Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng

Chương 232: Ước Hẹn Hoàng Hôn [21]

Bạc Mộ Băng Luân

26/02/2024

chương 232:

Một ngọn lửa như ngôi sao băng từ trên trời giáng xuống, ngay giữa chỗ hai người đang giằng co.

Trần Bách Thất và ma nữ từng người nhảy ra sau vài bước tránh những tia lửa rơi xuống, đá vụn và sương mù chắn ngang hai người bị gió biển thổi tan.

Trần Bách Thất cảm giác được sự hỗn loạn trên bờ, không khỏi liếc mắt nhìn nơi đó một cái. Ma nữ lao tới như tia chớp giơ tay chém một kiếm, Trần Bách Thất phản ứng cực nhanh, nhưng không nhanh bằng nhát kiếm của ma nữ, cánh tay cô tức khắc thêm một vết thương mới, máu tươi chảy ròng.

“Đúng thế, hãy nhìn em như vậy, đừng dời mắt đi.” Ma nữ nhìn người phụ nữ toàn thân đều là vết thương nhưng ánh mắt lại giống như liệp báo, cảm giác khát khô đã lâu một lần nữa đánh úp.

Nàng giơ tay trái lên, nhẹ liếm vết máu trên lưỡi kiếm, đầu ngón tay mịn màng dính máu thuộc về Trần Bách Thất. Ma nữ đưa ngón tay lên môi, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm một cái, đầu lưỡi hồng nộn lướt qua cánh môi căng mọng, nuốt máu tươi kia xuống yết hầu. Xoang mũi nàng hừ một tiếng giống như rên rỉ thỏa mãn, nhìn Trần Bách Thất bằng ánh mắt sâu thẳm.

Động tác đầy tình sắc này lập tức mang Trần Bách Thất về đoạn hồi ức tràn ngập sự phản bội, dao động và cứu rỗi:

“Em chẳng có gì cả, gia đình cũng được, bạn bè cũng tốt, sẽ không có ai yêu em, em chỉ là công cụ để họ tìm hoan mua vui mà thôi.” Thiếu nữ cô ôm trong ngực khóc thút thít, miệng vết thương bị roi quất không ngừng rỉ máu. Nàng ngẩng đầu nhìn Trần Bách Thất với đôi mắt ngấn lệ, si ngốc hỏi: “Sẽ có người yêu em sao?”

“Sẽ có chứ, chị sẽ đưa em đi. Lộ Ti, em sẽ có một cuộc sống mới, sẽ gặp tình yêu đời mình và bên cạnh người ấy suốt cuộc đời.” Trần Bách Thất ôm thiếu nữ bất lực, nhẹ nhàng an ủi. Trên người thiếu nữ dường như có một mùi hương như có như không tràn vào khoang mũi cô, giống như một giấc mộng quá êm đềm không muốn tỉnh lại.

Thiếu nữ quỳ rạp xuống đất, ngẩng mặt lên nhìn cô. Mỹ mạo kinh người bị lớp quần áo đơn bạc bao bọc trong thân hình quyến rũ, làm vận mệnh của nàng tàn khốc gấp mười, gấp trăm lần; cũng đả động nhân tâm gấp mười, gấp trăm lần.

Thiếu nữ mỉm cười, đó là một nụ cười tuyệt vọng: “Vậy thì người đó nhất định chỉ yêu em một cách giả dối, sẽ không ai yêu một kỹ nữ hèn hạ ti tiện trong cái Hạ thành này, không ai cả!”

“Nếu người đó yêu em thì sẽ chấp nhận tất cả mọi thứ về em.” Trần Bách Thất nói.

“Vậy còn chị?” Thiếu nữ chợt hỏi: “Chị Bách Thất, chị sẽ chấp nhận em sao? Chị sẽ yêu em sao?”

Trần Bách Thất sửng sốt.

Thiếu nữ nhìn thẳng vào mắt cô, bướng bỉnh chờ đợi một câu trả lời. Đôi môi đỏ thắm của nàng hơi hé mở, rung động theo nhịp thở, nàng chờ đợi mãi nhưng không nhận được câu trả lời.

Nước mắt chảy ra từ hốc mắt, làm ướt khuôn mặt và đôi môi thiếu nữ, nàng giống như một bông hoa nở trong cơn bão táp, còn chưa nở thì đã sắp tàn. Nàng lặng lẽ khóc thút thít, quỳ gối trước mặt cô, cởi đi chiếc áo đơn bạc khoác trên người để lộ thân hình quyến rũ trong căn phòng chật hẹp tối tăm, bả vai mảnh khảnh tựa như hai cánh hoa trắng muốt không ngừng run rẩy trước mưa gió.

Cô đánh cược ăn cả ngã về không, không còn đường lui. Phần quyết tuyệt này khiến thiếu nữ yếu đuối dần vượt trên cả giới tính và ham muốn xác thịt, đó là một linh hồn bất hạnh đang tuyệt vọng cầu xin một bằng chứng rằng, tình yêu của Trần Bách Thất —— Chính là sự cứu rỗi duy nhất.

Đôi môi run rẩy của thiếu nữ áp vào môi Trần Bách Thất, cố gắng dùng thân thể ấm áp đi quyến rũ người phụ nữ khác, dùng mọi cách để lấy lòng cô, lại vì sự vội vàng rất rõ này mà lúng túng. Chỉ cần Trần Bách Thất đẩy nhẹ một cái, nàng sẽ bị đẩy ngã sang một bên, giống như một đóa hoa bị mưa rền gió dữ đánh rớt xuống đất.

Nhưng điều này quá tàn nhẫn, quá tàn nhẫn.

Nếu đẩy nàng ra, chính là tự tay đẩy nàng vào địa ngục.

Nhưng nếu không đẩy ra, vậy sẽ chỉ có mình trầm luân.

Lòng thương hại và sự dịu dàng trong nháy mắt đó khiến Trần Bách Thất nhắm hai mắt lại.

Trần Bách Thất mở bừng mắt, cách nhau hơn mười mét, ma nữ rút đi lớp vỏ ngụy trang ngày xưa đang nhìn cô một cách chăm chú.

“Có một chuyện, qua nhiều năm em vẫn luôn muốn hỏi chị.” Ma nữ khẽ hé bờ môi đỏ mọng, khàn giọng nói.

Trần Bách Thất im lặng không nói.

“Tại sao lúc ấy chị lại cứu con bé kia? Nếu không có con bé đó liên lụy, có thể chị đã toàn thân trở lui, ít nhất không bị mất một chân này.” Ma nữ hỏi.

Tại sao? Đúng vậy, tại sao vậy nhỉ?

Rõ ràng vừa trải qua bi kịch của sự phản bội, vừa mới học được bài học cả đời khó quên; hà tất gì lại phải mạo hiểm lần nữa bị lừa gạt, đánh cược tánh mạng để cứu một người xa lạ?

Trên đường đào vong, nửa lĩnh vực gần như tan vỡ, [triệu hoán chi thư] không thể tiếp tục được nữa. Trần Bách Thất ngã xuống từ lưng thú một sừng, chật vật quỳ rạp trên đất, lấy tay che miệng vết thương ở bụng; thú một sừng mất đi sức mạnh của cô, tiêu tán trong không khí.

Cô tự nói với lòng mình rằng kiên trì thêm chút nữa, cứu viện của Sở Thẩm Phán sắp tới rồi, chỉ cần chạy ra Hạ thành…

Bên tai vang lên tiếng sột soạt, Trần Bách Thất sức cùng lực kiệt rút ra một thanh đoản đao, đằng đằng sát khí nhìn về phía phát ra âm thanh.

Ở đó chỉ có một cô bé gầy gò, cuộn tròn trong đống rơm, ngơ ngác nhìn cô.

Đó có lẽ là một người vô tội đáng thương, giống như ma nữ đã từng ngụy trang vậy; hoặc có lẽ, cô bé là một “ma nữ” khác. Bất luận thế nào cô cũng sẽ không xen vào việc của người khác nữa.

Trần Bách Thất che miệng vết thương, chịu đựng cơn đau nhức mà nhét đoạn ruột rơi ra ngoài trở lại bụng, nỗi thống khổ đó gần như khiến cô ngất lịm.

“Chị muốn băng bó sao?” Cô bé hỏi bằng chất giọng yếu ớt, cánh tay gầy guộc giơ quần áo bị cô bé nhét xuống dưới thân lên.

Trần Bách Thất lắc đầu, tìm một miếng băng vải từ trang bị, tùy ý quấn quanh miệng vết thương, ít nhất không để nó chảy máu quá nhiều.



Cô bé lẳng lặng nhìn cô, giống như một con rối không có cảm giác tồn tại.

“Chị tới từ thế giới bên ngoài đúng không?” Cô bé hỏi.

Trần Bách Thất không để ý tới cô bé, cô bé lại hỏi tiếp: “Vậy chị đã nhìn thấy mặt trời chưa?”

Trần Bách Thất xử lý xong miệng vết thương, thờ ơ gật đầu.

“Vậy biển rộng thì sao?” Cô bé lại hỏi.

Trần Bách Thất lại gật đầu.

“Em nghe nói trên bờ cát bãi biển sẽ có những chiếc vỏ sò rất đẹp, lấp lánh như ngôi sao.” Cô bé nói.

“Vỏ sò sẽ không tỏa sáng.” Trần Bách Thất lạnh lùng nói, miệng tràn ngập mùi máu, nói chuyện lúc này đối với cô mà nói giống như một loại tra tấn.

Trần Bách Thất đáp lời khiến cô bé lên tinh thần, tràn đầy tò mò hỏi: “Vậy chúng có giống ngôi sao không?”

Trần Bách Thất nhìn cô bé một cái, cô bé ngồi co ro trong một góc dưới đống rơm, khuôn mặt trắng bệch như du hồn. Đại khái vừa sinh ra đã ở Ngầm Kiến thành không nhìn thấy ánh mặt trời, chưa bao giờ nhìn thấy mặt trời cũng chưa bao giờ nhìn thấy biển rộng, cũng không biết ngôi sao là cái gì.

Trong đôi mắt đầy mong đợi của cô bé, Trần Bách Thất dường như nhìn thấy một ngôi sao.

Tỏa sáng lấp lánh như ngôi sao.

Nơi xa truyền đến tiếng hét, truy binh sắp tới gần. Trần Bách Thất cử động thân thể mỏi mệt bất kham, mạnh mẽ áp chế nửa lĩnh vực lung lay sắp đổ của mình, lần nữa kích hoạt [triệu hoán chi thư].

Một con thú một sừng xuất hiện trước mặt cô, hơi cúi đầu chờ đợi cô nhảy lên.

Cô cần phải đi, rời khỏi cơn ác mộng này, trở về Vùng đất Hoàng Hôn; cô bị thương nhưng mọi chuyện sẽ ổn thôi, cô sẽ vượt qua nỗi đau.

Lời hứa đó, cô vĩnh viễn cũng không thể vượt qua được. Ma nữ gieo hạt giống sợ hãi xuống đáy lòng cô, cô sẽ canh cánh sự phản bội này đến hết cuộc đời. Đúng là buồn cười mà, cô dùng toàn lực cứu vớt thiếu nữ, nhưng ma nữ lại tạo ra tất cả nỗi bất hạnh này.

Truy binh ngày càng gần, bọn họ lần theo vết máu tìm tới đây và phát hiện một người tay không tấc sắt mục kích.

Họ sẽ đối xử với cô bé như thế nào?

Trần Bách Thất quay đầu lại nhìn cô bé sợ hãi cuộn tròn trong góc. Dường như cuối cùng cô bé cũng hiểu ra cô là đào phạm, sự xuất hiện của cô sẽ mang đến tai họa ngập đầu cho cô bé.

Cô thực sự có thể rời đi thật sao?

Trong chốc lát Trần Bách Thất đột nhiên đưa ra một quyết định điên rồ, cô đi tới trước mặt cô bé, bế cô bé lên lưng thú một sừng: “Em tên gì?”

“Thiến Thiến.” Cô bé ngơ ngác nói.

“Thiến Thiến, em sẽ nhìn thấy bầu trời, biển rộng, ánh mặt trời, vỏ sò mỹ lệ, những thứ tốt đẹp đó đáng giá để nhìn thấy.” Trần Bách Thất che miệng vết thương, lộ ra nụ cười mỉm với Thiến Thiến.

Thú một sừng bất an đá đá chân xuống đất, truy binh đã nhìn thấy bọn họ.

Trần Bách Thất vỗ vỗ đầu của nó: “Đừng chậm trễ nữa, nơi này giao cho ta, các người đi đi! Người tiếp ứng ở cửa ra!”

Nói xong cô rút đao tùy thân mang theo ra, lao về phía những người đó mà không hề quay đầu lại.

Không phải cô cứu vớt người khác, cô chỉ đang cứu vớt chính mình.

Ma nữ vẫn còn đang chờ đợi câu trả lời của cô, bướng bỉnh giống hệt thiếu nữ trong căn phòng tối tăm năm đó.

Trần Bách Thất cười, cô nói: “Tôi vứt bỏ cái chân này, nhưng lại nhặt về linh hồn của mình.”

Người bị rắn độc cắn vĩnh viễn sẽ nhớ rõ nỗi sợ hãi này, cho nên tuyệt đối không bao giờ vươn tay nắm lấy sợi dây thừng. Một người cần có bao nhiêu dũng cảm mới có thể quên đi nỗi đau bị phản bội và cố gắng cứu một người vô tội một lần nữa.

Vô tri dũng cảm không phải là dũng cảm thực sự, người thất bại thảm hại chưa bao giờ thực sự bị đánh bại.

“Hiện tại chúng ta nên giải quyết món nợ cũ này đi!”

&&&

Tề Nhạc Nhân vừa chia tay ảo thuật sư, tiếp tục đi tới bờ biển.

Lúc này Vùng đất Hoàng Hôn đã rơi vào tình thế cực kỳ nguy cấp. Nửa phút trước, tầng mây trên đỉnh đầu bị một tròng mắt to lớn xé nát, tròng mắt đáng sợ kia chuyển động linh hoạt, dường như đang nhìn trộm liệt hỏa trong Vùng đất Hoàng Hôn. Những tia bức xạ màu đỏ sẫm cùng với hỏa vũ rơi xuống như lưu tinh, mưa to ngưng tụ, bầu trời tràn ngập lửa; phiến nhân gian tịnh thổ ở bờ biển phía đông bị lửa thiêu rụi, như thể chìm vào hỏa hồ địa ngục.



Phụ cận cầu Kiều truyền tới tiếng nổ mạnh, sóng xung kích biến luồng không khí gần đó thành lưỡi dao sắc bén xé toạc mặt đất cùng ngọn lửa. Tề Nhạc Nhân dừng bước nhìn về phía đó. Bầu trời trở nên sáng ngời dị thường, ánh sáng lộng lẫy thậm chí bao phủ ngọn lửa bỏng cháy, có một cỗ sức mạnh cường đại bộc phát ra ở đó.

Chó săn gào rống, mãnh hổ rít gào, sư thứu than khóc... Còn có tiếng chân vạn mã lao nhanh, âm thanh hỗn loạn ngày càng lớn khiến Tề Nhạc Nhân bất an, cậu quay đầu, đổi hướng chạy về phía cầu Kiều.

Chỉ là chờ cậu đuổi tới hiện trường lại bị cảnh tượng trước mắt chấn động đến mức tim như ngừng đập —— Đường phố bị bao phủ trong cung điện ảo ảnh hoa mỹ, đó là hình chiếu nửa lĩnh vực; Trần Bách Thất bị một người có bộ dáng nữ tu sĩ ấn ngã xuống đất, vô số ma thú trong [triệu hoán chi thư] đang dần tiêu tán, tựa như một giấc mộng sắp tỉnh.

Dưới tình thế cấp bách Tề Nhạc Nhân bắn một phát trúng ngực người phụ nữ, viên đạn xuyên qua ngực, không hề dừng mà tiếp tục bay về phía trước.

Mà người phụ nữ với bộ dáng nữ tu sĩ kia, chỉ với một phát súng khiến dòng khí cùng với đám ma thú được triệu hoán đến đều hóa thành hư vô.

“Không ngờ…” Tiếng nỉ non khó có thể tin của ma nữ vang vọng trong không trung.

Trần Bách Thất hấp hối, miệng phun máu tươi nhưng vẫn tươi cười: “Cô cho rằng bao năm qua tôi chỉ đang chờ chết thôi sao? Con người của tôi, chính là có thù tất báo.”

Trong tiếng nứt vỡ giòn tan, cung điện Sắc Dục ảo ảnh hóa thành từng mảnh nhỏ, hoàn toàn tan vỡ dưới sự tự bạo ngọc đá cùng tan của Trần Bách Thất!

Ma nữ trở về hư vô. Tề Nhạc Nhân lao tới, bế Trần Bách Thất đang nằm trên vũng máu lên, điên cuồng triệu hồi căn nguyên lực lượng nửa lĩnh vực, muốn chữa khỏi miệng vết thương trên người cô. Nhưng dù cậu có cố gắng cỡ nào, sức mạnh tái sinh cũng không thể lấp đầy sinh mệnh lực đang không ngừng trôi đi.

“Đừng lãng phí sức lực nữa, tôi tự bạo nửa lĩnh vực đã sớm tan vỡ, tiêu hao quá mức, dù đưa Giáo đình đến đây cũng không trị nổi.” Trần Bách Thất gối đầu lên đùi vị học sinh duy nhất của mình, nhẹ giọng nói.

Đầu Tề Nhạc Nhân vang lên từng tiếng ong ong, dường như cậu nghe thấy nhưng dường như lại không nghe thấy gì.

Kỳ thực giờ khắc này, cậu còn chưa ý thức được chuyện gì đang xảy ra.

“Tại sao lại bị thương nặng như vậy? Người nọ là ai?” Tề Nhạc Nhân không cam lòng hỏi.

“Một ma nữ, một chút ân oán cũ, đều đã chấm dứt; chỉ là không yên lòng Thiến Thiến.” Trần Bách Thất cười cười, tựa hồ hài lòng với cái kết này, không còn gì tiếc nuối, nhưng vẫn cứ nhớ thương cô bé không có quan hệ huyết thống với mình.

“Tôi sẽ chiếu cố cô bé, tôi thề!” Tề Nhạc Nhân nghẹn ngào.

Trần Bách Thất hé mắt, mệt mỏi nhìn bầu trời trên đỉnh đầu.

Đó không phải là ánh hoàng hôn mà cô quen thuộc, không có ánh hoàng hôn êm dịu, chỉ có khói thuốc súng ngập trong chiến hỏa.

“Muốn nghe di ngôn không?” Trần Bách Thất hỏi.

Tề Nhạc Nhân nắm chặt lấy tay cô, đôi bàn tay thô ráp bởi hàng năm chiến đấu hiện giờ trở nên lạnh lẽo như băng, bàn tay dính nhớp đều là máu.

Rốt cuộc ngày này cũng đã đến. Từ lúc cậu được Trần Bách Thất tận lực dạy dỗ, Tề Nhạc Nhân đã biết ngày này nhất định sẽ đến; chỉ là thời khắc vĩnh biệt thật sự xuất hiện trước mặt, cậu mới nhận ra điều này còn tàn nhẫn hơn so với tưởng tượng.

Cậu từng nghĩ tới không biết cô sẽ rời đi bằng phương thức nào, hơn phân nửa là không trở về trong một lần làm nhiệm vụ bắt buộc; trên Vong Linh đảo sẽ lặng yên nhiều thêm một bia mộ thuộc về cô. Cậu nghĩ mình có thể chấp nhận được kết cục như này; coi như lão sư của mình chỉ là đi một chuyến thật xa, một ngày nào đó cô sẽ trở về.

Chỉ là khi cô ngã vào lồng ngực mình, hơi thở dần trở nên mỏng manh, Tề Nhạc Nhân mới phát hiện ra, cái người đã từng liên tục đánh sấp cậu ngã xuống đất, đã từng quát lớn bảo cậu đứng lên, người phụ nữ đứng yên ép cho cậu sức cùng lực kiệt tới lấy chủy thủ trên người, hóa ra cô lại tái nhợt và gầy ốm như vậy.

Rõ ràng, rõ ràng trong trí nhớ của cậu, cô mạnh mẽ lạnh lùng, bất cận nhân tình, thậm chí còn khiến cậu tâm sinh bực bội, cho dù cậu biết chính mình hẳn nên cảm kích.

“Cho dù cậu không muốn nghe, thì tôi vẫn muốn nói.” Giọng Trần Bách Thất dần mỏng manh yếu ớt, nhưng từng con chữ như đâm vào trái tim Tề Nhạc Nhân; từng chút từng chút một đánh sập con đập ngăn cản dòng nước mắt rơi: “Nhạc Nhân, cậu ưu tú hơn tôi nghĩ, tôi cảm thấy tự hào về cậu.”

Rốt cuộc Tề Nhạc Nhân cũng không thể kìm được dòng nước mắt, vì người phụ nữ này tuyệt đối không bao giờ nhẹ giọng khen ngợi, chỉ đến khi chết mới thốt ra lời nói chân thành.

Vào khoảnh khắc cuối đời, người phụ nữ mạnh mẽ này cuối cùng cũng bộc lộ tình cảm dịu dàng trước mặt cậu học trò duy nhất của mình, cô nói cô rất tự hào về cậu.

“Tôi phải về nhà rồi, Nhạc Nhân, tạm biệt.” Trần Bách Thất nỉ non nói, đôi mắt thần thái như ánh mặt trời dần dần ảm đạm, rồi nhắm lại.

Tề Nhạc Nhân cố gắng kiềm chế mới không để mình khóc quá chật vật, cổ họng run run đến mức không thể phát ra âm tiết bình thường. Cậu siết chặt tay Trần Bách Thất, gần như dùng hết sức lực toàn thân mới bình tĩnh nói ra lời từ biệt:

“Hẹn gặp lại, lão sư.”

Trần Bách Thất dường như đang mỉm cười, trong làn khói thuốc súng tận thế, cuối cùng cô cũng chỉ mỉm cười, đi đến một nơi không ai nhìn thấy đường về.

*****

Tác giả có lời muốn nói: Chương này sửa tới sửa lui, vẫn không quá vừa ý, nhưng với trình độ hiện tại của tôi chỉ có thể viết tới mức này thôi, có chút tiếc nuối. Cuối cùng cũng viết xong cố sự của chị gái Trần Bách Thất, khá tốt, đối với cô ấy mà nói giờ khắc này rất viên mãn, chiến thắng bản thân, thù lớn đã báo, kết thúc mối hận cũ, gửi gắm lúc lâm chung.

Đột nhiên tôi nhận ra rất nhiều câu chuyện xưa tôi viết trông giống như tình yêu nhưng kỳ thực không phải tình yêu. Người đọc đam mỹ càng có khả năng chú trọng đến tình cảm nam giới nhiều hơn, nhưng giữa nữ với nữ, tình cảm vô cùng phức tạp. Không phải tình bạn cũng không phải tình yêu, đó là một loại tình cảm ràng buộc rất mềm mại mà cũng rất ấm áp; không liên quan gì đến tình dục, giống như khát vọng cứu rỗi về mặt tinh thần hơn.

Trần Bách Thất và ma nữ cũng thế. Chị Trần là thẳng, nhưng thời điểm gặp thiếu nữ bị ép ca hát trả tiền dưới Ngầm Kiến thành, cô vẫn cảm thấy động lòng trắc ẩn. Mình biểu đạt câu chữ có chút tối nghĩa, nhưng cảm thấy vậy là đủ rồi, giải thích rõ ràng thì chẳng có ý nghĩa gì, vậy là đủ rồi.

Cô ấy nói máu mình đã lạnh, không thể trở thành người giống như Tiên Tri được, nhưng kỳ thực cô vẫn luôn là loại người này. Khi cô lựa chọn cứu Thiến Thiến, cô cũng đã chiến thắng chính mình.

****

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook