Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng

Chương 141: Tinh Tế Tử Vong Chân Nhân Tú [12]

Bạc Mộ Băng Luân

12/06/2023

chương 141:

Cuộc nói chuyện với người trẻ tuổi lần này không lâu lắm, dù sao Tề Nhạc Nhân và Đỗ Việt còn chưa tính là quá quen thuộc, sẽ không tùy tiện giống như bác sĩ Lã. Thời gian đã đến gần hai giờ đêm, Tề Nhạc Nhân nên đi trông coi máy chiếu.

Chênh lệch nhiệt độ giữa ban ngày và ban đêm ở vùng địa cực không lớn, ánh mặt trời chưa lặn trên cánh đồng băng yên tĩnh và thanh bình, nếu không phải nguy hiểm đang rình rập đám dê con đáng thương bọn họ, đại khái Tề Nhạc Nhân sẽ không thấp thỏm như bây giờ.

Bước vào sảnh giáo đường, Tề Nhạc Nhân liếc mắt liền nhìn thấy Jeanette mặc trang phục tươi đẹp, nàng vừa thổi khí vừa đeo găng tay: “Cái thời tiết chết tiệt này, lạnh đến mức đông chết chim cánh cụt.”

—— Lạnh đến mức đông chết chim cánh cụt, đã từng có một người miêu tả hoàn cảnh vùng địa cực Vĩnh Vô Hương như vậy với Tề Nhạc Nhân, đột nhiên nghe Jeanette nói như vậy, trên mặt Tề Nhạc Nhân lộ ra ý cười: “Nơi này không có chim cánh cụt, kiên nhẫn mặc quần áo ấm chúng ta sẽ không đến mức bị chết cóng.”

“Hắc, Tề à, đó chỉ là so sánh khoa trương thôi, anh có chút khiếu hài hước được không?” Jeanette trợn trắng mắt nhìn cậu.

Bác sĩ Lã và Alex từ giáo đường đi ra, cả hai đều có chút buồn ngủ, sau khi nói vài câu với Tề Nhạc Nhân và Jeanette liền trở về nghỉ ngơi. Jeanette bước vào giáo đường, ngồi xuống băng ghế dài, chán muốn chết mà tán gẫu với Tề Nhạc Nhân: “Quan hệ giữa anh và Laura không tồi?”

“Còn tốt đi.” Tề Nhạc Nhân nói cho có lệ.

“Hừ, tôi đoán hiện tại anh đang chửi thầm tôi.” Jeanette cười như không cười nói.

“Cô cũng không phải con giun trong bụng tôi.” Tề Nhạc Nhân từ chối không thừa nhận.

“Thôi đi, tôi tự hiểu lấy mình, từ trước tới nay tôi chưa từng nghĩ tới việc muốn người khác thích mình.” Jeanette nhún vai, không chút để ý nói: “Đổi đề tài đi, sự kiện mất tích mấy ngày nay anh cảm thấy thế nào?”

“…Rất khó nói, nhưng tôi không nghĩ đó là 'kịch bản'. Tình hình có chút khó kiểm soát.” Tề Nhạc Nhân cau mày nói: “Tôi cảm giác được nguy hiểm, hơn nữa là cực độ nguy hiểm.”

“Có ý tứ, phương diện nào nguy hiểm?” Jeanette tò mò hỏi.

Tề Nhạc Nhân liếc mắt nhìn cô nàng một cái, cậu không biết người phụ nữ này đang nghĩ cái gì: “Rất nhiều phương diện. Tuy sinh vật có trí tuệ trên hành tinh này đều bị diệt sạch, nhưng động vật cỡ lớn vẫn còn tồn tại, thảm thực vật được bảo tồn hoàn hảo, chất lượng không khí và điều kiện độ ấm đều thích hợp sinh tồn, có lẽ trong tương lai có thể di chuyển hành tinh hoặc du ngoạn hành tinh.”

Jeanette lập tức bị cuốn theo, nói theo đề tài của cậu: “Thật ra tôi chưa bao giờ nghĩ tới sẽ đến cái nơi quái quỷ này, trừ phi nhà sản xuất phim có mắt nhìn mời tôi đóng vai nữ chính, hơn nữa để Laura đóng vai phản diện, có lẽ tôi sẽ suy xét, ha ha.”

“Cô ghét Laura như vậy?” Tề Nhạc Nhân cảm thấy kỳ quái, cậu cảm thấy ở chung với Laura rất tốt.

“Cuộc chiến của phụ nữ, đàn ông sẽ không hiểu.” Jeanette buông tay: “Nói chung, tôi chính là chán ghét cô ta lúc nào cũng có một kiểu, giống như toàn thế giới này chỉ có mình cô ta là thông minh nhất, lợi hại nhất, thiện giải nhân ý; đúng là dối trá, nhưng đám đàn ông các người đều thích kiểu này.”

Tề Nhạc Nhân không tỏ ý kiến.

Thấy cậu không đáp lời, Jeanette không thú vị bĩu môi, tìm một chỗ ngồi xuống.

Đêm đã khuya, Jeanette oán giận tầm quan trọng của sắc đẹp, thất thần ngủ thiếp đi, ban ngày Tề Nhạc Nhân ngủ đủ rồi, hiện tại ngược lại rất có tinh thần, đi dạo vài vòng trong giáo đường. Tòa giáo đường này hẳn đã rất cũ kỹ, nếu không phải ở vùng địa cực chỉ sợ đã sớm bị thảm thực vật tươi tốt chiếm lĩnh, trở thành một mảnh phế tích xanh lục.

Qua cửa sổ giáo đường Tề Nhạc Nhân nhìn ra bên ngoài, vừa lúc có thể nhìn thấy nhà của Hạ Bách ở phía Tây Nam. Cậu đột nhiên nhớ đến những điều lúc trước Hạ Bách đã từng nói, ban đêm ngày đầu tiên, hắn nhìn thấy...

Hắn nhìn thấy cái gì? Là có người tiến vào giáo đường sao? Nếu đúng là vậy, hắn nhìn thấy ai?

Trừ phi Hạ Bách xuất hiện lần thứ hai, bằng không cậu không có cách nào biết được.

Đêm nay sóng yên biển lặng, Jeanette ngủ được một lúc thì tỉnh giấc, đến bảy giờ hơn rốt cuộc cũng qua loa bới xong kiểu tóc, oán giận nói: “Cả đời tôi chưa từng thô kệch như vầy, khuôn mặt bóng dầu, trước kia nghĩ cũng không dám nghĩ!”



Tề Nhạc Nhân vừa định nói chuyện, qua khung cửa sổ nhìn thấy Laura và Tiết Giai Tuệ cùng đi tới, hỏi: “Cảm giác như thế nào?”

Tiết Giai Tuệ ngơ ngác nhìn cậu, lắc lắc đầu: “Tôi vẫn chưa nhớ ra…”

“Chờ kết thúc chương trình trở lại mẫu tinh thì tốt rồi, hẳn là tạm thời thôi.” Laura an ủi nói.

Người dự thi lục tục kéo đến, nhân lúc không ai chú ý Laura kéo Tề Nhạc Nhân sang một bên, nhỏ giọng hỏi: “Mấy ngày trước các người tìm vật tư, có tìm được bông, vải dệt hay thứ gì khác không?”

“Có thì có, cô muốn cái này để làm gì?” Tề Nhạc Nhân buồn bực.

“Không phải tôi muốn, mà là Tiết Giai Tuệ. Tôi nhìn thấy cô ấy vứt mảnh vải dệt trong nhà vệ sinh, mặt trên có vết máu, tôi nghĩ cô ấy gặp vấn đề giống Anne.” Laura nói.

Tề Nhạc Nhân: “…..”

“Ngay cả tôi cũng cảm thấy không tốt lắm, có lẽ anh không biết, mấy thứ như kỳ sinh lý này sẽ lây bệnh đó.” Laura lúng túng nói.

Tề Nhạc Nhân cảm thấy bản thân mình không thực sự muốn biết mấy loại kiến thức của phái nữ này, cậu để ý Laura không nói với mấy người khác mà lại lôi kéo cậu mượn nhu yếu phẩm, chẳng lẽ thoạt nhìn cậu rất ‘khuê mật’ sao?

Đại khái nhìn ra Tề Nhạc Nhân buồn bực, Laura bổ sung thêm một câu: “Ngày hôm qua tôi nhờ Francis chăm sóc cô ấy một lát, đi khắp nơi mượn nhu yếu phẩm, đáng tiếc đều không có...”

“Vậy các người xử lý như thế nào?” Tề Nhạc Nhân hỏi.

Vẻ mặt Laura phức tạp nói: “Tiết Giai Tuệ lấy gối đầu của cổ… Từ vỏ gối đến ruột gối đều dùng.”

Khi hai người thấp giọng trao đổi với nhau thì nhóm người dự thi đã lục tục đến đông đủ. Lúc này bầu không khí so với hai lần trước càng thêm ngưng trọng, thậm chí lộ ra vài phần quái dị; bởi vì lúc này, máy chiếu sắp công bố không phải người biểu hiện tốt nhất hôm trước, mà là người đánh Tiết Giai Tuệ hôn mê rồi ném nàng vào đại sảnh giáo đường. Mà người này, ở ngay bên trong bọn họ.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, đúng 8 giờ, máy chiếu khởi động, thanh âm máy móc nói ra đáp án bọn họ nóng lòng muốn biết: “Hiện tại là kết quả bầu phiếu, người đạt được tốt nhất ngày thứ ba là — Mark.”

“Mark?”

“Sao lại là hắn?”

“Không phải hắn mất tích sao?”

“Thế mà lại là hắn?”

Mọi người kinh ngạc thì thầm bàn tán, Tề Nhạc Nhân không quá ngoài ý muốn, xem ra lúc trước Mark mất tích có ẩn tình khác, hắn không phải thật sự mất tích, mà là trốn ở... Cậu bất động thanh sắc dùng dư quang khóe mắt liếc Anne đứng trong bóng tối, nàng mặt vô biểu tình.

……

……

……

Cuộc thảo luận vẫn không có kết quả, từng người đành phải rời đi. Trong lòng Tề Nhạc Nhân có chút sốt ruột, hôm nay đã là ngày thứ tư, nếu không có tính đột phá, cho dù mạo hiểm bị khán giả nghi ngờ, cậu vẫn muốn xác nhận và chỉ ra sinh vật ‘xúc sao’ nguy hiểm này. Hoặc là bị ký sinh hoặc là bị thương mạo hiểm xông vào nhà của Anne.

Tuy sức chiến đấu của Anne không mạnh, nhưng Tề Nhạc Nhân cực kỳ hoài nghi nàng là con rối của xúc sao, mà trước mắt cậu hoàn toàn không biết gì về sức mạnh của xúc sao; dưới tình huống không dùng thẻ kỹ năng xử lý một con xúc sao, cậu không có loại tự tin này. Nhưng may mắn là, sau khi nghe kết quả bầu phiếu, Anne trở lại phòng rồi cầm rìu đi ra ngoài tìm kiếm vật tư.

Thời thời khắc khắc chờ đợi cơ hội, ba người Tề Nhạc Nhân ngay lập tức bò cửa sổ vào nhà Anne, trọng điểm là tìm xem có gác mái hay không. Lúc này bọn họ có mục tiêu rõ ràng, vận khí cũng không tệ, không tới mười phút bác sĩ Lã liền phát hiện trần nhà trên tầng hai có ám tầng, sau khi nhấc lên liền kéo xuống một cái thang dây bằng kim loại.



Tề Nhạc Nhân nhìn căn gác tối om trên đầu, tâm tình kích động, suy đoán của cậu là đúng, nhà của Anne quả nhiên có gác mái! Lúc trước Mark và Hạ Bách không phải biến mất giữa hư không, mà là trốn trên gác mái!

Sâu bên trong gác mái là một mảnh đen nhánh, dưới ánh đèn pin chiếu sáng, bàn ghế giá sách được trưng bày ở chỗ này đều toát vẻ u ám. Tề Nhạc Nhân chú ý tới căn gác mái này cũng như cái phòng thí nghiệm kia, tựa như tầng hầm ngầm trong nhà Cảnh Tư Vũ vậy.

Bác sĩ Lã cũng leo lên, nhìn xung quanh tìm kiếm, rất nhanh liền sờ trúng một viên gạch có vấn đề trên gác mái. Đỗ Việt lên hỗ trợ, dỡ viên gạch lên, thế mà có một thông đạo thẳng tắp đen nhánh bên dưới, thông đến dưới lòng đất!

“Tôi khâm phục kết cấu này.” Bác sĩ Lã nhìn thông đạo líu lưỡi nói: “Không phải lầu một có cơ quan dẫn xuống tầng hầm ngầm, mà là thông đạo trên gác mái, không liên tiếp giữa lầu một và lầu hai, nhưng nối thẳng tới tầng hầm ngầm, ừm… Nói cách khác, giống như bản phóng đại của ống dẫn nước được khảm lên vách tường vậy.”

“Tại sao lại thiết kế kiểu này?” Đỗ Việt buồn bực hỏi.

“Có trời mới biết, chủ căn nhà này khá là rảnh đi. Ừm, cũng có khả năng chủ căn nhà này là một trạch nam, ghét nhìn thấy ánh mặt trời, phạm vi hoạt động chủ yếu là hai chỗ căn gác mái và tầng hầm ngầm, cho nên thời điểm thiết kế căn nhà liền dứt khoát xây một thông đạo như vầy luôn.” Bác sĩ Lã nói.

Mặc dù không nghe thấy động tĩnh bên dưới nhưng Tề Nhạc Nhân vẫn hơi lo lắng có người ở dưới tầng hầm, cho nên thời điểm vịn thanh sắt từng chút bò xuống thang dây, tim cậu đập nhanh đến mức khó kiểm soát. Nhưng sau khi rơi xuống đất lại phát hiện mọi thứ đều bình thường, tầng hầm ngầm này không có một bóng người.

“Woa, đây là cái gì? Sức nổ mạnh quá đi?” Bác sĩ Lã cũng bò xuống, kinh ngạc vạn phần khi nhìn thấy sâu trong tầng hầm là một đống đá vụn hỗn độn cùng vách tường bị tạc ra một cái động.

“Anh còn nhớ thời điểm chúng ta ở tầng hầm nhà Cảnh Tư Vũ không? Bên ngoài truyền đến một tiếng nổ lớn? Lúc đó tôi tưởng chỗ nào đó của giáo đường bị sụp, nhưng bây giờ xem ra... Sụp chính là nơi này.” Tề Nhạc Nhân ngưng trọng nói.

Đỗ Việt cũng tới, hắn là kiểu người thuộc phái hành động, dứt khoát xắn tay áo dọn dẹp tảng đá, chỉ là mấy tảng đá lớn chắn mất cửa động, không có dụng cụ thì khó mà dời đi: “Không được rồi, không dọn được, có thể nổ thêm lần nữa được không?”

Tề Nhạc Nhân nhìn đống đá trên mặt đất rõ ràng đã được dọn qua, có thể tưởng tượng mấy ngày nay Anne và Mark bận rộn cái gì... Hưm, chỉ là Mark ở chỗ nào? Cả ngày hôm qua đều không nhìn thấy Mark vào nhà Anne, có lẽ hắn vẫn luôn ở đây hoặc có lẽ vẫn luôn ở bên ngoài.

Từng tiếng “kẽo kẹt” vang lên, từng viên gạch trên gác mái thông xuống tầng hầm ngầm lần lượt bị người nhấc lên. Tề Nhạc Nhân tắt đèn pin ngay lập tức, bác sĩ Lã cũng thế.

“Cộp cộp cộp.” Tiếng giày giẫm lên thanh kim loại truyền đến, lông tơ Tề Nhạc Nhân dựng ngược, hoảng sợ nhìn về phía thang dây kim loại kia, có người từ trên đi xuống dưới!

“Thời điểm chúng ta vào gác mái có đóng cửa lại chưa?” Tề Nhạc Nhân thấp giọng hỏi.

“Đóng rồi, em đi cuối, em đóng.” Đỗ Việt căng thẳng đáp.

“Tốt, đừng lên tiếng, dán lưng vào tường, để tôi giải quyết.” Tề Nhạc Nhân suy đoán đối phương không biết bọn họ đang ở tầng hầm, dần lấy lại bình tĩnh.

Sau khi tắt đèn pin, trong tầng hầm chỉ còn lại bóng tối đen nhánh, cơ hồ duỗi tay không thấy năm ngón, Tề Nhạc Nhân nhắm mắt lại, tay trái vuốt ve tay phải, lẳng lặng dẫm chân dồn sức bật.

Cậu cảm thấy chính mình như về trong biển cả, nước biển lạnh lẽo, áp lực nước bốn phương tám hướng càng ngày càng mạnh khi cậu lặn xuống. Cậu ép nhịp tim mình chậm lại, bởi vì ngay lúc này, hoảng loạn sẽ chỉ làm tiêu hao dưỡng khí trong cơ thể nhanh hơn, đưa cậu đến gần tử vong.

Ngay lúc Tề Nhạc Nhân không ngừng điều chỉnh trạng thái của mình, làm cho chính mình tiếp cận trình độ đỉnh cao, thì người kia cũng đã nhanh chóng xuống tầng hầm. Thời điểm rơi xuống đất người kia còn đưa tay sờ soạng túi quần, lấy ra một chiếc đèn pin..

“Cạch.” Tiếng chốt mở bật đèn pin vang lên, trong nháy mắt ánh sáng làm người ta cảm thấy lóa mắt, Tề Nhạc Nhân giống như tia chớp bay lên, một cước đá vào cẳng chân đối phương! Đá nàng nằm sấp trên đất!

“A!” Một giọng nữ thống khổ kêu lên, đèn pin phát sáng rơi xuống đất, nàng ngẩng đầu muốn nhìn rõ người ra tay, nhưng Tề Nhạc Nhân đã dùng tay không bổ một cái vào gáy nàng! Lực đạo lớn đến mức nháy mắt làm người ta hôn mê bất tỉnh!

Nhìn thấy Anne ngất xỉu nằm bất động trên mặt đất, Tề Nhạc Nhân thở phào nhẹ nhõm, cảm giác chính mình từ đáy biển về tới mặt biển, nháy mắt sống lại.

Cảm ơn Trần Bách Thất, cảm ơn khóa huấn luyện lặn, cảm ơn Địa Ngục Tam Đầu Khuyển.

***

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook