Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng
Chương 230: Ước Hẹn Hoàng Hôn [19]
Bạc Mộ Băng Luân
26/02/2024
chương 230:
“Gia hỏa này, thật đúng là con mẹ nó lớn.” Ngồi trên cột đèn ngắm con quái thú Leviathan to lớn bên mép bãi biển, ảo thuật sư không khỏi chửi một tiếng, chiếc váy dài bị gió mạnh thổi bay nghe âm thanh sàn sạt.
Kết giới của Vùng đất Hoàng Hôn hoàn toàn không thể ngăn cản sự phá hủy bạo lực của hai vị lĩnh vực lĩnh vực. Dường như Tiên Tri đang băn khoăn điều gì đó, chưa từng dùng hết sức phản kháng, Tiên Tri cũng biết sự phản kháng này chỉ là phí công.
Vùng đất Bình Minh mà Tiên Tri từng tự tay tạo ra không trở thành vùng đất mới trong lý tưởng của hắn, mà trở thành con dao người hắn tin tưởng nhất đâm về phía hắn.
Cho đến ngày hôm nay, ảo thuật sư vẫn có thể nhớ rõ như in vẻ mặt của Tiên Tri khi đó. Đó là vẻ mặt vô cùng khiếp sợ và khó tin, ngọn lửa hy vọng trong mắt hắn dần dần tắt, cuối cùng biến thành vẻ cô đơn; cảnh tượng đó giống như bụi gai mọc lên trong lòng hắn, khiến hắn đau đớn đến nay.
Thiên sứ trong băng cung ngầm dường như sụp đổ, lão sư của hắn sống trong hồ băng quanh năm làm bạn với giá lạnh, chỉ để kéo dài thời gian ít ỏi của mình —— Tiên Tri không còn nhiều thời gian nữa. Không phải số ngày sinh tồn, mà là khả năng đạt tới cực hạn của người chơi. Tiên Tri kiên trì suốt 22 năm, nhưng cũng không hơn, đại nạn đã tới, không thể xoay chuyển trời đất.
Ảo thuật sư châm điếu thuốc, dựa vào cột đèn, hít một hơi thật sâu.
Hắn nhớ lại cung điện băng yên tĩnh dưới lòng đất, lão sư hắn nằm ngủ trên ghế, giữa hai chân là cuốn album mở ra được ánh đèn ấm áp chiếu sáng. Tư Lẫm, hắn, còn có người kia, ba người họ vây quanh Tiên Tri cùng chụp bức ảnh này. Tư Lẫm trong ảnh vẫn giữ vẻ mặt vô cảm; hắn thì vẻ mặt bực bội trợn trắng mắt, tràn ngập không kiên nhẫn đối với việc chụp ảnh. Mà người kia, mặc áo sơ mi và quần tây đơn giản, áo khoác đặt trên cánh tay, nửa ngồi xổm bên ghế Tiên Tri, mỉm cười dịu dàng, cực kì giống một học sinh tôn sư trọng đạo.
Một điếu thuốc nhanh chóng bị đốt sạch, cự quái trong biển đang tới gần nơi trú ẩn, ảo thuật sư ném tàn thuốc xuống, chuẩn bị đi cản trở nó. Nếu tùy ý để nó đánh nát kết giới rồi nhảy vào nơi trú ẩn, chắc chắn sẽ tạo nên thương vong không thể cứu vãn.
Chỉ là một tiếng thở dài yếu ớt làm hắn khựng lại. Toàn thân ảo thuật sư xù lông lên, nhìn về hướng phát ra âm thanh đầy sát ý.
Kẻ gây ra nguồn cơn hỗn loạn đứng dưới cột đèn, cúi xuống nhặt tàn thuốc mà hắn vừa vứt đi, ném vào thùng rác.
“Dù sao đây cũng là chỗ ở của lão sư, mong sư huynh chú ý vệ sinh môi trường một chút.” Người nọ nghiêm túc khuyên nhủ, tựa hồ thật sự buồn rầu về hành vi vứt rác bừa bãi của hắn.
Giờ khắc này ảo thuật sư không thể nào kiềm chế cơn giận bùng phát, hắn giận quá hóa cười: “Mày còn nhớ rõ đây là lĩnh vực của ai, nhưng mày sẽ quan tâm sao?”
Người nọ tâm bình khí hòa nhìn hắn rồi nói: “Những chuyện liên quan đến lão sư, em đều quan tâm.”
“Tô Du! Mày đáng chết!” Cùng với sức mạnh đến từ cực hạn phẫn nộ của ảo thuật sư, đường phố xung quanh hai người bắt đầu không ngừng vặn vẹo, thế giới dường như biến thành một căn phòng phủ đầy gương. Dù là con người, tòa nhà hay bầu trời mặt đất, tất cả đều bị biến ảo vặn vẹo.
Bóng dáng ảo thuật sư biến mất trong thế giới vặn vẹo, giống như một thích khách tìm kiếm cơ hội tấn công.
Tô Du, không, phải gọi hắn là Tô Hòa, hắn chỉ khẽ cười nhẹ, cũng không giải thích gì mà nhấc chân bước về phía Sở Thẩm Phán.
Mặt đất đột nhiên xé toạc, dưới chân Tô Hòa xuất hiện một vết nứt cực lớn, chỉ cần hắn tiến thêm một bước thì sẽ rơi vào vực sâu vô tận.
“Anh thật sự là...” Tô Hòa bất đắc dĩ thở dài: “Hà tất như thế?”
Dưới vực sâu truyền đến tiếng nghiến răng nghiến lợi của ảo thuật sư: “Chỉ cần một ngày tao còn sống, mày đừng mơ bước ra khỏi chỗ này! Tao sẽ không cho mày cơ hội gặp lão sư!”
Tô Hòa ngóng nhìn vực sâu, như thể lần đầu lĩnh ngộ căn nguyên lừa gạt.
Bóng tối thuần túy như vực sâu trong vũ trụ nuốt chửng hết tất cả ánh sáng. Chỉ là trong bóng tối vô tận kia chứa đựng nguồn sức mạnh vô tận làm người hướng tới.
“Tôi luôn tôn trọng hắn trước sau như một, nhưng chưa từng đồng ý với quan điểm của hắn. Chỉ có một con đường đi lên đỉnh cao, thật đáng tiếc, lão sư đi nhầm đường; lưng mang nhiều trói buộc như vậy, chú định hắn không thể tiến xa hơn.”
Theo lời nói đầy tiếc nuối của Tô Hoà, một tòa thành tinh mỹ tuyệt luân từ từ xuất hiện trên không trung ảo ảnh tan vỡ; ánh sáng bình minh thần thánh chiếu sáng vực sâu, cũng theo đó nghiền nát đám yêu ma quỷ quái thay đổi thất thường. Dưới sức mạnh tuyệt đối, thế giới do ảo thuật sư tạo ra gần như bị phá hủy hoàn toàn; chỉ trong cái nháy mắt, thủy tinh được khảm trong thế giới ảo ảnh vỡ tan rơi rác thành từng mảnh, cắn nuốt chủ nhân ảo cảnh.
Trở lại con đường vắng, cơ thể phảng phất như bị vô số lưỡi dao lăng trì, ảo thuật sư ngã xuống nền đất bẩn thỉu, máu tươi trào ra từ miệng vết thương nhanh chóng xói mòn, nhuộm đỏ mặt đất. Tô Hòa không hề quay đầu liếc mắt nhìn sư huynh ngày xưa một cái, mà ngẩng đầu nhìn về phía Sở Thẩm Phán cách đó không xa. Lần nữa đi tới đó, tựa như một hành khách thành kính hành hương.
&&&
“Lão sư, đã lâu không gặp.” Giọng nói ấm áp và lịch sự của Tô Hòa vang lên băng cung ngầm trống trải.
Tiên Tri ngồi trên ghế bành bình tĩnh đặt tách trà trong tay xuống, cảm khái nói: “Thật đúng là như đi vào chỗ không người vậy.”
“Hết thảy phải cảm ơn 'món quà sắp chia tay' của lão sư.” Tô Hòa mỉm cười đáp lại.
Tiên Tri cười tự giễu, chỉ vào chỗ ngồi đối diện: “Chúng ta cũng đã nhiều năm không gặp, tới cùng lão sư ôn chuyện đi, mời ngồi.”
Thế mà Tô Hòa thật sự đi tới, kéo ghế ngồi xuống. Cách đôi đã từng là sư đồ này là một bàn trà nho nhỏ, nhưng khoảng cách gần vẫn không thể xóa nhòa cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ lúc này.
“Đây là diện mạo vốn dĩ của ngươi? Cũng là một gia hỏa tuấn tú đấy, chỉ là không bằng bộ dáng năm đó, khi đó bộ dáng mặc váy của ngươi cũng rất đẹp.” Tiên Tri nhếch khóe miệng, cười không có ý tốt.
“Tới bái sư học nghệ, tất nhiên phải làm lão sư hài lòng.” Tô Hòa cười trả lời, hoàn toàn không có cảm xúc tiêu cực đối với việc này, ngược lại cho thấy người này càng thêm đáng sợ.
“Ngươi đi chuyến này cũng không phải tới học nghệ, tại sao còn mặc đồng phục của Sở Thẩm Phán?” Tiên Tri hỏi.
Tô Hòa có dáng người rất tốt, mặc đồng phục của Sở Thẩm Phán trông cực kỳ anh tuấn. Chẳng qua mặc bộ quần áo này trên người mang đậm vẻ châm chọc, làm Tiên Tri cảm thấy đau lòng.
“Không phải tới ôn chuyện với lão sư sao? Tất nhiên phải mặc rồi.” Tô Hòa cười trả lời.
Ý cười của Tiên Tri dần phai nhạt, hắn giấu đi nụ cười, trên mặt chỉ còn một khoảng trống lạnh lùng: “Tốt thôi, vậy ngươi nói một chút đi, ta nghe. Bói toán sư, rót cho Tô tiên sinh đây một ly nước trắng nhuận họng.”
Vẻ mặt Bói toán sư phức tạp, cúi đầu im lặng phục vụ đôi thầy trò này.
“Nghe nói căn nguyên tái sinh chân chính đã xuất hiện? Còn là một người quen.” Tô Hòa không nhanh không chậm mở miệng.
Tiên Tri cong môi: “Tin tức thật linh thông, người ta không phải thứ hàng giả như ngươi, căn nguyên tái sinh hàng thật giá thật, tiềm năng vô hạn.”
Năm đó Tô Hòa tạm thời cắt đứt liên hệ với căn nguyên lừa gạt của mình, ngụy trang thành một tân nhân; căn nguyên lực lượng mà tân nhân này ‘đột phá’, chính là tái sinh. Nhưng đó không phải căn nguyên tái sinh chân chính, mà là một âm mưu do Ma Vương Lừa gạt tỉ mỉ thiết kế.
“Phải không? Đáng tiếc kế hoạch Vùng đất Bình Minh đã không có khả năng thực hiện lần nữa, cho nên hiện tại lão sư có tính toán gì không?” Thật sự trông Tô Hòa như đang nói lời tâm tình.
Tiên Tri giận quá hóa cười: “Không bằng ngươi nói tính toán của mình trước đi?”
“Việc cần làm rất nhiều. Đại khái có hai việc, một là công phá Vùng đất Hoàng Hôn, hai là cướp Địa Ngục Quyền Trượng; còn có chút việc nhỏ, nếu có cơ hội thuận tay thì làm.” Tô Hòa mỉm cười nói.
“Còn một việc ngươi chưa nói.”
“Hửm?”
Tiên Tri yên lặng nhìn hắn, gằn từng chữ nói: “Nhân cơ hội này làm trọng thương Ma Vương Quyền lực.”
Nụ cười trên mặt Tô Hòa mảy may không đổi: “E rằng lão sư có chút hiểu lầm tôi.”
Tiên Tri khẽ cười nhạt: “Không, ta không còn hiểu lầm gì về ngươi nữa, ngược lại là vị Ma Vương Quyền lực thiên phú hơn người kia, sợ là có chút hiểu lầm về ngươi.”
“Hử? Dùng cái gì để thấy?” Tô Hòa hỏi lại.
Môi Tiên Tri khẽ mấp máy, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía lớp băng dày đặc trên đỉnh đầu, nhíu mày nói: “Người phụ nữ kia ném chó điên của mình vào đây.”
Tô Hòa khẽ gật đầu: “Thời gian còn lại của ngài không còn nhiều lắm, lão sư.”
“Xem ra tiết mục tâm sự nên dừng ở đây.” Tiên Tri nhàn nhạt nói.
Lời hắn vừa dứt, không khí trong băng cung ngầm đột nhiên trở nên ngưng trệ. Động tác đang châm trà của Bói toán sư ở bên cạnh trở nên cực kỳ chậm chạp, phảng phất đột nhiên bị ấn nút thả chậm, thời gian PK với băng sương, trở nên thong thả vô hạn.
Căn nguyên lực lượng thời gian bộc phát không chút giữ lại, đủ để nháy mắt đóng băng cơ thể và tâm trí Ma Vương bị mắc kẹt trong lĩnh vực thành một pho tượng.
Ngoại trừ Tô Hòa.
Một tiếng răng rắc nhỏ vang lên, dường như ai đó đột nhiên ấn vào nút kim loại trên đồng hồ quả quýt. Thời gian trì trệ bốn phía đột nhiên bị phá băng, động tác thong thả của Bói toán sư lần nữa trở lại bình thường; cô giật mình hoảng hốt nhìn hai người, không biết vừa rồi xảy ra chuyện gì.
“Lão sư, ngài biết cái này không có tác dụng với tôi.” Tô Hòa cầm trong tay một chiếc đồng hồ quả quýt cổ kính, nói: “Mấy năm qua tôi tiến bộ không ít, nhưng ngài, vẫn dậm chân tại chỗ.”
Trong mắt Tiên Tri toát lên một tia kinh ngạc cùng khó có thể tin, tựa như cảm giác ngoài ý muốn trước sự thất thủ của mình.
“Lão sư, cái loại chủ nghĩa tuẫn đạo lý tưởng ngây thơ trên người ngài đã từng hấp dẫn tôi sâu sắc. Nhưng cuối cùng tôi không thể cùng chung giấc mộng với ngài. Cứu vớt thế giới không phải là con đường đi đến đỉnh cao, ngài bị lạc lối trong sự vinh quang và khen ngợi, cõng trách nhiệm không phải của ngài, trở thành một người gác đêm lố bịch.”
Theo lời nói tiếc nuối của Tô Hòa, thế giới xung quanh không ngừng biến ảo; một chốc là tòa thành bình minh giữa không trung, một chốc lại là địa ngục huyết tinh chồng chất bạch cốt. Cảnh tượng hư ảo luân phiên xuất hiện, vô số ký ức đau đớn nối tiếp nhau ập đến; Ma Vương Lừa gạt bày ra phương thức mà hắn am hiểu nhất —— Ảo ảnh tinh thần.
Mồ hôi lạnh chảy dọc thái dương, Tiên Tri nhắm chặt mắt, lông mi không ngừng run rẩy. Vô số ký ức bị lãng quên, những ký ức quá khứ từng khiến hắn đau đớn muốn chết lại lần nữa sống dậy; nhìn đồng bạn ngày xưa kề vai sát cánh ngày đêm chiến đấu trong cuộc đào vong, nhìn thấy từng người trong đó nối tiếp nhau mà chết...
Trong ảo cảnh có một hoàng hôn tựa như vòng máu rơi vào màn đêm đen tối, tựa như rơi vào địa ngục.
*****
“Gia hỏa này, thật đúng là con mẹ nó lớn.” Ngồi trên cột đèn ngắm con quái thú Leviathan to lớn bên mép bãi biển, ảo thuật sư không khỏi chửi một tiếng, chiếc váy dài bị gió mạnh thổi bay nghe âm thanh sàn sạt.
Kết giới của Vùng đất Hoàng Hôn hoàn toàn không thể ngăn cản sự phá hủy bạo lực của hai vị lĩnh vực lĩnh vực. Dường như Tiên Tri đang băn khoăn điều gì đó, chưa từng dùng hết sức phản kháng, Tiên Tri cũng biết sự phản kháng này chỉ là phí công.
Vùng đất Bình Minh mà Tiên Tri từng tự tay tạo ra không trở thành vùng đất mới trong lý tưởng của hắn, mà trở thành con dao người hắn tin tưởng nhất đâm về phía hắn.
Cho đến ngày hôm nay, ảo thuật sư vẫn có thể nhớ rõ như in vẻ mặt của Tiên Tri khi đó. Đó là vẻ mặt vô cùng khiếp sợ và khó tin, ngọn lửa hy vọng trong mắt hắn dần dần tắt, cuối cùng biến thành vẻ cô đơn; cảnh tượng đó giống như bụi gai mọc lên trong lòng hắn, khiến hắn đau đớn đến nay.
Thiên sứ trong băng cung ngầm dường như sụp đổ, lão sư của hắn sống trong hồ băng quanh năm làm bạn với giá lạnh, chỉ để kéo dài thời gian ít ỏi của mình —— Tiên Tri không còn nhiều thời gian nữa. Không phải số ngày sinh tồn, mà là khả năng đạt tới cực hạn của người chơi. Tiên Tri kiên trì suốt 22 năm, nhưng cũng không hơn, đại nạn đã tới, không thể xoay chuyển trời đất.
Ảo thuật sư châm điếu thuốc, dựa vào cột đèn, hít một hơi thật sâu.
Hắn nhớ lại cung điện băng yên tĩnh dưới lòng đất, lão sư hắn nằm ngủ trên ghế, giữa hai chân là cuốn album mở ra được ánh đèn ấm áp chiếu sáng. Tư Lẫm, hắn, còn có người kia, ba người họ vây quanh Tiên Tri cùng chụp bức ảnh này. Tư Lẫm trong ảnh vẫn giữ vẻ mặt vô cảm; hắn thì vẻ mặt bực bội trợn trắng mắt, tràn ngập không kiên nhẫn đối với việc chụp ảnh. Mà người kia, mặc áo sơ mi và quần tây đơn giản, áo khoác đặt trên cánh tay, nửa ngồi xổm bên ghế Tiên Tri, mỉm cười dịu dàng, cực kì giống một học sinh tôn sư trọng đạo.
Một điếu thuốc nhanh chóng bị đốt sạch, cự quái trong biển đang tới gần nơi trú ẩn, ảo thuật sư ném tàn thuốc xuống, chuẩn bị đi cản trở nó. Nếu tùy ý để nó đánh nát kết giới rồi nhảy vào nơi trú ẩn, chắc chắn sẽ tạo nên thương vong không thể cứu vãn.
Chỉ là một tiếng thở dài yếu ớt làm hắn khựng lại. Toàn thân ảo thuật sư xù lông lên, nhìn về hướng phát ra âm thanh đầy sát ý.
Kẻ gây ra nguồn cơn hỗn loạn đứng dưới cột đèn, cúi xuống nhặt tàn thuốc mà hắn vừa vứt đi, ném vào thùng rác.
“Dù sao đây cũng là chỗ ở của lão sư, mong sư huynh chú ý vệ sinh môi trường một chút.” Người nọ nghiêm túc khuyên nhủ, tựa hồ thật sự buồn rầu về hành vi vứt rác bừa bãi của hắn.
Giờ khắc này ảo thuật sư không thể nào kiềm chế cơn giận bùng phát, hắn giận quá hóa cười: “Mày còn nhớ rõ đây là lĩnh vực của ai, nhưng mày sẽ quan tâm sao?”
Người nọ tâm bình khí hòa nhìn hắn rồi nói: “Những chuyện liên quan đến lão sư, em đều quan tâm.”
“Tô Du! Mày đáng chết!” Cùng với sức mạnh đến từ cực hạn phẫn nộ của ảo thuật sư, đường phố xung quanh hai người bắt đầu không ngừng vặn vẹo, thế giới dường như biến thành một căn phòng phủ đầy gương. Dù là con người, tòa nhà hay bầu trời mặt đất, tất cả đều bị biến ảo vặn vẹo.
Bóng dáng ảo thuật sư biến mất trong thế giới vặn vẹo, giống như một thích khách tìm kiếm cơ hội tấn công.
Tô Du, không, phải gọi hắn là Tô Hòa, hắn chỉ khẽ cười nhẹ, cũng không giải thích gì mà nhấc chân bước về phía Sở Thẩm Phán.
Mặt đất đột nhiên xé toạc, dưới chân Tô Hòa xuất hiện một vết nứt cực lớn, chỉ cần hắn tiến thêm một bước thì sẽ rơi vào vực sâu vô tận.
“Anh thật sự là...” Tô Hòa bất đắc dĩ thở dài: “Hà tất như thế?”
Dưới vực sâu truyền đến tiếng nghiến răng nghiến lợi của ảo thuật sư: “Chỉ cần một ngày tao còn sống, mày đừng mơ bước ra khỏi chỗ này! Tao sẽ không cho mày cơ hội gặp lão sư!”
Tô Hòa ngóng nhìn vực sâu, như thể lần đầu lĩnh ngộ căn nguyên lừa gạt.
Bóng tối thuần túy như vực sâu trong vũ trụ nuốt chửng hết tất cả ánh sáng. Chỉ là trong bóng tối vô tận kia chứa đựng nguồn sức mạnh vô tận làm người hướng tới.
“Tôi luôn tôn trọng hắn trước sau như một, nhưng chưa từng đồng ý với quan điểm của hắn. Chỉ có một con đường đi lên đỉnh cao, thật đáng tiếc, lão sư đi nhầm đường; lưng mang nhiều trói buộc như vậy, chú định hắn không thể tiến xa hơn.”
Theo lời nói đầy tiếc nuối của Tô Hoà, một tòa thành tinh mỹ tuyệt luân từ từ xuất hiện trên không trung ảo ảnh tan vỡ; ánh sáng bình minh thần thánh chiếu sáng vực sâu, cũng theo đó nghiền nát đám yêu ma quỷ quái thay đổi thất thường. Dưới sức mạnh tuyệt đối, thế giới do ảo thuật sư tạo ra gần như bị phá hủy hoàn toàn; chỉ trong cái nháy mắt, thủy tinh được khảm trong thế giới ảo ảnh vỡ tan rơi rác thành từng mảnh, cắn nuốt chủ nhân ảo cảnh.
Trở lại con đường vắng, cơ thể phảng phất như bị vô số lưỡi dao lăng trì, ảo thuật sư ngã xuống nền đất bẩn thỉu, máu tươi trào ra từ miệng vết thương nhanh chóng xói mòn, nhuộm đỏ mặt đất. Tô Hòa không hề quay đầu liếc mắt nhìn sư huynh ngày xưa một cái, mà ngẩng đầu nhìn về phía Sở Thẩm Phán cách đó không xa. Lần nữa đi tới đó, tựa như một hành khách thành kính hành hương.
&&&
“Lão sư, đã lâu không gặp.” Giọng nói ấm áp và lịch sự của Tô Hòa vang lên băng cung ngầm trống trải.
Tiên Tri ngồi trên ghế bành bình tĩnh đặt tách trà trong tay xuống, cảm khái nói: “Thật đúng là như đi vào chỗ không người vậy.”
“Hết thảy phải cảm ơn 'món quà sắp chia tay' của lão sư.” Tô Hòa mỉm cười đáp lại.
Tiên Tri cười tự giễu, chỉ vào chỗ ngồi đối diện: “Chúng ta cũng đã nhiều năm không gặp, tới cùng lão sư ôn chuyện đi, mời ngồi.”
Thế mà Tô Hòa thật sự đi tới, kéo ghế ngồi xuống. Cách đôi đã từng là sư đồ này là một bàn trà nho nhỏ, nhưng khoảng cách gần vẫn không thể xóa nhòa cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ lúc này.
“Đây là diện mạo vốn dĩ của ngươi? Cũng là một gia hỏa tuấn tú đấy, chỉ là không bằng bộ dáng năm đó, khi đó bộ dáng mặc váy của ngươi cũng rất đẹp.” Tiên Tri nhếch khóe miệng, cười không có ý tốt.
“Tới bái sư học nghệ, tất nhiên phải làm lão sư hài lòng.” Tô Hòa cười trả lời, hoàn toàn không có cảm xúc tiêu cực đối với việc này, ngược lại cho thấy người này càng thêm đáng sợ.
“Ngươi đi chuyến này cũng không phải tới học nghệ, tại sao còn mặc đồng phục của Sở Thẩm Phán?” Tiên Tri hỏi.
Tô Hòa có dáng người rất tốt, mặc đồng phục của Sở Thẩm Phán trông cực kỳ anh tuấn. Chẳng qua mặc bộ quần áo này trên người mang đậm vẻ châm chọc, làm Tiên Tri cảm thấy đau lòng.
“Không phải tới ôn chuyện với lão sư sao? Tất nhiên phải mặc rồi.” Tô Hòa cười trả lời.
Ý cười của Tiên Tri dần phai nhạt, hắn giấu đi nụ cười, trên mặt chỉ còn một khoảng trống lạnh lùng: “Tốt thôi, vậy ngươi nói một chút đi, ta nghe. Bói toán sư, rót cho Tô tiên sinh đây một ly nước trắng nhuận họng.”
Vẻ mặt Bói toán sư phức tạp, cúi đầu im lặng phục vụ đôi thầy trò này.
“Nghe nói căn nguyên tái sinh chân chính đã xuất hiện? Còn là một người quen.” Tô Hòa không nhanh không chậm mở miệng.
Tiên Tri cong môi: “Tin tức thật linh thông, người ta không phải thứ hàng giả như ngươi, căn nguyên tái sinh hàng thật giá thật, tiềm năng vô hạn.”
Năm đó Tô Hòa tạm thời cắt đứt liên hệ với căn nguyên lừa gạt của mình, ngụy trang thành một tân nhân; căn nguyên lực lượng mà tân nhân này ‘đột phá’, chính là tái sinh. Nhưng đó không phải căn nguyên tái sinh chân chính, mà là một âm mưu do Ma Vương Lừa gạt tỉ mỉ thiết kế.
“Phải không? Đáng tiếc kế hoạch Vùng đất Bình Minh đã không có khả năng thực hiện lần nữa, cho nên hiện tại lão sư có tính toán gì không?” Thật sự trông Tô Hòa như đang nói lời tâm tình.
Tiên Tri giận quá hóa cười: “Không bằng ngươi nói tính toán của mình trước đi?”
“Việc cần làm rất nhiều. Đại khái có hai việc, một là công phá Vùng đất Hoàng Hôn, hai là cướp Địa Ngục Quyền Trượng; còn có chút việc nhỏ, nếu có cơ hội thuận tay thì làm.” Tô Hòa mỉm cười nói.
“Còn một việc ngươi chưa nói.”
“Hửm?”
Tiên Tri yên lặng nhìn hắn, gằn từng chữ nói: “Nhân cơ hội này làm trọng thương Ma Vương Quyền lực.”
Nụ cười trên mặt Tô Hòa mảy may không đổi: “E rằng lão sư có chút hiểu lầm tôi.”
Tiên Tri khẽ cười nhạt: “Không, ta không còn hiểu lầm gì về ngươi nữa, ngược lại là vị Ma Vương Quyền lực thiên phú hơn người kia, sợ là có chút hiểu lầm về ngươi.”
“Hử? Dùng cái gì để thấy?” Tô Hòa hỏi lại.
Môi Tiên Tri khẽ mấp máy, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía lớp băng dày đặc trên đỉnh đầu, nhíu mày nói: “Người phụ nữ kia ném chó điên của mình vào đây.”
Tô Hòa khẽ gật đầu: “Thời gian còn lại của ngài không còn nhiều lắm, lão sư.”
“Xem ra tiết mục tâm sự nên dừng ở đây.” Tiên Tri nhàn nhạt nói.
Lời hắn vừa dứt, không khí trong băng cung ngầm đột nhiên trở nên ngưng trệ. Động tác đang châm trà của Bói toán sư ở bên cạnh trở nên cực kỳ chậm chạp, phảng phất đột nhiên bị ấn nút thả chậm, thời gian PK với băng sương, trở nên thong thả vô hạn.
Căn nguyên lực lượng thời gian bộc phát không chút giữ lại, đủ để nháy mắt đóng băng cơ thể và tâm trí Ma Vương bị mắc kẹt trong lĩnh vực thành một pho tượng.
Ngoại trừ Tô Hòa.
Một tiếng răng rắc nhỏ vang lên, dường như ai đó đột nhiên ấn vào nút kim loại trên đồng hồ quả quýt. Thời gian trì trệ bốn phía đột nhiên bị phá băng, động tác thong thả của Bói toán sư lần nữa trở lại bình thường; cô giật mình hoảng hốt nhìn hai người, không biết vừa rồi xảy ra chuyện gì.
“Lão sư, ngài biết cái này không có tác dụng với tôi.” Tô Hòa cầm trong tay một chiếc đồng hồ quả quýt cổ kính, nói: “Mấy năm qua tôi tiến bộ không ít, nhưng ngài, vẫn dậm chân tại chỗ.”
Trong mắt Tiên Tri toát lên một tia kinh ngạc cùng khó có thể tin, tựa như cảm giác ngoài ý muốn trước sự thất thủ của mình.
“Lão sư, cái loại chủ nghĩa tuẫn đạo lý tưởng ngây thơ trên người ngài đã từng hấp dẫn tôi sâu sắc. Nhưng cuối cùng tôi không thể cùng chung giấc mộng với ngài. Cứu vớt thế giới không phải là con đường đi đến đỉnh cao, ngài bị lạc lối trong sự vinh quang và khen ngợi, cõng trách nhiệm không phải của ngài, trở thành một người gác đêm lố bịch.”
Theo lời nói tiếc nuối của Tô Hòa, thế giới xung quanh không ngừng biến ảo; một chốc là tòa thành bình minh giữa không trung, một chốc lại là địa ngục huyết tinh chồng chất bạch cốt. Cảnh tượng hư ảo luân phiên xuất hiện, vô số ký ức đau đớn nối tiếp nhau ập đến; Ma Vương Lừa gạt bày ra phương thức mà hắn am hiểu nhất —— Ảo ảnh tinh thần.
Mồ hôi lạnh chảy dọc thái dương, Tiên Tri nhắm chặt mắt, lông mi không ngừng run rẩy. Vô số ký ức bị lãng quên, những ký ức quá khứ từng khiến hắn đau đớn muốn chết lại lần nữa sống dậy; nhìn đồng bạn ngày xưa kề vai sát cánh ngày đêm chiến đấu trong cuộc đào vong, nhìn thấy từng người trong đó nối tiếp nhau mà chết...
Trong ảo cảnh có một hoàng hôn tựa như vòng máu rơi vào màn đêm đen tối, tựa như rơi vào địa ngục.
*****
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.