Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng
Chương 243: Phiên Ngoại - Vài Lời Nhớ Nhung [2]
Bạc Mộ Băng Luân
21/03/2024
chương 243:
Đúng 6 giờ sáng, Tề Nhạc Nhân đúng giờ mở mắt. Với người cấp lĩnh vực thì ngủ ba tiếng là đủ, nhưng dù sao Tề Nhạc Nhân cũng không phải cấp lĩnh vực chân chính, cho nên cậu khó tránh cảm thấy buồn ngủ. Tối hôm qua là đêm Bình An trước ngày thành lập, sợ cuồng tín đồ và ác ma trà trộn vào quấy rối, cậu dẫn người đi tuần tra khắp nơi suốt đêm. Bận rộn không rảnh ngắm pháo hoa, cho đến tận nửa đêm mới nghỉ ngơi trong phòng ngủ ở văn phòng; may mà cực kỳ mệt nên không cần đến thuốc ngủ, cậu đã chìm vào giấc ngủ.
Nếu là ngày thường, cậu sẽ ngủ thêm một hoặc hai tiếng, nhưng hôm nay thì khác.
Hôm nay là một ngày đặc biệt.
Tề Nhạc Nhân nhanh chóng bật dậy, tầm mắt dừng lại vài giây trên cuốn ‘giáo điển’ bản viết tay đặt bên gối, đó là món quà Trần Bách Thất tặng cho cậu. Tề Nhạc Nhân vuốt ve bìa sách cứng rắn bên ngoài, sau đó xuống giường, đánh răng rửa mặt cạo râu hiệu suất nhanh chóng giống như ngày thường; mặc đồng phục của Sở Thẩm Phán. Cậu do dự một chút rồi lấy ra một chiếc nhẫn ngọc, đeo vào ngón áp út của mình.
Ngày thường cậu hiếm khi đeo nhẫn, nhưng vào ngày này, cậu sẽ luôn đeo nhẫn, mang theo điếu thuốc và rượu, cũng mang theo một ít bánh ngọt nhỏ, tới một nơi đặc biệt, gặp một đám người đặc biệt.
Tề Nhạc Nhân mở cửa phòng, sải bước về phía Sở Thẩm Phán.
“Chào buổi sáng Tề tiên sinh.”
“Chào tiên sinh.”
“Tề tiên sinh hôm nay đi ra ngoài à?”
Dọc đường đi các quan chấp hành của Sở Thẩm Phán đều lần lượt chào hỏi cậu, Tề Nhạc Nhân mỉm cười gật đầu. So với ảo thuật sư và Tư Lẫm, độ nổi tiếng của cậu ở Sở Thẩm Phán cao hơn họ nhiều. Cậu sẽ không như Tư Lẫm vì trà pha không hợp khẩu vị mà sắc mặt u ám, cũng sẽ không lười làm việc đặc biệt còn thích trêu chọc người khác như ảo thuật sư.
Ngày thường cậu phụ trách đảm nhiệm cục dị đoan Sở Thẩm Phán vừa ôn hòa vừa kiên nhẫn. Khi cấp dưới vô tình phạm sai lầm, cậu cũng không nổi giận lôi đình, mà ngược lại giảng đạo lý, nói rõ tính nghiêm trọng của vấn đề, nhắc nhở để mọi người tránh mắc lỗi sai tương tự.
Phong cách làm việc và tính cách như này luôn mang đến cho cấp dưới một số ảo giác, thế cho nên khi họ chứng kiến một mặt tàn nhẫn độc ác hạ sát thủ của cậu, luôn có một số người sợ tới mức run bần bật.
Nghe nói cậu dọa một quan chấp hành trẻ tuổi mới tới khóc tận bảy tám lần, nhưng kỳ quái là, sau khi bọn họ bị dọa khóc, ngược lại… lại trở thành fans của cậu.
Sau khi rời Sở Thẩm Phán, Tề Nhạc Nhân ngồi trên phi hành khí, quan chấp hành gật đầu chào cậu rồi cất cánh bay mà không hỏi cậu đi đâu.
Vì hắn biết Tề Nhạc Nhân muốn đi đâu, mỗi năm vào ngày này cậu đều đến đó, gặp vài người.
Tề Nhạc Nhân ngồi bên ô cửa sổ, vuốt ve chiếc nhẫn ngọc trên ngón áp út, nhìn Vùng đất Hoàng Hôn ngày càng xa.
Ánh sáng mặt trời sắp ló dạng, hoàng hôn không bao giờ lặn ở Vùng đất Hoàng Hôn đã không còn là Vùng đất Hoàng Hôn như năm đó nữa. Hiện giờ bầu trời trong xanh mặt biển xanh thẳm, mặt trời mọc mặt trăng lặn, hết thảy đều hướng về hạnh phúc và vinh quang.
Ba năm không dài, nhưng cũng đủ để đào thải lượng lớn người chơi không đủ thực lực. Tân nhân biết rất ít về trận đại chiến năm đó, chỉ mơ hồ nghe nói ác ma từng tiến công Vùng đất Hoàng Hôn vào ngày hôm nay, suýt nữa chôn vùi phiến tịnh thổ của nhân loại. May mắn ở thời khắc cuối cùng, có một nhóm người chơi ngăn cơn sóng dữ, đánh lui thế tiến công của Ma Vương, bảo vệ Vùng đất Hoàng Hôn.
Đó là tổng kết đơn giản nhất về câu chuyện xưa ba năm trước.
Phi hành khí đáp xuống bến cảng Vong Linh Đảo, đây là nơi cậu được phép rời đi xa nhất. Tề Nhạc Nhân bước xuống phi thuyền, đi bộ về phía mộ viên.
Bây giờ vẫn còn sớm nên dọc đường có rất ít người, nếu ở lại trễ một chút nơi đây sẽ trở nên náo nhiệt hơn; rất nhiều người chơi kết nhóm vào Vong Linh Đảo tế bái bạn bè người thân đã khuất của mình. Toàn bộ Vong Linh Đảo đều bao phủ bởi màu hoa trắng.
Tề Nhạc Nhân bước lên bậc thang đi tới trước một tấm bia mộ, đặt một hộp bánh ngọt được gói cẩn thận xuống.
“Đây, tôi mang bánh đến cho anh đây. Một tin tốt và một tin xấu. Tin xấu là, tiệm bánh mà anh thích nhất dẹp tiệm rồi; tin tốt là, tôi mang chủ tiệm tới bồi anh. Tháng trước, ông ta bị tình nghi tham dự sự kiện tín ngưỡng ác ma, bỏ ma dược cùng loại với chất gây ảo giác vào bánh khiến phần lớn nhân viên vô tội phát điên. Sau khi điều tra rõ sự thật, tự tay tôi phê chuẩn thi hành án tử hình.”
“Về sau tôi không đến cửa hàng bánh ngọt đó nữa, thật ra thì anh có lộc ăn lắm đấy, thăng chức khác với giá trị may mắn.” Tề Nhạc Nhân đứng trước bia mộ bác sĩ Lã, vừa nói trước mắt không khỏi hiện lên bộ dáng háu ăn của bác sĩ Lã.
“Bánh ngọt này là tôi mua ở một cửa hàng khác, mấy hôm trước tôi đi ngang qua phòng khám cũ của anh, giờ chỗ đó được một cô gái trẻ thuê mở tiệm bánh, tôi nếm thử, mùi vị cũng không tồi.”
Tề Nhạc Nhân lải nhải không ngừng với bác sĩ Lã, cuối cùng thở dài đầy buồn bã: “Đã ba năm rồi, ba năm qua tôi cũng quen biết không ít người, có mấy người coi như bằng hữu, đáng tiếc chết chỉ còn lại đồng nghiệp.”
Nói xong, cậu mỉm cười bất đắc dĩ, dịu dàng nhìn bia mộ bác sĩ Lã: “Nói tới nói lui, vẫn là gia hỏa chân tay vụng về như anh hợp tâm ý tôi nhất. Hiện tại chắc anh về nhà rồi đúng không? Bật máy lạnh chơi game, còn có bánh ngọt ăn mãi không hết, cuộc sống này đầy niềm vui; chỉ có tôi đáng thương phải làm trâu làm ngựa cho Tư Lẫm, ngày nào cũng bận tới chân không chạm đất, cũng không biết khi nào...”
Có thể gặp lại Ninh Chu.
Tề Nhạc Nhân sờ chiếc nhẫn đeo trên ngón áp út, thở dài một hơi thật sâu, đi về phía bia mộ Trần Bách Thất.
Cậu hít một hơi thật sâu rồi đặt một điếu thuốc trước bia mộ Trần Bách Thất, sau đó cũng tự cho mình một điếu. Bỗng nhiên, cậu nhớ tới điều gì đó, vẩy rớt tàn thuốc, cười khổ nói: “Suýt thì quên mất, gần đây tôi cai thuốc.”
“Hai năm đầu hút rất nhiều, ai khuyên cũng không nghe, mỗi ngày có thể hút hai ba gói; kết quả lần trước làm nhiệm vụ gặp phải một gia hỏa có khứu giác nhanh nhạy, nhiệm vụ còn cấm sử dụng nửa lĩnh vực, suýt chút nữa lật thuyền trong mương.”
“Lúc đó tôi còn tưởng rằng mình sắp không xong rồi, nhưng lại không cam lòng. Ninh Chu vẫn đang ở Ma giới chờ tôi, tôi còn chưa... ừm, ngủ với hắn, thật không cam lòng mà! Cô nói xem hắn có tồi hay không? Kết hôn xong liền chạy, ba năm qua chẳng quan tâm, nếu A Á không gửi cho tôi mảnh thủy tinh sinh mệnh của hắn, tôi còn tưởng rằng hắn chết ở chỗ nào rồi, ngay cả hóa thân cũng không chịu tới gặp tôi.” Tề Nhạc Nhân nói, cười tự giễu.
“Sáng sớm tôi thức dậy phát hiện trên tóc mình có một sợi tóc bạc, tôi sợ tới mức cẩn thận kiểm tra tận ba lần, còn tưởng rằng mình chưa già đã yếu. Ngày nào tôi cũng bận rộn như vậy còn không phải vì ngưng kết hóa thân sao? Sau đó hùng hổ giết tới Ma giới, túm cổ tên khốn kia lột sạch quần áo rồi đẩy hắn lên giường; để cho cả Ma giới đều biết Ma Vương Hủy Diệt hắn là người đàn ông của tôi! Ai không phục, tôi liền bảo Ninh Chu giết người đó!”
Tề Nhạc Nhân nói rồi không khỏi bật cười vui vẻ, dần dần không cười nổi nữa: “Ba năm, ba năm yên bình, giống như một giấc mơ vậy, quá kỳ quái, ba năm bất quá chỉ như một cái búng tay. Nhưng dù sự bình yên này chỉ tồn tại trong khoảng thời gian ngắn, cũng là máu tươi của vô số người đổi lấy... Chúng ta, đã hy sinh quá nhiều... Về sau sẽ càng nhiều hơn, ngày tháng yên bình như vậy sẽ không còn lâu nữa.”
“May mắn, tôi cũng không phải là tôi của lúc trước. Năm trước vết thương cũ ở nửa lĩnh vực gần như khỏi hẳn, sức mạnh ác ma cũng rửa sạch hết, ngưng kết hóa thân không còn xa nữa; rất nhanh có thể tới Ma giới, nếu hắn không chịu tới gặp tôi, vậy tôi đành đi tìm hắn vậy.”
“Đôi khi nghĩ lại, ba năm trước tôi thật sự quá ngây thơ quá ấu trĩ, rất nhiều chuyện lẽ ra có thể tránh được nhưng tôi luôn làm không tốt, nhớ tới liền hối hận. Tư Lẫm là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ cũng tới khuyên tôi đừng ép mình quá sức... Bất quá hiện tại sẽ không, cuối cùng cũng đến lượt tôi thuyết giáo người khác, có chút cảm giác thành tựu. Cảm ơn cô đã giới thiệu tôi với người chăn dê tiên sinh, ông ấy dạy tôi rất nhiều thứ, bất quá thật không ngờ lai lịch của ông ấy lại đặc biệt như vậy…”
“Thiến Thiến rất tốt, cô bé rất có thiên phú tại khía cạnh tình báo, tiếp nhận sinh ý của cô, chờ cô bé trưởng thành gia nhập Sở Thẩm Phán, tôi sẽ chiếu cố cô bé nhiều hơn. Mọi thứ cô bé đều ổn, chỉ là rất nhớ cô, tôi cũng nhớ cô, lão sư…”
Lải nhải một hồi, xa xa truyền đến tiếng người ồn ào náo nhiệt, người lục tục tới Vong Linh Đảo tảo mộ, Tề Nhạc Nhân chuẩn bị rời đi, cậu còn rất nhiều việc phải làm.
Nếu có thể, cậu còn muốn đi qua bia mộ Tiên Tri nhìn một cái, chỉ là cao thủ cấp lĩnh vực sẽ không để lại bia mộ trên Vong Linh Đảo.
Tiên Tri đi, để lại Tiểu Biết - một con rối mất khả năng ngôn ngữ. Cậu bé thường xuyên lang thang không mục đích trong Sở Thẩm Phán, có đôi khi ở dưới băng cung ngầm mấy ngày, chỉ ngồi đó ngơ ngác, ai nói gì cũng không phản ứng.
Không ai biết tại sao sau khi Tiên Tri rời đi, hóa thân này không biến mất mà vẫn ở lại Sở Thẩm Phán.
Tề Nhạc Nhân lùi lại vài bước, chợt nhớ ra điều gì đó, lộn lại bia mộ Trần Bách Thất.
Cậu lấy ra một bức ảnh, thấp giọng nói: “Lần trước có người dọn dẹp nhà kho, phát hiện tấm ảnh này trong cuộn phim camera, thế là rửa ra.”
Mười ba người xếp thành ba hàng trên bờ cát, chờ đợi màn bắn pháo hoa long trọng.
Tề Nhạc Nhân bị Địa Ngục Tam Đầu Khuyển điên cuồng đuổi theo, ngả đầu vào lòng Ninh Chu, đối với cảnh tượng này mọi người đều lộ ra vẻ mặt bất đồng.
“Thời điểm nhìn thấy bức ảnh này, tôi tưởng rằng mình sẽ khóc… Nhưng có nhiều người đang nhìn tôi như vậy, tôi không thể giống như trước, muốn khóc là khóc, muốn cười là cười được, đúng không? Thật ra... từ trước tới nay tôi không thích khóc, chỉ là tên Ninh Chu kia, mới luôn khiến tôi dễ rơi nước mắt.”
Tề Nhạc Nhân quẹt que diêm vào tấm ảnh, mười ba người trên tấm ảnh dần dần bị ngọn lửa thiêu rụi.
Đây có lẽ là khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời cậu. Mọi hy sinh đều chưa bắt đầu, hết thảy nuối tiếc vẫn chưa xảy ra, tất cả những người quan trọng đều ở bên cậu; cậu tin rằng mình và người yêu sẽ không bao giờ rời xa, bọn họ sẽ có một tương lai tươi sáng tràn đầy hy vọng. Khoảnh khắc đó, thế giới khoan dung với cậu, vận mệnh hoàn mỹ vô khuyết.
Hết thảy bất quá vừa lúc ba năm.
Tề Nhạc Nhân ngẩng đầu, ánh sáng mặt trời ló dạng từ bờ biển phía đông, vô số người tảo mộ đi về hướng Vong Linh Đảo.
Cậu đắm mình trong ánh bình minh, vững bước đi về hướng tương lai.
Sao có thể e ngại đổ máu và hy sinh?
Họ sẽ gặp lại nhau trong máu và lửa.
—— Vài dòng nhớ nhung, rồi sẽ có một ngày em sẽ đến bên cạnh anh.
****
Hết phần 2.
Đúng 6 giờ sáng, Tề Nhạc Nhân đúng giờ mở mắt. Với người cấp lĩnh vực thì ngủ ba tiếng là đủ, nhưng dù sao Tề Nhạc Nhân cũng không phải cấp lĩnh vực chân chính, cho nên cậu khó tránh cảm thấy buồn ngủ. Tối hôm qua là đêm Bình An trước ngày thành lập, sợ cuồng tín đồ và ác ma trà trộn vào quấy rối, cậu dẫn người đi tuần tra khắp nơi suốt đêm. Bận rộn không rảnh ngắm pháo hoa, cho đến tận nửa đêm mới nghỉ ngơi trong phòng ngủ ở văn phòng; may mà cực kỳ mệt nên không cần đến thuốc ngủ, cậu đã chìm vào giấc ngủ.
Nếu là ngày thường, cậu sẽ ngủ thêm một hoặc hai tiếng, nhưng hôm nay thì khác.
Hôm nay là một ngày đặc biệt.
Tề Nhạc Nhân nhanh chóng bật dậy, tầm mắt dừng lại vài giây trên cuốn ‘giáo điển’ bản viết tay đặt bên gối, đó là món quà Trần Bách Thất tặng cho cậu. Tề Nhạc Nhân vuốt ve bìa sách cứng rắn bên ngoài, sau đó xuống giường, đánh răng rửa mặt cạo râu hiệu suất nhanh chóng giống như ngày thường; mặc đồng phục của Sở Thẩm Phán. Cậu do dự một chút rồi lấy ra một chiếc nhẫn ngọc, đeo vào ngón áp út của mình.
Ngày thường cậu hiếm khi đeo nhẫn, nhưng vào ngày này, cậu sẽ luôn đeo nhẫn, mang theo điếu thuốc và rượu, cũng mang theo một ít bánh ngọt nhỏ, tới một nơi đặc biệt, gặp một đám người đặc biệt.
Tề Nhạc Nhân mở cửa phòng, sải bước về phía Sở Thẩm Phán.
“Chào buổi sáng Tề tiên sinh.”
“Chào tiên sinh.”
“Tề tiên sinh hôm nay đi ra ngoài à?”
Dọc đường đi các quan chấp hành của Sở Thẩm Phán đều lần lượt chào hỏi cậu, Tề Nhạc Nhân mỉm cười gật đầu. So với ảo thuật sư và Tư Lẫm, độ nổi tiếng của cậu ở Sở Thẩm Phán cao hơn họ nhiều. Cậu sẽ không như Tư Lẫm vì trà pha không hợp khẩu vị mà sắc mặt u ám, cũng sẽ không lười làm việc đặc biệt còn thích trêu chọc người khác như ảo thuật sư.
Ngày thường cậu phụ trách đảm nhiệm cục dị đoan Sở Thẩm Phán vừa ôn hòa vừa kiên nhẫn. Khi cấp dưới vô tình phạm sai lầm, cậu cũng không nổi giận lôi đình, mà ngược lại giảng đạo lý, nói rõ tính nghiêm trọng của vấn đề, nhắc nhở để mọi người tránh mắc lỗi sai tương tự.
Phong cách làm việc và tính cách như này luôn mang đến cho cấp dưới một số ảo giác, thế cho nên khi họ chứng kiến một mặt tàn nhẫn độc ác hạ sát thủ của cậu, luôn có một số người sợ tới mức run bần bật.
Nghe nói cậu dọa một quan chấp hành trẻ tuổi mới tới khóc tận bảy tám lần, nhưng kỳ quái là, sau khi bọn họ bị dọa khóc, ngược lại… lại trở thành fans của cậu.
Sau khi rời Sở Thẩm Phán, Tề Nhạc Nhân ngồi trên phi hành khí, quan chấp hành gật đầu chào cậu rồi cất cánh bay mà không hỏi cậu đi đâu.
Vì hắn biết Tề Nhạc Nhân muốn đi đâu, mỗi năm vào ngày này cậu đều đến đó, gặp vài người.
Tề Nhạc Nhân ngồi bên ô cửa sổ, vuốt ve chiếc nhẫn ngọc trên ngón áp út, nhìn Vùng đất Hoàng Hôn ngày càng xa.
Ánh sáng mặt trời sắp ló dạng, hoàng hôn không bao giờ lặn ở Vùng đất Hoàng Hôn đã không còn là Vùng đất Hoàng Hôn như năm đó nữa. Hiện giờ bầu trời trong xanh mặt biển xanh thẳm, mặt trời mọc mặt trăng lặn, hết thảy đều hướng về hạnh phúc và vinh quang.
Ba năm không dài, nhưng cũng đủ để đào thải lượng lớn người chơi không đủ thực lực. Tân nhân biết rất ít về trận đại chiến năm đó, chỉ mơ hồ nghe nói ác ma từng tiến công Vùng đất Hoàng Hôn vào ngày hôm nay, suýt nữa chôn vùi phiến tịnh thổ của nhân loại. May mắn ở thời khắc cuối cùng, có một nhóm người chơi ngăn cơn sóng dữ, đánh lui thế tiến công của Ma Vương, bảo vệ Vùng đất Hoàng Hôn.
Đó là tổng kết đơn giản nhất về câu chuyện xưa ba năm trước.
Phi hành khí đáp xuống bến cảng Vong Linh Đảo, đây là nơi cậu được phép rời đi xa nhất. Tề Nhạc Nhân bước xuống phi thuyền, đi bộ về phía mộ viên.
Bây giờ vẫn còn sớm nên dọc đường có rất ít người, nếu ở lại trễ một chút nơi đây sẽ trở nên náo nhiệt hơn; rất nhiều người chơi kết nhóm vào Vong Linh Đảo tế bái bạn bè người thân đã khuất của mình. Toàn bộ Vong Linh Đảo đều bao phủ bởi màu hoa trắng.
Tề Nhạc Nhân bước lên bậc thang đi tới trước một tấm bia mộ, đặt một hộp bánh ngọt được gói cẩn thận xuống.
“Đây, tôi mang bánh đến cho anh đây. Một tin tốt và một tin xấu. Tin xấu là, tiệm bánh mà anh thích nhất dẹp tiệm rồi; tin tốt là, tôi mang chủ tiệm tới bồi anh. Tháng trước, ông ta bị tình nghi tham dự sự kiện tín ngưỡng ác ma, bỏ ma dược cùng loại với chất gây ảo giác vào bánh khiến phần lớn nhân viên vô tội phát điên. Sau khi điều tra rõ sự thật, tự tay tôi phê chuẩn thi hành án tử hình.”
“Về sau tôi không đến cửa hàng bánh ngọt đó nữa, thật ra thì anh có lộc ăn lắm đấy, thăng chức khác với giá trị may mắn.” Tề Nhạc Nhân đứng trước bia mộ bác sĩ Lã, vừa nói trước mắt không khỏi hiện lên bộ dáng háu ăn của bác sĩ Lã.
“Bánh ngọt này là tôi mua ở một cửa hàng khác, mấy hôm trước tôi đi ngang qua phòng khám cũ của anh, giờ chỗ đó được một cô gái trẻ thuê mở tiệm bánh, tôi nếm thử, mùi vị cũng không tồi.”
Tề Nhạc Nhân lải nhải không ngừng với bác sĩ Lã, cuối cùng thở dài đầy buồn bã: “Đã ba năm rồi, ba năm qua tôi cũng quen biết không ít người, có mấy người coi như bằng hữu, đáng tiếc chết chỉ còn lại đồng nghiệp.”
Nói xong, cậu mỉm cười bất đắc dĩ, dịu dàng nhìn bia mộ bác sĩ Lã: “Nói tới nói lui, vẫn là gia hỏa chân tay vụng về như anh hợp tâm ý tôi nhất. Hiện tại chắc anh về nhà rồi đúng không? Bật máy lạnh chơi game, còn có bánh ngọt ăn mãi không hết, cuộc sống này đầy niềm vui; chỉ có tôi đáng thương phải làm trâu làm ngựa cho Tư Lẫm, ngày nào cũng bận tới chân không chạm đất, cũng không biết khi nào...”
Có thể gặp lại Ninh Chu.
Tề Nhạc Nhân sờ chiếc nhẫn đeo trên ngón áp út, thở dài một hơi thật sâu, đi về phía bia mộ Trần Bách Thất.
Cậu hít một hơi thật sâu rồi đặt một điếu thuốc trước bia mộ Trần Bách Thất, sau đó cũng tự cho mình một điếu. Bỗng nhiên, cậu nhớ tới điều gì đó, vẩy rớt tàn thuốc, cười khổ nói: “Suýt thì quên mất, gần đây tôi cai thuốc.”
“Hai năm đầu hút rất nhiều, ai khuyên cũng không nghe, mỗi ngày có thể hút hai ba gói; kết quả lần trước làm nhiệm vụ gặp phải một gia hỏa có khứu giác nhanh nhạy, nhiệm vụ còn cấm sử dụng nửa lĩnh vực, suýt chút nữa lật thuyền trong mương.”
“Lúc đó tôi còn tưởng rằng mình sắp không xong rồi, nhưng lại không cam lòng. Ninh Chu vẫn đang ở Ma giới chờ tôi, tôi còn chưa... ừm, ngủ với hắn, thật không cam lòng mà! Cô nói xem hắn có tồi hay không? Kết hôn xong liền chạy, ba năm qua chẳng quan tâm, nếu A Á không gửi cho tôi mảnh thủy tinh sinh mệnh của hắn, tôi còn tưởng rằng hắn chết ở chỗ nào rồi, ngay cả hóa thân cũng không chịu tới gặp tôi.” Tề Nhạc Nhân nói, cười tự giễu.
“Sáng sớm tôi thức dậy phát hiện trên tóc mình có một sợi tóc bạc, tôi sợ tới mức cẩn thận kiểm tra tận ba lần, còn tưởng rằng mình chưa già đã yếu. Ngày nào tôi cũng bận rộn như vậy còn không phải vì ngưng kết hóa thân sao? Sau đó hùng hổ giết tới Ma giới, túm cổ tên khốn kia lột sạch quần áo rồi đẩy hắn lên giường; để cho cả Ma giới đều biết Ma Vương Hủy Diệt hắn là người đàn ông của tôi! Ai không phục, tôi liền bảo Ninh Chu giết người đó!”
Tề Nhạc Nhân nói rồi không khỏi bật cười vui vẻ, dần dần không cười nổi nữa: “Ba năm, ba năm yên bình, giống như một giấc mơ vậy, quá kỳ quái, ba năm bất quá chỉ như một cái búng tay. Nhưng dù sự bình yên này chỉ tồn tại trong khoảng thời gian ngắn, cũng là máu tươi của vô số người đổi lấy... Chúng ta, đã hy sinh quá nhiều... Về sau sẽ càng nhiều hơn, ngày tháng yên bình như vậy sẽ không còn lâu nữa.”
“May mắn, tôi cũng không phải là tôi của lúc trước. Năm trước vết thương cũ ở nửa lĩnh vực gần như khỏi hẳn, sức mạnh ác ma cũng rửa sạch hết, ngưng kết hóa thân không còn xa nữa; rất nhanh có thể tới Ma giới, nếu hắn không chịu tới gặp tôi, vậy tôi đành đi tìm hắn vậy.”
“Đôi khi nghĩ lại, ba năm trước tôi thật sự quá ngây thơ quá ấu trĩ, rất nhiều chuyện lẽ ra có thể tránh được nhưng tôi luôn làm không tốt, nhớ tới liền hối hận. Tư Lẫm là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ cũng tới khuyên tôi đừng ép mình quá sức... Bất quá hiện tại sẽ không, cuối cùng cũng đến lượt tôi thuyết giáo người khác, có chút cảm giác thành tựu. Cảm ơn cô đã giới thiệu tôi với người chăn dê tiên sinh, ông ấy dạy tôi rất nhiều thứ, bất quá thật không ngờ lai lịch của ông ấy lại đặc biệt như vậy…”
“Thiến Thiến rất tốt, cô bé rất có thiên phú tại khía cạnh tình báo, tiếp nhận sinh ý của cô, chờ cô bé trưởng thành gia nhập Sở Thẩm Phán, tôi sẽ chiếu cố cô bé nhiều hơn. Mọi thứ cô bé đều ổn, chỉ là rất nhớ cô, tôi cũng nhớ cô, lão sư…”
Lải nhải một hồi, xa xa truyền đến tiếng người ồn ào náo nhiệt, người lục tục tới Vong Linh Đảo tảo mộ, Tề Nhạc Nhân chuẩn bị rời đi, cậu còn rất nhiều việc phải làm.
Nếu có thể, cậu còn muốn đi qua bia mộ Tiên Tri nhìn một cái, chỉ là cao thủ cấp lĩnh vực sẽ không để lại bia mộ trên Vong Linh Đảo.
Tiên Tri đi, để lại Tiểu Biết - một con rối mất khả năng ngôn ngữ. Cậu bé thường xuyên lang thang không mục đích trong Sở Thẩm Phán, có đôi khi ở dưới băng cung ngầm mấy ngày, chỉ ngồi đó ngơ ngác, ai nói gì cũng không phản ứng.
Không ai biết tại sao sau khi Tiên Tri rời đi, hóa thân này không biến mất mà vẫn ở lại Sở Thẩm Phán.
Tề Nhạc Nhân lùi lại vài bước, chợt nhớ ra điều gì đó, lộn lại bia mộ Trần Bách Thất.
Cậu lấy ra một bức ảnh, thấp giọng nói: “Lần trước có người dọn dẹp nhà kho, phát hiện tấm ảnh này trong cuộn phim camera, thế là rửa ra.”
Mười ba người xếp thành ba hàng trên bờ cát, chờ đợi màn bắn pháo hoa long trọng.
Tề Nhạc Nhân bị Địa Ngục Tam Đầu Khuyển điên cuồng đuổi theo, ngả đầu vào lòng Ninh Chu, đối với cảnh tượng này mọi người đều lộ ra vẻ mặt bất đồng.
“Thời điểm nhìn thấy bức ảnh này, tôi tưởng rằng mình sẽ khóc… Nhưng có nhiều người đang nhìn tôi như vậy, tôi không thể giống như trước, muốn khóc là khóc, muốn cười là cười được, đúng không? Thật ra... từ trước tới nay tôi không thích khóc, chỉ là tên Ninh Chu kia, mới luôn khiến tôi dễ rơi nước mắt.”
Tề Nhạc Nhân quẹt que diêm vào tấm ảnh, mười ba người trên tấm ảnh dần dần bị ngọn lửa thiêu rụi.
Đây có lẽ là khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời cậu. Mọi hy sinh đều chưa bắt đầu, hết thảy nuối tiếc vẫn chưa xảy ra, tất cả những người quan trọng đều ở bên cậu; cậu tin rằng mình và người yêu sẽ không bao giờ rời xa, bọn họ sẽ có một tương lai tươi sáng tràn đầy hy vọng. Khoảnh khắc đó, thế giới khoan dung với cậu, vận mệnh hoàn mỹ vô khuyết.
Hết thảy bất quá vừa lúc ba năm.
Tề Nhạc Nhân ngẩng đầu, ánh sáng mặt trời ló dạng từ bờ biển phía đông, vô số người tảo mộ đi về hướng Vong Linh Đảo.
Cậu đắm mình trong ánh bình minh, vững bước đi về hướng tương lai.
Sao có thể e ngại đổ máu và hy sinh?
Họ sẽ gặp lại nhau trong máu và lửa.
—— Vài dòng nhớ nhung, rồi sẽ có một ngày em sẽ đến bên cạnh anh.
****
Hết phần 2.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.