Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng

Chương 174: Truyền Thừa Của Nữ Vương [1]

Bạc Mộ Băng Luân

05/09/2023

chương 174:

“Tới rồi, nơi này là hồ hóa thạch.” Người dẫn đường đưa hai người tới trước một hồ nước ngầm rộng lớn và giới thiệu: “Kiến trúc này được xây dựng ở thời kỳ đầu Long Kiến Nữ Vương, hiện tại đã sụp xuống tổn hại hơn phân nửa. Nghe nói thuộc phong cách kiến trúc Ma giới, sau đó theo nhân loại tiến vào Ngầm Kiến thành hơn nữa sau này có không ít Long Kiến Nữ Vương xuất thân từ nhân loại nên phong cách dần dần thiên về nhân gian giới.”

Tề Nhạc Nhân và Ninh Chu đứng trước một mảnh di tích cổ, nhìn hồ nước ngầm rộng lớn trước mặt. Hơi nước dày đặc hình thành mảng sương mù lớn lơ lửng trên hồ nước ngầm, hơi nước không ngừng tan ra rồi tụ lại theo cơn gió từ dưới nền hang động thổi tới.

Điều đáng ngạc nhiên là trong hồ nổi lơ lửng số lượng lớn sinh vật phù du phát ra ánh huỳnh quang, sương khói lượn lờ một mảnh ánh sáng huỳnh quang màu xanh đậm, hồ nước ngầm khổng lồ này giống như một bầu trời đêm lộng lẫy ánh sao mênh mông vô ngần.

“Phong cảnh ở đây không tệ, nhưng hình như không có người?” Tề Nhạc Nhân hỏi.

Người dẫn đường trầm ngâm nói: “Thời xưa nơi đây từng có người sinh sống, nhưng không biết bắt đầu từ khi nào nơi này thường xuyên xung đột bạo lực, hỗn loạn đến mức còn sâu hơn cả hạ thành, hơn nữa xảy ra việc lạ dưới nước, cư dân liền di dời đi nơi khác.”

“Thủy quái?” Tề Nhạc Nhân quay đầu nhìn thoáng qua ánh huỳnh quang lơ lửng bên hồ nước ngầm: “Bên trong có thủy quái?”

“Đúng vậy, xảy ra chuyện thủy quái tấn công cư dân phụ cận, tạo thành sự kiện ác tính hơn một ngàn người tử vong làm kinh động đến Long Kiến Nữ Vương, sau đó ngài liền hạ lệnh sơ tán toàn bộ.” Người dẫn đường nói.

Tề Nhạc Nhân thấp giọng hỏi Ninh Chu: “Thủy quái trông như thế nào?”

Ninh Chu nghĩ nghĩ: “Hình thù kỳ lạ.”

Nói vậy tương đương như chưa nói. Tề Nhạc Nhân hoang mang chớp chớp mắt, tưởng tượng thủy quái cũng là một loại quái vật, đương nhiên lớn lên hình dạng gì cũng có, có loại lớn lên nghiêm túc, có lớn lên tùy tiện, dù sao đều là quái vật.

“Thủy quái này đều là ác ma? Hay là yêu ma?” Tề Nhạc Nhân lại hỏi.

Tuy tên gọi ác ma và yêu ma gần gần giống nhau nhưng vẫn có sự khác biệt rõ ràng, ác ma cấp cao có lý trí và bề ngoài nhân loại, nhưng yêu ma dù cường đại cỡ nào thì bề ngoài của chúng vẫn không phải nhân loại, hơn nữa không có lý trí hay năng lực tư duy bình thường.

Người dẫn đường lắc đầu nói: “Chúng tôi cũng không rõ lắm, thủy quái chỉ xuất hiện đúng một lần rồi biến mất, có thể là Long Kiến Nữ Vương ra tay tiêu diệt nó.”

“Vậy không cần thiết phải di dời.” Ninh Chu nói đúng trọng tâm.

“Nói cũng đúng.” Người dẫn đường cười khổ: “Loại sự tình cơ mật này, chúng tôi không có tư cách biết nội tình.”

“Khải Tát Lâm phu nhân nói từng nhìn thấy A Tây ở nơi này, cụ thể là ở đâu?” Tề Nhạc Nhân hỏi.

“Chính là vùng này, xin hãy đi theo tôi.” Người dẫn đường chỉ vào một tòa cung điện chiếm gần hết diện tích hồ nước, mang theo hai người họ đi về phía đó.

Ngầm Kiến thành hầu như không có nguồn sáng từ ánh mặt trời, sinh vật nơi này tự sản sinh ra biện pháp chiếu sáng, vô luận là nhân loại hay là ác ma đều sẽ dùng thức ăn tăng cường tầm nhìn ban đêm; hơn nữa khắp nơi đều là nấm và thảm thực vật phát ra ánh huỳnh quang, dần dần nhu cầu về ánh sáng của con người nơi này giảm đi trên diện rộng. Nếu đột nhiên trở lại thế giới trên mặt đất chỉ sợ không thích ứng được bởi vì ánh sáng quá mạnh.

Sau khi phá xác thị lực Tề Nhạc Nhân tăng lên đáng kể, hơn nữa ăn quá nhiều thức ăn do Celia kiến nghị; hiện tại cũng không ngại hành tẩu dưới ánh sáng mỏng manh tại thế giới ngầm, nhưng ngẫu nhiên sẽ bị lảo đảo bởi vì không cẩn thận vướng phải mặt đất gập ghềnh —— Dù sao ở Thế Giới Ác Mộng không có công trình xây dựng nào có nền móng tốt như vậy, ngoại trừ Vùng đất Hoàng Hôn ra, căn bản không có mấy chỗ san bằng đường xi măng hay đường nhựa.

Ninh Chu đi chậm nửa bước so với cậu, sự thực chứng minh điều đó rất quan trọng, bởi vì Tề Nhạc Nhân mà lảo đảo một cái, phản ứng của hắn cực nhanh, lập tức đỡ lấy người.

Hắn sẽ không nói mấy lời đại loại như ‘tôi đỡ cậu đi’ nhưng trên thực tế hắn chính là làm như vậy.



Lúc người dẫn đường quay đầu lại muốn nói chuyện, vừa há miệng liền nhìn thấy cảnh hai người tay nắm tay, lời muốn nói nghẹn thành tiếng ho khan.

Ninh Chu sắc mặt vô cảm, tựa như hai người đàn ông nắm tay nhau là chuyện bình thường. Tề Nhạc Nhân giả vờ ngắm phong cảnh: “Phong cảnh nơi này thật sự không tồi, nếu rảnh thì tới đây đi dạo cũng tốt.”

Ninh Chu đáp lại cậu: “Ừm.”

Người dẫn đường không hiểu một nơi có thủy quái và người thường xuyên bị mất tích có gì đáng để hẹn hò.... Đoạn đường này hắn cố tỏ ra kiên cường chống đỡ sự xấu hổ, nở nụ cười lịch sự nói: “Đúng vậy, bất quá phải chú ý an toàn.”

Tề Nhạc Nhân nhận thấy ở phương diện nào đó Ninh Chu thập phần ngại ngùng, nhưng ở phương diện khác lại thập phần ‘thản nhiên’. Ví như hắn cảm thấy nếu như đã đính hôn thì hai người có thể nắm tay, hắn sẽ không để ý trong trường hợp nào, cũng không cảm thấy ngại ngùng khi bị người bắt gặp.

Nhưng đồng thời, hắn cũng nhận định trước khi kết hôn thì không thể làm những việc gì, nếu chưa kết hôn thì không thể trông cậy vào.

Một bên Tề Nhạc Nhân giống như thiếu niên hoài xuân bị hormone ảnh hưởng làm cho nhộn nhạo, một bên cảm thấy mình còn ngây thơ hơn Ninh Chu; thật là một người có ý nghĩ dơ bẩn, vừa mới biết yêu liền bắt đầu mặc sức tưởng tượng cuộc sống về sau.

Giờ khắc này tâm tình Tề Nhạc Nhân vô cùng lạc quan, hơn nữa tự tin cảm thấy chính mình hẳn là có thể đẩy ngã Ninh Chu. Dù sao Ninh Chu ngây thơ như vậy, cậu không dạy dỗ thì là ai? Bất quá không thể gấp gáp, vạn nhất dọa Ninh Chu sợ hãi thì không tốt, vẫn nên dạy lại từ đầu đi. Ví như tìm được cơ hội, thời gian thích hợp, địa điểm thích hợp với bầu không khí thích hợp, nên tập cách hôn môi trước?

Nội tâm có chút kích động, có chút chờ mong lại có chút ngượng ngùng, Tề Nhạc Nhân không khỏi lộ ra tươi cười vui sướng.

Người dẫn đường: Không biết tại sao cảm thấy chính mình có chút chướng mắt, nên nhanh tránh ra thì hơn..

Sau khi đưa hai người đến nơi, người dẫn đường còn có nhiệm vụ khác liền rời đi, chỉ còn lại Tề Nhạc Nhân và Ninh Chu chậm rãi hành tẩu trong cung điện phế tích.

Kiến trúc xung quanh quả thực đã bị hư hại nghiêm trọng, nhưng có thể mơ hồ nhìn ra phong cách khác hẳn người thường. Chẳng hạn như cung điện giống như một ngôi đền Hy Lạp trước mắt, chỉ còn lại mấy cây cột gãy đổ ngoài hành lang; cây cột hoàn chỉnh có độ cao hơn 40 mét, nhìn từ xa trông rất lớn, nhưng khi đến gần mỗi cây cột phải cần bảy tám người mới ôm hết được. Đứng dưới cột đá nhìn lên, độ cao đáng kinh ngạc này khiến người ta sinh lòng kính sợ. Do nền móng cung điện thấp và nước hồ dâng lên nên hiện giờ chỉnh thể cung điện bị nghiêng, một nửa ở phía bắc bị nước hồ bao phủ, hơi nghiêng vào trong nước, còn một phần phía nam chưa bị hồ nước nuốt chửng.

“Kiến trúc ở Ma giới thông thường cao lớn hơn so với nhân gian giới.” Ninh Chu nói.

“Tại sao?” Tề Nhạc Nhân hỏi.

Ninh Chu nhìn những cây cột còn nguyên vẹn hoặc đã bị hư hại trước mặt, chậm rãi nói: “Bởi vì có rất nhiều ác ma không thích duy trì hình dạng con người.”

Tề Nhạc Nhân lập tức nhớ tới hắc long khổng lồ trong hỏa hồ ở luyện ngục, lấy hình thể của nó đúng là chỉ có thể hoạt động tại tòa kiến trúc khổng lồ này. Không biết ác ma hình rồng có sở thích gì đặc biệt không, chẳng hạn như cất giữ bảo vật dưới đống tiền vàng gì gì đó...

“Ở đây có dấu vết đánh nhau.” Giọng Ninh Chu vang lên làm Tề Nhạc Nhân bừng tỉnh khỏi mạch suy nghĩ.

Tề Nhạc Nhân vội vàng lấy lại tinh thần cẩn thận quan sát. Bị tự nhiên quật đổ cùng với bị phá hỏng do chiến đấu hoàn toàn khác nhau, kinh nghiệm Tề Nhạc Nhân không đủ, nhưng Ninh Chu liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra, thậm chí trong đầu có thể mường tượng một số chi tiết đánh nhau. Ví như cây cột trước mắt bị người đánh trúng đứt đoạn trong lúc đánh nhau, trên mặt đất còn sót lại vết máu do trầy da nghiêm trọng lưu lại khi bị đánh bay rơi xuống đất.

“Là hai vị cao thủ, ít nhất đều phá xác.” Ninh Chu nói.

“Trong ấn tượng của tôi, tuy rằng tử duệ của Khải Tát Lâm phu nhân có giết chóc chi chủng nhưng thực lực vẫn vậy.” Tề Nhạc Nhân nhớ lại.

“Có người!” Ninh Chu kéo Tề Nhạc Nhân qua một bên, tránh đằng sau cột đá.

Cả hai đều im lặng, điều chỉnh hơi thở và nhịp tim.



Xa xa truyền đến tiếng bước chân của một đám người, còn có tiếng vải dệt cọ trên mặt đất, thậm chí còn có ánh sáng.

Một đội ngũ thần bí đi tới đại điện này, trong tay bọn họ cầm đèn đầu lâu, trên người khoác áo choàng dày nặng, đội mũ trùm kín mặt. Nhóm người cúi đầu thấp giọng lẩm nhẩm mấy lời gì đó giống như niệm chú văn, thời điểm chăm chú lắng nghe làm người ta nhập thần giống như bị thôi miên.

Tề Nhạc Nhân nhéo đùi mình một cái, Ninh Chu lo lắng nhìn cậu, Tề Nhạc Nhân chỉ chỉ môi, rồi chỉ vào đám người mặc áo choàng thần bí, ý bảo cẩn thận chú ngữ của họ. Thấy bộ dáng Ninh Chu không bị ảnh hưởng, Tề Nhạc Nhân mới thoáng yên tâm.

Đứng đầu đội ngũ đều là người khoác áo choàng cầm theo đèn đầu lâu, nhưng đội ngũ phía sau lại là một đám nhân loại quần áo rách nát tả tơi. Bọn họ nhắm mắt lại, trên mặt ai cũng lộ ra thần sắc vừa say mê vừa hoảng sợ; mặt mang theo nụ cười quỷ dị, giống như một đàn cừu dịu ngoan, dưới sự dẫn đường của người mặc áo choàng tiến về phía trước.

Tề Nhạc Nhân lập tức cảm thấy không ổn, người mặc áo choàng này đang muốn làm gì?

Ninh Chu sờ sờ cằm, mắt nhìn chăm chăm vào một người trong đám người đi đằng trước. Thoạt nhìn người kia rất giống những người xung quanh, tay không tấc sắt, khuôn mặt mang theo nụ cười đi về phía trước; nhưng ngay lúc Ninh Chu nhìn về phía hắn, hắn cũng đồng thời quay đầu nhìn lại, rất có hứng thú nhếch miệng cười với Ninh Chu, sau đó tiếp tục đi về phía trước trước khi người mặc áo choàng phát hiện.

Phía trước không có đường, phía bắc tòa cung điện này đã bị một hồ nước ngầm bao phủ, đi về phía trước nữa cũng chỉ có tảo huỳnh quang ngập trong hồ nước. Nhưng nhóm người này tựa hồ không nhìn thấy con đường, cầm theo đèn đầu lâu mơ hồ lẩm nhẩm chú ngữ, đi về phía hồ bên kia.

Bọn họ càng đến gần, ánh huỳnh quang trên mặt hồ càng lúc càng tỏa sáng, từng chút ánh sáng nho nhỏ ban đầu dần dần hội tụ thành một màu xanh chói mắt, khiến người ta khó mà mở nổi mắt!

Trong không trung vang lên một giọng nói kỳ lạ, khó miêu tả đó là chú ngữ hay là tiếng ca; dường như là một tín đồ thành kính cầu nguyện, lại tựa như tiếng rên rỉ tuyệt vọng trước khi chết, chỉ mới nghe qua thôi cũng đủ khiến người ta rùng mình. Trong hư không phảng phất có một tròng mắt thật lớn nhìn chăm chú mỗi một người trên mảnh đất này, bao gồm cả hai người đang ẩn nấp sau cột đá.

Tề Nhạc Nhân mở to hai mắt nhìn, tim đập thình thịch, toàn thân giống như bị trúng thuật hóa đá, không thể cử động.

Trong âm thanh quái dị, nhóm người mặc áo choàng thần bí tiến vào luồng ánh sáng xanh, nhanh chóng bị ánh sáng nuốt chửng.

Ánh sáng xanh dần dần nhạt đi, thực vật huỳnh quang trên mặt hồ lần nữa ảm đạm, chỉ là trong cung điện rốt cuộc không còn nhìn thấy bóng đám người mặc áo choàng và nhân loại nữa, mọi thứ quy về yên tĩnh, vừa hoang đường vừa đáng sợ.

“Đó…rốt cuộc là cái gì?” Tề Nhạc Nhân tỉnh lại từ cơn hoảng sợ, lòng còn sợ hãi nhích lại gần Ninh Chu.

“Hiến tế tà giáo.” Kinh nghiệm Ninh Chu phong phú hơn cậu, cho nên không khó đoán đám người này muốn làm gì. Hắn để ý đến người vừa rồi mỉm cười với hắn trong đám người hơn, hiển nhiên người kia đã nhận ra hai người họ nấp sau cột đá, nhưng không vạch trần sự tồn tại của họ. Không biết hắn ta xuất phát từ mục đích gì và sắm vai nhân vật nào trong tế phẩm hiến tế tà giáo.

“Bọn họ đi đâu rồi?” Tề Nhạc Nhân lại hỏi.

“Hẳn là tiến vào nửa lĩnh vực cố định, cậu có thể hiểu rằng các thành viên Sát Lục Mật Hội tiến vào kết giới nửa lĩnh vực thực hiện nghi thức bí mật.” Ninh Chu nói.

Tề Nhạc Nhân bừng tỉnh, nhiệm vụ Sát Lục Mật Hội trước đó cũng xảy ra tình huống tương tự như thế này, chỉ là nhóm người này càng thêm quỷ dị, không biết có địa vị gì.

“Nhóm người này muốn hiến tế ác ma nào?” Tề Nhạc Nhân hỏi.

“Không xác định.” Ninh Chu lắc lắc đầu.

Thật sự có quá nhiều ác ma, hơn nữa nơi này là Ngầm Kiến thành, bên cạnh tín ngưỡng ác ma thì tín ngưỡng yêu ma vô cùng nhiều, tình huống phức tạp hơn bất cứ nơi nào khác. Bất quá chú văn nhóm người này lẩm nhẩm có chút quen thuộc, giống với đám tín đồ Lý Tưởng Quốc mà Ninh Chu đã từng xử lý —— cũng tức là tín đồ của Ma Vương Quyền lực.

“Nắm chặt thời gian trở về tìm Celia, xem thử có biện pháp nào trà trộn vào không, nếu trì hoãn quá lâu nhóm người này sẽ gặp nguy hiểm.” Ninh Chu nói.

***

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook