truyền trăm, Thái Tử không màng nguy hiểm tự mình xuống nước cứu Nhan Nhất Minh, Nhan Nhất Minh cảm động hỉ cực mà khóc, trái lại truyền ra còn có đầu có đuôi, lời đồn khoảng thời gian trước Nhan Nhất Minh cùng Nam Cung Diệp, cũng bị mọi người lựa chọn quên đi.
Quả nhiên như Nam Cung Huyền sở liệu, bệ hạ nghe nói việc ngày đó đại đại khen ngợi Nhan Nhất Minh cùng Nam Cung Huyền một phen, lại nói Thái Tử nếu đã lây dính trong sạch nữ tử nhân gia, nào có đạo lý không phụ trách. Huống chi trời cho lương duyên, trai tài gái sắc, hoàng đế cũng chọn không ra cái gì không tốt, lập tức hạ lệnh tứ hôn, hôn kỳ liền định ở sau Thái Tử nhược quán.
Người ở bên ngoài xem ra này định là một đoạn giai thoại, mà Định Quốc Công trong phủ lại là tình cảnh bi thảm. Nếu không có Nam Cung Diệp, Định Quốc Công phủ cũng định là rất là vui sướng, nhưng hiện giờ sớm đã cho phép Nam Cung Diệp, lại cố tình một đạo thánh chỉ định ra càn khôn.
Tội khi quân, Định Quốc Công phủ không đủ sức.
Sau khi trải qua lần rơi xuống nước, cho dù không có tiểu quả táo tới nói cho Nhan Nhất Minh Nam Cung Huyền dần dần gia tăng độ hảo cảm, Nhan Nhất Minh cũng có thể cảm nhận được Nam Cung Huyền ngày gần đây đối nàng rất quan tâm. Lúc trước bủn xỉn không muốn cho Nhan Nhất Minh một hạt trân châu, hiện giờ không ngừng đưa đến Định Quốc Công phủ.
Lục Mi nhìn rực rỡ muôn màu châu báu thiếu chút nữa hoa mắt, cẩn thận hỏi nàng, "Tiểu thư không phải thích này đó sao?"
Nhan Nhất Minh vê khởi một ngọc trâm, thả lại trong hộp, "Đồ vật lúc trước thích, nếu là qua kỳ hạn, cũng không còn là dáng vẻ trong lòng suy nghĩ. Về sau Thái Tử đưa tới đồ vật, trực tiếp giao cho phu nhân, tùy nàng xử lý."
Nam Cung Diệp một đường mã bất đình đề chạy về kinh thành, chưa từng tắm gội thay quần áo liền trực tiếp tiến cung yết kiến Hoàng Thượng.
Chuyến này tuy nói phiền toái chút, nhưng Nam Cung Diệp lại làm được phá lệ xinh đẹp, hoàng đế vốn yêu quý có thêm, thấy hắn có can đảm cùng thủ đoạn càng tán thưởng.
Sau khi giao vụ án tham ô cho Ngự Sử Đài, lúc này mới tiến hành gia thưởng đối với quan viên phụ trách việc này.
Hoàng đế tự mình hạ lệnh thưởng kiến phủ, thân phong Ngũ hoàng tử là Việt Vương, sau Thái Tử cùng trưởng hoàng tử, hiện giờ là thân vương tôn quý nhất.
Sau khi phong thưởng, hoàng đế lúc này mới giống như phụ thân bình thường nhi tử nói đến việc nhà, nói vừa vặn quá chút thời gian trong phủ hoàng huynh ngươi làm hỉ sự, ngươi dọn nhà mới, trái lại là song hỷ lâm môn.
Nam Cung Diệp chỉ cho là Giản Ngọc Nhi cùng Nam Cung Huyền kết liên, ngũ quan tuấn mỹ lộ ra một mạt ý cười, "Để nhi thần gặp qua mẫu hậu, tự nhiên đi trong phủ hoàng huynh chúc mừng một tiếng."
Hoàng đế từ trước đến nay thích con cái quan hệ thân hậu, nghe vậy cực kỳ vừa lòng vỗ vỗ bả vai Nam Cung Diệp, "hai huynh đệ các ngươi cảm tình thâm hậu, rất tốt, Nhan gia cô nương cùng Thái Tử từ nhỏ quen biết, cũng coi như là thanh mai trúc mã, hiện giờ cơ duyên xảo hợp ngẫu nhiên thành một đoạn giai thoại, cũng coi như là nước chảy thành sông......"
Hoàng đế vừa dứt lời, Nam Cung Huyền là nãy đều là ý cười, tức khắc đã trắng bệch, như là có chút nghe lầm không xác định nói, "Phụ hoàng...... Nói chính là ai?"
"Còn có thể có ai? Chính là Nhan gia đại cô nương Nhan Nhất Minh", hoàng đế nói lên chuyện này cảm thấy thú vị, còn rất cẩn thận cùng Nam Cung Diệp nói, "Ngày sinh nhật mẫu hậu ngươi ấy, hài tử kia vô ý rơi xuống nước, là hoàng huynh ngươi tự mình cứu người lên......"
Hiện giờ đã mùa hè, Nam Cung Diệp một thân triều phục chưa đổi, vốn nên nóng bức dị thường, giờ khắc này Nam Cung Diệp lại chỉ cảm thấy trời giá rét, tâm đều lạnh.
Hoàng đế rốt cuộc phát hiện Nam Cung Diệp không thích hợp, nhưng thật ra cực kỳ quan tâm hỏi hắn, "Chính là nơi nào không thoải mái?"
Nam Cung Diệp gắt gao nắm chặt nắm tay, hàm răng cắn lại.
"...... Có lẽ là một đường lên đường quá mức mệt mỏi, nhi thần đi trước nghỉ ngơi một lát đổi thân xiêm y, lại đi Khôn Ninh Cung gặp mẫu hậu."
Nam Cung Diệp giờ phút này sắc mặt xác thật không phải rât hảo, hoàng đế vẫn chưa nhiều lời, phất tay để hắn tự hành đi nghỉ ngơi, sau khi đến Khôn Ninh Cung cùng Hoàng Hậu nhắc tới việc này, Hoàng Hậu kinh quăng ngã chung trà trong tay, cường cười một tiếng, lấy cớ nói phân phó ngự y đi coi Nam Cung Diệp một chút, rời đi vội vàng sai người đi tìm Thái Tử.
Giữa hè, Nhan Nhất Minh thích tránh ở ven hồ một chỗ râm mát, đang nghe Lục Mi nói, hí khúc ngày gần đây được hoan nghênh nhất, nơi xa đột nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân lộn xộn dồn dập, thanh âm nôn nóng kêu gọi, "Vương gia......"
Nhan Nhất Minh trong lúc nhất thời không phản ứng lại ai là Vương gia, suy nghĩ nửa khắc gian mới đột nhiên nhớ tới, Nam Cung Diệp đã không còn là Ngũ hoàng tử, mà là thân vương rồi.
Lục Mi sợ tới mức lập tức nhắm miệng lại, khẩn trương nhìn người thế tới rào rạt kia.
Vừa mới nghe nói Nam Cung Diệp tiến cung, theo lý vốn nên gặp qua Hoàng Đế Hoàng Hậu giờ phút này đang ở trong cung, không nghĩ lúc này đã gϊếŧ vào Định Quốc Công phủ, có thể thấy được có bao nhiêu nôn nóng.
Phía sau bọn nha hoàn la hét nói nhà mình tiểu thư không ở trong phủ, Nam Cung Diệp như là không có nghe thấy, như là tâm hữu linh tê giống nhau đã trực tiếp tìm được rồi Nhan Nhất Minh.
Hơn tháng không thấy, đầu Nam Cung Diệp tựa hồ lại cao không ít, mặt bộ cũng bỏ đi một ít tính trẻ con, càng thêm anh tuấn bức người. Chỉ là bởi vì phẫn nộ mà ngũ quan vặn vẹo, hãi người đại khí cũng không dám ra, tựa như một con dã thú hận không thể nhào lên cắn chết Nhan Nhất Minh.
Nhan Nhất Minh nhìn chăm chú hắn một lúc mới buông cây quạt trong tay, quy quy củ củ hành lễ với Nam Cung Diệp, "Gặp qua Vương gia."
Nam Cung Diệp nhìn chăm chú vào dung mạo nữ tử trước mắt, một tiếng "Vương gia", ngực giống bị một bàn tay nháy mắt niết dập nát một mảnh.
Đau huyết nhục mơ hồ.
Hắn bước một bước lên, cổ họng khó có thể áp được thống khổ cùng tuyệt vọng, cặp con ngươi xinh đẹp giờ phút này đỏ bừng một mảnh.
"Ta lòng tràn đầy vui mừng gấp gáp trở về, ngươi đã cho ta kinh hỉ như vậy."
Nhan Nhất Minh không nói gì.
Nhan phu nhân cùng đám người Nhan Nhất Kỳ nghe vậy cũng nhanh chóng tới, gần nhất vừa vặn nghe câu nói tức khắc Nhan Nhất Kỳ nóng nảy, "Ngũ...... Không phải Vương gia, không phải là tỷ tỷ của ta xin lỗi ngươi, tỷ tỷ của ta vì cứu kia Giản Ngọc Nhi vô ý rơi xuống nước, Thái Tử vừa vặn cứu nàng......"
Nhan Nhất Minh rơi xuống nước cứu Giản Ngọc Nhi, chính mình vô ý rơi xuống nước, mà Thái Tử lại cứu Nhan Nhất Minh.
Hảo một cái anh hùng cứu mỹ nhân.
Nhưng chính là một cái "Anh hùng cứu mỹ nhân" này, hoàn toàn tách hắn cùng Nhan Nhất Minh ra.
Vì cái gì phải ngay lúc ly kinh này đâu.
Vì cái gì không về kịp ngày sinh mẫu hậu.
Vì cái gì người cứu nàng không phải mình.
Vì cái gì Thái Tử muốn cứu nàng, vì cái gì nàng muốn cứu Giản Ngọc Nhi?
Mọi người chỉ đương những lời này trấn an được Nam Cung Diệp, chưa từng nghĩ đến, chính những lời này càng hung hăng kéo ngực Nam Cung Diệp một lỗ hổng.
Nhan Nhất Kỳ còn muốn nói nữa, Nam Cung Diệp rốt cuộc khống chế không được gầm lên một tiếng, "Cút!"
Chưa bao giờ gặp qua Nam Cung Diệp thất thố như vậy, Nhan Nhất Minh quay mặt đi thấp giọng cùng đám người Nhan phu nhân nói, "Ta cùng với Vương gia có chút lời muốn nói, mẫu thân không cần lo lắng."
Nam Cung Diệp ngẩng đầu nhìn nàng vẫn nhìn không ra thần sắc gương mặt, hắn nhớ tới lúc trước Nhan Nhất Minh nói, không muốn khó xử Giản Ngọc Nhi, là không nghĩ chọc đến Thái Tử không vui. Kia hiện giờ, Nhan Nhất Minh vì cứu Giản Ngọc Nhi không tiếc rơi vào trong nước, lại là vì cái gì? Vì để Thái Tử cao hứng?
Duỗi tay nắm cằm Nhan Nhất Minh, ánh mắt gắt gao khóa trụ Nhan Nhất Minh, Nam Cung Diệp hỏi nàng,
"Vì cái gì cứu Giản Ngọc Nhi?"
Nhan Nhất Minh như là không có cảm giác được đau nhức, sau một lúc lâu rũ xuống lông mi,
"Như là Vương gia suy nghĩ."
Hận ý trong khoảnh khắc chiếm cứ toàn bộ trong đầu, Nam Cung Diệp mất khống chế nổi giận gầm lên một tiếng, "Ngươi liền yêu hắn như vậy!"
"Ta không yêu hắn......"
"Ngươi làm hết thảy toàn bộ đều ở nói cho ta ngươi còn yếu hắn!"
Phịch một tiếng, bên tai một đạo kình phong thổi qua, Nhan Nhất Minh theo bản năng nhắm hai mắt lại, nam nhân trầm trọng hô hấp, ở bên tai thật lâu không đi. Nhan Nhất Minh không có mở to mắt, thẳng đến trên môi truyền đến đau nhức, Nam Cung Diệp hung hăng hôn môi nàng, hận không thể đem người nuốt vào phẫn hận, giận cực i rất nặng cắn một ngụm, nghe được Nhan Nhất Minh kêu lên một tiếng lúc này mới bứt ra.
Nhan Nhất Minh kéo kéo khóe môi sinh đau, nhẹ giọng nói, "Điện hạ ngươi tin tưởng ta, ta chỉ sẽ gả cho ngươi, ta sẽ không gả cho Thái Tử."
Nam Cung Diệp trào nhiên cười nhạt, phụ hoàng tự mình hạ chỉ ban cho hôn, không gả? A, là muốn kháng chỉ sao, như thế nào sẽ.
Nói nữa, có thể gả cho Thái Tử, đó chính là ước mơ nàng tha thiết nhất.
Hiện giờ, nàng rốt cuộc có thể được như ước nguyện.
Không muốn lại nhìn thấy nàng, cũng không muốn nghe thấy thanh âm nàng, Nam Cung Diệp nhanh rời đi.
Hắn đã không thể tin được mỗi một câu của nữ nhân này.
Nhan Nhất Minh chậm rãi mở mắt, duỗi tay mơn trớn khóe môi, dư quang thấy vết máu ở núi giả Nam Cung Diệp vừa mới nện một quyền lưu lại, hô tiểu quả táo một tiếng, làm lành vết thương trên môi.
Mấy ngày nay không thể lưu trữ cái thương này, miễn cho có phiền toái không cần thiết.
~ Phía trước đoạn đường dài anh không nơi đây~
Mọi người quý tộc kinh thành đều biết chuyện anh hùng cứu mỹ nhân, hoàn toàn định nhân duyên Nhan Nhất Minh cùng Thái Tử xuống.
Nhớ trước đây Nhan gia tiểu thư, một lòng say mê Thái Tử, vì Thái Tử phí thời gian ba năm, hiện giờ rốt cuộc được như ước nguyện có thể gả cho Thái Tử, trừ bỏ trung gian khúc chiết, cũng coi như là một đoạn giai thoại.
Lúc trước tình cảnh một truyền mười mười truyền trăm, Thái Tử không màng nguy hiểm tự mình xuống nước cứu Nhan Nhất Minh, Nhan Nhất Minh cảm động hỉ cực mà khóc, trái lại truyền ra còn có đầu có đuôi, lời đồn khoảng thời gian trước Nhan Nhất Minh cùng Nam Cung Diệp, cũng bị mọi người lựa chọn quên đi.
Quả nhiên như Nam Cung Huyền sở liệu, bệ hạ nghe nói việc ngày đó đại đại khen ngợi Nhan Nhất Minh cùng Nam Cung Huyền một phen, lại nói Thái Tử nếu đã lây dính trong sạch nữ tử nhân gia, nào có đạo lý không phụ trách. Huống chi trời cho lương duyên, trai tài gái sắc, hoàng đế cũng chọn không ra cái gì không tốt, lập tức hạ lệnh tứ hôn, hôn kỳ liền định ở sau Thái Tử nhược quán.
Người ở bên ngoài xem ra này định là một đoạn giai thoại, mà Định Quốc Công trong phủ lại là tình cảnh bi thảm. Nếu không có Nam Cung Diệp, Định Quốc Công phủ cũng định là rất là vui sướng, nhưng hiện giờ sớm đã cho phép Nam Cung Diệp, lại cố tình một đạo thánh chỉ định ra càn khôn.
Tội khi quân, Định Quốc Công phủ không đủ sức.
Sau khi trải qua lần rơi xuống nước, cho dù không có tiểu quả táo tới nói cho Nhan Nhất Minh Nam Cung Huyền dần dần gia tăng độ hảo cảm, Nhan Nhất Minh cũng có thể cảm nhận được Nam Cung Huyền ngày gần đây đối nàng rất quan tâm. Lúc trước bủn xỉn không muốn cho Nhan Nhất Minh một hạt trân châu, hiện giờ không ngừng đưa đến Định Quốc Công phủ.
Lục Mi nhìn rực rỡ muôn màu châu báu thiếu chút nữa hoa mắt, cẩn thận hỏi nàng, "Tiểu thư không phải thích này đó sao?"
Nhan Nhất Minh vê khởi một ngọc trâm, thả lại trong hộp, "Đồ vật lúc trước thích, nếu là qua kỳ hạn, cũng không còn là dáng vẻ trong lòng suy nghĩ. Về sau Thái Tử đưa tới đồ vật, trực tiếp giao cho phu nhân, tùy nàng xử lý."
Nam Cung Diệp một đường mã bất đình đề chạy về kinh thành, chưa từng tắm gội thay quần áo liền trực tiếp tiến cung yết kiến Hoàng Thượng.
Chuyến này tuy nói phiền toái chút, nhưng Nam Cung Diệp lại làm được phá lệ xinh đẹp, hoàng đế vốn yêu quý có thêm, thấy hắn có can đảm cùng thủ đoạn càng tán thưởng.
Sau khi giao vụ án tham ô cho Ngự Sử Đài, lúc này mới tiến hành gia thưởng đối với quan viên phụ trách việc này.
Hoàng đế tự mình hạ lệnh thưởng kiến phủ, thân phong Ngũ hoàng tử là Việt Vương, sau Thái Tử cùng trưởng hoàng tử, hiện giờ là thân vương tôn quý nhất.
Sau khi phong thưởng, hoàng đế lúc này mới giống như phụ thân bình thường nhi tử nói đến việc nhà, nói vừa vặn quá chút thời gian trong phủ hoàng huynh ngươi làm hỉ sự, ngươi dọn nhà mới, trái lại là song hỷ lâm môn.
Nam Cung Diệp chỉ cho là Giản Ngọc Nhi cùng Nam Cung Huyền kết liên, ngũ quan tuấn mỹ lộ ra một mạt ý cười, "Để nhi thần gặp qua mẫu hậu, tự nhiên đi trong phủ hoàng huynh chúc mừng một tiếng."
Hoàng đế từ trước đến nay thích con cái quan hệ thân hậu, nghe vậy cực kỳ vừa lòng vỗ vỗ bả vai Nam Cung Diệp, "hai huynh đệ các ngươi cảm tình thâm hậu, rất tốt, Nhan gia cô nương cùng Thái Tử từ nhỏ quen biết, cũng coi như là thanh mai trúc mã, hiện giờ cơ duyên xảo hợp ngẫu nhiên thành một đoạn giai thoại, cũng coi như là nước chảy thành sông......"
Hoàng đế vừa dứt lời, Nam Cung Huyền là nãy đều là ý cười, tức khắc đã trắng bệch, như là có chút nghe lầm không xác định nói, "Phụ hoàng...... Nói chính là ai?"
"Còn có thể có ai? Chính là Nhan gia đại cô nương Nhan Nhất Minh", hoàng đế nói lên chuyện này cảm thấy thú vị, còn rất cẩn thận cùng Nam Cung Diệp nói, "Ngày sinh nhật mẫu hậu ngươi ấy, hài tử kia vô ý rơi xuống nước, là hoàng huynh ngươi tự mình cứu người lên......"
Hiện giờ đã mùa hè, Nam Cung Diệp một thân triều phục chưa đổi, vốn nên nóng bức dị thường, giờ khắc này Nam Cung Diệp lại chỉ cảm thấy trời giá rét, tâm đều lạnh.
Hoàng đế rốt cuộc phát hiện Nam Cung Diệp không thích hợp, nhưng thật ra cực kỳ quan tâm hỏi hắn, "Chính là nơi nào không thoải mái?"
Nam Cung Diệp gắt gao nắm chặt nắm tay, hàm răng cắn lại.
"...... Có lẽ là một đường lên đường quá mức mệt mỏi, nhi thần đi trước nghỉ ngơi một lát đổi thân xiêm y, lại đi Khôn Ninh Cung gặp mẫu hậu."
Nam Cung Diệp giờ phút này sắc mặt xác thật không phải rât hảo, hoàng đế vẫn chưa nhiều lời, phất tay để hắn tự hành đi nghỉ ngơi, sau khi đến Khôn Ninh Cung cùng Hoàng Hậu nhắc tới việc này, Hoàng Hậu kinh quăng ngã chung trà trong tay, cường cười một tiếng, lấy cớ nói phân phó ngự y đi coi Nam Cung Diệp một chút, rời đi vội vàng sai người đi tìm Thái Tử.
Giữa hè, Nhan Nhất Minh thích tránh ở ven hồ một chỗ râm mát, đang nghe Lục Mi nói, hí khúc ngày gần đây được hoan nghênh nhất, nơi xa đột nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân lộn xộn dồn dập, thanh âm nôn nóng kêu gọi, "Vương gia......"
Nhan Nhất Minh trong lúc nhất thời không phản ứng lại ai là Vương gia, suy nghĩ nửa khắc gian mới đột nhiên nhớ tới, Nam Cung Diệp đã không còn là Ngũ hoàng tử, mà là thân vương rồi.
Lục Mi sợ tới mức lập tức nhắm miệng lại, khẩn trương nhìn người thế tới rào rạt kia.
Vừa mới nghe nói Nam Cung Diệp tiến cung, theo lý vốn nên gặp qua Hoàng Đế Hoàng Hậu giờ phút này đang ở trong cung, không nghĩ lúc này đã gϊếŧ vào Định Quốc Công phủ, có thể thấy được có bao nhiêu nôn nóng.
Phía sau bọn nha hoàn la hét nói nhà mình tiểu thư không ở trong phủ, Nam Cung Diệp như là không có nghe thấy, như là tâm hữu linh tê giống nhau đã trực tiếp tìm được rồi Nhan Nhất Minh.
Hơn tháng không thấy, đầu Nam Cung Diệp tựa hồ lại cao không ít, mặt bộ cũng bỏ đi một ít tính trẻ con, càng thêm anh tuấn bức người. Chỉ là bởi vì phẫn nộ mà ngũ quan vặn vẹo, hãi người đại khí cũng không dám ra, tựa như một con dã thú hận không thể nhào lên cắn chết Nhan Nhất Minh.
Nhan Nhất Minh nhìn chăm chú hắn một lúc mới buông cây quạt trong tay, quy quy củ củ hành lễ với Nam Cung Diệp, "Gặp qua Vương gia."
Nam Cung Diệp nhìn chăm chú vào dung mạo nữ tử trước mắt, một tiếng "Vương gia", ngực giống bị một bàn tay nháy mắt niết dập nát một mảnh.
Đau huyết nhục mơ hồ.
Hắn bước một bước lên, cổ họng khó có thể áp được thống khổ cùng tuyệt vọng, cặp con ngươi xinh đẹp giờ phút này đỏ bừng một mảnh.
"Ta lòng tràn đầy vui mừng gấp gáp trở về, ngươi đã cho ta kinh hỉ như vậy."
Nhan Nhất Minh không nói gì.
Nhan phu nhân cùng đám người Nhan Nhất Kỳ nghe vậy cũng nhanh chóng tới, gần nhất vừa vặn nghe câu nói tức khắc Nhan Nhất Kỳ nóng nảy, "Ngũ...... Không phải Vương gia, không phải là tỷ tỷ của ta xin lỗi ngươi, tỷ tỷ của ta vì cứu kia Giản Ngọc Nhi vô ý rơi xuống nước, Thái Tử vừa vặn cứu nàng......"
Nhan Nhất Minh rơi xuống nước cứu Giản Ngọc Nhi, chính mình vô ý rơi xuống nước, mà Thái Tử lại cứu Nhan Nhất Minh.
Hảo một cái anh hùng cứu mỹ nhân.
Nhưng chính là một cái "Anh hùng cứu mỹ nhân" này, hoàn toàn tách hắn cùng Nhan Nhất Minh ra.
Vì cái gì phải ngay lúc ly kinh này đâu.
Vì cái gì không về kịp ngày sinh mẫu hậu.
Vì cái gì người cứu nàng không phải mình.
Vì cái gì Thái Tử muốn cứu nàng, vì cái gì nàng muốn cứu Giản Ngọc Nhi?
Mọi người chỉ đương những lời này trấn an được Nam Cung Diệp, chưa từng nghĩ đến, chính những lời này càng hung hăng kéo ngực Nam Cung Diệp một lỗ hổng.
Nhan Nhất Kỳ còn muốn nói nữa, Nam Cung Diệp rốt cuộc khống chế không được gầm lên một tiếng, "Cút!"
Chưa bao giờ gặp qua Nam Cung Diệp thất thố như vậy, Nhan Nhất Minh quay mặt đi thấp giọng cùng đám người Nhan phu nhân nói, "Ta cùng với Vương gia có chút lời muốn nói, mẫu thân không cần lo lắng."
Nam Cung Diệp ngẩng đầu nhìn nàng vẫn nhìn không ra thần sắc gương mặt, hắn nhớ tới lúc trước Nhan Nhất Minh nói, không muốn khó xử Giản Ngọc Nhi, là không nghĩ chọc đến Thái Tử không vui. Kia hiện giờ, Nhan Nhất Minh vì cứu Giản Ngọc Nhi không tiếc rơi vào trong nước, lại là vì cái gì? Vì để Thái Tử cao hứng?
Duỗi tay nắm cằm Nhan Nhất Minh, ánh mắt gắt gao khóa trụ Nhan Nhất Minh, Nam Cung Diệp hỏi nàng,
"Vì cái gì cứu Giản Ngọc Nhi?"
Nhan Nhất Minh như là không có cảm giác được đau nhức, sau một lúc lâu rũ xuống lông mi,
"Như là Vương gia suy nghĩ."
Hận ý trong khoảnh khắc chiếm cứ toàn bộ trong đầu, Nam Cung Diệp mất khống chế nổi giận gầm lên một tiếng, "Ngươi liền yêu hắn như vậy!"
"Ta không yêu hắn......"
"Ngươi làm hết thảy toàn bộ đều ở nói cho ta ngươi còn yếu hắn!"
Phịch một tiếng, bên tai một đạo kình phong thổi qua, Nhan Nhất Minh theo bản năng nhắm hai mắt lại, nam nhân trầm trọng hô hấp, ở bên tai thật lâu không đi. Nhan Nhất Minh không có mở to mắt, thẳng đến trên môi truyền đến đau nhức, Nam Cung Diệp hung hăng hôn môi nàng, hận không thể đem người nuốt vào phẫn hận, giận cực i rất nặng cắn một ngụm, nghe được Nhan Nhất Minh kêu lên một tiếng lúc này mới bứt ra.
Nhan Nhất Minh kéo kéo khóe môi sinh đau, nhẹ giọng nói, "Điện hạ ngươi tin tưởng ta, ta chỉ sẽ gả cho ngươi, ta sẽ không gả cho Thái Tử."
Nam Cung Diệp trào nhiên cười nhạt, phụ hoàng tự mình hạ chỉ ban cho hôn, không gả? A, là muốn kháng chỉ sao, như thế nào sẽ.
Nói nữa, có thể gả cho Thái Tử, đó chính là ước mơ nàng tha thiết nhất.
Hiện giờ, nàng rốt cuộc có thể được như ước nguyện.
Không muốn lại nhìn thấy nàng, cũng không muốn nghe thấy thanh âm nàng, Nam Cung Diệp nhanh rời đi.
Hắn đã không thể tin được mỗi một câu của nữ nhân này.
Nhan Nhất Minh chậm rãi mở mắt, duỗi tay mơn trớn khóe môi, dư quang thấy vết máu ở núi giả Nam Cung Diệp vừa mới nện một quyền lưu lại, hô tiểu quả táo một tiếng, làm lành vết thương trên môi.
Mấy ngày nay không thể lưu trữ cái thương này, miễn cho có phiền toái không cần thiết.
~ Phía trước đoạn đường dài anh không nơi đây~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.