Quyển 2 - Chương 15: Chương 12 - Phần 03
Thời Vị Hàn
03/11/2015
Tiểu Huyền nghĩ bụng, nếu vị thiếu chủ độc đinh này còn chưa kịp thành thân
đã táng mạng thì phải làm sao? Hoặc lỡ sinh ra một cặp huynh đệ song
sinh thì nên giải quyết thế nào? Nhưng thấy bộ dạng Ngu đại sư có vẻ rất nghiêm túc, nó đành lén lè lưỡi một cái rồi nuốt hết mọi điều nghi vấn
vào trong bụng.
Ngu đại sư ngẩng đầu nhìn trời. “Hạo Không môn có Thiên Mệnh bảo điển, hiểu rất rõ về mệnh trời và tướng số, do đó mỗi lần thiếu chủ xuất thế, bọn họ đều được mời đến để xem giúp đây có phải một bậc minh chủ đáng để khuông phò hay không. Ta và chưởng môn đời trước của Hạo Không môn là Khổ Tuệ đại sư ngưỡng mộ nhau đã lâu, nhưng mãi tới bốn mươi chín năm trước mới lần đầu gặp mặt, cùng tới còn có hai đệ tử của ông ấy là Vong Niệm và Xảo Chuyết...”
Tiểu Huyền nghĩ bụng, thì ra vị thiếu chủ này đã gần năm mươi tuổi, có lẽ nên gọi là “lão chủ” mới đúng. Có điều ngoài miệng nó không dám nói ra suy nghĩ này, nghe Ngu đại sư nói tới tên của Xảo Chuyết đại sư thì lại càng chuyên tâm lắng nghe, không dám phân thần.
Ngu đại sư nói: “Có lẽ vì được trời trao trách nhiệm lớn lao, vị thiếu chủ này từ nhỏ đã không gặp may mắn, khi còn trong bụng mẹ thì phụ thân đã gặp chuyện bất ngờ mà qua đời, lúc vừa sinh ra, mẫu thân lại mất vì đẻ khó. Nhưng trong thời gian nửa năm từ sau khi sinh ra, ngài không hề quấy khóc, chỉ từ đó đã thấy được vẻ bất phàm, khiến người của bốn đại gia tộc bọn ta đều tấm tắc khen lạ. Chỉ cần Khổ Tuệ đại sư có thể nhìn ra sau này thiếu chủ sẽ có một phen thành tựu, bọn ta nhất định sẽ phò trợ ngài bình định thiên hạ, thực hiện hùng tâm tráng chí đã bị kìm nén suốt mấy trăm năm... Khổ Tuệ đại sư tới đỉnh Minh Bội, sau khi xem mặt thiếu chủ xong thì im lặng suốt hồi lâu, kế đó mới sai người chuẩn bị rất nhiều món đồ bày xung quanh thiếu chủ cho ngài lựa chọn. Trong số những thứ được chuẩn bị đó, ngoài những món đồ chơi bình thường cho trẻ con như chiếc chuông, tờ giấy màu, viên bi, còn có các đồ vật quý giá như vàng, bạc, minh châu, phỉ thúy và các món đồ dùng để tranh đoạt thiên hạ như đao gỗ, kiếm gỗ, binh thư, ấn quan... Khổ Tuệ đại sư thậm chí còn lấy cả chiếc mũ đạo sĩ của Xảo Chuyết đại sư bày xuống bên cạnh thiếu chủ... Khi đó, những người có mặt hết sức căng thẳng, thầm nghĩ nếu thiếu chủ chọn những thứ đồ như chiếc chuông hay viên bi gì đó, thậm chí là cầm lấy một thỏi vàng, há chẳng phải sẽ khiến bọn ta mất công chờ đợi thêm mấy chục năm hay sao? Còn nhớ khi đó ta đã một lòng cầu mong thiếu chủ hãy chọn lấy chiếc ấn quan kia...”
Việc chọn đồ vật đoán tương lai này khắp nơi đều có, vốn chỉ là một việc nửa thật nửa đùa chủ yếu để mua vui, nào ngờ bốn đại gia tộc lại định dựa vào đó để xác định chí hướng sau này của thiếu chủ. Tuy rằng có chút khiên cưỡng nhưng từ đó cũng có thể nhìn ra bốn đại gia tộc rất mong có được một vị minh chủ.
Tiểu Huyền nghe tới đây, không khỏi sinh lòng hâm mộ. Nó chẳng có chút ấn tượng nào về chuyện của mình hồi nhỏ, thầm nhủ nếu có cơ hội nhất định phải hỏi phụ thân xem hồi nhỏ có phải mình cũng từng chọn một thứ đồ vật không tầm thường không? Nhất thời suy nghĩ đến nhập thần, nó lại buột miệng hỏi: “Cuối cùng y đã chọn thứ gì vậy?”
Ngu đại sư không hề trách Tiểu Huyền chen ngang. “Chỉ e tất cả những người có mặt đều không đoán trước được hành vi của thiếu chủ. Không ngờ ngài lại nhặt tất cả mọi thứ về bên cạnh mình, lần lượt chơi đùa từng thứ một, cuối cùng vứt hai thứ qua bên cạnh.” Trên khuôn mặt ông ta lộ ra một tia thần sắc vô cùng kỳ quái. “Đó là chiếc ấn quan và chiếc mũ đạo sĩ.”
Tiểu Huyền ngẩn người, nghĩ bụng vị thiếu chủ này quả là không giống người thường.
Ngu đại sư lại nói tiếp: “Xảo Chuyết khi đó hãy còn trẻ, thấy thiếu chủ vứt chiếc mũ đạo sĩ của mình qua một bên bèn đi tới nhặt. Nào ngờ thiếu chủ vốn suốt nửa năm không khóc tiếng nào lúc này bỗng nhìn y mà khóc lớn, rồi vứt hết các thứ bên cạnh đi, khiến mọi người luống cuống tay chân... Khổ Tuệ đại sư im lặng hồi lâu, cuối cùng mới nói: “Đứa bé này có tướng mạo bất phàm, có thể làm nên nghiệp lớn.” Có được câu nói này của ông ấy, bốn đại gia tộc bọn ta coi như đã chờ được đến ngày khổ tận cam lai, ai cũng vô cùng mừng rỡ, chỉ đợi thiếu chủ trưởng thành là sẽ khuông phò ngài làm nên đại nghiệp, hoàn thành di mệnh của Thiên Hậu. Chẳng ngờ Khổ Tuệ đại sư lại khẽ thở dài, than: “Nhưng trông y mày rộng xương thanh, lưỡng quyền nhô cao mà gò má lại hẹp, ắt là người tâm tính quái dị, lệ khí cực nặng, dù sau này có thể làm nên bá nghiệp thì cũng sẽ gây ra cảnh xác chất thành núi, máu chảy thành sông...””
Tiểu Huyền thầm chấn động, tuy nó không mấy tin vào tướng số nhưng Khổ Tuệ đại sư thân là Hạo Không môn chủ, tinh thông Thiên Mệnh bảo điển, chỉ e những lời nói ra nhất định là có đạo lý, trong lòng bất giác kinh sợ tột cùng.
Ngu đại sư trầm ngâm hồi lâu, điều chỉnh lại dòng suy nghĩ một chút rồi mới nói tiếp: “Mọi người cả kinh, vội hỏi Khổ Tuệ đại sư xem liệu có cách gì hóa giải không. Khổ Tuệ đại sư tiết lộ thiên cơ: “Đứa bé này nhất định phải đưa vào nơi dân dã để rèn giũa cho bớt nhuệ khí rồi mới có thể bắt đầu dạy dỗ, như vậy có lẽ sẽ không đến mức gây họa cho giang sơn.” Nói xong những lời này, Khổ Tuệ đại sư liền dẫn theo hai vị đệ tử lặng lẽ rời đi. Tuy Khổ Tuệ đại sư đã nói như vậy nhưng bốn đại gia tộc bọn ta tranh đấu với Ngự Linh đường suốt mấy trăm năm đều là vì thiếu chủ, sao lại chịu để ngài đi mạo hiểm? Nhất thời mọi người chia ra làm hai phe, một phe muốn làm theo lời Khổ Tuệ, giao thiếu chủ cho một nhà dân nào đó nuôi nấng; phe còn lại thì kiên quyết không chịu. Khi ấy, hai phe tranh cãi mãi không xong, cuối cùng đành để vị minh chủ là lão phu đây đứng ra quyết định...
Lòng người hiểm ác, chưa nói đến việc đưa thiếu chủ vào một nhà dân bình thường, liệu ngài có thể bình yên trưởng thành hay không, chỉ riêng Ngự Linh đường đã là một mối nguy lớn rồi, chưa biết chừng bọn chúng sẽ rình rập, tìm thời cơ cướp thiếu chủ đi; nhưng nếu giữ thiếu chủ ở đây để rồi ngài trở thành một kẻ bạo chúa như Tần Thủy Hoàng thì biết làm sao? Lão phu suy đi nghĩ lại mãi mà vẫn khó có thể đưa ra quyết định.
Thức Anh Biện Hùng thuật của Anh Hùng chủng ta có nguồn gốc từ Hà đồ Lạc thư, Tử Vi thần thuật, Quỷ Cốc toán kinh, tuy không bác đại tinh thâm nhưThiên Mệnh bảo điển, có thể xem tướng cho đứa bé còn nằm nôi nhưng cũng có thể quan sát, nhận ra người ngay kẻ gian. Lão phu và vị Khổ Tuệ đại sư đó tuy mới gặp mặt lần đầu nhưng đã nhìn ra ông ấy có tấm lòng tế thế. Sau khi trầm tư suy nghĩ mấy ngày, ta đã hạ quyết tâm, chuẩn bị làm theo lời của Khổ Tuệ đại sư.
Trong bốn đại gia tộc, hai nhà Cảnh, Hoa đều là con cháu đích truyền, nhà họ Thủy thì có rất nhiều người ở rể, Anh Hùng chủng của lão phu thậm chí chỉ thu đệ tử ngoại tính, do đó thực khó đoán định liệu có người nào bị Ngự Linh đường mua chuộc hay không. Việc này có liên quan tới sự an nguy của thiếu chủ, do đó cần vô cùng cẩn thận. Lão phu bèn cùng chưởng môn các nhà định ra một kế, để Hoa Bách Sinh ngầm đi ra bên ngoài, tìm một gia đình nông dân có đứa bé trai vừa nửa tuổi, sau đó đánh tráo thiếu chủ với đứa bé trai đó. Còn lão phu thì tuyên bố rằng sẽ thôi chức minh chủ của bốn đại gia tộc, chuyên tâm dạy dỗ thiếu chủ.
Sau trận tử chiến với Ngự Linh đường ở đỉnh Minh Bội, tận mắt thấy các tinh anh của bản môn tử thương gần hết, lòng dạ lão phu đã nguội lạnh, thầm sinh thoái ý, thừa cơ hội này nhường lại ngôi minh chủ, dẫn theo đứa bé trai kỳ thực là con nhà nông dân kia đến nơi hậu sơn này bế quan, chuẩn bị cho cuộc chiến kế tiếp với Ngự Linh đường. Gần năm mươi năm nay, ta chưa từng rời khỏi hậu sơn một bước, nơi này cũng vì thế mà trở thành cấm địa của bốn đại gia tộc.”
Lòng Tiểu Huyền thầm máy động. “Đứa bé trai con nhà nông dân kia hẳn là Trùng đại sư!”
“Không sai! Thằng bé Tiểu Trùng Nhi đó quả thực rất oan ức, từ nhỏ đã phải rời xa cha mẹ.” Ngu đại sư khẽ gật đầu. “Lão phu vốn không muốn thu nó làm đồ đệ, nhưng thứ nhất là thương thân thế của nó, thứ hai là ngày ngày ở bên nhau dần nảy sinh tình cảm, thêm vào đó, chưa biết chừng Ngự Linh đường sẽ hoài nghi thân phận của nó mà giở trò ám hại, vì thế lão phu bèn truyền cho nó một thân tạp học ngoài võ công của Anh Hùng chủng. Năm mười bốn tuổi, nó đã rời khỏi đỉnh Minh Bội, lão phu và nó cùng lắm cũng chỉ có một nửa danh phận sư đồ. Ngươi đã nói bây giờ nó là sát thủ bạch đạo lừng danh giang hồ, như vậy nhất định sau này lại có kỳ ngộ, về mặt võ công thực chẳng có bao nhiêu can hệ với lão phu.”
Tới lúc này Tiểu Huyền mới biết các môn tạp học của Trùng đại sư đều do Ngu đại sư truyền dạy. Người đời đều nói bốn đại đệ tử dưới trướng Trùng đại sư lần lượt tinh thông cầm kỳ thư họa, qua đó đủ thấy Ngu đại sư quả thực học thức uyên thâm, không thẹn là minh chủ đời trước của bốn đại gia tộc. Nó ngây người một lát rồi lại hỏi: “Tại sao ông không chịu dạy võ công cho Trùng đại sư?”
Trùng đại sư nhìn Tiểu Huyền, trong mắt ánh lên thâm ý. “Nó vốn là một thiếu niên con nhà nông dân, tuy không biết võ công nhưng lại có thể sống bình yên cả đời, lão phu việc gì phải kéo nó vào chốn giang hồ đầy rẫy thị phi ấy chứ? Người giỏi bơi mới hay chết đuối, ngươi đừng thấy những tay hảo hán, đại hiệp trên giang hồ có vẻ phong quang mà hâm mộ, kỳ thực đến cuối cùng có mấy ai không chết dưới đao kiếm đâu?”
Tiểu Huyền biết Ngu đại sư muốn thừa dịp này để điểm hóa cho nó, thoáng ngộ ra một số điều. Tuy mình bị phế mất võ công nhưng có lẽ sẽ được sống yên bình đến hết cuộc đời, đây là phúc hay họa, ai có thể nói trước?
Ngu đại sư thấy Tiểu Huyền dường như có chút xao động, bèn cười, nói: “Nếu như ngươi bằng lòng, lão phu cũng có thể truyền hết cho ngươi một thân tạp học. Sau này, tuy ngươi không thể có võ công kinh người nhưng nếu gửi tình mình vào trong cầm kỳ thư họa, hẳn cũng có thể tiêu dao cả đời.”
Tiểu Huyền cúi đầu, không nói gì. Nó vốn chỉ là một đứa bé nơi sơn dã, những ngày gần đây vừa bước chân vào giang hồ, cảm thấy cuộc sống như vậy vô cùng thú vị, lại nghĩ đến chuyện Cảnh Thành Tượng thừa cơ trị thương mà phế bỏ võ công của mình, trong lòng hết sức căm hận, bèn ngẩng đầu, nghiêm nghị nói: “Như vậy cũng không tồi, nhưng cách làm của Điểm Tình các chủ thực khiến ta khó mà tâm phục. Ta tuyệt đối sẽ không cam chịu như vậy, ta...” Nói tới đây, nó liền im lặng, việc đã tới nước này, nó còn có thể làm gì được nữa? Chẳng lẽ lại bảo Lâm Thanh đi tìm Cảnh Thành Tượng trả thù giúp mình?
Ngu đại sư khẽ thở dài, ông ta cũng không tán thành cách làm của Cảnh Thành Tượng, do đó mới muốn thừa dịp này để bù đắp một chút cho Tiểu Huyền. Lúc này, nhìn thấy hai mắt Tiểu Huyền đỏ hoe, trong lòng ông ta lại càng thương xót. Ông ta vốn không có người thân, mấy chục năm nay lại không gặp người ngoài, bây giờ có một đứa bé thông minh, đáng yêu như vậy làm bạn với mình, bất giác đã coi nó như cháu nội.
Tiểu Huyền rốt cuộc vẫn không quên được bao điều nghi hoặc trong lòng, bèn đặt tâm sự qua một bên. “Sau đó Xảo Chuyết đại sư lại đến tìm ông sao? Tại sao cuốn Thiên Mệnh bảo điển này lại ở trong tay ông?”
Ngu đại sư đáp: “Lão phu và Xảo Chuyết chỉ gặp mặt một lần duy nhất vào bốn mươi chín năm trước. Cuốn Thiên Mệnh bảo điển này là do chính tay Khổ Tuệ đại sư giao cho ta vào mười bốn năm sau đó.”
Tiểu Huyền cảm thấy rất khó hiểu. “Tại sao Khổ Tuệ đại sư lại làm như vậy?”
“Duyên cớ bên trong, mãi đến khi nghe Khổ Tuệ đại sư nói lại thì lão phu mới biết.” Ngu đại sư khẽ thở dài một tiếng, trên khuôn mặt lộ rõ vẻ kính phục. “Hạo Không chân nhân có thể trở thành hộ pháp của Thiên Hậu, quả là có bản lĩnh quỷ thần khó lường. Hạo Không môn có Lưu Chuyển thần công bá đạo tuyệt luân, có Thiên Mệnh bảo điển nhìn thấu ý trời, Khổ Tuệ đại sư thân kiêm cả hai môn ấy, không những võ công vượt hẳn những người đồng bối, còn có bản lĩnh đoán trước tương lai hết sức phi phàm. Lão phu cả đời trải đủ gió mưa, gặp vô số người nhưng nhìn khắp thiên hạ cũng chẳng vừa mắt được mấy ai. Duy có Khổ Tuệ đại sư tuy chỉ gặp hai lần nhưng lại là người mà cả đời này lão phu khâm phục nhất. Ôi, đáng tiếc, sau khi nói với lão phu mấy câu đó, ông ấy liền biết rằng mình đã tiết lộ thiên cơ, quyết ý tọa hóa trong núi Thanh Dương. Lão phu không thể nghe thêm những lời dạy bảo của ông ấy nữa, thực là một nỗi nuối tiếc lớn nhất đời...”
Tiểu Huyền bất giác rùng mình, Khổ Tuệ đại sư vì nói mấy câu này mà tọa hóa, đủ thấy bên trong nhất định có ẩn chứa một bí mật kinh người. Nó run giọng hỏi: “Ông ấy đã nói những gì?”
Ngu đại sư hờ hững nhìn Tiểu Huyền, im lặng suốt hồi lâu, trong mắt ánh lên những tia sắc bén. Tiểu Huyền bị ông ta nhìn đến nỗi kinh sợ, mơ hồ đoán được mấy câu nói này có liên quan tới mình, chỉ e việc Cảnh Thành Tượng phế võ công của mình cũng có liên quan.
Tuy nó không tin vào mấy lời tiên tri hư ảo đó nhưng Khổ Tuệ đại sư sau khi nói ra thiên cơ đã tình nguyện tọa hóa qua đời, qua đó đủ thấy bí mật này kinh người tột độ. Nó muốn mở miệng dò hỏi nhưng lại cảm thấy cổ họng mình đột nhiên tắc nghẹn, gần như không có dũng khí để nghe chân tướng của sự việc.
Ngu đại sư nhìn Tiểu Huyền suốt hồi lâu mới dời ánh mắt đi. “Khổ Tuệ đại sư tuy có tài tiên tri siêu việt nhưng việc này có liên quan tới khí vận của thiên hạ, cũng khó mà khẳng định được. Ngươi lúc này đã bị phế hết võ công, có biết cũng chẳng để làm gì, chỉ tổ tăng thêm phiền não.” Ông ta khẽ ho một tiếng, nói qua chuyện khác: “Mới một thoáng mà mười bốn năm đã trôi qua, lần thứ hai Khổ Tuệ đại sư đến đỉnh Minh Bội cũng là vì thiếu chủ. Khi đó, thiếu chủ đã thành người trong gia đình người nông dân kia, để đề phòng tin tức bị tiết lộ, đồng thời tránh Ngự Linh đường gây bất lợi cho thiếu chủ, trong mười bốn năm đó bọn ta đều không nói chân tướng sự việc với ngài.
Gia đình nông dân kia vốn neo người, cả hai vợ chồng đều là người trung hậu, thành thực. Người chồng hằng ngày đi làm đồng, người vợ thì làm người hầu trong một nhà phú hộ đương địa, về sau có thai thì bị nhà phú hộ đó đuổi đi, không những không trả tiền công còn vu vạ rằng cô ta đã ăn trộm đồ trang sức của nhà chủ, muốn đi báo quan. Vừa khéo lúc đó Hoa Bách Sinh đi ngang qua, đã ra tay can thiệp, giúp cặp vợ chồng nông dân ấy đòi lại lẽ công bằng. Cặp vợ chồng nông dân cảm cái ân đức của y, thêm vào đó cũng hy vọng con mình ngày sau sẽ có thành tựu, do đó cũng không tiết lộ việc đổi con với ai, đồng thời còn hết lòng nuôi nấng thiếu chủ như con ruột...
Khổ Tuệ đại sư nói phải giao thiếu chủ cho một gia đình nông dân nuôi dưỡng kỳ thực cũng hợp với tâm ý của chưởng môn bốn đại gia tộc bọn ta. Một trong những nguyên nhân khiến cho mấy đời truyền nhân của Thiên Hậu không thể làm nên đại nghiệp chính là từ nhỏ đã được nuông chiều, thiếu mất cái nghị lực sinh tồn trong nghịch cảnh, bọn ta đưa thiếu chủ tới nơi dân dã cũng là mong ngài có thể rèn giũa được tâm trí vững vàng. Ngoài ra, để tránh tai mắt người ngoài, bọn ta cũng không đưa nhiều bạc cho gia đình nông dân đó, một năm Hoa Bách Sinh cũng chỉ tới đó hai, ba lần, cho nên tuy thiếu chủ là hậu duệ của hoàng gia nhưng từ nhỏ đã phải chịu không ít nỗi khổ.
Mỗi lần đến thăm thiếu chủ, Hoa Bách Sinh đều dạy ngài một số phép thổ nạp để tránh bệnh tật. Thiếu chủ tuy còn nhỏ tuổi nhưng lại vô cùng thông minh, vừa học đã biết. Có điều, Hoa Bách Sinh sợ thiếu chủ tuổi nhỏ không hiểu chuyện, sẽ đi khoe khoang khắp nơi, do vậy không dạy ngài các chiêu thức võ học mà chủ yếu truyền thụ các môn kiến thức về an bang trị quốc, binh thư yếu lược. Thiếu chủ trưởng thành nơi làng quê hoang vắng, không có sự ồn ào của phố chợ, thành ra có thể chuyên tâm luyện công, học tập, căn cơ vô cùng vững chắc, ngay từ khi còn nhỏ đã có văn tài phi phàm, có thể xuất khẩu thành thơ, kiến thức vô cùng uyên bác. Hoa Bách Sinh mỗi lần về đỉnh Minh Bội đều khen ngợi thiếu chủ không ngớt lời, nói rằng Thiên Hậu rốt cuộc đã có người kế thừa nghiệp lớn.
Cứ như vậy, mười hai năm trôi qua, Hoa Bách Sinh thấy thiếu chủ ngày một lớn, sợ sẽ qua mất tuổi học võ, bèn có ý đón ngài về đỉnh Minh Bội. Y không biết làm vậy có trái với lời của Khổ Tuệ đại sư không, bèn sai người gửi thư cho Khổ Tuệ đại sư, nhưng Khổ Tuệ đại sư lại nói cần chờ thêm vài năm nữa. Hai năm sau, Khổ Tuệ đại sư quả nhiên đến đỉnh Minh Bội, nhưng lại nhất quyết muốn thu nhận thiếu chủ làm truyền nhân của Hạo Không môn...”
Tiểu Huyền vốn đang tâm thần ngơ ngẩn, ra sức đoán xem Khổ Tuệ đại sư đã nói những gì có liên quan tới mình, nghe Ngu đại sư nói tới chỗ này thì cả kinh, trên khuôn mặt xuất hiện vẻ khó tin, thất thanh kêu lên: “Khoan đã! Ông... ông... ông nói cái gì? Chẳng lẽ vị thiếu chủ này chính là
Minh Tướng quân?”
Ngu đại sư ngẩng đầu nhìn trời. “Hạo Không môn có Thiên Mệnh bảo điển, hiểu rất rõ về mệnh trời và tướng số, do đó mỗi lần thiếu chủ xuất thế, bọn họ đều được mời đến để xem giúp đây có phải một bậc minh chủ đáng để khuông phò hay không. Ta và chưởng môn đời trước của Hạo Không môn là Khổ Tuệ đại sư ngưỡng mộ nhau đã lâu, nhưng mãi tới bốn mươi chín năm trước mới lần đầu gặp mặt, cùng tới còn có hai đệ tử của ông ấy là Vong Niệm và Xảo Chuyết...”
Tiểu Huyền nghĩ bụng, thì ra vị thiếu chủ này đã gần năm mươi tuổi, có lẽ nên gọi là “lão chủ” mới đúng. Có điều ngoài miệng nó không dám nói ra suy nghĩ này, nghe Ngu đại sư nói tới tên của Xảo Chuyết đại sư thì lại càng chuyên tâm lắng nghe, không dám phân thần.
Ngu đại sư nói: “Có lẽ vì được trời trao trách nhiệm lớn lao, vị thiếu chủ này từ nhỏ đã không gặp may mắn, khi còn trong bụng mẹ thì phụ thân đã gặp chuyện bất ngờ mà qua đời, lúc vừa sinh ra, mẫu thân lại mất vì đẻ khó. Nhưng trong thời gian nửa năm từ sau khi sinh ra, ngài không hề quấy khóc, chỉ từ đó đã thấy được vẻ bất phàm, khiến người của bốn đại gia tộc bọn ta đều tấm tắc khen lạ. Chỉ cần Khổ Tuệ đại sư có thể nhìn ra sau này thiếu chủ sẽ có một phen thành tựu, bọn ta nhất định sẽ phò trợ ngài bình định thiên hạ, thực hiện hùng tâm tráng chí đã bị kìm nén suốt mấy trăm năm... Khổ Tuệ đại sư tới đỉnh Minh Bội, sau khi xem mặt thiếu chủ xong thì im lặng suốt hồi lâu, kế đó mới sai người chuẩn bị rất nhiều món đồ bày xung quanh thiếu chủ cho ngài lựa chọn. Trong số những thứ được chuẩn bị đó, ngoài những món đồ chơi bình thường cho trẻ con như chiếc chuông, tờ giấy màu, viên bi, còn có các đồ vật quý giá như vàng, bạc, minh châu, phỉ thúy và các món đồ dùng để tranh đoạt thiên hạ như đao gỗ, kiếm gỗ, binh thư, ấn quan... Khổ Tuệ đại sư thậm chí còn lấy cả chiếc mũ đạo sĩ của Xảo Chuyết đại sư bày xuống bên cạnh thiếu chủ... Khi đó, những người có mặt hết sức căng thẳng, thầm nghĩ nếu thiếu chủ chọn những thứ đồ như chiếc chuông hay viên bi gì đó, thậm chí là cầm lấy một thỏi vàng, há chẳng phải sẽ khiến bọn ta mất công chờ đợi thêm mấy chục năm hay sao? Còn nhớ khi đó ta đã một lòng cầu mong thiếu chủ hãy chọn lấy chiếc ấn quan kia...”
Việc chọn đồ vật đoán tương lai này khắp nơi đều có, vốn chỉ là một việc nửa thật nửa đùa chủ yếu để mua vui, nào ngờ bốn đại gia tộc lại định dựa vào đó để xác định chí hướng sau này của thiếu chủ. Tuy rằng có chút khiên cưỡng nhưng từ đó cũng có thể nhìn ra bốn đại gia tộc rất mong có được một vị minh chủ.
Tiểu Huyền nghe tới đây, không khỏi sinh lòng hâm mộ. Nó chẳng có chút ấn tượng nào về chuyện của mình hồi nhỏ, thầm nhủ nếu có cơ hội nhất định phải hỏi phụ thân xem hồi nhỏ có phải mình cũng từng chọn một thứ đồ vật không tầm thường không? Nhất thời suy nghĩ đến nhập thần, nó lại buột miệng hỏi: “Cuối cùng y đã chọn thứ gì vậy?”
Ngu đại sư không hề trách Tiểu Huyền chen ngang. “Chỉ e tất cả những người có mặt đều không đoán trước được hành vi của thiếu chủ. Không ngờ ngài lại nhặt tất cả mọi thứ về bên cạnh mình, lần lượt chơi đùa từng thứ một, cuối cùng vứt hai thứ qua bên cạnh.” Trên khuôn mặt ông ta lộ ra một tia thần sắc vô cùng kỳ quái. “Đó là chiếc ấn quan và chiếc mũ đạo sĩ.”
Tiểu Huyền ngẩn người, nghĩ bụng vị thiếu chủ này quả là không giống người thường.
Ngu đại sư lại nói tiếp: “Xảo Chuyết khi đó hãy còn trẻ, thấy thiếu chủ vứt chiếc mũ đạo sĩ của mình qua một bên bèn đi tới nhặt. Nào ngờ thiếu chủ vốn suốt nửa năm không khóc tiếng nào lúc này bỗng nhìn y mà khóc lớn, rồi vứt hết các thứ bên cạnh đi, khiến mọi người luống cuống tay chân... Khổ Tuệ đại sư im lặng hồi lâu, cuối cùng mới nói: “Đứa bé này có tướng mạo bất phàm, có thể làm nên nghiệp lớn.” Có được câu nói này của ông ấy, bốn đại gia tộc bọn ta coi như đã chờ được đến ngày khổ tận cam lai, ai cũng vô cùng mừng rỡ, chỉ đợi thiếu chủ trưởng thành là sẽ khuông phò ngài làm nên đại nghiệp, hoàn thành di mệnh của Thiên Hậu. Chẳng ngờ Khổ Tuệ đại sư lại khẽ thở dài, than: “Nhưng trông y mày rộng xương thanh, lưỡng quyền nhô cao mà gò má lại hẹp, ắt là người tâm tính quái dị, lệ khí cực nặng, dù sau này có thể làm nên bá nghiệp thì cũng sẽ gây ra cảnh xác chất thành núi, máu chảy thành sông...””
Tiểu Huyền thầm chấn động, tuy nó không mấy tin vào tướng số nhưng Khổ Tuệ đại sư thân là Hạo Không môn chủ, tinh thông Thiên Mệnh bảo điển, chỉ e những lời nói ra nhất định là có đạo lý, trong lòng bất giác kinh sợ tột cùng.
Ngu đại sư trầm ngâm hồi lâu, điều chỉnh lại dòng suy nghĩ một chút rồi mới nói tiếp: “Mọi người cả kinh, vội hỏi Khổ Tuệ đại sư xem liệu có cách gì hóa giải không. Khổ Tuệ đại sư tiết lộ thiên cơ: “Đứa bé này nhất định phải đưa vào nơi dân dã để rèn giũa cho bớt nhuệ khí rồi mới có thể bắt đầu dạy dỗ, như vậy có lẽ sẽ không đến mức gây họa cho giang sơn.” Nói xong những lời này, Khổ Tuệ đại sư liền dẫn theo hai vị đệ tử lặng lẽ rời đi. Tuy Khổ Tuệ đại sư đã nói như vậy nhưng bốn đại gia tộc bọn ta tranh đấu với Ngự Linh đường suốt mấy trăm năm đều là vì thiếu chủ, sao lại chịu để ngài đi mạo hiểm? Nhất thời mọi người chia ra làm hai phe, một phe muốn làm theo lời Khổ Tuệ, giao thiếu chủ cho một nhà dân nào đó nuôi nấng; phe còn lại thì kiên quyết không chịu. Khi ấy, hai phe tranh cãi mãi không xong, cuối cùng đành để vị minh chủ là lão phu đây đứng ra quyết định...
Lòng người hiểm ác, chưa nói đến việc đưa thiếu chủ vào một nhà dân bình thường, liệu ngài có thể bình yên trưởng thành hay không, chỉ riêng Ngự Linh đường đã là một mối nguy lớn rồi, chưa biết chừng bọn chúng sẽ rình rập, tìm thời cơ cướp thiếu chủ đi; nhưng nếu giữ thiếu chủ ở đây để rồi ngài trở thành một kẻ bạo chúa như Tần Thủy Hoàng thì biết làm sao? Lão phu suy đi nghĩ lại mãi mà vẫn khó có thể đưa ra quyết định.
Thức Anh Biện Hùng thuật của Anh Hùng chủng ta có nguồn gốc từ Hà đồ Lạc thư, Tử Vi thần thuật, Quỷ Cốc toán kinh, tuy không bác đại tinh thâm nhưThiên Mệnh bảo điển, có thể xem tướng cho đứa bé còn nằm nôi nhưng cũng có thể quan sát, nhận ra người ngay kẻ gian. Lão phu và vị Khổ Tuệ đại sư đó tuy mới gặp mặt lần đầu nhưng đã nhìn ra ông ấy có tấm lòng tế thế. Sau khi trầm tư suy nghĩ mấy ngày, ta đã hạ quyết tâm, chuẩn bị làm theo lời của Khổ Tuệ đại sư.
Trong bốn đại gia tộc, hai nhà Cảnh, Hoa đều là con cháu đích truyền, nhà họ Thủy thì có rất nhiều người ở rể, Anh Hùng chủng của lão phu thậm chí chỉ thu đệ tử ngoại tính, do đó thực khó đoán định liệu có người nào bị Ngự Linh đường mua chuộc hay không. Việc này có liên quan tới sự an nguy của thiếu chủ, do đó cần vô cùng cẩn thận. Lão phu bèn cùng chưởng môn các nhà định ra một kế, để Hoa Bách Sinh ngầm đi ra bên ngoài, tìm một gia đình nông dân có đứa bé trai vừa nửa tuổi, sau đó đánh tráo thiếu chủ với đứa bé trai đó. Còn lão phu thì tuyên bố rằng sẽ thôi chức minh chủ của bốn đại gia tộc, chuyên tâm dạy dỗ thiếu chủ.
Sau trận tử chiến với Ngự Linh đường ở đỉnh Minh Bội, tận mắt thấy các tinh anh của bản môn tử thương gần hết, lòng dạ lão phu đã nguội lạnh, thầm sinh thoái ý, thừa cơ hội này nhường lại ngôi minh chủ, dẫn theo đứa bé trai kỳ thực là con nhà nông dân kia đến nơi hậu sơn này bế quan, chuẩn bị cho cuộc chiến kế tiếp với Ngự Linh đường. Gần năm mươi năm nay, ta chưa từng rời khỏi hậu sơn một bước, nơi này cũng vì thế mà trở thành cấm địa của bốn đại gia tộc.”
Lòng Tiểu Huyền thầm máy động. “Đứa bé trai con nhà nông dân kia hẳn là Trùng đại sư!”
“Không sai! Thằng bé Tiểu Trùng Nhi đó quả thực rất oan ức, từ nhỏ đã phải rời xa cha mẹ.” Ngu đại sư khẽ gật đầu. “Lão phu vốn không muốn thu nó làm đồ đệ, nhưng thứ nhất là thương thân thế của nó, thứ hai là ngày ngày ở bên nhau dần nảy sinh tình cảm, thêm vào đó, chưa biết chừng Ngự Linh đường sẽ hoài nghi thân phận của nó mà giở trò ám hại, vì thế lão phu bèn truyền cho nó một thân tạp học ngoài võ công của Anh Hùng chủng. Năm mười bốn tuổi, nó đã rời khỏi đỉnh Minh Bội, lão phu và nó cùng lắm cũng chỉ có một nửa danh phận sư đồ. Ngươi đã nói bây giờ nó là sát thủ bạch đạo lừng danh giang hồ, như vậy nhất định sau này lại có kỳ ngộ, về mặt võ công thực chẳng có bao nhiêu can hệ với lão phu.”
Tới lúc này Tiểu Huyền mới biết các môn tạp học của Trùng đại sư đều do Ngu đại sư truyền dạy. Người đời đều nói bốn đại đệ tử dưới trướng Trùng đại sư lần lượt tinh thông cầm kỳ thư họa, qua đó đủ thấy Ngu đại sư quả thực học thức uyên thâm, không thẹn là minh chủ đời trước của bốn đại gia tộc. Nó ngây người một lát rồi lại hỏi: “Tại sao ông không chịu dạy võ công cho Trùng đại sư?”
Trùng đại sư nhìn Tiểu Huyền, trong mắt ánh lên thâm ý. “Nó vốn là một thiếu niên con nhà nông dân, tuy không biết võ công nhưng lại có thể sống bình yên cả đời, lão phu việc gì phải kéo nó vào chốn giang hồ đầy rẫy thị phi ấy chứ? Người giỏi bơi mới hay chết đuối, ngươi đừng thấy những tay hảo hán, đại hiệp trên giang hồ có vẻ phong quang mà hâm mộ, kỳ thực đến cuối cùng có mấy ai không chết dưới đao kiếm đâu?”
Tiểu Huyền biết Ngu đại sư muốn thừa dịp này để điểm hóa cho nó, thoáng ngộ ra một số điều. Tuy mình bị phế mất võ công nhưng có lẽ sẽ được sống yên bình đến hết cuộc đời, đây là phúc hay họa, ai có thể nói trước?
Ngu đại sư thấy Tiểu Huyền dường như có chút xao động, bèn cười, nói: “Nếu như ngươi bằng lòng, lão phu cũng có thể truyền hết cho ngươi một thân tạp học. Sau này, tuy ngươi không thể có võ công kinh người nhưng nếu gửi tình mình vào trong cầm kỳ thư họa, hẳn cũng có thể tiêu dao cả đời.”
Tiểu Huyền cúi đầu, không nói gì. Nó vốn chỉ là một đứa bé nơi sơn dã, những ngày gần đây vừa bước chân vào giang hồ, cảm thấy cuộc sống như vậy vô cùng thú vị, lại nghĩ đến chuyện Cảnh Thành Tượng thừa cơ trị thương mà phế bỏ võ công của mình, trong lòng hết sức căm hận, bèn ngẩng đầu, nghiêm nghị nói: “Như vậy cũng không tồi, nhưng cách làm của Điểm Tình các chủ thực khiến ta khó mà tâm phục. Ta tuyệt đối sẽ không cam chịu như vậy, ta...” Nói tới đây, nó liền im lặng, việc đã tới nước này, nó còn có thể làm gì được nữa? Chẳng lẽ lại bảo Lâm Thanh đi tìm Cảnh Thành Tượng trả thù giúp mình?
Ngu đại sư khẽ thở dài, ông ta cũng không tán thành cách làm của Cảnh Thành Tượng, do đó mới muốn thừa dịp này để bù đắp một chút cho Tiểu Huyền. Lúc này, nhìn thấy hai mắt Tiểu Huyền đỏ hoe, trong lòng ông ta lại càng thương xót. Ông ta vốn không có người thân, mấy chục năm nay lại không gặp người ngoài, bây giờ có một đứa bé thông minh, đáng yêu như vậy làm bạn với mình, bất giác đã coi nó như cháu nội.
Tiểu Huyền rốt cuộc vẫn không quên được bao điều nghi hoặc trong lòng, bèn đặt tâm sự qua một bên. “Sau đó Xảo Chuyết đại sư lại đến tìm ông sao? Tại sao cuốn Thiên Mệnh bảo điển này lại ở trong tay ông?”
Ngu đại sư đáp: “Lão phu và Xảo Chuyết chỉ gặp mặt một lần duy nhất vào bốn mươi chín năm trước. Cuốn Thiên Mệnh bảo điển này là do chính tay Khổ Tuệ đại sư giao cho ta vào mười bốn năm sau đó.”
Tiểu Huyền cảm thấy rất khó hiểu. “Tại sao Khổ Tuệ đại sư lại làm như vậy?”
“Duyên cớ bên trong, mãi đến khi nghe Khổ Tuệ đại sư nói lại thì lão phu mới biết.” Ngu đại sư khẽ thở dài một tiếng, trên khuôn mặt lộ rõ vẻ kính phục. “Hạo Không chân nhân có thể trở thành hộ pháp của Thiên Hậu, quả là có bản lĩnh quỷ thần khó lường. Hạo Không môn có Lưu Chuyển thần công bá đạo tuyệt luân, có Thiên Mệnh bảo điển nhìn thấu ý trời, Khổ Tuệ đại sư thân kiêm cả hai môn ấy, không những võ công vượt hẳn những người đồng bối, còn có bản lĩnh đoán trước tương lai hết sức phi phàm. Lão phu cả đời trải đủ gió mưa, gặp vô số người nhưng nhìn khắp thiên hạ cũng chẳng vừa mắt được mấy ai. Duy có Khổ Tuệ đại sư tuy chỉ gặp hai lần nhưng lại là người mà cả đời này lão phu khâm phục nhất. Ôi, đáng tiếc, sau khi nói với lão phu mấy câu đó, ông ấy liền biết rằng mình đã tiết lộ thiên cơ, quyết ý tọa hóa trong núi Thanh Dương. Lão phu không thể nghe thêm những lời dạy bảo của ông ấy nữa, thực là một nỗi nuối tiếc lớn nhất đời...”
Tiểu Huyền bất giác rùng mình, Khổ Tuệ đại sư vì nói mấy câu này mà tọa hóa, đủ thấy bên trong nhất định có ẩn chứa một bí mật kinh người. Nó run giọng hỏi: “Ông ấy đã nói những gì?”
Ngu đại sư hờ hững nhìn Tiểu Huyền, im lặng suốt hồi lâu, trong mắt ánh lên những tia sắc bén. Tiểu Huyền bị ông ta nhìn đến nỗi kinh sợ, mơ hồ đoán được mấy câu nói này có liên quan tới mình, chỉ e việc Cảnh Thành Tượng phế võ công của mình cũng có liên quan.
Tuy nó không tin vào mấy lời tiên tri hư ảo đó nhưng Khổ Tuệ đại sư sau khi nói ra thiên cơ đã tình nguyện tọa hóa qua đời, qua đó đủ thấy bí mật này kinh người tột độ. Nó muốn mở miệng dò hỏi nhưng lại cảm thấy cổ họng mình đột nhiên tắc nghẹn, gần như không có dũng khí để nghe chân tướng của sự việc.
Ngu đại sư nhìn Tiểu Huyền suốt hồi lâu mới dời ánh mắt đi. “Khổ Tuệ đại sư tuy có tài tiên tri siêu việt nhưng việc này có liên quan tới khí vận của thiên hạ, cũng khó mà khẳng định được. Ngươi lúc này đã bị phế hết võ công, có biết cũng chẳng để làm gì, chỉ tổ tăng thêm phiền não.” Ông ta khẽ ho một tiếng, nói qua chuyện khác: “Mới một thoáng mà mười bốn năm đã trôi qua, lần thứ hai Khổ Tuệ đại sư đến đỉnh Minh Bội cũng là vì thiếu chủ. Khi đó, thiếu chủ đã thành người trong gia đình người nông dân kia, để đề phòng tin tức bị tiết lộ, đồng thời tránh Ngự Linh đường gây bất lợi cho thiếu chủ, trong mười bốn năm đó bọn ta đều không nói chân tướng sự việc với ngài.
Gia đình nông dân kia vốn neo người, cả hai vợ chồng đều là người trung hậu, thành thực. Người chồng hằng ngày đi làm đồng, người vợ thì làm người hầu trong một nhà phú hộ đương địa, về sau có thai thì bị nhà phú hộ đó đuổi đi, không những không trả tiền công còn vu vạ rằng cô ta đã ăn trộm đồ trang sức của nhà chủ, muốn đi báo quan. Vừa khéo lúc đó Hoa Bách Sinh đi ngang qua, đã ra tay can thiệp, giúp cặp vợ chồng nông dân ấy đòi lại lẽ công bằng. Cặp vợ chồng nông dân cảm cái ân đức của y, thêm vào đó cũng hy vọng con mình ngày sau sẽ có thành tựu, do đó cũng không tiết lộ việc đổi con với ai, đồng thời còn hết lòng nuôi nấng thiếu chủ như con ruột...
Khổ Tuệ đại sư nói phải giao thiếu chủ cho một gia đình nông dân nuôi dưỡng kỳ thực cũng hợp với tâm ý của chưởng môn bốn đại gia tộc bọn ta. Một trong những nguyên nhân khiến cho mấy đời truyền nhân của Thiên Hậu không thể làm nên đại nghiệp chính là từ nhỏ đã được nuông chiều, thiếu mất cái nghị lực sinh tồn trong nghịch cảnh, bọn ta đưa thiếu chủ tới nơi dân dã cũng là mong ngài có thể rèn giũa được tâm trí vững vàng. Ngoài ra, để tránh tai mắt người ngoài, bọn ta cũng không đưa nhiều bạc cho gia đình nông dân đó, một năm Hoa Bách Sinh cũng chỉ tới đó hai, ba lần, cho nên tuy thiếu chủ là hậu duệ của hoàng gia nhưng từ nhỏ đã phải chịu không ít nỗi khổ.
Mỗi lần đến thăm thiếu chủ, Hoa Bách Sinh đều dạy ngài một số phép thổ nạp để tránh bệnh tật. Thiếu chủ tuy còn nhỏ tuổi nhưng lại vô cùng thông minh, vừa học đã biết. Có điều, Hoa Bách Sinh sợ thiếu chủ tuổi nhỏ không hiểu chuyện, sẽ đi khoe khoang khắp nơi, do vậy không dạy ngài các chiêu thức võ học mà chủ yếu truyền thụ các môn kiến thức về an bang trị quốc, binh thư yếu lược. Thiếu chủ trưởng thành nơi làng quê hoang vắng, không có sự ồn ào của phố chợ, thành ra có thể chuyên tâm luyện công, học tập, căn cơ vô cùng vững chắc, ngay từ khi còn nhỏ đã có văn tài phi phàm, có thể xuất khẩu thành thơ, kiến thức vô cùng uyên bác. Hoa Bách Sinh mỗi lần về đỉnh Minh Bội đều khen ngợi thiếu chủ không ngớt lời, nói rằng Thiên Hậu rốt cuộc đã có người kế thừa nghiệp lớn.
Cứ như vậy, mười hai năm trôi qua, Hoa Bách Sinh thấy thiếu chủ ngày một lớn, sợ sẽ qua mất tuổi học võ, bèn có ý đón ngài về đỉnh Minh Bội. Y không biết làm vậy có trái với lời của Khổ Tuệ đại sư không, bèn sai người gửi thư cho Khổ Tuệ đại sư, nhưng Khổ Tuệ đại sư lại nói cần chờ thêm vài năm nữa. Hai năm sau, Khổ Tuệ đại sư quả nhiên đến đỉnh Minh Bội, nhưng lại nhất quyết muốn thu nhận thiếu chủ làm truyền nhân của Hạo Không môn...”
Tiểu Huyền vốn đang tâm thần ngơ ngẩn, ra sức đoán xem Khổ Tuệ đại sư đã nói những gì có liên quan tới mình, nghe Ngu đại sư nói tới chỗ này thì cả kinh, trên khuôn mặt xuất hiện vẻ khó tin, thất thanh kêu lên: “Khoan đã! Ông... ông... ông nói cái gì? Chẳng lẽ vị thiếu chủ này chính là
Minh Tướng quân?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.