Hoan Nghênh Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 1: Viện Điều Dưỡng Cuộc Sống Hoàn Mỹ

Mặc Linh

09/07/2024

Trạm xe buýt 1044.

Đây là một trạm xe buýt đã bị vứt bỏ ở vùng hoang vu, sương mù bao phủ dày đặc ở bốn phía, chỉ có trạm xe buýt trên đỉnh còn treo một ngọn đèn yếu ớt, miễn cưỡng chiếu sáng một vùng nhỏ.

Bên trong trạm chờ xe buýt, một đám người đang đối mặt nhìn nhau, bọn họ tựa hồ cũng không rõ tại sao mình lại ở đây, trong mắt họ nhuốm một màu sợ hãi và luống cuống.

"Tôi làm sao đột nhiên lại ở nơi này? Đây là đâu cơ chứ?"

"Bốn phía đều là sương mù, thật không nhìn rõ được gì cả."

"Chúng ta không phải là bị chọn trúng rồi chứ?"

"Cái gì chọn trúng cơ chứ?"

"Trò chơi cấm kỵ..."

Bốn chữ này vừa thốt ra, bên trong trạm chờ xe buýt bỗng an tĩnh lại trong phút chốc. Ước chừng tầm một phút đồng hồ trôi qua, có một nữ sinh không kiên trì nỗi nữa, trực tiếp khóc thành tiếng.

" Hu hu hu, tôi muốn về nhà, tôi không muốn chết đâu..."

"Khóc cái gì mà khóc, phiền chết đi được."

Một nam nhân đang dựa người gần đó bỗng lên tiếng, ánh mắt dữ tợn, hung hăn mở miệng, "Mẹ nó, mày còn khóc nữa là tao xử mày luôn đấy."

Nữ sinh căn bản cũng bởi vì đột nhiên bị đưa đến đây nên không tránh được hoang mang lo sợ, lúc này lại bị dạo nạt, sắc mặt ngày càng trắng bệch, cô bậm môi không dám khóc thành tiếng nữa nhưng vẫn không cầm được tiếng thút thít.

Người nam nhân vừa uy hiếp nữ sinh có dáng người cao lớn thô kệch, mặc bộ vest gile đen, dựa ở nơi gần đó, trong như một tòa núi nhỏ. Ánh mắt của hắn đảo qua toàn bộ mọi người, những người nọ cũng vô thức tránh ánh mắt của hắn ta, dời tầm mắt sang di động của chính mình, cùng hắn kéo dài một khoảnh cách vô hình.

"Ngu xuẩn."

Hắn khẽ xì một tiếng, tay đút vào trong túi quần sờ một cái, nhưng tựa hồ như phát hiện không có thứ gì trong túi, lại càng thêm khó chịu mà hừ một tiếng, không tiếp tục để ý đến những người khác.

Có lẽ vì hắn ta quá dọa người, bên trona trạm chờ xe buýt lại chìm trong sự an tĩnh quỷ dị trong chốc lát.

Qua một hồi lâu, rốt cuộc cũng có một người trẻ tuổi, mặt mày trắng bệch lên tiếng: "Tại sao.. Tại sao lại là tôi kia chứ.."

Bên cạnh còn có một thanh niên tựa hồ như đã nhanh chóng chấp nhận sự thật này "Còn có thể vì sao nữa, do xui, bị chọn trúng chứ sao."

Lời này vừa nói ra, mấy người còn lại cũng bày ra vẻ mặt như ngày tận thế đến, xám như tro.

Bọn họ cũng không rõ, vì cái gì mà mình lại xui xẻo đến vậy, bị trò chơi cấm kỵ chọn trúng.

.........

.........

Vào năm năm trước, trò chơi cấm kỵ bỗng xuất hiện ở các thành phố lớn trên khắp các đất nước.

Người không may bị chọn trúng, đều sẽ tiến vào trò chơi cấm kỵ, bị bắt tham gia cái phó bản trò chơi. Mà để thông quan trò chơi thì chỉ có một quy tắc - sống sót.

Phó bản có đủ thể loại, bẹo hình bẹo dạng, nhưng chủ đề của các loại phó bản là không đổi - chính là sinh tồn.

Chỉ có sống sót, mới có thể rời khỏi phó bản. Mặc dù... Sau đó cũng bất quá lại phải tiếp tục tham gia các phó bản khác, dãy dụa để sống sót.



Trò chơi cấm kỵ chỉ có duy nhất một hạn chế là tuổi tác, từ 10 tuổi trở xuống, 65 tuổi trở lên thì sẽ không bị chọn trúng. Trừ cái đó ra, ai cũng có thể trở thành nạn nhân của trò chơi cấm kỵ.

Lúc ban đầu có chút khủng hoảng, nhưng về sau mọi người cũng dần chấp nhận hiện thực này. Từ đây, trò chơi cấm kỵ dần dần dung hòa vào cuộc sống sinh hoạt của mọi người, sớm chiều làm bạn.

Thế nhưng, cũng có những người, cho rằng bản thân mình may mắn, sẽ không bị loại trò chơi này chọn trúng.

Hiện tại, Địa Ngục đã giáng xuống, bọn họ trở thành những người không may mắn kia.

..........

..........

"Chúng ta còn có thể sống sót ra ngoài sao?" Một cô gái mang váy ngắn, vai đeo túi xách hình chú gấu nhỏ, nắm lấy cánh tay của bạn trai bên cạnh, một mặt sợ hãi.

Nam sinh bên cạnh lập tức an ủi cô: "Kỳ Kỳ đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em."

Nghe thấy bạn trai có trách nhiệm như vậy, Phó Kỳ Kỳ đáy lòng cũng yên tâm đi không ít, nắm chặt cánh tay bạn trai, hấp thụ cảm giác an toàn.

"Ha..."

Phó Kỳ Kỳ còn chưa kịp bình tĩnh đã nghe thấy tiếng cười khẽ sau lưng cô vang lên, tiếng cười kéo dài, liên tiếp vang lên vô cùng quái dị, giống như tiếng cười của một kẻ tâm thần.

"Ha ha ha ha... Ha ha ha..."

Ở trong tình huống như này, tiếng cười thần kinh kia càng làm cho da đầu người ta tê dại, nỗi sợ hãi đến ngạt thở dần dâng lên.

Phó Kỳ Kỳ dùng sức nắm lấy cánh tay bạn trai mình, muốn thét lên, thế nhưng cổ họng cô như bị người ta nhét bông, một chút âm thanh đều không phát ra được.

Bạn trai Tưởng Lượng cũng không khá hơn là bao, hai người thậm chí còn không nhích nổi bước chân, cứng đờ cổ họng, nhìn về hướng âm thanh phát ra.

Bên cạnh trạm xe buýt bọn họ là một biển quảng cáo,

đập vào mắt là hình người phát ngôn quảng cáo bị bôi bẩn bằng những vết màu đen, phía trên dán đầy các tờ quảng cáo lộn xộn đủ loại.

Tiếng cười vẫn tiếp tục vang lên bên tai, Phó Kỳ Kỳ nuốt một ngụm nước bọt, cúi đầu nhìn xuống dưới.

Trên mặt đất đối diện biển quảng cáo có một bóng người màu đen. Bóng người kia run lên theo tiếng cười quái dị.

Không chỉ Phó Kỳ Kỳ nhìn thấy bóng người đó mà ánh mắt của tất cả mọi người đều đặt trên bóng người kia.

"Không...Không phải nói phó bản tân thủ có... có thời gian bảo hộ sao...? Cái này.. Làm sao lại trực tiếp chạm mặt quái vật rồi!!" Rốt cuộc cũng có người hoảng sợ mà hét lên.

"Chúng ta bây giờ còn chưa tiến vào phí bản, không nên có chuyện xuất hiện quái vật ở đây." Một người đàn ông tầm độ tuổi trung niên vừa vặn lên tiếng. "Nơi này không nên xuất hiện quái vật mới phải."

"..."

Không phải là quái vật.. Vậy đó chính là người chơi?

Thế nhưng người chơi mà cười thành cái bộ dạng quỷ quái gì đây?

Muốn dọa ai đây?



Người đàn ông mặc vest đen lá gan rất lớn, trực tiếp lách đi qua.

Hắn liếc thấy có người đứng bên kia.

Là một nữ sinh.

Nữ sinh đó trong rất đẹp mắt.

Cô mặc một chiếc áo khoác đen dài, trên khuôn mặt cô nở một nụ cười kỳ quái. Khi cô nhìn thấy hắn, nụ cười dần dần thu liễm lại, ngước mắt nhìn qua bên này.

Ánh sáng nhạt lọt vào cặp mắt đen nhánh to tròn của cô, đều chiếu không ra nửa điểm sáng, phối hợp với sắc mặt có chút tái nhợt, tạo nên cảm giác âm trầm khó tả.

Tuy người đàn ông mặc vest gile cảm thấy cô gái này có chút kỳ lạ nhưng anh ta vẫn cười lạnh một tiếng: "Giả thần giả quỷ!"

Người đàn ông trung niên cũng đi tới, hai mắt dò xét nhìn cô gái, "Người chơi?"

"Người chơi?" Cô gái hé mở đôi môi nhợt nhạt lặp lại lời người đàn ông trung niên nói. Không biết cô đang nghĩ gì mà một hồi lâu sau mới nhẹ nhàng đáp lại: "Đúng không."

"..."

Phải là phải, không phải là không phải, "đúng không" là cái quỷ gì?

Chẳng lẽ chính cô ta cũng không xác định được bản thân có phải là người chơi hay không?

Không lẽ vừa mới vào phó bản đã bị dọa đến điên rồi? Hay là đầu óc cô ta vốn đã không được bình thường ngay từ đầu...

Người đàn ông trung niên thử thăm dò: "Tại sao cô lại trốn ở đây?"

"Trốn?" Cô gái nhét tay vào túi áo gió, hơi cao giọng: "Tôi vẫn luôn ở đây, chẳng qua các người không phát hiện ra tôi thôi."

Tất cả mọi người đều xuất hiện ở chỗ trạm xe buýt lúc trước, sau đó những người chơi mới kia lại lâm vào sự sợ hãi khi đột nhiên bị kéo vào trò chơi, nên quả thực không có ai để ý tới đằng sau.

Nhưng lúc tất cả mọi người đang nói chuyện ở đằng trước, cô cũng không đi ra...

***

***

Ngân Tô khép áo khoác lại, đi từ chỗ biển quảng cáo qua, người đàn ông mặc vest gile và người đàn ông trung niên một trước một sau đi theo. Hai người đều duy trì một khoảng cách nhất định với cô, rõ ràng là đang cảnh giác, phòng bị cô.

Gặp phải người mới chỉ biết gào khóc không đáng sợ, đáng sợ ở chỗ gặp phải loại người chơi thần kinh khó hiểu.

Chủ yếu người chết sẽ là những người chỉ biết gào khóc, còn người chơi bị thần kinh là kiểu gì cũng phải mang đồng đội ra tế trời.

Ngân Tô rất tự giác đi qua một bên, không gia nhập tụ tập chung một chỗ với đại gia đình kia.

Ánh mắt mọi người bất giác nhìn theo cô.

Ngân Tô được mọi người chú ý: "..."

Cảm nhận được ánh mắt 'nhiệt tình' của mọi người, Ngân Tô nghĩ nghĩ rồi nở nụ cười lễ phép chào hỏi, "Chào mọi người. Rất vui được gặp mọi người."

Đúng là cô đang vui thật.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Hoan Nghênh Đến Với Địa Ngục Của Ta

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook