Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng

Chương 222: Ước Hẹn Hoàng Hôn [11]

Bạc Mộ Băng Luân

26/02/2024

chương 222:

Đến cuối ngày, Tề Nhạc Nhân không biết còn có thể dẫn A Á đi xem cái gì nữa.

Mấy ngày nay cậu cũng coi như đi hết Vùng đất Hoàng Hôn. Từ nơi ở của các NPC trên đất liền cho đến nơi người chơi thường tụ tập trên đảo Mặt trời lặn; Tề Nhạc Nhân gần như quấy rầy mấy người xung quanh, dành ra lịch trình mỗi ngày.

“Ngày mai chính là ngày thành lập, ngày hôm nay chúng ta đi dạo một vòng, tìm chỗ ăn; buổi chiều ngủ một giấc, đợi buổi tối Ninh Chu về thì cùng nhau ngắm pháo hoa.” Tề Nhạc Nhân nói với A Á, cậu khẽ ngáp một cái.

“Được nha, tôi còn chưa xem pháo hoa đâu!” A Á có vẻ rất tò mò.

Đêm qua Tề Nhạc Nhân ngủ không ngon giấc, đầy đầu đều nghĩ tới dưới bầu trời pháo hoa, cậu nên lấy tư thế nào quỳ một gối xuống đất, lấy nhẫn ra cầu hôn Ninh Chu? Chỉ là cậu đã sửa lại lời thoại tận hai mươi lần, còn vì quá mức căng thẳng mà bắt đầu gặp ác mộng.

Sau khi tỉnh dậy, Tề Nhạc Nhân sợ đến toát mồ hôi lạnh không còn buồn ngủ nữa, chạy ra ban công hút một điếu thuốc để bình tĩnh lại.

Đêm khuya, Vùng đất Hoàng Hôn vẫn như cũ là một mảnh hoàng hôn nhợt nhạt, Tề Nhạc Nhân dựa vào ban công hút xong điếu thuốc, thật sâu phả ra một ngụm trọc khí.

Vừa quay đầu lại, thình lình phát hiện Ninh Chu đang đứng ở ban công, im lặng nhìn cậu, không biết hắn đã ở đó bao lâu.

Tề Nhạc Nhân hoảng sợ, theo bản năng ném tàn thuốc đi, sau đó mới nhận ra hành động của mình quá cố tình, liền giải thích: “Vừa rồi không ngủ được nên ra ngoài hút điếu thuốc… chứ bình thường em không hút.”

Lời giải thích này càng ra vẻ cố tình, Tề Nhạc Nhân tràn đầy tuyệt vọng với cách nói chuyện của mình.

Lại nói, thói quen này hoàn toàn là do Trần Bách Thất, cô mới thực sự là người không rời điếu thuốc.

Ninh Chu không nói gì, xòe tay ra với cậu.

Tề Nhạc Nhân ngoan ngoãn đưa điếu thuốc và hộp quẹt ra, thành thật không rên tiếng nào.

“Cái này không tốt cho sức khỏe, đừng hút.” Ninh Chu nói.

“Ngày thường em thật sự không hút thuốc, anh xem gói thuốc này, qua một tháng rồi mà em còn chưa hút xong, một nửa trong số đó là hiếu kính cho Trần Bách Thất.” Tề Nhạc Nhân biện hộ cho mình một chút: “Chỉ ngẫu nhiên một điếu thôi, vô cùng ngẫu nhiên.”

Ninh Chu nhìn cậu một cái thật sâu, đột nhiên tiến lên một bước ôm lấy cậu, hai người nhìn nhau, tim đập loạn xạ.

Ánh hoàng hôn khiến khoảnh khắc này trở nên dịu dàng vô hạn. Hai người hôn lấy nhau, cái lạnh của gió làm cho nụ hôn càng mãnh liệt hơn, cảm giác răng môi chạm nhau lần nào cũng mang đến sự rung động từ cơ thể đến linh hồn. Giờ khắc này không chỉ thân thể đắm chìm trong nụ hôn sâu; mà dường như linh hồn cũng được an ủi bởi sự mềm nhẹ, làm người ta quên đi sự khởi đầu và tiếc nuối về sự kết thúc.

Mãi cho đến khi cả hai thở hổn hển, họ mới bỏ dở nụ hôn khó mà xa rời này.

Ninh Chu chạm nhẹ vào mặt cậu, thấp giọng nói: “Anh không thích mùi vị đó, đừng hút.”

Tề Nhạc Nhân bị hôn đến như lọt vào sương mù, gò má ửng hồng đang muốn gật đầu, chợt tỉnh hồn, cắn môi hắn một cái như trừng phạt: “Anh dùng mỹ nam kế à?”

Ninh Chu không trả lời, chỉ nhìn cậu.

Dưới khoảng cách gần, đôi mắt lam của hắn quả thực ẩn chứa ma pháp chí mạng. Chỉ nhìn vào đôi mắt kia, Tề Nhạc Nhân giống như bị một loại sức mạnh đáng sợ mê hoặc, không nói nên nửa câu phản kháng.



“Vậy anh hôn em lần nữa đi.” Tề Nhạc Nhân vuốt ve vành tai Ninh Chu, cười thay đổi chủ ý: “Thôi, để em tới hôn, anh ngoan ngoãn hé miệng là được.”

Vốn không quen bị người yêu đùa giỡn, vành tai Ninh Chu đỏ lên, ngượng ngùng tiếp nhận nụ hôn.

Sau khi Tề Nhạc Nhân xấu xa hôn xong, thở hổn hển nói: “Bộ dáng anh để trần mặc quần jean rách kia thật là đẹp mắt! Nếu có thể đeo tạp dề nữa thì tuyệt!”

“…..”

Giờ khắc này Ninh Chu cảm thấy người yêu của mình... có chút đáng sợ.

“Tề Nhạc Nhân, Tề Nhạc Nhân? Tề Nhạc Nhân!” A Á gọi cậu ba tiếng, lúc này mới kéo Tề Nhạc Nhân ra khỏi hồi ức.

“Hở, sao vậy?” Tề Nhạc Nhân hỏi.

“Anh nghĩ gì mà nhập thần vậy?” A Á tò mò hỏi.

“À... không có gì, đang nghĩ xem Ninh Chu đang làm gì ấy mà.” Tề Nhạc Nhân nói cho có lệ.

Rốt cuộc Tư Lẫm không chịu nổi Ninh Chu “bỏ bê công việc”, sáng sớm tinh mơ lấy danh nghĩa công việc mà kéo hắn Sở Thẩm Phán, cho nên hôm nay chỉ còn lại Tề Nhạc Nhân và A Á.

A Á nở nụ cười, vui tươi hớn hở nói: “Tình cảm hai người thật tốt.”

Bị một cô bé nói thế, Tề Nhạc Nhân không khỏi có chút xấu hổ, dứt khoát lảng sang chuyện khác: “Chúng ta đi dạo một chút.”

A Á vui vẻ đồng ý, vì thế hai người men theo con đường cầu Kiều đi vào chợ, vừa đi vừa ngắm phong cảnh mỹ lệ. Tề Nhạc Nhân rất tận chức lấy camera ra chụp ảnh lưu niệm cho A Á.

“Tề Nhạc Nhân? Không phải cậu đến Sở Thẩm Phán làm việc sao? Dạo gần đây cũng không tới... Uiya! Đau đau đau!” Bác sĩ Lã ôm bánh ngọt trước ngực nhìn thấy Tề Nhạc Nhân từ đằng xa, chạy một mạch tới chào cậu, bỗng nhiên ngã xuống đất, làm trò trước mặt A Á ngã đập mặt xuống đất bằng.

“Anh không sao chứ?” A Á ngồi xổm xuống, thương hại nhìn bác sĩ Lã đang nằm gục trên mặt đất.

Bác sĩ Lã vẻ mặt đau khổ ngồi dậy, vỗ vỗ bụi bặm trên ống quần: “Không sao đâu, tôi mặc quần áo dày, ngã cũng không đau. Cô là ai? Sao lại ở cùng Tề Nhạc Nhân?”

“A Á – bằng hữu của tôi, quen biết ở Ngầm Kiến thành, gần đây mới tới Vùng đất Hoàng Hôn. Còn đây là bác sĩ Lã, đồng đội của tôi, chúng tôi thường xuyên làm nhiệm vụ cùng nhau.” Tề Nhạc Nhân giới thiệu đơn giản, không đề cập tới thân phận thực sự của A Á.

Bác sĩ Lã có chút tò mò về cô bé thoạt nhìn chỉ bảy tám tuổi này, A Á thì tò mò về túi bánh ngọt trong ngực bác sĩ Lã. Hai người cô nhìn tôi, tôi nhìn cô, chợt nhìn nhau cười.

“Cô có muốn ăn bánh ngọt không? Bánh thơm ngào ngạt mới ra lò, ngon tuyệt!” Bác sĩ Lã khoe bánh ngọt trong ngực cho cô bé xem.

“Cám ơn anh...” A Á nhìn Tề Nhạc Nhân, tựa hồ đang hỏi ý kiến của cậu.

“Ăn đi, đúng là rất ngon.” Tề Nhạc Nhân nói.

A Á vói tay vào túi, lấy ra một cái bánh nhỏ, đặt trên tay nhẹ cắn một miếng.

Hương vị ngọt ngào của bánh tràn ra khoang miệng, lan tỏa nhẹ nhàng vượt xa bất cứ thứ gì cô từng ăn.

A Á kinh ngạc mở to mắt: “Ngon! Cái này ăn ngon thật!”



“Ngon đúng không? Ông chủ ở chỗ đó là đầu bếp tại gia chuyên nghiệp đó nha, chỉ với dụng cụ và công nghệ cải tiến mới làm ra những mẻ bánh ngon như này, điều mà nơi khác không có!” Bác sĩ Lã rất đắc ý: “Mỗi ngày tôi đều tới mua, ông chủ quen mặt tôi, cho nên bây giờ tôi mua không cần xếp hàng!”

“Muốn mua một ít không, cho bữa khuya?” Tề Nhạc Nhân hỏi A Á.

A Á đã ăn sạch phần cầm trên tay, chưa đã thèm mà liếm liếm môi, sau khi nghe được lời Tề Nhạc Nhân nói, lập tức gật đầu.

Thế là hành trình hai người biến thành ba người, bác sĩ Lã dẫn đường mang Tề Nhạc Nhân và A Á đi mua bánh ngọt. Biết hôm nay hai người ngẫu nhiên đi dạo, bác sĩ Lã đưa ra chủ ý giúp bọn họ.

“Vậy ngày thường anh làm gì?” A Á hỏi bác sĩ Lã.

“Tôi hả, tôi khám bệnh cho người ta, chữa trị, làm mấy nhiệm vụ đơn giản, mua chút bánh ngọt; thật sự không có việc gì làm thì tôi còn về chơi mấy ván, tung xúc xắc, đánh bài đều được, dù sao cũng thắng.” Bác sĩ Lã nói.

Tim Tề Nhạc Nhân như bị dao cắt, mặt vô biểu tình.

“À, gần đây tôi mới mua một bộ bài hay lắm, hai người đến nhà tôi chơi nhé.” Bác sĩ Lã đưa ra lời mời.

Ba người liền tới phòng khám của bác sĩ Lã, bác sĩ Lã lấy thẻ bài ra chiêu đãi A Á. Ba người tùy ý chơi một lúc, kết thúc bằng dáng vẻ thua thảm hại của Tề Nhạc Nhân.

A Á cười không ngừng, từ lúc Tề Nhạc Nhân bắt lấy ba lần không có thẻ, nàng rơi vào trạng thái cười quái dị, cười liên tục đến cuối ván. Sau khi bác sĩ Lã giành chiến thắng, với bộ dáng đương nhiên: “May mắn cũng là một phần thực lực.”

“Thực lực của tôi hiện tại có thể đánh mười người như anh.” Tề Nhạc Nhân không phục nói.

Bác sĩ Lã mếu máo, cúi đầu, lộ ra vẻ uể oải: “Chỗ nào chỉ có thể đánh mười người, đánh một trăm người cũng được.”

Nhìn hắn thành thật như vậy, Tề Nhạc Nhân nhất thời khó mà nói gì.

“Tôi biết mình có bao nhiêu phân lượng, luôn kéo chân sau cậu... thực xin lỗi. Nhiệm vụ lần trước cũng thế, kỳ thực phần thưởng lần này hẳn là cậu, tôi chỉ là vận khí tốt mà thôi.” Bác sĩ Lã hổ thẹn nói.

Tề Nhạc Nhân thở dài an ủi nói: “Mỗi người là khác nhau, năng lực khác nhau, khuyết điểm cũng khác nhau. Nếu anh vừa có thể chiến đấu vừa có thể buff máu, vậy anh cần đồng bạn làm gì nữa? Quả thực con người không ai hoàn hảo, cho nên chúng ta mới cần đồng bạn. Vận khí kém như tôi này, làm nhiệm vụ tám chín phần mười đều gặp trúng độ khó thăng cấp, nếu không có anh bên cạnh thì tôi phải làm sao? Cho nên tôi thực sự rất cảm ơn anh, bạn tốt chính là nên bao dung khuyết điểm lẫn nhau.”

Bác sĩ Lã ngơ ngác nhìn cậu, nước mắt chợt trào ra hốc mắt, hắn vừa khịt mũi vừa nói “để tôi đi lấy đồ uống cho hai người” rồi bỏ chạy.

“Có bằng hữu như vậy thật tốt.” A Á hâm mộ nói.

“A Á cũng là bằng hữu của tôi, bằng hữu vô cùng tốt.” Tề Nhạc Nhân mỉm cười với cô.

Cả đời này cậu sẽ không bao giờ quên những ngày tháng dưới Ngầm Kiến thành.

A Á nhìn cậu bằng ánh mắt dịu dàng, đột nhiên đứng lên nói: “Tôi cũng đi kiếm đồ uống đây!”

Nói xong cô chạy đi trong hai hàng nước mắt.

Chỉ còn lại Tề Nhạc Nhân ngồi một mình trên ghế, có chút ngốc nghếch.

****

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook