Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng
Chương 198: Truyền Thừa Của Nữ Vương [25]
Bạc Mộ Băng Luân
12/10/2023
chương 198:
Phải đến giúp nàng!
Trong đầu Tề Nhạc Nhân vừa hiện lên ý nghĩ này, trước mặt A Á đã biến thành một vũng bùn... Trong nước bùn màu đen là một người phụ nữ mặc cung trang váy dài, trên mặt người phụ nữ nổi lơ lửng đều là huyết lệ, sâu kín ‘ngóng nhìn’ nàng.
A Tây thờ ơ quay mặt đi, tựa hồ cảm thấy đối phó với vị đồng minh tạm thời là một cô gái tay không tấc sắt quả thực đơn giản như trở bàn tay, vì thế lực chú ý của hắn lại tập trung vào người Tề Nhạc Nhân.
Người phụ nữ không có chân ẩn hiện trên đầm lầy, bất ngờ xuất hiện đằng sau A Á, nàng ta thậm chí chưa dùng bất kỳ vũ khí nào, chỉ nhẹ nhàng vung tay lên liền ném A Á ra xa. A Á đau đớn kêu lên, ôm lấy bụng bị đánh, nội tạng bên trong như bị nghiền nát, đau đến mức toát mồ hôi lạnh, nói không nên lời.
Người phụ nữ nở nụ cười —— lộ ra hàm răng trắng bóc như răng cá mập. Nàng ta vô thanh vô tức thoáng hiện trước mặt A Á, bàn tay mọc ra móng vuốt sắc nhọn đâm vào ngực A Á!
A Á tuyệt vọng nhắm mắt, không dám nghĩ đến đau đớn sắp xuyên qua trái tim mình, chỉ là cơn đau đớn chậm chạp chưa tới, lúc này nàng mới có dũng khí mở mắt ra. Tay người phụ nữ giằng co giữa không trung dừng trên bả vai nàng, thánh thiên sứ nơi xa vươn tay về phía nàng, sức mạnh thời gian ngưng tụ trong tay cậu chặn đứng đòn tấn công của người phụ nữ.
Suýt nữa không kiềm nén được, tiểu nữ vương rũ mi mắt, cuối cùng vẫn không ra tay giúp đỡ, đợi một chút nữa, hiện tại còn chưa phải lúc để nàng ra tay.
“Đến bây giờ mà còn muốn bảo vệ một người không liên quan, tiền bối, anh thật là một người tốt bụng.” A Tây đeo mặt nạ lẩm bẩm nói, tựa hồ đang nhớ tới đêm mưa tình cờ gặp gỡ ấy, “Hồng” đứng trước bảo vệ hắn.
Nhưng đoạn ký ức tốt đẹp lại được tô lên bởi màu sắc phản bội, rốt cuộc hắn không cười nổi nữa, lòng căm hận biến thành sát khí, hoặc có lẽ chính sức mạnh giết chóc đã khiến hắn đánh mất bản thân. Ánh mắt A Tây nhìn Tề Nhạc Nhân càng ngày càng u ám, phảng phất trong đôi mắt phiếm hồng kia đang ấp ủ một trận bão táp.
Tâm niệm A Tây vừa động, thế giới xung quanh Tề Nhạc Nhân dường như chìm xuống đáy biển sâu, cậu kinh ngạc phát hiện khung cảnh xung quanh dần biến đổi —— Máu tươi và thi thể cùng nhau chìm xuống, chất lỏng giống như sương mù chậm rãi ngưng kết, A Tây dường như đứng trong mảnh vực sâu, bao phủ Tề Nhạc Nhân vào thế giới của hắn!
Nặng nề, áp lực, hít thở không thông... Cơ thể Tề Nhạc Nhân nặng tựa ngàn cân, cậu từng trải qua cảm giác này một lần —— Trong nhiệm vụ [Cảnh trong mơ của thánh nữ tu sĩ] Tô Hòa từng sử dụng sức mạnh lĩnh vực, dễ dàng áp chế Mộng Yểm Ma Nữ nằm im trên mặt đất, không thể cử động.
Không, cũng không giống hoàn toàn, sức mạnh này có vẻ... Không đến mức không thể chống lại.
Thời gian hạn định chưa kết thúc Tiên Tri Chi Tâm vẫn chưa hết tác dụng, Tề Nhạc Nhân còn chưa đến mức vô lực phản kháng, cậu vẫn có thể cử động chỉ là không thể khống chế mà bị cuốn vào thế giới khác.
“Xem ra anh vẫn chưa nắm giữ nửa lĩnh vực.” Giọng nói của A Tây vang vọng trong thiên địa, như thể tia sáng chiếu sáng thế giới này: “Chào mừng đến với 'Vùng hoang dã đẫm máu', như anh đã thấy, nửa lĩnh vực này chỉ là một khối hình chiếu nhỏ, bất quá đối phó với anh ngay cả nửa lĩnh vực cũng không có, vậy là đủ rồi.”
Lĩnh vực của Ma Vương Giết chóc? Tề Nhạc Nhân kinh hãi nhìn cảnh tượng nhân gian luyện ngục trước mắt, mặc dù Ma Vương Giết chóc bị phong ấn không thể điều động lĩnh vực của mình; càng không thể buông xuống trong lĩnh vực của Long Kiến Nữ Vương, nhưng cái hình chiếu này cũng đủ làm người chấn động.
Hẳn là, làm người sợ hãi.
Dưới màn trời đỏ máu, thế giới bị bao phủ trong một mảnh sát ý, vô luận nhân loại như xác chết vô hồn hành tẩu trong thành phố rách nát, hay dã thú du đãng khắp góc phố ngõ hẻm với cái bụng đói kêu vang; trong mắt mỗi một sinh vật nơi đây đều tràn ngập sát ý điên cuồng. Tại nơi hoang dã đẫm máu này không có ý nghĩa gì ngoài việc giết chóc và cái chết lan tràn, giống như trên trời giáng xuống cơn mưa máu, làm người ta đánh mất lý trí.
A Tây và Tề Nhạc Nhân xa xa mà đứng, trên bầu trời một màu đỏ thẫm, cơn gió thoảng mùi máu thổi vào xoang mũi, làm người không thể không cảm nhận được căn nguyên lực lượng tràn ngập tại khối hình chiếu lĩnh vực này.
“Tiền bối, anh chạy đi đâu vậy?” A Tây nhẹ giọng hỏi, dịu dàng mà tàn khốc nhìn đám thú chiến đấu bên dưới.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, Tề Nhạc Nhân không còn cách nào đành sử dụng sức mạnh không thuộc về mình; cậu trúc trắc dùng sức mạnh của Tiên Tri, ý niệm hóa thành vô số vòng quay xoay quanh không trung, quan sát mảnh đất này.
Trong nháy mắt, cậu cảm giác chính mình hòa cùng một thể với thế giới này.
Cậu nhắm mắt lại, đôi cánh phía sau dần dần khuếch tán, bao gồm cả ánh hoàng hôn đằng sau. Những bông hoa dại màu trắng nở rộ nơi chân trời, vùng hoang dã đẫm máu càn quét ùa tới, nơi nào làn sóng màu trắng đi qua, máu tươi biến thành hoa cỏ, giết chóc biến thành thánh khiết, màu đỏ tươi biến thành trắng tinh...
Vô số nhân loại bị cầm tù như cái xác không hồn chạy ra khỏi tòa thành trì này vọt về phía cậu. Từ bầu trời nhìn xuống, thế giới dưới chân phảng phất như hai bức tranh sơn dầu đối lập nhau; một bên là thây sơn biển máu điên cuồng, một bên là cánh đồng hoàng hôn mênh mông yên tĩnh. Cái đẹp và cái xấu, cái thiện và cái ác, ánh sáng và bóng tối, máu tươi và tường hòa, cùng nở rộ dưới khung trời này.
“Từ góc độ này nhìn xuống, thế giới thật bất thường đúng không?” Một giọng nói vang lên trong đầu Tề Nhạc Nhân.
“Tiên Tri!” Đang lo âu căng thẳng, Tề Nhạc Nhân dường như tìm được tri kỷ, trái tim lập tức trấn tĩnh.
Tiên Tri nở nụ cười khẽ: “Chỉ còn lại một phút, sau một phút có thể ngươi phải vật lộn với đám quái vật đó, ngươi chuẩn bị xong chưa?”
Tề Nhạc Nhân nhìn nhân loại và quái vật đánh mất lý trí bên dưới, mỗi sinh vật dường như đều toát ra ác ý điên cuồng từ sâu trong linh hồn. Mặc dù hiện tại chúng nó còn cách cậu rất xa, cũng không có khả năng chạm tới cậu đang lơ lửng trên không, nhưng trêu người là cỗ ý chí giết chóc trên người chúng làm người sởn tóc gáy.
“Rốt cuộc tôi phải làm gì?” Tề Nhạc Nhân xin Tiên Tri giúp đỡ. Cậu thực sự không biết nên làm gì, sự hiểu biết của cậu về sức mạnh quá bình thường cũng quá đỗi nông cạn; thế cho nên bây giờ, cậu chợt phát hiện ra sức mạnh cạnh tranh đã đạt tới trình độ mà cậu không thể lý giải được. Sở dĩ cậu hiểu phương thức chiến đấu là vì người với người đối chiến theo từng chiêu thức; còn sức mạnh cấp bậc nửa lĩnh vực thậm chí cấp bậc lĩnh vực, căn bản vượt quá sức tưởng tượng của cậu.
Tựa như hai con côn trùng cùng đậu trên một chiếc lá, chúng không ngừng tranh đấu vì một chỗ đứng nhỏ bé, tuyệt vọng nhìn con tàu chạy tới từ đằng trước...
“Điều này ngươi phải tự hỏi bản thân, ngươi lý giải thế giới này như thế nào? Sức mạnh mà ngươi cảm nhận là gì? Khi đứng trước tuyệt cảnh, ngươi sẽ cúi đầu hay tiến về phía vực sâu? Ngươi có đủ can đảm để thoát khỏi gông cùm xiềng xích, nhảy lên phạm trù nhân loại hay không?” Tiên Tri hỏi liên tiếp.
“Tôi không biết, rốt cuộc là...” Tề Nhạc Nhân khẩn trương nói, không biết làm sao với tình huống nguy hiểm này.
Tiếng cười khẽ của Tiên Tri lại vang lên, mang theo cảm giác vui sướng: “Không phải ngươi đã chứng kiến thực lực của mình rồi sao?”
Tề Nhạc Nhân cứng họng. Dưới băng uyên đáng sợ, đúng là cậu đã từng chứng kiến cỗ sức mạnh thần kỳ lôi cậu từ vực thẳm tử vong trở về hiện thực, nhưng bây giờ nhớ lại, rốt cuộc cậu lại không thể nào nhớ nổi, cái sức mạnh thần bí đó đến tột cùng là…
Ngay lúc Tề Nhạc Nhân và Tiên Tri đối thoại cách quãng thời không xa xôi, A Tây đang ngưng kết sức mạnh giết chóc, cảm nhận được cỗ sát khí điên cuồng thổi quét toàn thân. Giết chóc chi chủng ký sinh trên người hắn đã sắp nuốt chửng hắn, hắn thúc giục hình chiếu lĩnh vực gần kề điên cuồng này càng điên cuồng thêm.
Ở trong mắt hắn, thánh thiên sứ nhắm hai mắt nơi cuối chân trời kia phảng phất như đắm chìm vào dòng suy nghĩ vĩnh cửu, tương tự với Hồng yêu dã diễm lệ trong ký ức của hắn, lại khác nhau như trời với đất.
Vô số hình ảnh ký ức hiện lên trong đầu hắn, là thương tiếc cũng là quyết biệt.
“Đến giờ rồi.” Giọng nói của Tiên Tri lần nữa vang lên, mang theo một chút buồn bã cùng mong đợi yếu ớt: “Tỉnh lại đi, Tề Nhạc Nhân, số mệnh của ngươi khác biệt với những người khác… Thứ ngươi nhìn thấy là một thế giới khác so với trước, ngươi phải đảm nhận một phần trách nhiệm khó thể gánh vác.”
“Nhưng tôi...” Tề Nhạc Nhân liều mạng muốn hỏi tiếp, cậu có quá nhiều vấn đề muốn hỏi, đến tột cùng nửa lĩnh vực là cái gì? Làm sao mới có thể đột phá nửa lĩnh vực? Làm thế nào mới thoát khỏi tuyệt cảnh hiện tại?
Nhưng không có thời gian biết đáp án.
Phía sau đồng hồ từng giây tích tắc trôi qua, thời gian trôi đi, rốt cuộc sức mạnh không thuộc về cậu cũng biến mất.
Cánh chim sau lưng cậu tróc ra từng mảng, nguồn sức mạnh điên cuồng hút khỏi cơ thể cậu, thánh thiên sứ rơi xuống ánh hoàng hôn; ảnh ngược vườn địa đàng dần rời xa cậu, ảo ảnh đẹp đẽ sụp đổ, cậu giống như chàng thiên sứ bị đuổi khỏi thiên đường, rơi xuống địa ngục nhận hình phạt tàn khốc.
May mà sức mạnh tàn lưu không để cậu nặng nề ngã xuống đất, cậu nằm trên đất mềm —— Trên cánh đồng vùng hoang dã đẫm máu.
Trước mặt là màn trời đỏ sậm, cơn mưa màu đỏ lất phất rơi, mặt đất dưới chân thấm đẫm máu tươi; ánh hoàng hôn dịu dàng phía sau đã lặng lẽ biến mất cùng với thiên quốc xa xôi.
Tề Nhạc Nhân mất đi sức mạnh nhìn thấy phía trước là những cái xác vô hồn mênh mông cuồn cuộn vọt về phía cậu; hóa thân của Ma Vương Giết chóc ở trên bầu trời quan sát cậu, lạnh nhạt nhìn cuộc tàn sát sắp diễn ra. Hắn biết cậu không thể đối chiến với khối hình chiếu lĩnh vực này —— Trừ khi cậu lĩnh ngộ nửa lĩnh vực.
Người hắn từng khuynh mộ, cuối cùng cũng cởi bỏ lớp ngụy trang của mình.
Nhỏ bé và yếu đuối đứng giữa vùng hoang dã đẫm máu, chống lại thế giới này.
***
Vài lời của editor: cứu tui, tác giả miêu tả gì quá chời quá đất thế, với 5 điểm môn văn tui đã cố hết sức.
Phải đến giúp nàng!
Trong đầu Tề Nhạc Nhân vừa hiện lên ý nghĩ này, trước mặt A Á đã biến thành một vũng bùn... Trong nước bùn màu đen là một người phụ nữ mặc cung trang váy dài, trên mặt người phụ nữ nổi lơ lửng đều là huyết lệ, sâu kín ‘ngóng nhìn’ nàng.
A Tây thờ ơ quay mặt đi, tựa hồ cảm thấy đối phó với vị đồng minh tạm thời là một cô gái tay không tấc sắt quả thực đơn giản như trở bàn tay, vì thế lực chú ý của hắn lại tập trung vào người Tề Nhạc Nhân.
Người phụ nữ không có chân ẩn hiện trên đầm lầy, bất ngờ xuất hiện đằng sau A Á, nàng ta thậm chí chưa dùng bất kỳ vũ khí nào, chỉ nhẹ nhàng vung tay lên liền ném A Á ra xa. A Á đau đớn kêu lên, ôm lấy bụng bị đánh, nội tạng bên trong như bị nghiền nát, đau đến mức toát mồ hôi lạnh, nói không nên lời.
Người phụ nữ nở nụ cười —— lộ ra hàm răng trắng bóc như răng cá mập. Nàng ta vô thanh vô tức thoáng hiện trước mặt A Á, bàn tay mọc ra móng vuốt sắc nhọn đâm vào ngực A Á!
A Á tuyệt vọng nhắm mắt, không dám nghĩ đến đau đớn sắp xuyên qua trái tim mình, chỉ là cơn đau đớn chậm chạp chưa tới, lúc này nàng mới có dũng khí mở mắt ra. Tay người phụ nữ giằng co giữa không trung dừng trên bả vai nàng, thánh thiên sứ nơi xa vươn tay về phía nàng, sức mạnh thời gian ngưng tụ trong tay cậu chặn đứng đòn tấn công của người phụ nữ.
Suýt nữa không kiềm nén được, tiểu nữ vương rũ mi mắt, cuối cùng vẫn không ra tay giúp đỡ, đợi một chút nữa, hiện tại còn chưa phải lúc để nàng ra tay.
“Đến bây giờ mà còn muốn bảo vệ một người không liên quan, tiền bối, anh thật là một người tốt bụng.” A Tây đeo mặt nạ lẩm bẩm nói, tựa hồ đang nhớ tới đêm mưa tình cờ gặp gỡ ấy, “Hồng” đứng trước bảo vệ hắn.
Nhưng đoạn ký ức tốt đẹp lại được tô lên bởi màu sắc phản bội, rốt cuộc hắn không cười nổi nữa, lòng căm hận biến thành sát khí, hoặc có lẽ chính sức mạnh giết chóc đã khiến hắn đánh mất bản thân. Ánh mắt A Tây nhìn Tề Nhạc Nhân càng ngày càng u ám, phảng phất trong đôi mắt phiếm hồng kia đang ấp ủ một trận bão táp.
Tâm niệm A Tây vừa động, thế giới xung quanh Tề Nhạc Nhân dường như chìm xuống đáy biển sâu, cậu kinh ngạc phát hiện khung cảnh xung quanh dần biến đổi —— Máu tươi và thi thể cùng nhau chìm xuống, chất lỏng giống như sương mù chậm rãi ngưng kết, A Tây dường như đứng trong mảnh vực sâu, bao phủ Tề Nhạc Nhân vào thế giới của hắn!
Nặng nề, áp lực, hít thở không thông... Cơ thể Tề Nhạc Nhân nặng tựa ngàn cân, cậu từng trải qua cảm giác này một lần —— Trong nhiệm vụ [Cảnh trong mơ của thánh nữ tu sĩ] Tô Hòa từng sử dụng sức mạnh lĩnh vực, dễ dàng áp chế Mộng Yểm Ma Nữ nằm im trên mặt đất, không thể cử động.
Không, cũng không giống hoàn toàn, sức mạnh này có vẻ... Không đến mức không thể chống lại.
Thời gian hạn định chưa kết thúc Tiên Tri Chi Tâm vẫn chưa hết tác dụng, Tề Nhạc Nhân còn chưa đến mức vô lực phản kháng, cậu vẫn có thể cử động chỉ là không thể khống chế mà bị cuốn vào thế giới khác.
“Xem ra anh vẫn chưa nắm giữ nửa lĩnh vực.” Giọng nói của A Tây vang vọng trong thiên địa, như thể tia sáng chiếu sáng thế giới này: “Chào mừng đến với 'Vùng hoang dã đẫm máu', như anh đã thấy, nửa lĩnh vực này chỉ là một khối hình chiếu nhỏ, bất quá đối phó với anh ngay cả nửa lĩnh vực cũng không có, vậy là đủ rồi.”
Lĩnh vực của Ma Vương Giết chóc? Tề Nhạc Nhân kinh hãi nhìn cảnh tượng nhân gian luyện ngục trước mắt, mặc dù Ma Vương Giết chóc bị phong ấn không thể điều động lĩnh vực của mình; càng không thể buông xuống trong lĩnh vực của Long Kiến Nữ Vương, nhưng cái hình chiếu này cũng đủ làm người chấn động.
Hẳn là, làm người sợ hãi.
Dưới màn trời đỏ máu, thế giới bị bao phủ trong một mảnh sát ý, vô luận nhân loại như xác chết vô hồn hành tẩu trong thành phố rách nát, hay dã thú du đãng khắp góc phố ngõ hẻm với cái bụng đói kêu vang; trong mắt mỗi một sinh vật nơi đây đều tràn ngập sát ý điên cuồng. Tại nơi hoang dã đẫm máu này không có ý nghĩa gì ngoài việc giết chóc và cái chết lan tràn, giống như trên trời giáng xuống cơn mưa máu, làm người ta đánh mất lý trí.
A Tây và Tề Nhạc Nhân xa xa mà đứng, trên bầu trời một màu đỏ thẫm, cơn gió thoảng mùi máu thổi vào xoang mũi, làm người không thể không cảm nhận được căn nguyên lực lượng tràn ngập tại khối hình chiếu lĩnh vực này.
“Tiền bối, anh chạy đi đâu vậy?” A Tây nhẹ giọng hỏi, dịu dàng mà tàn khốc nhìn đám thú chiến đấu bên dưới.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, Tề Nhạc Nhân không còn cách nào đành sử dụng sức mạnh không thuộc về mình; cậu trúc trắc dùng sức mạnh của Tiên Tri, ý niệm hóa thành vô số vòng quay xoay quanh không trung, quan sát mảnh đất này.
Trong nháy mắt, cậu cảm giác chính mình hòa cùng một thể với thế giới này.
Cậu nhắm mắt lại, đôi cánh phía sau dần dần khuếch tán, bao gồm cả ánh hoàng hôn đằng sau. Những bông hoa dại màu trắng nở rộ nơi chân trời, vùng hoang dã đẫm máu càn quét ùa tới, nơi nào làn sóng màu trắng đi qua, máu tươi biến thành hoa cỏ, giết chóc biến thành thánh khiết, màu đỏ tươi biến thành trắng tinh...
Vô số nhân loại bị cầm tù như cái xác không hồn chạy ra khỏi tòa thành trì này vọt về phía cậu. Từ bầu trời nhìn xuống, thế giới dưới chân phảng phất như hai bức tranh sơn dầu đối lập nhau; một bên là thây sơn biển máu điên cuồng, một bên là cánh đồng hoàng hôn mênh mông yên tĩnh. Cái đẹp và cái xấu, cái thiện và cái ác, ánh sáng và bóng tối, máu tươi và tường hòa, cùng nở rộ dưới khung trời này.
“Từ góc độ này nhìn xuống, thế giới thật bất thường đúng không?” Một giọng nói vang lên trong đầu Tề Nhạc Nhân.
“Tiên Tri!” Đang lo âu căng thẳng, Tề Nhạc Nhân dường như tìm được tri kỷ, trái tim lập tức trấn tĩnh.
Tiên Tri nở nụ cười khẽ: “Chỉ còn lại một phút, sau một phút có thể ngươi phải vật lộn với đám quái vật đó, ngươi chuẩn bị xong chưa?”
Tề Nhạc Nhân nhìn nhân loại và quái vật đánh mất lý trí bên dưới, mỗi sinh vật dường như đều toát ra ác ý điên cuồng từ sâu trong linh hồn. Mặc dù hiện tại chúng nó còn cách cậu rất xa, cũng không có khả năng chạm tới cậu đang lơ lửng trên không, nhưng trêu người là cỗ ý chí giết chóc trên người chúng làm người sởn tóc gáy.
“Rốt cuộc tôi phải làm gì?” Tề Nhạc Nhân xin Tiên Tri giúp đỡ. Cậu thực sự không biết nên làm gì, sự hiểu biết của cậu về sức mạnh quá bình thường cũng quá đỗi nông cạn; thế cho nên bây giờ, cậu chợt phát hiện ra sức mạnh cạnh tranh đã đạt tới trình độ mà cậu không thể lý giải được. Sở dĩ cậu hiểu phương thức chiến đấu là vì người với người đối chiến theo từng chiêu thức; còn sức mạnh cấp bậc nửa lĩnh vực thậm chí cấp bậc lĩnh vực, căn bản vượt quá sức tưởng tượng của cậu.
Tựa như hai con côn trùng cùng đậu trên một chiếc lá, chúng không ngừng tranh đấu vì một chỗ đứng nhỏ bé, tuyệt vọng nhìn con tàu chạy tới từ đằng trước...
“Điều này ngươi phải tự hỏi bản thân, ngươi lý giải thế giới này như thế nào? Sức mạnh mà ngươi cảm nhận là gì? Khi đứng trước tuyệt cảnh, ngươi sẽ cúi đầu hay tiến về phía vực sâu? Ngươi có đủ can đảm để thoát khỏi gông cùm xiềng xích, nhảy lên phạm trù nhân loại hay không?” Tiên Tri hỏi liên tiếp.
“Tôi không biết, rốt cuộc là...” Tề Nhạc Nhân khẩn trương nói, không biết làm sao với tình huống nguy hiểm này.
Tiếng cười khẽ của Tiên Tri lại vang lên, mang theo cảm giác vui sướng: “Không phải ngươi đã chứng kiến thực lực của mình rồi sao?”
Tề Nhạc Nhân cứng họng. Dưới băng uyên đáng sợ, đúng là cậu đã từng chứng kiến cỗ sức mạnh thần kỳ lôi cậu từ vực thẳm tử vong trở về hiện thực, nhưng bây giờ nhớ lại, rốt cuộc cậu lại không thể nào nhớ nổi, cái sức mạnh thần bí đó đến tột cùng là…
Ngay lúc Tề Nhạc Nhân và Tiên Tri đối thoại cách quãng thời không xa xôi, A Tây đang ngưng kết sức mạnh giết chóc, cảm nhận được cỗ sát khí điên cuồng thổi quét toàn thân. Giết chóc chi chủng ký sinh trên người hắn đã sắp nuốt chửng hắn, hắn thúc giục hình chiếu lĩnh vực gần kề điên cuồng này càng điên cuồng thêm.
Ở trong mắt hắn, thánh thiên sứ nhắm hai mắt nơi cuối chân trời kia phảng phất như đắm chìm vào dòng suy nghĩ vĩnh cửu, tương tự với Hồng yêu dã diễm lệ trong ký ức của hắn, lại khác nhau như trời với đất.
Vô số hình ảnh ký ức hiện lên trong đầu hắn, là thương tiếc cũng là quyết biệt.
“Đến giờ rồi.” Giọng nói của Tiên Tri lần nữa vang lên, mang theo một chút buồn bã cùng mong đợi yếu ớt: “Tỉnh lại đi, Tề Nhạc Nhân, số mệnh của ngươi khác biệt với những người khác… Thứ ngươi nhìn thấy là một thế giới khác so với trước, ngươi phải đảm nhận một phần trách nhiệm khó thể gánh vác.”
“Nhưng tôi...” Tề Nhạc Nhân liều mạng muốn hỏi tiếp, cậu có quá nhiều vấn đề muốn hỏi, đến tột cùng nửa lĩnh vực là cái gì? Làm sao mới có thể đột phá nửa lĩnh vực? Làm thế nào mới thoát khỏi tuyệt cảnh hiện tại?
Nhưng không có thời gian biết đáp án.
Phía sau đồng hồ từng giây tích tắc trôi qua, thời gian trôi đi, rốt cuộc sức mạnh không thuộc về cậu cũng biến mất.
Cánh chim sau lưng cậu tróc ra từng mảng, nguồn sức mạnh điên cuồng hút khỏi cơ thể cậu, thánh thiên sứ rơi xuống ánh hoàng hôn; ảnh ngược vườn địa đàng dần rời xa cậu, ảo ảnh đẹp đẽ sụp đổ, cậu giống như chàng thiên sứ bị đuổi khỏi thiên đường, rơi xuống địa ngục nhận hình phạt tàn khốc.
May mà sức mạnh tàn lưu không để cậu nặng nề ngã xuống đất, cậu nằm trên đất mềm —— Trên cánh đồng vùng hoang dã đẫm máu.
Trước mặt là màn trời đỏ sậm, cơn mưa màu đỏ lất phất rơi, mặt đất dưới chân thấm đẫm máu tươi; ánh hoàng hôn dịu dàng phía sau đã lặng lẽ biến mất cùng với thiên quốc xa xôi.
Tề Nhạc Nhân mất đi sức mạnh nhìn thấy phía trước là những cái xác vô hồn mênh mông cuồn cuộn vọt về phía cậu; hóa thân của Ma Vương Giết chóc ở trên bầu trời quan sát cậu, lạnh nhạt nhìn cuộc tàn sát sắp diễn ra. Hắn biết cậu không thể đối chiến với khối hình chiếu lĩnh vực này —— Trừ khi cậu lĩnh ngộ nửa lĩnh vực.
Người hắn từng khuynh mộ, cuối cùng cũng cởi bỏ lớp ngụy trang của mình.
Nhỏ bé và yếu đuối đứng giữa vùng hoang dã đẫm máu, chống lại thế giới này.
***
Vài lời của editor: cứu tui, tác giả miêu tả gì quá chời quá đất thế, với 5 điểm môn văn tui đã cố hết sức.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.