Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng
Chương 35: Hiến Tế Nữ Phù Thuỷ [28]
Bạc Mộ Băng Luân
25/05/2021
chương 35:
Sát ý tựa như dao bỗng nhiên im bặt, cách ván cửa mỏng, người đứng ngoài cửa chậm rãi rút đao. Lưỡi dao sắc bén xuyên qua cánh cửa gỗ, phát ra tiếng kêu chói tai, tựa như vô số trái tim đè lên đầu.
Lúc này, Tề Nhạc Nhân do dự.
Có muốn liều một lần không? Nếu cậu dùng hết kỹ năng SL của mình mà thất bại, cậu sẽ đối mặt với cái chết 100%; người ngoài cửa đã đạt tới sức mạnh cực hạn như siêu nhân, cách bình thường có thể giải quyết được cô ta không?
Chờ đợi một lúc, cánh cửa mở ra.
“Xuất hiện đi, dù có trốn ở đó ngươi cũng không thoát được.” Giọng nói của Lục Hữu Hân vang lên ngoài cửa, nhưng giọng điệu bất đồng, lạnh lùng mềm mại, không hề có chút sát khí.
Tề Nhạc Nhân bất động.
“Nếu như đang đợi ta mở cửa, sau đó dùng kỹ năng nho nhỏ buồn cười kia cùng ta đồng quy vu tận, vậy thì ngươi vẫn nên hết hy vọng đi.” Người ngoài cửa lãnh đạm mang ý cười trào phúng nói.
?!! WTF
Làm sao cô ấy biết? Làm thế nào cô ấy biết?
Tề Nhạc Nhân hỗn loạn, vô số suy nghĩ cũng theo đó mà đến, tim cậu nhảy lên như sắp nổ tung.
Làm sao mà Diệp Hiệp biết được kỹ năng của mình? Hay cô ấy nhìn thấy? Ở đâu? Khi nào?
Trong lúc cậu hoảng loạn cánh cửa đã mở ra.
Ánh sáng thứ nhất chiếu vào giữa cửa, lung lay theo ánh nến là bóng dáng của nàng, khẽ lay động báo hiệu tử vong. Nàng xoay người trở lại hành lang, ánh nến trên tường chiếu tới khuôn mặt mơ hồ, nàng nhìn như là một hình cắt, là ký hiệu, nhưng có ý nghĩa là tử vong đã đến.
Vào lúc này, Tề Nhạc Nhân thậm chí gần như mất hết can đảm chiến đấu đến cùng.
Vì cậu biết… mình không thể thắng.
Không phải dưới sự điên cuồng đuổi giết của sát nhân chạy trốn, cũng không phải liều chết dưới ánh trăng trong sân phù thủy; dù sao cậu biết mình vẫn có khả năng sống sót bởi vì cậu vẫn còn một con át chủ bài. Chỉ là lần này, đối mặt với một đối thủ sớm phòng bị kỹ năng của cậu, rốt cuộc cậu thấy mình bất lực.
Hiện tại lưu trữ kíp nổ bom? Cô ấy sẽ cho mình cơ hội này sao? Cô ấy có né tránh?
Cô ấy sẽ đứng ở đây, đẩy cánh cửa này ra, và nói với cậu rằng cái gì gọi là nắm chắc thắng lợi!
Cánh cửa được mở hết, Diệp Hiệp vẫn đứng yên trước cửa, cánh tay và đao dài duỗi ra như lưỡi hái tử thần, câu ở dưới chân. Tề Nhạc Nhân quên cả thở, nhìn chằm chằm nàng, chân tay tê dại.
“Có điều, tôi rất tò mò.” Diệp Hiệp mơ hồ hỏi.
“… Chuyện gì?” Giọng nói của Tề Nhạc Nhân nhỏ đến mức run rẩy cậu không phát hiện ra, cố gắng bình tĩnh trả lời Diệp Hiệp.
“Làm sao các ngươi phát hiện, tôi không phải Lục Hữu Hân? Tôi ý thức mình không có gì sơ hở.” Diệp Hiệp nhìn vào mắt cậu, nhàn nhạt đưa ra nghi vấn của mình.
“Bởi vì Isabelle đã gặp cô ba năm trước, nhưng cô ấy đã mất trí nhớ cho đến vừa rồi cô ấy mới nhớ ra. Vì vậy, chúng tôi đoán rằng cô không thể chết đơn giản như vậy.” Tề Nhạc Nhân theo bản năng che giấu di ngôn của Lục Hữu Hân.
“Gặp tôi? Ồ, ngươi nói ba năm trước đã gặp qua khối thân thể kia à. Nàng cũng không tệ, nhanh nhẹn, mạnh mẽ, linh hoạt, ta đối với nàng rất vừa lòng; không hoàn mỹ chính là dung mạo quá mức bình thường.” Khóe miệng Diệp Hiệp cong lên độ cung vi diệu: “Thân thể Tạ Uyển Uyển không tệ, Lục Hữu Hân tốt hơn, nhưng để tôi động lòng vẫn là thân thể của Ninh Chu.”
Tề Nhạc Nhân bỗng dưng mở to mắt.
“Sức mạnh, sự nhanh nhẹn, tốc độ và phản xạ thần kinh không thể chê vào đâu được, ngay cả ngoại hình cũng không thể chọn ra một khuyết điểm nhỏ nhất. Đó chính là thân thể mà tôi mong muốn! Hoàn mỹ! Với thân thể như vậy, nàng chắc chắn sẽ thích tôi hơn. Chắc chắn rồi!” Diệp Hiệp đột nhiên kích động, khuôn mặt tràn đầy sự phấn khích làm người kinh sợ.
“Nếu tôi trở nên giống cô ấy, cô ấy nhất định sẽ để ý đến tôi; tôi không muốn làm con kiến phủ phục bên chân nàng, hèn mọn cầu xin nàng liếc mắt nhìn tôi một cái, nhưng nàng lại làm như không thấy. Tôi không gặp nàng đã ba năm rồi, nàng vẫn không buông xuống; chẳng sợ tôi theo ý chỉ tuần hoàn tới tòa địa cung này thì nàng sẽ không bao giờ xuất hiện nữa. Nhưng kể cả như vậy, tôi cũng không cho phép ai thay thế tôi! Chỉ có tôi mới có thể chăm sóc nàng, chỉ có tôi mới có thể! Ha ha ha!!”
Diệp Hiệp chậm rãi nâng đao trong tay lên, cười lạnh với Tề Nhạc Nhân: “Tạm biệt...”
Lưỡi dao sắc bén rung lên theo ánh nến, Tề Nhạc Nhân tay nắm quả bom cuối cùng cũng ngoan ngoãn đặt xuống lòng minh; không sợ biết rõ không có khả năng chiến thắng, cậu cũng không cam lòng ngẩng cổ chờ chết!
Vào thời khắc sinh tử, một mũi tên màu bạc lóe lên phóng tới từ đằng xa, leng keng bắn một tiếng trên lưỡi dao, trong giây tiếp theo mũi tên nổ một tiếng cực lớn, sóng xung kích khiến Tề Nhạc Nhân lảo đảo một hồi rồi ngã xuống. Bốn phía sương khói bao phủ cậu chật vật bò ra ngoài cửa, cảm giác lạnh lẽo từ trên mặt đất truyền đến khiến Tề Nhạc Nhân kinh ngạc nhớ tới Diệp Hiệp quả thực có năng lực liên quan đến băng, khí lạnh khủng khiếp đó tạo thành một lớp sương mỏng trên tay cậu.
Tứ chi đông cứng làm cậu không thể đứng dậy nổi; làn khói dày đặc mơ hồ cho thấy hai bóng người giao nhau với tốc độ kinh người, nhưng một khi đụng phải, chúng liền tách ra. Vũ khí va chạm phát ra thanh âm chói tai cùng với ánh sáng lóa mắt.
Tiếng dao đâm vào cơ thể truyền đến, Ninh Chu kêu một tiếng chợt lóe lui về phía sau bên cạnh Tề Nhạc Nhân. Vết thương trên cánh tay ào ạt chảy máu, dính đầy đất. Con chim đen của cô cũng bay ra khỏi làn sương mù dày đặc, vỗ cánh dừng lại dưới chân Tề Nhạc Nhân.
“Chó săn của Giáo đình? Thánh thành đã nằm trong tay Ma tộc, vậy mà các ngươi vẫn còn sống sao? Thật làm người ta chán ghét.” Hình dáng Diệp Hiệp nổi lên sau làn khói dày đặc, ngữ khí bình thản nhìn Ninh Chu: “Cần thiết giãy dụa sao? Ta thừa nhận ngươi rất không tệ, nhưng hiện tại trừ phi tìm được bốn tên phù thủy giết chết, nếu không ngươi không phải là đối thủ của ta.”
Ánh mắt Ninh Chu lạnh lùng nhưng cũng không quan tâm đến thương thế, không chút do dự lao về phía trước, hai đoản đao phát ra thánh quang màu bạc chói mắt, giống như hai luồng ánh sáng đỏ; Diệp Hiệp lui lại một bước, nắm lấy trường đao cùng đoản đao của cô dùng lực va chạm. Lực lượng vũ khí chạm nhau đánh Ninh Chu bay ra ngoài, cô không thể tưởng tượng được xoay tròn thân thể trên không trung, ngồi xổm trên mặt đất lực va chạm thậm chí còn cuốn cô đi vài mét trước khi dừng lại, kéo theo những vệt máu dài trên mặt đất.
Điều đáng sợ là với loại sức mạnh này, con người đơn giản là không thể chống lại.
“Ngoan ngoãn chấp nhận thua không tốt sao? Ta thật không muốn xé xác thân thể ngươi thành từng mảnh à nha. Vậy, chúng ta chăm sóc tên tiểu tử này trước đã.” Diệp Hiệp giả bộ bất lực thở dài, đôi mắt lạnh lùng liếc sang Tề Nhạc Nhân.
Tề Nhạc Nhân khó khăn đỡ tường đứng lên, bàn tay và đầu gối đều bị thương do giá lạnh, nhưng cậu vẫn đứng vững, cho dù có chết cũng phải đứng chết.
Diệp Hiệp cười nhẹ rồi chĩa dao vào người cậu giết tới. Dưới ánh trăng, Tề Nhạc Nhân nhìn thấy Ninh Chu đang nới lỏng một sợi xích từ ngực mình và đột nhiên ném nó vào chân Tề Nhạc Nhân; từng âm thanh vang vọng lập tức lọt vào tai Tề Nhạc Nhân, mọi thứ xung quanh đều trở nên mơ hồ. Diệp Hiệp hướng cậu giết tới, con chim đen bên chân cậu, Ninh Chu ở phía xa, mọi thứ giống như một đường hầm thời gian và không gian vặn vẹo.
Ánh sáng thần thánh tỏa ra từ dưới chân cậu, đem mọi thứ cuốn vào một màu trắng tinh khiết.
Một bài hát thành kính từ trên trời rơi xuống, người Từ Nhạc Nhân đắm chìm trong một mảnh trắng tinh. Cậu ở trung tâm của một tòa Thánh điện rộng lớn, vô số khách thập phương mặc trang phục trắng tinh đang dùng tiếng ca cầu nguyện trước mặt một cây thánh giá thật lớn. Mỗi người đều có một khuôn mặt mơ hồ, một bộ dáng hư ảo, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể biết được đó không phải là người sống.
Nơi này là chỗ nào?
Cậu hoảng sợ, nhìn đông nhìn tây, thấy Ninh Chu cách đó không xa liền thở phào nhẹ nhõm.
Dưới cây thánh giá to lớn, một người phụ nữ tóc vàng mặc lễ phục màu trắng cầu nguyện trước khoảng không, như thể cô ấy cảm thấy bọn họ đã đến; cô mở mắt, đôi mắt xanh thẳm ấy giống như Ninh Chu.
Cô mỉm cười với họ, lần nữa nhắm mắt lại và cầu nguyện. Âm thanh cầu nguyện phát ra từ miệng cô dường như có một loại ma lực thánh khiết, làm tòa Thánh điện này chìm đắm trong sức mạnh không thể tưởng tượng, chữa lành thể xác và linh hồn của con người.
“Đây là nơi nào?” Tề Nhạc Nhân mơ hồ hỏi.
Chim đen ghé vào trên vai Ninh Chu nói: “... Kết giới Thánh Linh có thể duy trì phòng ngự tuyệt đối trong năm phút đồng hồ, tiêu trừ tất cả ảnh hưởng tiêu cực, khép lại tất cả vết thương.”
Tề Nhạc Nhân kinh ngạc nhìn cánh tay của Ninh Chu, cánh tay Diệp Hiệp chém bị thương bằng mắt thường có thể thấy được tốc độ khép lại, ngay cả vết thương trên người cậu cũng biến mất.
Điều này thực sự .... không thể tin được. Chính là thế, nhưng chỉ có năm phút thôi sao?
Năm phút sau, họ vẫn đối mặt với cái chết.
Ninh Chu đứng trước mặt cậu, yên lặng nhìn cậu một lúc rồi cụp mắt xuống, chim đen trên vai cô nói: “Khi chướng ngại vật phá vỡ, cậu chạy ngay lập tức, càng xa càng tốt.”
“Vậy cậu thì sao?” Tề Nhạc Nhân hỏi nhanh.
“Lưu lại.”
“Không được, hiện tại cậu không thể thắng được, nếu ở lại cậu sẽ chết!” Tề Nhạc Nhân nói chắc chắn.
“……”
Dưới thánh quang tràn đầy năng lượng và huyền diệu, Ninh Chu nguyên bản bị nhiễm vào một tầng thánh quang, đôi mắt xanh lam đẹp đẽ nhìn Tề Nhạc Nhân yên lặng, không nói lời gì.
Tề Nhạc Nhân hít sâu một hơi, che trán suy nghĩ lần nữa: “Nhất định phải có cách, tôi không tin đây là cục diện phải chết, chắc chắn có biện pháp. Ninh Chu, nghe này không cần làm chuyện ngu xuẩn với cô ta đâu; cậu có chết đi nữa tôi cũng không thể sống sót, tôi thà chết một mình còn hơn để cho cậu chết!”
Tình hình hiện tại là Diệp Hiệp giết bốn tên phù thủy được đề cử, chẳng sợ Ninh Chu hiện tại giết cậu và Isabelle cũng không thể vượt qua lực lượng của nàng, đây là chênh lệch thực lực tuyệt đối. Hệ thống cũng nói “Mỗi một lần giết phù thủy được chỉ định, có thể đạt được các thuộc tính tăng lên diện rộng.”……Khoan đã, mỗi một lần?
Ánh mắt Tề Nhạc Nhân sáng lên, nó nói mỗi một lần, không phải mỗi một cái ?
Giờ phút này, cậu chỉ có một mình trong bóng đêm đói khát mệt mỏi, bỗng thấy ngọn đèn dầu nhấp nháy trước mặt: đó là ánh sáng của sự sống, là ngọn lửa hy vọng, là đường sinh cơ trong tuyệt cảnh .
“Ninh Chu, tôi có cách, có lẽ chúng ta đều có thể sống sót.” Tề Nhạc Nhân hưng phấn nhìn Ninh Chu.
Kết giới Thánh Linh càng ngày càng huyền ảo, vô số điểm sáng màu vàng bạc nhảy múa trên không trung, vây quanh hai người.
Tề Nhạc Nhân không khỏi nở nụ cười: “Rất đơn giản, giết tôi.”
***
Tác giả có chuyện muốn nói:
PS: Viết mấy cái thẻ của Diệp Hiệp không ổn như vậy cũng không nghiêm trọng lắm.
[Linh hồn chuyển di]: Theo điều kiện thỏa mãn thì hoán đổi thân xác cùng một người chơi trong vòng một phút:
1. Đánh bại đối thủ trong tình huống một chọi một làm mất đi sức phản kháng;
2. Sau khi buông đối thủ ra, hạ gục đối thủ để tiếp tục động tác;
3. Bị đối phương tấn công chí mạng. Nếu đáp ứng ba điều kiện trở lên, kỹ năng này có thể được sử dụng để trao đổi hai thực thể và tất cả các nguồn cung cấp kỹ năng trong hệ thống có thể được trao đổi cùng một lúc. Sau khi đổi, dung lượng giảm xuống còn 50%.
Sát ý tựa như dao bỗng nhiên im bặt, cách ván cửa mỏng, người đứng ngoài cửa chậm rãi rút đao. Lưỡi dao sắc bén xuyên qua cánh cửa gỗ, phát ra tiếng kêu chói tai, tựa như vô số trái tim đè lên đầu.
Lúc này, Tề Nhạc Nhân do dự.
Có muốn liều một lần không? Nếu cậu dùng hết kỹ năng SL của mình mà thất bại, cậu sẽ đối mặt với cái chết 100%; người ngoài cửa đã đạt tới sức mạnh cực hạn như siêu nhân, cách bình thường có thể giải quyết được cô ta không?
Chờ đợi một lúc, cánh cửa mở ra.
“Xuất hiện đi, dù có trốn ở đó ngươi cũng không thoát được.” Giọng nói của Lục Hữu Hân vang lên ngoài cửa, nhưng giọng điệu bất đồng, lạnh lùng mềm mại, không hề có chút sát khí.
Tề Nhạc Nhân bất động.
“Nếu như đang đợi ta mở cửa, sau đó dùng kỹ năng nho nhỏ buồn cười kia cùng ta đồng quy vu tận, vậy thì ngươi vẫn nên hết hy vọng đi.” Người ngoài cửa lãnh đạm mang ý cười trào phúng nói.
?!! WTF
Làm sao cô ấy biết? Làm thế nào cô ấy biết?
Tề Nhạc Nhân hỗn loạn, vô số suy nghĩ cũng theo đó mà đến, tim cậu nhảy lên như sắp nổ tung.
Làm sao mà Diệp Hiệp biết được kỹ năng của mình? Hay cô ấy nhìn thấy? Ở đâu? Khi nào?
Trong lúc cậu hoảng loạn cánh cửa đã mở ra.
Ánh sáng thứ nhất chiếu vào giữa cửa, lung lay theo ánh nến là bóng dáng của nàng, khẽ lay động báo hiệu tử vong. Nàng xoay người trở lại hành lang, ánh nến trên tường chiếu tới khuôn mặt mơ hồ, nàng nhìn như là một hình cắt, là ký hiệu, nhưng có ý nghĩa là tử vong đã đến.
Vào lúc này, Tề Nhạc Nhân thậm chí gần như mất hết can đảm chiến đấu đến cùng.
Vì cậu biết… mình không thể thắng.
Không phải dưới sự điên cuồng đuổi giết của sát nhân chạy trốn, cũng không phải liều chết dưới ánh trăng trong sân phù thủy; dù sao cậu biết mình vẫn có khả năng sống sót bởi vì cậu vẫn còn một con át chủ bài. Chỉ là lần này, đối mặt với một đối thủ sớm phòng bị kỹ năng của cậu, rốt cuộc cậu thấy mình bất lực.
Hiện tại lưu trữ kíp nổ bom? Cô ấy sẽ cho mình cơ hội này sao? Cô ấy có né tránh?
Cô ấy sẽ đứng ở đây, đẩy cánh cửa này ra, và nói với cậu rằng cái gì gọi là nắm chắc thắng lợi!
Cánh cửa được mở hết, Diệp Hiệp vẫn đứng yên trước cửa, cánh tay và đao dài duỗi ra như lưỡi hái tử thần, câu ở dưới chân. Tề Nhạc Nhân quên cả thở, nhìn chằm chằm nàng, chân tay tê dại.
“Có điều, tôi rất tò mò.” Diệp Hiệp mơ hồ hỏi.
“… Chuyện gì?” Giọng nói của Tề Nhạc Nhân nhỏ đến mức run rẩy cậu không phát hiện ra, cố gắng bình tĩnh trả lời Diệp Hiệp.
“Làm sao các ngươi phát hiện, tôi không phải Lục Hữu Hân? Tôi ý thức mình không có gì sơ hở.” Diệp Hiệp nhìn vào mắt cậu, nhàn nhạt đưa ra nghi vấn của mình.
“Bởi vì Isabelle đã gặp cô ba năm trước, nhưng cô ấy đã mất trí nhớ cho đến vừa rồi cô ấy mới nhớ ra. Vì vậy, chúng tôi đoán rằng cô không thể chết đơn giản như vậy.” Tề Nhạc Nhân theo bản năng che giấu di ngôn của Lục Hữu Hân.
“Gặp tôi? Ồ, ngươi nói ba năm trước đã gặp qua khối thân thể kia à. Nàng cũng không tệ, nhanh nhẹn, mạnh mẽ, linh hoạt, ta đối với nàng rất vừa lòng; không hoàn mỹ chính là dung mạo quá mức bình thường.” Khóe miệng Diệp Hiệp cong lên độ cung vi diệu: “Thân thể Tạ Uyển Uyển không tệ, Lục Hữu Hân tốt hơn, nhưng để tôi động lòng vẫn là thân thể của Ninh Chu.”
Tề Nhạc Nhân bỗng dưng mở to mắt.
“Sức mạnh, sự nhanh nhẹn, tốc độ và phản xạ thần kinh không thể chê vào đâu được, ngay cả ngoại hình cũng không thể chọn ra một khuyết điểm nhỏ nhất. Đó chính là thân thể mà tôi mong muốn! Hoàn mỹ! Với thân thể như vậy, nàng chắc chắn sẽ thích tôi hơn. Chắc chắn rồi!” Diệp Hiệp đột nhiên kích động, khuôn mặt tràn đầy sự phấn khích làm người kinh sợ.
“Nếu tôi trở nên giống cô ấy, cô ấy nhất định sẽ để ý đến tôi; tôi không muốn làm con kiến phủ phục bên chân nàng, hèn mọn cầu xin nàng liếc mắt nhìn tôi một cái, nhưng nàng lại làm như không thấy. Tôi không gặp nàng đã ba năm rồi, nàng vẫn không buông xuống; chẳng sợ tôi theo ý chỉ tuần hoàn tới tòa địa cung này thì nàng sẽ không bao giờ xuất hiện nữa. Nhưng kể cả như vậy, tôi cũng không cho phép ai thay thế tôi! Chỉ có tôi mới có thể chăm sóc nàng, chỉ có tôi mới có thể! Ha ha ha!!”
Diệp Hiệp chậm rãi nâng đao trong tay lên, cười lạnh với Tề Nhạc Nhân: “Tạm biệt...”
Lưỡi dao sắc bén rung lên theo ánh nến, Tề Nhạc Nhân tay nắm quả bom cuối cùng cũng ngoan ngoãn đặt xuống lòng minh; không sợ biết rõ không có khả năng chiến thắng, cậu cũng không cam lòng ngẩng cổ chờ chết!
Vào thời khắc sinh tử, một mũi tên màu bạc lóe lên phóng tới từ đằng xa, leng keng bắn một tiếng trên lưỡi dao, trong giây tiếp theo mũi tên nổ một tiếng cực lớn, sóng xung kích khiến Tề Nhạc Nhân lảo đảo một hồi rồi ngã xuống. Bốn phía sương khói bao phủ cậu chật vật bò ra ngoài cửa, cảm giác lạnh lẽo từ trên mặt đất truyền đến khiến Tề Nhạc Nhân kinh ngạc nhớ tới Diệp Hiệp quả thực có năng lực liên quan đến băng, khí lạnh khủng khiếp đó tạo thành một lớp sương mỏng trên tay cậu.
Tứ chi đông cứng làm cậu không thể đứng dậy nổi; làn khói dày đặc mơ hồ cho thấy hai bóng người giao nhau với tốc độ kinh người, nhưng một khi đụng phải, chúng liền tách ra. Vũ khí va chạm phát ra thanh âm chói tai cùng với ánh sáng lóa mắt.
Tiếng dao đâm vào cơ thể truyền đến, Ninh Chu kêu một tiếng chợt lóe lui về phía sau bên cạnh Tề Nhạc Nhân. Vết thương trên cánh tay ào ạt chảy máu, dính đầy đất. Con chim đen của cô cũng bay ra khỏi làn sương mù dày đặc, vỗ cánh dừng lại dưới chân Tề Nhạc Nhân.
“Chó săn của Giáo đình? Thánh thành đã nằm trong tay Ma tộc, vậy mà các ngươi vẫn còn sống sao? Thật làm người ta chán ghét.” Hình dáng Diệp Hiệp nổi lên sau làn khói dày đặc, ngữ khí bình thản nhìn Ninh Chu: “Cần thiết giãy dụa sao? Ta thừa nhận ngươi rất không tệ, nhưng hiện tại trừ phi tìm được bốn tên phù thủy giết chết, nếu không ngươi không phải là đối thủ của ta.”
Ánh mắt Ninh Chu lạnh lùng nhưng cũng không quan tâm đến thương thế, không chút do dự lao về phía trước, hai đoản đao phát ra thánh quang màu bạc chói mắt, giống như hai luồng ánh sáng đỏ; Diệp Hiệp lui lại một bước, nắm lấy trường đao cùng đoản đao của cô dùng lực va chạm. Lực lượng vũ khí chạm nhau đánh Ninh Chu bay ra ngoài, cô không thể tưởng tượng được xoay tròn thân thể trên không trung, ngồi xổm trên mặt đất lực va chạm thậm chí còn cuốn cô đi vài mét trước khi dừng lại, kéo theo những vệt máu dài trên mặt đất.
Điều đáng sợ là với loại sức mạnh này, con người đơn giản là không thể chống lại.
“Ngoan ngoãn chấp nhận thua không tốt sao? Ta thật không muốn xé xác thân thể ngươi thành từng mảnh à nha. Vậy, chúng ta chăm sóc tên tiểu tử này trước đã.” Diệp Hiệp giả bộ bất lực thở dài, đôi mắt lạnh lùng liếc sang Tề Nhạc Nhân.
Tề Nhạc Nhân khó khăn đỡ tường đứng lên, bàn tay và đầu gối đều bị thương do giá lạnh, nhưng cậu vẫn đứng vững, cho dù có chết cũng phải đứng chết.
Diệp Hiệp cười nhẹ rồi chĩa dao vào người cậu giết tới. Dưới ánh trăng, Tề Nhạc Nhân nhìn thấy Ninh Chu đang nới lỏng một sợi xích từ ngực mình và đột nhiên ném nó vào chân Tề Nhạc Nhân; từng âm thanh vang vọng lập tức lọt vào tai Tề Nhạc Nhân, mọi thứ xung quanh đều trở nên mơ hồ. Diệp Hiệp hướng cậu giết tới, con chim đen bên chân cậu, Ninh Chu ở phía xa, mọi thứ giống như một đường hầm thời gian và không gian vặn vẹo.
Ánh sáng thần thánh tỏa ra từ dưới chân cậu, đem mọi thứ cuốn vào một màu trắng tinh khiết.
Một bài hát thành kính từ trên trời rơi xuống, người Từ Nhạc Nhân đắm chìm trong một mảnh trắng tinh. Cậu ở trung tâm của một tòa Thánh điện rộng lớn, vô số khách thập phương mặc trang phục trắng tinh đang dùng tiếng ca cầu nguyện trước mặt một cây thánh giá thật lớn. Mỗi người đều có một khuôn mặt mơ hồ, một bộ dáng hư ảo, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể biết được đó không phải là người sống.
Nơi này là chỗ nào?
Cậu hoảng sợ, nhìn đông nhìn tây, thấy Ninh Chu cách đó không xa liền thở phào nhẹ nhõm.
Dưới cây thánh giá to lớn, một người phụ nữ tóc vàng mặc lễ phục màu trắng cầu nguyện trước khoảng không, như thể cô ấy cảm thấy bọn họ đã đến; cô mở mắt, đôi mắt xanh thẳm ấy giống như Ninh Chu.
Cô mỉm cười với họ, lần nữa nhắm mắt lại và cầu nguyện. Âm thanh cầu nguyện phát ra từ miệng cô dường như có một loại ma lực thánh khiết, làm tòa Thánh điện này chìm đắm trong sức mạnh không thể tưởng tượng, chữa lành thể xác và linh hồn của con người.
“Đây là nơi nào?” Tề Nhạc Nhân mơ hồ hỏi.
Chim đen ghé vào trên vai Ninh Chu nói: “... Kết giới Thánh Linh có thể duy trì phòng ngự tuyệt đối trong năm phút đồng hồ, tiêu trừ tất cả ảnh hưởng tiêu cực, khép lại tất cả vết thương.”
Tề Nhạc Nhân kinh ngạc nhìn cánh tay của Ninh Chu, cánh tay Diệp Hiệp chém bị thương bằng mắt thường có thể thấy được tốc độ khép lại, ngay cả vết thương trên người cậu cũng biến mất.
Điều này thực sự .... không thể tin được. Chính là thế, nhưng chỉ có năm phút thôi sao?
Năm phút sau, họ vẫn đối mặt với cái chết.
Ninh Chu đứng trước mặt cậu, yên lặng nhìn cậu một lúc rồi cụp mắt xuống, chim đen trên vai cô nói: “Khi chướng ngại vật phá vỡ, cậu chạy ngay lập tức, càng xa càng tốt.”
“Vậy cậu thì sao?” Tề Nhạc Nhân hỏi nhanh.
“Lưu lại.”
“Không được, hiện tại cậu không thể thắng được, nếu ở lại cậu sẽ chết!” Tề Nhạc Nhân nói chắc chắn.
“……”
Dưới thánh quang tràn đầy năng lượng và huyền diệu, Ninh Chu nguyên bản bị nhiễm vào một tầng thánh quang, đôi mắt xanh lam đẹp đẽ nhìn Tề Nhạc Nhân yên lặng, không nói lời gì.
Tề Nhạc Nhân hít sâu một hơi, che trán suy nghĩ lần nữa: “Nhất định phải có cách, tôi không tin đây là cục diện phải chết, chắc chắn có biện pháp. Ninh Chu, nghe này không cần làm chuyện ngu xuẩn với cô ta đâu; cậu có chết đi nữa tôi cũng không thể sống sót, tôi thà chết một mình còn hơn để cho cậu chết!”
Tình hình hiện tại là Diệp Hiệp giết bốn tên phù thủy được đề cử, chẳng sợ Ninh Chu hiện tại giết cậu và Isabelle cũng không thể vượt qua lực lượng của nàng, đây là chênh lệch thực lực tuyệt đối. Hệ thống cũng nói “Mỗi một lần giết phù thủy được chỉ định, có thể đạt được các thuộc tính tăng lên diện rộng.”……Khoan đã, mỗi một lần?
Ánh mắt Tề Nhạc Nhân sáng lên, nó nói mỗi một lần, không phải mỗi một cái ?
Giờ phút này, cậu chỉ có một mình trong bóng đêm đói khát mệt mỏi, bỗng thấy ngọn đèn dầu nhấp nháy trước mặt: đó là ánh sáng của sự sống, là ngọn lửa hy vọng, là đường sinh cơ trong tuyệt cảnh .
“Ninh Chu, tôi có cách, có lẽ chúng ta đều có thể sống sót.” Tề Nhạc Nhân hưng phấn nhìn Ninh Chu.
Kết giới Thánh Linh càng ngày càng huyền ảo, vô số điểm sáng màu vàng bạc nhảy múa trên không trung, vây quanh hai người.
Tề Nhạc Nhân không khỏi nở nụ cười: “Rất đơn giản, giết tôi.”
***
Tác giả có chuyện muốn nói:
PS: Viết mấy cái thẻ của Diệp Hiệp không ổn như vậy cũng không nghiêm trọng lắm.
[Linh hồn chuyển di]: Theo điều kiện thỏa mãn thì hoán đổi thân xác cùng một người chơi trong vòng một phút:
1. Đánh bại đối thủ trong tình huống một chọi một làm mất đi sức phản kháng;
2. Sau khi buông đối thủ ra, hạ gục đối thủ để tiếp tục động tác;
3. Bị đối phương tấn công chí mạng. Nếu đáp ứng ba điều kiện trở lên, kỹ năng này có thể được sử dụng để trao đổi hai thực thể và tất cả các nguồn cung cấp kỹ năng trong hệ thống có thể được trao đổi cùng một lúc. Sau khi đổi, dung lượng giảm xuống còn 50%.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.