Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng
Chương 131: Tinh Tế Tử Vong Chân Nhân Tú [2]
Bạc Mộ Băng Luân
06/04/2023
chương 131:
Đây chắc chắn là sự liên tưởng khủng bố làm người ta sởn tóc gáy. Sau một thoáng sợ hãi ngắn ngủi Tề Nhạc Nhân nhanh chóng ý thức được —— Chuyện này không có khả năng, tuy rằng Tô Hòa xác thực có năng lực nào đó quấy nhiễu phó bản trò chơi, điểm này là manh mối ở trong nhiệm vụ “Lâu đài khủng bố”. Nếu thật sự là Tô Hòa, hắn ta tuyệt đối sẽ không để Tề Nhạc Nhân phát hiện ra điểm tương tự này.
Đúng vậy, Hạ Bách quá giống Tô Hòa. Sự giống nhau này không đến từ ngoại hình mà đến từ khí chất khó thể miêu tả.
Đồng dạng ngoại hình tuấn tú, năng lực xuất sắc, bên trong ôn nhu khiêm tốn lại không chút che giấu vẻ trấn định thong dong, loại sức hút riêng này khiến anh ta rất nhanh bị người khác chú ý tới, đặc biệt là phái nữ.
Cho dù là điểm này thì cũng rất giống Tô Hòa. Tề Nhạc Nhân nhìn cảnh tượng chị em sinh đôi vây quanh hắn, không nhịn được mà nghĩ thầm.
Ký ức tiếp tục chạy, đêm nay yên bình trôi qua. Sáng sớm hôm sau, 13 người vừa đói vừa khát lần lượt xuống phi thuyền, trên người ngoài bộ quần áo chống lạnh ra thì chỉ có một con dao. Chỗ này xảy ra một khúc nhạc đệm, cửa phi thuyền xảy ra một chút trục trặc, dẫn tới tiết mục vốn định lúc 7 giờ bắt đầu thì bây giờ lùi lại 8 giờ.
“Trạm không gian gần nhất cách hành tinh này năm sáu ngày đường phải không? Nếu hiện tại sửa chữa thì một đi một về có thể đuổi kịp buổi kết thúc tiết mục không?” Hạ Bách bắt chuyện với nhân viên công tác.
Nhân viên công tác gật đầu: “Không thành vấn đề, chỗ này cách điểm sửa chữa không người lái mất ba ngày hành trình, tôi sẽ chạy phi thuyền tới đó bảo trì, vừa lúc có thể đuổi kịp tới đón các người.”
“Vậy thật tốt.” Hạ Bách mỉm cười nói.
Không khí bên ngoài phi thuyền âm 20 độ nháy mắt làm mọi người run cầm cập, tuy rằng 13 người đều mặc quần áo dày nhưng phần da thịt tiếp xúc với không khí vẫn cảm thấy rét lạnh như dao cắt.
Tiết Giai Tuệ nở nụ cười miễn cưỡng nói: “May mắn hiện tại vùng địa cực này vẫn đang là mùa hè, bằng không chúng ta sẽ phải ở dưới hoàn cảnh cực dạ vượt qua bảy ngày không có ánh mặt trời.”
Tuy rằng là thời kỳ mặt trời không bao giờ lặn, thậm chí ánh mặt trời cũng chỉ bồi hồi gần đường chân trời, băng tuyết cũng không hòa tan toàn bộ, thời tiết lạnh giá diệt sạch nền văn minh trên tinh cầu này, các ngôi làng vùng địa cực được bảo tồn khá tốt, khí hậu và độ ấm vẫn thích hợp để sinh tồn. Không giống như Tề Nhạc Nhân tưởng tượng, nơi này không phải bộ lạc nguyên thủy ăn tươi nuốt sống, mà đã từng là một nền văn minh hiện đại.
Nhìn vào trong băng nguyên có hàng chục kiến trúc gạch ngói với các màu sắc khác nhau, nhìn từ xa giống như thôn xóm của người hiện đại. Giữa mảnh băng thiên tuyết địa, màu sắc tươi đẹp như thế này làm cho người ta nảy sinh hy vọng, phảng phất như có người thật sự sống ở đây.
Bốn phía ngôi làng đã được tổ tiết mục bố trí võng laze phong tỏa nhằm ngăn chặn thú dữ vào làng tập kích đoàn người đang phát sóng trực tiếp, đồng thời cũng hạn chế phạm vi hoạt động của mọi người. Tổ tiết mục còn nhiều lần đảm bảo đã kiểm tra đo lường và dò xét sự sống trong phạm vi ngôi làng này, không còn dấu hiệu của sự sống, cho nên không cần lo lắng bị động vật hoang dã tấn công.
Ký ức vẫn tiếp tục truyền phát, đoàn người thảo luận kịch liệt vấn đề sinh tồn trong mấy ngày kế tiếp. Dựa theo yêu cầu của tổ chương trình, mỗi người bọn họ được phân cho một căn nhà để ở, bên trong chưa quét tước dọn dẹp gì, chỉ có một chiếc giường cùng thiết bị sưởi ấm cơ bản, nếu muốn vòng tiếp theo chính mình có thể diện, vậy phải dựa vào sự nỗ lực của bản thân.
“Lý do nào dẫn đến sự diệt vong của nền văn minh trên hành tinh này?” Bước vào giữa đống kiến trúc công cộng lớn nhất vùng địa cực ngôi làng, cũng chính là giáo đường, Tiết Giai Tuệ cảm thán hỏi.
“Ai mà biết được, có lẽ là do chiến tranh hạt nhân chăng?” Jeanette nhún vai, cô căn bản không quan tâm đến vấn đề này, điều cô quan tâm hơn cả là camera di động xung quanh có thể chụp được góc độ đẹp nhất của cô hay không.
Loại camera này có kích thước nano, về cơ bản không thể nhìn thấy bằng mắt thường. Trong bảy ngày tới nó sẽ đi theo bọn họ bất chấp mọi thời tiết, thông qua kỹ thuật thông tin lượng tử quay chụp đồng bộ hình ảnh đến toàn vũ trụ, trừ khi bọn họ ẩn thời gian riêng tư, thông thường là lúc ngủ và lúc đi WC.
“Trước thời đại vũ trụ, nền văn minh bị hủy diệt không nằm ngoài nguyên nhân bên ngoài hoặc nguyên nhân bên trong. Nguyên nhân bên trong của sự diệt vong mà chúng ta thường thấy chính là chiến tranh hạt nhân, chủ nghĩa tôn giáo cực đoan, virus diệt chủng, siêu núi lửa, biến đổi khí hậu, trí tuệ nhân tạo. Nguyên nhân bên ngoài thường là va chạm với hành tinh nhỏ và nền văn minh bên ngoài xâm lấn. Mọi người có thể tận tình suy đoán.” Hạ Bách mỉm cười nói.
Vấn đề của soái ca làm phái nữ ở đây trở nên tích cực hơn, Jeanette thuận miệng đoán: “Hẳn là chiến tranh hạt nhân, nghe nói ở một thời đại, bom hạt nhân là vũ khí rất khốc, tôi chọn nó.”
So với Jeanette tùy ý, Laura có vẻ cẩn thận hơn rất nhiều, sau khi suy nghĩ liền đưa ra câu trả lời của mình: “Tôi nghĩ là trí tuệ nhân tạo. Đối với nền văn minh của chúng ta mà nói, mối nguy hiểm lớn nhất mà chúng ta gặp phải chính là trí tuệ nhân tạo, hoặc là nguy cơ đến từ khoa học kỹ thuật. Nên cảm ơn các cơ quan lập pháp đã hạn chế các giả thuyết về công nghệ trong hiện thực tiếp tục thâm nhập, nếu không e rằng cuối cùng tất cả chúng ta sẽ lựa chọn vứt bỏ thân xác, để tư duy vĩnh viễn ngừng lại ở thế giới tâm tưởng sự thành đáng sợ này.”
“Hãy tưởng tượng chúng ta ở trong một thế giới giả định, búng ngón tay một cái là có thể tạo ra một người bạn đời hoàn hảo hoặc xử lý những kẻ đáng ghét; dưới sự trợ giúp của AI tùy ý làm thế giới vặn vẹo, để nó hợp tâm ý chúng ta. Việc có thể sáng tạo làm thay đổi tất cả mọi thứ thật là đáng sợ, con người dễ dàng trầm mê vào đó.”
“Wow wow wow, một câu trả lời tràn đầy thâm thúy, tôi có nên gọi cô là tiến sĩ · Laura không?” Nụ cười của Jeanette tràn đầy trào phúng, hiển nhiên cô nàng bất mãn với việc đối thủ cạnh tranh cướp đi sự nổi bật của mình.
Laura cau mày, phớt lờ sự khiêu khích của Jeanette.
Tiết Giai Tuệ nở nụ cười nhẹ và nói: “Tôi đoán do sự biến đổi khí hậu dẫn đến hàng loạt vấn đề cộng đồng tạo thành. Nếu hành tinh này bước đầu đã có nền văn minh thì chỉ có một nguyên nhân trí tuệ nhân tạo chưa chắc sẽ diệt sạch hết tất cả sinh vật.”
“Trước khi phi thuyền rơi xuống, tôi đã thảo luận tình huống của hành tinh này với nhân viên công tác, mặc dù chưa tiến hành thăm dò và nghiên cứu hoàn chỉnh viên tinh cầu này, nhưng từ kết quả phân tích địa chất lúc đầu cho thấy, hành tinh này rõ ràng có vấn đề về hiệu ứng nhà kính. Các cực của tảng băng trôi đã thu hẹp rõ rệt so với trăm ngàn năm trước, virus nguyên thủy bị đóng băng dưới lớp băng thoát ra ngoài; virus biến dị lây lan nhanh chóng, khoa học kỹ thuật và điều kiện y học của sinh vật trí tuệ trên hành tinh này vẫn chưa phát triển đến một trình độ nhất định, vì vậy rất dễ tạo thành tử vong trên quy mô lớn. Hơn nữa nhiệt độ không khí tăng cao dẫn đến thời tiết cực đoan, giảm sản lượng lương thực, mực nước biển dâng cao, nhiều nhân tố tạo thành cuối cùng dẫn đến đại hủy diệt.”
So với Laura và Tiết Giai Tuệ, chị em Cảnh thị hiển nhiên không hiểu rõ lắm, hai người họ rù rì thảo luận một lúc, làm nũng đoán mò, cuối cùng vứt vấn đề cho phái nữ duy nhất còn chưa trả lời - Anne.
Ngoại trừ chị em Cảnh thị nhỏ tuổi nhất ở đây thì tính cách Anne coi như an tĩnh, loại an tĩnh này không phải sự điềm tĩnh của một đứa trẻ thông thường, mà là sự trầm tĩnh đầy tử khí. Nàng vĩnh viễn sẽ không làm người ta liên tưởng đến đêm hè tĩnh lặng, mà là tĩnh mịch không tiếng động.
“Là thần.” Anne ngẩng đầu, nhẹ giọng nói: “Là thần hủy diệt bọn họ, đây là quyền lực của thần, thần dùng nó trừng phạt thế nhân.”
“Ôi thần ơi, cô gái này điên rồi.” Jeanette lộ ra biểu tình khoa trương.
“Xin lỗi, tôi là người theo chủ nghĩa vô thần.” Laura cũng biểu đạt mình không tán đồng.
“Ban đêm ngày hôm qua, tôi nằm mơ một giấc mơ.” Anne lo lắng nói tiếp: “Một giấc mơ về chúng ta.”
Câu nói của cô thu hút sự chú ý của mọi người.
“Tôi mơ thấy trong một căn phòng thật lớn, một nửa là ánh sáng một nửa là bóng tối, mới đầu tất cả chúng ta đều đứng ở bên kia ánh sáng, đột nhiên có một người đi qua, sau đó người thứ hai, rồi người thứ ba... Từng bước từng bước đi vào bóng tối. Tôi không thấy rõ đó là ai, nhưng tôi nhìn thấy một mặt tối đằng kia, một con quái vật thật lớn đang nhìn chằm chằm vào chúng ta...Nó nhìn chằm chằm vào chúng ta.”
Ngữ khí Anne lạnh lẽo, trong mắt tràn ngập ý cười trào phúng khiến người ta sởn tóc gáy.
“Tôi nghe nói cô là thành viên của Tín đồ Biển sâu?” Francis - soái ca cơ bắp rắn rỏi vẫn luôn trầm mặc ít lời đột nhiên lên tiếng.
“Đúng vậy.” Anne nói.
“Các người thờ phụng một con bạch tuộc khổng lồ?” Francis hỏi tiếp.
“Hahaha.” Jeanette cười: “Bạch tuộc khổng lồ? Tôi thích bạch tuộc nướng BBQ.”
Anne rõ ràng lộ ra biểu tình bị mạo phạm: “Là Leviathan, cự thú thống trị hải dương!”
“Ác ma?” Laura hỏi.
“Không phải! Leviathan chỉ là một con quái vật biển mà thôi! Nó với chúng ta giống nhau, cùng là tạo vật do thần tạo ra, đừng dùng trí tưởng tượng của mình xuyên tạc nó thành ác ma! Nếu nhất định ác ma là giống loài mà thần tạo ra, thì không thể nghi ngờ đó chính là nhân loại chúng ta! Không có sinh vật nào ác độc hơn, xảo quyệt hơn và tham lam hơn nhân loại chúng ta, bắt đầu từ cái ngày nuốt trái cấm, tổ tiên chúng ta là nguyên tội.”
Anne nở nụ cười quỷ dị: “Chúng ta đều sẽ bị Leviathan cắn nuốt, hành tinh của chúng ta, văn minh của chúng ta, vũ trụ của chúng ta, tất cả đều thuộc về Leviathan.”
****
Đây chắc chắn là sự liên tưởng khủng bố làm người ta sởn tóc gáy. Sau một thoáng sợ hãi ngắn ngủi Tề Nhạc Nhân nhanh chóng ý thức được —— Chuyện này không có khả năng, tuy rằng Tô Hòa xác thực có năng lực nào đó quấy nhiễu phó bản trò chơi, điểm này là manh mối ở trong nhiệm vụ “Lâu đài khủng bố”. Nếu thật sự là Tô Hòa, hắn ta tuyệt đối sẽ không để Tề Nhạc Nhân phát hiện ra điểm tương tự này.
Đúng vậy, Hạ Bách quá giống Tô Hòa. Sự giống nhau này không đến từ ngoại hình mà đến từ khí chất khó thể miêu tả.
Đồng dạng ngoại hình tuấn tú, năng lực xuất sắc, bên trong ôn nhu khiêm tốn lại không chút che giấu vẻ trấn định thong dong, loại sức hút riêng này khiến anh ta rất nhanh bị người khác chú ý tới, đặc biệt là phái nữ.
Cho dù là điểm này thì cũng rất giống Tô Hòa. Tề Nhạc Nhân nhìn cảnh tượng chị em sinh đôi vây quanh hắn, không nhịn được mà nghĩ thầm.
Ký ức tiếp tục chạy, đêm nay yên bình trôi qua. Sáng sớm hôm sau, 13 người vừa đói vừa khát lần lượt xuống phi thuyền, trên người ngoài bộ quần áo chống lạnh ra thì chỉ có một con dao. Chỗ này xảy ra một khúc nhạc đệm, cửa phi thuyền xảy ra một chút trục trặc, dẫn tới tiết mục vốn định lúc 7 giờ bắt đầu thì bây giờ lùi lại 8 giờ.
“Trạm không gian gần nhất cách hành tinh này năm sáu ngày đường phải không? Nếu hiện tại sửa chữa thì một đi một về có thể đuổi kịp buổi kết thúc tiết mục không?” Hạ Bách bắt chuyện với nhân viên công tác.
Nhân viên công tác gật đầu: “Không thành vấn đề, chỗ này cách điểm sửa chữa không người lái mất ba ngày hành trình, tôi sẽ chạy phi thuyền tới đó bảo trì, vừa lúc có thể đuổi kịp tới đón các người.”
“Vậy thật tốt.” Hạ Bách mỉm cười nói.
Không khí bên ngoài phi thuyền âm 20 độ nháy mắt làm mọi người run cầm cập, tuy rằng 13 người đều mặc quần áo dày nhưng phần da thịt tiếp xúc với không khí vẫn cảm thấy rét lạnh như dao cắt.
Tiết Giai Tuệ nở nụ cười miễn cưỡng nói: “May mắn hiện tại vùng địa cực này vẫn đang là mùa hè, bằng không chúng ta sẽ phải ở dưới hoàn cảnh cực dạ vượt qua bảy ngày không có ánh mặt trời.”
Tuy rằng là thời kỳ mặt trời không bao giờ lặn, thậm chí ánh mặt trời cũng chỉ bồi hồi gần đường chân trời, băng tuyết cũng không hòa tan toàn bộ, thời tiết lạnh giá diệt sạch nền văn minh trên tinh cầu này, các ngôi làng vùng địa cực được bảo tồn khá tốt, khí hậu và độ ấm vẫn thích hợp để sinh tồn. Không giống như Tề Nhạc Nhân tưởng tượng, nơi này không phải bộ lạc nguyên thủy ăn tươi nuốt sống, mà đã từng là một nền văn minh hiện đại.
Nhìn vào trong băng nguyên có hàng chục kiến trúc gạch ngói với các màu sắc khác nhau, nhìn từ xa giống như thôn xóm của người hiện đại. Giữa mảnh băng thiên tuyết địa, màu sắc tươi đẹp như thế này làm cho người ta nảy sinh hy vọng, phảng phất như có người thật sự sống ở đây.
Bốn phía ngôi làng đã được tổ tiết mục bố trí võng laze phong tỏa nhằm ngăn chặn thú dữ vào làng tập kích đoàn người đang phát sóng trực tiếp, đồng thời cũng hạn chế phạm vi hoạt động của mọi người. Tổ tiết mục còn nhiều lần đảm bảo đã kiểm tra đo lường và dò xét sự sống trong phạm vi ngôi làng này, không còn dấu hiệu của sự sống, cho nên không cần lo lắng bị động vật hoang dã tấn công.
Ký ức vẫn tiếp tục truyền phát, đoàn người thảo luận kịch liệt vấn đề sinh tồn trong mấy ngày kế tiếp. Dựa theo yêu cầu của tổ chương trình, mỗi người bọn họ được phân cho một căn nhà để ở, bên trong chưa quét tước dọn dẹp gì, chỉ có một chiếc giường cùng thiết bị sưởi ấm cơ bản, nếu muốn vòng tiếp theo chính mình có thể diện, vậy phải dựa vào sự nỗ lực của bản thân.
“Lý do nào dẫn đến sự diệt vong của nền văn minh trên hành tinh này?” Bước vào giữa đống kiến trúc công cộng lớn nhất vùng địa cực ngôi làng, cũng chính là giáo đường, Tiết Giai Tuệ cảm thán hỏi.
“Ai mà biết được, có lẽ là do chiến tranh hạt nhân chăng?” Jeanette nhún vai, cô căn bản không quan tâm đến vấn đề này, điều cô quan tâm hơn cả là camera di động xung quanh có thể chụp được góc độ đẹp nhất của cô hay không.
Loại camera này có kích thước nano, về cơ bản không thể nhìn thấy bằng mắt thường. Trong bảy ngày tới nó sẽ đi theo bọn họ bất chấp mọi thời tiết, thông qua kỹ thuật thông tin lượng tử quay chụp đồng bộ hình ảnh đến toàn vũ trụ, trừ khi bọn họ ẩn thời gian riêng tư, thông thường là lúc ngủ và lúc đi WC.
“Trước thời đại vũ trụ, nền văn minh bị hủy diệt không nằm ngoài nguyên nhân bên ngoài hoặc nguyên nhân bên trong. Nguyên nhân bên trong của sự diệt vong mà chúng ta thường thấy chính là chiến tranh hạt nhân, chủ nghĩa tôn giáo cực đoan, virus diệt chủng, siêu núi lửa, biến đổi khí hậu, trí tuệ nhân tạo. Nguyên nhân bên ngoài thường là va chạm với hành tinh nhỏ và nền văn minh bên ngoài xâm lấn. Mọi người có thể tận tình suy đoán.” Hạ Bách mỉm cười nói.
Vấn đề của soái ca làm phái nữ ở đây trở nên tích cực hơn, Jeanette thuận miệng đoán: “Hẳn là chiến tranh hạt nhân, nghe nói ở một thời đại, bom hạt nhân là vũ khí rất khốc, tôi chọn nó.”
So với Jeanette tùy ý, Laura có vẻ cẩn thận hơn rất nhiều, sau khi suy nghĩ liền đưa ra câu trả lời của mình: “Tôi nghĩ là trí tuệ nhân tạo. Đối với nền văn minh của chúng ta mà nói, mối nguy hiểm lớn nhất mà chúng ta gặp phải chính là trí tuệ nhân tạo, hoặc là nguy cơ đến từ khoa học kỹ thuật. Nên cảm ơn các cơ quan lập pháp đã hạn chế các giả thuyết về công nghệ trong hiện thực tiếp tục thâm nhập, nếu không e rằng cuối cùng tất cả chúng ta sẽ lựa chọn vứt bỏ thân xác, để tư duy vĩnh viễn ngừng lại ở thế giới tâm tưởng sự thành đáng sợ này.”
“Hãy tưởng tượng chúng ta ở trong một thế giới giả định, búng ngón tay một cái là có thể tạo ra một người bạn đời hoàn hảo hoặc xử lý những kẻ đáng ghét; dưới sự trợ giúp của AI tùy ý làm thế giới vặn vẹo, để nó hợp tâm ý chúng ta. Việc có thể sáng tạo làm thay đổi tất cả mọi thứ thật là đáng sợ, con người dễ dàng trầm mê vào đó.”
“Wow wow wow, một câu trả lời tràn đầy thâm thúy, tôi có nên gọi cô là tiến sĩ · Laura không?” Nụ cười của Jeanette tràn đầy trào phúng, hiển nhiên cô nàng bất mãn với việc đối thủ cạnh tranh cướp đi sự nổi bật của mình.
Laura cau mày, phớt lờ sự khiêu khích của Jeanette.
Tiết Giai Tuệ nở nụ cười nhẹ và nói: “Tôi đoán do sự biến đổi khí hậu dẫn đến hàng loạt vấn đề cộng đồng tạo thành. Nếu hành tinh này bước đầu đã có nền văn minh thì chỉ có một nguyên nhân trí tuệ nhân tạo chưa chắc sẽ diệt sạch hết tất cả sinh vật.”
“Trước khi phi thuyền rơi xuống, tôi đã thảo luận tình huống của hành tinh này với nhân viên công tác, mặc dù chưa tiến hành thăm dò và nghiên cứu hoàn chỉnh viên tinh cầu này, nhưng từ kết quả phân tích địa chất lúc đầu cho thấy, hành tinh này rõ ràng có vấn đề về hiệu ứng nhà kính. Các cực của tảng băng trôi đã thu hẹp rõ rệt so với trăm ngàn năm trước, virus nguyên thủy bị đóng băng dưới lớp băng thoát ra ngoài; virus biến dị lây lan nhanh chóng, khoa học kỹ thuật và điều kiện y học của sinh vật trí tuệ trên hành tinh này vẫn chưa phát triển đến một trình độ nhất định, vì vậy rất dễ tạo thành tử vong trên quy mô lớn. Hơn nữa nhiệt độ không khí tăng cao dẫn đến thời tiết cực đoan, giảm sản lượng lương thực, mực nước biển dâng cao, nhiều nhân tố tạo thành cuối cùng dẫn đến đại hủy diệt.”
So với Laura và Tiết Giai Tuệ, chị em Cảnh thị hiển nhiên không hiểu rõ lắm, hai người họ rù rì thảo luận một lúc, làm nũng đoán mò, cuối cùng vứt vấn đề cho phái nữ duy nhất còn chưa trả lời - Anne.
Ngoại trừ chị em Cảnh thị nhỏ tuổi nhất ở đây thì tính cách Anne coi như an tĩnh, loại an tĩnh này không phải sự điềm tĩnh của một đứa trẻ thông thường, mà là sự trầm tĩnh đầy tử khí. Nàng vĩnh viễn sẽ không làm người ta liên tưởng đến đêm hè tĩnh lặng, mà là tĩnh mịch không tiếng động.
“Là thần.” Anne ngẩng đầu, nhẹ giọng nói: “Là thần hủy diệt bọn họ, đây là quyền lực của thần, thần dùng nó trừng phạt thế nhân.”
“Ôi thần ơi, cô gái này điên rồi.” Jeanette lộ ra biểu tình khoa trương.
“Xin lỗi, tôi là người theo chủ nghĩa vô thần.” Laura cũng biểu đạt mình không tán đồng.
“Ban đêm ngày hôm qua, tôi nằm mơ một giấc mơ.” Anne lo lắng nói tiếp: “Một giấc mơ về chúng ta.”
Câu nói của cô thu hút sự chú ý của mọi người.
“Tôi mơ thấy trong một căn phòng thật lớn, một nửa là ánh sáng một nửa là bóng tối, mới đầu tất cả chúng ta đều đứng ở bên kia ánh sáng, đột nhiên có một người đi qua, sau đó người thứ hai, rồi người thứ ba... Từng bước từng bước đi vào bóng tối. Tôi không thấy rõ đó là ai, nhưng tôi nhìn thấy một mặt tối đằng kia, một con quái vật thật lớn đang nhìn chằm chằm vào chúng ta...Nó nhìn chằm chằm vào chúng ta.”
Ngữ khí Anne lạnh lẽo, trong mắt tràn ngập ý cười trào phúng khiến người ta sởn tóc gáy.
“Tôi nghe nói cô là thành viên của Tín đồ Biển sâu?” Francis - soái ca cơ bắp rắn rỏi vẫn luôn trầm mặc ít lời đột nhiên lên tiếng.
“Đúng vậy.” Anne nói.
“Các người thờ phụng một con bạch tuộc khổng lồ?” Francis hỏi tiếp.
“Hahaha.” Jeanette cười: “Bạch tuộc khổng lồ? Tôi thích bạch tuộc nướng BBQ.”
Anne rõ ràng lộ ra biểu tình bị mạo phạm: “Là Leviathan, cự thú thống trị hải dương!”
“Ác ma?” Laura hỏi.
“Không phải! Leviathan chỉ là một con quái vật biển mà thôi! Nó với chúng ta giống nhau, cùng là tạo vật do thần tạo ra, đừng dùng trí tưởng tượng của mình xuyên tạc nó thành ác ma! Nếu nhất định ác ma là giống loài mà thần tạo ra, thì không thể nghi ngờ đó chính là nhân loại chúng ta! Không có sinh vật nào ác độc hơn, xảo quyệt hơn và tham lam hơn nhân loại chúng ta, bắt đầu từ cái ngày nuốt trái cấm, tổ tiên chúng ta là nguyên tội.”
Anne nở nụ cười quỷ dị: “Chúng ta đều sẽ bị Leviathan cắn nuốt, hành tinh của chúng ta, văn minh của chúng ta, vũ trụ của chúng ta, tất cả đều thuộc về Leviathan.”
****
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.