Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng

Chương 214: Ước Hẹn Hoàng Hôn [3]

Bạc Mộ Băng Luân

26/02/2024

chương 214:

Sáng sớm hôm sau, Tề Nhạc Nhân đi theo Trần Bách Thất đến Sở Thẩm Phán tham gia hội nghị.

Hội nghị này mang tính chất đại hội động viên, Tề Nhạc Nhân cũng là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều chấp hành quan của Sở Thẩm Phán như vậy, ước chừng mấy trăm người. Tư Lẫm lên sân khấu phát biểu tổng kết tình huống sự kiện cuồng tín đồ phát động tấn công Vùng đất Hoàng Hôn sắp tới, đưa ra một số ví dụ, sau đó biểu đạt cần tiến thêm một bước thay đổi trị an.

Lúc sau người phụ trách lên tổng kết rồi phân chia công việc. Sau đó là dị đoan Sở Thẩm Phán, sở giới luật, cục tình báo, giám sát khu vực và người chịu trách nhiệm thiết kế thay phiên nhau lên phát biểu. Bên cạnh đó còn có người khiêng camera kiểu cũ mang phong cách thế kỷ 19 lên hội trường chụp ảnh.

“Đây là tác phong quan liêu gì vậy?” Tề Nhạc Nhân không còn gì để nói, nhỏ giọng hỏi Trần Bách Thất.

“Quen rồi là được.” Trần Bách Thất rất bình tĩnh vỗ tay.

“Nói thật thì, như vậy rất lãng phí thời gian.” Tề Nhạc Nhân lầu bầu nói.

“Có đôi khi không thể không như vậy. Muốn duy trì trật tự của một tổ chức lớn như Vùng đất Hoàng Hôn, cơ cấu tổ chức cần phải có phương thức vận hành riêng, cho dù giảm hiệu suất cũng phải đảm bảo nó có thể vận hành bình thường.”

Tề Nhạc Nhân không hiểu rõ cái kịch bản này lắm, nhưng vẫn tiếp nhận lời giải thích này: “Kế tiếp chúng ta nên làm gì?”

“Nhìn xem bên kia có bao nhiêu người.” Trần Bách Thất nói.

Sau khi kết thúc hội nghị, một người phụ nữ bịt kín mắt với mái tóc dài bước đến gần hai người, nàng mỉm cười với Trần Bách Thất và nói: “Đã lâu không gặp, Trần.”

“Bói toán sư, đã lâu không gặp.” Trần Bách Thất chào hỏi.

Tề Nhạc Nhân thu lại ánh mắt tò mò của mình, âm thầm đánh giá người phụ nữ. Nhìn bề ngoài có lẽ nàng là cư dân ở Thế Giới Ác Mộng. Vừa rồi nàng lên đài phát biểu, Tề Nhạc Nhân nhớ rõ nàng chịu trách nhiệm bên mảng tình báo.

Hai người hàn huyên một lúc, bói toán sư bị cấp dưới gọi đi, nghe nói Tư Lẫm đang triệu tập người phụ trách các bộ mở cuộc họp nhỏ, nàng gật gật đầu xin lỗi Trần Bách Thất rồi xoay người rời đi.

“Cô ấy tên là bói toán sư à? Cái tên kỳ lạ giống hệt ảo thuật sư.” Tề Nhạc Nhân nói.

“Tên chỉ là danh hiệu mà thôi, hầu hết người trong Sở Thẩm Phán đều không gọi tên thật.” Trần Bách Thất nói.

“Cô ấy là dân bản xứ ở Thế Giới Ác Mộng sao?” Tề Nhạc Nhân lại hỏi.

Trần Bách Thất trầm ngâm, chần chừ nói: “Có thể nói là vậy, lai lịch của cô ấy... có chút không bình thường.”

Tề Nhạc Nhân tò mò hỏi: “Bọn họ có điểm gì khác biệt?”

“Cô ấy do Tiên Tri mang về.”

“Điều này không phải rất bình thường sao?”

“Từ thế giới phó bản.”

“…..?!”



Tề Nhạc Nhân khiếp sợ nhìn Trần Bách Thất: “Không phải cô nói NPC phó bản không có sinh mệnh sao?”

Trần Bách Thất cười nói: “Vậy phải xem cô ấy đã thức tỉnh hay chưa.”

Tề Nhạc Nhân há miệng thở dốc: “Thức tỉnh?”

“Bói toán sư vốn sống ở thế giới phó bản cổ đại, làm tư tế trong Thần Điện, chịu trách nhiệm quan sát tinh tượng và bói toán vận mệnh. Rồi một ngày nọ, nàng nhìn thấy vận mệnh chân chính, về thế giới phó bản mà mình sinh sống, cũng là sự thực về thế giới này. Sau đó nàng bị đưa tới Thế Giới Ác Mộng, hiện tại đã là cao thủ cấp lĩnh vực.” Trần Bách Thất nói: “Chuyện này không có nhiều người biết, lúc đó tôi vừa mới luân chuyển tới cục tình báo nên có biết một chút.”

Tề Nhạc Nhân không khỏi nhớ tới Long Shiran ở thế giới phó bản trước đó. Cô ấy cũng cảm nhận được chân tướng thế giới này, liệu có thể nào, cô ấy đủ khả năng đi vào Thế Giới Ác Mộng hay không?

Còn có người sáng tạo thế giới phó bản mà Long Shiran nói.

“Thế giới phó bản này, đến tột cùng là do ai tạo ra?” Tề Nhạc Nhân hỏi.

“Làm ra loại chuyện này, cũng chỉ có ‘ma quỷ’ cùng với người làm giao dịch với ‘ma quỷ’ mà thôi.” Trần Bách Thất ý vị thâm trường nói.

Trong nháy mắt Tề Nhạc Nhân suy nghĩ rất nhiều, đặc biệt là về Tô Hòa. Hắn có thể quấy nhiễu tiến trình nhiệm vụ phó bản, vậy... có thể hay không...

“Tôi gặp một NPC kỳ quái trong một phó bản, tôi không biết cô ấy có còn tính là NPC hay không.” Tề Nhạc Nhân vốn sợ mình không làm tốt nhiệm vụ thì sẽ bị Trần Bách Thất thêm huấn luyện; thế là giấu kín nhiệm vụ phó bản Đế Quốc Hắc Bang, nhưng bây giờ cậu lại không nhịn được chậm rãi kể lại mọi chuyện.

“...Tình huống của cô ấy gần giống với bói toán sư. Cô ấy cảm nhận được sự ra đời của phó bản đó, còn bởi vậy mà giăng bẫy một lưới bắt hết tất cả chúng tôi. Cô nói xem có thể cô ấy có khả năng…” Tề Nhạc Nhân tâm tình rất phức tạp. Nếu Long Shiran thật sự đi đến Thế Giới Ác Mộng, cậu không biết nên dùng thái độ gì đối với cô.

Về mặt lý trí, cậu cảm thấy cô là một người đáng thương, nhưng về mặt tình cảm, cậu không dễ dàng tha thứ cho kẻ có ý đồ muốn giết bọn họ, hơn nữa còn thành công.

“Cô ta có phải là người hay không đã không còn quan trọng nữa, quan trọng là, cậu đối xử với cô ta như thế nào.” Trần Bách Thất nói, nhìn về phía sau Tề Nhạc Nhân, sắc mặt hơi thay đổi.

Một người đàn ông với bộ râu ria xồm xoàm, trong mắt chứa đầy tơ máu bước tới trước mặt hai người, chào hỏi Trần Bách Thất: “Trần, đã lâu không gặp. Boss nói cô sẽ đến hỗ trợ, cảm ơn rất nhiều, tôi bận tới mức ba bốn ngày nay chưa về nhà thăm vợ. Cô quen thuộc công việc này, có rảnh thì hướng dẫn người mới giúp tôi một chút, dạo này tân nhân càng ngày càng kỳ cục.”

Trần Bách Thất nở nụ cười, khác với nụ cười không thèm che giấu trước mặt Tề Nhạc Nhân, nụ cười của cô lúc này... có chút giả tạo.

“Tôi rời đi lâu như vậy, đã sớm bị sóng sau chụp chết trên bờ cát, hôm nay mang người mới tới đây hỗ trợ, chính là cậu ta.” Trần Bách Thất đẩy Tần Nhạc Nhân ra: “Tề Nhạc Nhân, đệ tử của tôi. Vị này chính là Phó Nhạc - Phó đình trường ở cục dị đoan Sở Thẩm Phán.”

Tề Nhạc Nhân thành thật chào hỏi Phó Nhạc, có cảm giác mình là sinh viên mới tốt nghiệp bị lão sư xách tới công ty thực tập.

Hẹn thời gian với Phó Nhạc xong, ngày mai cậu sẽ tới Sở Thẩm Phán trình diện, bắt đầu “thực tập”. Sau đó không có việc gì, Trần Bách Thất cùng Tư Lẫm hàn huyên vài câu rồi dẫn Tề Nhạc Nhân về.

“Ngày mai cô cũng đến Sở Thẩm Phán sao?” Sau khi bước ra cửa, Tề Nhạc Nhân hỏi.

“Ừm.” Trần Bách Thất thất thần.

“Cũng tới cục dị đoan Sở Thẩm Phán?” Tề Nhạc Nhân lại hỏi.

“Không, tôi không thể tới đó.” Trần Bách Thất nói.



Tề Nhạc Nhân buồn bực nói: “Không phải trước đây cô làm việc ở cục dị đoan Sở Thẩm Phán sao? Quen cửa quen nẻo, cớ sao không đi?”

Trần Bách Thất bất đắc dĩ liếc mắt nhìn cậu: “Chính là vì từng làm việc ở đó cho nên không đến mới tốt. Trước khi tôi rời khỏi Sở Thẩm Phán, Phó Nhạc chỉ là quan chấp hành bình thường, còn tôi là cấp trên của Phó Nhạc, là Phó đình trường cục dị đoan Sở Thẩm Phán, đã hiểu chưa?”

Tề Nhạc Nhân bừng tỉnh đại ngộ: “Hiểu rồi, hiểu rồi.”

Loại quan hệ này khiến Trần Bách Thất cần phải cẩn thận hơn, cô tránh tới cục dị đoan Sở Thẩm Phán đối với cô và Phó Nhạc đều là chuyện tốt.

Bất quá….

“Vậy hôm nay cô dẫn tôi tới đây làm gì?” Tề Nhạc Nhân buồn bực hỏi.

Trần Bách Thất hận rèn sắt không thành thép, nhìn cậu một cái: “Cho cậu học hỏi.”

Tề Nhạc Nhân có chút hoảng sợ: “Tại sao tôi phải học cái này?”

“Nói không chừng trong tương lai cậu sẽ tới Sở Thẩm Phán.” Trần Bách Thất nói: “Tiên Tri rất xem trọng cậu, mà cậu cũng đang đi đúng hướng; dựa theo tiến độ này, không quá một năm nửa năm cậu có thể tự mình đảm đương một phía.”

Tề Nhạc Nhân càng thêm sợ hãi, cái gì, qua một hai năm nữa mình có thể đảm đương một phía? Đùa cái gì vậy, không phải năm nào cậu cũng bị Trần Bách Thất vừa phun tào vừa treo lên đánh sao?

Kinh nghiệm bị đánh khiến cậu không có lòng tin vào bản thân, nơm nớp lo sợ nói: “Không, tôi còn kém xa lắm…”

“Cho nên mới bảo cậu đi học tập, làm nhiều nhiệm vụ Sở Thẩm Phán, tiếp xúc với nhiều người hơn, mặc kệ là địch hay bạn, đối với cậu chỉ có lợi chứ không có hại.” Trần Bách Thất nói.

Tề Nhạc Nhân có chút do dự, gật đầu đồng ý.

“Ách... Ninh Chu có thể đi cùng tôi không?” Tề Nhạc Nhân lại hỏi, rất hy vọng cùng bạn trai đi làm nhiệm vụ.

Trần Bách Thất liếc xéo cậu một cái: “Hai người sau khi tan tầm khanh khanh ta ta còn chưa đủ sao, đến thời gian đi làm còn không buông tha?”

Tề Nhạc Nhân cười hắc hắc, đột nhiên hai mắt sáng lên: “Ninh Chu, ở đây!”

Ninh Chu vừa mới ra khỏi Sở Thẩm Phán, còn chưa bước xuống cầu thang, bọn họ cách nhau nửa cái quảng trường, chung quanh là đám đông ồn ào, dễ dàng nuốt chửng thanh âm của Tề Nhạc Nhân trong biển người.

Nhưng Ninh Chu lại cảm giác được.

Hắn đứng trên bậc thang cao cao, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Tề Nhạc Nhân đang vẫy tay với hắn đằng xa.

Cũng trong nháy mắt, trên khuôn mặt vốn vô cảm của hắn hiện lên một tia ấm áp. Ánh nắng chiều hoàng hôn dừng trên người hắn, ánh sáng vàng rực rỡ, tạo nên cảm giác dịu dàng.

Tề Nhạc Nhân hưng phấn hít một hơi thật sâu, giữa lúc cảm xúc kích động cậu không khỏi khoe khoang với Trần Bách Thất đang đứng bên cạnh: “Ninh Chu thiệt là đẹp trai quá đi!”

Trần Bách Thất: “..…”

*****

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook