Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng
Chương 164: Gặp Lại Ở Luyện Ngục [4]
Bạc Mộ Băng Luân
11/08/2023
chương 164:
[Người chơi Tề Nhạc Nhân đến luyện ngục, bắt đầu nhiệm vụ: Tế Sinh Ma Vương]
[Bối cảnh nhiệm vụ: Ba năm trước, Ma Vương Giết chóc khiêu khích Ma Vương Quyền lực, bị Ma Vương Quyền lực cùng Ma Vương Lừa gạt liên thủ trấn áp trong hỏa hồ ở luyện ngục; nhưng hắn vẫn chưa chết cũng chưa từng từ bỏ mà yên lặng chờ đợi thời cơ. Ba năm trôi qua, phong ấn vô tình nới lỏng, ý thức của Ma Vương Giết chóc thoát khỏi phong ấn, bắt đầu tìm kiếm biện pháp sống lại..]
[Yêu cầu nhiệm vụ: Tiêu diệt Ma Vương Giết chóc, thu được một phần ba sức mạnh của Ma Vương Hủy Diệt]
[Đếm ngược đồng bộ, mười, chín, tám, bảy, sáu, năm, bốn, ba, hai, một, hoàn thành đồng bộ]
_____
“Hửm? Nói vậy, giới nghiêm lần này là do Ma Vương Quyền lực tự mình hạ lệnh?” Mang giày da, mặc một thân trang phục bó sát gợi cảm cùng giọng nói nỉ non, hơi không chú ý nghe thì giọng nói này sẽ bị luồng gió truyền qua thông đạo dưới mặt đất.
Nhưng không ai dám nghe không cẩn thận, tên ác ma cấp thấp liếc mắt nhìn trộm mị ma một cái. Ánh mắt đối phương nhìn gã cười như không cười, lạnh nhạt như nhìn giòi bọ trên mặt đất, làm gã sợ tới mức giật mình, nơm nớp lo sợ nói: “Cái này... tôi cũng không rõ lắm... chỉ là nghe nói...”
“Nghe nói?” Mị ma nghiền ngẫm lặp lại từ ngữ này, trong giọng nói nồng đậm sự bất mãn.
“Không không không, bẩm đại nhân, vô cùng có khả năng lời đồn là sự thật! Trước đó trong hỏa hồ luyện ngục xuất hiện dị thường, chính là cái hỏa hồ trấn áp Ma Vương Giết chóc đó... Tôi phỏng đoán, có thể phong ấn của Ma Vương Giết chóc xuất hiện vấn đề.” Sợ mị ma không cao hứng liền đại khai sát giới, ác ma cấp thấp mau chóng giải thích.
“Ha hả.” Mị ma không rõ ý vị hừ hừ một tiếng rồi dừng bước chân.
Phía trước là một không gian ngầm khổng lồ, cao đến mức không nhìn thấy vách đá trên đỉnh đầu, vách đá được bao phủ bởi thực vật huỳnh quang cùng đàn thiêu thân điểm xuyến cho mảnh bóng tối thuần túy, giống như sao trời điểm xuyến ánh sáng cho sào huyệt ngầm sâu không thấy đáy này.
Lúc này bọn họ đang đứng dưới mảnh sơn cốc, đối diện là một sơn cốc khác, giữa hai vách núi là vực sâu giống như một đạo lạch trời, dung nham đỏ thẫm chảy qua dưới chân bọn họ, phảng phất trút xuống hỏa hồ.
“Đại nhân muốn qua đó sao? Đối diện tuần tra nghiệm ngặt, nếu bị phát hiện, chỉ sợ...” Ác ma cấp thấp cẩn thận ngẩng đầu, quan sát vẻ mặt mị ma.
Mị ma thần bí mà đoan chính cầm một khối tinh thể trong tay. Ác ma cấp thấp nhận ra đó là một khối thủy tinh sinh mệnh, tinh thể vốn thuần khiết nay đã nhè nhẹ tràn ra từng đợt từng đợt sương khói màu đen, bề ngoài tinh thể còn xuất hiện vết rách nhỏ.
Xem ra tình huống chủ nhân khối thủy tinh sinh mệnh này không ổn, khó trách hắn gấp gáp như vậy.
Bất quá, này đến tột cùng là thủy tinh sinh mệnh của ai? Và có liên quan gì đến mị ma?
Mị ma cảm thấy ánh mắt nhìn trộm, nghiêng đầu nhìn về hướng ác ma cấp thấp đằng sau; đôi mắt như hồng bảo thạch chảy xuôi mị hoặc mị ma sinh ra đã có, nhưng lại lạnh lẽo như băng: “Có đường tắt tới đó không?”
Ác ma cấp thấp không dám nhìn nữa, cúi đầu khống chế tiếng tim đập, nhưng vẫn thấy được cặp chân dài không bị quần da bao quanh, sau khi lẩm nhẩm mười lần mạng nhỏ quan trọng, mới cẩn thận nói: “ Quả thực có 1 cái.”
Cuồn cuộn dung nham từ trong cốc trút xuống, mị ma đứng trên vách núi, nụ cười bên khóe miệng ngày càng đậm, như mê sảng lẩm bẩm nói: “Vậy thì tốt.”
Xen ra bảo vệ một cái mạng nhỏ, ác ma ca cấp thấp nhẹ thàng thở ra. Một tiếng trước gã bị tên mị ma thần bí này bắt được, sau khi mạnh mẽ lôi kéo ‘mua’ tình báo của gã, thời khắc nào gã cũng ở trong nỗi kinh sợ. Là thương nhân có danh tiếng gần phụ cận luyện ngục, ngày thường gã rất cẩn thận tỉ mỉ, rất ít khi lộ diện, thập phần khiêm tốn. Cho nên lần này ngủ một giấc dậy phát hiện mị ma ngồi trên giường đối diện cạnh cửa sổ, cười như không cười thưởng thức chủy thủ trong tay, gã thực sự sợ hãi.
Ngày tháng an nhàn qua lâu rồi, gã đã sớm quên đi nỗi kinh hoàng bên cạnh sinh tử.
Hiện tại gã chỉ muốn mau chóng hống vị đại lão xuất quỷ nhập thần này cao hứng, để hắn nhanh tới hỏa hồ, dù sao gã cũng không hiếu kỳ... Ờm, vẫn có chút tò mò. Tên mị ma này rốt cuộc là thủ hạ của vị nào? Mục đích của việc vào luyện ngục vào thời điểm này là gì? Chắc chắn hắn không phải người của Ma Vương Quyền lực hoặc Ma Vương Lừa gạt, nếu không căn bản không cần cẩn thận như vậy.
Chẳng lẽ thủ hạ cũ của Ma Vương Giết chóc? Hoặc là... Ma Vương Hủy diệt đã chết…
Ác ma cấp thấp không dám nghĩ tiếp nữa, gã thập phần cẩn thận, mang theo mị ma vòng qua phòng tuyến tuần tra; từ giếng ngầm xuyên qua con sông dung nham, cuối cùng đi tới khu vực cảnh giới nghiêm nhất.
“Chính là nơi này, đi từ nơi này, xuyên qua khu cảnh giới sẽ tới hỏa hồ, bất quá khu vực hỏa hồ đã bị phong tỏa toàn diện; nghe nói đêm qua còn bạo phát một trận xung đột quy mô lớn. Hiện tại hỏa hồ bị cấm ra vào, tôi chỉ có thể mang ngài tới đây, kế tiếp...” Ác ma cấp thấp xoa xoa tay, cười nịnh nọt, sợ mị ma đương trường trở mặt.
Mị ma đứng ở ngoài khu vực cảnh giới, bốn lối đi phía trước thông với nhau giống như tổ kiến, gặp phải đám ác ma tuần tra trong động chỉ sợ phát sinh phản ứng dây chuyền.
Tề Nhạc Nhân thở dài trong lòng, cậu chẳng thể nghĩ tới, sau khi vào Ngầm Kiến thành lại gặp nhiều khó khăn như vậy.
Nếu như không phải Sở Thẩm Phán cho cậu không ít tài nguyên cùng trợ giúp, một mình cậu cho dù tiêu tốn mười ngày nửa tháng cũng chưa chắc tìm ra biện pháp; huống chi là tìm được thương nhân qua tình báo ngầm, dụ dỗ chộp người đang hết sức hoảng sợ tới dẫn đường.
Nhưng cho dù dưới hiệu suất như vậy, thời gian còn lại của cậu cũng không còn nhiều nữa.
Khoảng cách từ nơi này đến hỏa hồ chưa đến một tiếng lộ trình, nhưng đoạn đường này nơi nơi đều giăng đầy cảnh giới. Tề Nhạc Nhân một ngày chưa chợp mắt đã qua thời điểm mệt mỏi nhất, hiện tại trạng thái không tồi, tràn đầy nôn nóng bị cậu giấu dưới đáy lòng.
Cậu quá sợ hãi không còn kịp nữa.
“Cuộc xung đột tối qua, nói kỹ càng tỉ mỉ.” Mị ma nhẹ giọng nói.
“Cái này... Hư hư thực thực là thuộc hạ cũ của Ma Vương Hủy diệt, cụ thể.. không phải sáng sớm tôi đã làm việc cho ngài sao, tình báo chi tiết chờ tôi về sửa sang lại, lập tức trình lên cho ngài!”
Mị ma khẽ cười lạnh một tiếng, huyết quang trong đôi mắt toát ra nồng đậm khinh miệt cùng sát ý: “Còn cần sửa sang lại?”
“Không không không không, ý của tôi là… Tin của tôi đều là tin vỉa hè, chưa được chứng thực, sợ là không chuẩn xác.”
“Nói nghe một chút.”
“Vâng, bẩm đại nhân, ước chừng một tháng trước, hỏa hồ bắt đầu khác thường; sau khi núi lửa ngầm phun trào liền bình ổn, nhưng hai ngày trước có vài vị đại ác ma đến từ Ma giới xuất hiện gần phụ cận luyện ngục; đều là thuộc hạ cũ của Ma Vương Hủy diệt, tựa hồ đang tìm kiếm thứ gì đó gần hỏa hồ. Sau khi Ma Vương Hủy diệt ngã xuống, bọn họ rất ít ra ngoài hành tẩu, lúc này lại cùng nhau xuất hiện có chút khả nghi. Cũng chính thời gian hai ngày này, phụ cận hỏa hồ bắt đầu có ác ma nhỏ mất tích hoặc bị giết; loại chuyện này rất thường thấy, chúng tôi cũng không quá để ý, mãi đến ban đêm hôm qua..”
Trên mặt ác ma cấp thấp lộ ra vẻ phức tạp sợ hãi đan xen sùng kính, gã hạ thấp giọng, kích động nói ra bí mật: “Đêm hôm qua, có người bắt gặp một mảng lớn thi thể ác ma dưới hạp cốc hỏa hồ, ngâm mình trong dung nham, theo dung nham chảy xuống... Nhiều như kiến, một vùng. Sau đó, toàn bộ luyện ngục ra lệnh giới nghiêm, khu vực hỏa hồ đặc biệt khắc nghiệt, một khi phát hiện tùy ý ra vào, đều giết hết!”
“Ai làm?” Mị ma hỏi.
“Cái này chúng tôi cũng không biết, nhưng có một manh mối; đêm qua có ác ma ở phụ cận hỏa hồ nghe được... Một tiếng long ngâm. Lúc ấy toàn bộ vách núi hỏa hồ đều rung chuyển, giống như một trận động đất, toàn bộ đá tảng sụp xuống, sụp đổ khắp nơi. Hắn ta chạy nhanh, mấy cái khác chưa nhìn thấy.”
“Long ngâm…” Mị ma thì thầm, như suy tư gì đó.
Lấy được bản đồ khu vực này, thả tên ác ma thương nhân tình báo xui xẻo, Tề Nhạc Nhân cởi bỏ ‘quần áo’ mà lúc trước từng nằm vùng trong Sát Lục Mật Hội, đồng thời thay quần áo tiện cho hành động. Cởi giày da và xích bạc trên chân cùng vàng vòng nạm hoa hòe lòe loẹt ném vào khe đạo cụ, vội vã vào bên trong hang động.
Tiếng long ngâm đêm qua, chỉ sợ là Ninh Chu sau khi thức tỉnh sức mạnh hủy diệt lộ ra hình rồng, trận đại chiến đêm qua có liên quan gì đến cái chết cuối cùng của Ninh Chu hay không? Tề Nhạc Nhân không thể xác định, hiện tại cậu chỉ cần nghĩ đến Ninh Chu ở khoảng cách gần mình như vậy, gấp không chờ nổi muốn bay tới bên cạnh hắn.
Nhất định phải đuổi kịp, nhất định phải đuổi kịp. Tề Nhạc Nhân siết chặt nắm đấm, trang bị đầy đủ thẻ kỹ năng, tay khẽ chạm đạo cụ Tiên tri Chi Tâm đeo trước ngực. Cậu muốn thông qua khu vực cảnh giới nghiêm này, ngoại trừ dựa vào bản đồ cùng kỹ thật ẩn nấp, còn phải dựa vào [Âm thầm quan sát], nếu thật sự không được..
Cho dù dùng chiêu cuối của Tiên Tri Chi Tâm gây ra động tĩnh lớn, cậu cũng phải cưỡng ép vượt qua khu cảnh giới, tiến vào hỏa hồ.
Cậu không thể đợi lâu hơn được nữa.
Chuẩn bị tâm lý tốt, Tề Nhạc Nhân hít một hơi thật sâu bước nhanh về phía trước.
……
……
……
Phía trước là cảnh giới cuối cùng, [Âm thầm quan sát] cũng tiến vào thời gian CD, thân thể Tề Nhạc Nhân dán sát vào vách đá, nghiêng tai lắng nghe tiếng bước chân ngày càng gần. Ác ma tuần tra giơ cây đuốc, ánh lửa chiếu sáng một mảnh bóng tối.
Xem ra chỉ là mấy ác ma bình thường, nếu không sẽ không cần đến cây đuốc chiếu sáng.
Phía dưới vách núi này là một cái ‘hồ nước’ thật lớn, tầng lưu huỳnh nổi lơ lửng bên trên dung nham, hừng hực thiêu đốt, khiến cho lớp băng lạnh lẽo dưới nền đất giống như địa ngục nóng cháy. Nơi này chính là hỏa hồ. Ninh Chu ở đây.
Tề Nhạc Nhân nhắm mắt lại, tính toán khả năng thoát khỏi vòng vây.
Hai ác ma tuần tra một tổ, cậu muốn vô thanh vô tức đồng thời xử lý hai con ác ma rất khó; một khi thất bại, ác ma phụ cận cảnh giới sẽ vây lấy cậu, gây nên phản ứng dây chuyền... Sức không đủ, nếu đi đường vòng…
Một tiếng “ầm” lớn vang lên, đám ác ma tuần tra dừng lại, khẽ thì thầm: “Sao lại thế? Lại bắt đầu nổi điên sao?”
“Ai biết được, cẩn thận một chút, đừng qua đó, ngày hôm qua đã chết không ít người.”
Mặt đất đột nhiên rung chuyển, phảng phất như một trận động đất bùng nổ!
Từng tảng đá phía trên vách đá nứt ra rơi xuống dưới, tạo nên một mớ hỗn loạn. Tề Nhạc Nhân đang chờ thời cơ nhân cơ hội này xông ra ngoài, ngay lúc hai ác ma tuần tra đang hết sức hoảng loạn, dứt khoát một đao giải quyết lưu loát. Không rảnh lo xử lý thi thể, cậu xuyên qua đống loạn thạch đến trạm canh gác cuối cùng, không quay đầu lại đi thẳng tới vách núi phía trước.
Phảng phất một mặt trên vách đá lớn mở ra một cánh cửa sổ, lúc này Tề Nhạc Nhân đứng trên cửa sổ đó nhìn ra xa.
Cậu nhìn thấy thế giới cuồn cuộn màu đỏ, to lớn và cũng tàn khốc hơn trong giấc mộng của cậu. Không khí nóng bức khiến người ta đổ mồ hôi đầm đìa như mưa; hít thở không thông, chỉ cần há miệng liền giống như hít khí nóng vào phổi, thiêu đốt thân thể.
Độ cao khủng bố và sức nóng khủng khiếp khiến Tề Nhạc Nhân choáng váng. Ở chỗ này, việc tưởng tượng ra một dòng sông băng biến thành một chuyện khó khăn, bởi vì sông băng trong ý thức của cậu nhanh chóng tan rã.
Dung nham cực nóng làm cho mặt đất nóng lên, giống như bị đặt trong nồi áp suất, vô cùng oi bức. Cho dù dung nham cách hàng trăm mét dưới chân, nhưng nhiệt độ này cũng giống như bàn ủi nóng cháy, dán vào làn da người.
Này không chỉ là nóng nữa mà là một loại cực hình. Chỉ cần đứng ở đây thôi, thật giống như con ốc sên tuyệt vọng trên con đường nhựa bị ánh nắng mặt trời chói chang tháng 8 thiêu đốt.
Tề Nhạc Nhân ngơ ngác nhìn dưới chân, một mảnh hỏa hồ đỏ rực đang hừng hực bốc cháy, vài mảnh nham thạch màu đen bị nướng đến nóng cháy... Không, đó không phải nham thạch.
Trong mảnh màu đen đó, bóng ma nửa chìm trong dung nham...
Một màn này, trọng điệp với giấc mộng hắn cận kề cái chết —— hắc long từ từ chìm xuống hỏa hồ, từ đó không còn tồn tại nữa.
Quá muộn rồi sao? Là mình đã tới chậm?
Tề Nhạc Nhân hai chân mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất, đầu óc trống rỗng.
Lại một tiếng động lớn khác vang lên, mặt hồ phun ra dung nham nhấc lên từng đợt cuộn sóng dữ dội đánh vào thân hình hắc long. Hắc long nằm lẳng lặng trong hỏa hồ khẽ cử động, tầm mắt Tề Nhạc Nhân cũng di chuyển theo đó.
Hắc long ngẩng đầu, nhìn về phía đỉnh khung dày, vươn móng vuốt sắc nhọn từ hồ dung nham, đập mạnh vào hỏa hồ, sau đó gầm lên giận dữ. Trong phút chốc, khắp lòng hồ đều lâm vào điên cuồng chấn động, toàn bộ thế giới giống như bị đảo lộn, dung nham tụ thành sóng thần lan ra bốn phía; tảng đá chung quanh vách đá ào ào rơi xuống hồ dung nham, mà vách đá trên đỉnh đầu...
Đỉnh khung hang động nhìn không thấy phảng phất bị một lực lượng khủng khiếp xé toạc, tảng đá lớn rơi xuống, giống như mưa to trút xuống xối xả, khiến bề mặt hỏa hồ càng thêm mãnh liệt, hình thành điệu múa địa ngục đáng sợ thiêu đốt!
Hắc long đứng trong hỏa hồ, Lưu Tinh Hỏa Vũ che trời lấp đất chiếu sáng thế giới ngầm không thấy ánh mặt trời này. Nó phẫn nộ, bi thương, tuyệt vọng, vô số mặt trái cảm xúc tập trung trên người nó, khiến nó hướng về không trung rít gào ——
Đỉnh khung nứt toạc, đỉnh hang động ngầm bị sức mạnh cuồng bạo xé nát, tạo nên một lỗ hổng thật lớn, một chùm ánh sáng xuyên qua đại địa, rơi vào bên trong luyện ngục.
Là ánh sáng, chứ không phải lưu huỳnh thiêu đốt hay ngọn lửa dung nham.
Sau khi vinh dự đón tiếp ánh sáng kia, một giọng nói quen thuộc vượt qua khoảng cách giữa sự sống và cái chết, lọt vào tai nó:
“Ninh Chu ——!!!”
Không biết bởi vì ánh sáng này, hay bởi vì giọng nói này, hắc long đang bạo nộ đột nhiên yên tĩnh. Nó lẳng lặng đứng trong hỏa hồ, nhìn về phía cửa động vách đá đằng xa, ánh sáng đó còn lóa mắt hơn cả ánh mặt trời.
Trong thánh quang lộng lẫy, ánh sáng trắng bạc như tầng lụa mỏng chậm rãi mở ra, tựa như một đóa hoa sen thật lớn nở rộ; trong ánh sáng hoàng hôn kia có ảo ảnh thiên đường, vô số thánh ca tấu vang khúc nhạc, gột rửa nội tâm đau khổ của con người.
Mà bên trong ánh sáng này, cánh chim trắng tinh của thánh thiên sứ từ đỉnh vách đá rơi xuống, không chút do dự từ thiên đường nhảy xuống hỏa hồ trong luyện ngục.
Cánh chim thánh khiết phấp phới lông vũ nhẹ nhàng tung bay, sức mạnh ấm áp yên lặng mạnh mẽ dập tắt ngọn lửa đang thiêu đốt khắp hỏa hồ. Sức nóng khủng khiếp làm người hít thở không thông cũng dần tiêu tán, hóa thành một chùm sáng chiếu vào cõi yên vui. Nơi cậu đi qua, trên hỏa hồ hiện lên ảnh ngược thiên đường.
Thánh thiên sứ dừng lại bên hồ dung nham, vừa vặn ngay trước mắt hắc long.
Ánh sáng xuyên qua đỉnh khung chiếu xuống, vừa vặn dừng trên người cậu.
Thế giới đất rung núi chuyển bình ổn, hỏa vũ tầm tã rơi xuống bình ổn, hắc long vết thương chồng chất, cũng bình ổn.
Bọn họ nhìn nhau chăm chú, giống như nhìn thẳng vào linh hồn nhau, một người cố gắng che đậy vết nứt, một người sắp bị tuyệt vọng kéo vào vực sâu hủy diệt.
Chính tại khoảnh khắc này, bọn họ dịu dàng cứu rỗi lẫn nhau.
*****
[Người chơi Tề Nhạc Nhân đến luyện ngục, bắt đầu nhiệm vụ: Tế Sinh Ma Vương]
[Bối cảnh nhiệm vụ: Ba năm trước, Ma Vương Giết chóc khiêu khích Ma Vương Quyền lực, bị Ma Vương Quyền lực cùng Ma Vương Lừa gạt liên thủ trấn áp trong hỏa hồ ở luyện ngục; nhưng hắn vẫn chưa chết cũng chưa từng từ bỏ mà yên lặng chờ đợi thời cơ. Ba năm trôi qua, phong ấn vô tình nới lỏng, ý thức của Ma Vương Giết chóc thoát khỏi phong ấn, bắt đầu tìm kiếm biện pháp sống lại..]
[Yêu cầu nhiệm vụ: Tiêu diệt Ma Vương Giết chóc, thu được một phần ba sức mạnh của Ma Vương Hủy Diệt]
[Đếm ngược đồng bộ, mười, chín, tám, bảy, sáu, năm, bốn, ba, hai, một, hoàn thành đồng bộ]
_____
“Hửm? Nói vậy, giới nghiêm lần này là do Ma Vương Quyền lực tự mình hạ lệnh?” Mang giày da, mặc một thân trang phục bó sát gợi cảm cùng giọng nói nỉ non, hơi không chú ý nghe thì giọng nói này sẽ bị luồng gió truyền qua thông đạo dưới mặt đất.
Nhưng không ai dám nghe không cẩn thận, tên ác ma cấp thấp liếc mắt nhìn trộm mị ma một cái. Ánh mắt đối phương nhìn gã cười như không cười, lạnh nhạt như nhìn giòi bọ trên mặt đất, làm gã sợ tới mức giật mình, nơm nớp lo sợ nói: “Cái này... tôi cũng không rõ lắm... chỉ là nghe nói...”
“Nghe nói?” Mị ma nghiền ngẫm lặp lại từ ngữ này, trong giọng nói nồng đậm sự bất mãn.
“Không không không, bẩm đại nhân, vô cùng có khả năng lời đồn là sự thật! Trước đó trong hỏa hồ luyện ngục xuất hiện dị thường, chính là cái hỏa hồ trấn áp Ma Vương Giết chóc đó... Tôi phỏng đoán, có thể phong ấn của Ma Vương Giết chóc xuất hiện vấn đề.” Sợ mị ma không cao hứng liền đại khai sát giới, ác ma cấp thấp mau chóng giải thích.
“Ha hả.” Mị ma không rõ ý vị hừ hừ một tiếng rồi dừng bước chân.
Phía trước là một không gian ngầm khổng lồ, cao đến mức không nhìn thấy vách đá trên đỉnh đầu, vách đá được bao phủ bởi thực vật huỳnh quang cùng đàn thiêu thân điểm xuyến cho mảnh bóng tối thuần túy, giống như sao trời điểm xuyến ánh sáng cho sào huyệt ngầm sâu không thấy đáy này.
Lúc này bọn họ đang đứng dưới mảnh sơn cốc, đối diện là một sơn cốc khác, giữa hai vách núi là vực sâu giống như một đạo lạch trời, dung nham đỏ thẫm chảy qua dưới chân bọn họ, phảng phất trút xuống hỏa hồ.
“Đại nhân muốn qua đó sao? Đối diện tuần tra nghiệm ngặt, nếu bị phát hiện, chỉ sợ...” Ác ma cấp thấp cẩn thận ngẩng đầu, quan sát vẻ mặt mị ma.
Mị ma thần bí mà đoan chính cầm một khối tinh thể trong tay. Ác ma cấp thấp nhận ra đó là một khối thủy tinh sinh mệnh, tinh thể vốn thuần khiết nay đã nhè nhẹ tràn ra từng đợt từng đợt sương khói màu đen, bề ngoài tinh thể còn xuất hiện vết rách nhỏ.
Xem ra tình huống chủ nhân khối thủy tinh sinh mệnh này không ổn, khó trách hắn gấp gáp như vậy.
Bất quá, này đến tột cùng là thủy tinh sinh mệnh của ai? Và có liên quan gì đến mị ma?
Mị ma cảm thấy ánh mắt nhìn trộm, nghiêng đầu nhìn về hướng ác ma cấp thấp đằng sau; đôi mắt như hồng bảo thạch chảy xuôi mị hoặc mị ma sinh ra đã có, nhưng lại lạnh lẽo như băng: “Có đường tắt tới đó không?”
Ác ma cấp thấp không dám nhìn nữa, cúi đầu khống chế tiếng tim đập, nhưng vẫn thấy được cặp chân dài không bị quần da bao quanh, sau khi lẩm nhẩm mười lần mạng nhỏ quan trọng, mới cẩn thận nói: “ Quả thực có 1 cái.”
Cuồn cuộn dung nham từ trong cốc trút xuống, mị ma đứng trên vách núi, nụ cười bên khóe miệng ngày càng đậm, như mê sảng lẩm bẩm nói: “Vậy thì tốt.”
Xen ra bảo vệ một cái mạng nhỏ, ác ma ca cấp thấp nhẹ thàng thở ra. Một tiếng trước gã bị tên mị ma thần bí này bắt được, sau khi mạnh mẽ lôi kéo ‘mua’ tình báo của gã, thời khắc nào gã cũng ở trong nỗi kinh sợ. Là thương nhân có danh tiếng gần phụ cận luyện ngục, ngày thường gã rất cẩn thận tỉ mỉ, rất ít khi lộ diện, thập phần khiêm tốn. Cho nên lần này ngủ một giấc dậy phát hiện mị ma ngồi trên giường đối diện cạnh cửa sổ, cười như không cười thưởng thức chủy thủ trong tay, gã thực sự sợ hãi.
Ngày tháng an nhàn qua lâu rồi, gã đã sớm quên đi nỗi kinh hoàng bên cạnh sinh tử.
Hiện tại gã chỉ muốn mau chóng hống vị đại lão xuất quỷ nhập thần này cao hứng, để hắn nhanh tới hỏa hồ, dù sao gã cũng không hiếu kỳ... Ờm, vẫn có chút tò mò. Tên mị ma này rốt cuộc là thủ hạ của vị nào? Mục đích của việc vào luyện ngục vào thời điểm này là gì? Chắc chắn hắn không phải người của Ma Vương Quyền lực hoặc Ma Vương Lừa gạt, nếu không căn bản không cần cẩn thận như vậy.
Chẳng lẽ thủ hạ cũ của Ma Vương Giết chóc? Hoặc là... Ma Vương Hủy diệt đã chết…
Ác ma cấp thấp không dám nghĩ tiếp nữa, gã thập phần cẩn thận, mang theo mị ma vòng qua phòng tuyến tuần tra; từ giếng ngầm xuyên qua con sông dung nham, cuối cùng đi tới khu vực cảnh giới nghiêm nhất.
“Chính là nơi này, đi từ nơi này, xuyên qua khu cảnh giới sẽ tới hỏa hồ, bất quá khu vực hỏa hồ đã bị phong tỏa toàn diện; nghe nói đêm qua còn bạo phát một trận xung đột quy mô lớn. Hiện tại hỏa hồ bị cấm ra vào, tôi chỉ có thể mang ngài tới đây, kế tiếp...” Ác ma cấp thấp xoa xoa tay, cười nịnh nọt, sợ mị ma đương trường trở mặt.
Mị ma đứng ở ngoài khu vực cảnh giới, bốn lối đi phía trước thông với nhau giống như tổ kiến, gặp phải đám ác ma tuần tra trong động chỉ sợ phát sinh phản ứng dây chuyền.
Tề Nhạc Nhân thở dài trong lòng, cậu chẳng thể nghĩ tới, sau khi vào Ngầm Kiến thành lại gặp nhiều khó khăn như vậy.
Nếu như không phải Sở Thẩm Phán cho cậu không ít tài nguyên cùng trợ giúp, một mình cậu cho dù tiêu tốn mười ngày nửa tháng cũng chưa chắc tìm ra biện pháp; huống chi là tìm được thương nhân qua tình báo ngầm, dụ dỗ chộp người đang hết sức hoảng sợ tới dẫn đường.
Nhưng cho dù dưới hiệu suất như vậy, thời gian còn lại của cậu cũng không còn nhiều nữa.
Khoảng cách từ nơi này đến hỏa hồ chưa đến một tiếng lộ trình, nhưng đoạn đường này nơi nơi đều giăng đầy cảnh giới. Tề Nhạc Nhân một ngày chưa chợp mắt đã qua thời điểm mệt mỏi nhất, hiện tại trạng thái không tồi, tràn đầy nôn nóng bị cậu giấu dưới đáy lòng.
Cậu quá sợ hãi không còn kịp nữa.
“Cuộc xung đột tối qua, nói kỹ càng tỉ mỉ.” Mị ma nhẹ giọng nói.
“Cái này... Hư hư thực thực là thuộc hạ cũ của Ma Vương Hủy diệt, cụ thể.. không phải sáng sớm tôi đã làm việc cho ngài sao, tình báo chi tiết chờ tôi về sửa sang lại, lập tức trình lên cho ngài!”
Mị ma khẽ cười lạnh một tiếng, huyết quang trong đôi mắt toát ra nồng đậm khinh miệt cùng sát ý: “Còn cần sửa sang lại?”
“Không không không không, ý của tôi là… Tin của tôi đều là tin vỉa hè, chưa được chứng thực, sợ là không chuẩn xác.”
“Nói nghe một chút.”
“Vâng, bẩm đại nhân, ước chừng một tháng trước, hỏa hồ bắt đầu khác thường; sau khi núi lửa ngầm phun trào liền bình ổn, nhưng hai ngày trước có vài vị đại ác ma đến từ Ma giới xuất hiện gần phụ cận luyện ngục; đều là thuộc hạ cũ của Ma Vương Hủy diệt, tựa hồ đang tìm kiếm thứ gì đó gần hỏa hồ. Sau khi Ma Vương Hủy diệt ngã xuống, bọn họ rất ít ra ngoài hành tẩu, lúc này lại cùng nhau xuất hiện có chút khả nghi. Cũng chính thời gian hai ngày này, phụ cận hỏa hồ bắt đầu có ác ma nhỏ mất tích hoặc bị giết; loại chuyện này rất thường thấy, chúng tôi cũng không quá để ý, mãi đến ban đêm hôm qua..”
Trên mặt ác ma cấp thấp lộ ra vẻ phức tạp sợ hãi đan xen sùng kính, gã hạ thấp giọng, kích động nói ra bí mật: “Đêm hôm qua, có người bắt gặp một mảng lớn thi thể ác ma dưới hạp cốc hỏa hồ, ngâm mình trong dung nham, theo dung nham chảy xuống... Nhiều như kiến, một vùng. Sau đó, toàn bộ luyện ngục ra lệnh giới nghiêm, khu vực hỏa hồ đặc biệt khắc nghiệt, một khi phát hiện tùy ý ra vào, đều giết hết!”
“Ai làm?” Mị ma hỏi.
“Cái này chúng tôi cũng không biết, nhưng có một manh mối; đêm qua có ác ma ở phụ cận hỏa hồ nghe được... Một tiếng long ngâm. Lúc ấy toàn bộ vách núi hỏa hồ đều rung chuyển, giống như một trận động đất, toàn bộ đá tảng sụp xuống, sụp đổ khắp nơi. Hắn ta chạy nhanh, mấy cái khác chưa nhìn thấy.”
“Long ngâm…” Mị ma thì thầm, như suy tư gì đó.
Lấy được bản đồ khu vực này, thả tên ác ma thương nhân tình báo xui xẻo, Tề Nhạc Nhân cởi bỏ ‘quần áo’ mà lúc trước từng nằm vùng trong Sát Lục Mật Hội, đồng thời thay quần áo tiện cho hành động. Cởi giày da và xích bạc trên chân cùng vàng vòng nạm hoa hòe lòe loẹt ném vào khe đạo cụ, vội vã vào bên trong hang động.
Tiếng long ngâm đêm qua, chỉ sợ là Ninh Chu sau khi thức tỉnh sức mạnh hủy diệt lộ ra hình rồng, trận đại chiến đêm qua có liên quan gì đến cái chết cuối cùng của Ninh Chu hay không? Tề Nhạc Nhân không thể xác định, hiện tại cậu chỉ cần nghĩ đến Ninh Chu ở khoảng cách gần mình như vậy, gấp không chờ nổi muốn bay tới bên cạnh hắn.
Nhất định phải đuổi kịp, nhất định phải đuổi kịp. Tề Nhạc Nhân siết chặt nắm đấm, trang bị đầy đủ thẻ kỹ năng, tay khẽ chạm đạo cụ Tiên tri Chi Tâm đeo trước ngực. Cậu muốn thông qua khu vực cảnh giới nghiêm này, ngoại trừ dựa vào bản đồ cùng kỹ thật ẩn nấp, còn phải dựa vào [Âm thầm quan sát], nếu thật sự không được..
Cho dù dùng chiêu cuối của Tiên Tri Chi Tâm gây ra động tĩnh lớn, cậu cũng phải cưỡng ép vượt qua khu cảnh giới, tiến vào hỏa hồ.
Cậu không thể đợi lâu hơn được nữa.
Chuẩn bị tâm lý tốt, Tề Nhạc Nhân hít một hơi thật sâu bước nhanh về phía trước.
……
……
……
Phía trước là cảnh giới cuối cùng, [Âm thầm quan sát] cũng tiến vào thời gian CD, thân thể Tề Nhạc Nhân dán sát vào vách đá, nghiêng tai lắng nghe tiếng bước chân ngày càng gần. Ác ma tuần tra giơ cây đuốc, ánh lửa chiếu sáng một mảnh bóng tối.
Xem ra chỉ là mấy ác ma bình thường, nếu không sẽ không cần đến cây đuốc chiếu sáng.
Phía dưới vách núi này là một cái ‘hồ nước’ thật lớn, tầng lưu huỳnh nổi lơ lửng bên trên dung nham, hừng hực thiêu đốt, khiến cho lớp băng lạnh lẽo dưới nền đất giống như địa ngục nóng cháy. Nơi này chính là hỏa hồ. Ninh Chu ở đây.
Tề Nhạc Nhân nhắm mắt lại, tính toán khả năng thoát khỏi vòng vây.
Hai ác ma tuần tra một tổ, cậu muốn vô thanh vô tức đồng thời xử lý hai con ác ma rất khó; một khi thất bại, ác ma phụ cận cảnh giới sẽ vây lấy cậu, gây nên phản ứng dây chuyền... Sức không đủ, nếu đi đường vòng…
Một tiếng “ầm” lớn vang lên, đám ác ma tuần tra dừng lại, khẽ thì thầm: “Sao lại thế? Lại bắt đầu nổi điên sao?”
“Ai biết được, cẩn thận một chút, đừng qua đó, ngày hôm qua đã chết không ít người.”
Mặt đất đột nhiên rung chuyển, phảng phất như một trận động đất bùng nổ!
Từng tảng đá phía trên vách đá nứt ra rơi xuống dưới, tạo nên một mớ hỗn loạn. Tề Nhạc Nhân đang chờ thời cơ nhân cơ hội này xông ra ngoài, ngay lúc hai ác ma tuần tra đang hết sức hoảng loạn, dứt khoát một đao giải quyết lưu loát. Không rảnh lo xử lý thi thể, cậu xuyên qua đống loạn thạch đến trạm canh gác cuối cùng, không quay đầu lại đi thẳng tới vách núi phía trước.
Phảng phất một mặt trên vách đá lớn mở ra một cánh cửa sổ, lúc này Tề Nhạc Nhân đứng trên cửa sổ đó nhìn ra xa.
Cậu nhìn thấy thế giới cuồn cuộn màu đỏ, to lớn và cũng tàn khốc hơn trong giấc mộng của cậu. Không khí nóng bức khiến người ta đổ mồ hôi đầm đìa như mưa; hít thở không thông, chỉ cần há miệng liền giống như hít khí nóng vào phổi, thiêu đốt thân thể.
Độ cao khủng bố và sức nóng khủng khiếp khiến Tề Nhạc Nhân choáng váng. Ở chỗ này, việc tưởng tượng ra một dòng sông băng biến thành một chuyện khó khăn, bởi vì sông băng trong ý thức của cậu nhanh chóng tan rã.
Dung nham cực nóng làm cho mặt đất nóng lên, giống như bị đặt trong nồi áp suất, vô cùng oi bức. Cho dù dung nham cách hàng trăm mét dưới chân, nhưng nhiệt độ này cũng giống như bàn ủi nóng cháy, dán vào làn da người.
Này không chỉ là nóng nữa mà là một loại cực hình. Chỉ cần đứng ở đây thôi, thật giống như con ốc sên tuyệt vọng trên con đường nhựa bị ánh nắng mặt trời chói chang tháng 8 thiêu đốt.
Tề Nhạc Nhân ngơ ngác nhìn dưới chân, một mảnh hỏa hồ đỏ rực đang hừng hực bốc cháy, vài mảnh nham thạch màu đen bị nướng đến nóng cháy... Không, đó không phải nham thạch.
Trong mảnh màu đen đó, bóng ma nửa chìm trong dung nham...
Một màn này, trọng điệp với giấc mộng hắn cận kề cái chết —— hắc long từ từ chìm xuống hỏa hồ, từ đó không còn tồn tại nữa.
Quá muộn rồi sao? Là mình đã tới chậm?
Tề Nhạc Nhân hai chân mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất, đầu óc trống rỗng.
Lại một tiếng động lớn khác vang lên, mặt hồ phun ra dung nham nhấc lên từng đợt cuộn sóng dữ dội đánh vào thân hình hắc long. Hắc long nằm lẳng lặng trong hỏa hồ khẽ cử động, tầm mắt Tề Nhạc Nhân cũng di chuyển theo đó.
Hắc long ngẩng đầu, nhìn về phía đỉnh khung dày, vươn móng vuốt sắc nhọn từ hồ dung nham, đập mạnh vào hỏa hồ, sau đó gầm lên giận dữ. Trong phút chốc, khắp lòng hồ đều lâm vào điên cuồng chấn động, toàn bộ thế giới giống như bị đảo lộn, dung nham tụ thành sóng thần lan ra bốn phía; tảng đá chung quanh vách đá ào ào rơi xuống hồ dung nham, mà vách đá trên đỉnh đầu...
Đỉnh khung hang động nhìn không thấy phảng phất bị một lực lượng khủng khiếp xé toạc, tảng đá lớn rơi xuống, giống như mưa to trút xuống xối xả, khiến bề mặt hỏa hồ càng thêm mãnh liệt, hình thành điệu múa địa ngục đáng sợ thiêu đốt!
Hắc long đứng trong hỏa hồ, Lưu Tinh Hỏa Vũ che trời lấp đất chiếu sáng thế giới ngầm không thấy ánh mặt trời này. Nó phẫn nộ, bi thương, tuyệt vọng, vô số mặt trái cảm xúc tập trung trên người nó, khiến nó hướng về không trung rít gào ——
Đỉnh khung nứt toạc, đỉnh hang động ngầm bị sức mạnh cuồng bạo xé nát, tạo nên một lỗ hổng thật lớn, một chùm ánh sáng xuyên qua đại địa, rơi vào bên trong luyện ngục.
Là ánh sáng, chứ không phải lưu huỳnh thiêu đốt hay ngọn lửa dung nham.
Sau khi vinh dự đón tiếp ánh sáng kia, một giọng nói quen thuộc vượt qua khoảng cách giữa sự sống và cái chết, lọt vào tai nó:
“Ninh Chu ——!!!”
Không biết bởi vì ánh sáng này, hay bởi vì giọng nói này, hắc long đang bạo nộ đột nhiên yên tĩnh. Nó lẳng lặng đứng trong hỏa hồ, nhìn về phía cửa động vách đá đằng xa, ánh sáng đó còn lóa mắt hơn cả ánh mặt trời.
Trong thánh quang lộng lẫy, ánh sáng trắng bạc như tầng lụa mỏng chậm rãi mở ra, tựa như một đóa hoa sen thật lớn nở rộ; trong ánh sáng hoàng hôn kia có ảo ảnh thiên đường, vô số thánh ca tấu vang khúc nhạc, gột rửa nội tâm đau khổ của con người.
Mà bên trong ánh sáng này, cánh chim trắng tinh của thánh thiên sứ từ đỉnh vách đá rơi xuống, không chút do dự từ thiên đường nhảy xuống hỏa hồ trong luyện ngục.
Cánh chim thánh khiết phấp phới lông vũ nhẹ nhàng tung bay, sức mạnh ấm áp yên lặng mạnh mẽ dập tắt ngọn lửa đang thiêu đốt khắp hỏa hồ. Sức nóng khủng khiếp làm người hít thở không thông cũng dần tiêu tán, hóa thành một chùm sáng chiếu vào cõi yên vui. Nơi cậu đi qua, trên hỏa hồ hiện lên ảnh ngược thiên đường.
Thánh thiên sứ dừng lại bên hồ dung nham, vừa vặn ngay trước mắt hắc long.
Ánh sáng xuyên qua đỉnh khung chiếu xuống, vừa vặn dừng trên người cậu.
Thế giới đất rung núi chuyển bình ổn, hỏa vũ tầm tã rơi xuống bình ổn, hắc long vết thương chồng chất, cũng bình ổn.
Bọn họ nhìn nhau chăm chú, giống như nhìn thẳng vào linh hồn nhau, một người cố gắng che đậy vết nứt, một người sắp bị tuyệt vọng kéo vào vực sâu hủy diệt.
Chính tại khoảnh khắc này, bọn họ dịu dàng cứu rỗi lẫn nhau.
*****
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.