Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng

Chương 172: Gặp Lại Ở Luyện Ngục [12]

Bạc Mộ Băng Luân

01/09/2023

chương 172:

Đêm đã khuya, lý trí nói cho Tề Nhạc Nhân biết nên đi nghỉ ngơi. Chỉ là khó có khi gió đêm Ngầm Kiến thành ấm áp, ngồi bên cạnh lại là ái nhân cửu biệt tương phùng, Tề Nhạc Nhân một chút buồn ngủ cũng không có, tràn đầy tinh thần nói chuyện với Ninh Chu.

Họ đã nói chuyện với nhau rất lâu, Ninh Chu vốn ít nói từ trước tới nay cũng tâm sự nhiều sự tình ngày trước.

“Bơi lội ở Vĩnh Vô Hương vào mùa đông? Vậy thì cũng quá lạnh rồi!” Tề Nhạc Nhân sửng sốt trước sở thích của Ninh Chu, nghe thấy thế khớp hàm run lên vì lạnh.

“…Cũng được, chỉ lạnh lúc lên bờ thôi.” Ninh Chu nói, nghiêm túc bổ sung một câu: “Thật đó.”

Tề Nhạc Nhân nửa tin nửa ngờ, cho dù cậu từng được sức mạnh Maria rửa tội, có khả năng chịu được nhiệt độ cao; nhưng lần đại chiến với Leviathan ở vực băng vẫn để lại bóng ma tâm lý cho cậu, dưới nhiệt độ khủng bố phảng phất linh hồn con người cũng sẽ bị đóng băng theo. Vĩnh Vô Hương nằm ở vùng địa cực, nhiệt độ không khí ở dòng cực dạ đồng dạng khủng khiếp, đảo mặt trời lặn cũng không kém hơn là bao.

Sở thích bơi vào mùa đông ở Vĩnh Vô Hương...Là yêu thích mà dân tộc chiến đấu nào cũng thích.

“Thời điểm lên bờ chắc chắn rất lạnh, vậy lúc đi xuống thì sao? Gió thổi qua liền đông cứng đi?” Tề Nhạc Nhân càng nói càng lạnh.

“Trước lấy băng tuyết lau mình, rất nhanh nhiệt độ sẽ nóng lên.” Ninh Chu nói.

Tề Nhạc Nhân thực sự là toàn thân run rẩy, xoa xoa hai tay nói: “Hiện tại tôi cảm thấy rất lạnh!”

Ninh Chu lập tức duỗi tay nắm lấy tay cậu xoa xoa: “Còn lạnh không?”

Tề Nhạc Nhân toàn thân cứng ngắc, nhiệt độ cơ thể ấm áp thuộc về một người khác dán trên tay cậu, làm cho cậu thật sự run lên. Hai người vẫn không nhúc nhích dựa vào nhau, nắm tay nhau thật lâu không tách ra.

Ngữ ưng của Ninh Chu bay lượn bên ngoài đủ rồi, vỗ cánh phành phạch đậu trên hàng rào sân phơi, kiêu căng ngạo mạn đi tới đi lui từ đầu này tới đầu khác. Nhưng vô luận tư thế nó đi phong tao quyến rũ cỡ nào, hai người ngồi kia đều không thèm phản ứng tới nó, nó tức giận đến mức báo giờ: “Hai giờ rồi, hai giờ rồi, thức đêm chết đột ngột, nguy hiểm cho sức khỏe!”

Thật là mất hứng, Tề Nhạc Nhân buồn bực trừng mắt liếc nó một cái: “Đã khuya rồi, trở về ngủ thôi.”

“Ừm.”

Kỳ thực cả hai đều không muốn ngủ, nhưng xét đến tình trạng sức khỏe của đối phương, vẫn ăn ý rời sân phơi, xuyên qua phòng khách đi vào trước hai gian phòng ngủ.

Chỉ cách một bức tường.

“Ngủ ngon.” Tề Nhạc Nhân khó khăn nói.

“Ừm, ngủ ngon.” Ninh Chu cũng nói.



Chúc ngủ ngon xong thì hẳn nên về phòng ngủ, nhưng loại cảm giác lưu luyến này ảnh hưởng đến cậu, Tề Nhạc Nhân nhìn mũi chân mình, nói thêm: “Mộng đẹp.”

“……Cậu cũng thế.”

Lần này thật sự phải đi, bất quá mấy tiếng sau bọn họ lại có thể cùng nhau ăn bữa sáng. So với lần tách biệt dài đằng đẵng trước kia, mấy tiếng ngắn ngủi chỉ trong một cái chớp mắt.

Vẫn luyến tiếc.

“Anh …ngày mai muốn ăn cái gì?” Tề Nhạc Nhân hỏi.

“Gì cũng được.” Ninh Chu nói.

Gió đêm từ cánh cửa sân phơi lộ thiên vẫn luôn thổi về phía bọn họ, xa xa có ánh đèn mờ ảo chiếu màn lụa xuống nền đá cẩm thạch sạch sẽ, câu hát kéo dài, cảm xúc mềm mại như bản tình ca triền miên bất tận. Sau giờ ngọ bọn họ giống như những người ngồi trên xe buýt lang thang không mục đích, dưới ánh chiều tà mơ màng sắp ngủ nghe bản tình ca ấm áp, nửa mộng nửa tỉnh, chỉ mong bản nhạc này đừng vội kết thúc, giấc mộng này không cần tỉnh, chiếc xe này không cần đến sân ga.

“Vậy… ngủ đi.” Giờ khắc này Tề Nhạc Nhân đè nén rất nhiều cảm xúc, ví như nói ra mình sợ gặp ác mộng, ví như thừa nhận chính mình còn muốn nói chuyện tiếp, cũng ví như rất muốn hôn lên đôi môi và đôi mắt xinh đẹp kia của Ninh Chu.

Cậu cố gắng dùng một loại phương thức tự cho là thành thục đối đãi với đoạn tình cảm này, cũng cố gắng thể hiện chính mình đủ nghiêm túc. Cho nên cậu thật cẩn thận trân quý đoạn tình cảm thật vất vả mới tìm về này, chỉ muốn ôm chặt lấy nó, rồi lại sợ dùng một chút lực nó sẽ bị hư hại.

“Ừ, ngủ đi.” Ninh Chu cụp mắt, thấp giọng nói.

Tay Tề Nhạc Nhân nắm lấy chốt cửa, đẩy cửa phòng ngủ, sau khi nhận định bản tình ca dịu dàng đã đến trạm xe buýt, cậu nhẹ giọng nói: “Ngủ ngon.”

Ninh Chu cũng mở ra một gian phòng ngủ khác, nói: “Ngủ ngon.”

Vài lời từ biệt rốt cuộc kết thúc, Tề Nhạc Nhân đóng cửa lại tựa đầu lên cánh cửa, thả lỏng đầu óc, dựa nửa người dồn trọng lượng cơ thể lên cửa.

Tề Nhạc Nhân có ảo giác chính mình suy nghĩ rất nhiều, rồi lại cảm thấy cái gì cũng chưa nghĩ. Cậu hồi tưởng lời tạm biệt với Ninh Chu vừa rồi, cố gắng tìm ra chỗ không thỏa đáng, nhưng vừa hồi tưởng đã bị cảm xúc thẹn thùng đánh bại.

Đại khái là tâm sự với Ninh Chu về khoảng thời gian áp lực tinh thần, lần này Tề Nhạc Nhân thực sự mệt nhọc, cậu lê đôi chân mệt mỏi, thả người xuống giường, chậm rì rì bò lên giường, lăn xuống cuối giường.

Trước đó cậu từng nhìn thấy cách bày trí gian phòng ngủ của Ninh Chu rồi, giường dựa vách tường bên này, nói cách khác, lúc này bọn họ kỳ thật chỉ cách nhau một bức tường, nếu nói mớ, có thể người đối diện sẽ nghe thấy.

Nghĩ đến đây, Tề Nhạc Nhân không nhịn được nở nụ cười.

Người rơi vào tình yêu đầu óc luôn làm ra một số chuyện không thể tưởng tượng nổi, Tề Nhạc Nhân cũng không ngoại lệ. Cậu ngồi trên giường dựa vào vách tường, vươn tay lén lút vẽ ra một hình trái tim trên bức tường lạnh băng.

Khi cậu nhận ra mình đang làm gì, đột nhiên kéo chăn lên che kín mặt.



Mình rốt cuộc đang làm gì? Trong lòng Tề Nhạc Nhân hò hét, nửa xấu hổ nửa hỏng mất chui đầu vào trong chăn, đầu óc dị thường phân liệt tự phát ra hai đội biện luận, bắt đầu cãi nhau vì đề tài tình yêu.

Tề Nhạc Nhân cảm thấy chính mình có nghĩa vụ biểu hiện phải thành thục, đặc biệt là trong vấn đề tình cảm, cậu lớn hơn Ninh Chu tận bốn tuổi! Năm nay Ninh Chu mới 21 tuổi, ở hiện thực hẳn là thiếu niên đang học đại học, còn cậu thì đã đi làm. Nói đến kinh nghiệm tình yêu, cả hai đều không có, nhưng tốt xấu gì Tề Nhạc Nhân sống ở thế kỷ 21 - nơi nở rộ tin tức, theo trình độ lý luận gần như treo Ninh Chu lên đánh – người Giáo đình sinh hoạt ở thời Trung Cổ. Hơn nữa lúc còn đi học, Tề Nhạc Nhân có kinh nghiệm không ít khi bị các em gái theo đuổi.

Ngay cả bản thân Tề Nhạc Nhân cũng cảm thấy kỳ quái, các nam sinh cùng lứa bị thu hút bởi hormone, bắt đầu nghĩ đến phương diện tình yêu, cậu khác người thường ở chỗ không bị hấp dẫn bởi các cô gái thanh thuần đáng yêu, đương nhiên, cũng không bị đồng tính nam thu hút. Mặc dù đôi khi nhìn thấy bạn thân tú ân ái, cũng sẽ sinh ra một loại cảm giác “tình yêu thật đẹp”, nhưng trước nay sẽ không vì loại cảm giác này mà bắt đầu một đoạn tình yêu với người mình không thích hoặc người không phù hợp.

Có lẽ vận mệnh chú định, trước khi bản thân cậu nhận ra, cậu vẫn luôn chờ đợi người trong vận mệnh xuất hiện. Nhưng thế giới này quá rộng lớn, một đời người có khả năng gặp được quá ít quá ít, một người phải may mắn cỡ nào mới có thể gặp được ‘chân mệnh thiên nữ’ của mình?

Nhưng cậu thật sự gặp. Lấy hết vận khí cả đời này của cậu tạo nên kỳ tích —— cho dù có chút vấn đề về giới tính của đối tượng —— nhưng cậu vẫn cảm thấy mình là người may mắn.

Cậu phải quý trọng phần may mắn này, bảo vệ Ninh Chu thật tốt.

Đoạn đường này Ninh Chu thật sự chịu quá nhiều đau khổ, thật hy vọng có thể làm cho hắn vui vẻ một chút... Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Tề Nhạc Nhân luôn giữ ý niệm này, cuối cùng chìm vào giấc ngủ say.

Cậu bắt đầu nằm mơ.

Không phải loại trải nghiệm cận tử, mà là một giấc mơ nhẹ nhàng vui sướng.

Trong giấc mơ, cậu đang “bay” trên bầu trời xanh thẫm, cưỡi trên lưng một con cự long màu đen.

Hắc long chở cậu xuất phát từ mặt đất, một đường xuyên qua từng dãy núi, xuyên qua những hồ nước ngầm và dung nham đỏ thẫm, bọn họ tránh thoát sức hút của trái đất, không sợ hãi hướng về phía không trung.

Thế giới sáng ngời thanh triệt, an bình, đẹp đến say lòng người.

Bầu trời quang đãng, gió thổi bay bay tóc cậu, Tề Nhạc Nhân một tay vén tóc mái lên đỉnh đầu, nhìn thế giới rộng lớn dưới ánh mặt trời, hít vào không khí không hề có mùi máu tươi, vui vẻ giống như một đứa trẻ.

Bay lên chỗ cao như vậy, thế giới dưới chân giống như một hộp cát khổng lồ, phản chiếu ánh sáng mặt trời lên mặt sông lan từ đầu này đến đầu khác, giống như một dải lụa lập lòe ánh sáng. Ở vùng quê diện tích rộng lớn, đại địa giống như một tấm thảm mang màu phỉ thúy, khi một cơn gió thổi tới, tấm thảm biến thành màu xanh lục cuộn sóng, dạt về phía trước. Phía chân trời gần đỉnh núi bao phủ một tầng băng tuyết mỏng, dưới chân núi cũng đã nở đầy hoa dại...

Cự long bay qua mảnh đất mới trọng hoạch này, tầng mây giống như bóng ma thật lớn, sau bóng ma là ánh sáng chói lóa.

Bọn họ bay quá nhanh, trong nháy mắt xuyên qua sa mạc bình nguyên, bay về hướng đông xa xa, có lẽ còn muốn bay qua biển rộng mênh mông mở ra sương mù nơi cuối thế giới, lại có lẽ sẽ bay tới vũ trụ nơi có nhật nguyệt sao trời.

Đến tột cùng bọn họ muốn đi đâu? Trong mộng Tề Nhạc Nhân không biết, cậu chỉ cảm thấy dường như bọn họ cùng thế giới này...

Hòa thành một thể.

*****

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook