Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng
Chương 180: Truyền Thừa Của Nữ Vương [7]
Bạc Mộ Băng Luân
16/09/2023
chương 180:
“Anh vẫn chưa ngủ sao?” Tề Nhạc Nhân nằm bên cạnh Ninh Chu thấp giọng hỏi.
Đèn đã tắt, nhưng trong phiến không gian nhỏ hẹp bao phủ bởi kết giới, Ninh Chu vẫn mở to mắt.
“Không ngủ được.” Ninh Chu nói.
“Tôi cũng vậy.” Tề Nhạc Nhân nhẹ giọng thở dài.
Con số hệ thống nhắc nhở không ngừng giảm từ 1109 xuống 912, mỗi phút mỗi giây đều có người chết, cảm giác lo âu cấp bách này khiến hai người không thể bình yên chìm vào giấc ngủ.
“Vẫn nên ngủ một lát đi, bằng không ngày mai tinh thần sẽ không tốt đâu.” Tề Nhạc Nhân nói.
“Ừm.” Ninh Chu trở mình, từ nằm ngửa đổi thành nằm nghiêng, hai người mặt đối mặt nhìn nhau. Dưới ánh sáng tối tăm, Tề Nhạc Nhân chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt xanh thẳm của Ninh Chu.
“Tôi có chút nhớ Vùng đất Hoàng Hôn.” Tề Nhạc Nhân nhỏ giọng nói: “Tuy rằng chưa rời đi bao lâu, nhưng luôn cảm thấy… Giống như lần đầu tiên rời khỏi nhà vậy; thật là kỳ quái, rõ ràng không phải nơi đẹp đẽ gì.”
Nhưng mặc dù là một nơi không đẹp gì thì nó cũng là một phiến tịnh thổ trong Thế Giới Ác Mộng này, có người kiệt lực sáng tạo một nơi ở để bọn họ sinh sống, nơi đó được gọi là ‘nhà’.
Ninh Chu an tĩnh nghe cậu nói, thỉnh thoảng đáp lại một tiếng.
“Kỳ thực lúc ấy tôi đã xem lá thư anh gửi cho Trần Bách Thất, tôi còn viết thư hồi âm cho anh, nhưng anh không nhận được...”
“Thư nhất định vẫn còn trong hộp thư, khi nào về tôi sẽ lấy.” Thư gửi vào bưu kiện ở Ngầm Kiến thành vẫn theo phương thức kiểu cũ, bắt buộc bản thân phải đến “bưu điện” để lấy. Sau khi gửi thư Ninh Chu không đi xem thư hồi âm, tất nhiên không biết mình vẫn còn một phong thư chưa nhận.
“Đừng đừng đừng! Gặp được người rồi cần gì phải xem thư!” Tề Nhạc Nhân căng thẳng suýt nữa nhảy dựng lên, mặt đỏ bừng, trong thư cậu viết một câu buồn nôn “tôi rất thích nhẫn cỏ kia, tôi cũng muốn tặng quà đáp lễ cho anh!”
Tuy rằng hiện tại hai người đã tâm ý tương thông, nhưng cậu vẫn có chút xấu hổ khi Ninh Chu nhìn thấy lá thư kia. Cậu thà quay về Vùng đất Hoàng Hôn lén mua nhẫn, rồi vào một ngày đẹp trời, trên bờ biển dưới ánh hoàng hôn trao nhẫn cầu hôn cho Ninh Chu.
Không đợi Ninh Chu mở miệng, Tề Nhạc Nhân lại hỏi: “Khi nào sinh nhật anh?”
“Ngày thành lập, ngày Vùng đất Hoàng Hôn thành lập.” Ninh Chu nói.
“…..” Là người xứ khác, vẻ mặt Tề Nhạc Nhân tràn ngập hoang mang.
“Ngày 22 tháng 12.” Ninh Chu ý thức được Tề Nhạc Nhân căn bản không biết đó là ngày nào nên bổ sung một câu.
“Ngày đó không còn xa.” Trong lòng Tề Nhạc Nhân vui vẻ, còn mấy tháng nữa.
“Ừm. Còn cậu thì sao?”
“Đã qua rồi.” Tề Nhạc Nhân nói hôm nay là sinh nhật của mình, cười nói: “Năm sau chúng ta lại cùng nhau mừng sinh nhật.”
“Ừ.”
Đêm đã khuya, hai người trò chuyện câu được câu không, chẳng biết nắm tay nhau từ lúc nào; hơi ấm từ trên người đối phương truyền đến đột nhiên sưởi ấm một phần thế giới lạnh lẽo khủng bố này.
Tề Nhạc Nhân đã ngủ nhưng Ninh Chu thì không, hắn an tĩnh nhìn Tề Nhạc Nhân thật lâu, sau đó mới lặng lẽ buông lỏng tay ra.
Tề Nhạc Nhân mất đi hơi ấm trong lòng bàn tay, khẽ lầu bầu một tiếng, muốn bắt lấy hơi ấm kia nhưng lại không bắt được. Ninh Chu thận trọng đứng dậy, cầm áo khoác ở một bên đắp cho Tề Nhạc Nhân đang ngủ say, vẫy tay với ngữ ưng đậu trong góc, lặng yên ra khỏi kết giới.
Đêm yên tĩnh, thế giới tĩnh lặng, trong Ngầm Kiến thành không ánh sáng này sương mù vẫn chưa tan, vô số yêu ma xuất hiện từ bốn phương tám hướng, như hổ rình mồi người đột nhiên xuất hiện này.
Ninh Chu không đi quá xa, hắn đứng trên nóc nhà ngắm nhìn sương mù vô cùng vô tận, giống như cự long phủ phục trên vách đá quan sát thế giới. Ngữ ưng xoay quanh trên bầu trời, cảm giác uy áp ác ma trên người chủ nhân ngày càng dày đặc, nó nhanh chóng bay xa hơn một chút.
Cảm giác áp bách ngày càng tăng cao khiến cho yêu ma lẫn ác ma cấp thấp bắt đầu cảm thấy xao động bất an, nhưng đám yêu ma bình thường không phải đối tượng Ninh Chu chú ý. Từ lúc bước vào thế giới này, hắn mơ hồ cảm nhận được nơi này ẩn giấu một con quái vật tựa hồ là yêu ma nhưng cổ quái hơn, càng về đêm cảm giác tồn tại của nó càng mạnh.
Ngữ ưng phát ra một tiếng kêu trong không trung, Ninh Chu biết phương hướng; nhẹ nhàng nhảy xuống nóc nhà, dừng lại trên một mái hiên khác cách đó mấy mét, chạy về phương hướng ngữ ưng.
______
Tề Nhạc Nhân nửa mộng nửa tỉnh trở mình, mơ màng cảm thấy mình đang ngủ trên một bãi cỏ ấm áp; ánh mặt trời chiếu vào khuôn mặt lười biếng của cậu, cậu bị cảm xúc dễ chịu này đả động, một chút cũng không muốn tỉnh lại.
Chỉ là cậu mơ hồ nhớ mình nắm tay ai đó, nhưng hiện tại, trong tay cậu…
“Ninh Chu?” Tề Nhạc Nhân tỉnh lại, từ trên thảm ngồi dậy, căng thẳng nhìn vị trí bên cạnh.
Trống rỗng, Ninh Chu không có ở đây.
Trong lòng Tề Nhạc Nhân lạnh lẽo, trong đầu cậu nảy lên vô số suy nghĩ đáng sợ, đến khi nhìn thấy áo khoác Ninh Chu đắp trên người mình cậu mới dần bình tĩnh lại.
Ninh Chu đi một mình còn mang ngữ ưng theo, còn đi đâu và làm gì...
Tề Nhạc Nhân phủ thêm áo khoác, đi đến mép kết giới muốn đi ra ngoài, tay chạm vào kết giới giống như chạm vào khối pha lê lạnh lẽo —— Ninh Chu thiết kế kết giới theo hai hướng.
Tề Nhạc Nhân đứng ngây người hồi lâu, trong đầu hỗn loạn, căn bản không biết mình đang nghĩ gì.
Cậu biết Ninh Chu không có khả năng không từ mà biệt, nhất là khi họ đang thực hiện cùng một nhiệm vụ, nhưng cảm giác mất mát mãnh liệt vẫn ngang ngược chiếm cứ lòng cậu.
Đợi, đợi Ninh Chu quay về rồi hỏi hắn.
Nhưng hỏi... thì thế nào?
Tề Nhạc Nhân quay về tấm thảm, cởi áo khoác rồi nằm xuống.
Trong một mảnh kết giới nho nhỏ, cậu không nghe thấy âm thanh bên ngoài cũng không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, nhưng cậu có thể tưởng tượng.
Có lẽ trong lăng mộ khổng lồ tràn ngập sương mù dày đặc, có một con cự long màu đen bay qua bầu trời, ven đường phun ra hơi thở hủy diệt...
_____
Hắc long dừng bên rìa mái hiên, năng lượng hủy diệt phun trào trong cơ thể đang đốt cháy linh hồn của nó. Nó chịu đựng sự tra tấn dày vò này, phủ phục trên mặt đất, chờ đợi sức mạnh khủng khiếp này dần dần ổn định.
Đúng như hắn dự đoán, quả thực có một con quái vật đáng sợ ẩn náu trong lớp sương mù. Nó giống như một đầm lầy xoáy nước màu đen, không ngừng chiếm giữ thế giới hỗn loạn này, nó cắn nuốt thế giới như tằm ăn lá, sương mù chung quanh ngày càng dày đặc, yêu ma cuồn cuộn không ngừng tuôn ra từ cơ thể nó. Nó tựa như nhà máy sản xuất yêu ma, sinh sản ra những con yêu ma mang hình thù kỳ quái.
Này chưa phải là điều quỷ dị nhất, quỷ dị nhất chính là ở giữa đầm lầy thế nhưng xuất hiện một người phụ nữ mặc trang phục váy dài cung đình. Nàng dường như được sinh ra trong vũng lầy này, nhưng lại không có hai chân, mà là lơ lửng phía trên lốc xoáy, đôi mắt chảy máu đen nhìn chằm chằm vào ma long trên bầu trời.
Yêu ma gần như không tồn tại hình dạng con người, vậy người phụ nữ này rốt cuộc là thứ gì?
Ma long không tự hỏi nữa mà dùng long tức mang hơi thở hủy diệt phun vào sào huyệt yêu ma. May mắn chính là sức mạnh hủy diệt dường như có thể hủy diệt nó, tuy rằng yêu ma cuồn cuộn mang đến một ít phiền toái cho ma long nhưng cuối cùng nó vẫn phá hủy sào huyệt, bao gồm cả người phụ nữ kia.
Theo sự sụp đổ của sào huyệt yêu ma, sương mù xung quanh bắt đầu dần lan rộng. Nhóm yêu ma may mắn còn sống không biết sợ hãi, nhưng trực giác mách bảo chúng nhanh chạy trốn, trốn vào trong làn sương mỏng không tìm thấy dấu vết.
Ma long bay trở về hang ổ của mình, ý chí còn sót lại điều khiển nó không được xâm nhập kết giới mình thiết lập tránh người yêu bừng tỉnh khỏi giấc ngủ say; nó cuộn tròn gần mép kết giới, đè nén bản năng của chính mình, lần nữa tự nhắc nhở bản thân: Mày không phải ác ma, đừng làm ra việc không thể tha thứ.
Đừng làm tổn thương người yêu của mày.
Nhưng sâu trong linh hồn lại có một thanh âm phát ra tiếng cười trào phúng, nó không nói gì, nhưng Ninh Chu lại biết nó muốn nói cái gì. Hắn im lặng chống lại bản năng, chịu đựng nỗi đau khi linh hồn bị xé rách, chậm rãi chờ đợi bản thân chống lại sự cám dỗ khó cưỡng, biến trở về hình dáng nhân loại.
Lớp vảy lạnh băng nhanh chóng rút đi, hắn biến trở về hình người. Ninh Chu dựa vào tường, nhìn sương mù dần dần tan đi như thủy triều ở phương xa, cúi đầu nhìn xuống tay mình.
Vẫn là bàn tay con người, chỉ là móng tay không biến từ sắc nhọn trở về mượt mà đã nói cho hắn biết bộ dáng chân chính của hắn cách đây không lâu.
Vô luận bao nhiêu lần đi chăng nữa hắn cũng sẽ không bao giờ thích bản thân mình như vậy, hắn vô cùng căm ghét cự long tượng trưng cho sự hủy diệt kia, buồn cười nhất chính là hắn không thể chống lại sức mạnh của nó.
Càng muốn cứu vớt, càng rơi vào vực sâu hủy diệt.
Hắn hiểu rất rõ, trừ phi có một ngày hắn có thể vứt bỏ hết thảy, nhắm hai mắt lại, không nhìn ác ma tàn phá thế giới này, tránh vào sơn cốc lánh đời, không đi nghe nỗi đau thế giới. Năm tháng tĩnh hảo dối trá bình ổn nội tâm phẫn nộ cùng bi thương của hắn; khiến hắn không cần dùng đến sức mạnh, tự nhiên sẽ không bị căn nguyên lực lượng của mình hấp dẫn.
Nhưng hắn làm được không?
Hắn không làm được.
Ninh Chu quay đầu lại nhìn về phía căn phòng nhỏ, dưới kết giới mái hiên thấp bé, người yêu của hắn đang ôm giấc ngủ say.
Hắn quyến luyến thế giới này, giống như quyến luyến ái nhân mất mà tìm lại được.
_____
Ninh Chu mang theo ngữ ưng tay chân nhẹ nhàng đi vào kết giới. Bên trong tối đen như mực, nhưng hắn có thể nhìn thấy Tề Nhạc Nhân cuộn tròn trên thảm đưa lưng về phía hắn, hơi thở đều đều, dường như vẫn ngủ say.
Ninh Chu nhẹ nhàng cởi áo khoác bước trở lại thảm, chợt nghe thấy giọng nói của Tề Nhạc Nhân: “Đi đâu?”
Trong nháy mắt, Ninh Chu còn căng thẳng hơn so với thời điểm đối mặt với sào huyệt yêu ma. Loại trạng thái căng chặt này căn bản không thể gạt được Tề Nhạc Nhân, cậu ‘ngửi được’ hơi thở giết chóc chưa tan trên người Ninh Chu, lẳng lặng chờ hắn trả lời.
Một lúc lâu sau, phía sau truyền đến giọng nói của Ninh Chu: “Không ngủ được, ra ngoài đi dạo.”
Tề Nhạc Nhân nén kìm chế, suýt chút nữa muốn xoay người xách tai Ninh Chu lên dạy bảo: Ai mẹ nó đêm hôm khuya khoắt đi dạo ở nơi nguy hiểm như này hả? Còn trở về với một thân sát khí?
Nhưng cuối cùng cậu không rống lên, ngược lại tự chất vấn bản thân: Nếu hiện tại mình là Ninh Chu thì sẽ làm gì?
Đánh thức cậu, dẫn cậu đi cùng, sau đó để cậu nhìn thấy chính mình hóa thành ma long dưới sức mạnh hủy diệt? Điều này quá tàn nhẫn với cậu, càng tàn nhẫn với Ninh Chu, không ai muốn để người mình yêu nhìn thấy bộ dáng chật vật mất khống chế của chính mình cả.
Xét cho cùng là cậu không thể làm được gì giúp Ninh Chu, ngược lại còn để Ninh Chu trăm phương ngàn kế lừa gạt cậu, không để cậu lo lắng.
Một loại cảm giác vô lực dâng lên trong lòng Tề Nhạc Nhân, dần dần khiến cậu cảm thấy mệt mỏi, cậu biết Ninh Chu đau khổ và mệt mỏi hơn cậu gấp trăm lần. Vì thế cậu cố chịu đựng nỗi ủy khuất và chua xót trong lòng, yên lặng lau dấu vết ướt át nơi khóe mắt, xoay người; cẩn thận nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Ninh Chu, nhưng lại không mở mắt ra, không nhìn vẻ áy náy và ẩn nhẫn trên gương mặt hắn.
“Ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm.”
Trong lòng họ biết rõ, nhưng lại âm thầm giấu kín mọi lo lắng sầu lo. Bọn họ rất cẩn thận, dùng toàn lực giữ gìn hơi ấm không dễ có được này, quý trọng hơn bất kỳ ai.
Hai người nắm lấy tay nhau không hẹn mà cùng cầu nguyện từ tận đáy lòng, mong thời gian hạnh phúc mãi mãi không có giới hạn, mong người yêu nhau vĩnh viễn không chia lìa.
***
“Anh vẫn chưa ngủ sao?” Tề Nhạc Nhân nằm bên cạnh Ninh Chu thấp giọng hỏi.
Đèn đã tắt, nhưng trong phiến không gian nhỏ hẹp bao phủ bởi kết giới, Ninh Chu vẫn mở to mắt.
“Không ngủ được.” Ninh Chu nói.
“Tôi cũng vậy.” Tề Nhạc Nhân nhẹ giọng thở dài.
Con số hệ thống nhắc nhở không ngừng giảm từ 1109 xuống 912, mỗi phút mỗi giây đều có người chết, cảm giác lo âu cấp bách này khiến hai người không thể bình yên chìm vào giấc ngủ.
“Vẫn nên ngủ một lát đi, bằng không ngày mai tinh thần sẽ không tốt đâu.” Tề Nhạc Nhân nói.
“Ừm.” Ninh Chu trở mình, từ nằm ngửa đổi thành nằm nghiêng, hai người mặt đối mặt nhìn nhau. Dưới ánh sáng tối tăm, Tề Nhạc Nhân chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt xanh thẳm của Ninh Chu.
“Tôi có chút nhớ Vùng đất Hoàng Hôn.” Tề Nhạc Nhân nhỏ giọng nói: “Tuy rằng chưa rời đi bao lâu, nhưng luôn cảm thấy… Giống như lần đầu tiên rời khỏi nhà vậy; thật là kỳ quái, rõ ràng không phải nơi đẹp đẽ gì.”
Nhưng mặc dù là một nơi không đẹp gì thì nó cũng là một phiến tịnh thổ trong Thế Giới Ác Mộng này, có người kiệt lực sáng tạo một nơi ở để bọn họ sinh sống, nơi đó được gọi là ‘nhà’.
Ninh Chu an tĩnh nghe cậu nói, thỉnh thoảng đáp lại một tiếng.
“Kỳ thực lúc ấy tôi đã xem lá thư anh gửi cho Trần Bách Thất, tôi còn viết thư hồi âm cho anh, nhưng anh không nhận được...”
“Thư nhất định vẫn còn trong hộp thư, khi nào về tôi sẽ lấy.” Thư gửi vào bưu kiện ở Ngầm Kiến thành vẫn theo phương thức kiểu cũ, bắt buộc bản thân phải đến “bưu điện” để lấy. Sau khi gửi thư Ninh Chu không đi xem thư hồi âm, tất nhiên không biết mình vẫn còn một phong thư chưa nhận.
“Đừng đừng đừng! Gặp được người rồi cần gì phải xem thư!” Tề Nhạc Nhân căng thẳng suýt nữa nhảy dựng lên, mặt đỏ bừng, trong thư cậu viết một câu buồn nôn “tôi rất thích nhẫn cỏ kia, tôi cũng muốn tặng quà đáp lễ cho anh!”
Tuy rằng hiện tại hai người đã tâm ý tương thông, nhưng cậu vẫn có chút xấu hổ khi Ninh Chu nhìn thấy lá thư kia. Cậu thà quay về Vùng đất Hoàng Hôn lén mua nhẫn, rồi vào một ngày đẹp trời, trên bờ biển dưới ánh hoàng hôn trao nhẫn cầu hôn cho Ninh Chu.
Không đợi Ninh Chu mở miệng, Tề Nhạc Nhân lại hỏi: “Khi nào sinh nhật anh?”
“Ngày thành lập, ngày Vùng đất Hoàng Hôn thành lập.” Ninh Chu nói.
“…..” Là người xứ khác, vẻ mặt Tề Nhạc Nhân tràn ngập hoang mang.
“Ngày 22 tháng 12.” Ninh Chu ý thức được Tề Nhạc Nhân căn bản không biết đó là ngày nào nên bổ sung một câu.
“Ngày đó không còn xa.” Trong lòng Tề Nhạc Nhân vui vẻ, còn mấy tháng nữa.
“Ừm. Còn cậu thì sao?”
“Đã qua rồi.” Tề Nhạc Nhân nói hôm nay là sinh nhật của mình, cười nói: “Năm sau chúng ta lại cùng nhau mừng sinh nhật.”
“Ừ.”
Đêm đã khuya, hai người trò chuyện câu được câu không, chẳng biết nắm tay nhau từ lúc nào; hơi ấm từ trên người đối phương truyền đến đột nhiên sưởi ấm một phần thế giới lạnh lẽo khủng bố này.
Tề Nhạc Nhân đã ngủ nhưng Ninh Chu thì không, hắn an tĩnh nhìn Tề Nhạc Nhân thật lâu, sau đó mới lặng lẽ buông lỏng tay ra.
Tề Nhạc Nhân mất đi hơi ấm trong lòng bàn tay, khẽ lầu bầu một tiếng, muốn bắt lấy hơi ấm kia nhưng lại không bắt được. Ninh Chu thận trọng đứng dậy, cầm áo khoác ở một bên đắp cho Tề Nhạc Nhân đang ngủ say, vẫy tay với ngữ ưng đậu trong góc, lặng yên ra khỏi kết giới.
Đêm yên tĩnh, thế giới tĩnh lặng, trong Ngầm Kiến thành không ánh sáng này sương mù vẫn chưa tan, vô số yêu ma xuất hiện từ bốn phương tám hướng, như hổ rình mồi người đột nhiên xuất hiện này.
Ninh Chu không đi quá xa, hắn đứng trên nóc nhà ngắm nhìn sương mù vô cùng vô tận, giống như cự long phủ phục trên vách đá quan sát thế giới. Ngữ ưng xoay quanh trên bầu trời, cảm giác uy áp ác ma trên người chủ nhân ngày càng dày đặc, nó nhanh chóng bay xa hơn một chút.
Cảm giác áp bách ngày càng tăng cao khiến cho yêu ma lẫn ác ma cấp thấp bắt đầu cảm thấy xao động bất an, nhưng đám yêu ma bình thường không phải đối tượng Ninh Chu chú ý. Từ lúc bước vào thế giới này, hắn mơ hồ cảm nhận được nơi này ẩn giấu một con quái vật tựa hồ là yêu ma nhưng cổ quái hơn, càng về đêm cảm giác tồn tại của nó càng mạnh.
Ngữ ưng phát ra một tiếng kêu trong không trung, Ninh Chu biết phương hướng; nhẹ nhàng nhảy xuống nóc nhà, dừng lại trên một mái hiên khác cách đó mấy mét, chạy về phương hướng ngữ ưng.
______
Tề Nhạc Nhân nửa mộng nửa tỉnh trở mình, mơ màng cảm thấy mình đang ngủ trên một bãi cỏ ấm áp; ánh mặt trời chiếu vào khuôn mặt lười biếng của cậu, cậu bị cảm xúc dễ chịu này đả động, một chút cũng không muốn tỉnh lại.
Chỉ là cậu mơ hồ nhớ mình nắm tay ai đó, nhưng hiện tại, trong tay cậu…
“Ninh Chu?” Tề Nhạc Nhân tỉnh lại, từ trên thảm ngồi dậy, căng thẳng nhìn vị trí bên cạnh.
Trống rỗng, Ninh Chu không có ở đây.
Trong lòng Tề Nhạc Nhân lạnh lẽo, trong đầu cậu nảy lên vô số suy nghĩ đáng sợ, đến khi nhìn thấy áo khoác Ninh Chu đắp trên người mình cậu mới dần bình tĩnh lại.
Ninh Chu đi một mình còn mang ngữ ưng theo, còn đi đâu và làm gì...
Tề Nhạc Nhân phủ thêm áo khoác, đi đến mép kết giới muốn đi ra ngoài, tay chạm vào kết giới giống như chạm vào khối pha lê lạnh lẽo —— Ninh Chu thiết kế kết giới theo hai hướng.
Tề Nhạc Nhân đứng ngây người hồi lâu, trong đầu hỗn loạn, căn bản không biết mình đang nghĩ gì.
Cậu biết Ninh Chu không có khả năng không từ mà biệt, nhất là khi họ đang thực hiện cùng một nhiệm vụ, nhưng cảm giác mất mát mãnh liệt vẫn ngang ngược chiếm cứ lòng cậu.
Đợi, đợi Ninh Chu quay về rồi hỏi hắn.
Nhưng hỏi... thì thế nào?
Tề Nhạc Nhân quay về tấm thảm, cởi áo khoác rồi nằm xuống.
Trong một mảnh kết giới nho nhỏ, cậu không nghe thấy âm thanh bên ngoài cũng không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, nhưng cậu có thể tưởng tượng.
Có lẽ trong lăng mộ khổng lồ tràn ngập sương mù dày đặc, có một con cự long màu đen bay qua bầu trời, ven đường phun ra hơi thở hủy diệt...
_____
Hắc long dừng bên rìa mái hiên, năng lượng hủy diệt phun trào trong cơ thể đang đốt cháy linh hồn của nó. Nó chịu đựng sự tra tấn dày vò này, phủ phục trên mặt đất, chờ đợi sức mạnh khủng khiếp này dần dần ổn định.
Đúng như hắn dự đoán, quả thực có một con quái vật đáng sợ ẩn náu trong lớp sương mù. Nó giống như một đầm lầy xoáy nước màu đen, không ngừng chiếm giữ thế giới hỗn loạn này, nó cắn nuốt thế giới như tằm ăn lá, sương mù chung quanh ngày càng dày đặc, yêu ma cuồn cuộn không ngừng tuôn ra từ cơ thể nó. Nó tựa như nhà máy sản xuất yêu ma, sinh sản ra những con yêu ma mang hình thù kỳ quái.
Này chưa phải là điều quỷ dị nhất, quỷ dị nhất chính là ở giữa đầm lầy thế nhưng xuất hiện một người phụ nữ mặc trang phục váy dài cung đình. Nàng dường như được sinh ra trong vũng lầy này, nhưng lại không có hai chân, mà là lơ lửng phía trên lốc xoáy, đôi mắt chảy máu đen nhìn chằm chằm vào ma long trên bầu trời.
Yêu ma gần như không tồn tại hình dạng con người, vậy người phụ nữ này rốt cuộc là thứ gì?
Ma long không tự hỏi nữa mà dùng long tức mang hơi thở hủy diệt phun vào sào huyệt yêu ma. May mắn chính là sức mạnh hủy diệt dường như có thể hủy diệt nó, tuy rằng yêu ma cuồn cuộn mang đến một ít phiền toái cho ma long nhưng cuối cùng nó vẫn phá hủy sào huyệt, bao gồm cả người phụ nữ kia.
Theo sự sụp đổ của sào huyệt yêu ma, sương mù xung quanh bắt đầu dần lan rộng. Nhóm yêu ma may mắn còn sống không biết sợ hãi, nhưng trực giác mách bảo chúng nhanh chạy trốn, trốn vào trong làn sương mỏng không tìm thấy dấu vết.
Ma long bay trở về hang ổ của mình, ý chí còn sót lại điều khiển nó không được xâm nhập kết giới mình thiết lập tránh người yêu bừng tỉnh khỏi giấc ngủ say; nó cuộn tròn gần mép kết giới, đè nén bản năng của chính mình, lần nữa tự nhắc nhở bản thân: Mày không phải ác ma, đừng làm ra việc không thể tha thứ.
Đừng làm tổn thương người yêu của mày.
Nhưng sâu trong linh hồn lại có một thanh âm phát ra tiếng cười trào phúng, nó không nói gì, nhưng Ninh Chu lại biết nó muốn nói cái gì. Hắn im lặng chống lại bản năng, chịu đựng nỗi đau khi linh hồn bị xé rách, chậm rãi chờ đợi bản thân chống lại sự cám dỗ khó cưỡng, biến trở về hình dáng nhân loại.
Lớp vảy lạnh băng nhanh chóng rút đi, hắn biến trở về hình người. Ninh Chu dựa vào tường, nhìn sương mù dần dần tan đi như thủy triều ở phương xa, cúi đầu nhìn xuống tay mình.
Vẫn là bàn tay con người, chỉ là móng tay không biến từ sắc nhọn trở về mượt mà đã nói cho hắn biết bộ dáng chân chính của hắn cách đây không lâu.
Vô luận bao nhiêu lần đi chăng nữa hắn cũng sẽ không bao giờ thích bản thân mình như vậy, hắn vô cùng căm ghét cự long tượng trưng cho sự hủy diệt kia, buồn cười nhất chính là hắn không thể chống lại sức mạnh của nó.
Càng muốn cứu vớt, càng rơi vào vực sâu hủy diệt.
Hắn hiểu rất rõ, trừ phi có một ngày hắn có thể vứt bỏ hết thảy, nhắm hai mắt lại, không nhìn ác ma tàn phá thế giới này, tránh vào sơn cốc lánh đời, không đi nghe nỗi đau thế giới. Năm tháng tĩnh hảo dối trá bình ổn nội tâm phẫn nộ cùng bi thương của hắn; khiến hắn không cần dùng đến sức mạnh, tự nhiên sẽ không bị căn nguyên lực lượng của mình hấp dẫn.
Nhưng hắn làm được không?
Hắn không làm được.
Ninh Chu quay đầu lại nhìn về phía căn phòng nhỏ, dưới kết giới mái hiên thấp bé, người yêu của hắn đang ôm giấc ngủ say.
Hắn quyến luyến thế giới này, giống như quyến luyến ái nhân mất mà tìm lại được.
_____
Ninh Chu mang theo ngữ ưng tay chân nhẹ nhàng đi vào kết giới. Bên trong tối đen như mực, nhưng hắn có thể nhìn thấy Tề Nhạc Nhân cuộn tròn trên thảm đưa lưng về phía hắn, hơi thở đều đều, dường như vẫn ngủ say.
Ninh Chu nhẹ nhàng cởi áo khoác bước trở lại thảm, chợt nghe thấy giọng nói của Tề Nhạc Nhân: “Đi đâu?”
Trong nháy mắt, Ninh Chu còn căng thẳng hơn so với thời điểm đối mặt với sào huyệt yêu ma. Loại trạng thái căng chặt này căn bản không thể gạt được Tề Nhạc Nhân, cậu ‘ngửi được’ hơi thở giết chóc chưa tan trên người Ninh Chu, lẳng lặng chờ hắn trả lời.
Một lúc lâu sau, phía sau truyền đến giọng nói của Ninh Chu: “Không ngủ được, ra ngoài đi dạo.”
Tề Nhạc Nhân nén kìm chế, suýt chút nữa muốn xoay người xách tai Ninh Chu lên dạy bảo: Ai mẹ nó đêm hôm khuya khoắt đi dạo ở nơi nguy hiểm như này hả? Còn trở về với một thân sát khí?
Nhưng cuối cùng cậu không rống lên, ngược lại tự chất vấn bản thân: Nếu hiện tại mình là Ninh Chu thì sẽ làm gì?
Đánh thức cậu, dẫn cậu đi cùng, sau đó để cậu nhìn thấy chính mình hóa thành ma long dưới sức mạnh hủy diệt? Điều này quá tàn nhẫn với cậu, càng tàn nhẫn với Ninh Chu, không ai muốn để người mình yêu nhìn thấy bộ dáng chật vật mất khống chế của chính mình cả.
Xét cho cùng là cậu không thể làm được gì giúp Ninh Chu, ngược lại còn để Ninh Chu trăm phương ngàn kế lừa gạt cậu, không để cậu lo lắng.
Một loại cảm giác vô lực dâng lên trong lòng Tề Nhạc Nhân, dần dần khiến cậu cảm thấy mệt mỏi, cậu biết Ninh Chu đau khổ và mệt mỏi hơn cậu gấp trăm lần. Vì thế cậu cố chịu đựng nỗi ủy khuất và chua xót trong lòng, yên lặng lau dấu vết ướt át nơi khóe mắt, xoay người; cẩn thận nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Ninh Chu, nhưng lại không mở mắt ra, không nhìn vẻ áy náy và ẩn nhẫn trên gương mặt hắn.
“Ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm.”
Trong lòng họ biết rõ, nhưng lại âm thầm giấu kín mọi lo lắng sầu lo. Bọn họ rất cẩn thận, dùng toàn lực giữ gìn hơi ấm không dễ có được này, quý trọng hơn bất kỳ ai.
Hai người nắm lấy tay nhau không hẹn mà cùng cầu nguyện từ tận đáy lòng, mong thời gian hạnh phúc mãi mãi không có giới hạn, mong người yêu nhau vĩnh viễn không chia lìa.
***
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.