Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng
Chương 196: Truyền Thừa Của Nữ Vương [23]
Bạc Mộ Băng Luân
11/10/2023
chương 196:
Nhìn thi thể treo trước mặt, Tề Nhạc Nhân không khỏi tưởng tượng ra tình hình khe đất trước Thánh Hỏa.
“Ngươi... có thể chiến đấu được không?” Tề Nhạc Nhân hỏi tiểu nữ vương.
Tiểu nữ vương trợn trắng mắt, thản nhiên nói: “Không thể, dù sao ta cũng sẽ không chết.”
Tề Nhạc Nhân không ôm chút hy vọng nào liếc mắt nhìn A Á một cái, A Á hổ thẹn cúi đầu: “Tôi...tôi...tôi chỉ học giới luật, mấy cái tri thức còn chưa học tới.”
Cho nên lần này cậu lại làm lá chắn thịt và chơi hệ tấn công sao? Tề Nhạc Nhân cảm thấy thật tuyệt vọng, ở nhiệm vụ trước đó không lâu cậu vừa mới ‘phá xác’ lĩnh ngộ được một tia căn nguyên lực lượng, ngay cả nửa lĩnh vực cũng chưa đạt tới; làm sao có thể sống sót tại nhiệm vụ ‘lĩnh vực đầy đất, nửa lĩnh vực không bằng cẩu’ này? Còn phải hoàn thành nhiệm vụ gần như không có khả năng hoàn thành.
Nếu không phải có [Tiên Tri Chi Tâm], hiện tại cậu thật sự muốn nằm xuống nhận thua. Phải biết rằng nhiệm vụ này đề cập tới Ma Vương Quyền lực, Ma Vương Giết chóc và Long Kiến Nữ Vương, bây giờ đã biết có ba nhân vật trong cấp bậc lĩnh vực, không biết còn bao nhiêu cao thủ nữa trộn lẫn vào đây.
“Hiện tại, về cơ bản có thể xác định thuộc hạ của Ma Vương Giết chóc trà trộn vào đám người được đề cử lần này; còn nhóm trinh nữ Thánh Hỏa phản bội Long Kiến Nữ Vương đang cử hành nghi thức, chuẩn bị dập tắt Thánh Hỏa triệu hoán Lý Tưởng Quốc.” Tề Nhạc Nhân phân tích thế cục hiện tại: “Bọn họ giết chóc bốn phía là vì hoàn thành nghi thức...”
“Không chỉ nghi thức, còn là vì dập tắt Thánh Hỏa, muốn dập tắt Thánh Hỏa cần rất nhiều máu người.” Tiểu nữ vương nói.
“Thì ra là thế.” Tề Nhạc Nhân suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Thông qua phương pháp gì để xác định người thừa kế của Long Kiến Nữ Vương?”
Tiểu nữ vương cười nhạt: “Rất đơn giản, ta sẽ nhỏ một giọt máu lên trán người đề cử mà ta vừa ý, các nàng dùng thời gian nhanh nhất chạy đến khe đất Thánh Hỏa, cùng nhảy xuống Thánh Hỏa, người cuối cùng được Thánh Hỏa thừa nhận, chính là tân Long Kiến Nữ Vương.”
Tề Nhạc Nhân nhìn nhìn vầng trán của A Á, trên đó chưa có vết máu.
Hệ thống nhắc nhở chỉ còn 34 người còn sống.
“Đừng gấp, hiện tại chưa phải lúc, được ta thừa nhận quá sớm cũng không phải chuyện gì tốt. Bởi vì một khi điểm máu, tất cả người được đề cử đều biết vị trí của ngươi, bọn họ sẽ không vỗ tay chúc mừng ngươi thắng lợi đâu.” Tiểu nữ vương nói.
Bởi vì nản lòng thoái chí, vốn dĩ nàng đã định từ bỏ, nhưng sự xuất hiện của A Á khiến lòng nàng dao động, quyết định tin tưởng một lần nữa.
“Để tôi ngẫm lại... ngẫm lại..” Tề Nhạc Nhân đau đầu mà tự hỏi. Hiện tại phụ cận khe đất Thánh Hỏa rất có thể bị các trinh nữ Thánh Hỏa vây kín, bọn họ vừa muốn dập tắt Thánh Hỏa vừa muốn cử hành nghi thức, chỉ sợ số người không ít. Muốn thiếu nữ nhân loại trước mắt bao người tay không tấc sắt vượt qua phòng tuyến nhảy xuống khe đất Thánh Hỏa, độ khó này xấp xỉ với lúc cậu một mình đấu với con Leviathan.
“Chờ lát nữa đừng tùy tiện động thủ, chúng ta tìm một cơ hội, tốt nhất…” Tần Nhạc Nhân vuốt ve chủy thủ trong tay, sâu kín nhìn con đường mịt mờ sương mù phía trước.
Cậu có dự cảm, một trận chiến ác liệt đang chờ mình.
______
Trong tiếng Thánh Hỏa lách cách thiêu đốt, một đàn bướm lửa từ sâu trong khe đất bay ra, chúng nó không ngừng thay đổi hình dạng đôi cánh, một đoàn tụ lại thành một quả cầu lửa.
Trên mặt đất có một đạo vết nứt sâu hoắm, cái lạch trời này phảng phất như thượng đế cầm lợi kiếm trong tay trảm mặt đất thành hai nửa, hình thành một liệt cốc khổng lồ. Mà dưới liệt cốc đó, chính là trung tâm của Ngầm Kiến thành —— Thánh Hỏa.
Thánh Hỏa giống như trái tim của lĩnh vực này, một khắc khi nó ngừng thiêu đốt, lĩnh vực này cũng sẽ lụi tàn.
Trên liệt cốc, một đám trinh nữ Thánh Hỏa quỳ gối niệm tụng một cách đều nhịp trước tế đàn được xây bằng thi thể; trong khi một nhóm trinh nữ Thánh Hỏa khác im lặng làm đồ tể, cắt đứt yết hầu các thiếu nữ hơi thở thoi thóp, đổ máu các nàng vào một ao máu khổng lồ.
Giờ khắc này, ao máu không ngừng đảo quanh tứ phía, theo dòng máu tràn ra, từng đàn bướm đỏ sậm từ dưới khe đất bay ra, giống như điệu múa rực cháy.
Màn sương đen bám trên thi thể tế đàn ngày càng dày đặc, có thể mơ hồ nhìn thấy thân hình quái vật mấp máy trong màn sương đen; nhưng mỗi khi đàn bướm Thánh Hỏa bay qua sương đen, sương mù dày đặc sẽ tản đi một ít.
Sophia tư tế bịt hai mắt, một tay che ngực, dùng giọng điệu vừa thành kính vừa say mê lẩm bẩm nói: “Tiếp tục khuấy động đi, tiếp tục hiến tế đi, Thánh Hỏa không tắt, Thần quốc sẽ không buông xuống!”
Nhóm trinh nữ đồ tể đều co rúm lại, một số người trong các nàng không phải tín đồ Lý Tưởng Quốc, chỉ là bị dâm uy của Sophia uy hiếp ép buộc, không thể không làm việc cho ả.
Như cảm nhận được sự sợ hãi của đám trinh nữ này, Sophia nở một nụ cười thánh khiết như thiên sứ: “Đừng sợ hãi, cũng không cần sợ hãi, Thần quốc buông xuống là vì nghênh đón các ngươi, kêu gọi các ngươi vứt bỏ trần thế ô uế bẩn thỉu, bước vào thần quyến Lý Tưởng Quốc.”
Mặt đất dưới chân bắt đầu rung chuyển, Sophia ôm ngực, mặc sức tưởng tượng thịnh cảnh sau khi bước vào Lý Tưởng Quốc, không nhịn được tụng kinh cầu nguyện: “Thần vương làm đại địa sụp xuống, bầu trời tự mình sụp đổ, dưới màn sương đen ta quỳ xuống chực chờ bên dòng máu tươi dâng lên tế phẩm kính tặng Thần quốc, cầu xin cánh cửa Lý Tưởng Quốc mở rộng vì ta! Thần vương ơi, nhóm trinh nữ Ngầm Kiến thành đều đang đợi ngài! Ca ngợi ngài! Cung phụng ngài! Buông xuống đi! Mang chúng ta đến thế giới mới!”
Một tiếng bước chân đánh gãy niềm say mê của ả, Sophia quay đầu “nhìn” người đang đến, hai người cách nhau hơn mười mét, xung quanh đầy đất toàn là vết máu cạn khô.
Hồi lâu Sophia khẽ mỉm cười hỏi người tới: “Susan đâu?”
Người tới không trả lời, mà bước tới phía trước.
“Đứng lại.” Sophia thu hồi nụ cười, lạnh lùng nói.
Người tới mắt điếc tai ngơ, một chân đạp lên vũng máu, dường như không có việc gì mà tiếp tục đi.
Trong lòng Sophia xuất hiện một dự cảm không lành, ả cầm lấy mặt trang sức hình tròng mắt treo trước ngực, đột nhiên dưới chân ả hiện lên một vầng sáng màu trắng bạc, tạo thành một vòng sáng cực lớn, ngăn cách toàn bộ người trên tế đàn.
Sophia đứng sau quầng sáng, vuốt ve mặt trang sức hình tròng mắt, cảm giác an toàn trước sức mạnh tuyệt đối làm ả thả lỏng —— Dù sao đi nữa đây cũng là món quà mà Ma Vương Quyền Lực ban cho ả, trong ba vị trinh nữ Thánh Hỏa nhận được món quà, chỉ có ả là có được sức mạnh cường đại nhất.
Người tới cũng chính là A Hi, nàng ta đứng trước quầng sáng, thanh đoản đao trong tay xẹt qua, dấy lên một tầng gợn sóng trên quầng sáng kết giới.
Sophia bĩu môi: “Đừng tốn công nữa, đây là kết giới nửa lĩnh vực, tượng trưng cho sự kiên cố không gì phá vỡ, chỉ có tròng mắt này mới có thể cởi bỏ nó.”
Nói xong Sophia tư tế nhấc chiếc vòng cổ treo trước ngực lên, giọng điệu hiểu rõ tất cả nói: “Ngô vương đã sớm nhắc nhở ta, nói phải đề phòng chó săn của Ma Vương Giết chóc, ngươi cho rằng nghi thức quan trọng như vậy, ta một chút cũng không phòng bị gì sao?”
A Hi nhíu mày, chung quanh đều là máu tươi làm thân thể hắn không đè ép được sức mạnh giết chóc, Ma Vương Giết chóc ẩn nấp trong thân thể hắn nóng lòng muốn ra ngoài đại khai sát giới, nhưng hắn không muốn mình chỉ là một con chó biết nghe lời chủ.
Cục diện lâm vào thế giằng co, càng nhiều máu rơi vào trong khe đất, bắn ra một quả cầu lửa lớn hình con bướm. Thánh Hỏa vốn mỏng manh, nếu cứ tiếp tục như vậy, nó không thể ngăn chặn sức mạnh quyền lực ngày càng cường đại, phía trên núi xác Lý Tưởng Quốc sắp buông xuống!
Đúng lúc này, một vật thể hình tròn đột nhiên lăng không bay tới, nó giống như điên cuồng nhảy nhót lung tung bay qua đỉnh đầu A Hi, sau đó xuyên qua vầng sáng kết giới như chỗ không người.
Đó thế nhưng lại là một tròng mắt!
Tròng mắt tiếp tục ục ục lăn về phía trước, lăn vào trong màn sương đen bám trên thi thể tế đàn, sau đó lăn vào khe đất Thánh Hỏa.
Không khí trong phút chốc tĩnh mịch, vầng sáng kia tựa như bị một bàn tay vô hình phá hủy, giữa hai vị trinh nữ Thánh Hỏa đang giằng co không còn lá chắn nào ngăn cách nữa! Kết giới thế nhưng biến mất!
Đôi mắt A Hi sau tấm vải đen liếc nhìn về hướng vật bị ném tới, ẩn sau đống kiến trúc bị hư hỏng, chỉ là lúc này “nhìn lại” nơi đó không có gì cả.
Sophia khẽ hừ một tiếng, rút ra một cây roi dài từ trong bao da buộc ở đùi, trong tiếng sấm rền, ả hung hăng quất roi chứa sức mạnh lôi điện về phía A Hi.
Roi dài tuôn ra từng đợt tia lửa điện dữ tợn trong không trung, nhưng ngay lúc roi đánh vào người A Hi, hắn đột nhiên biến mất!
Cảm giác thất bại làm Sophia biết có chuyện không ổn, ả lập tức lùi lại phía sau vài bước, hét lên: “Mau! Tiếp tục nghi thức! Không được ngừng!”
Vừa dứt lời, một bóng đen khó lòng phòng bị xuất hiện sau lưng ả, một chân đá Sophia bay ra ngoài, ả nặng nề ngã xuống trước thi thể tế đàn, tròng mắt treo trước ngực vỡ làm hai.
Đúng lúc này, đột nhiên sinh ra dị biến!
Một nhãn cầu từ từ nhô lên phía trên tế đàn, mặt trang sức hình tròng mắt trước ngực Sophia trở nên to lớn; theo tròng mắt dâng lên, làn sương đen bao phủ trên tế đàn ngày càng nhạt dần, quái vật ngủ đông trong lớp sương mù cũng lộ ra bộ dáng dữ tợn của nó —— Giống như một con sâu mềm khổng lồ quấn vào nhau, trên mỗi xúc tua mọc đầy bướu thịt với tròng mắt hình thù kỳ quái làm người buồn nôn; dưới cuối xúc sao có một hàng răng dài tinh mịn tham lam cắn nuốt thi thể xây nên tế đàn!
Sophia bị A Hi đánh bay ra ngoài vừa lúc ngã xuống bên cạnh tế đàn, còn chưa kịp đứng dậy đã bị hai chiếc xúc tua khổng lồ quấn lấy cổ. Ả muốn hét lên, nhưng một chiếc xúc tua khủng bố ngay lập tức đâm vào khoang miệng đang há ra của ả, dọc theo thực quản yếu ớt luồn xuống giữa dạ dày rồi đột nhiên đâm ra khỏi bụng ả. Máu tươi nóng bỏng phun tung tóe nhuộm đỏ quần áo Sophia, như thể cảm nhận được sức mạnh đến từ nơi đó, quái vật cuồng bạo càng thêm tàn sát bừa bãi, bắt đầu truy đuổi nhóm trinh nữ Thánh Hỏa chạy trốn tứ tán.
Trong tiếng hét thảm thiết chói tai cùng tiếng kêu khóc ngập trời ai oán, tròng mắt khổng lồ hiện lên phía trên tế đàn tản ra ánh sáng đỏ rực. Vô số nam nữ già trẻ nỉ non chú ngữ tràn ngập một mảnh không gian, nhóm trinh nữ Thánh Hỏa chạy trốn thất hồn lạc phách chợt dừng bước chân, tùy ý để quái vật giết chóc cắn nuốt các nàng.
A Hi đứng trong mảnh địa ngục trần gian, ngẩng đầu nhìn con quái vật ngày càng cuồng bạo, trên khuôn mặt vốn dĩ vô cảm hiện lên một nụ cười lạnh —— Ý chí của Ma Vương Giết chóc lần nữa tiếp quản thân thể này.
“Đã nhiều năm trôi qua, ngươi vẫn mang dáng vẻ như quỷ thế này.” Ma Vương Giết chóc cười lạnh, liếm liếm đôi môi khô khốc: “Bất quá... có mùi vị ngon hơn trước.”
Ý chí của Ma Vương Quyền lực không thể xuyên qua tầng bảo vệ của Thánh Hỏa mà buông xuống khu vực trung tâm Ngầm Kiến thành, điều này khiến cuộc đối thoại một chiều mất đi sự thú vị; nhưng Ma Vương Giết chóc không thèm để ý, ngược lại đối với hắn đây là chuyện tốt. Nếu Ma Vương Quyền lực thực sự buông xuống chỗ này, một hóa thân thực lực chỉ miễn cưỡng đạt đến trình độ nửa lĩnh vực, tuyệt đối không phải là đối thủ của Ma Vương Quyền lực.
Bất kỳ đối thủ nửa lĩnh vực nào, hắn cũng đủ đánh bại.
Nhưng dù vậy, phải đối phó với con quái vật ghê tởm này cũng đủ rồi —— miễn là chủ nhân nó không tới.
Nhóm trinh nữ Thánh Hỏa lần lượt bị nuốt chửng. Có bị cắn thành từng mảnh, có thân hình bị xé nát rồi ném vào khe đất Thánh Hỏa, bay ra từng tảng lớn đàn bướm rực lửa, đàn bướm rực lửa này nhẹ nhàng bay múa trên một mảnh huyết tinh, cùng soạn nên khúc nhạc xinh đẹp mà tàn khốc.
Ngay tại thời không hỗn loạn và đình trệ, tròng mắt lúc trước phá vỡ kết giới đột nhiên bay về một hướng, tỏa ra một vầng sáng.
Thánh quang từ trên trời giáng xuống giống như ngọn lửa xuyên qua bóng tối, xé rách một khe hở tại mảnh đất ác ma này.
Ngay tại kẽ hở thời gian, một vị thánh thiên sứ đã buông xuống nơi đây, phía sau cậu là ánh hoàng hôn cùng một biển hoa màu trắng trải dài vô tận, dưới ảnh ngược hoàng hôn thiên quốc càng làm nổi bật sự tàn khốc nơi mảnh đất tràn ngập máu tươi này.
Ma Vương Giết chóc ngẩn ngơ “nhìn” cậu, nụ cười lạnh bên khóe môi dần biến mất, linh hồn vốn yên lặng ở sâu trong thân thể đột nhiên sống lại. Hắn bất chấp tất cả đẩy ý thức Ma Vương Giết chóc ra ngoài, lần nữa đoạt lại quyền khống chế thân thể.
“Là anh….” A Hi lẩm bẩm, tháo khăn bịt mắt xuống. Theo hành động của hắn bề ngoài của hắn cũng theo đó mà thay đổi, từ một thiếu nữ nhân loại bình thường biến thành một nam tính nhân loại trẻ tuổi.
Hắn chợt cười, đôi mắt thấm đẫm lệ quang.
Hắn đeo lên mặt chiếc mặt nạ mình từng bẻ gãy rồi cẩn thận sửa lại, ngóng nhìn người xa lạ quá đỗi quen thuộc bao phủ trong thánh quang, dịu dàng hỏi: “Đã lâu không gặp, Hồng.”
***
Nhìn thi thể treo trước mặt, Tề Nhạc Nhân không khỏi tưởng tượng ra tình hình khe đất trước Thánh Hỏa.
“Ngươi... có thể chiến đấu được không?” Tề Nhạc Nhân hỏi tiểu nữ vương.
Tiểu nữ vương trợn trắng mắt, thản nhiên nói: “Không thể, dù sao ta cũng sẽ không chết.”
Tề Nhạc Nhân không ôm chút hy vọng nào liếc mắt nhìn A Á một cái, A Á hổ thẹn cúi đầu: “Tôi...tôi...tôi chỉ học giới luật, mấy cái tri thức còn chưa học tới.”
Cho nên lần này cậu lại làm lá chắn thịt và chơi hệ tấn công sao? Tề Nhạc Nhân cảm thấy thật tuyệt vọng, ở nhiệm vụ trước đó không lâu cậu vừa mới ‘phá xác’ lĩnh ngộ được một tia căn nguyên lực lượng, ngay cả nửa lĩnh vực cũng chưa đạt tới; làm sao có thể sống sót tại nhiệm vụ ‘lĩnh vực đầy đất, nửa lĩnh vực không bằng cẩu’ này? Còn phải hoàn thành nhiệm vụ gần như không có khả năng hoàn thành.
Nếu không phải có [Tiên Tri Chi Tâm], hiện tại cậu thật sự muốn nằm xuống nhận thua. Phải biết rằng nhiệm vụ này đề cập tới Ma Vương Quyền lực, Ma Vương Giết chóc và Long Kiến Nữ Vương, bây giờ đã biết có ba nhân vật trong cấp bậc lĩnh vực, không biết còn bao nhiêu cao thủ nữa trộn lẫn vào đây.
“Hiện tại, về cơ bản có thể xác định thuộc hạ của Ma Vương Giết chóc trà trộn vào đám người được đề cử lần này; còn nhóm trinh nữ Thánh Hỏa phản bội Long Kiến Nữ Vương đang cử hành nghi thức, chuẩn bị dập tắt Thánh Hỏa triệu hoán Lý Tưởng Quốc.” Tề Nhạc Nhân phân tích thế cục hiện tại: “Bọn họ giết chóc bốn phía là vì hoàn thành nghi thức...”
“Không chỉ nghi thức, còn là vì dập tắt Thánh Hỏa, muốn dập tắt Thánh Hỏa cần rất nhiều máu người.” Tiểu nữ vương nói.
“Thì ra là thế.” Tề Nhạc Nhân suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Thông qua phương pháp gì để xác định người thừa kế của Long Kiến Nữ Vương?”
Tiểu nữ vương cười nhạt: “Rất đơn giản, ta sẽ nhỏ một giọt máu lên trán người đề cử mà ta vừa ý, các nàng dùng thời gian nhanh nhất chạy đến khe đất Thánh Hỏa, cùng nhảy xuống Thánh Hỏa, người cuối cùng được Thánh Hỏa thừa nhận, chính là tân Long Kiến Nữ Vương.”
Tề Nhạc Nhân nhìn nhìn vầng trán của A Á, trên đó chưa có vết máu.
Hệ thống nhắc nhở chỉ còn 34 người còn sống.
“Đừng gấp, hiện tại chưa phải lúc, được ta thừa nhận quá sớm cũng không phải chuyện gì tốt. Bởi vì một khi điểm máu, tất cả người được đề cử đều biết vị trí của ngươi, bọn họ sẽ không vỗ tay chúc mừng ngươi thắng lợi đâu.” Tiểu nữ vương nói.
Bởi vì nản lòng thoái chí, vốn dĩ nàng đã định từ bỏ, nhưng sự xuất hiện của A Á khiến lòng nàng dao động, quyết định tin tưởng một lần nữa.
“Để tôi ngẫm lại... ngẫm lại..” Tề Nhạc Nhân đau đầu mà tự hỏi. Hiện tại phụ cận khe đất Thánh Hỏa rất có thể bị các trinh nữ Thánh Hỏa vây kín, bọn họ vừa muốn dập tắt Thánh Hỏa vừa muốn cử hành nghi thức, chỉ sợ số người không ít. Muốn thiếu nữ nhân loại trước mắt bao người tay không tấc sắt vượt qua phòng tuyến nhảy xuống khe đất Thánh Hỏa, độ khó này xấp xỉ với lúc cậu một mình đấu với con Leviathan.
“Chờ lát nữa đừng tùy tiện động thủ, chúng ta tìm một cơ hội, tốt nhất…” Tần Nhạc Nhân vuốt ve chủy thủ trong tay, sâu kín nhìn con đường mịt mờ sương mù phía trước.
Cậu có dự cảm, một trận chiến ác liệt đang chờ mình.
______
Trong tiếng Thánh Hỏa lách cách thiêu đốt, một đàn bướm lửa từ sâu trong khe đất bay ra, chúng nó không ngừng thay đổi hình dạng đôi cánh, một đoàn tụ lại thành một quả cầu lửa.
Trên mặt đất có một đạo vết nứt sâu hoắm, cái lạch trời này phảng phất như thượng đế cầm lợi kiếm trong tay trảm mặt đất thành hai nửa, hình thành một liệt cốc khổng lồ. Mà dưới liệt cốc đó, chính là trung tâm của Ngầm Kiến thành —— Thánh Hỏa.
Thánh Hỏa giống như trái tim của lĩnh vực này, một khắc khi nó ngừng thiêu đốt, lĩnh vực này cũng sẽ lụi tàn.
Trên liệt cốc, một đám trinh nữ Thánh Hỏa quỳ gối niệm tụng một cách đều nhịp trước tế đàn được xây bằng thi thể; trong khi một nhóm trinh nữ Thánh Hỏa khác im lặng làm đồ tể, cắt đứt yết hầu các thiếu nữ hơi thở thoi thóp, đổ máu các nàng vào một ao máu khổng lồ.
Giờ khắc này, ao máu không ngừng đảo quanh tứ phía, theo dòng máu tràn ra, từng đàn bướm đỏ sậm từ dưới khe đất bay ra, giống như điệu múa rực cháy.
Màn sương đen bám trên thi thể tế đàn ngày càng dày đặc, có thể mơ hồ nhìn thấy thân hình quái vật mấp máy trong màn sương đen; nhưng mỗi khi đàn bướm Thánh Hỏa bay qua sương đen, sương mù dày đặc sẽ tản đi một ít.
Sophia tư tế bịt hai mắt, một tay che ngực, dùng giọng điệu vừa thành kính vừa say mê lẩm bẩm nói: “Tiếp tục khuấy động đi, tiếp tục hiến tế đi, Thánh Hỏa không tắt, Thần quốc sẽ không buông xuống!”
Nhóm trinh nữ đồ tể đều co rúm lại, một số người trong các nàng không phải tín đồ Lý Tưởng Quốc, chỉ là bị dâm uy của Sophia uy hiếp ép buộc, không thể không làm việc cho ả.
Như cảm nhận được sự sợ hãi của đám trinh nữ này, Sophia nở một nụ cười thánh khiết như thiên sứ: “Đừng sợ hãi, cũng không cần sợ hãi, Thần quốc buông xuống là vì nghênh đón các ngươi, kêu gọi các ngươi vứt bỏ trần thế ô uế bẩn thỉu, bước vào thần quyến Lý Tưởng Quốc.”
Mặt đất dưới chân bắt đầu rung chuyển, Sophia ôm ngực, mặc sức tưởng tượng thịnh cảnh sau khi bước vào Lý Tưởng Quốc, không nhịn được tụng kinh cầu nguyện: “Thần vương làm đại địa sụp xuống, bầu trời tự mình sụp đổ, dưới màn sương đen ta quỳ xuống chực chờ bên dòng máu tươi dâng lên tế phẩm kính tặng Thần quốc, cầu xin cánh cửa Lý Tưởng Quốc mở rộng vì ta! Thần vương ơi, nhóm trinh nữ Ngầm Kiến thành đều đang đợi ngài! Ca ngợi ngài! Cung phụng ngài! Buông xuống đi! Mang chúng ta đến thế giới mới!”
Một tiếng bước chân đánh gãy niềm say mê của ả, Sophia quay đầu “nhìn” người đang đến, hai người cách nhau hơn mười mét, xung quanh đầy đất toàn là vết máu cạn khô.
Hồi lâu Sophia khẽ mỉm cười hỏi người tới: “Susan đâu?”
Người tới không trả lời, mà bước tới phía trước.
“Đứng lại.” Sophia thu hồi nụ cười, lạnh lùng nói.
Người tới mắt điếc tai ngơ, một chân đạp lên vũng máu, dường như không có việc gì mà tiếp tục đi.
Trong lòng Sophia xuất hiện một dự cảm không lành, ả cầm lấy mặt trang sức hình tròng mắt treo trước ngực, đột nhiên dưới chân ả hiện lên một vầng sáng màu trắng bạc, tạo thành một vòng sáng cực lớn, ngăn cách toàn bộ người trên tế đàn.
Sophia đứng sau quầng sáng, vuốt ve mặt trang sức hình tròng mắt, cảm giác an toàn trước sức mạnh tuyệt đối làm ả thả lỏng —— Dù sao đi nữa đây cũng là món quà mà Ma Vương Quyền Lực ban cho ả, trong ba vị trinh nữ Thánh Hỏa nhận được món quà, chỉ có ả là có được sức mạnh cường đại nhất.
Người tới cũng chính là A Hi, nàng ta đứng trước quầng sáng, thanh đoản đao trong tay xẹt qua, dấy lên một tầng gợn sóng trên quầng sáng kết giới.
Sophia bĩu môi: “Đừng tốn công nữa, đây là kết giới nửa lĩnh vực, tượng trưng cho sự kiên cố không gì phá vỡ, chỉ có tròng mắt này mới có thể cởi bỏ nó.”
Nói xong Sophia tư tế nhấc chiếc vòng cổ treo trước ngực lên, giọng điệu hiểu rõ tất cả nói: “Ngô vương đã sớm nhắc nhở ta, nói phải đề phòng chó săn của Ma Vương Giết chóc, ngươi cho rằng nghi thức quan trọng như vậy, ta một chút cũng không phòng bị gì sao?”
A Hi nhíu mày, chung quanh đều là máu tươi làm thân thể hắn không đè ép được sức mạnh giết chóc, Ma Vương Giết chóc ẩn nấp trong thân thể hắn nóng lòng muốn ra ngoài đại khai sát giới, nhưng hắn không muốn mình chỉ là một con chó biết nghe lời chủ.
Cục diện lâm vào thế giằng co, càng nhiều máu rơi vào trong khe đất, bắn ra một quả cầu lửa lớn hình con bướm. Thánh Hỏa vốn mỏng manh, nếu cứ tiếp tục như vậy, nó không thể ngăn chặn sức mạnh quyền lực ngày càng cường đại, phía trên núi xác Lý Tưởng Quốc sắp buông xuống!
Đúng lúc này, một vật thể hình tròn đột nhiên lăng không bay tới, nó giống như điên cuồng nhảy nhót lung tung bay qua đỉnh đầu A Hi, sau đó xuyên qua vầng sáng kết giới như chỗ không người.
Đó thế nhưng lại là một tròng mắt!
Tròng mắt tiếp tục ục ục lăn về phía trước, lăn vào trong màn sương đen bám trên thi thể tế đàn, sau đó lăn vào khe đất Thánh Hỏa.
Không khí trong phút chốc tĩnh mịch, vầng sáng kia tựa như bị một bàn tay vô hình phá hủy, giữa hai vị trinh nữ Thánh Hỏa đang giằng co không còn lá chắn nào ngăn cách nữa! Kết giới thế nhưng biến mất!
Đôi mắt A Hi sau tấm vải đen liếc nhìn về hướng vật bị ném tới, ẩn sau đống kiến trúc bị hư hỏng, chỉ là lúc này “nhìn lại” nơi đó không có gì cả.
Sophia khẽ hừ một tiếng, rút ra một cây roi dài từ trong bao da buộc ở đùi, trong tiếng sấm rền, ả hung hăng quất roi chứa sức mạnh lôi điện về phía A Hi.
Roi dài tuôn ra từng đợt tia lửa điện dữ tợn trong không trung, nhưng ngay lúc roi đánh vào người A Hi, hắn đột nhiên biến mất!
Cảm giác thất bại làm Sophia biết có chuyện không ổn, ả lập tức lùi lại phía sau vài bước, hét lên: “Mau! Tiếp tục nghi thức! Không được ngừng!”
Vừa dứt lời, một bóng đen khó lòng phòng bị xuất hiện sau lưng ả, một chân đá Sophia bay ra ngoài, ả nặng nề ngã xuống trước thi thể tế đàn, tròng mắt treo trước ngực vỡ làm hai.
Đúng lúc này, đột nhiên sinh ra dị biến!
Một nhãn cầu từ từ nhô lên phía trên tế đàn, mặt trang sức hình tròng mắt trước ngực Sophia trở nên to lớn; theo tròng mắt dâng lên, làn sương đen bao phủ trên tế đàn ngày càng nhạt dần, quái vật ngủ đông trong lớp sương mù cũng lộ ra bộ dáng dữ tợn của nó —— Giống như một con sâu mềm khổng lồ quấn vào nhau, trên mỗi xúc tua mọc đầy bướu thịt với tròng mắt hình thù kỳ quái làm người buồn nôn; dưới cuối xúc sao có một hàng răng dài tinh mịn tham lam cắn nuốt thi thể xây nên tế đàn!
Sophia bị A Hi đánh bay ra ngoài vừa lúc ngã xuống bên cạnh tế đàn, còn chưa kịp đứng dậy đã bị hai chiếc xúc tua khổng lồ quấn lấy cổ. Ả muốn hét lên, nhưng một chiếc xúc tua khủng bố ngay lập tức đâm vào khoang miệng đang há ra của ả, dọc theo thực quản yếu ớt luồn xuống giữa dạ dày rồi đột nhiên đâm ra khỏi bụng ả. Máu tươi nóng bỏng phun tung tóe nhuộm đỏ quần áo Sophia, như thể cảm nhận được sức mạnh đến từ nơi đó, quái vật cuồng bạo càng thêm tàn sát bừa bãi, bắt đầu truy đuổi nhóm trinh nữ Thánh Hỏa chạy trốn tứ tán.
Trong tiếng hét thảm thiết chói tai cùng tiếng kêu khóc ngập trời ai oán, tròng mắt khổng lồ hiện lên phía trên tế đàn tản ra ánh sáng đỏ rực. Vô số nam nữ già trẻ nỉ non chú ngữ tràn ngập một mảnh không gian, nhóm trinh nữ Thánh Hỏa chạy trốn thất hồn lạc phách chợt dừng bước chân, tùy ý để quái vật giết chóc cắn nuốt các nàng.
A Hi đứng trong mảnh địa ngục trần gian, ngẩng đầu nhìn con quái vật ngày càng cuồng bạo, trên khuôn mặt vốn dĩ vô cảm hiện lên một nụ cười lạnh —— Ý chí của Ma Vương Giết chóc lần nữa tiếp quản thân thể này.
“Đã nhiều năm trôi qua, ngươi vẫn mang dáng vẻ như quỷ thế này.” Ma Vương Giết chóc cười lạnh, liếm liếm đôi môi khô khốc: “Bất quá... có mùi vị ngon hơn trước.”
Ý chí của Ma Vương Quyền lực không thể xuyên qua tầng bảo vệ của Thánh Hỏa mà buông xuống khu vực trung tâm Ngầm Kiến thành, điều này khiến cuộc đối thoại một chiều mất đi sự thú vị; nhưng Ma Vương Giết chóc không thèm để ý, ngược lại đối với hắn đây là chuyện tốt. Nếu Ma Vương Quyền lực thực sự buông xuống chỗ này, một hóa thân thực lực chỉ miễn cưỡng đạt đến trình độ nửa lĩnh vực, tuyệt đối không phải là đối thủ của Ma Vương Quyền lực.
Bất kỳ đối thủ nửa lĩnh vực nào, hắn cũng đủ đánh bại.
Nhưng dù vậy, phải đối phó với con quái vật ghê tởm này cũng đủ rồi —— miễn là chủ nhân nó không tới.
Nhóm trinh nữ Thánh Hỏa lần lượt bị nuốt chửng. Có bị cắn thành từng mảnh, có thân hình bị xé nát rồi ném vào khe đất Thánh Hỏa, bay ra từng tảng lớn đàn bướm rực lửa, đàn bướm rực lửa này nhẹ nhàng bay múa trên một mảnh huyết tinh, cùng soạn nên khúc nhạc xinh đẹp mà tàn khốc.
Ngay tại thời không hỗn loạn và đình trệ, tròng mắt lúc trước phá vỡ kết giới đột nhiên bay về một hướng, tỏa ra một vầng sáng.
Thánh quang từ trên trời giáng xuống giống như ngọn lửa xuyên qua bóng tối, xé rách một khe hở tại mảnh đất ác ma này.
Ngay tại kẽ hở thời gian, một vị thánh thiên sứ đã buông xuống nơi đây, phía sau cậu là ánh hoàng hôn cùng một biển hoa màu trắng trải dài vô tận, dưới ảnh ngược hoàng hôn thiên quốc càng làm nổi bật sự tàn khốc nơi mảnh đất tràn ngập máu tươi này.
Ma Vương Giết chóc ngẩn ngơ “nhìn” cậu, nụ cười lạnh bên khóe môi dần biến mất, linh hồn vốn yên lặng ở sâu trong thân thể đột nhiên sống lại. Hắn bất chấp tất cả đẩy ý thức Ma Vương Giết chóc ra ngoài, lần nữa đoạt lại quyền khống chế thân thể.
“Là anh….” A Hi lẩm bẩm, tháo khăn bịt mắt xuống. Theo hành động của hắn bề ngoài của hắn cũng theo đó mà thay đổi, từ một thiếu nữ nhân loại bình thường biến thành một nam tính nhân loại trẻ tuổi.
Hắn chợt cười, đôi mắt thấm đẫm lệ quang.
Hắn đeo lên mặt chiếc mặt nạ mình từng bẻ gãy rồi cẩn thận sửa lại, ngóng nhìn người xa lạ quá đỗi quen thuộc bao phủ trong thánh quang, dịu dàng hỏi: “Đã lâu không gặp, Hồng.”
***
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.