Hoan Nghênh Đến Với Địa Ngục Của Ta
Chương 4: Viện Điều Dưỡng Cuộc Sống Hoàn Mỹ
Mặc Linh
10/07/2024
Y tá mỉm cười: "Đề nghị buổi tối mọi người nên nghỉ ngơi đầy đủ, đảm bảo giấc ngủ."
Ngân Tô không tiếp tục hỏi nữa, cô lùi lại một bước, mở tờ giấy trong tay ra.
Đằng sau lưng Ngân Tô là nam nhân mang vest đen, ánh mắt hắn ta nhìn qua tờ giấy liền thấy tên chính mình 'Khang Mại'.
Tờ giấy kia là tờ hồi nãy y tá dùng để đối chiếu thông tin của bọn họ.
Bên trên có tên, ảnh chụp cùng các thông tin đơn giản khác, trừ mấy cái đó ra thì cũng không còn gì khác.
Những người còn lại hiển nhiên cũng trong thấy Ngân Tô cầm tờ giấy, không khỏi hít một hơi dưới đáy lòng, cô làm sao lại thuận tay lấy mất tờ giấy rồi!!
Cô làm sao có thể tùy tiện thuận tay đến thế!!
Lỡ như không may phát động điều kiện tử vong thì phải làm sao đây!!
Ngân Tô tùy ý đảo qua nội dung phía trên, đem những thông tin ấy đi đối chiếu với từng người xuất hiện trong tờ giấy.
Số của cô là 【0110801】, không biết nó có ý nghĩa gì không nữa.
Ngân Tô trở mặt tờ giấy lại, nhìn một chút nhưng đằng sau chẳng có gì. Xác định lại thật sự không còn thứ gì, cô lập tức lên tiếng: "Chị y tá, chị làm mất đồ này."
Mạc Đông vừa định tiến lên nhìn xem tờ giấy có gì, biết đâu lại có được thông tin gì đó, thế nhưng Ngân Tô rõ ràng không có ý định chia sẻ với họ.
Y tá nghe thấy âm thanh, quay đầu đã thấy tờ giấy kia nằm trên tay Ngân Tô, nụ cười trên mặt cô y tá dần dần biến mất, âm u mà nhìn chằm chằm vào Ngân Tô, phảng phất muốn đăm cho cô một cái lỗ trên người.
Tất cả mọi người đều cảm thấy nhiệt độ bốn phía đều đang hạ xuống không ít, cảm giác nguy hiểm trong đáy lòng bọn họ dần dâng lên.
Cô lại đang bày cái trò chết tiệt gì đây!!
Tuy bọn họ là người mới nhưng cũng biết không nên tùy tiện trêu chọc NPC trong phó bản, ai biết được trên người NPC nào có quy tắc tử vong.
Y ta quay lại, những người còn lại lui về phía sau theo bản năng, ngay cả người đàn ông mặc vest gile cũng cau mày cách xa Ngân Tô đột nhiên tìm đường chết một chút.
Nhưng Ngân Tô đứng không nhúc nhích, giơ tờ giấy kia lên đợi y tá đi đến trước mặt cô, còn rất thân thiết trả tờ giấy lại.
Y tá: "..."
Y tá cũng không làm cái gì, cô rút tờ giấy từ trong tay Ngân Tô, dùng giọng nói không chút gợn sóng mà cảnh cáo: "Đồ của người khác thì đừng tùy tiện đụng vào."
"Là tôi nhặt được nha." Ngân Tô chỉnh lại lời vừa rồi.
Y tá đem tờ giấy kia bỏ vào trong túi, đáy mắt thăm dò nhìn Ngân Tô, rõ ràng là không quá tin vào cô, bất quá cô ta cũng không có biện pháp nào để vạch trần, ngược lại nói theo lời của Ngân Tô: "Đồ của người cũng không thể tùy tiện nhặt bừa."
Ngân Tô gật đầu, y tá vừa định quay người, liền nghe cô nói: "Chị không phải nên cảm ơn tôi một tiếng sao?"
Y tá: "?"
"Thật bất lịch sự quá đi." Ngân Tô ôm lấy cánh tay của mình, giống như một khách hàng tự cho mình là thượng đế mà gây sự: "Tôi muốn khiếu nại chị."
Y tá:"???"
Y tá tựa hồ như bị nghẹn lại, nửa ngày cũng không nói được thêm lời nào, liền trừng đôi mắt đen kịt cảu mình, vẻ mặt không thay đổi về phía Ngân Tô.
"Sao nào? Chị không phục à? Cái này chính là dịch vụ tốt nhất mà mấy người nói sao?" Ngân Tô không chút sợ hãi, trừng ngược lại, tiếp tục gây sự: "Tôi còn chưa vào ở mà chị đã làm tôi không thoải mái rồi thì sau này tôi còn thoải mái thế nào được, làm sao nghênh đón cuộc sống mới bằng trạng thái tốt nhất được?"
Ngân Tô trực tiếp khí thế nói ra một tràng, bỗng cô hơi dừng lại, đôi môi cong lên thành một nụ cười: "Xảy ra vấn đề, mấy người ai chịu trách nhiệm? Chị sao? Chị muốn chịu trách nhiệm như thế nào đây?"
Không biết là từ nào đã kích thích y tá mà đáy mắt cô ta lóe lên vẻ sợ hãi kỳ lạ, sau đó cô ta cúi đầu cảm ơn, "Vừa nãy rất cảm ơn cô. Mong cô đừng khiếu nại tôi."
Mọi người: "???"
Đều dùng kính ngữ cả rồi?
Ngân Tô hích cằm nhẹ, tỏ vẻ thượng đế: "Còn phải xem biểu hiện."
Y tá mất tự nhiên nhếch miệng, cô gắng nở một nụ cười, "Mời cô đi lối này."
Có lẽ y ta chịu thiệt ở chỗ Ngân Tô nên đoạn đường này cô ta cũng không nói gì nữa, cứ thế đưa bọn họ vào tòa nội trú.
Tiến vào tòa nội trú, y tá bắt đầu giới thiệu; "Khu nội trú mười giờ tối sẽ tắt đèn, sau khi tắt đèn mong mọi người hãy lên giường nghỉ ngơi."
"Sau khi tắt đèn chỉ có một y tá trực."
"Bác sĩ sẽ không xuất hiện ở tòa nội trú vào ban đêm, nếu mọi người nhìn thấy thì hãy lập tức tìm y tá trực lấy thuốc sau đó lên giường nghỉ ngơi."
Y tá vừa nói vừa nhấn mở thang máy, chờ mọi người vào trong.
Chiếc thang máy này không khác gì so với những thang máy bình thường nhưng ánh sáng trong thang máy rất ảm đạm. Ánh sáng ấy chiếu lên người y tá còn cô ta thì nhìn chằm chằm mọi người, cảm giác vô cùng cổ quái âm trầm.
Ngân Tô trực tiếp đứng bên cạnh y tá, những người còn lại cũng không có gan lớn như nàng, dồn dập chèn ép đến góc bên trong phía bên phải, phân biệt ranh giới rõ ràng.
Y tá nhấn thẳng lên tầng ba, cửa thang máy két két chậm rãi đóng lại. Trong khoảng thời gian đợi thang máy đi lên, y tá không khỏi ghé mắt nhìn Ngân Tô, dường như đang nghi ngờ tại sao cô lại to gan như vậy, dám đứng bên cạnh mình.
"Nhìn cái gì?" Ngân Tô liếc cô ta một cái, đánh đòn phủ đầu.
Y tá: "..."
Đám Mạc Đông: "..."
Gan dạ quá đi!!
Y tá không nói gì, Ngân Tô cũng không khách khí nhìn chằm chằm cô ta. Bầu không khí trong thang máy cứng đờ, dường như không khí cũng đang loãng dần, có người không không chế được mà run rẩy.
Cô cứ gây sự với NPC như vậy, thật sự không sợ kích hoạt điều kiện tử vong sao?
Đinh –
Đến tầng ba.
Rõ ràng hành vi của Ngân Tô không hề kích hoạt điều kiện tử vong - Đương nhiên, cũng có thể đã kích hoạt nhưng không phải bây giờ.
Cửa thang máy từ từ mở ra, bọn họ đều cảm nhận được thứ gọi là 'không khí' đang ồ ạt tràn vào, tất cả mọi người đều thở phào.
..........
..........
Tầng ba có rất nhiều phòng nhưng phần lớn phòng đều đang đóng, không biết là không có người ở hay là những người đó đang không ở phòng bệnh.
Ngược lại có mấy y tá đang cúi đầu vội vàng làm việc của mình, không để ý tới bọn họ.
Y tá trưởng dẫn bọn họ xuyên qua hành lang, cuối cùng đi đến bốn căn phòng cuối. Cô ta cũng không xếp phòng, chỉ nói với bọn họ hai người một phòng rồi đi.
Người chơi bị ném lại đưa hai mắt nhìn nhau, cuối cùng có người hỏi: "Đi rồi?"
"Bây giờ chúng ta phải làm gì?"
"Chọn phòng trước đã." Người nói chính là Mạc Đông.
Cửa của bốn căn phòng đều đang trong trạng thái mở toang, bố cục cũng không có gì khác biệt, không có căn phòng nào đặc biệt tốt hơn, nhưng mà...
"Cái đó.. Phải ở thế nào?" Bọn họ phải chọn bạn cùng phòng như thế nào?
Mạc Đông còn chưa lên tiếng, Tưởng Lượng đã nói trước: "Tôi với bạn gái ở một phòng."
Phó Kỳ Kỳ ôm chặt cánh tay Tưởng Lượng gật đầu theo, cô ta không quen những người khác, đương nhiên phải ở cùng bạn trai mình.
Vốn là bốn nam bốn nữ, chia theo giới tính là vừa đủ.
Nhưng bây giờ người ta quen nhau, nói muốn ở với nhau, những người khác cũng không tiện ép tách đôi tình nhân nhỏ người ta ra.
Vậy thì vấn đề tới rồi..
Trong tình huống nguy hiểm như vậy, ai muốn ở chung phòng với người khác giới chứ?
"Chúng ta ngủ cùng một chỗ đi." Đứng bên cạnh Mạc Đông là một nữ sinh tóc quăn đang lôi kéo một nữ sinh khác. "Đinh Hàm Chi, cô không có ý kiến gì chứ?"
Đinh Hàm Chi gật đầu, không có phản đối.
Hai người bọn họ không muốn ở củng với người khác giới, cũng không muốn ở cùng cô gái mang áo khoác cổ quái kia, lựa chọn lẫn nhau là phương án tốt nhất lúc này.
"Mạc tiên sinh, tôi có thể cùng một chỗ với chú không?" Chàng trai trẻ sắc mặt trắng bệch mong ngóng nhìn ông.
Ngân Tô không tiếp tục hỏi nữa, cô lùi lại một bước, mở tờ giấy trong tay ra.
Đằng sau lưng Ngân Tô là nam nhân mang vest đen, ánh mắt hắn ta nhìn qua tờ giấy liền thấy tên chính mình 'Khang Mại'.
Tờ giấy kia là tờ hồi nãy y tá dùng để đối chiếu thông tin của bọn họ.
Bên trên có tên, ảnh chụp cùng các thông tin đơn giản khác, trừ mấy cái đó ra thì cũng không còn gì khác.
Những người còn lại hiển nhiên cũng trong thấy Ngân Tô cầm tờ giấy, không khỏi hít một hơi dưới đáy lòng, cô làm sao lại thuận tay lấy mất tờ giấy rồi!!
Cô làm sao có thể tùy tiện thuận tay đến thế!!
Lỡ như không may phát động điều kiện tử vong thì phải làm sao đây!!
Ngân Tô tùy ý đảo qua nội dung phía trên, đem những thông tin ấy đi đối chiếu với từng người xuất hiện trong tờ giấy.
Số của cô là 【0110801】, không biết nó có ý nghĩa gì không nữa.
Ngân Tô trở mặt tờ giấy lại, nhìn một chút nhưng đằng sau chẳng có gì. Xác định lại thật sự không còn thứ gì, cô lập tức lên tiếng: "Chị y tá, chị làm mất đồ này."
Mạc Đông vừa định tiến lên nhìn xem tờ giấy có gì, biết đâu lại có được thông tin gì đó, thế nhưng Ngân Tô rõ ràng không có ý định chia sẻ với họ.
Y tá nghe thấy âm thanh, quay đầu đã thấy tờ giấy kia nằm trên tay Ngân Tô, nụ cười trên mặt cô y tá dần dần biến mất, âm u mà nhìn chằm chằm vào Ngân Tô, phảng phất muốn đăm cho cô một cái lỗ trên người.
Tất cả mọi người đều cảm thấy nhiệt độ bốn phía đều đang hạ xuống không ít, cảm giác nguy hiểm trong đáy lòng bọn họ dần dâng lên.
Cô lại đang bày cái trò chết tiệt gì đây!!
Tuy bọn họ là người mới nhưng cũng biết không nên tùy tiện trêu chọc NPC trong phó bản, ai biết được trên người NPC nào có quy tắc tử vong.
Y ta quay lại, những người còn lại lui về phía sau theo bản năng, ngay cả người đàn ông mặc vest gile cũng cau mày cách xa Ngân Tô đột nhiên tìm đường chết một chút.
Nhưng Ngân Tô đứng không nhúc nhích, giơ tờ giấy kia lên đợi y tá đi đến trước mặt cô, còn rất thân thiết trả tờ giấy lại.
Y tá: "..."
Y tá cũng không làm cái gì, cô rút tờ giấy từ trong tay Ngân Tô, dùng giọng nói không chút gợn sóng mà cảnh cáo: "Đồ của người khác thì đừng tùy tiện đụng vào."
"Là tôi nhặt được nha." Ngân Tô chỉnh lại lời vừa rồi.
Y tá đem tờ giấy kia bỏ vào trong túi, đáy mắt thăm dò nhìn Ngân Tô, rõ ràng là không quá tin vào cô, bất quá cô ta cũng không có biện pháp nào để vạch trần, ngược lại nói theo lời của Ngân Tô: "Đồ của người cũng không thể tùy tiện nhặt bừa."
Ngân Tô gật đầu, y tá vừa định quay người, liền nghe cô nói: "Chị không phải nên cảm ơn tôi một tiếng sao?"
Y tá: "?"
"Thật bất lịch sự quá đi." Ngân Tô ôm lấy cánh tay của mình, giống như một khách hàng tự cho mình là thượng đế mà gây sự: "Tôi muốn khiếu nại chị."
Y tá:"???"
Y tá tựa hồ như bị nghẹn lại, nửa ngày cũng không nói được thêm lời nào, liền trừng đôi mắt đen kịt cảu mình, vẻ mặt không thay đổi về phía Ngân Tô.
"Sao nào? Chị không phục à? Cái này chính là dịch vụ tốt nhất mà mấy người nói sao?" Ngân Tô không chút sợ hãi, trừng ngược lại, tiếp tục gây sự: "Tôi còn chưa vào ở mà chị đã làm tôi không thoải mái rồi thì sau này tôi còn thoải mái thế nào được, làm sao nghênh đón cuộc sống mới bằng trạng thái tốt nhất được?"
Ngân Tô trực tiếp khí thế nói ra một tràng, bỗng cô hơi dừng lại, đôi môi cong lên thành một nụ cười: "Xảy ra vấn đề, mấy người ai chịu trách nhiệm? Chị sao? Chị muốn chịu trách nhiệm như thế nào đây?"
Không biết là từ nào đã kích thích y tá mà đáy mắt cô ta lóe lên vẻ sợ hãi kỳ lạ, sau đó cô ta cúi đầu cảm ơn, "Vừa nãy rất cảm ơn cô. Mong cô đừng khiếu nại tôi."
Mọi người: "???"
Đều dùng kính ngữ cả rồi?
Ngân Tô hích cằm nhẹ, tỏ vẻ thượng đế: "Còn phải xem biểu hiện."
Y tá mất tự nhiên nhếch miệng, cô gắng nở một nụ cười, "Mời cô đi lối này."
Có lẽ y ta chịu thiệt ở chỗ Ngân Tô nên đoạn đường này cô ta cũng không nói gì nữa, cứ thế đưa bọn họ vào tòa nội trú.
Tiến vào tòa nội trú, y tá bắt đầu giới thiệu; "Khu nội trú mười giờ tối sẽ tắt đèn, sau khi tắt đèn mong mọi người hãy lên giường nghỉ ngơi."
"Sau khi tắt đèn chỉ có một y tá trực."
"Bác sĩ sẽ không xuất hiện ở tòa nội trú vào ban đêm, nếu mọi người nhìn thấy thì hãy lập tức tìm y tá trực lấy thuốc sau đó lên giường nghỉ ngơi."
Y tá vừa nói vừa nhấn mở thang máy, chờ mọi người vào trong.
Chiếc thang máy này không khác gì so với những thang máy bình thường nhưng ánh sáng trong thang máy rất ảm đạm. Ánh sáng ấy chiếu lên người y tá còn cô ta thì nhìn chằm chằm mọi người, cảm giác vô cùng cổ quái âm trầm.
Ngân Tô trực tiếp đứng bên cạnh y tá, những người còn lại cũng không có gan lớn như nàng, dồn dập chèn ép đến góc bên trong phía bên phải, phân biệt ranh giới rõ ràng.
Y tá nhấn thẳng lên tầng ba, cửa thang máy két két chậm rãi đóng lại. Trong khoảng thời gian đợi thang máy đi lên, y tá không khỏi ghé mắt nhìn Ngân Tô, dường như đang nghi ngờ tại sao cô lại to gan như vậy, dám đứng bên cạnh mình.
"Nhìn cái gì?" Ngân Tô liếc cô ta một cái, đánh đòn phủ đầu.
Y tá: "..."
Đám Mạc Đông: "..."
Gan dạ quá đi!!
Y tá không nói gì, Ngân Tô cũng không khách khí nhìn chằm chằm cô ta. Bầu không khí trong thang máy cứng đờ, dường như không khí cũng đang loãng dần, có người không không chế được mà run rẩy.
Cô cứ gây sự với NPC như vậy, thật sự không sợ kích hoạt điều kiện tử vong sao?
Đinh –
Đến tầng ba.
Rõ ràng hành vi của Ngân Tô không hề kích hoạt điều kiện tử vong - Đương nhiên, cũng có thể đã kích hoạt nhưng không phải bây giờ.
Cửa thang máy từ từ mở ra, bọn họ đều cảm nhận được thứ gọi là 'không khí' đang ồ ạt tràn vào, tất cả mọi người đều thở phào.
..........
..........
Tầng ba có rất nhiều phòng nhưng phần lớn phòng đều đang đóng, không biết là không có người ở hay là những người đó đang không ở phòng bệnh.
Ngược lại có mấy y tá đang cúi đầu vội vàng làm việc của mình, không để ý tới bọn họ.
Y tá trưởng dẫn bọn họ xuyên qua hành lang, cuối cùng đi đến bốn căn phòng cuối. Cô ta cũng không xếp phòng, chỉ nói với bọn họ hai người một phòng rồi đi.
Người chơi bị ném lại đưa hai mắt nhìn nhau, cuối cùng có người hỏi: "Đi rồi?"
"Bây giờ chúng ta phải làm gì?"
"Chọn phòng trước đã." Người nói chính là Mạc Đông.
Cửa của bốn căn phòng đều đang trong trạng thái mở toang, bố cục cũng không có gì khác biệt, không có căn phòng nào đặc biệt tốt hơn, nhưng mà...
"Cái đó.. Phải ở thế nào?" Bọn họ phải chọn bạn cùng phòng như thế nào?
Mạc Đông còn chưa lên tiếng, Tưởng Lượng đã nói trước: "Tôi với bạn gái ở một phòng."
Phó Kỳ Kỳ ôm chặt cánh tay Tưởng Lượng gật đầu theo, cô ta không quen những người khác, đương nhiên phải ở cùng bạn trai mình.
Vốn là bốn nam bốn nữ, chia theo giới tính là vừa đủ.
Nhưng bây giờ người ta quen nhau, nói muốn ở với nhau, những người khác cũng không tiện ép tách đôi tình nhân nhỏ người ta ra.
Vậy thì vấn đề tới rồi..
Trong tình huống nguy hiểm như vậy, ai muốn ở chung phòng với người khác giới chứ?
"Chúng ta ngủ cùng một chỗ đi." Đứng bên cạnh Mạc Đông là một nữ sinh tóc quăn đang lôi kéo một nữ sinh khác. "Đinh Hàm Chi, cô không có ý kiến gì chứ?"
Đinh Hàm Chi gật đầu, không có phản đối.
Hai người bọn họ không muốn ở củng với người khác giới, cũng không muốn ở cùng cô gái mang áo khoác cổ quái kia, lựa chọn lẫn nhau là phương án tốt nhất lúc này.
"Mạc tiên sinh, tôi có thể cùng một chỗ với chú không?" Chàng trai trẻ sắc mặt trắng bệch mong ngóng nhìn ông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.