Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng
Chương 44: Giết Chóc Chi Chủng [7]
Bạc Mộ Băng Luân
02/06/2021
chương 44:
Tề Nhạc Nhân hoàn hảo bước ra khỏi văn phòng thẩm phán, một mình.
Trên ngực cậu treo một sợi dây chuyền nặng nề, giấu trong quần áo, áp vào làn da trước ngực, khẽ run lên. Mặt trang sức này cùng nhẫn của Diệu Lị có hình dáng và chức năng giống nhau, một khi màn sương đen tượng trưng cho sức mạnh ác ma bao trùm toàn bộ mặt trang sức thì cũng có nghĩa là ngày chết của cậu… đã đến. .
Mang theo mặt trang sức này đồng nghĩa với việc cậu đáp ứng các điều kiện của Sở thẩm phán.
“Chúng tôi yêu cầu một người mới thời gian bước vào Thế Giới Ác Mộng càng ngắn càng tốt. Quan hệ giữa người với người đơn giản, thực lực của bản thân không có trở ngại; quan trọng nhất chính là hắn có thể làm được việc, không như rác rưởi bình thường cảm xúc tan vỡ thậm chí tự sa ngã ...”
Những lời của Diệu Lị vang lên trong tâm trí cậu: “Việc cậu làm không quá nhiều, ban đầu sẽ không quá khó khăn; vận khí tốt cậu thậm chí có thể nhanh chóng thoát khỏi thân phận này và trở lại cuộc sống bình thường. Mặc dù giết chóc chi chủng trên cơ thể cậu có chút phiền toái, nhưng chúng tôi có thể sử dụng phương pháp bí mật của giáo đình để giúp cậu thoát khỏi nó. Nếu cậu có thể làm tốt hơn nữa, có thể tiến vào văn phòng thẩm phán được tài nguyên dồi dào, phong phú hơn.”
“Chúng tôi sẽ không liên lạc với cậu thường xuyên, cậu cũng vui lòng không liên hệ với Sở thẩm phán; đừng nói với bất kỳ ai về giết chóc chi chủng và bí mật Sở thẩm phán. Trước khi chúng tôi tìm cậu, xin bảo trì điệu thấp, bảo trì bí ẩn, làm người thường. Chúng tôi sẽ cử người đến huấn luyện cậu, có thể là tối nay. Được rồi, cậu có thể rời đi.”
Kết quả, Tề Nhạc Nhân trở về nhà với một chút hoảng hốt như đang nằm mơ. Mới có nửa ngày, cậu đi qua một vòng sinh tử rồi bị đưa đến văn phòng thẩm phán bí ẩn, nhưng hiện tại cậu thành một nội gián! Tuy Diệu Lị không nói yêu cầu cụ thể là làm gì, nhưng cậu có thể suy đoán một chút. Chỉ sợ Sở thẩm phán mời một người mới thân phận sạch sẽ tiến vào trận doanh tín đồ của Ma Vương giết chóc, sau đó tìm ra nguồn gốc một lưới bắt hết.
Hạt giống giết chóc chi chủng sau cổ vẫn luôn ẩn ẩn đau đớn, Tề Nhạc Nhân chạm vào chỗ đau, nơi đó sẽ sớm nảy mầm, khi nó trưởng thành giết chóc chi chủng sẽ dần dần ăn mòn lý trí của cậu; nhất là trong lúc chiến đấu, adrenaline tăng vọt sẽ kích thích nó phát triển, nếu không tăng kiểm soát thì hoàn toàn trở nên điên rồ chỉ là vấn đề thời gian. Phương pháp khống chế giết chóc chi chủng thứ nhất là tránh chiến đấu quá mức, thứ hai là dùng ngoại lực để kìm hãm sự phát triển của nó. Nước thánh giáo đình là vật phẩm đạt đến cấp độ nhất định ức chế giết chóc chi chủng, đồng thời cẩn thận không chạm vào ác ma kết tinh, nếu không giết chóc chi chủng sẽ tăng tốc độ phát triển do sự kích thích của sức mạnh ác ma.
Rửa mặt xong, Tề Nhạc Nhân mệt mỏi nằm trên giường, nhìn thoáng qua số ngày tồn tại của mình: 54 ngày 23 giờ.
Bên ngoài cửa sổ, ánh hoàng hôn nhẹ nhàng len vào trong nhà, Tề Nhạc Nhân lấy mu bàn tay chặn lại đôi mắt, ánh sáng đỏ vàng vẫn ngoan cố giãy dụa từ trong khe hở tới trước mắt cậu, tựa như một biển lửa đỏ tươi. Cảm giác không trọng lượng khi rơi xuống tàu bay một lần nữa quét tới, Tề Nhạc Nhân cảm giác như chân bị rút gân, sau đó từ trong ảo giác rơi xuống tỉnh lại.
Cậu uống vài ngụm nước mà thở dốc, nắm lấy đầu giường uống nước lạnh như băng để quên đi đoạn ký ức chết đi sống lại này.
Điều đó vẫn còn quá rõ ràng, mỗi lần sử dụng kỹ năng SL là kèm theo nỗi đau chết chóc, những kí ức đó bị cậu ẩn sâu trong não dùng ý chí chặt chẽ trấn áp; chỉ khi cậu mệt mỏi sẽ lẻn ra khỏi gông cùm trở lại trong ý thức, làm cậu sợ hãi trong lòng.
Tề Nhạc Nhân thay đổi một tư thế cuộn tròn lại, chủ nhân của ngôi nhà này để lại một cái chăn trong căn phòng này, toát lên một bầu không khí cổ xưa; cậu lấy chăn che mặt để chặn ánh sáng rực rỡ của mặt trời lặn, trong bóng tối ngược lại cậu an tâm một chút, nắm mặt dây chuyền được làm ấm bằng nhiệt độ cơ thể. Những viên đá quý màu trắng bạc kích thích hơi thở hắc ám, một ngày nào đó nó sẽ tràn đầy đá quý; có thể một ngày nào đó, cậu sẽ giống như Lục Hữu Hân, giống như nhiều người đã chết ở chỗ này, âm thầm chết trong một nhiệm vụ nào đó.
Cậu đột nhiên nghĩ đến mặt dây chuyền của Ninh Chu, trong trận chiến ở địa cung, cậu nhặt được mặt dây chuyền của Ninh Chu trong tay rồi hôn mê bất tỉnh, lúc tỉnh lại đã không thấy mặt dây chuyền đâu, chắc đã được Ninh Chu nhặt về.
Mặt dây chuyền, một thân hơi thở thuần khiết, nữ nhân có đôi mắt xanh giống như Ninh Chu ...
Cơn buồn ngủ đến như thủy triều, Tề Nhạc Nhân đang mơ mơ màng màng, nghĩ rằng mình hẳn đã quên chuyện Ninh Chu từ lâu, rồi chìm vào giấc ngủ say.
“Ngươi đã đến rồi?”
Tề Nhạc Nhân thấy mình đang bay lơ lửng trên bầu trời đầy sao, cậu nhìn về phía chủ nhân giọng nói, cách đây không lâu trong Sở thẩm phán, cậu gặp Diệu Lị đang ngồi ở trên ghế, cô ấy và cậu như đang bay trên bầu trời đầy sao, đầu gối mở ra cuốn sách.
“Đây là nơi nào?” Tề Nhạc Nhân không dám suy nghĩ hay di chuyển, vì sợ rằng mình sẽ ngã xuống nếu di chuyển.
“Nơi này là cảnh trong mơ của cậu. Tôi đã nói tối nay chúng tôi sẽ cử người đến huấn luyện cho cậu, vì bảo mật, đây là cách an toàn nhất. Điều tốt nhất là ý thức huấn luyện sẽ không xúc động giết chóc chi chủng, ở một mức độ có thể tránh cho nó vì quá sinh động mà sớm trưởng thành.” Diệu Lị đóng sách lại và búng tay, một chiếc ghế xuất hiện phía sau Tề Nhạc Nhân, cô ý bảo cậu ngồi xuống.
Tề Nhạc Nhân ngồi xuống, trực tiếp hỏi: “Giờ bắt đầu từ đâu?”
“Đúng là một tân nhân có cá tính.” Diệu Lị thở dài, “Tôi tưởng rằng cùng cậu tâm sự về thế cục Thế Giới Ác Mộng chứ.”
Tề Nhạc Nhân không biết gì về lĩnh vực này, im lặng một lúc, lễ phép nói: “Mời nói.”
“Nói một cách đơn giản, Vùng Đất Hoàng Hôn hiện tại là nơi ở chính của người chơi, về cơ bản là nơi ở duy nhất.” Diệu Lị di chuyển ngón tay đeo nhẫn chậm rãi nói.
“Không phải vẫn có Vùng Đất Bình Minh sao?” Tề Nhạc Nhân không nhịn được xen vào.
“Ồ, Vùng Đất Bình Minh.” Diệp Lị cười nhẹ, “Nơi đó không có nhiều người chơi lắm, người có thể đi tới đó, đạt tới trình độ nhất định cũng không được coi là người chơi.”
Tề Nhạc Nhân ngạc nhiên nhìn cô, cậu nghĩ đến Tô Hòa.
“Đại khái người chơi có thể hoàn thành nhiệm vụ tiến vào Vùng Đất Bình Minh, đều không phải là nhân vật đơn giản, có thể nói là một nửa GM. Nếu cậu muốn vào Vùng Đất Bình Minh nơi tụ tập người chơi, vậy có rất nhiều địa điểm khác nữa; chẳng hạn như đại bản doanh Giáo đình—— Vĩnh Vô Hương. Thánh địa bị ác ma bao vây, sau đó được chuyển đến Vĩnh Vô Hương, mặc dù hầu hết nơi đó đều là NPC; cũng có một vài người chơi ở Thế Giới Ác Mộng kích hoạt các nhiệm vụ tương quan, sau khi vào trận doanh Giáo đình, có một ít người chọn sống ở Vĩnh Vô Hương.” Diệp Lị nói.
“… Ninh Chu cũng như vậy?” Tề Nhạc Nhân không nhịn được hỏi.
“Hử? Cậu biết Ninh Chu sao?” Diệu Lị tò mò hỏi.
Tề Nhạc Nhân gật gật đầu.
“Đúng vậy, anh ấy là một thành viên của Giáo đình, dành phần lớn thời gian ở Vĩnh Vô Hương, tôi nghe nói Giáo hoàng rất coi trọng anh ấy. Anh ấy cũng sẽ ngẫu nhiên làm sứ giả đưa một số mệnh lệnh của Giáo đình; rốt cuộc Sở thẩm phán cũng được coi là bộ môn bên ngoài của Giáo đình.”
Tề Nhạc Nhân vẻ mặt buồn bã lên tiếng, không hỏi lại chuyện Ninh Chu, mà nghe Diệu Lị tiếp tục nói: “Chuyện về ba vị Ma Vương cậu hẳn đã biết. Kỳ thực, bọn họ không chỉ tồn tại trong truyện cổ, rất nhiều nhiệm vụ Thế Giới Ác Mộng đưa ra không thoát khỏi can hệ với chúng. Ma Vương Lừa gạt tương đối điệu thấp, có rất ít thông tin về nó; Quyền lực và Giết chóc thì đều rắc rối, đặc biệt là Quyền lực, nó dùng lý tưởng quốc gia mê hoặc vô số người chơi, theo tôi đó hoàn toàn là lý thuyết tà giáo.”
“Lý tưởng quốc gia là gì?” Tề Nhạc Nhân chưa bao giờ nghe nói về nó.
“Nói một cách đơn giản, nó tạo ra một nơi hạnh phúc thuần khiết, chỉ cần người chơi ký khế ước với nó, từ nay về sau sẽ không bao giờ chịu khổ vì sinh tồn và sẽ vĩnh viễn sống trong thế giới lý tưởng. Nói đúng hơn là sẽ không sinh lão bệnh tử, tận hưởng mọi thứ hưởng thụ cực lạc, đối với một đám người nhẹ dạ cả tin không thể cưỡng lại cám dỗ mà nói là dụ hoặc không thể kháng cự.” Diệu Li cười chế giễu.
“Tin vào lời hứa của ác ma, thật sự là ...” Tề Nhạc Nhân không ủng hộ mà nhíu mày.
“Ngu xuẩn, phải không?” Diệu Lị nhún vai, “Một cái khác có quan hệ mật thiết với cậu đó. Người chơi theo tín ngưỡng ác ma giết chóc có một hiệp hội bí mật, gọi là Sát Lục Mật Hội; tất cả thành viên đều là những người chơi bị giết chóc chi chủng ký sinh, có một số NPC, một số trong đó có chế độ khác. Hiện tại chúng tôi đang bí mật phát triển người chơi, trong tương lai chúng tôi sẽ sắp xếp thân phận cho cậu, giúp cậu tham gia vào Sát Lục Mật Hội, nếu không muốn bị người nhìn thấu thân phận quá nhanh chết không có chỗ chôn thây, cậu phải học tập một ít thứ.”
“Học cái gì?” Tề Nhạc Nhân thần sắc chấn động.
Diệu Lị đẩy cặp kính đen trên sống mũi, nói một cách nghiêm nghị: “Học cách nói dối trước đã.”
*****
Tề Nhạc Nhân hoàn hảo bước ra khỏi văn phòng thẩm phán, một mình.
Trên ngực cậu treo một sợi dây chuyền nặng nề, giấu trong quần áo, áp vào làn da trước ngực, khẽ run lên. Mặt trang sức này cùng nhẫn của Diệu Lị có hình dáng và chức năng giống nhau, một khi màn sương đen tượng trưng cho sức mạnh ác ma bao trùm toàn bộ mặt trang sức thì cũng có nghĩa là ngày chết của cậu… đã đến. .
Mang theo mặt trang sức này đồng nghĩa với việc cậu đáp ứng các điều kiện của Sở thẩm phán.
“Chúng tôi yêu cầu một người mới thời gian bước vào Thế Giới Ác Mộng càng ngắn càng tốt. Quan hệ giữa người với người đơn giản, thực lực của bản thân không có trở ngại; quan trọng nhất chính là hắn có thể làm được việc, không như rác rưởi bình thường cảm xúc tan vỡ thậm chí tự sa ngã ...”
Những lời của Diệu Lị vang lên trong tâm trí cậu: “Việc cậu làm không quá nhiều, ban đầu sẽ không quá khó khăn; vận khí tốt cậu thậm chí có thể nhanh chóng thoát khỏi thân phận này và trở lại cuộc sống bình thường. Mặc dù giết chóc chi chủng trên cơ thể cậu có chút phiền toái, nhưng chúng tôi có thể sử dụng phương pháp bí mật của giáo đình để giúp cậu thoát khỏi nó. Nếu cậu có thể làm tốt hơn nữa, có thể tiến vào văn phòng thẩm phán được tài nguyên dồi dào, phong phú hơn.”
“Chúng tôi sẽ không liên lạc với cậu thường xuyên, cậu cũng vui lòng không liên hệ với Sở thẩm phán; đừng nói với bất kỳ ai về giết chóc chi chủng và bí mật Sở thẩm phán. Trước khi chúng tôi tìm cậu, xin bảo trì điệu thấp, bảo trì bí ẩn, làm người thường. Chúng tôi sẽ cử người đến huấn luyện cậu, có thể là tối nay. Được rồi, cậu có thể rời đi.”
Kết quả, Tề Nhạc Nhân trở về nhà với một chút hoảng hốt như đang nằm mơ. Mới có nửa ngày, cậu đi qua một vòng sinh tử rồi bị đưa đến văn phòng thẩm phán bí ẩn, nhưng hiện tại cậu thành một nội gián! Tuy Diệu Lị không nói yêu cầu cụ thể là làm gì, nhưng cậu có thể suy đoán một chút. Chỉ sợ Sở thẩm phán mời một người mới thân phận sạch sẽ tiến vào trận doanh tín đồ của Ma Vương giết chóc, sau đó tìm ra nguồn gốc một lưới bắt hết.
Hạt giống giết chóc chi chủng sau cổ vẫn luôn ẩn ẩn đau đớn, Tề Nhạc Nhân chạm vào chỗ đau, nơi đó sẽ sớm nảy mầm, khi nó trưởng thành giết chóc chi chủng sẽ dần dần ăn mòn lý trí của cậu; nhất là trong lúc chiến đấu, adrenaline tăng vọt sẽ kích thích nó phát triển, nếu không tăng kiểm soát thì hoàn toàn trở nên điên rồ chỉ là vấn đề thời gian. Phương pháp khống chế giết chóc chi chủng thứ nhất là tránh chiến đấu quá mức, thứ hai là dùng ngoại lực để kìm hãm sự phát triển của nó. Nước thánh giáo đình là vật phẩm đạt đến cấp độ nhất định ức chế giết chóc chi chủng, đồng thời cẩn thận không chạm vào ác ma kết tinh, nếu không giết chóc chi chủng sẽ tăng tốc độ phát triển do sự kích thích của sức mạnh ác ma.
Rửa mặt xong, Tề Nhạc Nhân mệt mỏi nằm trên giường, nhìn thoáng qua số ngày tồn tại của mình: 54 ngày 23 giờ.
Bên ngoài cửa sổ, ánh hoàng hôn nhẹ nhàng len vào trong nhà, Tề Nhạc Nhân lấy mu bàn tay chặn lại đôi mắt, ánh sáng đỏ vàng vẫn ngoan cố giãy dụa từ trong khe hở tới trước mắt cậu, tựa như một biển lửa đỏ tươi. Cảm giác không trọng lượng khi rơi xuống tàu bay một lần nữa quét tới, Tề Nhạc Nhân cảm giác như chân bị rút gân, sau đó từ trong ảo giác rơi xuống tỉnh lại.
Cậu uống vài ngụm nước mà thở dốc, nắm lấy đầu giường uống nước lạnh như băng để quên đi đoạn ký ức chết đi sống lại này.
Điều đó vẫn còn quá rõ ràng, mỗi lần sử dụng kỹ năng SL là kèm theo nỗi đau chết chóc, những kí ức đó bị cậu ẩn sâu trong não dùng ý chí chặt chẽ trấn áp; chỉ khi cậu mệt mỏi sẽ lẻn ra khỏi gông cùm trở lại trong ý thức, làm cậu sợ hãi trong lòng.
Tề Nhạc Nhân thay đổi một tư thế cuộn tròn lại, chủ nhân của ngôi nhà này để lại một cái chăn trong căn phòng này, toát lên một bầu không khí cổ xưa; cậu lấy chăn che mặt để chặn ánh sáng rực rỡ của mặt trời lặn, trong bóng tối ngược lại cậu an tâm một chút, nắm mặt dây chuyền được làm ấm bằng nhiệt độ cơ thể. Những viên đá quý màu trắng bạc kích thích hơi thở hắc ám, một ngày nào đó nó sẽ tràn đầy đá quý; có thể một ngày nào đó, cậu sẽ giống như Lục Hữu Hân, giống như nhiều người đã chết ở chỗ này, âm thầm chết trong một nhiệm vụ nào đó.
Cậu đột nhiên nghĩ đến mặt dây chuyền của Ninh Chu, trong trận chiến ở địa cung, cậu nhặt được mặt dây chuyền của Ninh Chu trong tay rồi hôn mê bất tỉnh, lúc tỉnh lại đã không thấy mặt dây chuyền đâu, chắc đã được Ninh Chu nhặt về.
Mặt dây chuyền, một thân hơi thở thuần khiết, nữ nhân có đôi mắt xanh giống như Ninh Chu ...
Cơn buồn ngủ đến như thủy triều, Tề Nhạc Nhân đang mơ mơ màng màng, nghĩ rằng mình hẳn đã quên chuyện Ninh Chu từ lâu, rồi chìm vào giấc ngủ say.
“Ngươi đã đến rồi?”
Tề Nhạc Nhân thấy mình đang bay lơ lửng trên bầu trời đầy sao, cậu nhìn về phía chủ nhân giọng nói, cách đây không lâu trong Sở thẩm phán, cậu gặp Diệu Lị đang ngồi ở trên ghế, cô ấy và cậu như đang bay trên bầu trời đầy sao, đầu gối mở ra cuốn sách.
“Đây là nơi nào?” Tề Nhạc Nhân không dám suy nghĩ hay di chuyển, vì sợ rằng mình sẽ ngã xuống nếu di chuyển.
“Nơi này là cảnh trong mơ của cậu. Tôi đã nói tối nay chúng tôi sẽ cử người đến huấn luyện cho cậu, vì bảo mật, đây là cách an toàn nhất. Điều tốt nhất là ý thức huấn luyện sẽ không xúc động giết chóc chi chủng, ở một mức độ có thể tránh cho nó vì quá sinh động mà sớm trưởng thành.” Diệu Lị đóng sách lại và búng tay, một chiếc ghế xuất hiện phía sau Tề Nhạc Nhân, cô ý bảo cậu ngồi xuống.
Tề Nhạc Nhân ngồi xuống, trực tiếp hỏi: “Giờ bắt đầu từ đâu?”
“Đúng là một tân nhân có cá tính.” Diệu Lị thở dài, “Tôi tưởng rằng cùng cậu tâm sự về thế cục Thế Giới Ác Mộng chứ.”
Tề Nhạc Nhân không biết gì về lĩnh vực này, im lặng một lúc, lễ phép nói: “Mời nói.”
“Nói một cách đơn giản, Vùng Đất Hoàng Hôn hiện tại là nơi ở chính của người chơi, về cơ bản là nơi ở duy nhất.” Diệu Lị di chuyển ngón tay đeo nhẫn chậm rãi nói.
“Không phải vẫn có Vùng Đất Bình Minh sao?” Tề Nhạc Nhân không nhịn được xen vào.
“Ồ, Vùng Đất Bình Minh.” Diệp Lị cười nhẹ, “Nơi đó không có nhiều người chơi lắm, người có thể đi tới đó, đạt tới trình độ nhất định cũng không được coi là người chơi.”
Tề Nhạc Nhân ngạc nhiên nhìn cô, cậu nghĩ đến Tô Hòa.
“Đại khái người chơi có thể hoàn thành nhiệm vụ tiến vào Vùng Đất Bình Minh, đều không phải là nhân vật đơn giản, có thể nói là một nửa GM. Nếu cậu muốn vào Vùng Đất Bình Minh nơi tụ tập người chơi, vậy có rất nhiều địa điểm khác nữa; chẳng hạn như đại bản doanh Giáo đình—— Vĩnh Vô Hương. Thánh địa bị ác ma bao vây, sau đó được chuyển đến Vĩnh Vô Hương, mặc dù hầu hết nơi đó đều là NPC; cũng có một vài người chơi ở Thế Giới Ác Mộng kích hoạt các nhiệm vụ tương quan, sau khi vào trận doanh Giáo đình, có một ít người chọn sống ở Vĩnh Vô Hương.” Diệp Lị nói.
“… Ninh Chu cũng như vậy?” Tề Nhạc Nhân không nhịn được hỏi.
“Hử? Cậu biết Ninh Chu sao?” Diệu Lị tò mò hỏi.
Tề Nhạc Nhân gật gật đầu.
“Đúng vậy, anh ấy là một thành viên của Giáo đình, dành phần lớn thời gian ở Vĩnh Vô Hương, tôi nghe nói Giáo hoàng rất coi trọng anh ấy. Anh ấy cũng sẽ ngẫu nhiên làm sứ giả đưa một số mệnh lệnh của Giáo đình; rốt cuộc Sở thẩm phán cũng được coi là bộ môn bên ngoài của Giáo đình.”
Tề Nhạc Nhân vẻ mặt buồn bã lên tiếng, không hỏi lại chuyện Ninh Chu, mà nghe Diệu Lị tiếp tục nói: “Chuyện về ba vị Ma Vương cậu hẳn đã biết. Kỳ thực, bọn họ không chỉ tồn tại trong truyện cổ, rất nhiều nhiệm vụ Thế Giới Ác Mộng đưa ra không thoát khỏi can hệ với chúng. Ma Vương Lừa gạt tương đối điệu thấp, có rất ít thông tin về nó; Quyền lực và Giết chóc thì đều rắc rối, đặc biệt là Quyền lực, nó dùng lý tưởng quốc gia mê hoặc vô số người chơi, theo tôi đó hoàn toàn là lý thuyết tà giáo.”
“Lý tưởng quốc gia là gì?” Tề Nhạc Nhân chưa bao giờ nghe nói về nó.
“Nói một cách đơn giản, nó tạo ra một nơi hạnh phúc thuần khiết, chỉ cần người chơi ký khế ước với nó, từ nay về sau sẽ không bao giờ chịu khổ vì sinh tồn và sẽ vĩnh viễn sống trong thế giới lý tưởng. Nói đúng hơn là sẽ không sinh lão bệnh tử, tận hưởng mọi thứ hưởng thụ cực lạc, đối với một đám người nhẹ dạ cả tin không thể cưỡng lại cám dỗ mà nói là dụ hoặc không thể kháng cự.” Diệu Li cười chế giễu.
“Tin vào lời hứa của ác ma, thật sự là ...” Tề Nhạc Nhân không ủng hộ mà nhíu mày.
“Ngu xuẩn, phải không?” Diệu Lị nhún vai, “Một cái khác có quan hệ mật thiết với cậu đó. Người chơi theo tín ngưỡng ác ma giết chóc có một hiệp hội bí mật, gọi là Sát Lục Mật Hội; tất cả thành viên đều là những người chơi bị giết chóc chi chủng ký sinh, có một số NPC, một số trong đó có chế độ khác. Hiện tại chúng tôi đang bí mật phát triển người chơi, trong tương lai chúng tôi sẽ sắp xếp thân phận cho cậu, giúp cậu tham gia vào Sát Lục Mật Hội, nếu không muốn bị người nhìn thấu thân phận quá nhanh chết không có chỗ chôn thây, cậu phải học tập một ít thứ.”
“Học cái gì?” Tề Nhạc Nhân thần sắc chấn động.
Diệu Lị đẩy cặp kính đen trên sống mũi, nói một cách nghiêm nghị: “Học cách nói dối trước đã.”
*****
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.